Phần 110
Sau khi cửa mở, lão bản chỉ huy mấy người hầu lục tục mang vào trong một thùng tắm bằng gỗ, rồi đi tới Tống Thanh Thư trước mặt cười nịnh:

– Trong phòng này tất cả mọi thứ đều là mới đặt mua hoàn toàn, hai vị cứ việc yên tâm sử dụng.

Tống Thanh Thư gật đầu:

– Phiền phức lão bản.

Lão bản cười ha hả khoát tay:

– Không phiền phức… không phiền phức… ta sẽ không quấy rầy nhị vị, rượu và thức ăn chờ một lúc sẽ cho bưng lên.

Nói xong liền lui ra ngoài.

Đợi tất cả mọi người rời khỏi gian phòng, Mộc Uyển Thanh cũng không nhịn được nữa, nhìn trong phòng thùng nước tắm nóng hổi, há hốc mồm:

– Ngươi… muốn tắm rửa sao?

– Không phải ta, mà là ngươi.

Tống Thanh Thư mỉm cười nhìn nàng.

Mộc Uyển Thanh trong lòng lại nhảy, lắc đầu:

– Muốn tắm rửa thì chính ngươi tắm rửa, ta không cần.

Thấy hai bên tai nàng bên tai đều hiện ra hồng thấu, Tống Thanh Thư cười nói:

– Ngươi nghĩ đến cái gì vậy, bởi vì ngày hôm nay ngươi trước trúng Băng Phách Ngân Châm, sau đó lại hút độc ám tiễn, mặc dù lớn đa phần độc tính đã bị giải hết, nhưng hai chủng độc tính này hòa cùng một chỗ, sẽ có chút lưu lại ở bên trong cơ thể, nếu không sớm kịp bức hết ra ngoài, về sau sẽ tổn hại đến thân thể ngươi, cho nên ta mới chuẩn bị nước nóng, khi cả người ngươi ngâm vào trong nước, ta sẽ thay ngươi bức độc, thì độc tính mới tống hết ra ngoài thân thể.

Mộc Uyển Thanh biết hắn nói rất có đạo lý, nàng đến bây giờ cũng còn có cảm giác mệt mỏi, nhưng nếu ngay trước mặt Tống Thanh Thư cởi hết y phục ngâm mình ở trong thùng nước tắm, nàng thật sự là làm không được.

– Hay là thôi đi, ta bây giờ thân thể đang tốt vô cùng, đã hoàn toàn khôi phục rồi.

Mộc Uyển Thanh hoảng hốt phe phẩy bàn tay nhỏ bé cự tuyệt.

– Ngươi có muốn nghe qua một chút, nếu mặc để cho những độc tính này còn tồn tại bên trong cơ thể, về sau sẽ có hậu quả gì không?

Nhìn dáng dấp nàng quẫn bách không chịu nổi, Tống Thanh Thư làm gì mà không biết tâm tư của nàng, cố ý hù dọa nói.

– Có hậu quả gì?

Mộc Uyển Thanh ngẩn ra.

– Hai loại độc tính này đều rất bá đạo, chỉ cần chỉ còn có chút tàn dư cũng sẽ làm cho thân thể đau đớn, nhất là nữ nhân, nếu không bức độc hết, nói không chừng còn ảnh hưởng đến việc sinh dục, ta cũng không muốn về sau ta sẽ không có hài tử.

Tống Thanh Thư vẻ mặt lo âu nói rằng.

Mộc Uyển Thanh vốn là bị hắn dọa sợ đến sửng sốt, kết quả nghe được tối hậu, nhịn không được phun một ngụm:

– Phì… ngươi có hài tử hay không thì có liên quan gì đến ta chứ?

Tống Thanh Thư thâm tình nhìn nàng:

– Bởi vì về sau thì ngươi sẽ là mẫu thân hài tử của ta a.

Mộc Uyển Thanh bị ánh mắt nóng bỏng của hắn làm cho trái tim thình thịch trực nhảy, nghiêng đầu sang chỗ khác, quệt mồm hừ một tiếng:

– Ai muốn sinh hài tử cùng ngươi? Hơn nữa, bên cạnh ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, thì thiếu gì nữ nhân sinh hài tử cho ngươi chứ…

Nàng trên miệng tuy nói như vậy trước, nhưng trong lòng thì chẳng có chút nào tức giận, trái lại còn bị lời nói lớn mật to gan của đối phương khiến cho chân tay luống cuống.

– Lẽ nào ngươi không muốn sinh hài tử sao?

Tống Thanh Thư đi tới phía sau Mộc Uyển Thanh, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực, ở bên tai nàng nhẹ nói.

Mộc Uyển Thanh cả người run lên, I thái độ khác thường không có đẩy hắn ra, nàng kỳ thực hiện tại cũng rất là xoắn xuýt, biết rõ đây rất có thể chỉ là Tống Thanh Thư đang hù dọa nàng, nhưng nàng cũng không dám mạo hiểm như vậy, vạn nhất hắn nói là sự thật, hậu quả kia cũng thật khó lường.

– Ta biết ngươi đang có ý đồ gì, bất quá ta không phải là nha đầu Chung Linh ngu ngốc kia, không minh bạch thì đã đem thân thể đưa cho ngươi, cho nên nếu ngươi muốn bức độc cho ta thì có thể, nhưng nếu dám đối với ta làm ra chuyện gì vô lễ, ta liền… ta liền…

Mộc Uyển Thanh cắn chặt môi, phát hiện mình trong lúc nhất thời cũng không tìm được câu gì có thể uy hiếp được đối phương.

Tống Thanh Thư trong lòng cũng rung động, liền trêu ghẹo nói:

– Ngươi liền cái gì a?

– Ta cũng không để ý đến ngươi nữa…

Mộc Uyển Thanh lời vừa ra khỏi miệng, đã cảm thấy không thích hợp, loại này uy hiếp chỉ là một cách mềm yếu vô lực, chẳng khác nào khích lệ đối phương xâm phạm đến mình sao, trong lòng quýnh lên, ríu rít khóc lên.

– Ngươi chỉ biết khi dễ ta…

Tống Thanh Thư trong lòng mềm nhũn, ôn nhu nói:

– Yên tâm đi, vừa rồi chỉ là đùa với ngươi, thời điểm lúc bức độc cho ngươi, ta sẽ che lại hai mắt, như vậy thì ngươi không cần phải lo lắng gì cả…

– Cũng không cần.

Mộc Uyển Thanh vô thức đáp, thì thấy cũng không thích hợp, quả nhiên ánh mắt Tống Thanh Thư trở nên cực kỳ cổ quái…

Thấy Tống Thanh Thư hí hửng nhìn mình, Mộc Uyển Thanh cấp bách, đỏ mặt giải thích:

– Ngươi đừng hiểu lầm, ta sợ ngươi lúc bịt mắt, đến lúc đó đem độc trong người ta ép ra không hết sạch được.

Tống Thanh ha ha cười:

– Yên tâm đi, bằng vào t công lực bây giờ, cho dù là có che mắt thì cũng nhìn thấy được.

– Ngươi…

Mộc Uyển Thanh bị hắn chọc cho muốn ngất vì tức.

– Thôi… thôi… không đùa nữa. Yên tâm đi, ta cũng không đến mức dùng các loại thủ đoạn để chiếm tiện nghi của ngươi, đến lúc đó ta hứa tuyệt sẽ không nhìn loạn.

Tống Thanh Thư chính sắc nói.

– Thôi nhanh đi, đợi lâu nước nguội thì hiệu quả bức độc không tốt.

Nhìn thùng nước tắm nóng, Mộc Uyển Thanh sắc mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói:

– Vậy ngươi xoay người sang chỗ khác, ta không có gọi ngươi, thì không được quay đầu lại.

– Được…

Tống Thanh Thư không chậm trễ chút nào xoay người sang chỗ khác, một lúc qua đi, nghe từ phía sau truyền đến tiếng động sột soạt cởi y phục ra, trong lòng nổi lên một tia nhu tình.

Mặc dù có lúc hắn có vẻ rất là cầm thú, bất quá đó là khi hắn đối với nữ nhân mà mình không quan tâm, chân ái cùng tính dục hắn phân biệt rất rõ ràng, như Nam Lan, Lạc Băng, Tiểu Đông Hậu còn có gần đây nhất là Tiêu Uyển Nhi những người này, hắn đối với các nàng hầu như hắn không có chân ái gì cả, có chăng chỉ là bản chất của hắn muốn chiếm giữ lấy thân thể của những nữ nhân thành thục đã có trượng phu đến mức tận cùng, bọn họ cũng là những người phản ứng quyết liệt với những cử chỉ hành động của hắn, bởi vậy thái độ của hắn thô bạo cùng với nhiều thủ đoạn lắm.

Thế nhưng đối với Mộc Uyển Thanh thuộc loại cô nương thuần chân, hắn là thật tâm ưa thích đối phương, trong lòng tràn ngập thương tiếc cùng thương yêu, đương nhiên sẽ không dùng những thủ đoạn như kia để mà chiếm đoạt…

Tống Thanh Thư đang thần hồn nát tính, thì phía sau vang lên một tiếng nói ngượng ngùng:

– Xong rồi… ngươi có thể quay mặt lại.

Quay đầu lại nhìn lại, thì thấy thân thể Mộc Uyển Thanh đều giấu kín ở dưới mặt nước, chỉ lộ ra cái đầu ở bên ngoài, bởi vì trên mặt nước có nổi một lớp cánh hoa thơm, nên nhìn bên dưới nước rất mơ hồ không thấy được rõ ràng.

Mộc Uyển Thanh bởi vì lâu nay vẫn mang theo cái khăn che mặt, giống như Tiểu Long Nữ, không có tiếp xúc nhiều với ánh sáng mặt trời, màu da rất là sáng trắng, nhưng bây giờ không biết là do xấu hổ ngượng ngùng hay là nước nóng bốc hơi, mà hai má trong trắng lộ hồng, vô cùng kiều diễm ướt át.

– Nhìn cái gì vậy, còn không mau bức độc cho ta a.

Thấy Tống Thanh Thư nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, Mộc Uyển Thanh xấu hổ không chịu nổi.

– Uyển Thanh… tại vì so ngươi quá mức xinh đẹp…

Tống Thanh Thư ngoài miệng trêu đùa, nhưng hắn cũng không dám trễ nãi chính sự, nếu để thời gian cách lâu, làm hại dư độc trên người Mộc Uyển Thanh xâm nhập vào kinh mạch của nàng, đến lúc đó thì hắn không kịp hối hận.

Tống Thanh Thư thủ chưởng nhẹ nhàng để ở trên lưng nàng, làn da trơn mềm nhẵn nhụi xúc cảm làm cho trong lòng hắn rung động, vội vã tập trung chú ý:

– Uyển Thanh, ta bắt đầu bức độc, ngươi thả lỏng toàn thân, đừng có vận công chống lại chân khí của ta.

– Um…

Mộc Uyển Thanh đỏ mặt gật đầu, quả nhiên buông ra phòng bị, tùy ý để cho đối phương dùng chân khí liên tục không ngừng tiến nhập vào bên trong kinh mạch thân thể của mình.

Phải biết rằng trong chốn giang hồ, nếu không chút nào phòng bị để cho Chân Khí một người khác thâm nhập vào trong cơ thể, có thể nói chính là đã đem sinh tử của mình giao vào trong tay đối phương, chỉ cần đối phương thay đổi suy nghĩ, kình lực nhẹ nhàng tuôn ra, nhẹ thì võ công tàn phế, nặng thì chỉ sẽ đi vào chỗ chết.

Có thể nói trừ phi hai người phải có quan hệ thân mật, tuyệt đối tín nhiệm đối phương, chứ không phải ai cũng dám tự đưa mình vào hiểm cảnh như vậy.

Nhận thấy được lúc chân khí ấm áp của Tống Thanh Thư dung nhập vào bên trong thân thể, tứ chi bách hài cực kỳ thoải mái như đang được đôi bàn tay hắn vuốt ve toàn bộ thân thể, Mộc Uyển Thanh thoải mái thiếu chút nữa um ra thành tiếng, bất quá vì rụt rè nên nàng phải đè nén cái cảm giác của mình.

Vì sợ là mình chốc nữa sẽ chịu không nổi lên tiếng kêu rên thất thố, đồng thời để giảm bớt xấu hổ, Mộc Uyển Thanh đành phải dời đi lực chú ý, cùng đối thoại với Tống Thanh Thư:

– Ngươi lần này là muốn đi lên phương bắc sao?

– À… ta có chuyện quan trọng phải đi Yến Kinh một chuyến.

Tống Thanh Thư cũng không có giải thích cặn kẽ chi tiết trong đó, suy cho cùng chuyện này nếu mà có nói dối thì cũng nói không rõ ràng.

– Vậy kế tiếp ngươi có tính toán gì không? Nếu không thì hãy cùng ta đi đến Yến Kinh đi.

Mộc Uyển Thanh trong lòng có chút ý động, nhưng sau khi ngẫm lại thì lắc đầu nói rằng:

– Ta còn muốn làm một việc cho sư phụ ta.

– Sư phụ ngươi… Tu La Đao Tần Hồng Miên sao?

Thấy đối phương gật đầu, Tống Thanh Thư kế tục hỏi.

– Sư phụ bảo ngươi làm cái gì?

Mộc Uyển Thanh trong lòng có chút vô cùng kinh ngạc nhìn Tống Thanh Thư, thậm chí ngay cả khuê danh sư phụ mà hắn cũng biết:

– Sư phụ bảo ta đi giết nữ nhân Vương gia Cô Tô.

– Sư phụ ngươi bảo ngươi đi giết Vương phu nhân?

Tống Thanh Thư cau mày nói.

– Vương phu nhân tại Mạn Đà Sơn Trang thủ hạ người đông thế mạnh, lại cùng Mộ Dung thế gia tương hỗ, một mình ngươi… thực sự là quá nguy hiểm.

Mộc Uyển Thanh mỉm cười nói:

– Yên tâm đi, trước đây ta cũng không phải là chưa từng có đi ám sát qua Vương phu nhân, Mạn Đà Sơn Trang tuy đông người, như ta cũng không có ngốc chạy đến chính diện đột phá. Lấy võ công của ta, cho dù là giết không được Vương phu nhân, thì việc tự bảo vệ mình chắc chắn là không có vấn đề.

Tống Thanh Thư thấy nhức đầu:

– Mẫu thân ngươi cũng thật là, một đời tranh giành tình lang, làm chi cũng đem ngươi dính vào, muốn giết tình địch, thì chính mẫu thân ngươi đi giết là tốt rồi.

– Không được nói như vậy với mẫu thân của ta!

Mộc Uyển Thanh đột nhiên nhớ lại.

– Ngươi cũng đã biết?

Tống Thanh Thư khẽ cười nói:

– Ta biết so với ngươi có thể còn nhiều hơn.

– Ngươi có phải trong lòng khinh thường mẫu tử của hai người chúng ta, mẫu thân ta chưa gã mà đã có nhi nữ…

Mộc Uyển Thanh thần tình thoáng cái có chút hạ xuống.

– Ta làm sao lại khinh thường mẫu tử các ngươi chứ? Ta chỉ là khinh thường Đoàn Chính Thuần kia, biểu hiện ra phong lưu phóng khoáng, khắp nơi lưu tình, nhưng thấm trong xương là con người cực kỳ người vô tình…

Tống Thanh Thư bất bình nói tiếp.

– Khắp nơi lưu tình lại không có phụ trách, so cùng dâm tặc Vân Trung Hạc thì có khác nhau ở chỗ nào…

Mộc Uyển Thanh tức giận nói rằng:

– Dù sao ta cho tới bây giờ cũng không có xem người kia là phụ thân, chỉ bất quá là trong miệng ngươi thì mắng người hay lắm, lẽ nào ngươi lại quên, ngươi cũng có khác gì đâu đi khắp nơi lưu tình…

– Ta và Đoàn Chính Thuần kia đương nhiên là không giống, ta tuyệt sẽ không để cho nữ nhân của ta chịu ủy khuất, mỗi người ai cũng có thể chia đều nổi danh…

Tống Thanh Thư nghiêm mặt nói ra.

Mộc Uyển Thanh hơi thất thần, cuối cùng thở dài một hơi:

– Hy vọng ngươi có thể nói được làm được…

– Uyển Thanh, ngươi hãy nghe ta nói, Vương phu nhân suy cho cùng cùng phụ thân ngươi cũng có một đoạn tình, nữ nhi của Vương phu nhân là Vương Ngữ Yên cùng với ngươi là tỷ muội đồng phụ dị mẫu, nếu như ngươi thực sự muốn giết Vương phu nhân, đến lúc đó Vương Ngữ Yên nhất định sẽ lại tìm ngươi báo thù, chẳng phải là sẽ tạo thành thảm kịch cốt nhục tương tàn? Huống chi đến lúc đó Đoàn Chính Thuần làm sao mà nhìn ngươi được chứ?

Tống Thanh Thư nỗ lực cố gắng gạt đi suy nghĩ đi ám sát của nàng.

Mộc Uyển Thanh đột nhiên sắc mặt đại biến:

– Đừng nói là ngươi cũng cùng Vương Ngữ Yên kia có một đoạn tình…

– Ngươi nghĩ cái gì vậy, ta và Vương Ngữ Yên chỉ mới là nhận thức mà thôi, ngay cả mức độ bằng hữu cũng chưa tính đến.

– Thật không?

Mộc Uyển Thanh bán tín bán nghi, nàng trong vấn đề này đương nhiên rất mẫn cảm, lúc trước khi nàng biết được Đoàn Dự là thân ca ca của mình, thì đã thương tâm gần chết, thậm chí còn cân nhắc muốn lôi kéo Đoàn Dự cùng bỏ trốn đến một nơi ai ẩn cư ai cũng không khỏi biết.

Kết quả không ngờ là Đoàn Dự liền xoay người di tình biệt luyến thích đến Vương Ngữ Yên, nàng lúc đó mới nản lòng nghĩ đến mình đã phí hoài tâm tư, thẳng đến về sau đến khi gặp phải Tống Thanh Thư.

Nếu như ngay cả lần này mà Tống Thanh Thư cũng thích Vương Ngữ Yên, Mộc Uyển Thanh có cảm giác mình thực sự chỉ còn có con đường chết.

– Khoan đã…

Mộc Uyển Thanh thần sắc rất cổ quái.

– Ngươi nói Vương Ngữ Yên cũng là… cũng…

– Cũng là do Đoàn Chính Thuần kia tạo nghiệt, Vương Ngữ Yên cùng ngươi chính xác là thân tỷ muội.

Tống Thanh Thư nhàn nhạt cười nói.

– Vậy ngươi bây giờ có còn muốn đi giết mẫu thân của nàng nữa không?

– Vậy Vương Ngữ Yên chẳng phải là cùng Đoàn… Dự cũng là huynh muội?

Mộc Uyển Thanh vẻ mặt khiếp sợ, chính nàng cũng không rõ ràng lắm mình lúc này cao hứng hay là mất hứng, nói chung đây là một loại tình cảm phi thường phức tạp khó hiểu.

– Vương Ngữ Yên cùng ngươi là tỷ muội thì không giả, nhưng cùng Đoàn Dự cũng vị tất là thân huynh muội…

Tống Thanh Thư không muốn tiết lộ thêm nhiều bí mật, nên liền chuyển dời câu chuyện.

– Thế nào, chẳng lẽ ngươi định thông tri cho vị ca ca tiện nghi kia sao?

– Ta thông tri hắn để mà làm gì, nam nhân của Đoàn gia đều là loại người thay lòng đổi dạ, chính bọn họ tạo nghiệt, thì đáng đời sẽ gặp báo ứng.

Mộc Uyển Thanh hận hận nói, đương nhiên chuyện Lý Thanh La hại mẫu thân mình không nói, lại làm liên lụy đến nữ nhi của mình, mà tất cả đều do Đoàn Chính Thuần đầu sỏ gây nên, Đoàn Dự thì đứng núi này trông núi nọ, Mộc Uyển Thanh trong lòng của nàng cũng đã sớm nguội lạnh với hắn rồi.

– Ngươi yên tâm đi, Đoàn Dự này phúc trạch thâm hậu, sẽ không phát sinh như trong ý nghĩ của ngươi loại chuyện đó đâu.

Tống Thanh Thư nhìn ra Mộc Uyển Thanh trong ánh mắt có một tia lo lắng, nên khuyên lơn.

Mộc Uyển Thanh trong lòng cả kinh, vội vàng giải thích:

– Ta đối với hắn giờ chỉ có chi tình huynh muội, còn những chuyện khác thì không có gì còn tồn tại.

Tống Thanh Thư mỉm cười:

– Không cần giải thích, ta tin tưởng ngươi, lấy tính cách của ngươi, nếu như trong lòng không có buông bỏ hắn, thì cho dù là có chết cũng sẽ không có khả năng để toàn bộ thân thể của mình hiện ra trước mặt nam nhân khác đầu.

– Hừm…

Mộc Uyển Thanh lúc này mới nhớ đến thân thể trần truồng của mình vẫn còn ngâm sâu trong trong thùng nước tắm, thẹn thùng, nhỏ giọng hỏi.

– Vẫn chưa xong sao?

– Sắp xong rồi…

Tống Thanh Thư ở trên lưng trắng của nàng nhanh chóng điểm vài cái, Mộc Uyển Thanh kêu lên một tiếng đau đớn, vội vàng đầu gục úp sấp bên cạnh thành thùng nước tắm, phun một ngụm máu…

Tống Thanh Thư xoa xoa lấy mồ hôi trên trán, thở một hơi dài nhẹ nhõm:

– Tốt rồi… trong thân thể ngươi dư độc đã thấm ra trong nước nóng, tụ huyết cuối cùng cũng đã tiêu thất không còn, ngươi không cần lo lắng…

Tống Thanh Thư trợn cả mắt lên, Mộc Uyển Thanh lúc này đầu ghé vào trên cạnh thùng tắm n, không có chú ý tới phía sau lưng nửa người đã nổi lên mặt nước, da thịt trắng sáng như tuyết, bờ eo dịu dàng nắm chặt bên hông, còn có cái khe mông chia đôi hai bên mảnh mông thịt săn chắc đường cong theo hình bán nguyệt thật là sắc dục tuyệt mỹ.

Cảm giác được lời nói của hắn khác thường, Mộc Uyển Thanh lúc này mới ý thức được có gì không thích hợp, vội vàng lại trầm mình đến trong thùng tắm, văng lên bọt nước khắp nơi.

Tống Thanh Thư vừa tránh né bọt nước, vừa cười nói:

– Ngươi nhanh lên một chút bước ra đi, trong nước nóng đã có độc chất từ trong thân thể ngươi mới vừa bức ra, nếu như để lâu dài lại xâm nhập ngược vào thân thể, thì lại phiền phức.

– Vậy ngươi mau xoay người sang chỗ khác a.

Mộc Uyển Thanh cuống lên.

– Được… được…

Tống Thanh Thư cười tủm tỉm xoay qua chỗ khác, thuận tiện cầm lên y phục của nàng để trên tấm bình phong đưa về phía sau cho nàng.

Một lúc lâu qua đi, phía sau truyền đến Mộc Uyển Thanh giọng nói e thẹn của nàng:

– Xong rồi…

Tống Thanh Thư quay đầu nhìn lại, không khỏi hai mắt tỏa sáng, Mộc Uyển Thanh tóc dài xõa vai, bởi vì vừa bức độc hết, tuy rằng không có thi phấn trang điểm, nhưng lại hồng hào phản chiếu rực sáng cả gian phòng.

– Đoàn Dự tên ngốc đó thật mắt mù a, một người xinh đẹp như tiên nữ vậy lại không muốn, lại bỏ đi quấn quýt si mê cái gì Vương cô nương đó.

Tống Thanh Thư nhịn không được cảm thán nói, Mộc Uyển Thanh dung mạo vốn là không hề thua kém Vương Ngữ Yên, mai lan trúc cúc, mỗi người một vẻ, Đoàn Dự có thể là vì say mê Thần Tiên Tỷ Tỷ, khiến cho trong mắt hắn ngoại trừ một Vương Ngữ Yên, thì không bao giờ… liếc mắt nhìn thẳng vào những cô nương khác nữa…

Mộc Uyển Thanh nghe được hắn, sắc mặt trắng nhợt:

– Ta có một việc cần nói trước với ngươi rõ ràng, bằng không thì trong tâm sẽ bất an.

Thấy nàng vẻ mặt trịnh trọng, Tống Thanh Thư ngẩn ra:

– Chuyện gì?

– Trước đây Tứ Đại Ác Nhân tới Đại Lý trợ giúp Đoàn Duyên Khánh đoạt lại đế vị, vì muốn làm bại hoại Đoàn gia, vì vậy liền đem ta và Đoàn… Đoàn Dự nhốt chung tại trong thạch thất, còn cho chúng ta uống Ẩm Dương hòa…

Mộc Uyển Thanh cắn môi đem chuyện trước đây thân trúng Âm Dương Hòa Hợp Tán từ đầu tới đuôi nói lại một lần, sau đó lẳng lặng nhìn Tống Thanh Thư.

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x