Phần 12
Dư vận qua đi một hồi lâu, Tĩnh Nam vương phi cả người mềm nhũn, vô thức ôm chặt lấy cái đầu của nam nhân trên thân mình vuốt ve lấy, trong lòng nghĩ thầm Khang Hi thật là quá mức thô bạo, cũng may mình là thiếu phụ thành thục như vậy mà thiếu điều còn chịu không nổi côn thịt của hắn vần vũ như gió táp mưa sa, nếu là khuê nữ chưa gả cho ai, không đau ngất đi thì mới là lạ?

Đột nhiên nàng hoàn toàn biến sắc, trong lúc vuốt khuôn mặt Tống Thanh Thư liền cảm thấy có nhiều khác lạ, run giọng nói:

– Ngươi… ngươi không phải là hoàng thượng…

Tống Thanh Thư nở nụ cười tà mị:

– Đến khi vương phi biết được thì đã hơi chậm chút rồi.

– Ngươi đến tột cùng là ai?

Tĩnh Nam vương phi liều mạng phản kháng muốn nhổm người lên, đáng tiếc là chỉ hơi động đậy thì liền cả người run rẩy, khí lực lập tức không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

– Vương Phi hà tất phải biết, chỉ là tăng thêm phiền não mà thôi.

Một bên Tiểu Đông Hậu cười khanh khách nói vào.

– Các ngươi một đôi cẩu nam nữ này…

Tĩnh Nam vương phi cuối cùng đã hiểu rõ ràng, chính mình đến đây vừa vặn gặp phải Tiểu Đông Hậu đang vụng trộm với nam nhân, vì để phòng ngừa sự tình bại lộ, cho nên Tiểu Đông Hậu liền sắp đặt đem chính mình cùng lôi xuống bùn.

Nàng hối hận không ngớt, rõ ràng mình sơ hở, vì sao lại không sớm nhìn ra chuyện như thế này chứ!

Nghĩ tới nghĩ lui, Tĩnh Nam vương phi không phải không thừa nhận là người nam nhân này lại có khí độ trấn định ung dung khi bị nàng bắt gặp lúc đang cùng với Tiểu Đông Hậu chung giường đến mức như vậy, tuyệt đối hắn không phải là hạng người bình thường.

– Nói cho ta biết… ngươi là ai?

Tĩnh Nam vương phi cũng từ bỏ ý định phản kháng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt tên nam nhân xa lạ đang gần trong gang tấc này, vẻ mặt khá là phức tạp nói.

– Ta cũng không muốn khi quay đầu lại, thân thể của mình bị ai chạm vào mà cũng không biết.

– Nếu chúng ta có duyên, lần sau gặp lại thì vương phi sẽ biết.

Tống Thanh Thư cũng không muốn chuyện thêm càng rắc rối, thấy không cần thiết phải nói cho đối phương biết mình là ai.

– Việc duy nhất bây giờ là vương phi cứ thả lỏng thân thể, cứ toàn tâm toàn ý tiếp tục dung nạp ta, hưởng thụ khoái lạc đi…

Tĩnh Nam vương phi đỏ mặt, trong lòng kinh ngạc, hắn là trâu bò hay sao mới xuất tinh ra, giờ lại muốn tiếp…

Tống Thanh Thư nhìn lấy Tĩnh Nam vương phi vừa xấu hổ vừa tức giận mà đỏ ửng lệ trên mặt, một hồi cười dâm đãng, cúi người tại bên tai nàng thấp giọng nói:

– Hắc… hắc… vương phi… có cái gì mà xấu hổ đây, chúng ta cũng đã hoan ái qua, chẳng nhẽ vương phi không có hưởng qua cái loại tư vị khoái lạc này sao? Vương phi hẳn là còn phải cao hứng cảm tạ ta, như vậy mới đúng chứ!

Nghe được những lời này của Tống Thanh Thư, Tĩnh Nam vương phi lại thấy thương tâm ngượng ngùng, nàng trầm mặc, mặt trở nên tái nhợt, mắt hạnh trừng, nói ra:

– Tránh ra, ta muốn mặc xiêm y…

Tống Thanh Thư nói ra:

– Vội cái gì vương phi… vẫn chưa xong đâu…

Nói xong Tống Thanh Thư liềm xoay thân thể kiều nộn của Tĩnh Nam vương phi nằm úp xuống giường, rồi nằm áp lên ở phía sau lưng nàng.

– Ngươi… ngươi…

Tĩnh Nam vương phi xấu hổ giận dữ đang muốn giãy giụa, bỗng dưng một cây thịt thô to gắng gượng xuyên qua từ phía sau dưới mông nàng, lại đỉnh tại cửa ngọc môn quan, lúc này thân thể của nàng vốn là còn chưa có hoàn toàn theo trong bể dục đi ra, hạ thân Tống Thanh Thư đột nhiên nặng nề chúi xuống, làm nàng có chút tâm loạn, để cho cây côn thịt thô to Tống Thanh Thư kia tại nơi mẫn cảm riêng tư của nàng một hồi loạn đỉnh, lập tức nàng bối rối, một vòng mê người đỏ bừng lại nổi lên, tâm loạn như ma…

Tống Thanh Thư cưỡng chế nâng lên cái hông của nàng để cho cái mông hơi vểnh lên, tách ra cặp đùi ngọc, nhô lên cây côn thịt, không đợi nàng phản kháng hung hăng hướng quy đầu vào cửa ngọc môn quan của nàng vẫn đang còn ướt át nhơ nhớp chất lỏng tinh dịch vừa rồi, đâm vào…

– Á…

Tĩnh Nam vương phi lại một tiếng kiều gáy…

Không bao lâu, nàng vừa thẹn thùng lại cảm thấy sợ hãi cho mình, chính là vì từ nội tâm của nàng lại dâng lên một cảm xúc, khi cây côn thịt thô to kia tiến vào bên trong u cốc làm cho hang động phồng trướng phong phú, lại nổi lên trong đầu nàng thấy thật thoải mái, nó gây cho nàng khoái cảm mất hồn, khi côn thịt lần lượt thật sâu cắm sâu chạm vào hoa tâm của nàng, tiếp theo hắn để cho cây côn thịt lẳng lặng nằm im trong u cốc, sau đó hắn từ phía sau giữa mông nàng, nâng lấy hai chân nàng cong lên thành theo tư thế quỳ bò, lại duỗi ra một tay đỡ cao cái mông nàng lên, làm cho tư thế nàng giống như một con chó cái đang động dục, Tĩnh Nam vương phi vô cùng xấu hổ khi nhận biết bây giờ hai bộ phận sinh dục vẫn còn chặt chẽ giao hợp lấy, đành đóng chặt lại đôi mắt, thân thể một cử động cũng không dám.

Sau đó cây côn thịt của Tống Thanh Thư bắt đầu ở bên trong cái u cốc ướt nhẹp đỉnh động đứng lên, không biết đến khi nào thì, thì nàng đã lại rên rỉ:

– Um… um… a… a…

Tĩnh Nam vương phi là lần đầu tiên dùng tư thế như vậy hợp hoan, nàng cảm nhận được cây côn thịt Tống Thanh Thư lúc đâm vào sâu trong, lập tức một loại tê dại nhột ngứa kích thích đánh úp về phía trái tim của nàng, trong lúc vô tình trầm nhập trong cơn phong ba bể dục, Tống Thanh Thư phản phục tại sâu trong cơ thể nàng đút vào, cũng dần dần tăng thêm lực đạo…

Côn thịt Tống Thanh Thư tại trong hang động u cốc trơn ướt Tĩnh Nam vương phi đút vào càng lúc càng mãnh liệt, một đôi nam nữ trần trụi lửa nóng giao hoan đút vào một hồi lâu, phương tâm của Tĩnh Nam vương phi lại bay bổng thăng lên đám mây, sâu trong thân thể của nàng theo côn thịt Tống Thanh Thư đút vào mà nhất khởi nhất phục, hơn nữa tần suất càng lúc càng nhanh, phập phồng biên độ càng lúc càng lớn…

Tĩnh Nam vương phi bây giờ có muốn ngừng thì cũng ngừng không được, bởi vì nàng đã nếm đến ngon ngọt, nàng trong lòng đã vứt bỏ hết thảy, giờ chỉ có cấp bách một mong muốn mau trèo lên đỉnh cao ái dục tiêu hồn thực cốt kia mà thôi.

Tống Thanh Thư giữ chặt cái mông lớn của Tĩnh Nam vương phi, hạ thân hấp nhô dũng mãnh co rúm đính vào, thân thể nàng phập phồng cũng càng ngày càng kịch liệt.

Mãi đến khi Tĩnh Nam vương phi toàn thân co rút, cái mông lớn của nàng đã dùng hết sức vểnh lên thật cao, trong tiếng kiều gáy cuồng loạn thở gấp, tiếp tục lần thứ hai từ sâu trong hoa tâm phún một cỗ đậm đặc âm tinh, côn thịt Tống Thanh Thư bị hoa tâ, của nàng chăm chú ngậm lấy quy đầu co rút, hắn cũng không khống chế lại đem làn đậm đặc tinh dịch bắn thẳng về phía sâu trong thân thể nàng, Tĩnh Nam vương phi trong cực độ khoái lạc, toàn thân đỏ ửng như lửa, mỹ mâu khẽ nhắm, lông mày hơi nhíu, răng ngà cắn chặt trên đôi môi đỏ mọng thiếu điều ra máu…

Bên trong Càn Thanh Cung, Tống Thanh Thư cùng Đông Phương Mộ Tuyết mắt lớn trừng mắt nhỏ, rất nhanh Đông Phương Mộ Tuyết cười nhạt hỏi:

– Tư vị của Tĩnh Nam vương phi như thế nào?

Tống Thanh Thư tức giận trừng nàng:

– Rõ ràng chỉ cần giữ Tĩnh Nam vương phi ở lại trong cung là có thể đạt được mục đích làm cho Cảnh Tinh Trung tức giận, tỷ lại nhất định muốn đệ phải thu cho bằng được nàng.

– Hừ… đưa cho ngươi đưa một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, ngươi không muốn sao?

Đông Phương Mộ Tuyết không quan tâm đến lời của hắn, cười nói.

– Cũng là do bên trong thâm cung quá tẻ nhạt a, bên bản tọa chung quy cũng phải tìm thêm chút trò vui để nhìn chứ…

– Tam cung lục viện nhiều phi tần như vậy, còn chưa đủ để cho tỷ tìm thú vui hay sao?

Tống Thanh Thư tàn nhẫn trừng nàng, nghĩ thầm quả thật là phải tìm một biện pháp sửa đổi cái sự thú vị tà ác của nàng, có điều hắn không biết là vừa rồi bên dưới hạ thể của Đông Phương Mộ Tuyết cũng đã ướt đẩm âm dịch khi lặng lẽ từ trong bóng tối nhìn xem hắn giao hoan cùng với Tiểu Đông hậu và Tĩnh Nam vương, hắn cũng không ngờ được, đó cũng là một sở thích khoái lạc khác người của nàng…

– Đám phi tần trong cung kia, mỗi lần nhìn thấy ta đều cúi đầu phục tùng, lâu ngày trôi qua thì nhàm chán cực kỳ, vẫn là Tĩnh Nam Vương Phi cái loại thục phụ này càng có tính khiêu chiến.

Đông Phương Mộ Tuyết mặt mày tươi rói nói tiếp.

– Nhất là hôm nay Tĩnh Nam vương bị ngươi làm qua khoái hoạt như thế, sau này ta lấy thân phận Khang Hi để qua sủng hạnh nàng, ngẫm lại tràng cảnh này thật là thú vị.

Tống Thanh Thư một trận phát tởm, không nhịn được vẫy tay một cái:

– Tùy tỷ…

Tĩnh Nam Vương Phi là một nữ nhân tuyệt sắc như vậy, có thể ở trong mắt người bình thường, là một phu nhân mỹ mạo đoan trang cùng với thân phận cao quý tựa như tiên tử không thể leo tới được, nhưng đối với Tống Thanh Thư bây giờ mà nói, đối phương bất quá là một công cụ để đạt đến mục đích mà thôi, dùng qua rồi, cũng sẽ không có ở trong lòng hắn chiếm cứ cái địa vị gì quan trọng.

– Sắp tới ngươi định đi nơi đâu? Có lưu lại cùng với ta bình định Tam Phiên hay không?

Cứ việc Đông Phương Mộ Tuyết đang cười nói, nhưng nói tới chính sự, nàng biểu hiện thần sắc rõ ràng rất là trịnh trọng.

– Tam Phiên chỉ cần có một mình tỷ là đủ rồi.

Tống Thanh Thư đáp.

– Đệ dự định đi một chuyến đến Dương Châu, bái phỏng một hồi đề đốc Lý Khả Tú.

Tống Thanh Thư lần trước đại phá mười vạn Thanh Đình, thừa cơ chiếm cứ đại bộ phận Sơn Đông, bản đồ Mãn Thanh bị Kim Xà doanh từ đó cắt đứt, Hoài Nam, Giang Tô một vùng nhất thời lại trở thành vùng đất màu mỡ mà thế lực khắp nơi dồn dập đưa ánh mắt nhìn tới.

Nếu Tống Thanh Thư có thể chiêu hàng được Lý Khả Tú, địa bàn dưới trướng liền mở rộng thêm một nửa, như vậy thì hắn mới coi như là chân chính có vốn liếng để có thể tranh giành thiên hạ.

Cho dù các địa khu Sơn Đông, Hoài Nam, Giang Tô giàu có, nhưng triều đình Mãn Thanh lại chú ý đến ngoài quan ngoại long hưng chi địa của Mãn Thanh nhiều hơn, vì đó mới là nơi cội nguồn gốc rễ của người Mãn. Vì thế Hoài Nam, Giang Tô cách xa, càng ngoài tầm tay với của triều đình Mãn Thanh, nên đành để cho đề đốc Lý Khả Tú cố thủ.

Trong tay Lý Khả Tú cầm mấy vạn binh mã, trong thời gian ngắn thì khu vực Hoài Nam, Giang Tô tự vệ tuyệt đối không thành vấn đề, hơn nữa gia quyến Lý Khả Tú cùng dòng tộc vẫn còn đang ở tại trong Kinh Thành làm con tin, triều đình Mãn Thanh cũng không sợ Lý Khả Tú có dị tâm gì đó.

Chỉ có điều văn võ triều đình Mãn Thanh không biết bây giờ hoàng đế của mình đã trở thành nội gián to lớn nhất, lấy Tống Thanh Thư cùng Đông Phương Mộ Tuyết bây giờ nắm quyền ở trong Kinh Thành, nếu muốn đem gia quyến Lý Khả Tú đưa đi ra ngoài cũng không phải là việc khó gì, đây chính là nguyên nhân mà Tống Thanh Thư thấy có thể chiêu hàng Lý Khả Tú khả thi nhất.

– Theo ta thấy, Lý Khả Tú cũng không phải dễ dàng chiêu hàng như vậy.

Đông Phương Mộ Tuyết khẽ nhíu mày, nàng cũng không coi trọng chuyến đi này của Tống Thanh Thư.

– Dù sao vẫn phải thử một lần, cho dù không thể chiêu hàng được, cũng phải bảo đảm là lão ta không đầu nhập vào các thế lực khác, chỉ cần ở bên ngoài Lý Khả Tú tận trung với Mãn Thanh, thì chúng ta vẫn còn chiếm được tiên cơ.

Tống Thanh Thư trầm giọng đáp.

Mấy ngày kế tiếp, Đông Phương Mộ Tuyết giả trang Khang Hy cương quyết cự tuyệt các đề nghị thỉnh cầu của Tam Phiên, còn tung tin nói Tĩnh Nam vương phi sau khi tiến cung yết kiến với các vị nương nương thì đã ngủ lại trong cung, đến giờ vẫn chưa có đi ra.

Tin tức rất nhanh truyền khắp Kinh Thành.

Nhất thời trong ngoài gì cũng đều xôn xao, rất nhiều đại thần dâng thư đối với biểu thị hành vi Khang Hi là không nên, tuy nhiên Đông Phương Mộ Tuyết sớm đã tự mình liên hệ với mấy vị trọng thần trong triều như Khang Thân Vương, Tác Ngạch Đồ, Nạp Lan Minh Châu… v… v. Cùng bọn họ phân tích nói rõ lợi hại quan hệ bên trong.

Năm xưa Kim Quốc cũng là bởi vì quá mức khinh thường thủ vệ vùng đất quan ngoại long hưng chi địa, dẫn đến bị Mông Cổ công kích bị đánh mất ngoài quan ngoại, từ đó rốt cuộc không còn đường lui cùng với chiến lược bề dày về quân sự, kết quả cuối cùng thế lực Kim Quốc bị Mông Cổ từng bước một từng bước xâm chiếm áp sát, bây giờ chỉ còn lại có Quan Trung, Hà Nam, Hoài Bắc một vùng, khốn khổ chèo chống.

Đám người Khang Thân Vương rất nhanh đều tán thành, bọn họ cũng cảm thấy bên ngoài quan ngoại long hưng chi địa của Đại Thanh mới là quan trọng nhất, chỉ cần bình định được Tam Phiên, thì cục diện sẽ có khả năng tiến lui gì cũng dễ dàng thuận lợi, đến lúc đó lại thì quay đầu thu phục Sơn Đông Kim Xà doanh cũng không muộn.

Có mấy vị trọng thần này tương trợ, Đông Phương Mộ Tuyết rất nhanh tại trong triều đình xác định phương châm cùng Kim Xà Doanh hòa đàm, tập trung toàn lực bình định Tam Phiên chi loạn.

Bất quá liên quan đến nhân tuyển người nào sẽ đến Kim Xà Doanh hòa đàm, thì trong triều liền xảy ra chia rẽ. Dù sao bọn họ cũng không rõ ràng thái độ của Kim Xà Doanh, lần này trên đường hòa đàm có thể sự an toàn của người đi chưa hẳn có thể được cam đoan bảo đảm, huống chi còn phải chắc chắn sẽ cùng Kim Xà Doanh thành công thương nghị, thật sự đây là một chuyến đi chẳng khác gì đi khổ sai.

Trong triều các vị đại thần đều lắc đầu từ chối, ai cũng không nguyện ý. Khang Thân Vương lại nghĩ đến lần trước bị Tác Ngạch Đồ đào một cái hố lửa bố trí an trí A Kha đến phủ mình bị, lần này làm sao cũng phải trả lại cho lão cái hố lửa này, thế là khoa môi múa mép đem Tác Ngạch Đồ thổi đến thiên hoa loạn trụy lên thấu trời cao, dốc sức đề cử đối phương đảm nhiệm việc hòa đàm này.

Tác Ngạch Đồ bị dọa đến vong hồn đại mạo, lập tức liền biết bị đối phương đang trả thù, vội vàng ám chỉ cho người thân tín của mình ra mặt phản bác, ai ngờ một bên khác thì Nạp Lan Minh Châu từ trước đến nay đã cùng với Tác Ngạch Đồ bất hòa, nhìn thấy cơ hội trời cho lần này, quyết định thật nhanh dính vào, cùng hung ác tấu lên khen ngợi một trận với Tác Ngạch Đồ, cũng đại lực đề cử hắn.

Trên long ỷ Đông Phương Mộ Tuyết nhìn thấy tình cảnh bên dưới, không khỏi âm thầm buồn cười, những người này làm sao biết được Tống Thanh Thư bây giờ đang ước gì để cho kim Xà doanh ngưng chiến. Đã có Khang Thân Vương cùng Nạp Lan Minh Châu đồng thời đề cử Tác Ngạch Đồ, Đông Phương Mộ Tuyết cũng vui vẻ thuận nước đẩy thuyền, đem việc phải làm giao cho Tác Ngạch Đồ, sau đó phân phó Tác Ngạch Đồ sau khi đến Kim Xà Doanh hòa đàm, thì sẽ tiếp tục nam hạ tiến đến Dương Châu, trấn an Giang, Hoài đề đốc Lý Khả Tú.

Trước đó vụ án Nhạc Nhạc xôn xao, bây giờ bá quan trong triều thấy Đông Phương Mộ Tuyết lãnh đạm, rốt cuộc không ai nhắc lại. Dù sao bây giờ trên dưới của triều đình tinh lực đều đang tập trung điều phối tài nguyên, làm như thế nào để bình định chi loạn Tam Phiên mới là hàng đầu.

Đông Phương Mộ Tuyết cũng không có giết Nhạc Nhạc, mà đem lão cầm tù tại bên trong Tông Nhân Phủ, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần, dù sao nàng còn muốn lợi dụng lão để còn tới lui hoan ái với Tĩnh Nam vương phi, đương nhiên sẽ không tùy tiện giết chết Nhạc Nhạc.

Về phần Tống Thanh Thư, trong khoảng thời gian còn ở lại Kinh Thành này liền chỉnh hợp lại Niêm Can Xử chia ra làm bảy bộ phận thu thập tin tức…

1/ Ngũ Hồ Môn do Tang Phi Hồng phụ trách thu thập tin tức ngoài giang hồ.

2/ Thanh lâu thì Hà Tình phụ trách phụ trách thu thập tin tức từ các quan lại chức sắc giàu có.

3/ Đề Kỵ, chức trách chủ yếu là truy nã công kích, giao cho Địch Vân phụ trách.

4/ Dụng độc dược thì Tống Thanh Thư muốn chuẩn bị giao cho Trình Linh Tố, chỉ bất quá nha đầu kia có nguyện ý đến giúp mình thì chưa biết được, xem ra chỉ có thể tìm thời điểm tìm thích hợp đến Dược Vương trang bái phỏng bọn họ.

8/ Phụ trách ám sát, vốn là hướng đến giao cho Lý Mạc Sầu, nhưng về sau hắn lại cùng Nhật Nguyệt Thần Giáo liên minh, Tống Thanh Thư liền đem nàng thuận tay xếp vào làm tay trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, nên đành đưa ánh mắt phóng tới trên thân của Điền Quy Nông, Điền Quy Nông người này mưu trí, ngoan độc mọi thứ đều có, duy nhất khiếm khuyết là võ công, bây giờ Điền Quy Nông đang đến Phúc Kiến tìm kiếm Tịch Tà Kiếm Phổ, nhưng Tống Thanh Thư đoán chừng dựa vào bổn sự của Điền Quy Nông, chưa hẳn là có thể thành công được, chính mình phải nghĩ biện pháp giúp cho Điền Quy Nông một tay.

6/ Phụ trách tra tấn cùng khống chế, Tô Thuyên vốn là người phụ trách xứng đáng nhất không ai có thể thay thế được, nàng có Mị Thuật kèm thêm Báo Thai Dịch Cân Hoàn, có thể trong chuyện tra tấn cùng khống chế vung đến cực hạn, chỉ tiếc nàng bây giờ hành tung xa vời vợi ngàn dặm, không biết ở Liêu Quốc bận bịu cái gì, Tống Thanh Thư đành phải tạm thời thay thế nàng chọn một phó thủ, tạm thời phụ trách nhiệm vụ.

7/ Phụ trách bố cục các loại sách lược toàn cục, thích hợp cho chức vị này chỉ có ba người: Triệu Mẫn, Hoàng Dung hoặc là Hoắc Thanh Đồng, chỉ tiếc ba người này bất kể là ai, hiện tại cùng với Tống Thanh Thư không phải là chung một nhóm, Tống Thanh Thư đành phải tạm thời đem bộ phận thứ 7 này giấu ở trong tâm.

Tính toán xong hết thảy, đến khi Tống Thanh Thư rời khỏi Kinh Thành, thời gian đã qua hơn nửa tháng.

“Đông Phương Mộ Tuyết này có đam mê thật là quỷ dị, sau này phải nghĩ đến biện pháp giúp nàng sửa đổi một chút, làm gì mà cứ nhất định phải cường công với nữ nhân.” Nghĩ đến tràng cảnh trong trong khoảng thời gian này Đông Phương Mộ Tuyết trêu đùa đa dạng khiến cho Tĩnh Nam vương phi phải rên rỉ đám chìm trong nhục dục chồng chất, Tống Thanh Thư nhịn không được đánh rùng mình.

“Cuối cùng vẫn là Nam Lan thân thể nhuyễn nhừ nhiều nước kia mới là thật là tốt.” Nghĩ đến Nam Lan hai đầu lông mày nhíu lại giống như thần tình phẫn nộ, Tống Thanh Thư liền cảm giác thân thể của mình lại muốn xốp giòn, đột nhiên chân mày hắn cũng hơi nhíu lại.

“Chỉ bất quá Nhược Lan tiểu cô nương kia, làm sao lại nhiễm tật xấu nghe lén cái chuyện giao hoan của mẫu thân mình chứ, không biết khi nàng trưởng thành thì sẽ tạo thành cho nàng cái bóng mờ gì không đây?”

Tống Thanh Thư lần này một mình nam hạ, không có cưỡi ngựa hoặc là ngồi xe ngựa, mà chính là lấy khinh công Đạp Sa Vô Ngân một đường lướt đi. Chỉ là cái công phu lại cực kỳ hao phí nội lực, lấy nội lực Tống Thanh Thư bây giờ, hành tẩu hơn trăm dặm về sau, cũng phải dừng lại tĩnh tọa nghỉ ngơi một chút.

Tống Thanh Thư nhìn xem chung quanh tình cảnh, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, cả người liền nhảy lên một cây đại thụ gần đó nghỉ ngơi.

Cũng không biết qua bao lâu, Tống Thanh Thư đột nhiên mở to mắt nhìn về phía nơi xa, chần chừ một hồi, liền từ trong ngực lấy ra cái mặt nạ ngân sắc mang lên mặt.

Rất nhanh từ nơi xa đi tới một đôi nam nữ trẻ tuổi, nam mày kiếm mắt sáng, cũng nhận ra ngày là một nhân vật phong lưu phóng khoáng, nữ tướng mạo thanh tú thoát tục, trên thân ẩn hiện toát ra một khí chất thanh nhã văn tú, khiến cho người nhìn thấy liền nảy sinh ra hảo cảm.

– Ngươi cứ đi theo ta để làm cái gì vậy?

Hai người vừa vặn đến bên dưới cây đại thụ mà Tống Thanh Thư đang ở phía trên, cô nương nhịn không được quay đầu nhìn lấy nam nhân kia.

– Ô Vân Châu, lần này đi phương nam, trên đường đi có nhiều bất trắc, ta ở bên cạnh để còn có thể bảo hộ cho muội.

Nam nhân kia cười khổ nói.

Trên cây Tống Thanh Thư nhíu mày, hắn sở dĩ đeo lên mặt nạ, cũng bởi vì đã nhận ra nam nhân phía dưới kia, hắn chính là Nạp Lan Tính Đức nhi tử của Minh Châu, là một nam nhân từng làm mê đảo biết bao tiểu cô nương…

Nạp Lan Tính Đức trước đó ở trong hoàng cung là nhất đẳng ngự tiền thị vệ, Tống Thanh Thư từng cùng hắn từng có vài lần duyên phận, về sau Tống Thanh Thư ám sát Khang Hy, vì không muốn để lộ ra sơ hở, liền đem toàn bộ thái giám, cung nữ trước kia phục thị cho Khang Hi thay đổi, ngự tiền thị vệ cũng toàn bộ điều đi, ngay cả ngự tiền thị vệ tổng quản Đa Long cũng bị điều đến nơi khác, Nạp Lan Tính Đức cũng bị sai khiến ra bên ngoài cung.

– Nếu không phải vì phụ thân ngươi bỏ đá xuống giếng, thì ta cần gì phải đi theo phụ thân của ta nam hạ.

Cô nương mũi ngọc tinh xảo hơi nhăn, hiển nhiên trong lòng có chút tức giận.

– Chuyện này… Tác đại nhân cũng không muốn muội rời khỏi Kinh Thành, là chính muội trộm chạy đi.

Nạp Lan Tính Đức cẩn thận liếc nhìn nàng nói.

Trên cây Tống Thanh Thư đã tới cô nương Ô Vân Châu này là ai, trong Kinh Thành vương công quý tộc thường xuyên trêu đùa Tác Ngạch Đồ tuy dáng dấp khó coi, nhưng lại sinh một nữ nhi như xinh như hoa như ngọc, ngoài trừ mỹ mạo nổi tiếng bên ngoài, Ô Vân Châu còn là một nữ nhân nổi danh xa gần có tiếng tài giỏi, trong Kinh Thành rất nhiều công tử tuổi trẻ ái mộ nàng, có thể nói là danh tiếng truyền xa, ngay cả Tống Thanh Thư cũng đã từng nghe thấy.

Bị đâm thủng hoang ngôn, cô nương sắc mặt đỏ lên, tức giận dậm chân:

– Ai cần ngươi lo.

– Dọc theo trên con đường này quá nguy hiểm, hay là muội cùng với ta trở về đi.

Nạp Lan Tính Đức vội khuyên nhủ.

Cô nương hừ một tiếng, nhịn không được mở to đôi mắt đáng yêu:

– Ta nghe nói Kim Xà vương chiếm cứ Sơn Đông đã miễn cho dân chúng địa phương ba năm thuế má, bây giờ trong phạm vi ngàn dặm không có người nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, thì ta có thể gặp gì nguy hiểm chứ?

– Muội quả nhiên là vì Kim Xà vương mà chạy đến đây.

Nạp Lan Tính Đức thăm thẳm thở dài.

– Đúng thì thế nào đây.

Đôi mắt của nàng nổi lên thần thái dị dạng.

– Ta chỉ muốn nhìn xem đến tột cùng là nhân vật như thế nào mà có thể lấy sức một mình đã bại mười vạn đại quân ta Đại Thanh ta, còn muốn hỏi hắn làm như thế nào mà hô phong hoán vũ được.

Nguyên lai nàng nghe nói phụ thân lần này xuất chinh đến Kim Xà Doanh, liền cầu xin phụ thân mang theo nàng cùng đi tới, chỉ tiếc là Tác Ngạch Đồ ngay cả sự an nguy của mình còn phải lo lắng, làm sao yên tâm mang theo bảo bối nữ nhi cùng đi. Ô Vân Châu thấy phụ thân không đồng ý, liền chờ lão sau khi rời Kinh, nàng cũng lặng lẽ để thư lại trong nhà rồi trốn đi, một đường truy tìm mà đến nơi này.

Chú ý tới thần thái ái mộ trong mắt nàng, Nạp Lan Tính Đức trong tâm thấy hơi chua, nhịn không được nói ra:

– Những chuyện đó chỉ là tin đồn, muội làm sao có thể tin hết được chứ? Huống chi Kim Xà Doanh bây giờ cùng Đại Thanh ta là thù địch, thân phận của muội nếu bị tiết lộ ra ngoài, khó đảm bảo sẽ không bị người của Kim Xà Doanh bắt lấy để uy hiếp phụ thân của muội.

– Kim Xà vương không phải là người như thế đâu, hắn là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa. À… ta minh bạch, ngươi đây là ganh ghét, người ta so với ngươi cũng lớn hơn bao tuổi, trong khi bây giờ đã là thiên hạ đệ nhất cao thủ, hơn nữa còn là chi chủ nhất thế lực nhất phương…

Trên cây Tống Thanh Thư nhịn không được sờ sờ trên mũi, không nghĩ tới danh tiếng của mình thế mà tốt như vậy, xem ra sau này phải cho Tang Phi Hồng thêm ngân phí, nhờ các nàng trong Ngũ Hồ Môn mau nhanh đem hình tượng của mình ra phổ biến khắp nơi hóa thành tình nhân trong mộng của các tiểu cô nương a.

– Muội…

Nạp Lan Tính Đức nghe xong thì giận dữ, nhịn không được liền một chưởng bổ tới trên trên cây đại thụ.

Nhìn thấy được chung quanh tán lá cây run rẩy, Tống Thanh Thư âm thầm thở một hơi:

“May mắn tiểu tử này nội lực không đủ, nếu không thì nhất chưởng làm ngã ngang cây đại thụ này, khiến cho bộ dạng của ta bị lộ như thế này, thì đúng là xấu hổ…”

– Ai, ngươi tức giận sao?

Nàng giật nhẹ góc áo của hắn.

– Ta chỉ là vì tức giận nên mới nói thế mà thôi, chứ không phải thật sự là nghĩ như vậy, thực ra thì ngươi cũng rất lợi hại a, cũng là nhất đẳng ngự tiền thị vệ, hơn nữa thơ phú so với ta vẫn là tốt hơn…

– Được rồi… muội cũng đừng làm tổn hại ta, ta biết tại trong lòng ngươi, chuyện thơ phú thì muội không màng tới, muội luôn cho rằng chinh chiến sa trường mới là chuyện của nam nhân nên làm.

Giọng nói của nàng mềm nhẹ, Nạp Lan Tính Đức liền cảm thấy hỏa khí cũng tiêu, hắn cùng Ô Vân Châu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, có thể nói là thanh mai trúc mã, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn phát hiện mình tựa hồ đã ưa thích nàng, nhưng trong lòng của hắn thì rất rõ ràng, Ô Vân Châu chỉ là một mực xem hắn coi như ca ca của mình mà thôi.

Từ nhỏ đã là một nữ nhân xinh đẹp tài giỏi có tri thức hiểu lễ nghĩa, Ô Vân Châu lòng dạ phi thường nhìn cao, nàng kén canh chọn cá. Trong tâm chỉ muốn nam nhân của mình sau này là phải chinh chiến ngoài sa trường, phía dưới có thể an định trị quốc. Nạp Lan Tính Đức tuy được xem là văn võ song toàn, nhưng lại có chút kém xa trong tâm trí tuyển chọn của nàng, lúc đầu thì Nạp Lan Tính Đức chỉ xem chuyện này là tâm trạng của một tiểu cô nương hoài xuân mà thôi, dù sao trên thế gian này nào có nam nhân hoàn mỹ như vậy.

Nhưng rồi trước đó không lâu Tống Thanh Thư ngang trời xuất thế, đã bại thiên hạ đoạt được Kim Xà vương, sau đó chỉ huy mấy ngàn quân bạc nhược đại bại mười vạn đại quân triều đình, càng thêm truyền kỳ là hắn có bổn sự biết hô phong hoán vũ, cho nên bây giờ Tống Thanh Thư đơn giản hoàn mỹ phù hợp với hình tượng ảo tưởng của Ô Vân Châu chờ mong ý trung nhân. Cho nên lần này nghe được phụ thân sẽ đến hòa đàm cùng Kim Xà Vương, Ô Vân Châu liền liều lĩnh trốn nhà đi theo tới.

Cho dù trong lòng phiền muộn vô cùng, nhưng Nạp Lan Tính Đức vẫn cứ lo lắng Ô Vân Châu trên đường xảy ra nguy hiểm gì, cho nên một đường đi theo bảo hộ cho nàng.

– Quả nhiên chỉ có ca ca là hiểu rõ ta nhất.

Ô Vân Châu cười khanh khách.

– Tốt a… vậy ta sẽ không thể cự tuyệt hảo ý của ngươi, để ngươi hộ tống ta đi, tuy nhiên đến lúc gặp phụ thân của ta, ngươi liền mau rời khỏi, chỉ sợ phụ thân ta nổi nóng bất tử, đến lúc đó giận cá chém thớt, đem ngươi hung ác đánh một trận thì liền thảm.

Nghe nàng quan tâm đến mình, Nạp Lan Tính Đức bên trong tâm một trận ấm áp, lập tức nghĩ đến: “Cho dù là nếu không xuất hiện một Tống Thanh Thư, thì ta cùng với Ô Vân Châu cũng không có khả năng kết thành phu phụ, thứ nhất Ô Vân Châu đối ta chỉ có chi tình huynh muội, thứ hai phụ thân ta cùng phụ thân nàng là hai bên đối đầu, đương nhiên không có khả năng đồng ý hôn sự của chúng ta…”

Nạp Lan Tính Đức vốn là một người quân tử hiền hậu ôn hòa, sau khi ngộ ra như vậy, nhất thời trong đầu bỗng nhiên sáng sủa, trong lòng liền có quyết định: “Nếu Ô Vân Châu đã ưa thích, giúp nàng đi gặp ý trung nhân một lần thì có làm sao? Chỉ cần nàng có thể hạnh phúc, ta cũng liền đã thỏa mãn rồi…”

Thần thái của đôi nam nữ bên dưới tán cây đều rơi vào ánh mắt của Tống Thanh Thư, trong lòng của hắn không nhịn được cười khổ: “Không nghĩ tới ta trong lúc vô tình lại trở thành tình địch của Nạp Lan Tính Đức…”

– A, bên ngoài khu hoang vu dã ngoại này lại có như một tiểu nương tử xinh đẹp như vậy a.

Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một giọng nói trung niên nam nhân, trong giọng nói đều là ý vị hạ lưu.

– Chính sự quan trọng, đừng có làm chậm trễ đại sự của Tả minh chủ.

Một người khác trầm giọng nói ra, hiển nhiên có chút không vui.

– Hắc… hắc, ngươi có nhìn thấy y phục của hai người này, rõ ràng là của người Mãn, y phục lại cao sang như thế, có thể là hạng người vương tôn của Mãn nhân, bọn họ nói không chừng là người của Tác Ngạch Đồ, chúng ta bắt được bọn họ biết đầu vừa vặn lập một công lớn thì sao?

Nam nhân trước đó cười hắc hắc nói ra.

Tống Thanh Thư quét qua nhìn, sắc mặt liền có chút ngoạn mục, hai người vừa đến này hắn đều biết, một là Thanh Hải nhất kiêu, một là kẻ phản bội lúc trước của Kim Xà Doanh đang chạy trốn Thiên Liễu Trang trang chủ Trử Hồng Liễu.

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x