Phần 119
– Hừ… sắc lang vẫy đuôi mà cứ giả bộ…

Triệu Mẫn không nhịn được hừ.

– Ngươi cứ lo lắng đến cái việc nhỏ không đáng kể này, có phải là đã quên đi một chuyện quan trọng?

– Chuyện quan trọng?

Tống Thanh Thư sững sờ, không biết nàng muốn nói đến chuyện gì.

– Trong mắt ngươi quả nhiên chỉ có nữ nhân của mình.

Triệu Mẫn bĩu môi.

– Trên Hắc Mộc Nhai lẽ nào chỉ có việc là cứu Lý Mạc Sầu sao?

Tống Thanh Thư cũng nhớ ra:

– À… ý nói là độc trên người của quận chúa a, yên tâm đi, tại hạ đã nghĩ đến biện pháp.

Triệu Mẫn lắc đầu:

– Ta không có yên tâm như ngươi nói đâu, phải biết lần đó Bình Nhất Chỉ có nói là Tam Thi Não Thần Đan hắn phóng trên người của ta, chỉ có chính hắn mới có thể giải được, chúng ta lần này đi Hắc Mộc Nhai nhiều lắm thì chỉ có thể tìm tới Nhậm Ngã Hành để lấy giải dược, có thể là không hẳn đúng bệnh.

– Có lẽ là Bình Nhất Chỉ nói khuếch trương mà thôi.

Tống Thanh Thư an ủi.

– Đến tột cùng có được hay không, chúng ta cũng phải thử qua, hơn nữa lần này đến Hắc Mộc Nhai, ngoại trừ Nhậm Ngã Hành có giải dược, Đông Phương Bất Bại cũng phải có giải được, vậy thì tại hạ có thể lấy được, tại hạ không tin hai người bọn họ đều không biết giải dược Tam Thi Não Thần Đan trên người của quận chúa.

Tống Thanh Thư nhớ lại trong nguyên tác, lúc đầu Nhậm Doanh Doanh bị trúng Tam Thi Não Thần Đan của Đông Phương Bất Bại, đến lúc giữa ranh giới gần chết, bởi vì không muốn Lệnh Hồ Xung bắt gặp nàng dung nhan tiều tụy, liền chạy đến trong phòng của Đông Phương Bất Bại khi còn sống tìm son phấn để trang điểm cho xinh đẹp lên, không ngờ tới trong son phấn kỳ thật chính là giải dược Tam Thi Não Thần Đan của Đông Phương Bất Bại.

Theo tin tham tử hồi bào từ Hắc Mộc Nhai, Nhậm Ngã Hành sau khi đoạt lại chi vị Giáo Chủ, liền đem biệt viện của Đông Phương Mộ Tuyết lúc trước ở đó, liệt vào cấm địa, nói vậy thì son phấn chắc còn ở đó, cho dù là tìm kiếm không thấy, hắn sẽ trở lại Tử Cấm Thành tìm Đông Phương Mộ Tuyết để hỏi giải được thì cũng có thể được.

Chỉ có điều Tống Thanh Thư không xác định được nếu Đông Phương Mộ Tuyết biết hắn lấy giải dược là dùng cho Triệu Mẫn, thì không biết nàng sẽ có phản ứng gì.

– Ngươi tại sao lại có thể hy vọng lấy được giải dược của Đông Phương Bất Bại?

Triệu Mẫn như có điều suy nghĩ hỏi hắn.

Tống Thanh Thư trong lòng nhảy một cái, quan hệ giữa hắn và Đông Phương Mộ Tuyết có thể nói là một bí mật lớn nhất, hắn mặc dù đối với Triệu Mẫn có hảo cảm, nhưng hai người bây giờ không cùng trận doanh, vì thế không có não tàn đến mức đem bí mật nói thẳng ra.

– Tại hạ không phải đã từng nói với quận chúa, tại hạ sinh ra là kỳ tài đã biết nhiều chuyện rồi.

Tống Thanh Thư liền nói vung vít qua loa.

– Cắt ngay… ngươi nghĩ ta không biết à.

Triệu Mẫn khinh thường liếc một cái.

– Quận chúa biết cái gì?

Tống Thanh Thư trong lòng căng thẳng.

– Lúc trước Nhậm Ngã Hành trọng đoạt chi vị Giáo Chủ, ngươi lại cùng với Đông Phương Bất Bại kề vai sát cánh chiến đấu, nói vậy thì hai người các ngươi người đã có giao tình không cạn.

Triệu Mẫn một bên suy tư một bên phân tích.

– Giang hồ đồn đại, trận chiến đó qua đi, Đông Phương Bất Bại té ngã xuống vực thẳm vạn trượng thịt nát xương tan, tuy nhiên nếu lúc đó ngươi Đông Phương Bất Bại cùng lúc rơi xuống vực thẳm mà ngươi cũng không có việc gì, thì có thể Đông Phương Bất Bại cũng chưa chắc là đã chết.

– Thật vậy không?

Tống Thanh Thư không tỏ rõ ý kiến hỏi.

Triệu Mẫn vẫn chú ý phản ứng của hắn, lại không nhìn thấy ra sơ hở gì, đôi mi thanh tú nhíu lại, trong lòng âm thầm suy nghĩ: “Quả nhiên là hồ ly, không dễ dàng bị lừa, vậy thì lại thử ngươi thêm một lần nữa.”

Triệu Mẫn đôi mắt chuyển động, tiếp tục nói:

– Lấy tính tình Đông Phương Bất Bại rất là cao ngạo, thời gian lâu như vậy không nghe thấy một chút tin tức về hắn, chỉ có hai loại khả năng, một là chết, hai là ẩn nấp ở một nơi nào đó dưỡng thương. Chết thì có thể bài trừ, chỉ còn lại khả năng chính là đang dưỡng thương, dựa vào tin tức người của Nhữ Dương Vương phủ thu thập, những năm trước Đông Phương Bất Bại cùng Ngũ Độc Giáo Lam Phượng Hoàng tựa hồ có mối quan hệ hoan ái. Nếu ta đoán không sai, hắn bây giờ có thể ẩn giấu ở trong bóng tối trên Ngũ Độc Giáo dưỡng thương…

Tống Thanh Thư khâm phục nhìn nàng, nghĩ thầm Triệu Mẫn quả nhiên người quá thông minh, chỉ dựa vào manh mối liền đem toàn bộ sự tình đẩy đến đoán trúng bảy, tám phần, nàng duy nhất không có nghĩ tới là Đông Phương Bất Bại từ lâu đã rời khỏi Ngũ Độc Giáo, bây giờ chính đang ở bên trong Tử Cấm Thành làm hoàng đế…

Triệu Mẫn mắt vẫn không chớp mắt nhìn Tống Thanh Thư, thấy hắn đầu tiên là giật mình, sau đó trên mặt hắn lại mỉm cười, liền cau mày nói:

– Ồ, xem ra là ta đã đoán sai.

– Lúc khác hãy đoán đi, chúng ta bây giờ nên đem chú ý lực phóng tới trên Hắc Mộc Nhai đi.

Tống Thanh Thư cũng không muốn bị nàng nhìn ra đầu mối gì, vội nói sang chuyện khác.

– Hắc Mộc Nhai là tổng đàn của Nhật Nguyệt Thần Giáo, dọc trên đường đi đề phòng nghiêm ngặt, ba người chúng ta là mục tiêu quá lớn, đến thời điểm đó, quận chúa cùng Lý Mạc Sầu lưu lại ở dưới chân núi chờ tin tức của tại hạ là được.

– Không được.

Triệu Mẫn liền cự tuyệt nói.

– Ta muốn cùng ngươi tiến lên Hắc Mộc Nhai.

– Tại sao?

Tống Thanh Thư nhướng mày.

– Không tại sao cả.

Triệu Mẫn giương lên cái cằm.

– Ta chính là muốn nhìn xem tổng đàn của Nhật Nguyệt Thần Giáo hội là cái dạng hang hùm hổ huyệt như thế nào…

– Còn Lý Mạc Sầu thì làm sao bây giờ?

Tống Thanh Thư chân mày nhíu chặt hơn.

– Đem nàng vứt lại tửu điếm phụ cận gần đây, có thuộc hạ của ta trông chừng…

Triệu Mẫn cong miệng nói, ra hiệu bên ngoài còn có tên xa phu.

– Không được!

Lần này đến phiên Tống Thanh Thư từ chối, từ lần trước hang động ở trên Kim Xà doanh bị Triệu Mẫn bán đứng qua một lần, Tống Thanh Thư không dám hoàn toàn tin tưởng nàng. Ai mà biết sau khi chờ hắn lên núi, thuộc hạ Triệu Mẫn có thể bắt giữ Lý Mạc Sầu kèm hai bên, dùng nàng để áp chế mình thì sao?

Triệu Mẫn phảng phất đoán được tâm tư hắn, cũng không giải thích thêm cái gì, chỉ là tùy hứng nói:

– Vậy thì ta mặc kệ, bất kể như thế nào ta cũng muốn cùng đi. Còn Lý Mạc Sầu, ngươi nếu có bản lĩnh thì cứ mang theo là xong.

– Mang thì mang…

Tống Thanh Thư khẽ cắn răng, hắn bây giờ dựa vào võ công vượt xa nên gan lớn, coi như bây giờ mang theo Lý Mạc Sầu không còn có năng lực tự vệ, nhiều lắm là thêm chút phiền phức, ngược lại không tạo thành mối nguy hiểm gì.

Triệu Mẫn tức giận liếc hắn:

– Hừ… mang Lý Mạc Sầu theo, đến thời điểm nguy hiểm lại làm hại bản quận chúa liên lụy thân hãm ở bên trong.

– Không thành vấn đề đâu!

Tống Thanh Thư trầm mặt nói.

– Ta suýt chút nữa quên, Tống công tử là tuyệt đỉnh cao thủ đã bại anh hùng thiên hạ.

Triệu Mẫn trong giọng nói chế giễu.

– Bất quá ta nói nói trước, nếu như đến thời điểm gặp phải nguy hiểm gì, ngươi chỉ có thể cứu được một người, vậy thì ngươi sẽ cứu ai đây?

– Nữ nhân các người làm sao cứ hay hỏi cái vấn đề vô vị này thế chứ?

Tống Thanh Thư chịu thua không còn gì để nói nữa.

– Mau trả lời ta, đến thời điểm đó, ngươi cứu Lý Mạc Sầu hay là cứu ta?

Triệu Mẫn không chớp mắt theo dõi hắn.

Bị đôi mắt long lanh của Triệu Mẫn nhìn chằm chằm, Tống Thanh Thư hô hấp tựa hồ cũng hơi gấp gáp chút, mất tự nhiên đáp:

– Đương nhiên là cứu Lý Mạc Sầu, thân phận của quận chúa cho dù rơi vào tay của Nhật Nguyệt Thần Giáo, bọn họ cũng không dám vô lễ đối với quận chúa, vậy thì tại hạ còn có cơ hội để cứu quận chúa. Còn Lý Mạc Sầu hiện tại ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cần làm lỡ chút thời gian, thì cho dù là có đại la kim tiên giáng thế cũng không cứu được.

– Tuy ngươi nói không phải là không có lý, nhưng bản quận chúa vẫn là rất tức giận, lên Hắc Mộc Nhai đi, ta không cho ngươi nói chuyện với ta nữa.

Triệu Mẫn tức giận xoay quá thân thể mặt nhìn vào vách thùng xe…

Nhìn Triệu Mẫn hành động giống như một tiểu cô nương, Tống Thanh Thư mỉm cười, bắt đầu nhắm mắt tĩnh tọa, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Không biết qua bao lâu, xe ngựa đột nhiên dừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng của xa phu:

– Khởi bẩm quận chúa, đã đến ngoại vi của Hắc Mộc Nhai, nếu đi về phía trước có thể kinh động đến người Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Triệu Mẫn cũng không có phản ứng với lời cảnh báo của xa phu, trái lại nhìn Tống Thanh Thư một chút, một mặt thật không thể tin:

– Hơn một canh giờ qua, ngươi quả thật là ngươi không có cùng ta nói một câu?

– Không phải là quận chúa không cho phép nói chuyện với quận chúa sao?

Tống Thanh Thư mỉm cười nhìn nàng.

– Trước đây ngươi đâu có nghe lời như thế.

Triệu Mẫn buồn phiền.

– Chúng ta đi thôi.

Nói xong liền bước xuống xe ngựa, dặn dò xa phu ở phụ cận chờ đợi…

Tống Thanh Thư đang định ôm Lý Mạc Sầu lên, thì nàng đã mở mắt ra, hắn vui mừng hỏi:

– Lý Tiên Tử đã tỉnh?

– Có phải là ta lại quấy rối hai người các ngươi nói chuyện luyến ái?

Lý Mạc Sầu tinh thần rõ ràng tốt hơn một chút, chỉ có vẻ mặt vẫn lạnh. Lý Mạc Sầu nói tiếp:

– Đa tạ ngươi vẫn tiêu hao nội lực thay ta trấn áp thương thế.

– Lý Tiên Tử cũng không cần quá quan tâm, hiện Tiên tử bị như thế này, tại hạ cũng khó mà tránh thoát được tội.

Tống Thanh Thư vừa nói vừa đưa tay cong đầu gối nàng lên ôm lên.

– Tại hạ sẽ mang Tiên Tử lên trên Hắc Mộc Nhai, Nhậm Ngã Hành có Hấp Tinh Đại Pháp có thể chữa khỏi nội thương của Tiên Tử.

– Sống chết có số, ngươi cũng không cần quá mức nhọc lòng.

Bị hắn ôm vào trong ngực, cảm nhận được một bên bầu vú ép sát trong người hắn, gò má tái nhợt của Lý Mạc Sầu dần dần nổi lên một chút ửng hồng, đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt trở nên trở nên phức tạp.

– Vừa rồi… y phục của ta là… là ngươi mặc vào cho ta sao?

– Um…

Tống Thanh Thư gật đầu, có chút lúng túng nói.

– Chuyện xảy ra quá đột ngột, mong rằng Tiên Tử chớ trách.

Lý Mạc Sầu thăm thẳm thở dài:

– Thân thể của ta cái gì người cũng đã nhìn qua, giờ cũng không có gì còn quan trọng nữa…

Nàng tự biết lần này ắt hẳn phải chết, nên có rất nhiều chuyện lại nhìn thoáng hơn.

– Khục… hai người các ngươi liếc mắt đưa tình đã đủ chưa? Cứ kéo dài thêm, thì trời sẽ sáng bây giờ.

Đứng bên ngoài xe ngựa, Triệu Mẫn thiếu kiên nhẫn hắng giọng nói.

Lý Mạc Sầu hô hấp cứng lại, trong tâm muốn phản bác, nhưng bất đắc dĩ bây giờ khí hư người yếu, vừa mới bắt đầu muốn đáp trả thì bị kích động lập tức liền dâng lên muốn ngất, trước khi hôn mê suy nghĩ cuối cùng chính là: “Hừ, nếu ta có thể khôi phục lại công lực, ta sẽ hồi báo yêu nữ này một trận…”

Tống Thanh Thư ôm Lý Mạc Sầu xuống xe ngựa, buồn bực nhìn Triệu Mẫn nói:

– Quận chúa quả nhiên ngôn từ như đao, nàng lại bị quận chúa làm cho tức tối ngất đi.

– Ai bảo nàng tâm nhãn nhỏ nhặt như vậy a.

Triệu Mẫn một trận đắc ý, nhìn cách đó không xa trong đêm đen những dãy núi kéo dài liên miên.

– Mang theo kẻ bệnh hoạn này, ngươi dự định làm sao lẻn vào Hắc Mộc Nhai đây?

– Nói hay lắm, quận chúa làm như mình không phải là kẻ đang bệnh hoạn vậy, có khác gì đâu.

Tống Thanh Thư không còn gì để nói, trong lúc Triệu Mẫn còn chưa kịp bốc hỏa, thì hắn đã ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng.

– Đương nhiên là chính đại quang minh đi vào.

Triệu Mẫn quả nhiên bị dời đi chú ý lực, hai má nàng liền hồng, nàng không phải lần đầu tiên bị Tống Thanh Thư ôm lấy, nhưng bây giờ thì đang tỉnh táo lại bị hắn ôm vòng eo, nàng vẫn thấy không dễ chịu, nên cắn môi nói:

– Lần này ngươi ôm ta là có nguyên nhân, bản quận chúa sẽ không tính đến, tuy nhiên lần sau ta không cho phép, thì không được phép ôm ta!

– Tốt, vậy sau này khi nào được phép quận chúa cho ôm, thì tại hạ mới ôm…

Tống Thanh Thư một tay ôm Lý Mạc Sầu, một tay ôm lấy Triệu Mẫn, khi hắn vừa nói, rõ ràng còn đang bên cạnh xe ngựa, khi hắn nói xong một chữ cuối cùng, thì thân hình ba người đã biến mất ở trong dãy núi, tên xà phu thuộc hạ Triệu Mẫn nhìn thấy không khỏi kinh hãi, nghĩ thầm chẳng trách quận chúa lần này một cao thủ cũng không mang theo, có người này bên cạnh thì đã bù đắp được vô số cao thủ rồi.

Hắc Mộc Nhai đối với Tống Thanh Thư không phải lần đầu tiên đến, dọc theo con đường này tuy phòng thủ nghiêm ngặt, nhưng lúc trước đã không ngăn được hắn, cho nên đừng nói đến lúc bây giờ.

Tống Thanh Thư cũng không có như lần trước, chọn đường mòn hẻo lánh tránh né thủ vệ, mà lần này lại ôm hai nàng chính đại quang minh đi trên lộ chính lên núi.

Vừa mới bắt đầu Triệu Mẫn cảm thấy hắn điên, còn tưởng rằng hắn sẽ dùng võ công xông vào, còn chưa kịp ngăn cản hắn, thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc ngây người, dọc theo trên đường đi, không một thủ vệ nào ra tay ngăn cản, phảng phất như là không nhìn thấy ba người…

Triệu Mẫn vẫn là kiến thức uyên bác, sau khi hết khiếp sợ, rất nhanh phản ứng lại, Tống Thanh Thư bây giờ khinh công đã đạt đến mức độ thần sầu quỷ khốc, nhẹ nhàng một bước là có thể phi thân qua mười mấy trượng, dọc theo đường đánh thủ vệ mới vừa cảm giác được một làn gió mát phất qua, ba người đã bay qua mười mấy trượng, đương nhiên vì tốc độ quá nhanh nên không một ai có thể phát hiện dị thường.

“Trước đây từng thất qua khinh công của Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu, thì đã cảm thấy không phải sức người có thể với tới, nhưng bây giờ xem khinh công của Tống Thanh Thư, đã là đoạt thiên địa tạo.” Triệu Mẫn nghếch đầu lên nhìn Tống Thanh Thư không biết có phải hay không là bởi vì hắn quá nhanh, lúc này ánh trăng lẳng lặng chiếu xuống trên khuôn mặt hắn, đường nét tuấn lãng cương nghị lại thêm vài phần nhu hòa, Triệu Mẫn trong lúc nhất thời có chút ngẩn ngơ.

– Làm sao vậy, có phải là cảm thấy tại hạ từ trước nay chưa từng có anh tuấn như vậy?

Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của Tống Thanh Thư, Triệu Mẫn đột nhiên tỉnh lại, hai má đỏ đến mức dường như muốn thấm ra nước.

Lúc này, Triệu Mẫn mới hiện ba người đang ở trong đình viện yên lặng, lấy Triệu Mẫn nhãn lực, có thể thấy nơi này lan can lầu các bố cục cực kỳ tinh xảo, hẳn là chủ nhân đã hao tổn tâm thiết đặt không ít, nhưng lúc này chung quanh suy tàn, khắp nơi cỏ dại rậm rạp, càng kỳ quái là trong tầm mắt, lại không nhìn thấy bất kỳ hình bóng thủ vệ nào.

– Đây là đâu vậy?

Triệu Mẫn hỏi…

– Đây là nơi ở trước kia của giáo chủ Đông Phương Bất Bại.

Quay trở lại nơi mà mình đến đã trở nên hoang tàn, Tống Thanh Thư thổn thức trong lòng, hắn ôm Lý Mạc Sầu đi vào bên trong căn phòng của gian nhà, đưa nàng nằm lên trên chiếc giường, lại nhớ tới cảnh tượng lúc trước cùng với Đông Phương Mộ Tuyết ở nơi đây.

Triệu Mẫn đi tới quan sát chung quanh, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái, khi nàng nhìn thấy bàn trang điểm, vô thức kinh hô:

– Đông Phương Bất Bại là nữ nhân sao?

Tống Thanh Thư lắc đầu một cái, cố ý nói dối:

– Hắn chỉ là một yêu quái bất nam bất nữ mà thôi.

Triệu Mẫn lúc này mới nhớ tới tin tức từ Nhữ Dương Vương phủ, Đông Phương Bất Bại có một nam sủng là Dương Liên Đình, không khỏi buồn nôn:

– Phì… ta không có muốn chờ tại đây trong gian phòng của loại bất nam bất nữ yêu quái đâu…

Tống Thanh Thư nín cười:

– Tại vì bây giờ tại hạ lập tức đi tìm tìm khẩu quyết Hấp Tinh Đại Pháp, không có cách nào chăm sóc các người, đây là nơi an toàn nhất của Hắc Mộc Nhai, quận chúa hãy cố nhẫn nhịn một chút đi.

– Không được… ta muốn cùng đi với ngươi.

Triệu Mẫn hé miệng nói.

Tống Thanh Thư nhướng mày, lắc đầu cự tuyệt nói:

– Tại hạ lần đi này sẽ làm rất nhiều việc, không thể nào mang theo quận chúa được.

Đùa gì thế, có Triệu Mẫn ở bên cạnh, lát nữa còn phải dùng rất nhiều thủ đoạn đối phó với Nhậm Doanh Doanh thì làm sao sử dụng đây chứ, hơn nữa Nhâm đại tiểu thư này da mặt rất mỏng, có người ngoài đi theo bên cạnh, chắc chắn là làm chuyện gì cũng tốn công nhiều mà hiệu quả lại ít.

Triệu Mẫn là người cực thông minh, vừa nghe ngữ khí của Tống Thanh Thư, liền biết hắn lần này chắc chắn sẽ không mang mình theo, đành dậm chân một cái, đặt mông ngồi vào bên cạnh Lý Mạc Sầu, bĩu môi nói:

– Vậy ngươi phải nhanh lên một chút rồi quay trở về, nếu không thì ta cũng không thể bảo đảm là ở trên khuôn mặt nữ nhân của ngươi khắc cho một đóa hoa sống a…

– Yên tâm đi, tại hạ sẽ mau chóng quay trở lại.

Tống Thanh Thư trước khi bước ra trước cửa, đột nhiên mơ hồ có một loại linh cảm, lại lui về nói với Triệu Mẫn.

– Tuy nơi này bình thường người của Nhật Nguyệt Thần Giáo sẽ không gặp qua, nhưng quận chúa vẫn là cẩn trọng một chút.

Cảm nhận được trong giọng nói hắn ân cần, Triệu Mẫn trong lòng ấm áp điềm điềm nở nụ cười:

– Ta biết rồi… đi mau đi… võ công ta tuy nhiên sánh bằng được đại cao thủ, nhưng đụng với giáo đồ bình thường của Nhật Nguyệt Thần Giáo, vẫn có thể tự bảo vệ mình, chỉ có điều…

Tống Thanh Thư cả kinh:

– Chỉ tuy điều là làm sao?

Triệu Mẫn con mắt chuyển động, cười hì hì nói:

– Chỉ có điều nếu như địch nhân đến đông, ta cũng sẽ không mạo hiểm mình mà cứu nữ nhân của ngươi đâu.

Tống Thanh Thư tức giận nói:

– Quận chúa nếu như mà có ý cứu nàng, thì mặt trời sẽ mọc ở hướng tây đấy.

Tống Thanh Thư nhớ lại trong đầu vị trí khuê phòng của Nhậm Doanh Doanh bước đi, trong lòng chợt có một cảm giác mơ hồ, chính mình tựa hồ đã sơ hở chểnh mảng một điều gì đó…

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x