Cuối cùng Tống Thanh Thư đành tùy tiện ứng phó vài câu rồi đem mấy tên cai tù này đuổi đi, nhìn lấy Hoàn Nhan Trọng Tiết quẹt mồm, mặt cổ quái nhìn Bồ Sát A Lý Hổ, hắn cố nén cười nói:
– Hảo hảo, bọn họ cũng chỉ là vô tâm chi thất, đừng để trong lòng.

Bồ Sát A Lý Hổ mỉm cười, những năm qua trãi nhiều kinh lịch, sớm đã làm cho nàng không còn sợ hãi chuyện gì, chút chuyện bọt nước này thì càng không tính, liền chẳng quản tới nữa, nhưng Hoàn Nhan Trọng Tiết thì không giống, có lẽ là bởi vì những chuyện mẫu thân tao ngộ, cho nên bây giờ dính đến mẫu nữ nàng giống như là nữ nhân của hắn, phương diện này nàng cực kỳ mẫn cảm, tức giận hừ một tiếng:

– Hừ… công tử thì đắc ý rồi, chúng ta có hảo ý tới thăm công tử, kết quả chỉ làm cho công tử tăng thêm mặt mũi.

Tống Thanh Thư cười nói:

– Chúng ta dù sao cũng coi như là đã tương giao, để cho bằng hữu tăng lên chút mặt mũi cũng đâu có tổn thất gì.

– Bằng hữu?

Nghe được từ này Hoàn Nhan Trọng Tiết càng là tức giận…

– Có bằng hữu nào mà hạ độc với nhau vậy a?

Lúc trước Tống Thanh Thư bức mẫu tử của nàng nuốt vào Tam Thi Não Thần Đan, bây giờ nghĩ vẫn canh cánh trong lòng.

– Trọng Tiết…

Bồ Sát A Lý Hổ vội lôi kéo nữ nhi của mình, tư duy của nàng so với nữ nhi thì đã quá thành thục hơn, biết dưới tình huống đó, Tống Thanh Thư sử xuất ra thủ đoạn kia thì cũng rất là bình thường, hiện tại nhắc đến chuyện này cũng không có ý nghĩa gì cả, còn có chuyện trọng yếu hơn cần biết…

– Tống công tử, chúng ta lần này tới, là muốn hỏi qua công tử vì sao lại không khôn ngoan, giúp cho Thường Thắng vương, để rồi đem chính tính mạng của mình góp vào chung?

Đây chính là bởi vì Tống Thanh Thư đã cho các nàng nuốt lấy Tam Thi Não Thần Đan, không quản các nàng có muốn hay không, bây giờ vận mệnh đã cùng Tống Thanh Thư buộc chung một chỗ, Tống Thanh Thư sống, thì các nàng cũng sống, Tống Thanh Thư chết, thì Tam Thi Não Thần Đan trên thân các nàng… không người giải, cũng đành chịu chết. Cho nên khi nghe được Tống Thanh Thư xảy ra chuyện, các nàng trước tiên liền chạy tới hỏi thăm tình hình như thế nào.

– Nương ngươi vừa rồi không nghe mấy tên ngục tốt kia nói sao, Đào Hoa phu nhân cũng đã tới tìm hắn, chắc chắn là nhất thời thấy sắc liền bị mờ mắt, cho nên bây giờ đem tính mạng của mình cùng góp vào với Thường Thắng vương.

Hoàn Nhan Trọng Tiết cười lạnh nói.

Tống Thanh Thư cũng cười nhạt, cũng không phản biện, ngược lại thì Bồ Sát A Lý Hổ cắt ngang nữ nhi:

– Đừng có nói bừa, Tống công tử không phải là loại người như thế, nhất định là đã có cân nhắc.

Nữ nhi của nàng dung mạo bây giờ đã không thua kém gì nàng, hai người dáng dấp cũng không kém là bao, Tống Thanh Thư tuy bình thường lời nói và việc làm có chút lỗ mãng, bất quá nàng có thể nhìn thấy ánh mắt thanh tịnh bên trong của đối phương, mà người bình thường thì không thể nhìn thấy được, nàng tin rằng đối phương không phải là loại người vì nữ sắc mà làm chậm trễ chính sự.

Hoàn Nhan Trọng Tiết có chút không phục, bất quá trong khoảng thời gian này nàng mới vừa cùng mẫu thân có mối quan hệ tốt, nàng cũng không muốn làm mất thể diện của mẫu thân, nên há hốc mồm cuối cùng vẫn không có nói cái gì.

– Ngày đó phu nhân cảm thán tại hạ là tri kỷ của phu nhân, bây giờ tại hạ cũng phải cảm thán lại, người hiểu tại hạ không ai qua được phu nhân.

Tống Thanh Thư vươn người đứng dậy…

– Đúng vậy, thực ra thì tại hạ đã dự tính tới loại tình huống này, chỉ là cố ý bị đánh nhập vào thiên lao mà thôi.

Hắn sở dĩ có mục đích làm như vậy, chủ yếu là không muốn thay cho Hoàn Nhan Đản cùng Hoàn Nhan Lượng cõng nồi, dù sao không thể nào ra tay với Thường Thắng vương được, mà bên trong sự kiện lần này, tất cả mọi người đều rõ ràng là Thường Thắng vương bị oan uổng, nếu theo ý của Hoàn Nhan Đản giết chết Thường Thắng Vương thì dễ dàng rồi, thế nhưng sau đó hắn liền trở thành tên đao phủ trong lòng tất cả mọi người, dù sao trong thế giới này cái chi đạo quân thần thần tử, trong vô thức mọi người sẽ không ai nghi vấn với hoàng đế, còn Hoàn Nhan Lượng thì ẩn núp trong bóng tối, phần lớn mọi người cũng không biết ở chính giữa Hoàn Nhan Lượng đóng vai nhân vật gì, kết quả cuối cùng chỉ có cái tên Đường Quát Biện là đứng mũi chịu sào mà thôi…

Mà trong kế hoạch của Tống Thanh Thư, danh tiếng của Đường Quát Biện phi thường trọng yếu, quyết không thể nhiễm phải vào vũng bùn loại này, còn chi bằng phản đạo mà đi, để cho nhân vật Đường Quát Biện thừa cơ luôn luôn có được cái danh vọng to lớn này.

Về phần gánh chịu nguy hiểm, Tống Thanh Thư nhìn trước mắt cái phòng giam này, khinh thường cười vài tiếng.

Một bên Hoàn Nhan Trọng Tiết cũng nhịn không được nữa:

– Đến bây giờ còn nói tốt, cái gì đều nằm trong tính toán, nhưng tình huống thực tế thì sao? Công tử thân ở Thiên Lao, đâu phải lúc nào cũng có thể đầu một nơi, thân một nẻo được chứ.

– Chỉ là một cái thiên lao mà thôi, tại hạ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, là gì mà ngăn được tại hạ chứ?

Tống Thanh Thư ngạo khí nói…

– Vừa vặn tại hạ cũng đang muốn đi ra ngoài gặp một người, hai người hãy cùng đi với tại hạ…

Nói xong Tống Thanh Thư đưa tay trên cửa phòng giam chấn động, khóa sắt nhất thời bị cắt thành hai đoạn.

Bồ Sát A Lý Hổ biến sắc:

– Công tử muốn làm gì vậy, ta biết ngươi võ công cao cường, có thể là công nhiên vượt ngục ra khỏi thiên lao, nhưng chắc chắn sẽ bị toàn bộ quân binh Kim Quốc truy nã, xin nghĩ lại.

Hoàn Nhan Trọng Tiết ngược lại một mặt hưng phấn, đối với chuyện mẫu thân lo lắng có chút xem thường, nàng đã từng chứng kiến võ công của Tống Thanh Thư, hận đối phương không chịu mang theo nàng một đường đến tới Hải Lăng Vương phủ, để tự tay mình giết chết tên cầm thú kia báo thù rửa hận.

Tống Thanh Thư khẽ lắc đầu:

– Phu nhân cứ thoải mái đi, tình huống không nghiêm trọng như vậy đâu, hãy đi theo tại hạ…

Nói xong liền đi thẳng tới phía trước, Bồ Sát A Lý Hổ cùng nữ nhi liếc nhau, đành phải theo sau hắn.

Một đoàn người rất nhanh liền gặp thủ vệ trong thiên lao, tên thủ vệ sắc mặt biến đổi, liền rút đao chuẩn bị cảnh báo, nhưng vừa nhìn đến đôi mắt Tống Thanh Thư, liền ngơ ngác, đứng yên một chỗ, tựa như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Bồ Sát A Lý Hổ lo lắng treo đến cổ họng, đến khi nhìn thấy cảnh này thì mắt trợn tròn, Hoàn Nhan Trọng Tiết cũng là chấn kinh, lúc đầu nàng còn tưởng rằng sẽ có một trận khổ chiến đấu, nào ngờ là tràng cảnh như thế này…

Thẳng đến đi ra khỏi thiên lao, hai nàng đều như rơi vào mộng, vừa rồi một đường đi tới, đám thủ vệ trong thiên lao ai cũng tự như là không thấy nàng tồn tại, mặc để cho ba người nghênh ngang rời đi!

– Công tử làm sao làm được như vậy hả?

Hoàn Nhan Trọng Tiết lôi kéo cánh tay Tống Thanh Thư, vừa hưng phấn vừa hiếu kỳ.

Tống Thanh Thư lắc đầu, cười nói:

– Bí mật có thể làm cho nam nhân trở nên có thêm nhiều mị lực a.

– Phì…

Hoàn Nhan Trọng Tiết tức bực giậm chân.

Bồ Sát A Lý Hổ những năm qua nhảy múa trên đầu ngọn đao, trước giờ rất cẩn thận hơi, thấy hắn không muốn giải thích, lập tức giật nhẹ tay nữ nhi, ra hiệu nàng đừng có dây dưa trong vấn đề này nữa.

– Công tử muốn đi ra ngoài gặp một người, không biết là muốn gặp ai đây?

Bồ Sát A Lý Hổ đổi sang chuyện khác hỏi.

Tống Thanh Thư hướng về phương hướng Hải Lăng Vương phủ nhìn đến:

– Các người không phải một mực bất mãn tại hạ không để cho các người tự tiện báo thù sao? Hôm nay có thể để cho các người sớm cảm thụ một chút niềm vui thú báo thù.

Tống Thanh Thư đón đến, đột nhiên đưa tay ôm lấy bờ eo của hai nàng, hai nàng cùng nhau biến sắc, đang muốn phát tác, thì nghe được hắn nói.

– Tại hạ không thể rời khỏi thiên lao quá lâu, để tránh bị người phát hiện có gì dị thường, vì thế chúng ta cần phải nắm chặt thời gian.

… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: https://truyen321.info/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/

Hoàn Nhan Trọng Tiết sắc mặt có chút mất tự nhiên nói khi thấy thân mình ép sát trên người hắn:

– Công tử ôm lấy mẫu thân của ta được rồi, tự ta cũng có khinh công.

Tống Thanh Thư đáp:

– Khinh công của cô nương quá chậm, mà chúng ta thì cần thời gian.

Đón đến hai nàng, lại nói tiếp một câu…

– Đừng cho là tại hạ muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của các người, muốn chiếm tiện nghi, thì tại hạ sẽ quang minh chính đại làm, chứ không cần phải che giấu như thế.

Vừa dứt lời cũng không đợi hai nàng phản bác, liền ôm các nàng nhanh như điện chớp phóng tới Hải Lăng Vương phủ.

Đến tường viện bên ngoài Hải Lăng Vương phủ trong một ngõ khuất, Tống Thanh Thư nhẹ nhàng buông ra hai nàng, Hoàn Nhan Trọng Tiết đỏ mặt lập tức liền nhảy ra, về phần Bồ Sát A Lý Hổ phản ứng không phải là nhiều, vừa sửa sang lại mái tóc bị gió thổi tán loạn vừa che giấu trong lòng xấu hổ.

Tống Thanh Thư chạm nhẹ mũi chân một cái, cả người bay đến bên trên một cây đại thụ, ngắt xuống một chiếc lá đưa tới bên miệng, thổi ra một làn điệu có vận luật giai điệu.

Nhìn sang nam nhân kia trên cây, gió nhẹ lướt qua tà áo tung bay, có mấy phần xuất trần chi ý, Bồ Sát A Lý Hổ đem nữ nhi kéo qua một bên:

– Trọng Tiết, vừa rồi nương trên đường bị gió thổi mắt mở không ra, ngươi võ công cao, có thể đánh giá khinh công của hắn như thế nào?

Nghĩ đến vừa rồi một bên bầu vú của mình ép chặt trên lồng ngực của hắn, Bồ Sát A Lý Hổ phát hiện ra mình lại có một chút rung động của thời kỳ còn là một cô nương…

Hoàn Nhan Trọng Tiết lắc đầu:

– Nữ nhi cũng nhìn không rõ ràng, bất quá từ thiên lao đến nơi đây, khoảng cách là vượt ngang phân nửa Đại Hưng phủ, thế mà nhanh như vậy liền đến, khinh công hắn tuyệt vượt xa của nữ nhi…

Bồ Sát A Lý Hổ cười khổ thở dài:

– Hiện tại chúng ta chỉ có chờ mong hắn càng cường đại thì càng tốt, chứ nếu hắn chết đi thì chúng ta cũng không sống được.

Hoàn Nhan Trọng Tiết cũng là một mặt phiền muộn:

– Tên hỗn đản này thế mà sử dụng độc dược âm hiểm như thế, tính được cái gì anh hùng hảo hán chứ.

Hai mẫu tử nàng tránh ở một bên thì thầm nói, đột nhiên từ bên trong Hải Lăng vương phủ có một cánh cửa mở ra, bên trong bước ra tới một nữ nhân văn tú thanh nhã, đối phương cẩn thận nhìn chung quanh, thấy không ai chú ý mới một đường hướng thẳng đến vị trí của Tống Thanh Thư chạy tới.

– Nương, vị phu nhân… phu nhân này tựa như là Hải Lăng vương phi a?

Hoàn Nhan Trọng Tiết có chút không dám tin, dụi lấy đôi mắt mình.

Bồ Sát A Lý Hổ cũng chấn kinh:

– Đúng là Đồ Đan Tĩnh.

Nàng ở trong kinh thành nhiều năm như vậy, làm thế nào mà không nhận ra đối phương?

Lúc này Đồ Đan Tĩnh cũng đã nhìn thấy các nàng, thân hình khựng lại, muốn lui về sau, Tống Thanh Thư từ bên trên cây cổ thụ nhảy xuống, vẫy tay:

– Đừng sợ, mau tới đây.

Đồ Đan Tĩnh đôi mi thanh tú nhíu chặt, trên mặt lộ ra do dự, bất quá cuối cùng vẫn là đi tới, Hoàn Nhan Trọng Tiết hai mẫu tử liếc nhìn nhau cùng giật mình: “Đồ Đan Tĩnh đường đường là Hải Lăng vương phi, tại sao lại nghe lời hắn như thế?”

– Nghe nói ngươi thân hãm thiên lao, ta đang nghĩ cách nghĩ cách cứu viện, chỉ tiếc…

Đồ Đan Tĩnh một bên lặng lẽ nghiêng mắt nhìn mẫu tử Trọng Tiết liếc qua, trong lòng không được tự nhiên, phải biết mối quan hệ của nàng và Tống Thanh Thư không thể nào lộ ra bên ngoài ánh sáng, bây giờ bị hai nữ nhân này nhìn thấy, vạn nhất để lộ ra phong thanh gì, hậu quả quả thực là không chịu nổi.

Tống Thanh Thư nhìn ra nàng đang lo lắng, vỗ vỗ lấy đầu vai nàng trấn an:

– Yên tâm đi, các nàng đều là người một nhà.

Đồ Đan Tĩnh “um…” một tiếng, tầm mắt buông xuống, nàng một bộ tư thái đã thành thói quen…

Như trước đó chỉ là suy đoán giữa hai người có mối quan hệ gì, giờ nhìn thấy bọn họ cử chỉ thân mật, mẫu nữ Trọng Tiết trong lòng phiên giang đảo hải, hắn thế mà lại có cấu kết cùng với Hải Lăng vương phi!

Tống Thanh Thư hắng nhẹ một tiếng, nhanh chóng nói:

– Hiện tại thời gian cấp bách, lần này đệ tới tìm phu nhân là có một việc cần phu nhân giúp đệ xử lý.

Đồ Đan Tĩnh thần sắc chấn động:

– Ngươi cứ việc nói.

Tống Thanh Thư nói tiếp:

– Phu nhân tìm một cơ hội tuyết phục Hoàn Nhan Lượng, bảo hắn phái đệ rời kinh đi đến thu phục Toàn Chân Giáo lâu nay luôn luôn không tuân theo quản chế của triều đình, lấy danh nghĩa là lập công chuộc tội…

Đồ Đan Tĩnh đôi mi thanh tú nhăn lại:

– Điều này chỉ sợ có chút khó khăn, lần này ngươi không có dựa theo ý của hắn làm việc, hắn đang vô cùng phẫn nộ, hận không thể đưa ngươi ngay vào chỗ chết cho thống khoái, huống chi… huống chi…

Nàng đột nhiên trở nên có chút ấp úng, cẩn thận quan sát sắc mặt Tống Thanh Thư, mới tiếp tục nói…

– Hắn muốn nhân cơ hội này diệt trừ ngươi để nhúng chàm Ca Bích, nên càng không khả năng thả ngươi đi…

Tống Thanh Thư mỉm cười:

– Phu nhân không cần lo lắng, chỉ cần nhắc nhở hắn có thể thừa cơ danh chính ngôn thuận ra mệnh lệnh cho người của Bồ Sát gia tộc mang quân binh theo giúp đệ cùng đi đến Trùng Dương Cung, khi ấy sẽ có cơ hội đem lực lượng hoàng thất trung thành trong kinh thành điều đi hơn phân nửa, hắn tuyệt đối sẽ tâm động.

Đồ Đan Tĩnh khẽ nói:

– Ta sẽ làm hết sức để thử xem… bây giờ phải trở về, nếu không người trong phủ sẽ nghi ngờ.

Tống Thanh Thư giang hai cánh tay:

– Không ôm ấp một chút lại đi sao?

Đồ Đan Tĩnh lặng lẽ liếc nhìn hai nàng kia, bất qua nhịn không được cắn môi, cuối cùng vẫn là đỏ mặt bổ nhào vào trong long Tống Thanh Thư để hắn ôm ấp.

Tống Thanh Thư hai cánh tay ôm nàng siết chặt, đôi môi không chút do dự đặt ở trên miệng Đồ Đan Tĩnh, nàng lập tức ôm lấy cổ hắn, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, duỗi ra đầu lưỡi màu hồng phấn chủ động đưa đến bên miệng hắn tác hôn, cái đầu lưỡi nhỏ trơn dài của nàng tựa hồ mang theo một loại vị ngọt nhàn nhạt, hơn nữa rất có kỹ xảo liền mút lấy lưỡi của hắn, hai người cứ thế quay cuồng hôn môi, môi của bọn họ tựa như dính chặt cùng một chỗ, hai đầu lưỡi dây dưa cuốn quấn, đến khi Tống Thanh Thư thở hổn hển, miệng rời đi môi nàng, đầu lưỡi của nàng cũng không tự chủ truy đuổi theo môi hắn, vì vậy Tống Thanh Thư lại lần nữa mút lấy đầu lưỡi của Đồ Đan Tĩnh vươn ra, sau đó đem đầu lưỡi với vào trong miệng nàng, mút lấy đầu lưỡi gắn bó bên trong khoang miệng nàng, thẳng đến đầu lưỡi cùng môi đều có chút run lên, khí tức nước bọt của bọn họ hòa tại trong miệng tan ra làm thành một thể.

Tống Thanh Thư cố nén trong nội tâm cái loại khát vọng nóng rực kịch liệt, nhìn trước mắt phu nhân xinh đẹp này, suýt chút nữa liền không nhịn được, muốn đem nàng đẩy ngã tại dưới thân thể của mình dù trước mặt còn có mẫu tử Trọng Tiết, dùng chính thân thể mình để đem nàng ngay tại chỗ hành quyết!

Lúc này bên trong thân thể mềm mại Đồ Đan Tĩnh phảng phất bị ngàn trùng vạn con kiến cắn xé lấy, toàn thân tê tê dại dại theo trái tim của mình muốn thoát ra!

– Um…

Mỹ phu nhân trên mặt đã trở nên đỏ bừng, giống như là một trái đào mật chin kiều diễm ướt át, cặp mắt hạnh ngập nước lúc này càng là ẩn chứa một làn xuân thủy long lanh nhộn nhạo! Cái miệng nhỏ nhắn có chút hé mở, kiều thở hổn hển, hô hấp cũng trở nên càng ngày càng dồn dập! “Um… ta… ta đây là làm sao vậy chứ!” Đồ Đan Tĩnh cảm thấy mình như hút vào một chút xuân dược, giờ đã bị phát huy tác dụng, trước ngực hai bầu vú cao cao đứng vững lúc này càng là gợn sóng, liên tiếp lúc lên lúc xuống run rẩy, không ngừng nhộn nhạo ra từng trận trận sóng sữa! Hơn nữa chính giữa hai chân của nàng càng là không thể ức chế khép lại cùng một chỗ, nhẹ nhàng cọ xát lấy! Thân thể của nàng đã từ từ mà mất đi khống chế, phảng phất thân thể này không phải là thuộc về nàng vậy.

Một tay đặt ở trên thân thể mê người của nàng vuốt ve, đại thủ của Tống Thanh Thư luồn vào bên trong vạt áo của Đồ Đan Tĩnh thỉnh thoảng lại xoa bóp đến bên trên cái yếm phấn hồng buộc ngực của nàng, tay kia cũng chầm chậm trượt đến trên mông lớn của nàng vuốt ve.

Trong chốc lát bên trong cái khet thịt âm hộ của Đồ Đan Tĩnh bởi vì hưng phấn mà viên âm hạch đã trở nên nhô ra đứng thẳng, thật sâu bên trong âm động cũng đã tràn lan âm dịch, khiến cho bên trong cái tiểu nội khố nàng liền cảm thấy ấm áp, ẩm ướt dinh dính.

– Um…

Đồ Đan Tĩnh kêu lên, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy kinh ngạc, đồng thời mặt cũng đỏ ửng lên, đây không phải là nguyên nhân bởi vì nàng đang bị hai tay của hắn sờ đến, mà là sinh ra tiếng rên khoái cảm như vậy, bởi vì lúc này nàng đang cảm thấy từ ở chỗ sâu trong hoa tâm của mình như muốn tan chảy ra, âm dịch không ngừng tràn lan, hơn nữa bất chợt cảm nhận được tựa như có một con rắn nhỏ cũng đã xâm nhập đến sâu trong âm động của nàng vẫy vùng đào khoét gặm nhấm tạo thành cho nàng từng cơn ngứa nhột, trêu ghẹo chọc cho da thịt vách thành âm động mềm mại của Đồ Đan Tĩnh co rút lại, điều này khiến cho Đồ Đan Tĩnh toàn thân như như tê tê nhức mỏi, nàng đành phải nhắm mắt lại hưởng thụ lấy loại tư vị mỹ diệu này.

Đến lúc Đồ Đan Tĩnh mở to mắt chứng kiến Tống Thanh Thư đang nghiêng đầu nhìn mình, không khỏi một hồi thẹn thùng:

– Tiểu sắc lang, bị ngươi trêu chọc làm cho muốn chết rồi.

Tống Thanh Thư không trả lời, chỉ cúi đầu hôn môi đỏ nàng, thật lâu mới tách ra:

– Mấy ngày không gặp, thân thể vương phi càng thêm mềm mại.

Ngay trước mặt nữ nhân khác, Đồ Đan Tĩnh nào còn gánh được dạng đùa nghịch này, khẽ gắt một cái, đỏ mặt như chạy trốn chạy về vương phủ.

Quay đầu nhìn qua hai nàng trong gió đang lúng túng đang quay mặt nhìn qua chỗ khác, thanh âm Tống Thanh Thư biến lại trở về bình thường:

– Lấy tâm tư thông minh của phu nhân, hẳn phải biết vừa rồi tại sao tại hạ lại cố ý cùng vương phi Đồ Đan Tĩnh thân mật như vậy chứ?

Bồ Sát A Lý Hổ kinh ngạc nhìn nhìn qua hắn, đột nhiên hướng phía hắn dịu dàng cúi đầu:

– Thiếp thân thay mặt cho tiên phu đa tạ công tử.

Nàng đương nhiên biết rõ ý tứ của Tống Thanh Thư, mình bị Hoàn Nhan Lượng ô nhục chà đạp thân thể, cho dù có giết được hắn cũng không thể nào hả giận, thế nhưng Tống Thanh Thư dùng cái đạo của người trả lại cho người, làm cho thê tử của Hoàn Nhan Lượng cũng gặp phải tình cảnh giống như vậy, Bồ Sát A Lý Hổ cả người nhất thời thư sướng rất nhiều…

– Về phần đối phó với Hoàn Nhan Lượng thì thời cơ cũng nhanh đến thôi, phu nhân cũng không phải kiên nhẫn chờ đợi lâu lắm đâu.

Tống Thanh Thư tiếp tục nói.

Bồ Sát A Lý Hổ mỉm cười:

– Chuyện cho tới bây giờ ta làm thế nào mà lại hoài nghi công tử chứ, sau này phàm là công tử có bất kỳ muốn làm cái gì, chỉ cần mẫu nữ chúng ta làm được, nhất định nghĩa bất dung từ.

“Bất luận là làm gì sao?” Tống Thanh Thư trong lòng oán thầm, nghĩ thầm ta nếu muốn mẫu tử hai ngươi cùng một chỗ ở trên giường trần truồng vểnh mông để ta đút cây côn thịt vào hai cái âm động của hai mẫu tử nàng, ta không tin là các ngươi cũng sẽ nghĩa bất dung từ. Đương nhiên là cái loại suy nghĩ cấm kỵ này, cũng chỉ là mới suy nghĩ trong đầu mà thôi, hắn rất nhanh lấy lại tinh thần nói:

– Đúng là sắp tới xác thực có chuyện cần đến Trọng Tiết cô nương làm.

Hoàn Nhan Trọng Tiết ngạc nhiên:

– Chuyện gì?

– Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thánh chỉ để cho tại hạ rời kinh chẳng mấy chốc sẽ xuống tới, tại hạ chỉ là lo lắng an nguy của Ca Bích, cho nên trước khi tại hạ quay trở lại kinh thành, cô nương nhất định phải âm thầm bảo hộ nàng chu toàn.

Ca Bích dù sao cũng là đường đường là công chúa, trong phủ thị vệ cũng xem như là nghiêm mật, võ công Trọng Tiết cũng không có gặp gì trở ngại, chủ yếu nhất thân cũng là nữ nhân, chỉ là dễ dàng thiếp thân bảo hộ cho Ca Bích, Tống Thanh Thư bố trí như vậy cũng là phòng ngừa vạn nhất mà thôi.

– Không có vấn đề, ta sẽ bảo vệ tốt cho cô cô.

Trọng Tiết gật đầu.

– Cô nương nói thì phải giữ lấy lời!

Tống Thanh Thư thanh âm đột nhiên trở nên lạnh…

– Tại hạ nói trước, nếu như đến lúc đó Ca Bích xảy ra chuyện gì, tại hạ sẽ làm cho mẫu tử hai người biết đến cái gì gọi là không bằng cầm thú.


Còn tiếp…

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x