– Tốt, mũi tên đã lấy ra.
Cũng không biết qua bao lâu, Tống Thanh Thư thở một hơi…

– Ngày xưa có Quan Vân Trường cạo xương trị độc, hôm nay nhìn thấy nữ trung Quan Công, thật sự là khai mở nhãn giới.

– Phi, cái gì mà là nữ Quan Công đây.

Hoàng Sam nữ tử bị hắn chọc cho tức điên, tên thái giám này lại học đòi văn vẻ trích dẫn kinh điển dở dở ương ương.

– Nữ hiệp dĩ nhiên không phải là Quan Công, Quan Công mặt không có được trắng như vậy…

Tống Thanh Thư cười nói…

– Tuy nhiên nữ hiệp có thể đem bàn tay của tiểu nhân thả lỏng ra? Tiểu nhân còn phải bó thuốc đây.

– A…

Hoàng Sam nữ tử lúc này mới phát hiện mình đang một mực nắm chặt lấy tay của hắn, càng làm cho nàng xấu hổ là mười ngón của hai người lại là đan xen vào nhau, nên vội vàng hất tay ra.

Tống Thanh Thư mỉm cười cũng không để bụng, một bên bó thuốc vết thương, một bên cười nói:

– Đây đã là lần thứ hai tiểu nhân trị thương cho nữ hiệp, võ công nữ hiệp tuy cao, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, nếu tiếp tục bị thương tổn, nói không chừng toàn thân trên dưới gì cũng đều bị tiểu nhân nhìn thấy hết…

Hoàng Sam nữ tử lông mày giương lên, tuy biết rõ ràng hắn nói chuyện không đứng đắn, nhưng cũng là vì quan tâm đến mình, nên không hề tức giận, chỉ là lạnh lùng nói ra:

– Chuyện của bản cô nương không cần ngươi một thái giám quan tâm… A, ngươi thoa thuốc gì cho ta vậy?

Nàng đột nhiên phát hiện, đối phương cũng không có dùng kim sang dược của nàng đưa cho hắn.

Tống Thanh Thư cầm bình thuốc ở trước mặt nàng lắc lắc:

– Đương nhiên là hảo dược, dùng thuốc này khôi phục vết thương nhanh hơn, mà vết thương khép lại cũng sẽ không lưu lại vết sẹo, nữ hiệp xinh đẹp như vậy, nếu ở trên người lưu lại vết sẹo, tướng công sau này nhìn thấy chỉ sợ sẽ đau lòng hơn chết.

– Phi, cái gì mà là tướng công sau này, chỉ là nói loạn thất bát tao.

Hoàng Sam nữ tử tuy nhiên ngoài miệng không khách sáo, tuy nhiên thiên tính nữ nhân nào cũng thích mình xinh đẹp, chần chừ một lát liền hỏi…

– Ngươi chỉ là một thái giám, vì sao trên thân tại sao lại có dược liệu tốt như vậy chứ?

Tống Thanh Thư không chút hoang mang đáp:

– Chẳng lẽ nữ hiệp quên tiểu nhân là người bên cạnh hoàng hậu sao? Thuốc này là do người bên Thái Y Viện kính tặng đấy.

– Nguyên lai là như thế a.

Hoàng Sam nữ tử gật đầu.

– Nữ hiệp cứ ở chỗ này hảo hảo dưỡng thương đi, tiểu nhân phải qua bên cung làm việc, lát nữa tiểu nhân sẽ phân phó người bên ngự thiện phòng chuẩn bị một số món bổ huyết dưỡng khí đưa tới cửa, nữ hiệp đến lúc đó ăn nhiều thêm một chút mới tốt.

Tống Thanh Thư sau khi xử lý tốt vết thương, liền đứng dậy cáo từ.

Hoàng Sam nữ tử nghiêng đầu lại, cứ như vậy nhìn lấy hắn, chỉ thấy một đôi tròng mắt của hắn thanh tịnh vô cùng:

– Ngươi… vì cái gì mà đối với ta tốt như vậy?

Hoàng Sam nữ tử nhìn thẳng Tống Thanh Thư Thư, phảng phất tự nói một mình:

– Trong khoảng thời gian này, ta nhìn ra được ngươi ở trong hoàng cung có chức vị không thấp, lại là hồng nhân trước mặt của Hoàng Hậu, nếu không phải do ta xuất hiện, thì ngươi đang trong hoàng cung ung dung tự tại, ta không chỉ thường xuyên đánh mắng ngươi, lại còn điểm tử huyệt để áp chế ngươi, ngươi rõ ràng hẳn là phải hận ta mới đúng, vì cái gì cứ lặp đi, lặp lại nhiều lần giúp ta, mà lại…

Hoàng Sam nữ tử liếc hắn một cái, nói bổ sung:

– Mà lại… từ trong đôi mắt ngươi, ta không nhìn thấy một điểm oán hận, ngươi thật giống như là thật lòng muốn giúp ta…

– Nữ hiệp dáng dấp xinh đẹp như vậy, bởi vì cái gọi là trong lòng thích cái đẹp, ai cũng đều có, tiểu nhân nhìn thấy nữ hiệp thì trong lòng liền cảm thấy thân cận, cho nên mới muốn giúp nữ hiệp.

Thanh Thư đáp.

– Nếu như ngươi là nam nhân, trả lời như vậy có lẽ ta liền tin, tuy nhiên ngươi là…

Hoàng Sam nữ tử cắn môi, đổi giọng nói…

– Tuy nhiên ngươi là… người hầu trong hoàng cung, bên trong tam cung lục viện, thất thập nhị phi tần, có không biết bao nhiêu mỹ nhân tuyệt sắc, ngươi mưa dầm thấm đất thấy nhiều, làm thế nào mà có thể nhìn thấy bởi vì ta xinh đẹp liền giúp ta?

– Bên trong hoàng cung mỹ nhân có nhiều, tuy nhiên có thể xinh đẹp đến mức thảm tuyệt nhân hoàn như nữ hiệp, quả thật không có.

Tống Thanh Thư vội vàng cắt đứt nàng, nghiêm trang đáp.

– Cái gì mà là thảm tuyệt nhân hoàn, có ai mà khen người như thế a?

Hoàng Sam nữ tử nhịn không được cười khúc khích, lộ ra hàm răng trong suốt như sò ngọc.

Không biết vì sao, những năm qua đối mặt với vô số nam nhân tài tuấn tán thưởng bợ đỡ, nàng chỉ lấy mỉm cười đáp lại, thế nhưng trong lòng ngay cả một tia gợn sóng cũng đều chưa từng nổi lên, trong khoảng thời gian này lại thường xuyên bị tên thái giám bình thường này trêu chọc làm cho nhánh hoa run rẩy.

So với những nam nhân tài tử thường trích dẫn văn thơ kinh điển khen nàng, thì ngôn từ của tên thái giám này có thể nói là thô bỉ không chịu nổi, hết lần này, tới lần khác vậy mà nàng nghe qua vẫn chưa có một lần tỏ ra ghét bỏ, mà nếu tinh tế ngẫm nghĩ, lại phát giác lời nói của hắn cẩu thả nhưng lại không cẩu thả, thậm chí còn có một loại cảm giác ngoài tục nhưng bên trong lại thanh nhã…

– Tiểu nhân không có đọc sách, chỉ là lạm dụng thành ngữ khiến cho nữ hiệp chê cười.

Tống Thanh Thư cũng không để bụng, đem tâm ý bất định của tên thái giám cùng với quẫn bách ngượng ngùng giả bộ giống như đúc.

– Ta không phải giễu cợt ngươi, mà lại… còn cảm thấy ngươi hình dung có lời nói rất là khác lạ…

Hoàng Sam nữ tử vô thức an ủi hắn…

– Tuy nhiên ngươi vẫn chưa có nói thật với ta, đến tột cùng vì sao lại giúp ta, mà ta có thể nhìn thấy từ bên trong ánh mắt của ngươi, cảm giác được, ngươi tựa hồ không có chút nào lo lắng đến cho thân mình dù đang bị cấm chế…

Gặp Hoàng Sam nữ tử không chớp mắt nhìn lấy mình chờ đợi đáp án, Tống Thanh Thư rất nhanh mặt không đổi sắc nói bừa:

– Không dối gạt nữ hiệp, thực ra tiểu nhân là một người Hán, từ nhỏ bị bắt vào trong hoàng cung làm thái giám, nhận hết khuất nhục…

Tống Thanh Thư thanh sắc cũng khóc thảm một hồi, đột nhiên phát hiện vành mắt của Hoàng Sam nữ tử có chút đỏ hồng, biểu lộ có sự cảm thông với hắn, liền giật mình, nghĩ thầm không phải chứ, Hoàng Sam nữ tử nhìn qua thì rất cơ linh, dạng này liền bị hắn lừa gạt sao?

Hắn cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, lời nói xoay chuyển:

– Ngày đó tiểu nhân gặp nữ hiệp lẻ loi một mình thế mà lại đến hoàng cung hành thích, trong lòng liền vô cùng bội phục, lại thêm cùng là người Hán, tiểu nhân thật lòng rất hy vọng nữ hiệp có thể thành công, thay cho người Hán dương mi thổ khí.

– Thật xin lỗi, ta làm cho ngươi phải thất vọng…

Hoàng Sam nữ tử ảm đạm nói, Tống Thanh Thư vốn muốn nhân cơ hội này thám thính nguyên nhân nàng chạy tới hoàng cung Kim Quốc đến tột cùng là muốn làm gì, thấy nàng vẫn không có thổ lộ ra, cũng không dám tiếp tục truy vấn, có thể bị lộ dấu vết:

– Nữ hiệp cũng biết, dù sao tại Kim Quốc tiểu nhân cũng chỉ là một người hầu, nếu như tâm tư này bị người bên ngoài nghe qua, tiểu nhân dù có mười cái đầu cũng không đủ chặt a, cho nên tiểu nhân một mực phải đem cái phần tâm tư này giấu sâu trong tâm, ngay cả với nữ hiệp cũng không dám nói…

– Thì ra là thế…

Hoàng Sam nữ tử gật đầu, rốt cục giải khai nghi hoặc trong lòng cho tới nay vì sao hắn giúp mình.

– Những ngày tiếp xúc vừa qua, tiểu nhân biết nữ hiệp nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lại mềm như đậu hũ, tuy hơi hung dữ, nhưng tuyệt sẽ không làm khó tiểu nhân chịu khổ gặp nạn, cho nên dù biết nữ hiệp đang cấm chế tiểu nhân, thì cũng không sợ.

Sau khi giải thích xong, Tống Thanh Thư thở một hơi dài nhẹ nhõm, nghĩ thầm ta nói thật ngươi không tin, lời nói dối ngươi lại tin…

– Nếu như ngươi nguyện ý, chờ ta xong việc nơi này, liền sẽ dẫn ngươi thoát khỏi hoàng cung Kim Quốc, chúng ta sẽ quay về Hán quốc của mình?

Hoàng Sam nữ tử cảm thấy mình cùng tên thái giám này càng trò chuyện càng hợp ý, không đành lòng nhìn lấy hắn tiếp tục ở chỗ này chịu khổ, trong lòng hơi động liền thốt ra.

Tống Thanh Thư cười khổ nói:

– Nữ hiệp cũng biết tiểu nhân chỉ là thái giám, thân thể không được đầy đủ, nếu ra khỏi hoàng cung thì có thể làm được cái gì đâu? Cũng không thể để nữ hiệp nuôi tiểu nhân cả một đời, tốt nhất là thành thành thật thật cứ ở trong hoàng cung…

– Cùng lắm thì ta nuôi dưỡng ngươi cả một đời thì thế nào…

Hoàng Sam nữ tử lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm giác có nghĩa khác, trước mắt hắn cũng không phải là nam tử, chỉ là tên thái giám, cho nên mình mới nói như vậy mà không có ngượng ngùng…

– Nuôi tiểu nhân cả một đời?

Tống Thanh Thư cười như không cười, liếc nhìn nàng…

– Hy vọng nữ hiệp về sau nhớ lấy câu nói này…

– Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, ta tuy không phải là quân tử, nhưng cũng không phải là tiểu nhân nuốt lời.

Hoàng Sam nữ tử không biết Tống Thanh Thư một câu hai ý nghĩa, không có chút nào phát hiện ra, lần nữa khẳng định.

– Chuyện này để cho nữ hiệp hoàn thành nhiệm vụ rồi nói sau, Tống Thanh Thư đột nhiên nghĩ đến vừa rồi tại cung Thái Hòa nàng xuất thủ, liền hỏi…

– Nữ hiệp chẳng lẽ nhận ra hai cung nữ tại tẩm cung của Hoàng Hậu?

– Nhận ra…

Hoàng Sam nữ tử hiện lên nồng đậm ưu thương, tuy nhiên nàng cũng không có tiếp tục nói hết ý…

– Không phải là ta muốn giấu diếm, mà chính là loại chuyện này, ngươi biết càng ít thì bản thân lại càng an toàn.

Mấy lần thăm dò đều không được kết quả, Tống Thanh Thư có chút ủ rũ, bất quá hắn rõ ràng loại chuyện này gấp không được, hôm nay vừa mới mở ra tâm phòng của nàng, qua một đoạn thời gian quen nữa quen đi, sớm muộn gì cũng sẽ biết.

Cùng Hoàng Sam nữ tử trò chuyện một hồi, thấy nàng tinh thần không tốt lắm, Tống Thanh Thư liền đứng dậy cáo từ, lặng lẽ chuồn ra khỏi hoàng cung.

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x