Phần 33
Tôi bước theo sau nhỏ vào nhà, ơi trời rộng vãi, bên trong được trang trí khá bắt mắt, tôi ngồi lên cái ghế salon của nhà nhỏ, công nhận êm đít dễ sợ chắc cái này cũng thuộc về dạng hàng hiệu rồi, tôi nhúng nhúng mấy cái nghịch chơi, nguyên cảm giác tê rần chở lại trong tôi, cả người tôi ướt mem, mưa vẫn rơi tí tách ngoài kia, mưa rơi, rơi không ngừng.

Tôi mím chặt ngăng lại chịu đựng, sau tự dưng lúc nãy không xi nhê gì hết bây giờ lại bộc phát, tôi như nữa sống nữa chết, tay tôi run bần bật vì lạnh, lấy gối thuốc ướt mem trong cặp ra, đưa lên miệng…”tạch”…”tạch” sao đéo cháy vậy trời tôi chán nãn tột cùng, tôi đứng dậy loay hoay trước phòng khách nhỏ tìm bật lửa, bấy giờ nhỏ từ phía nhà sau chạy lại.

– Kiếm gì zạ – nhỏ hỏi tôi…
– Nhà có bật lửa không – tôi vừa ngậm điếu thuốc trên miệng vừa nói…
– Chi vậy? Hút thuốc hả – nhỏ hỏi tôi…

Tôi không nói gì chỉ gật nhẹ đầu để trả lời cho nhỏ. Nhỏ chống hai tay vào hông và hất mặt lên…

– Bị đánh bầm dập bây giờ còn hút nữa hả – nhỏ mắng tôi…
– Tại… chán quá…

Tôi vừa nói thì nhỏ chạy lại, giật điếu thuốc trên miệng tôi đem vứt, tôi ngơ ngác nhìn nhỏ, nhỏ quay lại gương mặt hầm hố. Bây giờ ông anh nhỏ với thằng thành đi ra nhìn tôi cười râm rẫm…

– Tao anh nó mà ở nhà hút còn không được huống chi mày – anh nhỏ nói…
– Vậy hả – tôi ngơ ngác…
– Ừ nó ghét ai hút thuốc lắm…

Anh nhỏ nói xong cùng thằng thành đội áo mưa đi ra ngoài.

– Uã anh đi đâu vậy – tôi hỏi…
– Đi công chuyện với mấy thằng đệ cái, mày ở đây tạnh mưa rồi hả đi đâu…

Anh nhỏ nói xong đề con xì po cùng thằng thành chạy mất, bỏ lại tôi với con nhỏ trong căn nhà rộng thên thang này, nhỏ quay vào chân bước khập khiễn, chắt nhỏ còn đau do bị trặt chân đây mà, tôi tự nghĩ.

– Ngồi đó đi, để tui zô lấy đồ băng bó cho…

Tôi gật đầu một cái rồi ngồi không nhúc nhích trên cái salon đợi nhỏ, một lúc sau nhỏ nhảy lò cò ra, trên tay nào là cầm bông gòn, thuốc đỏ đủ thứ hết. Nhỏ ngồi sát bên tôi, nhỏ kêu tôi lột áo ra…

– Lột áo ra đi – nhỏ nói…
– Hã… lột chi, – tôi sững người…
– Băng cho ông chứ làm chi, bộ tưởng tôi dê ông chắt – nhỏ công môi lên nói…
– Ai biết được, nhìn bà ngi lắm, ai biết bà sẽ làm gì với người bị thương như tui chứ – tôi lắc lắc cái đầu…
– Làm cái đầu ông…

Nhỏ đưa cái khăn cho tôi lau khô tóc, tôi cới cái áo dính máu ướt nhem trên người ra, đặt cạnh bên, nguyên thân hình lực lưỡng rắn chắt hiện ra trước mắt nhỏ, nhỏ nhìn vào cái bụng 4 – 5 múi của tôi, tôi ngước người lên nhìn nhỏ…

– Nhà Quyên có đt không? – Tôi hỏi nhỏ…
– Hã… à… đằng kia kỳ – nhỏ giật bắn mình, lấp bấp đưa ngón tay chỉ vào góc tường…

Tôi đứng phắt dậy và nhấc máy lên gọi cho bà chị chủ quán… tút… tút…

– Alo – một giọng thanh thanh bên đầu dây kia…
– Em Minh nè chị – tôi nói…
– Sao? Zờ chưa đi làm hả mạy biết mấy giờ rồi không? – Chị nghiêm giọng…
– Dạ em xin lỗi, lúc nãy em bị té xe nên không đi làm được, chị cho em xin nghĩ bữa nay nha – tôi nhỏ nhẹ nói…
– Cái gì? Té xe hã rồi có bị nặng không – giọng chị đầy lo lắng…
– Dạ cũng chày một chút đỉnh thôi ạ – tôi nói…
– Ừ vậy ở nhà nghỉ đi, ở đây khách cũng không đông lắm thôi em nghĩ đi…
– Dạ em cảm ơn…

Cúp máy xong tôi thở phào, may quá là xin được không thì mệt nữa. Tôi bước đến ngồi xuống cạnh nhỏ, người ngả về phía sau, nhỏ tẩm một chút oxi già rửa vết thương cho tôi, xèo xèo… oxi già chạm vào thịt tôi, nó sôi ùng ục lênm tôi cắn chặt răng chịu đừng, nhỏ băng bó cho tôi, mặt nhỏ kề sát mặt tôi, nhỏ lau phần máu đã khô trên trán, từng chút, từng chút một…

– Chân sau rồi, còn đau không? – Tôi hỏi nhẹ nhỏ…
– Cũng đỡ rồi – nhỏ nhẹ nhàng trả lời…
– Thật không, đưa chân coi cái coi – tôi chau mày lại…
– Thật mà…

Nhỏ nói rồi gác nguyên cái chân lên đùi tôi, chân nhỏ trắng phíu, mịn màng không có một sợi lông, chắc lúc nào cũng cạo nên lông mọc không nổi đây mà, tôi nói rồi lại cười thầm. Tôi mát xa nhẹ nhẹ lên cổ chân nhỏ, nhỏ ngả người nằm xuống cho tôi mát xa, kể cũng phải tôi là dân mát xa chuyên nghiệp mà lúc ở nhà, không bị mẹ, thì nhỏ em mang ra luyện tập, thế là nâng cao tay nghề lên… bính… bong… ai đó đang đứng che dù, bấm chuông nhà nhỏ, tôi vừa định bước ra xem thì bị nhỏ ghị lại…

– Bị thương thì ngồi đó đi, để Quyên ra xem…

Nhỏ nói rồi lấy cây dù ra xem, thoáng chốc nhỏ quay trở vào, gương mặt cười tươi như hoa, phía sau thì có một giọng nói cao vút của người bắc. Ặc không lẽ là con nhỏ Mỹ anh trời mà kể cũng phải 2 nhỏ là hàng xóm mà. Trời đúng là con nhỏ thật, nhỏ cười nói nói, trên tay thì cầm nguyên một bọc đồ đủ thứ, nhỏ trố mắt nhìn tôi, gương mặt nhỏ hốt hoảng, một thằng con trai ở trần, một đứa con gái xinh đẹp, mà nhất là chỉ có 2 đứa ở trong một căn nhà rộng thêm thang này, khung cảnh hữu tình, không khó để người khác nhìn vào là biết được.

– Minh… sao… minh ở đây – nhỏ lấp bấp…
– Nãy quyên với ổng về chung, bị tụi thằng thiên đón. – Nhỏ quyên giải thích…
– Hã… cái gì rồi Minh có sao hông – nhỏ hốt hoảng hỏi…
– Đó chèm bẹp đó, tùm lum hết – nhỏ Quyên nói…

Nhỏ buông bọc đồ xuống chạy lại ngồi kế bên tôi, gương mặt đầy lo lắng, nhỏ nắm chặp lấy đôi bàn tay thô ráp của tôi, cái cảm giác ấm áp, từ đôi bàn tay của nhỏ làm tan biến hết sự đau đớn xác thịt của tôi.

– Sao bà qua đây – nhỏ quyên hỏi…
– Tại ở nhà hông có ai hít, nên qua đây chơi với bà – nhỏ mỹ anh buôn tay tôi ra trả lời…
– Uã bộ 2 người thân với nhau lắm hả – tôi lấp bấp…
– Hìhì, hàng xóm mà – 2 nhỏ đồng thanh…

Ừ cũng phải nhà 2 đứa xác bên mà, vậy mà trong trường nhìn 2 nhỏ cứ như kẻ thù của nhau vậy, nhưng bây giờ thì 2 nhỏ lại cười nói ríu rít với nhau, đúng là tụi con gái thật, không biết tụi nó nghĩ gì thật. Nhỏ quyên bổng chạy lon ton chạy lên lầu, một chút sau nhỏ quay xuống với cái quần tà lỏn 7 màu với cái áo 3 lỗ đưa cho tôi…

– Nè thay đồ đi, ngồi một hồi bệnh đó – nhỏ nói…
– Hã mặc cái quần này hả – tôi chết đứng…

Sặc hết chuyện đưa tôi cái quần 7 màu này còn bảo tôi mặc nữa hả trời…

– Quần của ông 2 đó chê hả – nhỏ chọi vô mặt tôi…

Đại ca gì mà có cái quần rực lửa trời thu vậy trời, tôi lắc đầu thê thảm…

– Mặc yk mặc yk, bệnh rồi ai quải cặp cho tui – nhỏ mỹ anh nhỏng nhẽo bên tôi, nhìn nhỏ lúc này dễ cưng thấy sợ lun sao mà đáng yêu quá vậy trời…

Tôi cầm cái quần bông hoa lá cành đi theo nhỏ xuống nhà tắm, ái chà chà, nhà đã bự, phòng tắm cũng bự nữa, nhà tắm có nguyên cái bồn bự tổ chản, tôi lột đồ ra vừa định xối nhẹ lên người thì…

– Minh dầu gội… a. S… s. Á…

Nhỏ tự dưng xong vào nhà tắm, tôi nhanh tay che lại hạ bộ, nhỏ chội nguyên chai dầu gội đầu vào mặt tôi, nhỏ bệnh mặt chạy mất, mẹ vừa bị đập giờ còn lại bị gái nó nhìn thấy nữa, mất giá hết trơn rồi. Tôi ngồi trên cái bồn tắm gội đầu, chà chà nhà giàu có khác, dầu gội thơm vãi. Tôi bước ra, lòng tôi vẫn còn chột lên, do lúc nãy nhỏ thấy cây súng bắn tỉa của tôi, tôi bước ra phía trước chẳng có ai cả, 2 con nhỏ đi đâu mất tiêu rồi, chợt có tiếng lẽng… xẽng phía sau. Tôi đi theo cái tiếng đó, trước mắt tôi là một dan bếp khá rộng, 2 con nhỏ đang mặc tạp nấu nướng gì đó…

– Làm gì đó 2 cô nương – tôi hỏi…

Hai nhỏ giật bắn người, nhỏ Quyên nhìn tôi gương mặt đổ gất vì ngượng tôi cũng vậy, tới giờ tôi vẫn còn thấy ngượng.

– Nấu cơm nè – nhỏ Mỹ Anh lên tiếng…
– Biết nấu không đó trời – tôi rầu rĩ…
– Hông tin mỹ anh à – nhỏ đấm nhẹ vào hông tôi…
– Thôi để tui nấu cho – tôi đẩy hai nhỏ ra chỗ khác…

Tôi bắt đầu làm, tôi xào nấu đủ thứ một chút thì 30 phút sau cũng đã xong. Mấy nhỏ giúp tôi bưng nồi lẫu lên cái bàn kính rộng, mùi thơm nghi ngút bay lên cả gian bếp.

– Con trai mà nấu ăn ngon quá yk – nhỏ mỹ anh khen tôi…
– Bình thường mà – tôi đáp…
– Hihi thôi giả bộ quài – nhỏ cười…

Mưa đã ngớt, bầu trời đã thoáng đãng quần áo tôi vẫn còn ướt mem, trên người tôi lúc này chỉ có cái quần 7 sắc cầu vòng, với cái áo 3 lỗ trên người, khắp người tôi toàn là vãi băng bó…

– Để đồ ở đây đi, quyên giặt cho – nhỏ đề nghị…
– Thôi sao được – tôi nói…
– Được mà – nhỏ nói…
– Ừ… cũng được thôi về à – tôi nói…
– Để lấy xe đưa về cho – nhỏ nói…
– Thôi khỏi bị trặt chân thì ở nhà đi, tui tự về được – tôi cười nhẹ tạm biệt nhỏ…
– Để mỹ anh qua lấy xe đưa về cho – nhỏ lon ton chạy lại bên tôi…

Tôi gật nhẹ đầu và đi theo nhỏ, cánh cửa cao khép lại, tôi quải cái cặp đựng cặp kiếm, một cây của tôi và một cây đã nhuốm máu tôi, tôi ngồi phía sau nhỏ, xe lăn từ từ trên đường, mùi hương nhỏ phả vào mặt tôi, tóc nhỏ lấp vất vào mắt tôi, tóm nhẹ lọn tóc của nhỏ lại, lòn tay vào cặp lấy sợi thun ra búi lên cho nhỏ, nhỏ cười khúc khích đằng trước, nhỏ tựa lưng vào người tôi, dòng người 2 bên đường đứng nhìn tôi như thằng trốn viện, gió luồn vào cái quần cục làm tê mát cả thằng nhỏ, nước bắn ra 2 bên, gió thổi lòng lòng, không khí mát mẻ, chẳng mấy chốc tôi về đến phòng trọ, tôi vẫy tay nhẹ và bước trở vào phòng…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: https://truyen321.info/chay-tron/

Mở nhẹ cái khóa trước cửa phòng, quăng cái cặp xuống giường tiếng leng keng của 2 cặp kiếm va vào nhau, tôi chống nhẹ người xuống giường, định lò mò vào cặp để rút gói thuốc ra… ặc đâu mất tiêu rồi trời, đừng nói nhỏ vứt nguyên gối luôn nghe trời. Tôi lò mò một lúc thì móc ra một cây sigum, kệ có cái này ăn cũng đỡ buồn, tôi nằm nhai chót chép một lúc thì trời cũng đã khuya, tôi trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, tôi vẫn giữ nguyên cái quần cọc 7 sắc cầu vòng mà nhỏ đưa cho tôi mặc lúc chiều, tôi đành lang thang ra đường, trời bây giờ tầm khoảng 10h đêm, đường vắng tay chỉ còn lát đát vài chiếc xe, gió thổi lòng lọng, tôi rẽ vào tiệm tạp hóa bên đường mua lấy một gói thuốc hút cho đỡ buồn, điếu thuốc cháy đỏ rực trên tay tôi, tôi đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi thật sâu vào phổi, làn khối trắng từ từ bay nhẹ khỏi miệng tôi, khung cảnh lúc về đêm thật tỉnh lặng, không có ồn ào, không có sự tranh chấp nào cả, chỉ có bóng tối và gió đang hòa vào nhau mà thôi.

Tôi lang thang xuống công viên thành phố, chỉ có ánh đèn đường thôi, ánh đèn phá tan cái không gian lạnh lẽo và cô đọc, tôi tựa người vào lang can, sóng nhấp nhô dưới đó, tôi lại rít một hơi khói trắng vào trong phổi mình. Oẹ… ọe… khụ… khụ… một ai đó chạy lại nôn đầy dưới mặt đấy, mùi rượu nồng nặc, máy tóc rũ rượi, không gian lạnh lẽo bao trùm lấy người đó, một cô gái trong bộ váy màu xanh, gương mặ thon thả yêu kiều, nước da trắng ngần hiện ra, sao cái dáng người này thân thuộc quá, cô… chủ nhiệm… sao lại là cô, gương mặt cô ướt đẫm vì nước mắt.

Chợt cô ngước nhìn lên cô chạy đến ôm chằm lấy tôi, nước mắt cô ướt đẫm trên vai tôi, tôi vứt điếu thuốc xuống cơn sóng đục ngầu kia, tôi vuốt lấy má cô. Cô khóc nức nở, tôi nhẹ nhàng dùng tay véng những lọn tóc ướt đẩm sang một bên, hai hàng mi sưng húp lên, có lẽ cô đã khóc rất nhiều, và đã uống cái thứ đầy ma mị ấy rất… rất nhiều, thứ gì mà đã làm cô đau đớn thế này tôi tự hỏi…

– Sao cô lại xỉn vậy, nhà cô ở đâu để em đưa cô về – tôi nói…

Cô đáp lại tôi bằng một sự im lặng nhạt nhẽo, một mảnh giấy có viền đỏ ló ra khỏi cái túi xách, tôi rút nhẹ ra xem. Thì ra là hóa đơn tiền điện thoại, 35/7 đường xxx, tôi đã biết được đường về nhà cô, tôi xóc cô lên, cô quàng lấy cổ tôi, gương mặt cô rũ rượi. Tôi sử dụng hết tất cả sức lực trong người mình để cõng cô về nhà, trưa mới đánh nhau tơi tả, tối lại phải cổng cô về đúng là ông trời muốn hành hạ tôi mà, cô bấu chặt lấy cổ tôi, hơi thở nóng hổi của cô cứ đều đều thổi qua tai tôi, 15′ sau cuối cùng tôi cũng đã đến địa chỉ nhà cô, trước mắt tôi là một căn nhà 1 tầng trệt, một lầu, phía ngoài được bao bọc bởi hành rào xung quanh, dường như cô chỉ ở đây một mình, bên trong ngôi nhà không có lấy chút một ánh sáng tôi đưa tay vào mở cổng, dìu cô bước vào trong, ặc cửa nhà phá rồi, không lẽ để cô ở đây rồi về sau, thật sự tôi làm không được, không thể làm thế được, tôi đặt cô ngồi xuống dựa vào tường, lục tung trong cái túi xách của cô, cuối cùng tìm một sâu chià khóa, tôi cho từng chìa vào ổ loay hoay một lúc củng đã vào được nhà, tôi với tay mỡ công tắt đèn lên phựt… chà đúng là nhà cô giáo ngăn nắp thật.

Tôi dịu cô xuống ghế sofa trước cửa nhà, lặng lẽ tìm xuống phía sau gian bếp để pha cho cô một ly nước chanh, vừa bước ra phía sau một lúc thì tôi đã nghe tiếng oà khóc của cô, tôi hốt hoảng chạy ra đằng trước cô khóc lóc… trên tay thì cầm một chai rượu to đùng, cô mở nắp và nốc một hơi vào miệng, tôi chạy lại giật chai rượu trên tay cô.

– Cô muốn chết hả – tôi hét lên…
– Kệ tôi, trả cho tôi, tôi muốn uống trả đây… – cô gào thét lên…
– Được muống uống hả gì em uống với cô…

Dứt tiếng tôi đưa nguyên chai rưọu lên nốt một hơi, cái vị đắng chát tê rần trên lưỡi tôi, tôi quẹt vết rượu đang chảy xuống cằm mình, tôi quăng chai rượu xuống cái ghế salon.

– Rồi đó, có gì nói đi, kể hết ra đi – tôi nghiêm giọng…

Cô oà khóc nức nở, ôm chằm lấy tôi, cô bắt đầu nói…

– Cái thứ da thịt ấy nó quan trọng lắm sao, nó quan trọng hơn cả tiết hạ của đời con gái sao – cô hét lên…

Tôi sững người đứng đó tiếp tục hứng chịu những cơn mưa nước mắt của cô, thì ra cô vừa bị người yêu chia tay với cái lý do hết sức chó đẻ, lý do là cô không còn trinh trắng sao, tôi phần nào hiểu được câu nói của cô…

– Mi bị mất cái thứ đó là do tai nạn, chứ có phải bị người nào lấy đâu – cô ôm tôi khóc tiếp…

Thì ra cô bị tai nạn nên mất thứ đó, chứ không phải bị người con trai đầu đời cướp mất đâu, chẳng lẽ cô không giải thích với người đó sau…

– Cô quan hệ với anh ta, rồi anh ta biết cô không còn trinh nên chia tay à – tôi đã xỉn nên nói quịch tẹt ra hết những thứ trong lòng ra…
– Không! Cô lỡ miệng nói với ảnh…
– Sao cô không giải thích – tôi nhừa nhựa nói…
– Có nhưng anh ta nói cô lừa dối anh ta…

Cô siết chặt lấy người tôi, làn da mát lạnh cô chạm vào da thịt tôi, bấy giờ một thứ gì đó đang bắt đầu bộc lộ trong con người tôi, người tôi nónh dần lên, 2 mắt tôi đục ngầu, dục vọnng là thứ đó tôi biết rồi nó đang ăn mòn tâm trí tôi. Chợt cô ngậm chặt lấy đôi môi cháy bỏng của cô chạm vào đôi môi khô ráp của tôi, lưỡi cô luồn qua hai hàm răng tôi, cô quấn chặt lấy đôi môi tôi, Minh mày đang làm gì vậy, mày điên hả, mày quên ngân rồi sao, mày quên linh rồi sao, mày tỉnh lại coi, dừng lại đi.

Phần lương thiện trong người tôi đang nói, tôi chợt nhớ về em, phải rồi. Tôi đẩy cô xuống giường, gương mặt cô tèm nhem nước mắt, vấy cô bậy tung lên làm lộ ra cái quần lót màu trắng tinh khôi, không gian nóng dần lên, lương tâm tôi đang bị ăn mòn, men thấm vào tận sương tuỷ tôi, dục vọng đang nuốt chửng tôi, trước mắt tôi lúc này là một tấm thân chưa bị một người nào khám phá ra cả.

Trễ rồi dục vọng đã chiếm lấy hết phần người trong tôi, tình cô trò à tôi mặc kệ, tình yêu dành cho em à tôi cũng vứt bỏ sang một bên, thứ tôi cần bây giờ chính là tình dục. Tôi bế xóc cô lên trên tay mình, tiến vào căn phòng ngủ của cô, tôi quăng cô xuống nệm, tôi lao theo như con sói vừa thấy miếng mòi, tôi cắn chặt lấy môi cô, lưỡi tôi rà khắp trong miệng cô, tôi bấu chặt lấy cô, tôi nút lưỡi cô, nước bọt cả 2 tuôn ra ào ạt, tôi cho tay bóp lấy hai bầu ngực mềm mại của cô, tôi xoa xoa rồi bóp, tôi xoe đầu ti cô cương cứng lên, tôi lột hai sợi dây của váy cô kéo áo cô xuống ngang bụng, một kiệt tác của tạo hóa đang dựng trước mắt tôi, cô không mặc áo ngực mà chỉ có hai miếng xốp che lại tôi, quăng hai thứ đó sang một bên, môi tôi rời khỏi môi cô, cái lưỡi tôi lướt trên nền da thịt mát lạnh của cô, hai cái vú cô đang phập phồng theo nhịp thở, tôi ngậm chặt lấy hai bên vú cô, cái mùi vị của đàn bà tôi đã lâu rồi chưa được nếm thử, tôi mút chùn chụt đầu ti của cô, tôi đá lưỡi vào nó làm đầu ti của cô cứng lên hết mức, tai còn lại tôi cho xuống phần dưới của cô, bàn tay thô nhám của tôi chạm vào đáy quần lót, một thứ gì đó ướt đẫm nhờn nhợt, quá nhiều lần ân ái với em tôi cũng hiểu đó là thứ nước thánh của phụ nữ.

Cô ưỡn người lên khi tôi chạm vào nó, đây chắc là phần nhạy cảm nhất của cô, cô rên lên a… a… a… a… hơi thở cô nặng nhọc, buông cái đầu ti cô ra, 2 bên vú của cô bây giờ toàn nước miếng của tôi, tôi kéo cái quần lót của cô sang một bên, bướm cô thật đẹp phần huyền bí nhất của người phụ nữ đang được ẩn mình dưới khu rừng rậm được cắt tiã gọn gàng.

Tôi véng lông cô sang một bên, bướm cô ướt đẫm tôi đưa lưỡi mình ra đầu lưỡi tôi từ đích cô đến tận hột le cô, cô oằn mình rên rỉ, cô thở hồng hộc, mùi vì mằn mặn còn vương trên đầu lưỡi tôi, tôi tham lam ngậm chặt cả bướm cô mà mút, tôi đá xoáy lưỡi mình vào bướm cô, hai mép thịt đỏ ao bị tách xang hai bên, tôi đá xoắn lưỡi mình vào trong, nguyên dòng nước chảy ra ướt đẫm, tôi biết cô đã lên tới cực đỉnh khi tôi đá lưỡi vào trong.

Tôi đưa miệng mình ra khỏi bướm cô, tôi cho tao cà cạ vào bướm, đôi ta thô ráp chạm vào, tôi thoa lấy thứ nước nhờ trên bướm, tôi đẩy nhẹ ngón tay mình vào, tôi bắt đầu di chuyển, bên trong co bóp cực kỳ dữ dội khi phát hiện ra một vật thể lạ đang trong nơi nó không thuộc nơi này, tôi sóc mạnh. Cô rên thất thanh, âm thanh như muốn phá nát cả căn phòng thứ âm thanh mu mì… phọt… cô ra ướt đẫm trên tay tôi, tôi cười thầm, quăng hết tất cả quần sang một bên, tôi quẹt thằng nhỏ đang cứng ngắc như khẩu đại bác sẳng sàng giết chết quân thù ngay thức khắc, tôi nhóng người nãy hông mình, thằng nhỏ bự tổ trảng rất khó khăn khi vào bên trong bưóm cô, có lẽ con bươm xin đẹp này lần đầu tiên đã chạm chán với khẩu đại bác kiên cường của tôi… cô rên lên một tiếng dài…

– A… a… sướng quá…

Tôi chỉ mới đưa thằng nhỏ vào trong thì cô đã sướng như điên, không đến lúc làm việc thì cô sẽ ra sau đây, địt mẹ mày làm gì ngỉ nhiều vãi đái thế minh làm việc đi thằng khốn nạn, dục vọng nói với tôi như vậy, tôi bắt đầu di chuyển chim mình, bướm cô như bẻ gãy chim tôi, bướm cô thật sự rất bót, ôm chặt lấy chim tôi, tôi nhấp nhanh và thô bạo hơn, tiếng… phọt… phẹt… mỗi khi da thịt tôi chạm vào làn da mát lạnh của cô, tôi nâng hai chân của cô lên vai, hông cô cao lên, nguyên con bướm đang trong không trung, bướm cô đang bay… bằn.

G… con bướm bị một khẩu đại bát… dập liên hồi vào con bướm tội nghiệp ấy, con bướm múp mát hồng hào đang bị tra tấn thảm khóc, tôi ngả người nghiêng góc 30 độ, tôi nâng cao mình lên rồi nhấp mạnh xuống, chim tôi đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong bướm cô, có lẽ đã chạm vào tử cung của cô luôn, tôi nhấp thô bạo một chút liền đưa hay tay bợ cô ngồi dậy trên đùi tôi, cô cọ quậy làm con chim tôi quay vòng 360 đồ rồi nhấp xuống, kể ra cô cũng thật sự tài lắm chứ bộ, không cần dại dỗ gì cả chỉ một chút là cô đã thích nghi vào hoàn cảnh cô đưa hay ta ra phía sau lưng chống xuống giường và tôi cũng như cô, tôi nấy chim lên thì cô phập bướm xuống, tôi và cô cùng phát ra thứ âm thanh điên dại… a… a… sướng quá… nữa… nữa… cô… muốn nữa… Tôi rút chim mình ra khỏi bướm cô, tí nữa là bắn rồi tôi hít thêm một để trấn an thằng nhỏ…

– Nữa sau lại rút ra – cô vừa thở vừa nhìn tôi…
– Chưa xong đâu cô giáo ạ – tôi khì cười…

Tôi quay cô nằm sấp lại, nâng cặp mông trắng trẽo cô lên, cô cũng như hiểu ý tôi, cô nâng mông mình lên hai tay chống xuống giường, tôi quẹt quẹt xung quanh bướm và nãy mạnh vào (cái kiểu doggy này là tôi thích nhất, không biết anh em có cùng sỡ thích bệnh hoạn như tôi không) đầu chim tôi chạy sâu vào trong bướm, cô rên lên một tiếng Hự… tôi nằm trên người cô và bắt đầu nhấp, phành phạch… âm thanh hai cơ thể lại va vào nhau, tôi ngậm lấy vành tai cô cắng nhè nhẹ. Một khúc dạo đầu đã qua tôi kéo cô đứng xuống giường, đôi chân chần cô đứng dưới mặt đất, tiếng quạt chạy ro ro trong không gian mụ mị giường như chẳng ngiã lý gì cả. Tôi ra hiệu cho cô khum người xuống, hai chân cô vẫn đứng thẳng, tôi khum người xuống và đẩy thằng nhóc vào, chà bướm cô giờ vẫn co bóp dữ dội nhưng phần nào đó đã trơn tru hơn, nhấp phành phạch một lúc tôi, nắm chặt lấy hai cánh tay cô kéo ngược về sau, đầu cô áp sát xuống giường, tôi nhấp mạnh và thô bỉ hơn bao giờ hết, cô rên hừ hự ở dưới nệm, tôi thì sung sưỡng vô cực, nhấp hết ra vào bướm cô, nguyền dòng tinh đục ngầu bắn phọt vào trong tự cung cô, suốt bao nhiêu ngày tháng tu hành đã bị cô nuốt chửng, miệng cô rên rỉ…

– Nữa… phê quá… cô yêu em minh à. A. A…

Sau khi dòng nước trắng đục cuối cùng cũng đã cạn tôi rút con chim mềm nhũn của mình ra khỏi bướm cô, nguyên dòng tinh trắng đục trào ra khỏi bướm, cô nằm rũ rượi trên giường và tôi cũng vậy, toàn thân tôi lã nhừ vị kiệt sức vén lọn tóc ươt đẫm mồ hôi của cô sang mộ bên, cô nhắm nghiền mắt lại, một nụ cười thỏa mản trên gương mặt cô. Tôi cũng cười thầm và ngủ…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: https://truyen321.info/chay-tron/

Tiếng rung của điện thoại làm tôi và cô thức giấc, tôi vỗ vỗ đầu mình để tỉnh lại, cô nheo mắt nhìn tôi, hai má cô đỏ ửng lên vì xấu hổ…

– Cô xin lỗi – tự dưng cô nói làm tôi đứng người…
– Em mới là người xin lỗi, điện thoại của cô kìa – tôi thở dài…

Cô ngước nhìn vào điện thoại rồi tắt, tôi thắc mắc nhìn…

– Của anh ta – cô nói…
– Sao cô lại không nghe – tôi hỏi…
– Cô không muốn liên quan gì đến anh ta nữa, bây giờ cô biết mình thật sự cần gì rồi – cô mỉm cười…
– Cô cần gì – tôi hỏi…
– Bí mật, có phải từ bây giờ cô là người đàn bà của em phải không – cô tròn mắt nhìn tôi…
– Cô không phải là người đàn bà của em, thân thể đó là của cô chứ không phải là của bất cứ ai khác cả, cô phải bảo vệ nó – tôi nói nghiêm nghị…
– Em thật tốt, em là người an ủi, chia sẻ động viên cô, và nhất là em đã cứu cuộc đời cô – cô cười khúc khích…
– Em không cứu ai cả, em cũng chẳng tốt như cô nói đâu – tôi nói…
– Ừm, mà bây giờ cô với em sẽ là mối quan hệ gì – cô hỏi nhẹ nhàng…
– NGƯỜI TÌNH…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: https://truyen321.info/chay-tron/

Tôi nằm cạnh cô, ánh nắng buồng nhẹ trên thân thình trần truồng của cô và tôi, tôi không biết mối quan hệ này sẽ đi về đâu, và khi chuyện này vỡ lở ra, cô sẽ phải gánh một hậu quá rất lớn mà nguyên nhân là do chính bản thân tôi, trong một phút yếu lòng không làm chủ được bản thân mà gây ra cớ sự này, cô nép vào ngực tôi, cô nhìn tôi say đắm còn tôi thì lại ngước lên trần nhà…

– Minh nè, ngoài giờ học kêu cô bằng Mi được rồi đừng kêu cô được không – cô nhỏ nhẹ bên tai tôi…

Tôi giật mình ngước mắt xuống nhìn cô, tôi gật nhẹ đầu để chấp nhận, không lẽ tôi vừa mới làm điều tệ hại với cô xong bây giờ lại xem như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Tôi không thể làm được chuyện đó, không làm được.

– À mà nè, cô bé bên 10B2 với em Quyên thích Minh phải không? – Cô hỏi tôi…

Sặc sao cô lại biết chuyện này vậy trời, nhưng tôi tỏ vẻ bình thản và lạnh nhạt.

– Minh không biết, mà sao cô biết – tôi nói…
– Đã nói đừng kêu bằng cô mà, mi biết là nhìn cái cách đối xữ của 2 cô đó đối với Minh đó – cô nói…
– Ừ xin lỗi, nhưng bộ cách đối xữ hơi tốt là yêu sao…
– Mi lớn thế này rồi bộ không biết sao? 2 Đứa nó thi nhau chăm sóc cho Minh đó – cô cười khì…

Ừ cũng phải cô lớn hơn tôi, cô nhìn xa hơn tôi, tính chuyện kỹ càng hơn. Tôi lặng thinh nghe cô nói, tiếng nói ríu rít ngoài kia hòa vào nắng và sương mai…

– Sao không chọn đại một đứa rồi yêu đi…

Giỡn hả trời, đó giờ mới thấy cô giáo khuyến khích học sinh yêu đương, nhìn cái bộ dạng của cô làm tôi cười khì, nhưng tình yêu không có khái niệm chọn đại, tình yêu xuất khoát khi 2 con tim cùng một nhịp đập thôi.

– Minh không muốn – tôi nói…
– Sao vậy 2 cô bé kia xinh thế mà không chịu à – cô chề môi…
– Tôi yêu mỗi cô giáo thôi – tôi trêu cô…

Mặt cô đỏ ửng lên khi nghe tôi nói, tôi đưa tay vào bóp nhè nhẹ cặp ngực săn chắc của cô, làn da cô mát lạnh chạm vào cơ thể săn chắc của tôi. Mịng màng lành lạnh, cô thật tuyệt, tuyệt về cách an ủi người khác, và nhất là những tiếng rên rỉ trong cuộc ân ái tối qua…

– Nói thật đi, bộ lúc trước bị bồ đá nên mất lòng tin hã…

Tiếng nói của cô lại làm con tim tôi rĩ máu, vết thương chưa lành lại nhỏ thêm từng giọt, bị bồ đá sao? Không phải mà là do ông trời đã chia cắt chúng tôi, chia rẽ tình cảm chân thành của tôi dành cho những người con gái, trái tim lại tan nát khi cô nhắt đến những người đó.

– Cũng có thể là như vậy – tôi nói…
– Uã sao lại là có thể – cô chà chà lên cái bụng săn chắc tôi…
– Thì cũng gần giống như vậy, mà thôi đừng nhắc làm gì…
– Mi xin lỗi…

Cô xin lỗi rồi ôm chặt lấy tôi, hơi ấm nồng nàn từ cơ thể mịng màng của cô lan tỏa khắp cơ thể thô ráp tôi, đây mới đúng là thứ hơi ấm mà tôi cần, hơi ấm của con người chứ không phải của một thứ gì khác. Tôi ngồi bậc dậy cô vẫn nằm đó ánh mắt nhìn tôi xa xăm, thằng nhỏ dật dựa ở dươi tôi xách cái quần 7 sắc cầu vòng vào phòng tắm của nhà cô, nước sẽ rửa chôi tất cả, không biết nó có thể rửa chưa tội lỗi của tôi tối qua không, bước ra cô đang gấp mền gối lại cô nhìn thấy tôi liền hỏi…

– Minh ở đây chơi tí hã về – cô nói…
– Dạ thôi lát phải đi làm rồi…
– À mà nè, sau tay chân tùm lum thương tích hết vậy – cô nhìn tôi đầy lo lắng…
– À không có gì đâu – tôi đáp…
– Có phải hôm qua đánh nhau không – cô hỏi tôi…

Tôi gật nhẹ đầu trả lời cô, mặt cô buồn thiêu giọng nói yếu ớt…

– Ai đánh, để cô đi báo công an – cô nghiêm giọng…

Cô mà báo chắc em vô tù ngồi chứ không phải bọn kia đâu cô à…

– Đừng cô mọi chuyện xong hết rồi…
– Thật không? – Cô nhấn mạnh…
– Thật, mà hứa với minh đừng có buông thả như vậy như tối qua được không, có chuyện gì thì nói với minh, mi nói lúc trước chúng ta là bạn rồi mà – tôi dặn dò cô…

Cô cười tủm tỉm gật lia lịa nhìn tôi…

– Biết rồi ông cụ non ạ – cô cười khì…
– Thôi về đây tạm biệt…

Tôi nói rồi bước ra khỏi phòng cô lon ton đi theo tôi, tôi quay mặt lại hỏi…

– Theo minh làm gì tắm rửa gì đi…
– Thôi để mi đưa về cho – cô cười nói…
– Thôi khỏi, vào trong đi tự về được…

Cô nghe theo tôi liền quay trở lại vào phòng, tôi khóa cửa lại cho cô và trở về phòng để đi làm, nắng hừng hực lên chỉ mới 9h mà nắng đã nóng thế này, tôi chạy đến chỗ làm thì nguyên một tốp công an đứng đó, bỏ mẹ rồi…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: https://truyen321.info/chay-tron/

Chết mẹ rồi không lẽ công an đến đây là do vụ hôm qua hã trời, nếu công an biết được chắc tôi bị đem đi giáo dưỡng mất, lòng tôi phập phồng lo sợ, tôi vừa định ngoãnh mặt quay đi thì…

– Minh vào đây coi – tiếng bà chủ vang lên…

Chết mẹ, thật rồi không nhầm đi đâu được, nếu bây giờ quay đít chạy đi thì sẽ bị bắt ngay lập tức, còn đi vô thì không khác gì đưa đầu vào lưới, tôi chầm ngâm một lúc thì quyết định đi vô, dù sao hôm qua chỉ là tự vệ thôi mà…

– Dạ chị kêu em – tôi lẫm nhẫm…

Mấy chú áo xanh liền quay sang tôi, 2 con mắt như mấy thằng mới trốn ra viện…

– Dọn dẹp mấy cái này coi – chị nói…

Chị nói tôi mới biết bàn ghế ngả nghiêng khắp mặt đất, chắc là vừa có chuyện xảy ra đây…

– Quán bị gì vậy chị – tôi giả bộ hỏi…
– Lúc nãy có hai cái đáng điên nào nó quánh trong quán mình đồ đạc banh hết trơn – chị vừa nói vừa hầm hực…

Thì ra là do cái dụ tụi khách nó đánh nhau chứ không phải là vụ của tôi, tôi thở phào nhẹ nhỏm cười thầm, tôi lượm đồ đạc bể nát dưới đất lên, li ghế gì banh hết kiểu này còn buôn bán gì nữa trời, quán mà đóng cửa chắc tôi có nước mà cạp đất sống quá. Tôi lại thấp thoảng lo sợ…

– Rồi tụi nó có bồi thường không hả chị – tôi vừa dọn vừa hỏi…
– Công an đang điều tra – chị nói…

Tôi lại cắm cúi làm tiếp, khoảng chừng 30 phút sau tôi cũng đã dọn sạch hết, mấy anh áo xanh cũng vừa mới đi khỏi, gương mặt chị yểu xìu nhìn thấy mà thương, tôi cũng thông cảm cho chị nên chẳng nói gì…

– Thôi bữa nay quán nghỉ một bữa em về đi mai lại làm…
– Dạ thôi em về…

Tôi chào chị rồi bước lặng lẽ ra về, bừa bước khỏi mấy cái vồm cây trong quán thì ánh nắng lại hực vào người tôi, mồ hôi tôi nhễ nhại ướt đẫm cả lưng, khói bụi bay mịt trời. Tôi đánh vòng trên vỉa hè về phòng trọ, vừa về tới là tôi lại ngã phịch xuống giường để ngủ miên mang, người tôi rã rời bở cuộc chiến thảm khốc đêm qua…

… reng… reng…

Chuông điện thoại vang lên dồn dập, tôi lò mò ngồi dậy cầm cái đt lên nhìn, căn phòng tối ôm chỉ có ánh đèn nhỏ trong điện thoại tôi, trên màn hình điện thoại nhỏ xiếu đang hiển thị dòng chữ “THÀNH LỒN”

– Alo… gì đó mạy – tôi ngái ngũ…
– Địt mẹ còn ngủ hả mạy, rảnh ra uống cà phê với tao – nói nói râm vang bên đầu dây kia…
– Ừ để tao ra mà mày đang ở đâu – tôi lúc này vẫn còn mơ màng…
– Tao ở quán BBB gần nhà trọ mày nè, qua lẹ đi tao đợi…

Nó nói xong liền cúp máy cái rẹt, tôi thả chân xuống đất, với tay bật cái công tắc lên ánh đèn sáng khắp cả căn phòng lúc nãy vừa bị bao phũ vởi bóng tối. Tôi ninh cái quần short với cái áo 3 lỗ và thẳng tiếng đến chỗ nó, từ dãy nhà tôi đến quán thì cũng tằm khoảng 50m, tôi vừa đi vừa rít điếu thuốc cháy rực trên tay. Một chút sau thì tôi cũng đến quán, chen vào quán, nó ngồi trong cái góc ngay trước cửa quán nên tôi chẳng khó để nhận ra, tôi ngồi xuống đối mặt với nó, tựa ngừa ra cái miến đệm yêm của ghế.

– Mày đỡ chưa – nó hỏi…
– Ừ cũng đỡ rồi – đỡ cái đéo tối qua mới xả đạn mệt vãi đái…

Từ xa một chị gái xin tươi lon ton chạy đến, cái quần jean xanh biển ôm sát lấy thân người làm vung lên nguyên cái mông công vuốt, nhìn mà chỉ muốn tán một cái vào thôi…

– Anh dùng gì ạ – chị hỏi tôi…
– Ly cà phê không đường – tôi lạnh lẽo nói…
– Dạ đợi xíu nha anh…

Chị nói rồi cười tít mắt với tôi, thằng thành lúc này nhìn cái bản mặt bá đạo vãi lồn, nó cười hà hà…

– Anh đợi xíiu nha… – nó giả giọng chị nãy làm tôi bật cười…
– Địt mẹ khùng hả mạy – tôi tán cái bóp lên đầu nó…
– Hehe mẹ đi đâu cũng được gái kêu anh ngọt xớt – nó thở dài…
– Tại số anh nó khổ thế đấy…

Chị bán nước đít cong ưỡn ẹo đi tới, ôi chúa mặc áo sơ mi mà cởi hết 2 nút rồi, chị muốn em ở tù hả chị, chị khom người xuống đặt ly cà phê đen xuống bàn, nguyên đỉnh everet hùng vĩ đập ngay vào mắt tôi, của trời cho ngu gì không nhìn, thằng nào không nhìn là không có cu. Tôi nhìn như muốn cắn lấy hai cái đỉnh everet đó vậy, chị giả vờ đứng dậy ngại ngùng cài nút áo lại và thốt nhẹ lên…

– Chết! Xấu hỗ quá…

Chị đánh nhẹ lên vai tôi cười ngụ ý, em không còn sức đâu chị ơi, chị cứ dụ dỗ em hoài, quay sang thằng thành đang thèm nhỏ dãi nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, mẹ thằng nào cũng như nhau sao mày đéo biết kiềm chế thế. Tôi giả vờ đánh nhẹ lên đầu nó để lôi nó xuống đất, chắc đầu óc của nó bay giờ là toàn cảnh ABCXYZBCS với chị quá.

Tôi ngồi lãm nhãm với nó tới tận 8h khuya, tôi phủi đít và chào nó ra về, tôi chưa muốn về phòng trọ lúc này nên đảo một vòng ra công viên, đi được khoảng một chút thì thấy một nhỏ con gái gương mặt khó chịu đang dẫn xe đạp, hình như xe của nhỏ này bị hư thì phải, xung quanh là toàn chó sói đang ve vãn, tôi đi gần lại xem thử nhỏ nào, à… con hằng chết cha mày rồi con, còn cái đám kia là mấy người giúp tôi hôm qua, tôi cười thầm đúng là ông trời không phụ lòng người mà, cho tôi cơ hội báo thù mà, nhỏ nhìn thấy tôi gương mặt liền mừng rỡ, còn mấy cha nội kia vừa tính nói gì đó thì tôi nháy mắt ra dấu hiệu cho mấy cha nội đó, mấy thằng cha này cũng hiểu ý tôi vãi đái liền xáp vô nắm tay nắm chân, nhỏ hốt hoảng liện dẫy ra chạy lại nắm tay tôi…

– Anh iu tụi nói dê em kìa – Má ơi con nhỏ này nói gì vậy trời…

Dù có tính toán kỹ nhưng vẫn chưa tính đến trường hợp này, tôi đơ người ra như thằng đần…

– Em xạo quá đó giờ anh có thấy em đi với thằng này đâu – thằng cha Vỉnh bắt đầu hoạt động…

Hehe nghĩ ra rồi, tôi cười gian trá, tôi kéo nhỏ xác vào lòng, một tay tôi đưa ra sao xoa lấy cập mông tròn trịa của nhỏ, nhỏ bất động, giận tím cả mặt lên, chửi tao biến thái hả bây giờ tao cho mày biết thế nào là biến thái nè con. Tôi di chuyển tay mình lên cái eo của con nhỏ, gờ gờ, eo nhỏ công nhận thon thật khoảng 64 hay gì à, tôi cười nhe răng nhìn con nhỏ…

– Đây là ghệ em mấy anh muốn gì hả – tôi nhỏ nhẹ…
– Mày xạo lồn, bửa tao gặp mày đi với 2 nhỏ kia, bây giờ định giật hàng của tụi tao hã – ông nội này nhập vai cũng thật ghê…

Tôi nâng cằm con nhỏ lên hun cái chụt lên môi nhỏ, môi nhỏ mềm mại thật, lúc này con nhỏ giống như núi lửa chuẩn bị phun trào ra khỏi bản họng, tôi cười đắc ý…

– Đụ má được đó thằng nhóc, đi thôi tụi bây – ông nọi cười nhe răng nham hiểm rồi quay đít đi…

Chết mẹ rồi hình như tôi chơi lại hơi quá lố, xoẹt… nguyên một bàn tay nhắm thẳng vào mặt tôi, tôi liền đưa tay lên đỡ…

– Đồ khốn nạn, đồ chó đẻ – nhỏ chửi tôi um sùm cả lên…
– Điên hả tôi giúp cô mà không còn cảm ơn à – tôi nghiêm giọng nói…
– Tao đéo cần thứ chó đẻ như mày giúp…

Bổng nước mắt con nhỏ dàn dụa ra lắm tắm, bây giờ tôi biết là như tôi đã đi quá xa rồi, tôi hạ giọng xuống…

– Xin lỗi tui chỉ muốn giúp thôi mà – tôi nhỏ nhẹ nói…
– Giúp mà lợi dụng con này như thế sau – nhỏ oà khóc như mưa…
– Vậy đánh đi nếu giúp bạn hết giận cho tôi xin lỗi…

Vừa dứt câu, nhỏ đánh mạnh vào bắp tay tôi, tôi đau nhói khuỵ xuống đấy, đánh đâu không đánh lại đánh ngay chỗ bị chém hôm qua, máu rĩ ra ướt cả tấm gạc đang bó chặt nó, tôi đau điếng tê rần cả người gương mặt tôi xếp gắp lại vị đau đớn, nhỏ hốt hoảng nhìn tôi…

– Sao vậy… sao lại có máu – nhỏ lắp bắp nói…
– Khô… ng… sao đâu – tôi gượng gạo nói…
– Máu chảy ra kìa – gương mặt nhỏ đầy lo lắng…
– Xin lỗi… – tôi vẫn cố nói trong cơn đau…
– Tha lỗi rồi đó, có sao không hả – nhỏ quẹt nước mắt trên gương mặt mình…

Tôi thầm cười cũng may là nhỏ quánh vào vết thương cũng nhờ nó nhỏ mới tha lỗi cho tôi, nếu không có tình huống này không biết tôi sẽ ra sao trước nước mắt của nhỏ nữa. Tôi gòng người đứng dậy, nỡ cho nhỏ một nụ cười để chứng minh là tôi không sao…

– Xe bị gì mà phải dắt bộ vậy – tôi hỏi nhỏ…
– Bị đứt dây sên rồi – nhỏ đáp…

Giờ này làm gì còn tiệm sữa xe nào mở cửa nữa, tôi đành hỏi con nhỏ…

– Nhà hằng ở đâu xa không…
– Ở phường x đường y – nhỏ nói…

Xa vãi vậy trời nhỏ mà dắt bộ về nhà chắc tới mốt quá, bỗng dưng một ánh sáng lóe qua đầu tôi, phải rồi sao không mượn xe thành lồn đưa nhỏ về nhỉ, dù sao nhà nó cũng gần đây mà…

– Đi theo tui, lát tui lấy xe đưa cho về – tôi nói…

Nhỏ đi bên tôi, còn tôi thì dắt con xe của nhỏ, cơn đau đã dịu đi thôi cảm giác nhẹ hơn, dễ chịu hơn…

– Xin lỗi… – nhỏ nói…
– Chuyện gì – tôi giật mình quay sang hỏi nhỏ…
– Thì chuyện ở quán nước đó – nhỏ nói…
– Uã bộ cũng biết nhận lỗi nữa à – tôi giả vờ…
– Xin lỗi thật mà – nhỏ gục đầu xuống…
– Không sao đâu tui cũng chẳng để ý gì đâu – tôi vỗ về nhỏ…

Nhỏ nhìn qua tôi cười, nụ cười sao mà ấm áp quá. Đi men trên vỉa hè một chút thì cũng tới nhà thằng thành. Tôi móc đt ra cho nó…

– Ê mày có nhà không? – Tôi hỏi nó…
– Đang ở nhà chi zậy cha – nó đáp…
– Mày đem xe ra tao mượn đi công chuyện cái…
– Ừ để tôi ra…

Cúp máy xong thì nghe tiếng lộc cộc của nó ra, nó dắt con wave của nó ra cho tôi, nó nhìn tôi sững người…

– Anh “máu lạnh” định đi hú hí hả – nó cười khây khẫy…
– Hú hí ông nội mày, tao đưa nhỏ này về…

Lúc này con nhỏ tự dưng nhìn tôi đăm đăm rất lạ, tôi cũng chẳng quan tâm nên nói chuyện tiếp với thằng thành…

– À mà mày thay sợi dây sên đi mai tao lấy luôn…

Nói luôn là nhà thằng điên này là sữa xe nên cũng khoẽ…

Tôi rút chìa khóa vào ổ và đề gas, tiếng rầm rú từ cái pô 67 phát ra ầm ỷ, nhỏ ngồi sau lưng tôi không nói câu nào, một chút sau nhỏ bắt đầu nói…

– Bạn là người mà mấy đứa trong trường kêu bằng”máu lạnh” đó hả – nhỏ hỏi…
– Ừ – tôi đáp…
– Vậy sao lúc trước hỏi nói không phải – nhỏ hỏi tiếp…
– Chuyện đó có vẻ vang gì đâu mà khoe – tôi chầm chậm đáp…
– Đó giờ mới thấy người như bạn đó – nhỏ nói…
– Đừng kêu bằng từ bạn nghe ngứa quá à – tôi nói…
– Ừm…
– Mà hình như hằng cũng dữ lắm phải không nhĩ, hỗm thấy đánh con nhỏ kia cứ như phim chưỡng ấy – tôi cười khì…
– À… ừm… đâu có tại nó kiếm chuyện trước – nhỏ giải thích…
– Ừ…

Lãng vãng một lúc thì cũng đã đến nhà nhỏ, nhỏ bước xuống xe, tôi vừa định chạy đi thì nhỏ giữ lại…

– Đọc sđt đi – nhỏ nói…
– 09XXXXX…
– Rồi đó coi qua chưa – nhỏ hỏi…
– Ừ qua rồi thôi về à…

Tôi tăng tốc hết mã lực để về phòng trọ, và ngày mai sẽ làm một ngày đầy sóng gió…


Còn tiếp…

Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyen321.info, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn!

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x