Phần 11
Không gian đứng yên, thời gian dừng lại, mưa lại bắt đầu mưa như ngày ấy, em ngồi trên đùi tôi, nhẹ nhàng và chậm rãi, tôi đặt lên môi em một nhẹ nhàng, 2 cái lưỡi quấn chặt lấy nhau, toàn lòng tay ra sau lưng em, siết chặt em vào lòng, 2 bầu ngực ấm áp và mềm mại ép chặt vào lòng tôi, nhẹ nhàng lột bỏ chiếc áo sơ mi của em, từng cúc áo được mở ra, thân thể trắng nõn của em hiện ra trước mắt tôi, từng thớ thịt hiện ra sau những chiếc cúc áo được mở ra.

– Khoan, đợi em tắm cái – em đẩy tôi ra…
– Đừng, hãy để cái mùi vị ngọt ngào đêm nay không bị thứ gì rửa trôi – tôi đặt tay lên môi em…

Môi tôi rời khỏi môi em, cái môi chậm rãi di chuyển xuống cái cổ trắng ngần của em, tôi hôn lên nó, em khẽ rùng mình lên một thử âm thanh nhỏ phát ra từ cổ họng em… ư… ư… sau một lúc thì cái áo của em đã nằm xuống nền nhà, bóng tối mờ ảo, nó khiến chúng tôi, chìm sâu vào dục vọng, ngậm chặt lên một bên bầu vú trắng ngần của em, tôi dùng lưỡi liếm quanh cái đầu ti một chút rồi ngậm chặt kéo ra anh thanh trong cổ họng của em một lúc một rõ hơn, hơi thở của em nó bắt đầu nặng nề hơn, tay tôi giống như bàn tay của một người thợ, nó nhào nặn bên ngực còn lại của em, từ từ nhẹ nhàng và càng lúc bóp mạnh lên, khiến em rên lên một tiếng a… a…

Rời khỏi bầu ngực mềm mại và quyến rũ của em… nhẹ nhàng kéo chiếc váy của em lên từng chút một… chiếc váy càng lúc được kéo lên, cái đôi chân trắng và thon thả của em bây giờ đã không còn thứ gì che chắn nửa, trong cái không gian mờ mờ ảo ảo đó, nó khiến tôi càng lún sâu vào biển tình, tôi hôn nhẹ lên từng ngón chân em đôi môi tôi từ từ di chuyển lên đùi em và… trước mắt tôi bây giờ là cái quần lót caro ươn ướt của em bây giờ, nhẹ nhàng tắt cái quần lót của em sang một bên… Ôi bướm em đẹp quá, nó được che đi bởi một thớ lông đen nhánh được tỉa gọn gàng của em, tôi khum người xuống từ từ môi tôi bây giờ đã chạm vào cái bướm ướt át của em, cái mùi hương của người phụ nữ xông vào mũi tôi, cái mùi ngay ngái và quyến rũ, tôi tham lam lấy hết con bướm mềm mại của em, lưỡi tôi tắt hai mép bưởi của em lưỡi tôi đút sau vào bên trong con bướm ướt át ấy, em rên lên một tràng dài… ưm… a… tôi cứ thế mà liếm hết cả con bướm của em, có lẽ em đã lên đến đỉnh cao của sự sung sướng, phía trên em lột cái quần short của tôi xuống, thằng nhỏ cuối cùng cũng đã được giải thoát khỏi cái nhà tù đang nhốt nó, nó ngẩng cao đầu chĩa thẳng vào cái miệng xinh xắn của em, má em bối rối nhìn tôi, một lúc sau em cũng hiểu nên làm gì, em bắt đầu cầm lấy thằng nhỏ sục nhè nhẹ, em cứ nắng và bóp thằng nhỏ, một lúc nắng bóp chán chê, em khum người xuống nhẹ nhàng, cái môi mềm mại của em đã chạm vào đầu khấc của thằng nhỏ, tôi ngồi dậy nâng cằm em lên…

– Đừng ngậm – tôi nhìn em âu yếm…
– Hok phải tụi con trai mấy anh thích như vậy à – em hỏi ngây ngô…
– Đúng. Nhưng mà đối với anh em không được làm như thế, anh không muốn cái miệng xinh này phải ngậm lấy cái thứ ấy em hiểu không – tôi đặt tay lên cái miệng em…

Em khẽ gật đầu, em nằm xuống sàn nhà mát lạnh, em nhấc mông lên uốn éo làm tôi kích thích vô cùng, cái mông trắng phíu cứ uốn éo trước mặt tôi, chát… tôi đánh vào mông em, em giật người lên.

– Kể từ lúc này em là của anh rồi đó – em cười dịu dàng…
– Ừm – tôi gật đầu…

Cằm lấy thằng nhỏ đang nắng hết đát, cò cọ xung quanh cái mép đỏ hỏn của em, cái bướm em nó khít rịt, tôi đẩy hoài không thể vào, em ngóc đầu dậy nhìn tôi trêu…

– Sao nó chưa vô – em nắm lấy thằng nhỏ…
– À… tại… tại – tôi như một thằng bất lực trước em…

Em nắm lấy thằng nhỏ kê ngay vào bướm em, tôi từ sau đẩy nhè nhẹ vào theo con đường em dẫn lối, ấn nhẹ đầu khấc đã vào được bên trong bướm em, em khụy xuống, nhìn khuôn mặt em lúc này thật tội nghiệp, mặt em chau mài lại vì đau đớn.

– Đau hả, thôi tới đây được rồi – tôi định lấy thằng nhỏ ra…
– Cái gì mà thôi, tới đây rồi mà định bỏ chạy hả – em loàng tay ra sao kéo mông tôi đâm vào. Á… em la lên, từ lúc này em đã trở thành người phụ nữ của tôi, máu trinh của em đã bắt đầu chảy ra khỏi con bướm của em, nó như một giọt nước chảy dài xuống chym của tôi, em chồm người dậy lấy một miếng khăn giấy lau đi những giọt trinh trắng ấy đưa cho tôi…
– Giữ lấy kỷ niệm của đôi ta nha anh – em dúi vào tay tôi…

Tôi nhận lấy miếng khăn giấy ấy, trong lòng có một cảm xúc rất khó tả, tôi nắm chặt tay lại nhấp từng đợt nhẹ nhàng vào bướm em… sau những cú nhấp ấy, là những tiếng rên trong sung sướng của em.

– A… ưm… nữa đi anh – em rên lên những tiếng vô nghĩa…

Tôi càng ngày nhấp những cú nắc mạnh hơn vào bướm em, và nhanh hơn, em thở hổn hển và tôi cũng dậy, nhấp được một lúc tôi nằm phịch xuống nền nhà, em đứng dậy và tiến về phía tôi, một tay em chống lên ngực tôi còn tay còn lại, kê thằng nhỏ vào ngay bướm, em nhẹ nhàng ngồi xuống, thằng nhỏ của tôi từ từ bị bướm em nuốt chửng bên trong, bướm em thật bót, nó như bị kích thích siết chặt lấy chym tôi, tôi như điên dạy tay tôi ôm lấy eo em, phía dưới nhấp mạnh và nhanh em nằm lên người tôi thở nặng nhọc, tôi vẫn tiếp tục công việc của người thợ mộc, em nhắm nghiền mắt lại hứng chịu những cú nắc như vũ bão của tôi tấn công dồn dập vào bướm em.

– Nữa… mạnh nữa đi anh – em như hoang dại trong cơn mị tình…

Con chym tôi đã không còn chịu đựng nổi cái cảm giác sung sướng của bướm em mang lại, chym tôi giật lên từng hồi, từng dòng tinh trắng đục bắn xối xả vào bên trong bướm em, tôi không còn có thể cử động nổi sau khi bắn vào trong, tôi nằm đó em nằm trên người tôi, chúng tôi cười mãn nguyện.

– Em sẽ nhớ mãi cái khoảnh khắc này anh à – em hôn lên má tôi…
– Anh cũng vậy – tôi lấp bấp…
– Đừng bao giờ quên em nhé anh – từng giọt lệ của em đã rơi ra…
– Anh sẽ không bao giờ quên em anh hứa đó – không hiểu vì sao sống mũi tôi cay xòe.

Tôi ôm lấy em khóc như một đứa trẻ sắp bị bỏ rơi, tôi cứ ôm em đến khi chúng tôi chìm vào giấc mộng đẹp.

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: https://truyen321.info/chay-tron/

Gió thổi nhẹ nhàng, nắng của buổi sớm mai xuyên qua những vết nứt nhỏ của căn nhà, tỉnh dậy sau một cơn mê, tôi chồm người ngồi dậy, nhìn xung quanh là một khung cảnh của một sớm quê thanh bình. Đâu đó có một mùi thơm phất phơ trong gió, lần theo cái hương thơm ngọt ngào ấy, đã dẫn lối tôi xuống một căn bếp, ở đó có một người phụ nữ đang nấu ăn, tôi đặt tay nhẹ nhàng trên chiếc vai nhỏ nhắn ấy, người con gái ấy giật mình quay lại nhìn tôi bằng một ánh mắt hết sức dịu dàng…

– Chồng mới dậy hả – một âm thanh nhỏ nhẹ…
– Ừm anh mới dậy…

Thì ra đó là em, người con gái thương tôi nhất, chịu đựng tất cả vì tôi, đó là Linh, hạnh phúc của đời tôi, tôi bây giờ đã quên đi những câu hỏi ” đây là đâu?”…” tại sao tôi lại ở đây ” những thứ ấy bây giờ đã biến mất sau cái ánh mắt dịu dàng của em.

– Anh zô coi con mình thức chưa hôm qua nó quấy lắm – em chỉ về cái nôi đang đung đưa trước gió…
– Ừ…

Thì ra tôi bây giờ, đã có một thằng nhóc kháu khỉnh với em, khuôn mặt nó y chang tôi lúc nhỏ, 2 má phụng phịu, đôi mắt to tròn đang nhìn tôi không chớp mắt, dành cho đứa con kháu khỉnh của mình, tôi bế nó lên và đi đến em.

– Con iu của mẹ đây rồi – em quay lại nhìn thằng con trên tay tôi…
– Chào mẹ đi con – tôi nắm lấy bàn tay bé nhỏ vẫy chào…
– Anh cho nó uống sữa đi, để em dọn cơm – em nhìn tôi…
– Ừm…

Ngồi trên chiếc bàn tre tròn, đã đầy ắp thức ăn, em nhìn tôi cười…

– Ăn rồi lát anh đi làm hả…
– Không hôm nay anh muốn dành trọn cả ngày cho mẹ con em…

Bỗng dưng trước mắt tôi, đã bị mờ đi, và chìm vào khoảng tôi hư vô, Đừng! Làm ơn tôi thét lên, có một thứ mằn mặn trên môi tôi, và một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đang vuốt lên má tôi.

– Anh gặp ác mộng hả?

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: https://truyen321.info/chay-tron/

Vội lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt, tôi không muốn em thấy cái vẻ yếu đuối này của tôi…

– À… ừ… – tôi lắp bắp…
– Mình làm nữa nha – em đề nghị…

Tôi nằm bất động trên đôi chân thon thả của em, khoảng một phút sau tôi lắp bắp hỏi em…

– Còn đau không mà đòi làm nữa – tôi xoa xoa đùi em…
– Nó còn ê… ê một chút – em vuốt lên má tôi…
– Còn ê mà đòi làm nữa à – tôi hôn lên đôi tay của em…
– Ừm… mới 2h sáng à, mình còn tới 3h30 nữa, em không muốn phải phí phạm cái thời gian quý giá này – giọng em hạ xuống buồn tênh…

Tôi cũng lặng thinh, không khí bổng trầm xuống nặng trĩu, đúng tôi không thể phí phạm cái thời gian này, chưa kịp tìm suy nghỉ mình sẽ làm gì thì… em đã… đặt nhẹ lên môi tôi một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng say đắm, tôi ôm chặt lấy em, môi tôi và em hòa quyện vào dòng chảy của hạnh phúc, tôi nằm xuống nhà để em muốn làm gì thì làm, bởi vì ngày cuối cùng này em sẽ là người quyết định tất cả, môi chúng tôi rời khỏi nhau em vòng tay ra sau nắm lấy thằng nhỏ tôi sục nhè nhẹ, đôi môi em bây giờ đang trên cái ngực săn chắc của tôi, em dùng răng cạ cạ đầu vú là tôi sung sướng, rên ư… ư trong họng, em thấy được cái mặt của tôi hiện giờ càng thích thú hơn, em bắt đầu mút mạnh hơn, tay bắt đầu sục nhanh hơn, đôi tay mềm mại trắng trẻo đã kích thích thằng nhỏ đang chìm sâu vào giấc ngủ cũng phải thẳng giấc nó vươn vai đứng sừng sững như cây cột cờ, em cảm nhận được cái sự cương cứng và nóng hổi của thằng nhỏ ngước đầu lên nhìn tôi cười…

– Mới tí đã lên nữa rồi nhỉ – em vừa nói vừa xoa xoa cái đầu khấc…
– Thì… tại em đó, nó đang ngủ ai kêu chọc nó thức chi – tôi trêu em…
– Hay quá hen, giờ còn đổ thừa nữa – em búng vào thằng nhỏ khiến tôi giật giật…

Em rời khơi ngực tôi, tay mân mê 2 hòn bi, môi em di chuyển từ từ xuống, từ từ, tôi nhắm nghiền mắt lại, nhưng vẫn cảm nhận được cái môi mềm mại đã chạm vào cái đầu của thằng nhỏ, tôi tính ngồi dậy để ngăn em nhưng, tôi đã bị cái cảm xúc của dục vọng lấn át và cái sự sung sướng của em mang lại nữa, em bắt đầu ngậm nó sâu vào, cái lưỡi ướt át của em, vôi chạm lấy đầu khấc rồi rụt lại, giống như gặp một vật thể lạ vậy, sau một lúc của lè lưỡi của em đã quen dần với sự hiện diện của nó, em bắt đầu ngậm chặt lấy và sục nhè nhẹ, cái lưỡi như muốn chẻ đôi thằng nhỏ ra, cái cảm giác sung sướng lan tỏa ra khắp người tôi, từng tế bào xúc cảm như muốn vỡ tung ra, em bắt đầu mút nhanh hơn, tay sục nhanh hơn, tôi không thể kiềm chế cái tiếng sung sướng phát ra từ cuống họng mình, cái cảm giác này đã lên tới đỉnh điểm tôi không thể chịu thêm một phút nào nữa…

– Anh sắp ra rồi… a… – tôi nói với em…

Em vẫn ngậm chặt lấy nó, như muốn hứng chịu những phát đạn, tôi thì không muốn thế, tôi không muốn cái thứ tanh mùi dục vọng này bị em nuốt, tôi định đẩy em ra nhưng thân thể tôi bây giờ không thể cử động nữa, em thì ôm siết chặt tôi không rời… A… A… từng dòng trắng đục của sự dục vọng bắn thẳng vào cái miệng xinh xắn này, em nhăn mặt nhưng vẫn chân chân chịu đựng đến khi thằng nhỏ bắn hả hê xong, tưởng rằng em sẽ chạy vào nhà tắm khạc ra những thứ tăng lòm của em, nhưng em lại nuốt cái thứ ấy vào cơ thể mình, cho dù nó tanh cỡ nào em vẫn nuốt, tôi ngước nhìn em với ánh mắt sửng sốt…

– Trời ơi là trời, khùng hay sao mà nuốt cái thứ ấy vậy – tôi gắt lên…
– Em muốn, nó là kỷ niệm của ngày hôm nay, sẽ mãi ở trong cơ thể em, không bị đánh mất – em nhìn tôi…

Tôi không thể cất lên thêm một tiếng nào nữa trước câu nói thật thà của em, tôi trách mình, tại sao tôi lại chấp nhận yêu em, tôi trách ông trời tại sao phải chia rẽ chúng tôi. Em ngồi dậy bước đến bên tôi, em ngồi xuống nguyên một con bướm xinh đẹp của em đang hiện diện trước mắt tôi, không đợi em phải nói, tôi biết mình phải làm gì, và cần phải làm thế nào, tôi đặt tay lên eo em gị xuống, bướm em bị miệng tôi nuốt chửng em ngồi dậy bước đến bên tôi, em ngồi xuống nguyên một con bướm xinh đẹp của em đang hiện diện trước mắt tôi, không đợi em phải nói, tôi biết mình phải làm gì, và cần phải làm thế nào, tôi đặt tay lên eo em gị xuống, bướm em bị miệng tôi nuốt chửng, tôi ngậm chặt lấy bướm em, cái lưỡi khốn nạn của tôi, luồn lách qua khỏi 2 mép bưởi vung lên của em và tiếng vào trong, cái mùi vị mằn mặn, ấm áp bên trong bướm em được truyền về qua cái lưỡi này, tôi đưa lưỡi tiếng sâu hơn và mút xung quanh 2 cái mép thịt đỏ hỏn của em, em ở trên này bắt đầu phát ra những âm thanh của dục vọng, ưm… ư… á… em nhấp nhè nhẹ trên miệng tôi, nước nhờn của em ứa ra ướt hết cả mặt tôi, em nhất bướm ra khỏi miệng tôi, nhưng tôi không thể cho em rời tôi, tôi ôm lấy mông em gị xuống tiếp tục mút, đôi tay bấm chặt lên cái mông trắng vun cao của em, em rên lên những tiếng thất thanh…

– Á… ưm… sướng quá ưm…

Em rên lên từng đợt khi tôi đút sâu lưỡi mình vào bên trong và cà cạ xung quanh, tôi không thể để em rời khỏi tôi, cho dù ai đi nữa đêm nay em mãi sẽ là người con gái giữ vị trí quan trọng trong trái tim tội lỗi này. Buông bướm em ra, em ngã xuống sàn nằm nghiêng một bên tôi nhất một chân em lên giơ lên cao, cằm thằng nhỏ đang sừng sững chờ công việc của mình đặt vào bướm em, đẩy nhẹ vào, thằng nhỏ bị bướm em co bóp dữ dội khiến nó như muốn vỡ tung ra như viên đạn. Tôi nhấp từng đợt vào bướm em, em rên lên từng tiếng thỏa mãn A… nhanh nữa… nữa… tôi nhấp vào bướm em nhanh hơn từng cái mạnh hơn, em nằm ở đó hứng chịu những cái cảm giác sung sướng đó, em quay người lại ngồi trên cơ thể tôi, em nhấp mông lên và hạ xuống từ từ và càng lúc nhanh hơn, tay em bấu chặt lấy ngực tôi, mông nhấp nhanh hơn và tôi cũng bị cuốn theo cơn lốc của dục vọng tôi ôm siết chặt lấy mông em, hòa quyện theo từng của nhấp của em thêm dồn dập và thêm vào đó một chút bạo lực. Đến lúc này cả 2 tôi cũng đã lên cũng lên đỉnh điểm, em ngước nhìn tôi…

– Em sắp ra… em sắp ra… A… ưm…
– Anh cũng vậy… hà… a…

Cả hai dòng chảy của dục vọng gặp nhau, cả hai trở thành một, 2 thân thể trần trụi quấn lấy nhau, như để không có thứ gì có thể chia cắt. Tôi và em nằm xuống, tay tôi vuốt lấy những lọn tóc đầy mồ hôi của em sang một bên để ngắm kỹ khuôn mặt này, bờ môi này, đôi mắt này thêm một lần cuối, khi sáng mai tôi sẽ không còn thấy nữa…

– Anh à – em quay sang…
– Gì – tôi thở hổn hển…
– Ngày mai em đi rồi, em không muốn phải xa anh – em ngấn nước mắt…
– Anh cũng vậy, anh không muốn xa em thêm một lúc nào nữa – nước mắt của tôi cũng đã ứ đọng trên mi…
– Em đi rồi, anh phải sống tốt nha, đừng có đánh nhau nữa, phải quan tâm đoan nhìu hơn nha…
– Đừng nhắc đoan…
– Tại sao – em thắc mắc…
– Bởi vì hôm nay, chỉ có anh và em, anh không muốn có một người nào khác trong lúc này em à…
– Ừa – em cười hạnh phúc…
– Mà nữa này, đừng có tập tụ hút thuốc nha – em chỉ lên trán tôi…
– Trời em có bao giờ thấy anh hút chưa – tôi thanh minh…
– Thì… chỉ đề phòng thôi à – em cười…
– Ờ biết rồi má trẻ ạ – tôi cười cùng em…
– Cái gì má trẻ – em đấm nhẹ vào ngực tôi…
– Thì cứ lo như mẹ anh á – tôi xoa đầu em…
– Tất nhiên phải lo rồi, anh hư lắm – em ôm chặt lấy tôi…
– Anh sẽ không hư, không phải để em lo lắng đâu ngốc à…

Không gian trầm xuống, cơn mưa ngoài cửa sổ cũng đã ngừng, từng giọt mưa còn lất phất nhẹ ngoài đó, tôi ôm em, em ôm tôi. Cả hai chúng tôi điều chìm vào giấc ngủ, và cùng mơ về một thứ, đó là chúng tôi mãi không rời xa nhau…

– Anh… dạy lẹ – em lay tôi…

Tôi nheo mắt nhìn em, ánh sáng mờ mờ chíu qua khung cửa sổ…

– Còn sớm mà – tôi than thở…
– Sớm cài gì mà sớm 5h30 rồi – em cầm cái gối đánh tôi…
– 5H30… 5h30… tôi lẩm bẩm…
– Một chút nữa là chị 2 về rồi lẹ lẹ…

Chết tôi quên mất hôm nay em phải về hà nội rồi, lòng tôi nặng trĩu, sao không để tôi quên đi, và chìm sâu vào giấc mơ cùng em, ngồi dậy vội mặc quần áo ra khỏi nhà em.

– Về đi anh. – Em nói mà nước mắt rơi…
– Ừ – tôi im lặng…

Làm sao tôi có thể về hả em, khi một lúc nữa em sẽ rời xa tôi, có khi nào tôi gặp được em nữa không. Thôi cũng đành tôi không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt của em nữa, tôi không muốn, tôi rồ ga chạy mất để em không còn thấy tôi, không còn quyến luyến nữa, nhưng làm sao tôi có thể làm thế hả em. Tôi chỉ chạy đi thôi, chạy để em thấy tôi, còn tôi nép vào một quán cà phê đối diện nhà em, để thấy em lần cuối cùng…

Trời đã sáng, nắng đã lên, mưa đã ngừng rơi, nhưng sao trong tôi có một cơn mưa nước mắt vẫn tiếp tục rơi thể, dõi theo em đang xách cái balo còng cồng kềnh lên chiếc xe du lịch đó. Lòng tôi như thắt lại, nuốt nước mắt vào trong không thể để em, không thể để bất cứ ai thấy được những giọt nước mắt yếu đuối này. Cuối cùng chiếc xe đã lăn bánh, chiếc xe mang em đến một vùng đất xa lạ, mang em khỏi cuộc đời tôi…

Chạy xe về nhà, mà lòng nặng trĩu, đẩy cánh cửa sắt sang một bên dắt xe vào nhà, mẹ và ba đã ngồi đó từ lúc nào, nhưng tôi dường như không để ý, trong đầu tôi lúc này chỉ là sự đau khổ, buồn bã và tuyệt vọng.

– Minh 2 hôm nay mày đi đâu thế, mày đi đâu – ba quát lên…

Tôi im lặng, bước lên phòng, mặc cho những tiếng la của ba và nỗi lo lắng của mẹ ở phía sau. Ngã phịch xuống giường nằm đó, con em nó lặng lẽ bước vào phòng ngồi xuống cạnh tôi.

– 2 Hôm nay anh đi đâu thế – nó lay tôi…
– Chuyện của anh, em đừng lo – tôi nói với cái giọng buồn tênh…

Nó nghe thấy cái giọng của tôi như vậy, cũng hiểu ra một phần nào, nó biết là tôi chưa bao giờ buồn như vậy nên cũng lặng lẽ bước ra khỏi phòng, tôi nằm đó, xung quanh là bốn bức tường sừng sững, cằm lấy cái khung hình của tôi và em, nước mắt tôi ứa ra là ướt cả khung hình, tôi vội lau đi, tôi phải sống tốt, không hư hỏng, để em không phải lo lắng khi em ra đi để tôi lại nơi này. Nằm xuống giường móc cái đt ra bật nguồn lên, lúc tắt đt có 5 tin nhắn… và tin nhắn đó là của Đoan.

Tin nhắn thứ 1…

Anh về tới nhà chưa, ăn gì chưa?

Tin nhắn thứ 2…

Sau anh không trả lời em vậy…

Tin nhắn thứ 3…

Bây giờ anh đanh ở đâu, anh biết em lo lắm không…

Tin nhắn thứ 4…

Em biết hết cả rồi, anh đến nhà em đi…

Tin nhắn thứ 5…

Đến đây đi, em muốn… CHIA TAY…


Còn tiếp…

Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyen321.info, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn!

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x