Mộ Dung Bác tràn đầy tự tin, Đấu Chuyển Tinh Di là do Mộ Dung thế gia dựa vào võ lâm pháp bảo sinh tồn, am hiểu nhất là quần chiến cùng lấy yếu thắng mạnh, nếu như địch nhân không rõ ảo diệu bên trong của công phu này, rất dễ dàng bị tổn hao hết khí lực mà chết. Tống Thanh Thư trước đó biểu hiện ra ngoài công lực mặc dù có chút dọa người, nhưng Mộ Dung Bác vẫn có mười phần tự tin có thể lấy được thắng lợi cuối cùng…
Bất quá lão rất nhanh liền có chút cười không nổi, bởi vì phát giác mặc kệ chính mình như thế nào thôi động Đấu Chuyển Tinh Di, đều không cách nào gỡ bỏ được kình lực của đối phương, bởi vì Tống Thanh Thư công tới chỉ là nhất chỉ vô cùng đơn giản, bất quá một chỉ này lại bao hàm vô cùng kiếm khí sắc bén bá đạo.
Trước đây mấy năm Mộ Dung Phục bị Lục Mạch Thần Kiếm của tại Đoàn Dự ăn thiệt thòi, Mộ Dung Bác đối với loại công phu dạng này liền lưu tâm, bây giờ lão rốt cuộc minh bạch vì sao Đấu Chuyển Tinh Di có thể dời chuyển quyền chưởng khắp thiên hạ, thế nhưng đối với kiếm khí vô hình sắc bén thì lại bất lực.
Trì hoãn trong chốc lát này, ngón tay chỉ phong của Tống Thanh Thư đã cách thân thể của lão thêm gần, Mộ Dung Bác đã mất đi thời cơ né tránh tốt nhất, bị buộc rơi vào đường cùng, lão đành phải xuất ra công phu Tham Hợp Chỉ!
Mộ Dung thế gia tinh thông võ học thiên hạ, bất quá cao thâm nhất vẫn là hai môn công phu, một là Đấu Chuyển Tinh Di tạm thời không nhắc tới, mặt khác một môn khác đó chính là Tham Hợp Chỉ, khi luyện đến đại thành qua đi, thì chỉ lực liền có thể công kích đến bên ngoài cách xa bảy tám trượng, giết người vô hình, lấy chỉ lực mà nói, tại Thiếu Lâm có Vô Tướng Kiếp Chỉ, Ma Ha Chỉ, Đa La Diệp Chỉ, Niêm Hoa Chỉ, nếu tập hợp lại các loại tuyệt kỹ Niêm Hoa Chỉ chi nhu, Đa La Diệp Chỉ chi cương, Vô Tướng Kiếp Chỉ chi ẩn, Ma Ha Chỉ tổng hợp lại ưu điểm các loại chỉ phong kia, trên lý luận mà nói cũng có thể thắng được Nhất Dương Chỉ của Đại Lý Đoàn Thị.
Bất quá chỉ pháp không có ưu khuyết, chỉ là người sử dụng có công lực cao thấp mới là yếu tố mấu chốt lớn nhất, mà công lực của Mộ Dung Bác lộ ra đã đủ cao. Tham Hợp Chỉ là bí bảo cuối cùng của lão, nếu không phải vì vạn bất đắc dĩ, thì tuyệt sẽ không xuất ra, có thể vì kiếm khí sắc bén của Tống Thanh Thư đã làm cho Mộ Dung Bác cảm nhận được tính mạng của mình bị uy hiếp, dưới tình huống này thì lão đã không lo được nhiều như vậy, lấp tức thôi động mười phần công lực của Tham Hợp Chỉ, đón lấy đầu ngón tay Tống Thanh Thư điểm đến.
Hai ngón tay của đôi bên tương giao, Tống Thanh Thư toàn thân chấn động, Mộ Dung Bác lại là hú lên tiếng quái dị, vội vàng bay ngược mấy trượng, ngón tay ẩn núp ở trong tay áo run lẩy bẩy, sắc mặt khó coi đến cực hạn.
Tống Thanh Thư lúc này cảm thấy thể nội khí huyết sôi trào, từ ngón tay truyền đến một loại cảm giác nhói đau, bất quá hắn tin rằng tình huống Mộ Dung Bác khẳng định càng thêm hỏng bét, cưỡng chế cảm giác đau đớn của ngón tay, hắn đi một bước đến phương hướng Mộ Dung Bác.
Mộ Dung Bác thấy đồng tử hơi co lại, ngay vào lúc này, Âu Dương Phong đột nhiên xuất hiện tại giữa hai người, nhìn Tống Thanh Thư nói ra:
– Tống tiểu tử, Mộ Dung tiên sinh trước đó mạo phạm bọn người Tống đại hiệp, bất quá cũng là vì phụng mệnh làm việc, ngươi cần gì phải dồn ép người không tha vậy?
Mặc dù Âu Dương Phong không muốn tham dự vào chuyện hai đại cao thủ giao đấu, bất quá dù nói thế nào lão cùng Mộ Dung Bác cũng cùng thuộc về Hải Lăng Vương phủ, nếu mặc kệ để cho Mộ Dung Bác xảy ra chuyện, lão đối với Hải Lăng Vương khi gặp mặt cũng khó mà nói…
Tống Thanh Thư mặt trầm như nước:
– Âu Dương tiên sinh không phải là muốn cùng vãn bối động thủ sao a?
Âu Dương Phong cười cười:
– Chúng ta đã từng không đánh nhau thì không quen biết, bất quá lần này thì không cần, hiện tại thủ vệ hoàng cung đang chạy tới đây có cả Đại Hưng Quốc danh xưng đệ nhất cao thủ Kim Quốc, nếu chúng ta lưỡng bại câu thương tại đây, không phải để cho người ngồi thu ngư ông đắc lợi sao?
Gặp Tống Thanh Thư trầm mặc không nói, Âu Dương Phong lại tiếp tục nói:
– Vừa rồi nghe tiểu tử ngươi nói, trước đó ngươi đã từng chịu qua đại ân của Mộ Dung công tử, dù đã trả hết ân tình, nhưng nếu như phụ thân của Mộ Dung công tử lại bị thương tổn dưới tay ngươi, cũng tránh không khỏi sẽ có chút áy náy chứ…
Tống Thanh Thư lỗ tai nhất động, nghe được từ bên ngoài điện, quả nhiên đang có không ít người đang chạy tới đây, biết là thị vệ hoàng cung Kim Quốc đã phát hiện bên này có dị thường, lại thêm một Đại Hưng Quốc thần bí, nếu như lúc này lưu lại cùng thủ hạ của Hoàn Nhan Lượng sống mái với nhau, thực sự là không sáng suốt.
– Đã là như vậy, vậy thì vãn bối cũng để cho Âu Dương tiên sinh một bộ mặt…
Tống Thanh Thư đón đến, quay đầu nhìn về Mộ Dung Bác…
– Bất quá, quá tam ba bận, Mộ Dung tiên sinh tự mình hiểu mà giải quyết cho tốt.
Mộ Dung Bác lạnh hừ một tiếng, bờ môi động động, cuối cùng vẫn là không có phản bác cái gì.
Tống Thanh Thư tiếp xuống cùng Hoàng Sam nữ tử và Kiều bọn người Tống Viễn Kiều cùng nhau che chở cho những công chúa Tống Quốc hướng về phía lộ tuyến đã định trước rút lui, nhìn thấy bọn họ mang đi mục tiêu của mình, đám võ sĩ của Hải Lăng Vương phủ đều nhìn về phía Âu Dương Phong trưng cầu ý kiến, Âu Dương Phong chỉ là khẽ lắc đầu, đợi cho bọn người Tống Thanh Thư rời đi, lão vung tay lên một cái, hạ lệnh đem những tên thủ vệ của Hoán Y Viện bị trúng thập Hương Nhuyễn Cân Tán tất cả đều diệt khẩu, lúc này mới mang theo thủ hạ từ một phương hướng khác rút lui, Hoán Y Viện mới vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt, trong chớp mắt trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.
– Đa tạ Âu Dương tiên sinh viện thủ chi tình.
Trở về trên đường Mộ Dung Bác cố ra vẻ tươi cười đối với Âu Dương Phong nói lời cảm tạ.
– Mộ Dung tiên sinh khách sáo, không biết thương thế tiên sinh như thế nào rồi?
Âu Dương Phong tò mò hỏi.
Mộ Dung Bác sắc mặt biến hóa, rất nhanh liền che giấu:
– Thụ một chút vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại, làm phiền đến Âu Dương tiên sinh phải hao tâm tổn trí.
– Không có gì đáng ngại thì tốt rồi.
Âu Dương Phong như có điều suy nghĩ, nhìn một chút vết máu dưới chân của Mộ Dung Bác.
Đợi lúc trở lại Hải Lăng Vương phủ qua đi, Mộ Dung Bác cũng không đến gặp Hoàn Nhan Lượng, liền quay trở lại bên trong gian phòng của mình, đóng cửa phòng lại, sau đó mới run run rẩy rẩy vươn tay ra, một ngón tay đã là máu thịt be bét một mảnh, ngón trỏ cùng ngón giữa thiếu gần nửa đoạn!
“Tống Thanh Thư, mối thù đoạn chỉ hôm nay, ngày sau chắc chắn lão phu sẽ trả lại gấp mười lần hoàn lại!” Mộ Dung Bác diện mục dữ tợn, cắn răng nghiến lợi nói ra.
…
Một đoàn người Tống Thanh Thư ra khỏi hoàng cung, sớm có xe ngựa chờ ở nơi bí ẩn, đem những nàng công chúa đó đưa lên xe, sau khi phân phó các nàng chuẩn bị cẩn thận thay đổi y phục, sau đó đội xe trùng trùng điệp điệp hướng phía thành môn đi ra, bởi vì đã có lệnh bài của hoàng hậu Bùi Mạn, cứ việc thành môn cho dù đã quan bế, nhưng đám người bọn họ vẫn là hữu kinh vô hiểm thoát ra khỏi cửa thành.
– Tay của công tử không có sao a?
Triệu Mẫn cùng Tống Thanh Thư cùng một chỗ ngồi tại phía trên, bên ngoài một chiếc xe ngựa đi đầu, vừa mới rảnh rỗi liền vội vàng kéo tay của Tống Thanh Thư nhìn.
– Cũng không có gì, bất quá vô cùng đau đớn mà thôi.
Tống Thanh Thư hít sâu một hơi.
Triệu Mẫn mặt mày khẽ biến:
– Có phải là xương cốt thụ tổn thương, nếu không hãy để cho các nàng kia đi trước, chúng ta về thành tìm đại phu nhìn qua một chút đi?
– Này… cũng không cần…
Tống Thanh Thư đột nhiên quay đầu nhìn qua Triệu Mẫn…
– Nếu như quận chúa chịu hạ mình thay cho tại hạ thổi lên bên trên, nói không chừng ngón tay của tại hạ sẽ rất nhanh không còn đau.
Nhìn thấy Tống Thanh Thư khóe môi ý cười, Triệu Mẫn mới biết mình bị đối phương trêu đùa, tức giận đem hắn tay ném qua một bên:
– Phì… nghĩ hay thật.
Tống Thanh Thư phiền muộn:
– Này… này… quận chúa trở mặt cũng biến đổi quá nhanh đi, vừa rồi trong hoàng cung quận chúa còn mở miệng cứ nũng nịu một tiếng Tống công tử, tiếng kêu gọi rất thân mật lắm mà…
Triệu Mẫn sắc mặt đỏ lên, giương lên cái cằm:
– Khi đó đang trong đầm lầy hang hổ, ta chỉ là một nữ tử nhu nhược, không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào tấm da hổ của công tử làm cờ hiệu…
– Quận chúa gọi mình là nữ tử nhu nhược sao?
Tống Thanh Thư liếc mắt…
– Bất quá quận chúa đã xem tại hạ là tấm da hổ dựa vào, vậy thì cũng chính quận chúa đã thừa nhận chính mình là hồ ly rồi?
– Ta là hồ ly thì thế nào, có hồ ly nào thông minh như vậy chứ?
Triệu Mẫn nhăn lại cái mũi ngọc tinh xảo, lộ ra vẻ cực kỳ đắc ý.
– Há nào chỉ có là một hồ ly thông minh, mà còn là một hồ ly tinh thật là xinh đẹp nữa đấy!
Nhìn qua Triệu Mẫn hai gò má kiều diễm, Tống Thanh Thư cảm thán nói.
– Phi…
Triệu Mẫn cười mắng một tiếng…
– À… Đan giải dược Tam Thi Não Thần, quận chúa bằng cách nào có mà có được vậy?
Tống Thanh Thư đột nhiên nhớ tới Triệu Mẫn bị trúng chi độc, vội hỏi.
– Hừ, công tử ngươi chỉ biết là khắp nơi du sơn ngoạn thủy, cùng nữ nhân khác vui vầy hoan ái, nào có đem chuyện chết sống của ta để ở trong lòng a.
Triệu Mẫn u oán liếc hắn nói.
– Đừng hiểu lầm, tại hạ cùng Triệu cô nương không có gì.
Tống Thanh Thư vội nói.
– Triệu cô nương? Nữ nhân kia họ Triệu a…
Triệu Mẫn lẩm bẩm, đột nhiên hừ một tiếng…
– Ta lại không có nói chính xác là nữ nhân nào, công tử cần gì có tật giật mình, không đánh mà đã khai, đem nàng ra nói đây này?
Tống Thanh Thư nghẹn lời, trong lòng hối hận, cùng nữ nhân tranh cãi thật sự là được chả bằng mất a.
Triệu Mẫn cũng biết phân tấc, thấy hắn không nói chuyện, cũng không cố tình gây sự nữa, ngược lại nói lên chính sự:
– Lần trước cùng công tử tách ra, ta trở lại Nhữ Dương Vương phủ, triệu tập điều tra, cũng không tra được nơi Mộ Dung Cảnh Nhạc hạ lạc, thẳng đến gần đây mới thu đến một tin tức, nói hắn rất có thể đã đến Đại Hưng phủ, nên mới qua đến nhìn xem thử.
Triệu Mẫn lời nói này nửa thật nửa giả, liên quan tới sự tình của Mộ Dung Cảnh Nhạc mặc dù không có giấu diếm, thế nhưng nàng chuyến này ngoại trừ tìm kiếm Mộ Dung Cảnh Nhạc, còn gánh vác nhiệm vụ của Mông Cổ phái nàng đến tạo ra nội loạn Kim Quốc, liên quan tới chuyện này, nàng không có nói cho Tống Thanh Thư biết.
– Mộ Dung Cảnh Nhạc đang ở tại Đại Hưng phủ?
Tống Thanh Thư mặt lộ vẻ dị sắc, chính mình lấy thân phận của Đường Quát Biện ở chỗ này đã trải qua một đoạn thời gian, thế nhưng vẫn không có phát hiện người nào có thể là Mộ Dung Cảnh Nhạc cải trang a.
– Ta cũng không phải xác định, cho nên mới cần đến kiểm chứng một phen.
Triệu Mẫn nhíu mày nói ra.
Hoàng Sam nữ tử trong xe ngựa ở phía sau nghe các tỷ muội kể ra những năm qua chịu khổ, con mắt rất nhanh liền đỏ ửng, chính đang trong lúc đau lòng, đột nhiên xuyên thấu nhìn qua màn xe thì thấy Tống Thanh Thư cùng Triệu Mẫn hai người ngồi tại trên chiếc xe ngựa đầu xe, thần thái thân mật dựa chung một chỗ nói thì thầm, tâm tình nhất thời phiền muộn không thôi, tuy nhiên nàng rất nhanh ý thức được tâm tình mình dị dạng, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cho mình là người Tống, trời sinh có chút không thích Triệu Mẫn người Mông Cổ mà thôi.
– Tống công tử, bây giờ chúng ta đã ra khỏi Đại Hưng phủ, lộ trình tiếp theo cũng không nhọc đến phiền công tử đưa tiễn.
Hoàng Sam nữ tử mũi chân điểm nhẹ, phong tư yểu điệu bay tới bên cạnh hai người.
– Chúng ta mới ra khỏi Đại Hưng phủ không bao lâu, để tại hạ đưa tiễn thêm một đoạn đường đi.
Đây cũng là Tống Thanh Thư trước đó thương lượng với nàng rồi, dù sao tại Đại Hưng phủ, hắn còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong, nên không có khả năng cùng đưa các nàng về Nam Tống.
Hoàng Sam nữ tử mặt lộ vẻ do dự, cứ việc trong tiềm thức nàng không muốn nhanh như vậy cùng Tống Thanh Thư cáo biệt, thế nhưng khi vừa nhìn thấy hắn cùng Triệu Mẫn có bộ dáng thân mật đã cảm thấy tâm phiền ý loạn, sau cùng dứt khoát đến:
– Không cần đâu! Có Võ Đang chư hiệp hộ tống chúng ta cũng đã đủ rồi.
Tống Thanh Thư chính trong lúc nghe vậy cũng do dự, đột nhiên cách đó không xa truyền tới một giọng nữ nhân mát lạnh như băng:
– Các hạ trái ôm phải ấp, quả nhiên là làm cho người bên ngoài phải ao ước!
…
Còn tiếp…
Truyen hentai tren Truyenhentai18.org
Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip
Manhwa manga English tren Manhwaxx.net
-
Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4 - Chương 205
Dài tập - Xem thông tin truyện
- Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chơng 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 197
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 252