Phần 2
Tống Thanh Thư cùng Hà Thiết Thủ bây giờ gọi Hà Tình sau khi tách ra, một đường hắn tìm hướng đến phương hướng phủ đệ ngày xưa mà đi. Trên đường đi Tống Thanh Thư suy tư về vấn đề ngân lượng, trước đó Kim Xà doanh công chiếm các châu phủ tuy thu hoạch tương đối khá, có thể nói mấy vạn nhân mã Kim Xà doanh mỗi ngày hao phí quân lương cũng là một con số lớn, tiền thuế thu được từ những quan phủ, chi tiêu khó khăn lắm lắm thì Kim Xà doanh cũng chỉ có thể kéo dài trong một năm.

Mà muốn thành lập mạng lưới thu thập tin tức cũng là chuyện cần phải đốt tiền, trong khi chi phí Tang Phi Hồng của Ngũ Hồ Môn hoạt động cũng là dựa vào ngân lượng của Tống Thanh Thư lúc còn làm quan tại Mãn Thanh, được các quan biếu xén, về sau khi Tống Thanh Thư ám sát Khang Hy, con đường thu nhân này này đương nhiên bị đứt đoạn. Trong khi mạng lưới thu thập tin tức của Ngũ Hồ Môn càng trải càng lớn, dựa vào chính ngân lượng riêng của hắn, đã là chống đỡ không nổi, cuối cùng hắn chỉ có thể đem chủ ý đánh tới ngân lượng của Vi Tiểu Bảo tham ô được trước đây.

Lẽ ra thì tiền tham ô của Vi Tiểu Bảo sẽ có rất nhiều, nhưng bởi vì Vi Tiểu Bảo bị chết yểu, nên chưa có được nhiều, không sai biệt chỉ có tầm một trăm vạn lượng, số bạc này Vi Tiểu Bảo xưa nay giấu diếm rất kỹ lưỡng, đừng nói là Khang Hi không biết, ngay cả Song Nhi cũng không nắm rõ lắm.

Về sau Đông gia thừa dịp Vi Tiểu Bảo chết đến báo thù, lại bị Thần Long Đảo nháo trò, bên trong Tử Tước phủ trên danh nghĩa chủ mẫu Song Nhi cũng phải đến Động Đình Hồ của Dược Vương, Tử Tước phủ liền bị Tống Thanh Thư âm thầm khống chế, vì thế khoản ngân lượng bí mật này của Vi Tiểu Bảo đương nhiên cũng bị hắn vui vẻ đón nhận. Đối với việc này Tống Thanh Thư cũng không có cái gì áy náy, dù sao ngân lượng Vi Tiểu Bảo tham ô, những thỏi bạc này đều là từ quan viên các cấp thu của mồ hôi nước mắt thảo dân, hắn dùng lấy làm đại nghiệp chi dụng khu trừ quân Thát Lỗ, dù thế nào cũng coi như tạo phúc cho bách tính.

Mấy năm này ngân lượng dùng cho Ngũ Hồ Môn hoạt động từ khoản này tiền tham ô của Vi Tiểu Bảo, tuy nhiên khoản bạc trước mắt này cũng chỉ đủ để ủng hộ mạng của Ngũ Hồ Môn, còn mạng lưới thu thập tin tức của Hà Tình từ thanh cần đến ngân lượng, thì phải nghĩ đến biện pháp khác.

Tống Thanh Thư trước mắt dự định tạm thời không dùng tiền của nội khố Khang Hi để khởi động cái kế hoạch này, nếu vận dụng đến nội khố, mục tiêu quá lớn, cũng không phải chi kế lâu dài…

Bởi vậy Tống Thanh Thư lại nghĩ đến bên trong mấy chỗ bảo tàng nổi danh trong thế giới Kim Dung, bảo tàng Lương Nguyên Đế thì ở phía xa Kinh Châu, quốc bảo Cao Xương cất giấu chỉ là một trò cười, bảo tàng Đại Công Phường năm xưa đã bị Viên Thừa Chí lấy ra, giờ còn lại chỉ có bảo tàng Sấm Vương cùng bảo tàng long mạch của Đại Thanh mà thôi.

“Cũng không biết lão thái giám Quỳ Hoa kia, lâu nay hút long khí đã có hiệu quả như thế nào…”

Nhắc tới cũng kỳ lạ, từ khi lão thái giám Quỳ Hoa bắt đầu hút long mạch Đại Thanh qua đi, vận hạn của Đại Thanh Quốc tựa hồ lập tức ảm đạm rơi xuống, lúc trước thì phát triển không ngừng, thậm chí có lúc tư thế cục diện cùng Mông Cổ ngang nhau, nhưng hôm nay Tống Thanh Thư thì biết Mãn Thanh chỉ là cường thịnh bề ngoài, bên trong sớm đã là nguy cơ tứ phía, lỗ thủng trăm ngàn chỗ.

“Chẳng lẽ loại long mạch hư vô mờ mịt này lại là có thật?”

Tống Thanh Thư nhịn không được rùng mình, nếu không bất đắc dĩ, thì đừng đi đến Lộc Đỉnh Sơn vẫn tốt hơn, vì có trời mới biết Quỳ Hoa Lão Tổ sau khi hút đầy đủ long khí sẽ biến thành lão yêu quái gì đây.

Mục tiêu đã xác định phải đến bảo tàng Sấm Vương, Tống Thanh Thư bắt đầu suy nghĩ, mặc kệ là Hồ phu nhân, hay là Điền phu nhân, ai cũng đều có thể tìm tới vị trí bảo tàng này, bây giờ điều đau đầu duy nhất liền là như thế nào làm cho thần không biết, quỷ không đem bảo tàng từ quan ngoại chở về…

Một đường suy tư, trong lúc bất tri bất giác Tống Thanh Thư chạy tới Tòa phủ ngày trước bên ngoài kinh thành, nhìn lấy tấm bảng Tống phủ bên trên đã đổi thành Điền phủ, Tống Thanh Thư có chút thất thần, lúc trước chuyện mình ám sát Khang Hy, triều đình Mãn Thanh đương nhiên không dung bất kỳ cái gì liên quan đến hắn, bất quá hắn lấy thân phận Khang Hi âm thầm che chở cho Điền Quy Nông cùng Điền phu nhân nên bọn họ mới không bị liên lụy…

“Cũng không biết Hồ phu nhân có còn ở chỗ này không…”

Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, lúc trước trên đại hội Kim Xà, Hồ phu nhân không muốn gặp mặt cùng các nữ nhân kia của Tống Thanh Thư, liền lặng lẽ mang theo Miêu Nhược Lan đến Yến Kinh thành tìm Nam Lan, theo thời gian, thì nàng hẳn là đã đến từ sớm…

Tống Thanh Thư đang muốn đẩy cửa cổng đi vào, đột nhiên trong viện loáng thoáng truyền đến một trận tiếng khóc của tiểu cô nương, còn kèm theo lấy thanh âm yêu kiều của một nữ nhân, Tống Thanh Thư khẽ giật mình, hắn nghe ra được đây là giọng nói một lớn một nhỏ, tiểu cô nương là Miêu Nhược Lan, thanh âm nữ nhân thành thục hẳn là Điền phu nhân.

“Xem ra là Điền phu nhân đang giáo huấn nữ nhi, lúc này đi vào tựa hồ có chút không tiện…” Tống Thanh Thư do dự, từ bỏ vào lối cửa chính, mà đi vào một bên tường viện, nhảy vọt liền ẩn thân bên trong một cây đại thụ um tùm nơi góc sân, hắn cũng rất tò mò, Miêu Nhược Lan đáng yêu như thế, Điền phu nhân tại sao lại tức giận như vậy.

Trong sân một tiểu cô nương xinh xắn đang liều mạng chạy, đằng sau một thục phụ phong tư yểu điệu đang cầm chổi lông gà ở phía sau truy theo, tiểu cô nương chính là Miêu Nhược Lan, chỉ nghe nàng vừa chạy vừa khóc ròng nói:

– Nữ nhi lớn lên chỉ muốn gả cho Tống đại ca, hắn là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa…

Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái, không nghĩ tới mình mị lực lại lớn như vậy, ngay cả tiểu cô nương Miêu Nhược Lan cũng bị mình mê đảo.

Đằng sau đuổi theo tựa hồ thục phụ thể lực có chút chống đỡ hết nổi, dừng lại để thở, bộ ngực sung mãn gợn sóng chập chùng, nghe được lời nói nữ nhi nhất thời gấp gáp:

– Không được… ngươi gả cho ai cũng được, chỉ là không thể gả cho hắn…

Thục phụ này dĩ nhiên chính là Điền phu nhân xa cách đã lâu, có lẽ là bởi vì vận động, ở giữa tóc mai mồ hôi rịn chảy ra từng giọt, trên da thịt tuyết trắng còn ẩn ẩn để lộ ra một tầng đỏ bừng.

– Vì cái gì mà không được?

Miêu Nhược Lan liền hỏi…

Nghe được nữ nhi chất vấn, Điền phu nhân nhất thời hô hấp cứng lại, trong lòng âm thầm kêu khổ, nữ nhi ngoan, nương cũng không thể nói cho ngươi biết trong lòng đại anh hùng kia của ngươi thực chất đó là một ác ma, nương bị hắn cưỡi…

Nghĩ đến tràng cảnh mỗi lần bị hắn khi dễ đè lên trên người, Điền phu nhân thân thể lại có chút nóng lên, đành phải cắn răng nói:

– Nương nói không được… là không được!

– Chẳng lẽ nương muốn tự mình gả cho Tống đại ca ca a?

Miêu Nhược Lan đột nhiên hai tay chống nạnh, thở phì phò nhìn mẫu thân mình.

Điền phu nhân trong lòng nhảy dựng lên, vội vàng nhìn quanh bốn phía, thấy không ai nghe được câu nói vừa rồi của nữ nhi, âm thầm buông lỏng một hơi, đồng thời tức giận lên, trừng mắt với nữ nhi:

– Ngươi nói cái gì mà mê sảng vậy!

– Ai bảo nương không nói vì sao cấm cản, nữ nhi hận chết nương…

Miêu Nhược Lan ríu rít khóc lên, vừa lau nước mắt, vừa chạy về trong phòng, chỉ để lại Điền phu nhân một người lưu lại nguyên chỗ.

Thấy đến ánh mắt phẫn hận của nữ nhi, Điền phu nhân trong lòng đau xót, xoay người ôm ngực.

– Điền phu nhân có chỗ nào không thoải mái, có muốn tiểu đệ đến giúp phu nhân xoa bóp giùm cho?

Bên tai đột nhiên truyền tới một thanh âm quen thuộc, Điền phu nhân liền quay người, thì thình lình ở trước mặt xuất hiện lên nam nhân kia mỗi đêm mà mình đều mơ tới.

– Ngươi… ngươi…

Điền phu nhân vô ý thức lui ra phía sau vài bước, gót chân lại bị vấp lấy viên đá trên sân, cả người không tự chủ được hướng trên mặt đất ngã qua.

– Phu nhân bước đi cũng phải cẩn thận a.

Tống Thanh Thư vươn cánh tay ôm lấy vòng eo mượt của nàng đỡ lấy, trên thân khí tức quen thuộc của hắn khiến cho Điền phu nhân vừa yêu vừa hận, trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần, cũng quên phản kháng, tuy nhiên nàng nhớ tới lúc này không thể so như ngày trước, nữ nhi của mình vẫn còn gần đây, liền đẩy hắn một cái:

– Mau buông ta ra, Nhược Lan còn đang tại phụ cận đây mày.

Tống Thanh Thư cũng không có buông tay ra, ngược lại còn đưa tay lên trên bầu ngực nàng xoa nắn:

– Phu nhân mới vừa rồi ôm lấy chỗ này, không thoải mái sao?

– Không cần…

Điền phu nhân thân thể lập tức liền mềm xuống, nàng liền có cảm giác được thân thể của mình tựa hồ hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt được đối phương, đành phải nhấc lên một chút tr còn sót lại lý, ưm một tiếng.

– Van cầu ngươi, chí ít đừng có làm tại chỗ này…

Tống Thanh Thư vốn cũng đến chỉ là muốn trêu đùa nàng một chút, vì vừa rồi hắn cũng mới vừa ác chiến với Hà Tình một trận, tuyệt đối không ngờ tới thân thể của nàng lại mẫn cảm như vậy, nhìn lấy mỹ nhân trong ngực một đôi tinh mâu tựa mở tựa khép, ẩn ẩn có hơi nước lưu đọng, đôi môi hồng nhuận phơn phớt hơi hơi mở ra thổ khí như lan, một trái tim của Tống Thanh Thư lập tức cũng táo động, hắn liền xốc lên bế ngang Điền phu nhân, bước nhanh hướng về một bên gian phòng đi đến.

Ẩn nấp đằng sau cánh cửa sổ cách đó không xa, Miêu Nhược Lan nhìn theo bóng lưng hai người biến mất, bờ môi đều nhanh cắn chảy ra máu, toàn thân lạnh run run, trong lòng ngăn không được sự phẫn nộ: “Khó trách mẫu thân không cho phép ta thích Tống đại ca, nguyên lai chính mẫu thân cùng hắn…”

Cũng không lâu lắm, Miêu Nhược Lan sau khi suy nghĩ lại liền trở nên phấn chấn: “Thì ra là Tống đại ca ưa thích nữ nhân thành thục… Hừ… tiếp qua một, hai năm nữa, ta cũng không tin ta không sánh bằng mẫu thân của ta…”

Lấy Tống Thanh Thư võ công, vừa rồi đương nhiên biết được Miêu Nhược Lan trốn tránh ở một bên, sở dĩ hắn tận lực cùng Điền phu nhân biểu hiện ra thân thiết như vậy, một mặt cũng là muốn đoạn đi cái ý nghĩ kia của nàng.

Hắn tuy phong lưu, lại không phải là biến thái, Miêu Nhược Lan bây giờ vẫn chỉ là một tiểu cô nương, chỉ bởi vì chính mình đã cứu nàng, nên nàng đối với mình có cảm tình hâm mộ dị dạng thì cũng rất bình thường, có thể nàng còn quá trẻ, cũng không có đủ sức để phán đoán, Tống Thanh Thư cũng không muốn chiếm lấy tiện nghi một tiểu cô nương non nớt như nàng, nên dứt khoát liền xuất ra một cái ngoan chiêu, để chặt đứt tơ tình của thiếu nữ.

Chỉ tiếc Tống Thanh Thư cũng chưa hiểu hết lòng dạ của nữ nhân, nên đoán không ra được bên trong nội tâm của một tiểu cô nương.

Tống Thanh Thư ngay từ đầu chỉ tính toán làm ra vẻ thâm mật một chút với mẫu thân của Miêu Nhược Lan, nhưng thân thể của Điền phu nhân lại không nhịn được trêu chọc, cảm nhận được trong ngực nữ nhân mềm như bông gòn, hắn chỗ nào nhịn được, nên liền dứt khoát giả hí thành thật…

– Sao… ngươi làm sao vậy?

Vừa vào trong phòng Điền phu nhân liền có cảm giác được thân thể của Tống Thanh Thư bất chợt cứng đờ, nàng thẹn thùng hỏi đến.

Tống Thanh Thư thân thể có thể nào mà không cứng ngắc được, bởi vì hắn phát giác được một cái cước bộ nhu hòa nhẹ nhàng cẩn thận từng li từng tí đang lần mò đi đến bên cửa sổ phòng, người tới tựa hồ do dự, rồi cuối cùng vẫn duỗi ra đầu ngón tay thấm nước bọt trên đầu lưỡi của mình, nhẹ nhàng tại trên cửa sổ chọc thủng một cái lỗ.

Nghe tiếng hít thở, người bên ngoài rõ ràng không biết võ công, chỉ là tiếng bước chân so với người bình thường thì có nhẹ hơn chút, Tống Thanh Thư lập tức kịp phản ứng, người đến chính là một tiểu cô nương, mà trong tòa viện này này chỉ có duy nhất một tiểu cô nương, đó chính là Miêu Nhược Lan.

Tống Thanh Thư lúc này cũng lúng túng, nữ nhi của Điền phu nhân ở bên ngoài đang nhìn trộm lấy, mình làm sao không biết xấu hổ tiếp tục khi dễ Điền phu nhân, nhưng đã khi dễ đến nửa đường rồi, nếu như từ bỏ, bị Điền phu nhân phát hiện có cái gì dị thường, đến lúc đó thì sẽ kết thúc như thế nào đây?

Đang thời khắc tiến thối không được, thì Điền phu nhân nhẹ vặn thân thể, ngượng ngùng cầm lấy cây côn thịt bên dưới của hắn vuốt lấy…

– Chết thì chết đi!

Tống Thanh Thư quyết định dứt khoát, cứ xem như mình căn bản không biết Miêu Nhược Lan đang ở bên ngoài.

Điền phu nhân ưm một tiếng, trong lúc ỡm ờ y phục đã bị Tống Thanh Thư lột bỏ sạch sẽ, hai tay hắn đối với đôi bầu vú sung mãn của nàng thô lỗ nắn bóp, từ lòng bàn tay truyền đến nhục cảm da thịt mềm mại tràn ngập co dãn mỹ diệu, tiếp theo đối ngọc nhũ của nàng dịu dàng chạm nhẹ, đang tại, trong lúc Điền phu nhân khó có thể cầm giữ hắn đột nhiên dùng ngón cái cùng ngón trỏ nắm đầu núm vú của nàng, khẽ giật kéo đầu núm lên, tiếp theo là tăng độ mạnh yếu văn vê, đột nhiên lại tăng thêm lực đạo.

– Á… đau…

Điền phu nhân kiều thở hổn hển, nũng nịu rên rỉ, mà lúc cơn đau qua đi, Điền phu nhân lại cảm thấy được đầu núm vú của mình bị kích thích sưng cứng nhếch cao lên, Tống Thanh Thư lại đưa hai đầu ngón tay khều lấy hai cái đầu núm đỏ bừng vuốt ve, rồi cúi đầu dùng miệng lưỡi liếm láp quanh hai bên quầng vú.

– A…

Một đôi bầu vú sung mãn mềm mại của bị Tống Thanh Thư vừa liếm lấy thấm ướt, vừa cắn lấy thôn thốn không chịu nổi, Điền phu nhân không thể tưởng được mình lâu này đã thèm khát tên vô lại này đến mức vừa bị hắn trêu chọc, đã khiến cho nàng đã muốn ở trên đám mây, thân thể yêu kiều bay bổng, liên tục hừ nhẹ thở gấp:

– Um… a…

Từng cơn tê dại mãnh liệt vừa đau sót lại vừa ngứa nhột kích thích, truyền khắp toàn thân, rồi tập trung thẳng xuyên qua thân dưới, luồn vào chỗ sâu trong cái u cốc, tác động âm dịch trong u cốc trào ra, làm cho Điền phu nhân nhíu mày, ra sức cắn chặt môi, thân thể nhô lên, cái đầu tận lực uốn éo qua một bên, thậm chí còn có thể trông thấy cơ bụng nhúc nhích từng cơn, cơn động dục sinh sôi lan tràn, bên dưới ngọc môn quan ẩm ướt chờ đợi ong bướm đến hút nhụy hái hoa, hành vân tưới mưa, chờ mong lấy mùa xuân tiến đến.

Lúc này Tống Thanh Thư toàn thân đặt ở trên thân thể Điền phu nhân, hai chân đã tách ra, quy đầu cây côn thịt không ngừng mà sát chung quanh cửa ngọc môn quan, càng thêm kích khởi Điền phu nhân hưng phấn, nàng uốn éo cái mông lớn, hai tay của Tống Thanh Thư động tác không ngừng tăng thêm sức, tùy tiện hướng trung tâm bầu vú đè ép, vê, chen chúc, bóp, kéo giật, rồi bàn tay lại toàn lực siết chặt…

Điền phu nhân thân thể run rẩy, vừa đau lại vừa cảm thấy tê dại ngứa ngáy, lúc này dục hỏa cũng đã chiếm cứ thân thể của nàng, si ngốc nói:

– Ngươi… ngươi… cho vào… trong đi…

– Được… đệ đến đây.

Tống Thanh Thư cái mông trầm mạnh xuống, quy đầu thô to thoáng cái cắm vào bên trong cái u cốc màu mỡ của Điền phu nhân.

– A… nhẹ thôi…

Tống Thanh Thư nghe vậy dừng lại động tác, hôn lên cặp môi thơm Điền phu cùng đầu lưỡi của nàng quấn giao cùng một chỗ, bên dưới lại dùng lực, côn thịt liền hoàn toàn tiến hết vào trong cơ thể Điền phu nhân, nương theo lấy tiếng kiều gáy Điền phu nhân, thoáng cái quy đầu đã đội lên hoa tâm nàng.

Điền phu nhân um to một tiếng, hai tay ôm chặt bên hông Tống Thanh Thư toàn thân kịch liệt run rẩy, Tống Thanh Thư bắt đầu dùng sức, cây côn thịt thô to kiên quyết long thương không ngừng đút vào rút ra đút vào cái u cốc kiều nộn kia. Điền phu nhân lập tức cảm thấy toàn thân thư sướng, rên rỉ lấy, từ sâu trong thân thể truyền đến từng đợt khoái cảm, đánh sâu vào từng tế bào toàn thân nàng, bên trong u cốc thừa nhận lấy cây côn thịt Tống Thanh Thư hung hăng va chạm mãnh liệt, trong miệng không ngừng rên rỉ lấy, tiếng rên rỉ của nàng như than như khóc, lại càng thêm kích khởi dục hỏa của hắn.

Lúc này Tống Thanh Thư càng lúc càng hưng phấn, động tác cũng càng ngày càng kịch liệt, không ngừng hữu lực thọc mạnh vào, Điền phu nhân thở gấp rên rỉ lấy, tựa hồ đã không chịu nổi cây côn thịt của hắn thảo phạt, nhưng vẫn như thủy xà y hệ quấn quýt lấy chặt thân thể, xu nịnh nghênh đón lấy động tác thô lỗ của Tống Thanh Thư.

Một lát sau, Tống Thanh Thư có thể cảm nhận được trong u cốc của Điền phu nhân không ngừng co rút ngọ nguậy lấy, mút lấy quy đầu hắn, truyền đến từng trận tê dại cực độ, lại kích thích c động tác của hắn thêm mãnh liệt!

Điền phu nhân cảm nhận được từng cỗ khoái cảm thư sướng thơm ngọt không ngừng vọt tới. Cơ hồ mỗi một lần côn thịt đâm vào đều đội đội lên hoa tâm ở chỗ sâu trong Điền phu nhân, làm tiếng rên rỉ của nàng đều nương theo lấy thật dài, trên mặt nhăn lại biểu lộ phảng phất là thống khổ, lại phảng phất là sướng khoái.

– A… a… a… um…

Tống Thanh Thư đỉnh một hơi liên tiếp rất nhanh năm sáu chục cái, làm cho Điền phu nhân toàn thân mảnh mồ hôi chảy ròng ròng, hai gò má ửng hồng, nàng ức chế không nổi, phát ra thật lớn âm thanh, mà cái mông lớn của nàng cũng không ngừng nâng lên, buông xuống, nghênh đón lấy mỗi một lần va chạm côn thịt Tống Thanh Thư, bành bạch âm thanh va chạm theo chỗ hai người giao cấu truyền đến không dứt bên tai…

Lúc này Điền phu nhân sớm đã quên hết mọi thứ, chỉ hy vọng Tống Thanh Thư có thể dùng sức thọc cây côn thịt thật mạnh mà làm chết nàng, cái loại hung mãnh này kích thích làm cho người tiêu hồn thực cốt, khoái cảm dục tiên dục tử, động tác của Tống Thanh Thư càng lúc càng thêm điên cuồng, toàn thân mồ hôi cũng đầm đìa, dồn dập thở phì phò, hai người đều cực kỳ hưng phấn, hồn nhiên quên hết mọi thứ, chỉ biết là cùng nhau động tác liều mạng.

Bên ngoài lần đầu tiên Miêu Nhược Lan nhìn thấy cảnh tượng phong tao dâm đãng này, thân thể nho nhỏ thoáng cái thẳng băng, đôi con ngươi linh xảo mở to ra, nàng không biết vì sao bên dưới hạ thể của mình lại phát nhiệt ngứa ngáy không chịu nỗi, bất tri bất giác trong vô thức hai đùi kẹp chặt lại nhúc nhích, tuy Miêu Nhược Lan không có nhìn xuống bên trong cái âm hộ của mình, nhưng lại có thể cảm giác được chỉ cần thoáng dùng thêm chút sức để tác động đến hai mép lớn kiều nộn non mềm âm hộ cọ xát với nhau thì tựa như là dịu bớt cơn ngứa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh mê mang cùng thấp thỏm lo âu…

Có lẽ là vẫn chưa đủ, nên một ngón tay Miêu Nhược Lan lặng lẽ duỗi vào bên trong cái tiểu nội khố đưa xuống trong cái khe thịt hẹp dài, vụng trộm để lên ở trên hạt trân châu cỡ hạt đậu nhô lên, nơi này là âm hạch mẫn cảm nhất, quả nhiên Miêu Nhược Lan suýt đã một tiếng “A” kinh hô, Miêu Nhược Lan thì không biết mình đến tột cùng đụng phải cái gì nên đột nhiên giật mình, vội vàng lấy một bàn tay gắt gao che miệng nhỏ của mình, đôi con ngươi linh xảo đã là một mảnh ngập nước.

Theo ngón tay càng lúc càng linh hoạt đùa bỡn, thì Miêu Nhược Lan mới phát hiện cái nơi viên thịt nhỏ này của thân thể mình có thể làm giảm đi cơn ngứa ngáy sâu trong thân thể, vì thế nhẹ nhàng trêu đùa xoa lấy một phen, bên dưới cửa ngọc môn quan một ít âm dịch trơn trượt cũng đã lặng lẽ theo từ sâu trong u cốc tràn ra, dần dần thấm dọc theo cái khe thịt đỏ hồng làm ướt ngón tay của nàng.

Ánh mắt Miêu Nhược Lan càng thêm mê ly, dần dần cũng hoàn toàn quên hết chung quanh hết thảy, tiểu cô nương đã động tình, âm dịch càng lúc càng nhiều từ theo cái khe hở lỗ nhỏ chỗ không ngừng trào ra…

Không biết qua bao lâu, Điền phu nhân chợt phát ra một tiếng cao vút chói tai, thân thể kịch liệt run rẩy lấy, nàng đã đạt tới đỉnh cực lạc nam nữ giao hoan, thần sắc Điền phu nhân biểu lộ ra mê người, gương mặt kiều mị tràn đầy khoái hoạt say mê, hai bàn tay nắm chặt sự từ từ xụi lơ buông ra, toàn thân mồ hôi ra như nước, miệng phát ra từng đợt rên rỉ, một bộ dáng dục tiên dục tử, sâu trong hoa tâm không ngừng tuôn ra chất lỏng âm tinh nong nóng, theo cây côn thịt của Tống Thanh Thư chạy nước rút rút ra đút vào nhiểu chảy trên mặt giường.

Điền phu nhân xụi lơ tại bên dưới thân Tống Thanh Thư thở gấp lấy, mái tóc đen nhánh tú lệ xõa bay tán loạn trên chăn đệm, khuôn mặt xinh đẹp như một đóa thoát tục xuất trần, từ trong thâm cốc u lan, tản ra khí tức nồng nặc hăng hăng…

Tống Thanh Thư vẫn không có dừng lại động tác, mà hắn cũng sẽ không đình chỉ, nghe tiếng rên rỉ của Điền phu nhân, cùng lúc hắn có cảm nhận được trước nay chưa từng có mãnh liệt khoái cảm như lúc này, càng thêm đụng chạm lấy cây côn thịt.

Thở dốc, tiếng rên rỉ trong phòng liên tục không ngừng vang lên, trong không gian tràn ngập hương vị dâm mỹ.

Trải qua giao cấu thêm không bao lâu, Điền phu nhân lại lần nữa như là điên rồi:

– Á… a… ta… lại chết… mất…

Hai bàn tay nàng bấu chặt vào sau lưng Tống Thanh Thư, móng tay dài đều hãm sâu vào da thịt của hắn, đồng thời cái mông lớn lại dùng sức hướng lên trên đỉnh, cùng lúc Tống Thanh Thư có thể cảm giác được sâu trong u cốc Điền phu nhân như một cái miệng nhỏ nhắn mút lấy quy đầu của hắn từng hồi, mãnh liệt kích thích truyền đến, Tống Thanh Thư vốn là sắp đến ranh giới chuẩn bị sụp đổ, lại bị âm tinh của Điền phu nhân kích thích, cũng nhịn không được nữa, lần nữa dùng sức, từng làn lửa nóng dương tinh cuồng tiết ra, xuất tại ở chỗ sâu trong hoa tâm của Điền phu nhân, làm nàng lại càng thêm kịch liệt run rẩy lấy.

Điền phu nhân lúc này trải qua mưa móc làm dịu, càng tản mát ra khuynh quốc khuynh thành kinh người diễm quang, từ nơi khóe mắt đuôi lông mày nơi lộ vẻ phong tình thỏa mãn động lòng người, vũ mị mê đến cực điểm.

Bên ngoài Miêu Nhược Lan lúc này cũng cảm giác được âm hộ nàng phát trướng, cửa ngọc môn quan phát run, hai chân nhịn không được co duỗi lấy, toàn thân nóng bỏng, cái eo nhỏ nhắn cong lên, cơ hồ muốn tiết thân cao trào, cả người suýt chút nữa như muốn nổ tung lên, cái miệng nhỏ nhắn mở ra thở gấp lấy tựa hồ thiếu không khí, toàn thân run rẩy, lập tức một làn ấm áp chất lỏng bắt đầu từ sâu trong cơ thể phun ra…

Trong phòng, ngoài phòng, nhất thời vang lên ba tiếng hít thở nặng nề, Điền phu nhân chỉ phát giác được nam nhân trên thân mình lần này tựa hồ so bình thường hưng phấn hung mãnh nhiều thêm mấy phần, nàng chỉ cho là hai người quá lâu không gặp mặt, nào lại biết chân tướng sự tình là vì hắn biết đến Miêu Nhược Lan đang nhìn mẫu thân mình và nam nhân vụng trộm ở bên trong này…

Cũng không biết qua bao lâu, trong phòng vừa rồi bình tĩnh trở lại, Tống Thanh Thư ôm thân thể Điền phu nhân còn run lên nhè nhẹ, không khỏi cảm giác than thở mình quá hoang đường, trong đầu không khỏi nghĩ đến trành cảnh vừa rồi từ lỗ rách phía cửa sổ.

Ở phía bên ngoài Miêu Nhược Lan đã thất tha thất thểu rời đi, thân thể tuyết bạch đỏ bừng một mảnh, hai chân một đường chạy chậm…

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x