Phần 236
Tống Thanh Thư phía sau lưng liền phát lạnh, nghĩ thầm trong cái thế giới này nữ nhân thật đúng là đáng sợ, trước có Đường Tái Nhi, hiện hữu lại có Đào Hoa phu nhân, trong môi đỏ kiều diễm ướt át thế mà lại giấu ám vật, thật sự là khiến cho người khó mà phòng bị.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn đột nhiên thần sắc biến đổi, trên đời này cũng may chưa có thấy nữ nhân nào cất ám vật giấu ở bên trong hạ thể, nếu là như vậy thì có nam nhân nào mà phòng đến? Tống Thanh Thư chỉ liền cảm thấy chính giữa hai chân của mình một cỗ hàn băng…
Đào Hoa phu nhân một tay đỡ lấy Hoàn Nhan Đản, tránh cho phát ra tiếng va chạm kinh động đám thị vệ ngoài cửa, nàng đem đối phương đỡ lên giường, sau đó liền nhanh chóng buông tay ra, lấy ra một cái khăn tay lau lấy, trên mặt lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Đưa cái khăn lụa tiện tay ném đi, Đào Hoa phu nhân liền đứng dậy đi quanh trong phòng, thỉnh thoảng còn cầm lấy một số tấu chương của Hoàn Nhan Đản nhìn xem, vừa nhìn vừa bĩu môi.
Tống Thanh Thư âm thầm kêu khổ, nhìn Đào Hoa phu nhân cứ nhàn nhã như vậy, hiển nhiên nàng cũng không tính đến việc rời đi, vậy thì chẳng lẽ mình ở chỗ này lăn lộn cho đến hừng đông? Chẳng lẽ mình phải trốn ở trên xà nhà ăn một đêm bụi bặm?
“Cũng không biết đến lúc Hoàn Nhan Đản tỉnh lại thì nàng sẽ ứng phó như thế nào đây?” Tống Thanh Thư ánh mắt chuyển qua trên thân Hoàn Nhan Đản, phát hiện hắn lúc này tuy nhắm chặt hai mắt, nhưng trên mặt lại lộ ra một bộ dáng cực kỳ thỏa mãn, động tác thân thể cũng giống như là lđang giao hoan với nữ nhân vậy…
“Tiếp tục bên trong xuân mộng sao?” Tống Thanh Thư rất nhanh kịp phản ứng, hẳn đây là do làn phấn hồng sắc kia tác dụng, xem ra là làm mê hoặc tâm trí của người…
Khó trách nàng trấn định như vậy! Tống Thanh Thư hiểu ra, nếu như hắn không có đoán sai, đến sáng khi Hoàn Nhan Đản tỉnh lại, sẽ xem chuyện giao hoan trong mà xem như là chân thực, cho là mình tối hôm qua đã thật cùng với Đào Hoa phu nhân chung phó vu sơn.
“Thật sự là hảo dược a!” Tống Thanh Thư tán thưởng, về sau nếu mình có loại dược vật này, thì chuyện ứng phó với Hoàn Nhan Lượng sẽ liền dễ dàng hơn nhiều.
Đào Hoa phu nhân nhìn tấu chương một hồi, có lẽ là là cũng mệt mỏi, đem tấu chương tiện tay quăng ra, lẩm bẩm thì thầm nói ra:
– Trước tiên đem trên mặt cái da mặt này gỡ ra, cứ để suốt một đêm da thịt của mình không thụ được…
Tống Thanh Thư nghe được thì mừng rỡ, xem ra mặc kệ là nữ nhân nào, ai cũng đều cẩn thận để ý đến làn da của mình, dạng này vừa vặn, dễ dàng nhìn xem Đào Hoa phu nhân này là thần thánh phương nào.
Đào Hoa phu nhân quan sát chung quanh, cứ thế mặc lấy chỉ có hời hợt cái yếm trên thân đi đến một trước bàn có cái gương đồng, sau đó mười ngón tay dài bắt đầu ở trên mặt mình nhẹ nhàng từng chút một gỡ ra…
Tống Thanh Thư có chút hưng phấn nhìn xem, bất quá cũng không lâu lắm, sắc mặt hắn liền biến hóa, một cái mũi cao cao, đôi làn thu thuỷ xanh thẳm của nàng dần dần xuất hiện tại trước mặt, nhìn qua liền biết rõ là nàng không phải là người Trung Thổ.
Thực ra thì dung mạo của nàng bây giờ so cùng trước đó khác biệt cũng không phải là lớn, vẫn là có thể nhìn thấy bóng dáng thân thể vừa rồi, giống nhau đến bảy tám phần. Nhưng chỉ là không biết nàng làm thế nào mà thay đổi mấy chỗ đặc thù trên khuôn mặt, vừa rồi Tống Thanh Thư tuy cảm thấy cái mũi của Đào Hoa phu nhân có chút hơi cao thẳng, nhưng chỉ cho là do nàng là người Nữ Chân, cũng không có nghĩ tới nàng không phải là người từ xứ bên ngoài.
Chỉ thấy nàng mỗi lần giơ tay nhấc chân đã phát ra hàm súc thú vị thành thục thiếu phụ mà chỉ mỗi mình nàng có! Nếu như đơn giản chỉ cần muốn tìm một cái hình dung, đó chỉ có thể nói nàng là hồ ly tinh rồi! Trên mặt của nàng có cái loại mị cốt trời sinh, biểu lộ xuân tình nhộn nhạo nhưng đó là tự nhiên mà có, thật sự đúng là vưu vật của nam nhân!
Nữa thân trên nàng chỉ là đang mặc một cái áo thiếp thân thập phần đơn bạc, ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm, hai tay của nàng đang tháo cái trâm cài đầu cởi xuống búi tóc, cái động tác vì vậy khiến cho nàng hơi ưỡn ngực tới, trước ngực nguyên đôi bầu vú nảy nở đã to thẳng, lúc này càng lộ ra thêm no đủ, đem cái áo thiếp thân của của nàng chống phình lên đấy! Mỹ… thật sự là quá mỹ!
Dù là Tống Thanh Thư đã gặp vô số đại mỹ nhân, hắn vẫn bị Đào Hoa phu nhân trước mắt làm cho kinh động như gặp thiên nhân, tuế nguyệt tựa hồ không có ở trên người nàng lưu lại bất cứ dấu vết gì, nếu cùng Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược đứng chung một chỗ, người nhìn sẽ không biết tưởng rằng là tỷ muội, mà không nghĩ tới nàng gần như là trưởng bối của mấy nàng kia.
Trên người nàng vừa có nét thanh xuân thẹn thùng của một cô nương cùng với đan lẫn của một nữ nhân thành thục phong tình, Tống Thanh Thư giây khắc này này đang vắt hết óc suy tư, nữ nhân này đến tột cùng là ai!
Lấy nàng tư dung tuyệt thế như vậy, lại là một nữ nhân dị tộc như vậy, đột nhiên trong đầu hắn nghĩ đến một trong hai vị nữ nhân tuyệt mỹ dị tộc.
Hương Hương Công Chúa niên kỷ thì không đúng…
Như vậy chỉ còn lại người kế tiếp, đó chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ngày trước Tử Sam Long Vương Đại Khỉ Ti!
Nhưng tại sao tại Kim Quốc bên này rất nhiều năm trước, thì đã nhận biết Đào Hoa phu nhân rồi, hắn có cảm giác về thời gian có chút không khớp a.
Có lẽ là Tống Thanh Thư suy nghĩ quá mức xuất thần, bất tri bất giác thân thể nhô ra khỏi xà ngang, vừa vặn Đào Hoa phu nhân đang nhìn trong cái gương đồng trang điểm, từ trong gương nhìn thấy trên xà ngang lại có người!
Đào Hoa phu nhân nhất thời kinh hãi, bất động thanh sắc cầm lấy trên bàn cây trâm cài đầu, ống tay áo giương lên, cây trâm cài đầu vô thanh vô tức hướng phía Tống Thanh Thư bắn xuyên tới…
Tống Thanh Thư mặc dù có chút thất thần, nhưng bản năng cao thủ vẫn còn có, phát hiện được nguy hiểm, hắn vội vàng hướng qua bên cạnh lóe lên, hiểm lại càng hiểm địa tránh thoát cây trâm cài đầu trong chớp mắt vụt bay qua…
Chỉ mới sử dụng lấy một cây trâm cài đầu đơn giản dùng đến xuất thần nhập hóa như thế, Tống Thanh Thư càng là kinh hãi, thủ pháp phóng ám khí này, trên giang hồ có thể thắng được nàng chỉ sợ lác đác không có mấy người.
Một mùi hương phong bay tới, Đào Hoa phu nhân mặt trầm như nước đã công tới, Tống Thanh Thư mũi chân điểm một cái, vội từ trên xà ngang nhảy xuống mặt đất, đối phương đồng dạng mũi chân một điểm, thân hình tuyệt luân nhanh chóng hướng theo hắn đuổi theo, so với Tống Thanh Thư ung dung tiêu sái, thân pháp của nàng có chút khó mà diễn tả bằng lời, bí hiểm như yêu tinh, quái dị giống như quỷ mị…
Tống Thanh Thư nhướng mày, khinh công này nhìn lấy tuy có chút quen mắt, nhưng rất khác với khinh công các cao thủ mà hắn đã từng gặp qua, rất nhanh hắn hiểu ra, nàng không phải là nhân sĩ trung thổ, chỗ võ công đương nhiên cực khác cùng với khinh công Trung Nguyên…
Tống Thanh Thư vừa rồi sở dĩ tránh né, là bởi vì lo lắng công lực hai người phóng tiết ra ngoài, thanh xà ngang chịu không được lực, vạn nhất bị chấn đoạn, sẽ gây tiếng động làm cho đám thị vệ cảnh giác bên ngoài nghe được thì liền phiền phức, bây giờ đang trên mặt đất bằng, nên không còn có cố kỵ nữa, gặp nàng công ép rất gắt, hắn cũng không tránh không né, đưa tay hướng bàn tay nàng nghênh đón chưởng lực.
Không kịp cảm nhận xúc cảm làn da tay kia, thì cảm thấy từ trong lòng bàn tay của nàng truyền đến một cỗ hàn khí rét lạnh thấu cốt, rất nhanh lan truyền đến ở trước ngực, hàn khí này cùng với Huyền Minh Thần Chưởng hoàn toàn khác biệt…
Tống Thanh Thư nhíu mày, công lực liền vận chuyển, làn hàn khí liền tiêu tán, Đào Hoa phu nhân lại là sắc mặt đại biến, vừa rồi này một phen tiếp chưởng, nàng dĩ nhiên minh bạch võ công của đối phương xa phía trên nàng, trên lòng bàn tay đối phương chưởng lực liên tục bành trướng, nếu không nhờ mình lấy bí pháp hóa giải, thì lúc này sớm đã thổ huyết bị trọng thương.
Tâm niệm nhất động, nàng vội vàng ý đồ kéo giãn ra khoảng cách hai người, nhưng Tống Thanh Thư làm sao cho nàng thời cơ, đổi chưởng thành trảo, tóm chặt lấy bàn tay nàng, Đào Hoa phu nhân một tay bị chế trụ, một tay khác liền hướng đại huyệt trên cổ Tống Thanh Thư công tới, góc độ cực kỳ quỷ dị, Tống Thanh Thư bây giờ đã đạt đến đến cảnh giới phản phác quy chân, võ công tùy theo tình thế thiên biến vạn hóa, chỉ thấy thân thể của hắn bất động, những ngón tay của hắn nhẹ phất lên trên cổ tay kia đang công tới của nàng, Đào Hoa phu nhân nửa người trên tựa hồ không còn sức lực…
Một tay nắm lấy bàn tay nàng, một tay khác nắm cổ tay nàng, thấy nàng vẫn còn có ý đồ phản kháng, Tống Thanh Thư hai tay ghịt lấy đôi tay nàng, rồi dùng chính đôi tay của nàng khóa lại:
– Phu nhân đến cùng là ai?
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: https://truyen321.info/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/
Đào Hoa phu nhân từ trước đến giờ băng thanh ngọc khiết, ngoại trừ trượng phu, chưa từng có nam nhân chạm qua thân thể của nàng, ngay cả vừa rồi hoàng đế Kim Quốc cũng chưa có chạm trúng được, bây giờ tư thế của nàng, hai tay vòng lên trước ngực, cổ tay lại bị Tống Thanh Thư khóa lại, cả người chẳng khác nào rúc vào trong ngực đối phương, chung quanh tất cả đều là tỏa ra cái mùi nồng đậm dương cương chi khí nam nhân, nàng vừa thẹn vừa giận:
– Buông tay!
Tống Thanh Thư thì không có ý thức tư thế hai người lúc này có chút quá thân mật, lực chú ý của hắn bây giờ đang suy đoán thân phận đối phương.
– Ngươi là ai?
Thấy hắn bất vi sở động, đôi mi thanh tú của Đào Hoa phu nhân nhăn lại, muốn liền nhấc đầu gối co lên hướng bụng dưới Tống Thanh Thư đạp tới.
Tống Thanh Thư hai bắp chân liền khép lại, đem chân của nàng một mực kẹp lấy, Đào Hoa phu nhân liên tục làm mấy lần dụng sức, đều không cách nào đem chân rút ra, thấy nàng động tác càng lúc càng kịch liệt, Tống Thanh Thư nhướng mày, đưa tay điểm huyệt Kiên Tỉnh phía sau bả vai nàng nhấn một cái, Đào Hoa phu nhân liền cảm thấy sức lực toàn thân mất hơn phân nửa, rốt cuộc không còn có sức phản kháng.
– Thân công phu này của phu nhân tương tự như là võ công của Minh Giáo Ba Tư…
Tống Thanh Thư nhướng mày, nhớ lại lúc trước tình cảnh mình cùng Minh Tôn đại chiến, đối phương kia võ công quỷ dị cho nên trong tâm thức của hắn vẫn còn, Đào Hoa phu nhân này võ công tuy còn kém rất xa Minh Tôn, nhưng vẫn là có thể từ trong lúc nàng xuất thủ, thì nhìn thấy một số chiêu thức tương tự, trong đầu hắn bỗng dưng nhớ tới một người, nhịn không được thốt ra…
– Phu nhân là Tử Sam Long Vương Đại Khỉ Ti?
Đào Hoa phu nhân thân thể mềm mại run lên, mặt không thể tin được, nhìn qua hắn:
– Ngươi đã gặp qua ta sao?
Tống Thanh Thư còn chưa kịp trả lời, thì ngoài phòng lại đột nhiên truyền đến thanh âm Đại Hưng Quốc:
– Bệ hạ… bệ hạ?
Tống Thanh Thư cùng Đại Khỉ Ti không hẹn mà cùng lúc nín thở ngưng thần, sợ Đại Hưng Quốc phát hiện nghe ra cái gì dị thường ở bên trong.
– Nô tài mới vừa nghe được trong phòng có chút động tĩnh, hoàng thượng có xảy ra chuyện gì không vậy?
Đại Hưng Quốc tiếng nói lại tiếp tục vang lên.
Đại Khỉ Ti biến sắc, bây giờ nàng đã tháo mặt nạ giả trang, nếu như bị Đại Hưng Quốc nhìn thấy, chuyện nàng tân khổ đã hơn mười năm ẩn nhẫn chẳng phải là phải là hóa thành công cốc? Vội vàng nhìn về phía Tống Thanh Thư, môi đỏ khẽ nhếch ra hiệu hắn im lặng, ra ý:
– Làm sao bây giờ?
Tống Thanh Thư lắc đầu, ra hiệu nàng cứ yên lặng nhìn biến.
Trong phòng không nghe có tiếng trả lời, Đại Hưng Quốc thanh âm nhất thời sắc bén mấy phần:
– Bệ hạ, nếu hoàng thượng không đáp lời, vì an toàn của bệ hạ, nô tài phải xông vào đấy…
Phát hiện được bị Đại Hưng Quốc bắt đầu đẩy cửa, Tống Thanh Thư biến sắc, vội vàng buông ra Đại Khỉ Ti, ánh mắt nhanh chóng quét trong phòng một vòng, Đại Hưng Quốc đã sinh nghi, như vậy trên xà nhà thì không thể giấu mình, lấy tu vi của Đại Hưng Quốc, Tống Thanh Thư không có nắm chắc là mình có thể giấu diếm được lão…
Nghĩ tới nghĩ lui, trong phòng này duy nhất an toàn cũng chính là long sàng của Hoàn Nhan Đản, Tống Thanh Thư cũng không do dự, một cái lắc mình liền nhảy lên trên giường, cuốn lên cái chăn đắp lên trên thân hai người.
… Con bà nó, cùng một thối nam nhân chen chung trong một cái ổ chăn, thật sự là hại cả đời thanh danh của ta! Tống Thanh Thư nghĩ đến nhịn không được một trận ác hàn.
Nhìn thấy Tống Thanh Thư không chút do dự trốn lên trên giường, Tử Sam Long Vương dậm chân một cái, nàng hiện tại quyết cũng không thể đem dung nhan của mình bại lộ tại trước mặt Đại Hưng Quốc, long sàng rộng rãi này cũng là chỗ duy nhất ẩn núp, thế nhưng là vừa nghĩ tới bên trong còn có thêm một nam nhân, nàng không khỏi do dự, bất quá cửa đã bị đẩy ra, chỉ cần Đại Hưng Quốc tiến thêm mấy bước chân, thì liền có thể đem toàn bộ tình cảnh bên trong nhìn không sót một chỗ nào, sắc mặt nàng lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng vẫn là cắn rang, lắc mình phóng đến trên cái long sàng.
Tống Thanh Thư đang bực bội Hoàn Nhan Đản nằm bên cạnh mình, đột nhiên trong cái chăn lại chui vào chính giữa một thân thể mềm mại, hắn chỉ cảm thấy một cái mùi điềm hương dịu dàng, chui thẳng vào mũi, hai người y phục dính lấy y phục, dưới chân da thịt đụng chạm, trong lòng một trận dập dờn, vừa rồi bởi vì cùng Hoàn Nhan Đản nhét chung một chỗ đang phiền muộn, nhất thời quét sạch sành sanh.
Tống Thanh Thư toàn thân run lên, cái loại cảm giác này quả thật mất hồn, mùi thơm nhàn nhạt trước mặt bay tới, cái mùi hương của thành thục nữ nhân như làn gió xuân đem toàn thân Tống Thanh Thư bao vây lấy, nguyệt dung vẻn vẹn gần trong gang tấc càng làm cho hắn hai mắt tỏa sang…
Tử Sam Long Vương càng là toàn thân căng lên, từ khi trượng phu Hàn Thiên Diệp qua đời, nàng cũng chưa từng cùng nam nhân nào thân cận qua như thế, ngay cả hiện nay Thường Thắng vương trên danh nghĩa trượng phu của nàng cũng không có, nghĩ đến tình thế bắt buộc hôm nay, buộc phải cùng một nam tử xa lạ cùng chăn hợp gối, nàng liền có cảm giác cực kỳ có lỗi với người trượng phu đã mất đi của mình…
Hai người thân thể kề sát cùng một chỗ, nam nhân kia khí tức thập phần nóng rực làm cho nàng cảm thấy lo sợ bất an!
“Thiên Diệp, tất cả mọi điều muội làm cũng là vì nhi nữ của chúng ta, mong rằng huynh đừng có trách muội.” Tử Sam Long Vương âm thầm thở dài một hơi.
Nàng và Tống Thanh Thư lúc này đều cùng nằm nghiêng hai đôi mắt đối ứng với nhau, hòa cùng hơi thở đều tỏa vào trên mặt đối phương, Tử Sam Long Vương sắc mặt đỏ lên, vô thức đem mặt dời đi chỗ khác…
Lúc này Đại Hưng Quốc đã đi tới gần, hai người cũng không dám dị động, ngưng thần tĩnh khí lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Đại Hưng Quốc sau khi đi vào, ánh mắt sắc bén liếc nhìn trong điện một vòng, không có phát hiện điều gì dị thường, lão đi đến bên giường giả vờ không cẩn thận, có ý để chuỗi phật châu rơi xuống dưới đất, Đại Hưng Quốc cúi người qua nhặt, thuận thế hướng phía long sàng giường liếc nhìn, vẫn không có gì dị trạng, hắn trong long càng nổi lên nghi ngờ, vừa rồi rõ ràng nghe được bên trong có tiếng đánh nhau, chẳng lẽ là mình nghe lầm?
Bất quá lão rất nhanh lắc đầu, chính mình công lực tinh xảo, không phải là thái giám mắt mờ bình thường, vừa rồi trong phòng khẳng định đã phát sinh qua cái gì, thế là ánh mắt lại rơi vào trên long sàn.
– Nô tài Đại Hưng Quốc, xin thỉnh an hoàng thượng.
Đại Hưng Quốc cũng không dám mạo muội kéo ra tấm màn giường.
Bên trong Tử Sam Long Vương khẽ nhíu mày, hiện tại Hoàn Nhan Đản đã bị nàng mê choáng, đâu còn có thể phản ứng gì đến Đại Hưng Quốc…
Không có nghe được lời đáp lại, Đại Hưng Quốc trong lòng khả nghi thêm nổi lên:
– Hoàng thượng?
Đại Khỉ Ti biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng không được, liền mở miệng đáp:
– Hoàng thượng đã ngủ, công công có chuyện gì sao?
Đại Hưng Quốc nhận ra là thanh âm của Đào Hoa phu nhân, lão nghĩ thầm nữ nhân này bình thường có một bộ băng thanh ngọc khiết, cuối cùng thì cũng bị Hoàng Thượng đè ra cưỡi…
– Nô tài mới vừa nghe được trong phòng có chút động tĩnh, cho nên tiến vào để xem.
Đại Hưng Quốc trong lòng tuy xem thường Đào Hoa phu nhân, ngoài miệng lại là cung kính.
– Không có việc gì, ngươi ra ngoài đi…
Đại Khỉ Ti cố ý ngáp một cái, bộ dáng đang buồn ngủ.
– Bẩm vâng…
Đại Hưng Quốc ngoài miệng đáp ứng, nhưng hai chân lại như mọc rễ đứng tại chỗ không có nhúc nhích.
Đại Khỉ Ti cũng thấy được, trong lòng nhảy lên:
– Công công còn có việc sao?
– Mong phu nhân thứ tội, nô tài còn cần phải xác định một chút ý tứ của hoàng thượng.
Đại Hưng Quốc trầm giọng đáp.
– Ta không phải mới vừa nói sao, hoàng thượng đã ngủ.
Đại Khỉ Ti cố ý dùng một loại ngữ khí bất mãn nói ra.
– Nô tài gánh vác trọng trách, vẫn là cẩn trọng là hơn.
Đại Hưng Quốc đón đến…
– Nô tài muốn kéo rèm ra để xác nhận một chút an nguy của hoàng thượng, mong phu nhân thứ lỗi.
Đại Khỉ Ti bối rối, Đại Hưng Quốc này người võ công thâm bất khả trắc, một khi bị lão phát hiện dị thường, sẽ kinh động đến đám thị vệ trong cung, đừng nói là nàng, dù là Minh Tôn phục sinh, chỉ sợ cũng khó mà thoát ra khỏi…
Trong lòng gấp rút, trong đầu nàng linh quang nhất thiểm, vội nói:
– Ta trên người bây giờ không mặc xiêm y, há có thể để bị ngươi nhìn thấy!
Truyen hentai tren Truyenhentai18.net
Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv
Manhwa manga English tren Manhwaxx.net
-
Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4 - Chương 236
Dài tập - Xem thông tin truyện
- Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chơng 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 197
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 252