Phần 15
Giọng em cũng im lặng đi, có lẽ em rất buồn vì có một thằng đàn ông như tôi, bên đó khẽ lên một tiếng nấc nho nhỏ, không biết có phải không…

– Anh lại gây đau khổ cho người khác nữa à – giọng em trách móc tôi…
– Ừ, anh khốn nạn lắm phải không em – giọng tôi như một nốt nhạc buồn…
– Thôi cười lên nào, nhớ đem lại niềm vui cho cô gái đó nhé, thôi em đi ăn đây…

Tại sao… tại sao em không trách tôi mà, lại an ủi tôi, tôi làm em đau, tôi làm em khóc mà sao em lại đối xử với tôi tốt như vậy…

Ngày thứ 2, ngày thứ 3, ngày thứ 4, ngày thứ 5, Ngày thứ 6 đã đi qua, tôi đã đem lại cho nhỏ rất nhiều tiếng cười, và tôi cũng đã hòa theo tiếng cười của em, mà quên đi một người con gái sắp trở về bên tôi.

Trở về nhà sau những buổi đi chơi với nhỏ, tôi fone cho đoan, hỏi han rất nhiều thứ nhưng sau những câu hỏi của tôi em lại trả lời rất lạnh nhạc, tôi cũng không hiểu và cũng đã chẳng để ý điều đó. Hôm nay là một ngày em về, và cũng là một ngày rất đặc biệt đó là ngày chúng tôi yêu nhau tròn 100 ngày, theo em nói thì chiều nay em sẽ về đến đây, nguyên buổi sáng, tôi loay hoay không biết phải làm gì chiều nay, tôi mở tivi coi những bộ film hàn để tìm được cách, sau hơn 3 tiếng chinh chiến thì tôi cũng đã tìm ra cách, tôi sẽ tặng cho em một thứ rất đặc biệt do chính bàn tay tôi làm, nguyên buổi sáng, tôi khóa mình trong phòng để tạo ra món quà cho em… thở phào nhẹ nhõm sau khi làm xong ngôi nhà bằng tăm tre, ngước nhìn lên đồng hồ thì đã 4 giờ chiều, vậy là còn 2 tiếng nữa, tôi tức tốc chạy vào nhà tắm, chao chuốt lại gương mặt mình sáng sủa hơn, đứng trước tủ đồ tôi loay hoay chọn ra một bộ đồ thật đẹp để mặc trong cái ngày quan trọng này. Sau khi gói ghém cẩn thận món quà của mình, tôi dắt xe ra chạy đến bến xe đón em, gió thổi nhẹ, nắng chiều tà đã lặng lẽ rời khỏi nơi đây và chìm vào giấc ngủ, tôi chạy trên chiếc xe của mình đến đón em, dừng xe lại xuống nhìn từng người rời khỏi xuống chiếc xe chật chội này, từng người xuống mà sao không thấy em… sau một lúc thì em cũng bước xuống xe với trạng thái vui vẻ nhìn tôi, em sà vào lòng tôi siết chặt, nhưng sau cái ôm của em nó lạnh lẽo quá, nó không giống như những cái ôm của em dành cho tôi trước đó.

– Lên đồi chơi đi anh. – Em kéo áo tôi…
– Không về nhà sao? – Tôi hỏi em…
– Không em muốn lên đồi trước…

Em ngồi phía sau tôi, nhưng khoảng cách của tôi và em tôi cảm nhận được sao nó lại xa vời quá. Sau một lúc suy nghĩ về khoảng cách của tôi và em, thì đã đến trên đồi, cái nơi tôi nói lồ yêu em, dựng xe xuống, em bước trước tôi, tôi rón rén ra phía sau em định tặng cho em cái món quà mà tôi cật lực làm sáng nay, thì em nói với cái giọng lạnh lùng…

– Anh… này, mình chia tay nhaz…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: https://truyen321.info/chay-tron/

Tôi đứng như bị hóa đã từng tế bào của tôi như bị đông cứng lại trước câu nói của em, tôi khẽ cười tôi nghĩ có lẽ em chỉ trêu tôi thôi. Tôi tiến gần lại bên em, đôi tay rắn chắc siết chặt em vào lòng, nhưng tôi cảm nhận được cơ thể của em lạnh lẽo quá và tim tôi bây giờ tan nát trước câu nói của em.

– Em nói thật, em xin lỗi…

Đến bây giờ tôi vẫn chưa tin được sự thật từ chính miệng em nói, tôi vội ôm chặt lấy em, không thể để em xa rời tôi…

– Em chỉ đùa thôi mà phải không, đây không phải sự thật phải không…

Sống mũi tôi cay xè đi, nước mắt tôi rưng rưng trên mắt, em quay người lại nhìn tôi, và tôi nhìn em, tôi nhìn kỹ em, thật lâu bỗng tôi nhìn vào cái cổ em, cái thứ khóa trái tim em đâu rồi, cái thứ mà em nói chỉ có chiếc chìa khóa của tôi chỉ có thể mở trái tim thôi, tình cảm của em mãi dành cho tôi mà, à mà phải rồi, có người nào đó đã mở được cái ổ khóa đó, và đã vứt đi rồi, không gian như chìm vào im lặng, gió thổi mạnh, tiếng sấm bắt đầu vang lên như muốn xé toạc bầu trời đêm u ám này.

– Em nói cho anh lý do đi, tại sao? Tại sao? – Tôi hét lên…
– Em xin lỗi, nhưng tình cảm của em trao cho anh chỉ là nhất thời thôi, em iu anh chỉ là em quá cô đơn lúc ấy, khi em chia tay với anh ấy, nhưng khi em về trển em đã gặp lại ảnh, ảnh đã quỳ xuống xin lỗi em và mong em quay lại với ảnh, vì trong tim em vẫn không có thể quên anh ấy nên… nên…
– Nên cô chia tay tôi để quay lại với anh ta phải không – tôi quát lên…
– … ph… ải em… e… m xin lỗi – em lấp bấp…
– Cô nói, tình cảm của cô dành cho tôi chỉ là nhất thời thôi phải không? – Ánh mắt tôi lạnh đi như băng đá…
– Phả… I – em kéo một tràng dài…
– Vậy tại sao cô lại trao cho trinh tiết cho thôi – tôi hét lên hòa theo tiếng sấm kia…
– Đó chỉ là… em… tò mò thôi…
– Tò… mò… thôi sao, không phải, cô yêu tôi, cô mới trao cho tôi cái thứ ấy, cô là con đỉ của tôi, là con đỉ của tôi, không ai, không ai có thể đem cô đi…

… tôi lao vào em hôn ngấu nghiến, môi tôi ngậm chặt lấy môi em, nhưng em ngậm chặt môi lại không thể để tôi hôn em, tôi mặt kệ tôi đè em xuống bãi cỏ xé tẹt đồ em ra. Em vội dùng chân đạp tôi văng ra khỏi cơ thể em…

– Tránh xa tôi ra! – Em hét lên hòa trong tiếng nấc…
– Không… – tôi la lên…
– Hức… hức… phải tôi là con đỉ của anh, nhưng bây giờ, tôi là con đỉ của anh ấy, tôi nguyện làm con đỉ cho anh ấy, chúng tôi rất vui vẻ bên nhau, anh ấy mang lại cho tôi cảm giác cực sướng, anh ấy có thứ anh không bao giờ có được, đó là sự trân trọng tôi…

Người tôi, như đông cứng lại, tim tôi vỡ tan nát ra theo từng câu nói của em. Bất cứ thằng đàn ông nào dù có bản lĩnh đến đâu, thì cũng không thể đứng vững trước câu nói của em, em là con đỉ của anh ta, còn tôi thì sao, tôi là gì của em, tôi là gì của em, chân tôi khuỵu xuống đất, nước mắt tôi ứa ra rất nhiều, nước mắt tôi đã rơi vì em, nó rơi rất nhiều, mưa bắt đầu rơi, mưa rơi tầm tã, mưa cuốn trôi đi món quà mà tôi dành cho em, và mưa đã cuốn đi trái tim tôi tan nát vì em, nước mắt tôi hòa vào mưa, tôi không thể cảm nhận được đâu là nước mắt và đâu là mưa. Tôi đứng đó, ánh mắt vô hồn của tôi hướng theo từng bước chân của em tan vào hư không sau làn mưa. Nơi này là nơi bắt đầu tình iu của tôi và em… và cũng là nơi kết thúc tất cả. Tôi vẫn đứng dưới mưa, và mưa vẫn cứ trút xuống ngày càng nặng hạt, tôi không thể hiểu mưa tại sao mưa lại rơi, và cũng không hiểu tại sao tình cảm của em dành cho tôi chỉ là dại dột mà thôi…

Tôi đứng dậy, quẹt nước mắt sang một bên, tôi tự nói với lòng tôi sẽ quên, tôi sẽ quên, tôi sẽ quên con đỉ đó. Tay chân tôi lạnh tê buốt vì mưa, quần áo tôi ướt mem, tôi cảm thấy lạnh nhưng không phải lạnh vì mưa, mà là lạnh bởi lời chia tay của em.

Tôi phóng trên con xe của mình, tôi vặn tay ra hết đáp, gió thổi rát vào mặt tôi, mắt tay cai xoè vì gió và vì câu hỏi, chỉ 7 ngày mà em có thể quên tôi sao??? Tôi chạy hết tốc lực, nước 2 bên đường bị chẻ làm đôi giống như trái tim tôi lúc này vậy. Đường đã vắng, bóng đêm bao phủ toàn bộ nơi đây, mưa vẫn cứ rơi dai dẳng đâu đó trên đường có một bóng đen lướt qua rất nhanh, bóng đen đó vượt qua cả mưa rơi… Tôi chạy về tới nhà, tôi thắng lại đẩy cánh cửa sắt quen thuộc một bên tôi bước vào nhà với thân hình ướt nhẹp vì mưa, tôi bước vô hồn vào nhà, đôi mắt thất thần, ba mẹ đang ngồi đó quay lưng lại nhìn đứa con trai mình quát…

– Mày đi đâu zờ này mới về, mày làm gì mà ướt mem thế – mẹ và ba đồng thanh quát tôi…

Đáp lại cái âm thanh ấy chỉ là sự yên lặng của tôi, ba đứng phắt dậy tiến lại tôi ” Bốp ” nguyên bàn tay chai sạn vì năm tháng va vào mặt tôi, tôi cảm nhận được sự đau đớn và giận của ba dành cho tôi, tôi vẫn bước như cái xác sống lên từng bậc thang, tôi nghe được những tiếng la mắng của ba còn vang vọng bên tay tôi, tôi vặn cánh cửa bước vào lột bộ đồ ướt mem của mình ra, tôi sỏ chiếc quần cộc mình mặt vào, bất chợt tôi thấy… tôi thấy cái tấm hình được đặt vào cái khung bằng gỗ tỉ mỉ, đó là em và tôi, nụ cười đó làm tim tôi càng quằn quại hơn vì đau đớn, tôi chụp lấy cái khung hình chọi thẳng vào tường ” Bốp ” leng keng” tiếng va chạm của mặt kính va vào tường làm miểng văng tung tóe khắp sàn nhà kèm theo đó là tiếng la hét của tôi…

– Con đỉ chó, tại sao? Tại sao mày bỏ tao, tao vì mày đã làm rất nhiều thứ, tại sao mày chỉ xem tao là kẻ dự bị tại sao.

Tôi đập tan nát những thứ trong phòng mình, bốp bốp tiếng va chạm của những bật cứng va vào nhau, mẹ và ba hốt hoảng chạy lên đập cửa kêu tôi…

– Minh con có sao không, con làm gì vậy…

Tiếng mẹ thất thanh phía sau cánh cửa gỗ kia, tôi đáp mẹ lại bằng một sự im lặng, im lặng đến mức có thể nghe tiếng trái tim tôi tan vỡ, tôi nuốt nước mắt ngược vào trong tôi tự nói với bản thân, đây là những giọt nước mắt cuối cùng của mày, từ nay về sau mày sẽ không bao giờ khóc vì một cô gái nào nữa…

Sau một lúc đấu tranh với bản thân mình tôi cất lời để người đàn bà ngoài kia không phải lo lắng…

– Con không sao đâu, con đang mệt mẹ đừng làm phiền – cái giọng của tôi vang lên…

Mẹ nghe được những lời của thằng con trai mình cất lên trong cái không khí im lặng đáng sợ này, cũng khiến bà đỡ lo hơn. Sau một lúc tự đấu tranh mình tôi cũng đã thiếp đi, ngủ trong sự tuyệt vọng, ngủ trong sự đau khổ.

Ánh sáng của buổi ban mai khẽ lọt qua ô cửa kính căn phòng đang ngổn ngang tan nát kia, tôi giật mình thức dậy nhìn xung quanh tôi ngáp một tràng dài sau một đêm mệt mỏi, tôi bước xuống nhà thì thấy ba đang ngồi với cái vẽ mặt lo lắng dành cho tôi, tôi bước từng bậc thang xuống, tiếng bạch bạch của đôi chân trần của tôi trên nền gạch lạnh. Ba ngước nhìn lên cầu thang thấy tôi, liền nói…

– Con xuống đây, ba muốn nói chuyện…

Tôi đáp lại ba với cái vẻ mặt lạnh lùng như tảng băng nam cực…

– Con cũng muốn nói chuyện.

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: https://truyen321.info/chay-tron/

Tôi ngả người xuống chiếc ghế cây, mắt tôi bây giờ lạnh lùng, cái nụ cười hằng ngày của tôi trước đây sẽ không còn nữa mà thay cái nụ cười vang vọng khắp nơi lúc sau là một nụ cười nhếch môi, tôi không hiểu tôi học được cái nụ cười khốn nạn này từ ai, hay nó là cái nụ cười của tôi đã bị chôn sâu vào tim tôi lúc em ở bên tôi…

– Ba nói trước đi – tôi nói với ba…
– Hôm qua con đi đâu, rồi về nhà đập phá rồi tự nhốt mình trong phòng là sao? Chuyện tình cảm à…

Tôi ngồi trầm ngâm một lúc và quyết định trả lời cho ba biết, bởi gì tôi và ba đều là đàn ông với nhau nên có lẽ ba hiểu những điều tôi trải qua hôm qua…

– Dạ phải – tôi đáp…
– Ừ, vậy à tao nói rồi mày đâu có nghe, iu sớm khổ sớm thôi ích lợi gì…
– Dạ – tôi đáp rõ ràng…
– Mà lúc nãy con muốn nói chuyện gì – ba nhìn vào ánh mắt vô hồn của tôi…
– Con muốn chuyển lên trển học, con quyết định rồi – tôi quyết định chạy trốn, trốn tránh những kỷ niệm nơi đây, và cũng là nơi khiến tôi đau đớn nhất…
– Bữa trước mày quyết định học ở đây mà, sao bây giờ đổi ý? – Ba trầm ngâm hỏi tôi…
– Lúc trước con nói vậy là do còn một người con gái ở đây, nhưng bây giờ thì hết rồi, con muốn tự quyết định con đường của mình – tôi nói một hơi…
– Được biết nghĩ thì tao đỡ lo rồi – ba cười đắc ý…
– Dạ…
– Tao biết chắt mày sẽ làm như vậy, nên tao chuyển học bạ lên trển rồi, mày sẽ sống ở nhà cô mày – ba quyết định hết tất cả, khiến tôi khá bất ngờ, nhưng tôi cũng chẳng để ý…
– Không con sẽ ở nhà trọ – tôi thẳng thắng nói cho ba nghe…
– Mày nói cái gì – ba đứng phắt dậy…
– Con nói sẽ sống một mình – tôi lặp lại…
– Mày khôn được bao nhiêu mà sống một mình, tao nói là mày sẽ sống với cô mày không bàn cãi gì nữa…
– Sao ba cứ ép con theo khuôn khổ vậy, con nói con sống một mình, thì con sẽ sống một mình, con sẽ tự đi kiếm việc làm để tự trang trải cho cuộc sống của mình – tôi chống đối…
– Mày… mày… được muốn tự sống chứ gì, tự sinh tự diệt đi, mà nhớ là đừng có lấy cái xe của tao đi là ok?

Từng câu nói này nó chạm sâu vào lòng tự trọng của tôi, tôi cũng chẳng thèm cải với ba, tôi đặt chiếc chìa khóa xe lên cái bàn, tôi bước xông xông ra ngoài để làm một chuyện quan trọng, tôi ghé vào cửa hàng kế bên mua một gói thuốc lá, lúc trước tôi coi thuốc là một thứ chỉ đem lại bệnh tật cho bản thân, nhưng bây giờ thuốc lá làm cho nỗi buồn tôi vơi đi, từng làn khói bay ra nó sẽ hòa theo nỗi buồn tan trong khong trung, tôi lấy một điếu thuốc để trên miệng mình, ” tạch” tiếng bật lửa vang lên tôi mồi điếu thuốc trên miệng mình bằng ngọn lửa bập bùng trên cái bật lửa, rít một hơi khói thật sâu vào phổi mình, và ” hà” một tiếng làn khói trắng xóa bay nhẹ nhàng từ miệng tôi, sau khi lấy được một chút can đảm nhờ khói thuốc, tôi móc chiến đt ra túi quần của mình điện cho ngân…

– Alo – tiếng nhỏ thỏ thẻ…
– Anh đây rảnh không – giọng tôi lạnh như băng.
– Tất nhiên là rãnh nàk – tiếng nhỏ cười ríu rít…

Tiếng cười của nhỏ làm tim tôi thắt lại, bởi vì tôi sắp làm một chuyện cực kỳ đau khổ cho em…

– Em ra quán bbz đi – tôi hằn giọng mình lại…
– Dạ – cái tiếng “dạ” này nó khiến tôi thấy nhói lòng…

Tôi thả bộ tà trên con đường được lá cây trải dài, tôi ngước nhìn thật lâu khung cảnh mà tôi chẳng bao giờ để ý trước đây, tôi vừa đi vừa khắc sâu cảnh vật vào trong trí óc mình. Sau một lúc thả dài trên con đường đầy lá rụng, thì trước mắt tôi là quán cà phê bbz được bài trí khá thơ mộng, tôi bước vào chọn một chỗ khuất xa những tụm người tấp nập kia, tôi ngồi bẹp trên cái sàn làm bằng tre cao hơn mặt đất khoảng 50cm, tôi tựa đầu người ra dựa vào cái gối màu nâu sẫm, móc một điếu thuốc châm lên và rít từng đợt, từ xa có chị tiếp viên lon ton chạy tới…

– Anh dùng gì ạ – từ anh khiến tôi khá buồn cười nhưng tôi vẫn không thể nào nở trên môi mình một nụ cười…
– Lấy cho anh một ly cà phê không đường… à mà… lấy thêm một ly sinh tố dâu nữa – tôi gọi luôn nước cho em…

Nhỏ rất thích uống cái sinh tố này, trong 6 ngày đi chơi với tôi, miễn đi uống nước với nhau thì nhỏ liền gọi ra một ly sinh tố, nếu không có là nhỏ nằm dạ không chịu uống gì hết làm những chị phục vụ phải bụm miệng cười, tôi phải dỗ ngọt một lúc thì nhỏ mới chịu uống thứ khác… suy nghĩ một lúc về những ngày đi chơi với nhỏ, thì tiếng 2 cái ly thuỷ tinh đặt nhẹ lên bàn cũng khiến tôi giật mình, ngậm một ngụm cà phê đắng vào miệng mình chờ đợi nhỏ thì cuối cùng nhỏ cũng lon ton tới, nhỏ diện một cái váy hồng dài ngang đùi làm lộ ra 2 cái chân trắng thon thả. Nhỏ nhìn tôi cười âu yếm…

– Anh còn nhớ em thích uống cái này à? – Nhỏ ngồi xuống nhìn tôi…
– Tất nhiên rồi…

Nhỏ ngồi nhâm nhi ly sinh tố của mình, mắt dáo dác nhìn trộm tôi, nhưng tôi vẫn làm như không thấy, tôi bắt đầu hạ giọng xuống bắt đầu vào việc chính…

– Ngân này – tôi khều nhẹ…
– Dạ – nhỏ cười tít mắt…
– Mình chia tay đi…

Nhỏ sững người ánh mắt bàng hoàng nhìn tôi không chớp mắt, nhỏ ngồi bất động nhìn tôi, nước mắt nhỏ ngấn ra làm lem luốc hết khuôn mặt ngây thơ của nhỏ…

– Hức… tại sao… tại sao anh lại đòi chia tay – tiếng nhỏ nấc nghẹn ngào…
– Tại anh hết iu em rồi – tôi vẫn giữ lấy giọng nói lạnh nhạt của mình…
– Anh chán em rồi sao? – Tiếng nấc của nhỏ to hơn…

Từng tiếng nấc của nhỏ làm tan nát cõi lòng tôi, nhưng tôi vẫn phải cố chịu để làm xong công việc nào, vẫn phải cố nói những lời trái ngược hoàn toàn với lòng mình…

– Phải anh chán em rồi…
– E… m… – tiếng nấc làm nghẹn đi tiếng “em” của nhỏ…
– Mà này, mai mốt đừng dễ dãi với đàn ông quá nhé cô bé – từng âm thanh của tôi phát ra, cũng là những mảnh vụn trong trái tim tôi…
– Đồ khốn nạn – em hét lên làm mọi người quay sang chúng tôi…
– Vâng tôi khốn nạn, tôi khốn nạn mới lấy đi sự trong trắng của bé đấy – giọng tôi bây giờ chẳng khác gì thằng sở khanh như bao thằng khác.

Nhỏ úp mặt xuống bàn khóc nức nở, hai gò má nhỏ bây giờ đã ướt át hết bởi nước mắt, tôi đứng dậy bước ra khỏi quán, tôi nước ngược nước mắt vào trong, ngân à anh xin lỗi nhé chỉ điều này anh có thể làm được cuối cùng cho em thôi, hận anh đi, ghét anh đi, hãy sống thật tốt và tìm một người con trai hết lòng iu em để cho anh thấy anh đã sai khi chia tay em. Tôi khẻ móc cái đt lên cho đứa em gái tôi…

– Alo ly à – tôi cố tỏ vẻ bình tĩnh…
– Gì thế ông hai – nó ríu rít…
– Hiện giờ em đang ở đâu…
– Đang gần quán bbz nè – tiếng đứa em ngây ngô của nó…
– Em lại đây đưa ngân về dùm anh nha, thay anh chăm sóc cho ngân nha.

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x