Phần 41
Mỡ cánh cổng dắt con xì po vào, tôi dọn dẹp đồ đạc lĩnh khĩnh dưới sàn, mán những cái áo vào tủ, dọn dẹp thêm một tí thì tôi cũng mệt lã người nhưng tôi lại không ngủ mà lại đi pha cà phê đắng uống. Buổi tối nơi đây thật im lặng hướng mắt nhìn ra ngoài đường, ánh đèn vô thức hắt qua cánh cửa sổ, lát đát từng cặp tình nhân đan chặt lấy tay nhau ríu rít trên đường, từng giọt cà phê đắng nhỏ giọt xuống cái ly, thoáng chốc sự nhung nhớ lại gợi dậy, tôi tự hỏi, không biết giờ nhỏ ngủ chưa nữa, hay đang làm gì. Mẹ thằng điên muốn biết thì call nhỏ cho lẹ, bà đặt suy nghĩ nữa, cái ý nghĩ thoáng qua và tôi hành động ngay lập tức… tú… t… tu. S… s. T… từng tiếng chờ đt vang lên. Một giọng ngái ngủ vang khe khẽ lên…

– Gì zạ… ah… chồng – nhỏ ngáp dài…
– À không có gì nhớ quá nên call thôi…
– Hã. Nhớ vợ thiệt hông – giọng nhỏ vang lên lòng lọng…
– Thiệt chứ sao không, ngủ chưa – tôi hỏi…
– Hìhì, đang ngủ thì chồng phá nà – nhỏ tỏ vẽ hờn dỗi…
– Ừm xin lỗi, vậy ngủ đi…
– À khoan, hết bùn ngủ ời nói chuyện yk…
– Ừm cũng được – tôi nói nhẹ…
– Chồng đang làm gì zạ – nhỏ hỏi khẻ như sợ nghe ai thấy…
– Ngồi pha cà phê uống nè…
– Cái gì, bộ hông mún ngủ hay sao mừ uống cà phê giờ này hã…
– Ừm tại ngủ hông được nên uống chút đỉnh…
– Chút gì, mà nè…
– Gì…
– Mai mốt đừng có đánh nhau nữa nha, được không cho dù có chuyện gì cũng đừng đánh nhau nha, vợ sợ lắm – nhỏ lắp bắp…
– Ừm hứa – tôi nói nhẹ nhàng…
– Thật không ngéo tay đi…
– Sặc, nói bằng đt thì sao mà ngoé được…
– Ừm vậy thì mai móc cũng được – nhỏ cười khì…
– À thôi ngủ đi khuya rồi, thức khuya xấu tôi hông có thương đâu…
– Xí… cái đồ hám gái thôi ngủ à bái bai chồng…

Chúc nhỏ ngủ ngon thì tôi nâng nhẹ cái ly cà phê đắng kia uống một hơi, cái vị đắng chát ngay đầu lưỡi tôi khẽ rung người, quăng cái ly vào chỗ rửa chén, tôi nhẹ nhàng lên giường và ngủu nhưng vẫn chưa… re… ng… reng…

Một số lạ hoắc hiện trên màn hình trắng đen, tôi nhìn một lúc rồi áp lên tay nghe…

– Alo xin lỗi cho hỏi số ai vậy – tôi nói…
– Chị nè…
– Chị nào…
– Chị y tá nè…

Tôi ngập ngừng một lúc, à phải rồi lúc trước có đưa số cho chị, trời tới lúc này mới điện…

– Ừ có gì không chị…
– À thì mai em rảnh không, chị dẫn cho đi nhận việc…
– Dạ được…
– Ừ vậy mai chị qua nhà em nghe nhà em đường nào…
– Số… xxx. Đường yyy…
– Rồi mai chị qua…

Lưu số vào danh bạ xong tôi chùm mền và thiếp đi trong cơn mê… từng ánh nắng khẽ hắt xuyên qua ô cửa rọi thẳng vô mặt, tôi bật dậy vặn hông kêu rom róp, tôi ôm lấy cái quần jean đi vào nhà tắm. Khóa cửa cẩn thận tôi bước ra ngồi đợi chị, khoảng chừng 15 phút sau chị xúng xính trong cái quần jean ôm sát đùi, và cái áo sơ mi caro ôm lấy ngực chị. Chà chị mặc đồ ngoài đẹp thật, đẹp hơn cả khi ở bệnh viện nữa…

– Đi thôi nhóc…

Tôi ừ nhẹ rồi kêu chị ngồi lên con xì po màu xanh lá này, suốt cả dọc đường tôi chỉ hỏi một câu duy nhất là đường nào…

Lã lướt một chút thhì tôi cuối cùng cũng đã đến được quán, phía ngoài được trang trí khá bắc mắt, chắt ngày mai mới khai trương thì phải, tôi bước nhẹ theo sau chị dưới cái đám cỏ được cặp gọn. Sau khi đi vào cũng tới cái màn phỏng phấn mai làm nhỏ này là bạn chị nên tôi cũng chẳng trở ngại gì cả…

– Em học buổi nào – chị quản lý hỏi…
– Buổi sáng…
– Vậy em làm ca trưa với tối được không…
– Dạ được…
– Ừ mai đi làm đúng giờ nghe…

Tôi chở chị đi ăn sáng một lúc thì cũng về nhà, hôm nay là ngày nghỉ nên tôi chạy về nhà ngủ cho khoẽ. Nhưng nhỏ thì lại ôm bị đồ to đùng đứng trước cửa nhà, tôi chống xe xuống rồi hỏi…

– Sao lại đứng đây…
– Thì muốn vô nhà chồng mà hok có chìa khóa…
– Ừm vào đi…

Tôi mở cửa rồi để nhỏ bước vào, tôi ôm cái bọt đồ vào phòng củng lả hơi.

– Sáng giờ chồng ở đâu…
– Đi xin việc làm…
– Ở chỗ nào…
– Quán xxx đường yyy…
– Ừm vậy ngồi đó đi để vợ đi nấu cơm ăn hé…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: https://truyen321.info/chay-tron/

Nhỏ vừa đi vừa hát vu vơ bài hát gì đó và đi vào nhà bếp. Hắn nhìn cái bộ dạng của nhỏ xíu nữa là bật cười, người gì mà con nít quá không biết nhưng mà thôi, bởi cái tính con nít đó hắn mới có thể bảo vệ nhỏ, lấy đôi tay thô ráp che chở cho nhỏ liệu hắn có thể làm được những điều hắn nói không hay chỉ là ngược lại. Hắn xách xô nước ra rữa con xe đầy bụi bậm, chà chà rửa rữa cuối cùng thì cũng xong, con xe lại trở về cái hình tượng mạnh mẽ ban đầu của hắn, lâu rồi mới rửa xe tay hắn mỏi nhừ, trán lấm tấm mồ hôi.

Chợt hắn khẽ cười khi nghĩ đến nhỏ, không biết làm được gì chưa hay bể chén bát rồi, hắn nhẹ nhàng bước vào nhà, mùi thơm của món thịt kho khẽ luồn lách qua mũi hắn, cũng được chứ bộ làm mà thơm thế này cũng giỏi quá rồi còn gì, từng bước chân nhẹ nhàng giờ hắn đứng sau nhỏ, nhỏ thì vẫn cặm cụi làm không hay sự hiện diện của hắn đang đứng đằng sau, khẽ lòn tay qua cái eo đó gị sát nhỏ vào lòng. Nhỏ giật mình làm rớt cả đôi đũa đang cầm trên tay quay lại nhìn hắn…

– Làm gì đó xích ra yk, dầu không nà – nhỏ đuổi hắn ra đằng trước…
– Để coi nấu ngon hông nè…

Hắn nói rồi bót miếng thịt nóng hổi cho vào miệng, cái vị mằn mặn đặc trưng khiến hắn cười mỉm, vuốt nhẹ lấy những giọt mồ hôi đang lăn tăn trên trán nhỏ…

– Ngon quá ta – hắn khen nhỏ…
– Hìhì, học mẹ cả tuần á – nhỏ nhẹ cười…
– Thôi đi tắm à…

Chợt mưa lại rơi tí tách ngoài kia, mưa rơi ngoài hiên càng ngày càng nặng hạt, nhưng điều đó chẳng làm bận tâm hắn, hắn đang ở trong căn nhà vững chãi, vã lại còn có người hắn yêu đang cặm cụi làm cơm cho hắn, thì cớ sau hắn phải lo nghĩ nhiều. Mưa vẫn cứ rơi nặng hạt, hắn vừa từ trong phòng tắm bước ra đầu vẫn còn ươn ướt, hắn bước ra mâm cơm nóng hỏi đã được nhỏ dọn lên, nhỏ ngồi dựa vào chiếc ghế đợi hắn, nhỏ bắt gặp hắn đang loay hoay với cái đầu ướt nhẹp khẽ mỉm cười.

– Lại đi ăn cơm nè chồng iu dấu – nhỏ gọi hắn…
– Đợi chút lau khô tóc cái…

Máng nhẹ cái khăn lên móc áo, hắn tiến lại gần ngồi đối diện, nhỏ nhìn hắn rồi khẽ cười gắp đầy thức ăn vào chén hắn, mưa thì vẫn rơi, mưa giăng kính ngoài hiên, mưa lạnh nhạt chút từng giọt nước xuống đường, nhưng bên trong đây nó thật sự quá ấm áp, ấm áp không phải là vì nhà to hay cửa rộng mà là có nhỏ ở cạnh bên. Bây giờ đã gần tối mà mưa vẫn cứ rơi, mưa ơi sao mưa rơi quài thế hay mưa muốn nhỏ không thể về nhà sau, ngừng đi mưa đừng rơi nữa mưa chỉ lại mang thêm nỗi buồn cho hắn thôi. Nhỏ ngồi đung đưa hát vu vơ trên ghế chỉ nghe nho nhỏ được vài câu từ miệng nhỏ “đừng đi nha anh, đôi ta sẽ cùng nhau xây dựng hạnh phúc mà” câu hát của nhỏ khiến hắn ấm lòng, từ đó đến giờ hắn lục tung tất cả trên mạng, nhưng vẫn không tìm được vài hát có ca từ đó, chắc là nhỏ tự sáng tác rồi.

– Về không, để chở cho về…
– Hông về âu, hôm nay muốn ngủ ở đây…
– Trời, con gái con lứa gì mà thích ngủ ở nhà người ta…
– Kệ tui, mà ở đây là nhà của tui mà…
– Thôi nói nhiều quá để chở cho về…
– Ở nhà bển có ai đâu mà về…
– Uã nhà có chuyện nữa hả…
– Hông, ba má dẫn nhau đi du lịch rồi…

Bật ngửa. Hắn không thể nói thêm câu gì ba mẹ gì mà kỳ vậy trời bỏ lại đứa con gái bé bỏng ở nhà một mình, lỡ có chuyện thì sao hả trời.

– Ừ vậy ngủ ở đây đi…
– Ừm…

Nói rồi nhỏ tung tăng lên lầu còn hắn thì lại ngồi pha cà phê đen để uống, từng giọt nhỏ dài xuống thành ly, màu đen màu của tội lỗi hay là sự huyền bí. Một tiếng nhỏ vang khe khẽ vào tai hắn, nhẹ nhàng quay lại nhìn, ơ cái con nhỏ này mặc đồ kỳ cục vậy trời, nhỏ mặt bộ đồ của hắn, cái quần 7 sắc với cáo áo thun rộng rinh…

– Đẹp hông nè – nhỏ hỏi hắn…
– Xấu quắc…
– Xì… cái đồ xạo ke…
– Xạo xiếc gì con gái con lứa gì mà mặc đồ con trai…
– Có đem đồ đâu mà thay, mặt gì cho nó mát hihI…

Nhỏ cười, hắn cũng khẽ cười hắn nhìn hết nhỏ chà, cũng dễ thương lắm chứ, tóc búi cao, hai cái má bầu bỉnh trong yêu gớm.

– Đi ngủ thôi chồng – nhỏ gọi…
– Ngủ trước đi chút lên…
– Hông yk liền yk – nhỏ phùng man trợn má…
– Rồi…

Hắn uống nhẹ cái thứ chất lỏng màu đen vào người, cái vị đắng, đắng đến tê tái cả lòng, đó giờ hắn uống cà phê không bao giờ bỏ đường hay thứ gì khác, chắc hắn muốn chỉ thưỡng thức những thứ thuần tí nhất cho bản thân mình. Bước vội trên cầu than để vào phòng, bởi những cơn buồn ngủ đang chập chờn trước mặt. Đẩy nhẹ cánh cửa phòng nằm phịch xuống, một thứ gì đó mát rượi đang bấu chặt lấy tay hắn…

– Ê phòng vợ bên kia mà…
– Hông ngủ ên sợ lắm…
– Trời già cái đầu mà còn sợ ma hã…
– Ừm…
– Vậy thì ngủ đi…
– Ừm…
– À chìa khóa nè, mai mốt có qua thì mở cửa vào chứ đừng có đứng ở ngoài…

Hắn tách một cái chìa khóa trong hai cái đưa cho nhỏ, nhỏ nắm chặt rồi khẽ cười khúc khích, kéo mền lên ngan ngực hai đứa và ngủ, chỉ ngủ thôi mày không được làm gì đâu thằng khốn nạn…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: https://truyen321.info/chay-tron/

Rầm… tôi đang miên mang trong giấc ngủ thì bị đánh thức bởi cái âm thanh ồn ào đó, cố mở mắt ra xem chuyện gì thì một cơn gió lạnh buốt tràn vào ngập cả căn phòng, tôi nhanh người bật dậy tiến lại nơi gió lùa vào, lạch cạch, tiếng gió va vào khung cửa sổ vang vọng cả lên, vừa đóng được cữ thì mưa lại rơi ngoài hen, hướng mắt qua khung cửa sổ bị nước mưa làm đục kia, ánh đèn đường xuyên qua từng hạt mưa đang rời một lúc một nhiều kia.

Tôi đứng nhìn mưa một lúc, từ khi quen nhỏ tôi chẳng bao giờ dám hút thuốc, vì tôi sợ nhỏ lại giận thôi thì thà nhịn một lúc còn hơn nhỏ giận khổ hơn nữa. Quay lại nhìn nhỏ, nhỏ vẫn thiêu thiêu ngủ ngon lạnh, ngủ nhưng nhỏ khẽ cười, sao mà đáng yêu dữ vậy trời tôi rít nhẹ một điếu thuốc rồi tiến lại gần nhỏ, vén những lọn tóc phủ lấy gương mặt nhỏ sang một bên, nhỏ cưạ nhẹ mình rồi chợt mỡ mắt, nhỏ nhìn tôi âu yếm rồi ngồi dậy, nhỏ ngáp dài một cái rồi nhìn chằm chằm…

– Sao hông ngủ…
– Ngủ hông được…
– Sao ngủ hông được…
– Biết thì đâu có ngồi đây – tôi xoa đầu nhỏ…
– Lại hút thuốc nữa à – nhỏ chau mài…
– Ừm hút điếu này thôi…
– Thiệt hông, hút hoài bệnh đó – nhỏ lo lắng…
– Biết rồi thôi ngủ đi…
– Ừm chồng ngủ với vợ đi – nhỏ ghị tôi nằm xuống…
– Thôi đang hút thuốc mà ngủ trước đi chút ngủ…

Tôi bật dậy, kéo mền ngang ngực nhỏ rồi bước xuống lầu, từng làn khói trắng bay nhè nhẹ khắp phòng, tôi ngồi tựa người ra sau lưng dựa vào cái salon, sao lòng tôi lại trống rỗng quá thế này, mưa rơi ngoài hiên từng dòng suy nghĩ tôi hòa vào mưa. Tôi rít hết điếu thuốc rồi leo lên phòng tiếp tục ôm nhỏ vào lòng và ngủ.

Từng ánh nắng sớm hắt xuyên vào căn phòng tôi, nheo mắt thức dậy nhỏ vẫn gối đầu trên ngực tôi ngủ, tôi cũng nằm yên vì không muốn nhỏ thức giấc, hơi thở nhỏ phập phồng trên ngực tôi, tôi đặt tay lên đôi vai gầy run run của nhỏ…

– Oa… a… ngủ đã quá à – nhỏ nheo mắt dậy…
– Phải rồi nằm tê hết cả tay lấy gì hông ngon…
– Hìhì, ráng chịu yk…

Nhỏ lồm cồm ngồi dậy cười hìhì, nhỏ bước vô nhà tắm còn tôi thì v dọn mùn mền, mà cũng ngộ thiệt chuyện này là của con gái làm mà sao tôi lại làm nhỉ. Nhỏ tươi tỉnh bước ra tôi ôm khư khư cái khăn trên tay, tôi bước vào vừa định súc miệng thì… e… ê ướt nhẹp vậy trời đừng nói là con nhỏ này sài bàn chãi tôi nghe. Nhỏ cô hông dạy là bàn chãi ai nấy sài hã trời, chắc cả tỉ con vi trùng quá =.=’, Thôi kệ thích thì tới luôn hun môi wài thì chắc súc cũng không sao đâu, chét miếng kem rồi súc cho đã. Bước ra dứt lấy cái khăn nhỏ để lau mặt cho tỉnh, tôi thở hà một cái thơm miệng rồi, nhỏ đi xuống trước còn tôi thì thay bộ đồ rồi mới xuống. Bữa nay trưa tôi mới đi làm nhưng tôi lại muốn đi buổi sáng để có gì dễ làm quen hơn.

– Thôi đi à…
– Đi đâu không ăn sáng hả…
– Đi làm, có gì đâu mà ăn…
– Đang chiên bánh mì nè đợi chút yk – nhỏ kêu tôi…
– Ừ…

Ngồi phịch xuống bàn ngồi đời, nhỏ lúc này sao mà giống cô vợ trẻ vừa về nhà chồng quá, cái gì cũng quá mới mẻ với nhỏ, sao càng nhìn tôi càng yêu nhỏ quá. Nuốt cái ổ bánh mì mà nhỏ làm vào chỗ tôi đi bộ đến chỗ làm, cũng khá gần, đi bộ đỡ tốn tiền xăng với sẵn tập thể dục buổi sáng luôn, vừa đi vừa nghĩ mông lung thì tôi đã tới quán, hôm nay là ngày quán khai trương nên chủ yếu là người quen.

– Dạ chào chị – tôi lễ phép nói với bà chủ…
– Uã trưa mới đến ca em mà sao sáng tới rồi…
– Dạ ở nhà không có gì làm, sẵn tiện tới sớm dễ hòa đồng hơn…
– Ừ vậy em vào thay đồng phục rồi ra làm…

Tôi nhanh nhẹn bước vào trong, cái bộ đồ đồng phục màu xanh bắt mắt, giống như bộ đồng phục trước đây của tôi. Tôi nhanh chân cầm cái menu và hí hoáy trên cuốn sổ nhỏ, tôi làm ở khu vực 4 tận trên lầu nên mỗi lần khách lên là chạy muốn đứng cả tim. Khai trương nên quán khá đông đúc, toàn là dân văn phòng đến uống người nào cũng đóng thùng nhìn là hiểu nhưng lại có những hình xăm lan ra tới cả bàn tay, không cần suy nghĩ tôi biết ngay là mấy anh dân chị trong thành phố.

Không biết đến bảo kê hay là kiếm chát gì đây, tưởng chừng những người đó sẽ hùng hỗ dằn mặt mọi người, nhưng sự thật thì hoàn toàn khác niềm nở, gặp ai cũng bắt tay lia lịa. Đây mới đúng là bản chất của dân anh chị có máu mặt, không chỉ dùng nắm đấm để vươn oai mà còn về cả cái đầu nữa. Thêm một tốp khách nữa bước vào đầu xanh mỏ đỏ nhìn sơ qua bọn đó thì cũng hiểu là công tử cô chiêu rồi, trên người toàn đồ hàn hiệu đi xe xịn. Bọn nó đi lên tầng trên tôi lạnh lùng bước đến gần đưa menu cho bọn nó xem…

– Quý khách dùng gì…

Bọn nó quay lại nhìn tôi, chắc là nhìn đểu nếu là lúc trước tôi cho mỗi thằng một cái ly vô đầu giống thằng khánh mụn lúc trước rồi, nhưng đêm qua tôi hứa với nhỏ là không bao giờ đánh nhau làm sao tôi có thể thất hứa. Trong cái đám đầu xanh mỏ đỏ kia thì có 2 đứa nhìn khá đẹp, quần jean ôm sát, áo mỏng tanh, tóc ngắn cá tính, gương mặt kiều diễm lạnh lùng. Một thằng đầu đỏ nhìn tôi đăm đăm, tôi cũng nhìn đăm đăm đéo ngán thằng nào…

– Ê thằng bồi đem lên 3 ly cacao, 2 ly cà phê, với 5 phần bò bít tết coi – nó nói…

Tôi ghi lẹ trên tay rồi đi xuống đưa cho anh đầu bếp, dường như hai con nhỏ đó nhìn tôi rất chăm chú tôi thì cứ bơ tụi nó ra khỏi tâm trí mình, đơn giản là tôi đéo thích tụi con gái đi chung với đám đầu xanh đầu vàng này, nhưng chính vẫn là tôi có nhỏ rồi, quan tâm cái đéo gì bọn đó. Nhỏ là người quan trọng nhất đối với tôi, cho dù nhỏ có xấu thì nhỏ vẫn là người con gái trong tim tôi.

Bưng bê cái đồng đồ trên tay lúc lắc, tôi di chuyển thật nhẹ nhàng để tránh làm đổ đồ trên tay. Đặt nhẹ mấy ly nước với mấy phần bò tôi quay lại chỗ đứng của mình và quan sát xung quanh xem ai vào thì đến phục vụ… buổi sáng thật trong lành ở đây, từng cơn nắng nhẹ hắt xuống người tôi. Tôi đứng bất đồng không nói năng gì khách đến thì cười nhẹ một tiếng rồi chìa menu ra, lại thêm một người nữa tiếng vào, cái dáng này, mùi hương này, chẳng ai khác chính là nhỏ. Nhỏ nhìn tôi cười rồi đi lướt qua, nhỏ ngồi ở ngay bàn kế tụi mắt xanh mỏ đỏ kia, điên hay sao chỗ khác không ngồi mà lại ngồi ngay cái chỗ kế cái đám này. Không biết nhỏ vô tình hay cố ý nữa đúng là hết nói nỗi mà…

– Eeê anh bồi không hỏi khách dùng gì hả – nhỏ trêu tôi…

Tôi thong thả bước lại nhìn nhỏ trân trân…

– Dạ chị dùng gì – tôi gượng nói…
– Lấy cho chị ly sinh tố chanh đi cưng – cưng cái con nhỏ này được nước lấn tới mà…
– Dạ chị đợi chút…

Quay qua nhìn thì cái tụi đầu trâu kia đang nhìn nhỏ thèm thuồng, nếu là tôi trước khi hứa với nhỏ thì cho một thằng ăn một cái ghế rồi, địt mẹ tụi mày. Tôi chạy xuống nhanh để lấy sinh tố cho nhỏ, vừa lên thì gặp cái cảnh nhìn muốn trào má, địt mẹ cái thằng đầu trâu đang ngồi cạnh nhỏ giả vờ trí thức làm quen. Tôi đứng nép sang một bên coi thử nhỏ phản ứng ra sao, tất cả điều tôi thấy là sự im lặng với cái mặt nhăn nhó của nhỏ, tôi xuýt bật cười nhưng vẫn giữ cái gương mặt lạnh che đi cảm xúc hạnh phúc của mình, tôi chen ngang thằng đầu trâu hất nguyên cái đít trước mặt thằng đó.

– Mời chị dùng…

Nhỏ cười khúc khích khi thấy tôi bước lại, cái thằng đầu trâu thì bị quê nên trở về bàn, tôi chuyển chỗ đứng cạnh nhỏ để sẵn bảo vệ nhỏ khỏi cái lũ đầu trâu mặt ngựa kia. Nhỏ vừa nhâm nhi ly sinh tố và nhìn tôi cười khúc khích, chắc nhỏ vui lắm khi cái thằng bạn trai của nhỏ đi làm phục vụ đây.

– Cười wài zậy điên à…
– Dám chửi khách hàng hã tên kia – nhỏ chu cái mõ lên…
– Khách hàng khách hiết gì cũng chửi hết…
– Ngon quá hé tối về biết tay tui – nhỏ giơ nắm đấm lên mặt tôi…

Ừm ngon lắm nếu tôi không hứa với bản thân là tôi ăn thịt rồi chứ ở đó mà hù dọa con nhóc, chợt tiếng điện thoại của nhỏ vang lên… bri… g… bring… nhỏ xuỵt xuỵt ra hiệu rồi bắt máy…

– Alo…
– Dạ…
– Hã…
– Dạ…

Gương mặt nhỏ buồn hiêu nhìn tôi…

– Chuyện gì nữa đây…
– Ba mẹ đi về rồi…
– Sặc mới đi hôm qua sao giờ về rồi…
– Ba mẹ nói sợ vợ ở nhà một mình nên lo…

À thì ra là vậy cũng có chút tình thương đó chứ.

– Ừ về đi…
– Ừm về à…

Nhỏ đặt tờ 20k lên bàn rồi lon ton chạy xuống lầu vút đi về…

Một chút sau cái đám đầu trâu mặt ngựa cũng giải tán nhưng còn lại con nhỏ, tóc ngắn nhuộm nâu dẽ với con mắt cũng màu nâu đang khoanh tay nhìn tôi chằm chằm, nhỏ lớn giờ chưa thấy trai đẹp bao giờ à, tôi cũng chẳng thèm nhìn và bơ con điên đó ra một bên tiếp tục công việc mình…


Còn tiếp…

Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyen321.info, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn!

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x