Phần 11
Trong ngự hoa viên, một mỹ nhân đang đi chậm rãi, trang phục là dạng thiếu phụ, trên thân phục sức so với phi tần trong hậu cung rõ ràng phong cách không giống nhau lắm, cho dù thần sắc lo lắng, nhưng vẫn không che giấu chút nào nàng mỹ mạo xinh đẹp của nàng.

“Cũng không biết lần này có thể cứu được phụ thân hay không?”

Cung trang mỹ nhân chính là nhi nữ của An Thân Vương – Nhạc Nhạc, chính là Nhu Gia công chúa gã cưới cho Cảnh Tinh Trung, hiện nay chính là Tĩnh Nam vương phi.

Sau khi nghe nói phụ thân binh bại bị bắt giam trong ngục, Tĩnh Nam vương phi muốn cứu, liền xin phu quân để cho nàng đi theo cùng với sứ thần đến Kinh Thành.

Bây giờ tình thế phức tạp, Cảnh Tinh Trung lúc đầu không muốn nàng mạo hiểm đến Kinh Thành, thế nhưng khi nghĩ tới thông qua thê tử của mình, có thể thám thính tình hình hư thực của triều đình thông qua từ miệng của Nhạc Nhạc, nên mới đáp ứng.

Tĩnh Nam vương phi trước khi xuất giá thì ở Kinh Thành cũng có không ít bằng hữu tỉ muội, bây giờ phần lớn đã xuất giá, trở thành các mệnh phụ phu nhân của các quan đại thần trong kinh thành, lần này hồi kinh nàng chuẩn bị sẵn hậu lễ, bái phỏng đến từng người, thỉnh cầu các nàng thuyết phục trượng phu của mình làm viện thủ.

Sau khi xong xuôi hết thảy về sau, nàng liền vào cung tìm kiếm đến một tỷ muội quen biết từ ngày xưa, nàng kia bây giờ là một phi tử của Khang Hi, hy vọng có thể thời điếm gối chăn, lựa lời nói nhẹ bên tai, để cho Khang Hi đối với Nhạc Nhạc sẽ xử lý khoan hồng.

Chỉ tiếc là phi tử tỷ muội đó nói cho nàng biết, mình tại trong cung địa vị không đủ, chỉ sợ là không thể nói được lời gì, liền chỉ dẫn nàng chuẩn bị hậu lễ, qua tìm gặp Tiểu Đông Hậu là phi tử thời gian gần đây đang được sủng ái trợ giúp.

Tĩnh Nam vương phi dù ở phía xa phương bắc, cũng đã nghe nói qua lời đồn về Tiểu Đông Hậu, liền tỉ mỉ chọn lựa lễ vật quý giá hậu hĩnh, hướng đến Dực Khôn Cung của Tiểu Đông Hậu tìm tới.

Đến Dực Khôn Cung, Tĩnh Nam vương phi tại trước cửa cung nhờ cung nữ thông truyền, một hồi sau cung nữ quay lại để cho tả hữu cung nhân thu lấy lễ vật của nàng, sau đó dẫn nàng đi vào bên trong.

Cùng nhau đi tới, Tĩnh Nam vương thấy hợi bất bình thường khi nhìn thấy bên trong Dực Khôn Cung vì sao không có bóng người, lúc hai người đã đi tới một chỗ trước cung điện, thì cung nữ dừng bước lại, nói là chỉ được phép để cho Tĩnh Nam vương phi một mình đi vào, nói xong cung nữ liền quay người rời đi.

Tĩnh Nam vương phi mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng trong lòng lo lắng đến sự an nguy của phụ thân, trong đầu chỉ có suy nghĩ là làm cách nào để thuyết phục được Tiểu Đông Hậu nói giúp giùm cho phụ thân mình.

“Nàng đã thu lễ vật, hẳn là sẽ hỗ trợ giùm mình a?” Tĩnh Nam vương phi đang tâm trí bất an, thì bên tai đột nhiên truyền đến từng trận rên rỉ đứt quãng như khóc như than lại tựa hồ vui sướng, nàng lúc này mới phát hiện mình bất giác đã đi sâu vào bên trong cung điện.

Ngẩng đầu nhìn lên, Tĩnh Nam vương phi liền thấy cách đó không xa cảnh tượng làm cho kinh ngạc đến ngây người, hai thân thể trần trụi đang quấn quýt si mê cùng một chỗ, nam thì đổ mồ hôi như mưa, nữ uyển chuyển kiều ngân rên rỉ, nàng vô thức lên tiếng kinh hô:

– Các ngươi… các ngươi đang làm gì vậy?

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Tĩnh Nam vương phi liền âm thầm nói hỏng bét, nàng thường xuyên nghe nói trong cung trong có những chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, không ngờ vừa tới đây thì mình lại gặp được, lúc này có thể nhìn kỹ, nữ nhân kia dung mạo vũ mị tú lệ, bực quốc sắc thiên hương này thì tuyệt không phải là cung nữ bình thường, đã vậy còn ở tại trong Dực Khôn Cung, chắc chắn chính là Tiểu Đông Hậu không thể nghi ngờ.

Nam nhân kia một thân bắp thịt dương cương cứng rắn, tuyệt không phải là bộ dạng của thái giám có được, huống chi nàng thân là người từng trải, Tĩnh Nam vương phi lại há nhìn không ra hai người đang là chính thức đang giao cấu.

Tĩnh Nam vương phi trong lòng lộp bộp nhảy dựng: “Xong ta rồi, chẳng lẽ mình đã bắt gặp được Tiểu Đông Hậu đang cùng thị vệ vụng trộm?”

Tiểu Đông Hậu lúc này cũng cách đó không xa Tĩnh Nam vương phi, nhất thời khí lạnh tươm ra, hôm nay sự tình này nếu bị tiết lộ ra ngoài, nàng tuyệt đối sẽ bị vạn kiếp bất phục.

Cảm nhận được thân thể Tiểu Đông Hậu chợt căng cứng, Tống Thanh Thư vỗ nhè nhẹ trên thân thể nàng, ôn nhu nói:

– Đừng lo lắng, có ta ở đây.

Hắn thực đã phát giác được Tĩnh Nam vương phi đang tới gần từ sớm, trong lòng đang nghi ngờ, thì bên tai lại truyền đến tiếng cười của Đông Phương Mộ Tuyết:

– Ta đã để ngươi cùng chung giường với Tiểu Đông Hậu, hiện tại cũng chờ nhìn xem bổn sự của ngươi xử lý cục diện này như thế nào.

Đông Phương Mộ Tuyết thân ngày xưa là đệ nhất cao thủ hắc đạo, lại là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, tâm cao khí ngạo, Tống Thanh Thư biết mình muốn đưa nàng thu nhập vào hậu cung, tuyệt không phải là chuyện dễ dàng, nhất định về các mặt phải hơn người thì mới thu phục được nàng.

Bây giờ nàng đã ra khảo đề, Tống Thanh Thư đương nhiên không có đạo lý lùi bước, nhất thời hào khí tỏa ra, mặc kệ cho Tĩnh Nam vương phi đi tới.

An ủi Tiểu Đông Hậu, Tống Thanh Thư quay đầu nhìn lấy Tĩnh Nam vương phi trầm giọng nói:

– Ngươi là người phương nào? Tại sao nhìn thấy trẫm mà không quỳ xuống?

Tĩnh Nam vương phi giật mình, nam nhân này là hoàng đế sao?

Lúc thời điểm nàng rời kinh Thành thì Khang Hy còn nhỏ, đã nhiều năm trôi qua như vậy, đúng là đã không nhận ra được hình dáng của Khang Hy bây giờ.

Tĩnh Nam vương phi cười khổ trong lòng: “Ta thật sự là hồ đồ, nam nhân có thể cùng Tiểu Đông Hậu thân mật như vậy, toàn bộ trong hoàng cung ngoại trừ Khang Hi thì còn có thể là ai đây!”

– Bẩm thần thiếp là Tĩnh Nam vương phi, khấu kiến hoàng thượng, Đông Phi nương nương.

Tống Thanh Thư hừ một tiếng, lạnh nói:

– Trước cứ quỳ một bên đi.

Nói xong không quan tâm đến nàng, quay đầu lặng lẽ nháy mắt với Tiểu Đông Hậu, trong lúc Tiểu Đông Hậu đang kinh hãi, thì hắn tiếp tục đẩy cây côn thịt bên trong u cốc của nàng vào vào ra ra…

Tĩnh Nam vương phi, sắc mặt liền ửng hồng, nàng làm sao cũng không được Khang Hi dưới loại tình thế như vậy lại ra cái mệnh lệnh hoang đường như thế này.

Nàng lại không dám chống đối mệnh lệnh, vì dù sao đây cũng là thánh chỉ, không thể làm gì khác hơn là mím môi cúi thấp đầu quỳ xuống đất, đầu nàng tựa như muốn tựa sát vào trong lồng ngực mình không dám ngẩng đầu liếc nhìn một chút.

Tiểu Đông Hậu vốn là đang hoảng sợ hồn xiêu phách lạc, ai biết Tống Thanh Thư lại chỉ nói hời hợt liền hóa giải nguy cơ trước mắt, cả người nàng lập tức choáng váng.

Có thể cũng không lâu lắm, trong thân thể truyền đến dị dạng khi thấy cây côn thịt của hắn vẫn hăng hái đút vào rút ra đút vào sâu trong u cốc của mình, làm cho nàng rất nhanh tỉnh lại, vừa thẹn vừa vội, đưa tay bấm bên hông trên thân hắn một cái thấp giọng:

– Chuyện đến như thế này, mà ngươi còn hồ đồ như vậy!

Tống Thanh Thư cúi đầu sát bên tai nàng, nhẹ nhàng thổi một hơi:

– Chúng ta càng hoang đường như vậy, thì Tĩnh Nam vương phi càng sợ sệt, trong đầu đương nhiên sẽ không suy nghĩ đến kẽ hở bên trong.

– Chẳng lẽ là không có sơ hở gì thật sao?

Tiểu Đông Hậu kinh ngạc, nàng đang lo lắng nhất là bí mật bị người tiết lộ.

– Nàng rời kinh đã lâu, chắc đâu có nhớ đến mặt hoàng đế mà lo lắng.

Tống Thanh Thư phảng phất việc này không có quan hệ chút nào, không có một chút lo âu toát ra.

Tiểu Đông Hậu bên dưới bị hắn đẩy mạnh cây côn thịt, suýt rên ra thành tiếng vội vàng hướng về phía Tĩnh Nam vương phi ngắm liếc, thấy nàng đã hơi rời về phía xa xa vẫn quỳ cúi thấp đầu không dám nhìn tới, tức giận trừng mắt Tống Thanh Thư:

– Vậy sao ngươi vẫn còn để nàng ở lại chỗ này!

– Nếu như bây giờ ta liền đuổi nàng ra ngoài, đến khi nàng trấn định lại nhất định sẽ nhớ lại những chi tiết không thích hợp, còn không bằng cứ để nàng ở lại chỗ này, làm cho nàng kinh hãi thì chúng ta mới khống chế nàng được.

Tống Thanh Thư ngón tay lướt qua gò má Tiểu Đông Hậu.

– Thả lỏng chút, dáng dấp lúc này của nương nương không giống như là đang hầu hạ hoàng thượng a, hãy cẩn thận chứ không sẽ gây nên nàng hoài nghi.

Tiểu Đông Hậu lúc này sợ nhất chính là vấn đề này, hàm răng cắn chặt lại, liền biến hóa chủ động phối hợp lại với hắn, vòng eo đong đưa hẩy cái mông lên nghên đón cây côn thịt đút sâu thêm vào trong u cốc, rất nhanh từ nơi cổ họng truyền ra từng trận rên rỉ uyển chuyển dễ nghe…

“Phì… chẳng trách Tiểu Đông Hậu này lại được cưng chiều trong hậu cung như vậy, quả nhiên là một tiểu yêu tinh mê hoặc chết người không đền mạng.”

Quỳ trên đất Tĩnh Nam vương phi nghe được, mặt đỏ tới mang tai, âm thầm mắng lấy.

Đồng thời trong đầu nàng cũng có chút hoảng lên, nghe theo lời đồn đại, Khang Hy coi trọng nhất chính là hình tượng bề ngoài của mình, bây giờ một hoang đường màn như thế bị mình nhìn thấy, hắn có thể giết mình diệt khẩu hay không đây?

Không… hẳn là sẽ không… mình cũng không phải là một cung nữ có thân phận thấp kém, đâu có thể vô thanh vô tức xử lý mình như vậy, chính mình dẫu gì cũng là đường đường Tĩnh Nam vương phi…

Nhưng hôm nay cục diện này sẽ kết thúc như thế nào đây?

Tĩnh Nam vương phi quả thực khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm chính mình vốn là đến cầu xin tha tội cho phụ thân, kết quả còn chưa mở miệng được, liền đã quấy nhiễu chọc đến lúc người đang tao lãng rồi.

Tĩnh Nam vương phi lại sững sờ, nghĩ đến lúc ở trước cửa Dực Khôn Cung, tựa hồ không ai tự nói với mình là hoàng thượng đang ở đây, hơn nữa người cung nữ kia lại còn mang mình hướng về nơi này dẫn vào…

Sắc mặt nàng nhất thời trở nên khó coi, thuở nhỏ ở gia đình quan lại lớn lên, nàng làm sao mà không hiểu bên trong hậu cung có những thủ đoạn quỷ quyệt, nghĩ thầm chẳng lẽ là có người muốn hãm hại Tiểu Đông Hậu, chính mình vô tình nên bị cuốn vào?

Cho dù nàng vắt hết óc, cũng không thể nào suy nghĩ ra, đến tột cùng là ai ở phía sau gây nên sóng gió, trong đầu mới vừa bốc lên một cái tên, nhưng rất nhanh liền bị chính mình bài trừ đi.

Bên tai liên tục truyền đến các loại rên rỉ kiều diễm, tiếng vang của hai thân thể va chạm mạnh mẽ vào nhau phành phạch không ngớt, bất chợt Tĩnh Nam vương phi cảm thấy từ sâu trong trong hạ thể của mình đã bốc lên từng luồng nhiệt ý, đã vậy còn có triệu chứng âm dịch tiết ra, không khỏi âm thầm kêu khổ: “Hoàng thượng thể lực làm sao tốt như vậy, đã lâu như vậy, mà cũng không có dấu hiệu ngừng lại…”

– Vương phi, ngươi tiến cung không biết là có chuyện gì?

Nghe được tiếng của Khang Hy hỏi, Tĩnh Nam vương phi rốt cuộc thở một hơi dài nhẹ nhỏm, vội đáp:

– Nhu Gia lần này tới Kinh Thành mang theo một ít sản vật phương bắc, mang đến tiến cung cho thái hậu, hoàng hậu và các vị phi tần…

Nàng không dám nói thật, biết mình cầu xin Khang Hi thì hiệu quả tuyệt đối so với nhờ các phi tần của hắn thổi lời nói nhẹ bên tai thì không chắc chắn bằng, nên đành đáp lời như vậy.

– Sản vật?

Tống Thanh Thư liếc nhìn nàng.

– Sản vật gì vậy, nói cho trẫm nghe qua một chút?

– Phương bắc sản vật rất nhiều, nhưng danh quý tốt nhất là nhân sâm, lộc nhung, da điêu, lần này thượng kinh thần thiếp thu thập không ít, hiến dâng lên cho các vị nương nương.

Tĩnh Nam vương phi sắc mặt cực kỳ quái lạ, bởi vì trong lúc Khang Hi hỏi nàng, động tác giáo cấu cũng không có một chút nào ngừng lại, Tiểu Đông Hậu từ nơi cổ họng cứ phát ra từng tiếng rên ngọt ngào thấm tận xương cốt.

– Ba loại sản vật tuy danh quý, nhưng theo trẫm biết, cũng không phải là sản vật quý giá nhất của bắc địa.

Tống Thanh Thư ngữ khí trở nên hơi kỳ quái.

Tĩnh Nam vương phi ngẩn ra, rất nhanh liền kinh hoảng:

– Bẩm xin hoàng thượng nói rõ, chỉ cần là sản vật bắc địa, Nhu Gia nhất định sẽ tìm lấy dâng lên hoàng thượng.

Nghe ý tứ Khang Hy, tựa hồ trách tội nàng tư tàng lại sản vật quý giá nhất, chỉ là mang đến các thứ khác lừa gạt nói là quý nhất vậy, nếu quả là như thế, thì đây chính là trọng tội khi quân, Tĩnh Nam vương phi làm sao mà không hoảng hốt.

– Thật không?

Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm nàng.

– Trẫm e rằng Tĩnh Nam vương sẽ không nỡ a.

Tĩnh Nam vương phi cả kinh, nàng biết phu quân Cảnh Tinh Trung của mình lâu nay có tâm tư không đúng, Khang Hy nói như vậy, chẳng lẽ là đang ám chỉ cái gì?

– Hoàng Thượng cứ nói đùa, trong thiên hạ đều là vương thổ, tất cả một nhà của thần thiếp sở hữu vinh quang đều là do hoàng thượng ban tặng, dù cho báu vật có quý giá đến đâu nữa, cũng làm thế nào mà phu quân của thần thiếp có thể không nỡ bỏ…

Tĩnh Nam vương phi suy nghĩ, bây giờ phụ thân còn chưa có cứu ra, cũng không dò ra hư thực triều đình, thì Tĩnh Nam vương Cảnh Tinh Trung tạm thời chỉ đành tiếp tục che giấu thực lực, duy trì kính cẩn nghe theo lời của Khang Hy, vì thế lát nữa mặc kệ Khang Hy có muốn cái gì, chính mình cũng thay Cảnh Tinh Trung đồng ý là được.

Tống Thanh Thư thượng hạ quan sát Tĩnh Nam vương, không khỏi khen:

– Vương phi dung mạo tú lệ, khí chất trang nhã, một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, chẳng phải là so với cái gì lộc nhung, nhân sâm, da điêu thì danh quý hơn nhiều lắm sao?

Tĩnh Nam vương phi cả người lập tức liền cứng ngắc, nàng vạn lần không nghĩ đến Khang Hy lại lại nói ra loại lời khinh bạc này, phản ứng giận tím mặt, hít sâu một hơi, lạnh lùng đáp:

– Hoàng thượng… xin tự trọng.

Tống Thanh Thư rút cây côn thịt từ sâu trong thân thể Tiểu Đông Hậu lui ra ngoài, tiện tay kéo cái chăn mỏng khoác lên người:

– Vương phi mục đích chuyến đi này, trẫm đã biết rõ ràng, nơi này không có người ngoài, trẫm cũng sẽ không nói quanh co dông dài, xử trí Nhạc Nhạc như thế nào, bất quá chỉ là một câu nói của trẫm, vậy thì trẫm đang muốn nhìn xem vương phi lựa chọn như thế nào.

Lời này vừa nói ra, một bên thất kinh trước lại là Tiểu Đông Hậu, nàng không ngờ tới Tống Thanh Thư lại gan to bằng trời như vậy, liền đem chủ ý đánh tới trên thân Tĩnh Nam vương phi, đối phương đường đường là Tĩnh Nam vương phi, có can hệ trọng đại, nếu nàng ở trong hậu cung bị nam nhân bắt nạt, sẽ làm Tĩnh Nam Vương bức phản, cái hậu quả này ai sẽ gánh chịu? Đến thời điểm đó Tống Thanh Thư đi mất, Khang Hi trở về, chính mình chẳng phải là sẽ bị giận chó đánh mèo?

– Ngươi điên sao?

Tiểu Đông Hậu không quản thân thể mệt mỏi, lặng lẽ nói với Tống Thanh Thư, may là nàng không muốn bị ngoại nhân nhìn ra kẽ hở, nên không dám lớn tiếng, nói ra:

– Nếu hôm nay Tỉnh Nam vương phi đem chuyện nhìn thấy truyền ra bên ngoài, ta ngược lại thật ra thì không còn gì đáng kể, còn thanh danh của ngươi liền thành rác rưởi, liên đới đến mặt mũi của hoàng thượng mất sạch, ngươi cảm thấy hoàng đế còn có thể khoan dung ngươi ở trong cung sao?

Tống Thanh Thư cười lạnh, truyền âm nhập mật nói.

– Bây giờ chỉ có cách kéo nàng cùng chìm xuống bùn, thì mới có thể bảo vệ được bí mật của nương nương.

Trải qua nghe hắn giải thích như vậy, Tiểu Đông Hậu cũng không đần, rất nhanh hiểu được trong đó lợi hại: “Tam Phiên làm loạn, triều đình đương nhiên sẽ có người đi trấn áp, còn nếu như sự tình của mình bại lộ, Khang Hi tuyệt sẽ không thừa nhận tất cả chuyện là do tự bày mưu đặt kế, đến thời điểm đó, bất kể là trong cung ngoài cung, chắc chắn sẽ không có bất cứ người nào vì nàng mà biện hộ giúp cho, đó mới thật sự là chết không có chỗ chôn…”

– Được, ta sẽ giúp ngươi.

Tiểu Đông Hậu cắn chặt môi, thấp giọng thốt ra vài chữ.

Tĩnh Nam vương phi trong đầu hoàn toàn ngổn ngang, Khang Hi trong lời nói đã có ý tứ rõ ràng như vậy, nàng nghe qua há có thể không hiểu, liền kinh hô:

– Thần thiếp dù sao cũng là đường tỷ của hoàng thượng a!

Tống Thanh Thư cười lạnh nói:

– Chỉ là đường tỷ mà thôi, mà cho dù là thân tỷ tỷ thì có làm sao? Trẫm là nhất quốc chi quân, muốn nữ nhân nào mà không chiếm được.

– Nhưng thần thiếp đã có phu quân.

Tĩnh Nam vương phi vội vàng nói, ý đồ bỏ đi suy nghĩ kia của Khang Hy.

– Phụ nhân thì càng thành thục hiểu biết chuyện phong tình, trẫm lại càng ưa thích.

Tống Thanh Thư trầm giọng nói.

Tĩnh Nam vương phi trở nên trầm mặc, vào lúc này nàng rốt cục đã hiểu ra, vì sao khi mình tiến vào một đường thông suốt, khắp nơi đều lộ ra quỷ dị, hóa ra là do Khang Hi sắp xếp trước ở bên trong Dực Khôn Cung rồi.

– Phu quân của thần thiếp tay cầm mười vạn tinh binh trấn thủ bắc địa, hoàng thượng có biết hành động này sẽ có ý nghĩa như thế nào không?

Tĩnh Nam vương phi biết từ nơi sâu thẳm trong hậu cung này, nếu Khang Hi thật muốn dùng sức mạnh, chính mình một điểm cơ hội phản kháng cũng không có, từ trước đến giờ nàng cùng trượng phu Cảnh Tinh Trung tương kính như tân, ân ái cực kỳ, vì không muốn cho trượng phu mình hổ thẹn, nên liền nghĩ ra trăm phương ngàn kế để gạt bỏ đi suy nghĩ này của Khang Hy.

Nàng đã âm thầm có quyết định, chỉ cần ngày hôm nay tránh được một kiếp nạn, mình sẽ suốt đêm rời kinh, chuyện cứu phụ thân đành giao lại cho các huynh đệ bên trong Kinh Thành.

Tống Thanh Thư cười dài:

– Vương Phi nói như trò đùa, chẳng lẽ nếu chuyện này không có phát sinh, thì Tĩnh Nam vương Cảnh Tinh Trung sẽ không tạo phản sao?

Thấy Khang Hy đem hết thảy đều chọc thủng tâm tư, Tĩnh Nam vương phi không biết nên trả lời cái gì nữa, biện giải giùm cho trượng phu của mình không có ý phản sao? Người khắp thiên hạ này có ai mà không biết Tam Phiên sớm có lòng dạ khác.

– Vương Phi đã quỳ lâu rồi, hãy lên trên giường nghỉ ngơi một chút.

Tống Thanh Thư ngữ khí biến đổi, ôn nhu nói.

Tĩnh Nam vương phi liếc nhìn trên giường, nhớ đến hai người mới vừa giao hoan xong, bây giờ vẫn còn xốc xếch, mình làm sao lại có thể đưa dê vào miệng cọp. Đang muốn mở miệng từ chối, thì đã thấy Khang Hi đưa tay lên xuất một chiêu, chính mình liền phảng phất tựa như có bàn tay vô hình nắm lấy, cả người lập tức hướng về trên giường bay tới.

– A…

Thân ở giữa không trung, Tĩnh Nam vương phi sợ đến vô thức hét to lên, vừa kêu lên nửa chừng, liền thấy thân thể mình rơi xuống một nơi ấm áp trong lòng ngực của Khang Hy.

– Làm cho Vương Phi bị chấn kinh rồi.

Tống Thanh Thư ôm Tĩnh Nam vương phi, trên mặt dần hiện ra vẻ kinh ngạc, khi đôi bầu vú của Tĩnh Nam Vương Phi vào tay hắn, thực sự là đẫy đà no đủ…

Tĩnh Nam vương phi kinh hoảng muốn nhổm lên, Tiểu Đông Hậu lại nhân cơ hội cuốn lấy thân thể nàng:

– Nhu Gia tỷ tỷ, nếu hoàng thượng đã coi trọng tỷ, chỉ cần tỷ hầu hạ hoàng thượng thoải mái, việc muốn thả An Thân Vương đâu có gì khó, chỉ là một câu nói của hoàng thượng thôi mà.

– Nhưng ta đã có phu quân!

Tĩnh Nam vương phi vừa thẹn vừa giận, tuy nhiên sâu trong nội tâm của nàng cũng rõ ràng chuyện đến nước này, đã không còn có cách nào tránh khỏi.

– Nguyên lai là vương phi lo lắng đến chuyện này a.

Tống Thanh Thư mỉm cười.

– Trẫm chỉ muốn một đêm vui thích, sau đó sẽ miễn đại tội cho An Thân Vương, ngươi cũng có thể quay trở về tiếp tục là Tĩnh Nam vương phi, trẫm tuyệt sẽ không ngăn trở, hơn nữa chuyện ngày hôm nay, ngoài trừ Đông Phi, chắc chắn sẽ không có người nào khác biết được.

– Là thật sao?

Tĩnh Nam vương phi có chút ý động, tất cả nếu đã không có cách nào tránh khỏi, nếu như có thể bảo tồn danh tiếng, vậy thì dù sao trong bất hạnh cũng còn có chút may mắn.

– Đương nhiên là thật, trẫm nói đương nhiên là kim khẩu ngọc ngôn.

Tống Thanh Thư quan sát thân thể Tĩnh Nam vương phi một phen.

– Tuy nhiên vương phi phải đáp ứng trẫm, sau đó hàng năm vào các ngày lễ mừng của thái hậu, hoàng hậu, ngày đầu xuân thì vương phi đều phải vào kinh mừng thọ.

Tĩnh Nam vương phi chỉ một thoáng liền rõ ràng ý tứ Khang Hy, nếu thật sự làm theo lời của của hắn nói như vậy, vậy mình chẳng phải kéo dài trở thành nữ nhân của hắn? Nghĩ đến hàng năm còn phải bị ba lần làm nhục, nàng cả người cũng ớn lạnh, tuy nhiên bây giờ nàng là cá hắn là dao thớt hiếp đáp, nàng không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý, thầm nghĩ đời này sẽ không quay về Yến Kinh nữa, trong tay phu quân mình cầm mười vạn tinh binh, Khang Hi cho dù tức giận, cũng đã ngoài tầm tay với.

– Vậy thì vương phi hãy tự cởi xiêm y ra đi.

Tống Thanh Thư ngón tay vuốt lên nàng gò má, dần dần từng bước một luồn vào bên trong vạt áo nàng.

Khi những đầu ngón tay của hắn chạm vào bầu vú, Tĩnh Nam vương phi cả người run lên, không nhịn được nghiêng đầu sang chỗ khác, trong đôi con ngươi mơ hồ trào ra nước mắt.

Tiểu Đông Hậu cảm thấy bây giờ hình ảnh những giọt nước mắt này có chút giống như của mình trước đó, tuy nàng bây giờ nhất định phải đem đối phương cùng lôi xuống bùn với mình, thì mình mới có thể an toàn, hơn nữa vừa nghĩ tới lúc Tĩnh Nam vương phi tự thân cũng sắp gặp vận mệnh tương đồng với mình, sâu trong trong cũng sản sinh một loại khoái ý, nên cũng nhích đến gần:

– Nhu Gia tỷ tỷ, để bản cung thay tỷ cởi xiêm y ra.

– Đừng…

Tĩnh Nam vương phi vẫn cắn răng nhẫn nhịn hoàng thượng khinh bạc, Tiểu Đông Hậu động tác dường như áp đảo chút ít tâm trí còn sót lại của nàng, tự nhiên Tĩnh Nam vương phi sinh ra vô cùng xấu hổ, làm cho thân thể run lẩy bẩy.

Chỉ tiếc là nàng hai quyền khó địch lại bốn tay, rất nhanh thành trì liên tiếp thất thủ.

– Tiểu Đông Hậu, hãy để cho Tĩnh Nam vương phi biết rõ ngươi đối với nàng cũng ưa thích đi…

Tĩnh Nam vương phi nghe được Tống Thanh Thư nói, ngoại trừ dùng miệng hôn lên, còn dùng tay cầm nắm đôi bầu vú trắng của Tĩnh Nam vương phi, động tác xoa nắn vê lộng lấy, Tĩnh Nam vương phi lập tức vừa thẹn vừa vội, nhưng trong nội tâm còn bay lên một làn khoái cảm kích thích khác thường, lầm bầm nói:

– Đông hậu… ngươi nhanh buông ra…

Tiểu Đông Hậu nghe xong, ngẩng đầu đối với Tĩnh Nam vương phi mỉm cười, tiếp theo lại cúi đầu ngậm lấy bầu vú Tĩnh Nam vương phi, hiển nhiên lúc này nàng bắt đầu cảm thấy thú vị, Tống Thanh Thư thấy Tiểu Đông Hậu đã chiếm lấy đôi bầu vú trắng xinh đẹp của Tĩnh Nam vương phi, hắn liền chuyển đến thân dưới Tĩnh Nam vương phi, vùi đầu vào trên thảm cỏ âm mao của Tĩnh Nam vương phi.

Tống Thanh Thư dùng miệng cảm thụ được cái âm hộ kia cỏ thơm um tùm sau đó theo khe thịt âm hộ kiều nộn một đường liếm xuống, cuối cùng ngừng lại từ nơi cửa ngọc môn quan mê người ướt át.

Dưới sự tấn công mút liếm của Tống Thanh Thư cùng với Tiểu Đông Hậu, sức chống cự của Tĩnh Nam vương phi càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng thì triệt để bị lạc bên trong nhục dục, từ cặp môi đỏ mọng mê người phát ra từng trận trận tiếng rên rỉ, sau khi chờ để cho cửa ngọc môn quan của nàng theo sâu từ trong u cốc của nàng trào ra âm dịch ướt át, Tống Thanh Thư lúc này mới đem cây côn thịt cắm vào.

Lúc Tống Thanh Thư đem cây côn thịt rút ra để cắm vào tiếp tục, thì âm dịch bám theo dính đầy trong suốt, đến khi thẳng tiến vào trong u cốc kiều nộn kia thì cảm thấy vách thịt tầng tầng bao vây câu tôn thịt nhanh mang đến cho hắn cảm vô cùng sảng khoái, lúc này mới hừ lên một tiếng, bắt đầu trầm ổn hữu lực ra ra vào vào cây côn thịt hùng vĩ tiến sâu vào trong hang động u cốc, cây thịt kia nhét vào trong thân thể Tĩnh Nam vương phi quá mức phồng trướng no đủ khiến cho cho Tĩnh Nam vương phi nhất thời chưa kịp thích ứng, kiều mỵ vô hạn lãng ngâm kêu lên:

– A… điểm nhẹ thôi…

Tĩnh Nam vương phi đỏ bừng mặt, cảm thụ được côn thịt của Tống Thanh Thư tựa như xỏ xuyên qua thân thể của mình mang đến khoái cảm mãnh liệt, chìm đắm sâu trong u cốc đang được côn thịt đút vào, tăng thêm tại bên người lại có Tiểu Đông Hậu tùy ý phụ trợ mút hút trên hai bầu vú cứ như thế đùa bỡn mình, làm cho Tĩnh Nam vương phi cảm thấy càng thêm khoái hoạt hưng phấn, càng thêm kích thích.

Không gian rên rỉ lãng ngâm dâm mỹ càng lúc càng đậm, Tống Thanh Thư cảm thụ được thân dưới mình là hai nữ nhân cao quý quyền thế gây cho hắn phá lệ mãnh liệt khoái cảm bất đồng, một là Tiểu Đông hậu, một là Tĩnh Nam vương phi, lại kích thích cho Tống Thanh Thư mãnh liệt tham muốn chinh phục nên thấy vô cùng hưng phấn.

Tiểu Đông Hậu ghé vào trên mặt giường lớn, bên tai không ngừng truyền đến tiếng rên rỉ kiều mị nhiệt tình của Tĩnh Nam vương phi, nhìn tới hình ảnh của một nam nhân cùng Tĩnh Nam vương phi tại trước mặt nàng trình diễn hình ảnh mãnh liệt khi giao cấu, làm sâu trong nội tâm lại quay trở lại cực độ khát vọng cùng truy hoan với bọn họ, loại khát vọng này bừng lên, Tiểu Đông Hậu không tự chủ được liền đỡ qua khuôn mặt Tĩnh Nam vương phi, hôn lên cái miệng anh đào của nàng kia, cái lưỡi thơm tho trơn mềm với vào trong miệng Tĩnh Nam vương phi mút lấy.

Ngọt ngào đồng tính chi hôn lại khiến cho Tĩnh Nam vương phi cảm thấy càng thêm hưng phấn kích thích, nàng hai mắt mê ly nhìn xem Tiểu Đông Hậu đang cuồng dã cùng cái lưỡi của nàng triền miên quấn cùng một chỗ, tăng thêm theo cây côn thịt của Tống Thanh Thư không ngừng hung ác đỉnh đụng sâu trong u cốc, đại lượng âm dịch cuồng tiết ra, cũng chủ động duỗi ra cái lưỡi nhỏ ôm cái cổ tuyết trắng của Tiểu Đông Hậu, tùy ý cùng nàng mút lấy nước bọt lẫn nhau, Tống Thanh Thư nhìn xem thân hai vương phi tuyệt mỹ triền miên cùng quấn lưỡi hôn phối hợp, Tống Thanh Thư trong cơ thể hắn dục hỏa cực tốc bay lên xâm chiếm trái tim hóa thành vạn đao dâm chảy đến nhập trong máu, rốt cuộc tiến quân thần tốc, toàn thân rất nhanh đẩy nhanh tốc độ đút cây côn thịt vào u cốc Tĩnh Nam vương phi.

Lúc sau thì hạ thân Tĩnh Nam vương phi khoái cảm từng cuộn sóng đánh úp lại, bên dưới cái mông lớn cũng vặn vẹo nghênh tiếp cây côn thịt va chạm trong u cốc, phần eo của Tống Thanh Thư ra sức thẳng tiến, đem hung khí thật sâu thâm nhập đến nơi sâu nhất trong thân thể Tĩnh Nam vương phi, điên cuồng giữ lấy nàng.

– A… thoải mái… sâu quá… hảo…

Cây côn thịt của Tống Thanh Thư mỗi một cái động tác đều thật sâu va chạm đến hoa tâm nàng, kích phát Tĩnh Nam vương phi hướng đến dục tính cao phong, cuối cùng thì Tĩnh Nam vương phi nhịn không được.

– A… không được… hảo thích… a… không…

Cái mông tuyết trắng đầy đặn Tĩnh Nam vương phi dùng sức nâng cao lên, vòng eo mềm mại không ngừng run run, hồn phách phảng phất luân phiên bay tới bay lui, cuối cùng thế giới cực lạc rất nhanh mở rộng, trong u cốc phấn hồng, hoa tâm kẹp chặt cây côn thịt, trong suốt âm dịch như nước trào chảy ra, đồng thời phát ra tiếng ngân nga thanh thúy, vui sướng cao giọng kêu lên, đến khi cảm thấy âm tinh như vỡ ra hòa tan với cây côn thịt, thì thời gian tựa như hoàn toàn ngừng lại.

Tống Thanh Thư cũng đã mãnh liệt sắp bộc phát xuất tinh, ý nghĩ nhanh chóng chiếm cứ đại não, lập tức từng làn vô cùng đậm đặc dương tinh cuồng tiết ra, phun ra hướng về phía hoa tâm kiều nộn của Tĩnh Nam vương phi, tựa hồ hàng loạt mũi tên lửa chụp xuống sâu trong u cốc, bỏng đến thể xác tinh thần Tĩnh Nam vương phi rung động, nếu như không nhờ cái miệng anh đào của nàng bị Tiểu Đông Hậu đang tham lam mút lấy, thì tiếng rên rỉ phóng đãng vút cáo kia nhất định sẽ xuyên thấu cả gian phòng…

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x