Phần 51
– Chồng ơi thức… chồng ơi… mẹ nấu đồ ăn sáng kìa…

Từng ánh nắng của một năm mới ấm áp xuyên qua rèm cửa vào phòng, tôi vẫn nằm thêu thêu đó ngủ với cái quần xà lỏn của mình, tiếng quạt máy lại chại ro ro theo tiếng đồng hồ tík… tók… đang điểm đúng 7h sáng… bịt… bịt… bốp… bốp… chát những cú đánh không thương tiếc váng xuống người tôi.

– Chị phải quánh như zị ảnh mới chịu thức – tiếng con em văng vẵn bên tay…
– Mà em nói chị nghe nè, ông hai ổng hay cởi truồng ngủ lắm…

“Cởi truồng” hai từ đó nó còn mạnh hơn cả cây kim chít vào người tôi, tôi bật người dậy nhìn ngơ ngác nghiêm giọng…

– Nói gì đó con kia – tôi hét lên…
– Xì xì… mấy chị thấy chưa, thức rồi đó hihi – bà bắn cái con em tôi, dám làm tôi bẻ mặt…
– Xuống ăn sáng kìa, mẹ kêu nãy giờ đó – cả 4 đứa đồng thanh…

What? Ôi mai gớt mấy nhỏ đều kêu mẹ tôi bằng “mẹ” ẩn ý gì đây ta, đừng nói là cả 3 đứa đều muốn làm dâu nhà này à nghe, mới nghĩ đến việc động phòng mà lòng tôi tê rần lên hết… bốp…

– Lề mề quá nhanh coi – ơ cái con nhỏ hương này…
– A. A. A… rồi… mệt quá – tôi thở dài ngồi chạy ngay vào nhà tắm…

Ơi là trời mới có mùng một mà tôi bị đánh tơi tả hết cả rồi, đừng nói là suốt năm nay là toàn bị quánh không nghe, con không có thích giỡn kiểu đó đâu nha ông trời. Vệ sinh cạo râu một chút là cũng lon ton chạy xuống ăn sáng với mẹ, mới có một ngày mà mấy nhỏ đã trở thành một thứ không thể thiếu trong căn nhà nhỏ này. Khà khà… ăn sáng xong xuôi thì cuối cùng cũng đã đến việc chính, đó là lì xì, vì nhà ông bà xa nên không đi chúc tết được. Nhưng thôi kệ có lì xì là may rồi huống hồ đã là người lớn rồi chứ bộ. Nhận lì xì xong là tôi với mấy nhỏ chạy tót lên lầu cờ bạc và sẵn tiện coi được nhiêu k lấy hên đầu năm. Nhỏ mỹ anh hé hé cái phong bì ra rồi reo lên…

– Yeah… Yeah… hehe 50 ngàn… – đối với nhỏ lúc đó, số tiền là bao nhiêu không quan trọng chủ yếu là tấm lòng, dường như bây giờ bọn trẻ đã quên đi cái ý nghĩa của việc lì xì thì phảI…

Đến nhỏ quyên thì dữ dội hơn tận 60k, nhỏ hương ác chiến cũng 50k, con em chết tiệt cũng tận 50k. Rốt cuộc cũng chỉ còn một mình ên tôi, hồi hợp bóc nhẹ phong bì ra, một màu trắng trắng… lóe qua đầu tôi. What… 2 ngàn việt nam đồng, lộn hả trời, tết năm nay tôi được 2 ngìn đồng ôi thôi rồi nhục nhã quá. Chưa kịp nhận ra sự nhục nhã thì mấy nhỏ đã ôm bụng cười lăng lóc, tôi lúc này chỉ muốn trốn xuống gằm giường thôi nhục nhã quá mà, từ tờ 2 ngìn đó tôi đâm ra tự kỷ, quay mặt vô dách tường và tự nói chuyện một mình =.=’. Và rồi cơn tự kỷ cũng qua đi tôi lại lao vài bài bạc với mấy nhỏ, tờ hai ngán mới cáo cuối cùng cũng bay theo gió, đã vậy còn bị thiếu nợ nữa, ôi trời ơi tết yên bình của tôi đây sao?

– Đi mua nước coca về uống coi – nhỏ hương lên giọng…
– Muốn uống thì mua ên đi – tôi tức tối…
– E. E… e. Eê còn thiếu tui 50 nha, trả tiền đây – móa đang chơi bài cào mà gặp đồi tiền…
– Thoôi mẹệt quá mua là được chứ gì – tôi hằng học…

Bỏ mặt 4 đứa nó trong phòng tôi lọc cọc chạy đi mua côca, không gian của nơi đây im như tờ, chỉ lác đát vài con người trên chiếc xe máy nhỏ lang thang trên đường, ừ mà cũng đúng thôi mùng 1 người ta về quê hết rồi còn đâu…

Mua được kết nước rồi tôi đảo vòng quanh một lúc rồi chợt dừng lại trước nhà em, Ngân người con gái tôi yêu… kéy… r. T… t… cánh cửa mở ra một người con gái với máy tóc ngắn màu nâu, làn da trắng muốt bước ra, trong khoãnh khắc hai ánh mắt chạm vào nhau và tôi biết được rằng người đó là em…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: https://truyen321.info/chay-tron/

Có lẽ định mệnh đã mang em đi xa tôi rồi, nhưng sau giờ đây lại đưa em trở về đây, về cái nơi tôi và em lần đầu tiên của nhau, cái ngày mưa rơi rã rít, bống tối bao phủ lấy căn phòng, từng hơi thở ấm áp của nhau phập phồng trong cơn mê tình đó. Giờ em đang đứng trước mặt tôi, vẫn gương mặt ấy, vẫn ánh mắt ngày nào thường nhìn trộm tôi, tôi… tôi nhớ em… nhớ rất nhiều, từ cái ngày em đi bỏ lại trong tim tôi một khoảng trống mặt dù đã có một người khác lấp vào tim tôi, nhưng nó không khớp tim tôi, vì đơn giản khoảng trống đó chỉ có em mới có thể vừa vặn đặt vào thôi.

Bao nhiêu mơ ước của tôi giờ đã trở thành sự thật, em đang đứng đó nhìn thẳng vào tôi theo từng nhịp thở đều đặn, tôi muốn nói với em, muốn gọi tên em nhiều nhiều lắm, nhưng sau tôi không thể phát ra được chắc là do cổ họng tôi ứ đọng bao nhiêu xúc cảm khi gặp lại em. Tôi đứng đó dõi theo từng cử chỉ của em, cơn gió se lạnh của mùa xuân phả lành lạnh vào người tôi, tiếng lá cây xào xạt trong gió, và cả tiếng thở của tôi.

– Có… s… có… s. Phải… anh… không – em lấp bấp.

Em chạy nhanh ra mở cửa đứng trước mặt tôi, em nhìn tôi lấp bấp, đôi tay nhỏ nhắn chạm vào gương mặt sần sùi của tôi, từng giọt lệ của em rơi lốp đốp trên gương mặt đó, em oà khóc ôm chặt lấy tôi, từng tiếng nấc oà vỡ trong không gian im lặng của không gian nơi đây.

– Em… em nhớ anh… nhiều lắm – tiếng nói của em nghẹn trong nước mắt…
– A. N. Hh… a. Cũng… v. Ậy…

Minh mày có xứng đáng với những giọt nước mắt của em không hả, ngày tháng trôi đi em vẫn giữ vững cái tình yêu ngọt ngào đối với mày, còn mày thì sao, mày quên em… và làm giấy bẩn thêm hai người con gái khác… mày là thằng khốn nạn đó minh, tao nghĩ trong cái thế giới này không ai khốn nạn như mày vậy đâu, mày xứng đáng không… mày xứng đáng không… sao mày không trả lời tao vậy trả lời đi, mày đừng có im lặng như vậy nữa, làm gì để trả lời tao đi.

Tôi ứ nghẹn nước mắt nơi cổ họng gịm chặt cảm xúc trong lòng mình, tôi run rẩy dùng đôi tay thô kệt ôm siết chặt em vào lòng lấp bấp…

– A… nh… xin… lỗ… i… – tôi lắp bắp…
– Anh có lỗi gì mà phải xin… – nhỏ buông tôi ra quẹt lấy nước mắt…
– Anh… a. A… nhh… – câu nói của tôi ứ nghẹn nơi cổ họng không nên lời…

Không khí im lặng đến đáng sợ, tiếng gió ríu rít thổi qua từng kẽ lá tạo nên những âm hưởng buồn tẻ. Đôi mắt tròn xoe của em nhìn thẳng vào tôi, tôi ướt gì có thể nhìn sâu vào đôi mắt đó, tôi có lẽ đã chạy trốn không dám đối diện với đôi mắt của em… không khí đang im lặng thì bị cái giọng nhỏ xíu của em phá tan.

– Mình ra kia nói chuyện đi, ở đây chút mẹ thấy bây giờ – em nói…
– Ừ…

Dẫn con xe của mình đi cùng với em, nhưng không khí thì lại im phắt chỉ có tiềng rề rà của bánh xe ma sát với mặt đường, tôi nhìn em, không nói câu nào thì em chòm người qua hôn nhẹ tôi một cái vào môi và nói…

– Bộ hết yêu vợ rồi sao, mà hông nói gì hết zạ – anh sao có tư cách có thể được em xưng hô như vậy hả ngân.
– Ngân… anh… xin lỗi… em… – tôi lắp bắp…
– Xì… xin lỗi chuyện gì… – em hỏi.
– Anh… có… có… – tôi chưa kịp nói thì em cắt ngang…
– Có người yêu chứ gì… xì… có người yêu thì sao phải xin lỗi hã ông chồng ngố của tui – nhỏ cười hì hì…

Cười… sao em lại cười, nó đâu phải là cảm xúc thật của em đâu, lúc này anh chỉ muốn được em trách mắng, được em đánh anh chứ anh không muốn thấy cái nụ cười giả tạo đó em biết không. Tôi chết chân nhìn nhỏ thở dài và nói…

– Sao em lại cười… – tôi hỏi…
– Hì hì, chồng ngố tôi có bạn gái thì vui phải ùi, hông lẽ khóc… – nhỏ lại cười hai cái má phụng phịu trong gió.
– TẠI SAO EM KHÔNG TRÁCH ANH MÀ LẠI CƯỜI HÃ – tôi hét lên…
– Sao phải trách, vợ không bên chồng được giờ có người khác chăm sóc quan tâm chồng như vậy, vợ còn cảm ơn không hết nữa sao phải trách…

Nhỏ vừa dứt tiếng là tôi lao vào ôm siết chặt lấy em, trao những nụ hôn ngọt ngào và đắng ngét của những giọt nước mắt kia, em ngồi im cho tôi siết lấy mỉm cười nhẹ. Tôi lại đẩy em ra nhẹ và nói…

– Em có biết rằng anh đau khổ thế nào khi em đi không hả – tôi lại ôm lấy em…
– Vợ xin lỗi mà, xin lỗi mà…

Xin lỗi… tại sao em phải xin lỗi tôi, người quyết định để em ra đi là tôi chứ là ai, mà em phải xin lỗi, người cần xin lỗi em là tôi mới đúng chứ. Tại sao…

– Thôi mà làm gì cứ mít ướt như con nít vậy, người vợ yêu lúc đó mạnh mẽ lắm, chứ đâu có yếu đuối như vậy đâu, cười đi mà tết mà khóc – em vuốt nhẹ lấy nước mắt tôi…
– Ừ…

Tôi gật đầu nhẹ một cái rồi lấy áo lau khô đi nước mắt của mình, không khí lại im lặng em tựa đầu vào người tôi mỉm cười nhẹ, hướng đôi mắt của mình lên từng chiếc lá đang nằm dưới mặt đất gẽ lạnh kia, ngồi thêm được một chút thì tiếng điện thoại vang lên dập dìu theo từng cái run bất chợt, em ngồi thẳng dậy nhìn tôi, tôi móc ra xem thì hiện số là con nhỏ em bé bỏng của tôi.

– Alo…
– Hai đi đâu mà giờ chưa về nữa dậy…
– Ừ anh về liền…

Tôi cúp máy cái rẹt rồi tựa người ra sau chiếc ghế đá, em vẫn ngồi đó tựa người vào vai tôi hỏi…

– Ai zạ chồng – em hỏi…
– Con Ly nó gọi…
– Ừm… mà hôm qua ly điện cho vợ nói là bạn gái chồng xuống chơi phải hông…

Tôi cứng đờ người ra nhìn em, thì ra con nhỏ em tôi nó biết em về nhưng lại không chịu nói cho tôi biết, chắc nó cũng muốn tôi phải buồn nên mới không chịu nói cho tôi biết đây.

– Ừm… – tôi gật đầu…
– Chở vợ về nhà chồng đi, để vợ coi nhỏ nào mà gan to quá dám cướp chồng của vợ – em cười khì…
– Ừm… dậy thì theo, gặp rồi đừng có thất vọng nghe – tôi phần nào cũng cố cười cho em vui.

Gác con chống xe lên tôi chở em vi vút trên con phố vắng tanh kia, em tựa người sâu vào tôi lặng thinh theo từng ngọn gió, thoáng chốc trước mắt tôi đã là căn nhà ấm ấp kia, dắt xư vào cổng, em tung tăng vào trước rồi chào ba mẹ tôi, vừa thấy em vào là mẹ tôi cười vui vẻ nói…

– Về 3 hôm nay rồi mới qua đây chơi nghe…

Cái gì. Em về 3 ngày rồi ai trong nhà đều biết chỉ có riêng tôi là người không hay không biết, nếu ngày hôm nay tôi không gặp em thì có lẽ em cũng lặng lẽ ra đi không gặp tôi. Em chào hỏi một lúc với ba mẹ tôi rồi chạy tót lên lầu, xoảng… đừng nói với tôi là mới gặp mặt là xảy ra chuyện rồi nha. Tôi hớt hải chạy lên thì không phải là thứ tôi tưởng tượng, mà là một cái ôm của em với mỹ anh.

– Ủa chị mỹ anh làm gì ở đây vậy…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: https://truyen321.info/chay-tron/

– Uã em mới về nước hã – mỹ anh hỏi em…
– Ừm… Về 3 bữa ùi – em cười khúc khích…
– Về mà hông cho chị hay ngen ghét ghê…

Tôi lúc này chỉ là một bức tượng được trang trí trong phòng, từng tế bào tôi tê cứng lại vì bất ngờ, tôi im lặng một phút rồi lấp bấp mở lời…

– Hai người quen nhau hã… – tôi lắp bắp…
– Ừm… quên nữa, nhỏ này là em họ của vợ…

Cái gì, ông trời… ông định trêu tôi sao, bao nhiêu máu và nước mắt của tôi rơi vẫn chưa đủ sao? Tại sao ôm cứ bắt tôi đem ra làm những thú vui cho ông sao, bao nhiêu đó vẫn chưa đủ đối với ông sao. Tại sao, tôi đứng im ở đó nhìn, tai tôi như ù đi theo tiếng nói của nhỏ, em cũng im lặng rồi chợt mỉm cười nhẹ ôm trầm lấy nhỏ và nói…

– Xì… coi chừng cái ông này nha, nhìn ngu ngu vậy chứ ghê lắm đó – em lại cười…

Những nụ cười gượng ẹp của em lại khiến tôi như tan nát hàng ngàn mảnh vỡ, tim tôi se lại theo cơn gió se lạnh ngoài cửa số đó.

– Thôi ngồi đây chơi đi, minh xuống nhà dưới…

Tôi quay người đi mà trong lòng tan nát ra từng mảng vở, bước lọc cọc xuống dưới nhà mà lòng tôi nặng trĩu đi vì đau đớn… đau, sao cái ngày mà người ta vui nhất mà lòng tôi lại đau đớn đến thế, tôi bước ra ngoài sân sau nhà, tựa người ra chiếc ghế bố cũ kỹ mà tôi thường hay ngồi lúc buồn, từng án mây nô đùa trên bầu trời xanh thảnh kia, tôi ước nếu cho tôi một ước nguyện thì kiếp sau tôi sẽ là một án mây kia, không vương vẫn, không đau đớn không phải vấn phương mọi muồn phiền.

– Ê sao ngồi một mình dạ – tiếng nhỏ hương vang lên…
– Gì… không gì đâu đi chỗ khác chơi – tôi nhìn sang hướng khác…
– Thui mừ, làm cái mặt dễ ghét quá – nhỏ xoa cái đầu tôi…
– Nói là đi chỗ khác nghe không – tôi hét lên…

Nhỏ im phắt không nói một lời, tôi không hiểu tại sao tôi lại hét lên như vậy, có lẽ tôi lúc đó quá rối nên chẳng đều khiển được mình, nhỏ vẫn ngồi lì đó không chịu nhúc nhích, sau khi dọa nạt nhỏ thì tôi cũng bình tĩnh lại một chút ít.

– Thôi xin lỗi nghen… – tôi nói…

Nhỏ vẫn im lặng không nói tiếng nào, hai hàng mi nhỏ cụp xuống buồn thiu thỉu…

– Xin lỗi mà, cười lên coi…

Tôi nằm hai cá má phụng phịu của nhỏ mà nhào nặn, đau quá nên nhỏ la lên rồi nốc một cái vào bụng tôi đau điếng, nói đau chứ là nhẹ hìu sức con gái mà mấy khi khiến tôi đau, nhỏ nhìn bây giờ tươi tỉnh hơn một chút, mái tóc ngắn màu nâu cứ đun đưa theo gió do nhỏ nhún nhảy khắp sân, một chút lạnh lùng, một chút cá tính và cả một chút con nít của nhỏ, đã làm nhỏ luôn đặc biệt hơn người khác trong dòng người chen chúc, nhìn cái bộ dạng tung tăng của nhỏ mà lòng tôi cũng nguôi hơn phần nào, cười tôi cười nhẹ rồi đứng phắt dậy kéo nhỏ vào nhà, vì tới giờ cơm rồi chứ cũng không tốt lành gì.

– Minh đâu vô ăn cơm con – tiếng mẹ vang lên…
– Dạ vô liền…

Ngồi phịch xuống ghế cái mùi vị của thịt kho rịu mà khiến tôi nhỏ cả nước miếng khắp bạn, con nhỏ em tôi nhìn cái mặt hối lỗi của nó mà tôi bật cười, ngồi giữa em và mỹ anh mà một cảm giác gì đó khiến tôi khó chịu, chắc là do sự đau đớn trong tim tôi chăng, người con gái yêu tôi thật nhiều và thật lâu, người mà lúc nào cũng nghĩ về tôi, còn người còn lại là người mà tôi dùng sức mạnh để có được, đó là việc khốn nạn nhất mà tôi đã làm trong cuộc đời này, đau đớn nhục nhã, đã có lúc tôi nghĩ đến cái chết để chuộc lỗi với nhỏ, nhưng chính vào lúc đó tôi mới hiểu được tình cảm của tôi và em nó lớn đến mức nào. Buổi cơm diễn ra lặng lẽ trong tôi, nhưng lại náo nhiệt đối với những người khác, ăn no nê xong tôi mệt mỏi quá nên lên gác và chìm đi trong cơn mê đăng đẳng…

Từng ánh nắng chiều tà buông người vào phòng, tiếng thở phì phò cứ đăng đẳng van lên đều, nhưng hình như là tới hai hơi thở thì phải, tôi cựa mình như không được, hai cơ thể bấu chặt vào tôi không rời, tôi giật mình mở mắt nhìn thì… là Em với Nhỏ mỗi người nằm một bên ôm tôi cứng ngắc mà đôi mắt nhắm ngiềng trong cơn mê ngọt ngào…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: https://truyen321.info/chay-tron/

Từng tiếng thở đều của hai người con gái tôi yêu đang nằm cạnh tôi, không… không phải hai mà là 3 người còn nhỏ quyên nữa, cái gì vậy trời… tôi nằm yên bất động trong cái tình cảnh 3 người con gái nằm chung một giường với mình thì các bác sẽ làm thế nào, riêng tôi thì cả cơ thể cứng đờ ra, mồ hôi tuôn ra nhễ nhại, từng nhịn thờ dồn dập nặng trịch theo sự im lặng như tờ của bốn bức tường lạnh lẽo kia, thôi thì… nằm ngủ luôn vậy, tôi không muốn bất cứ một thứ gì có thể làm tỉnh giấc mơ của em. Và tôi lại nhắm nghiền mắt theo không gian im lặng đó, 5… 10… 15 phút lại trôi qua trong lặng lẽ, tôi đã chìm sâu vào cơn mê thèm khát dục vọng.

– Định ngủ tới lúc nào nữa chồng… – tiếng ai văng vẳng bên tai tôi…

“Chồng” cái cách gọi đó chỉ có hai người dành cho tôi thôi, đỏ là em và nhỏ, nhưng lúc này người đó là ai thế, âm thanh sáo trộn đi theo tiếng xe cộ chen chút ngoài kia, bóng tối len lỏi qua mọi ngóc ngách trong căn phòng tôi, tiếng thở đều đều vẫn phì phì trước mặt, giật mình bật dậy… bốp… đầu tôi va chạm vào thứ gì đó cũng cứng khiến tôi đau nhói, lồm cồm mở mắt ra thì là em… ngân… em nằm bật ngửa ra sao xoa xoa cái đầu nhưng vẫn cố đạp tôi mấy cái, tôi hốt hoảng ngồi lại xem…

– Có sao hông – tôi hỏi em…

Em vẫn xoa xoa cái đầu ròi lườm tôi hằng giọng…

– Đau lắm đó biết hông hả – lại cái giọng trách móc ngọt ngào đó…
– Thôi thôi, xin lỗi mà ai kêu ngồi trước mặt chi – tôi xoa xoa vết thương của em…
– Quánh chết bây giờ tin hông, đụng trúng rồi đổ thừa hã – em hất cái mõ lên…

Đừng nói với tôi rằng mới gặp lại nhau có một buổi sáng mà em lây cái tính đụng đâu đấm đó của nhỏ mỹ anh à nghe, sao con gái dễ bị ảnh hưởng thế nhỉ.

– Rồi xin lỗi, con gái gì mà dữ quá – tôi xin lỗi ríu rít, rồi cũng kèm theo một câu trêu em.
– Dữ mới lại cái thứ như chồng được chớ, mới đi có mấy tháng mà bây giờ ghê quá – em cằn nhăn…

Người con gái ngọt ngào dễ thương ngày trước của tôi đâu rồi, trước mặt tôi là ai vậy má ơi, chết con rồi.

Tôi vẫn ngồi đỏ nghe nhỏ chửi xối xả, đi được 4 tháng thì con người em đã thay đổi hoàn toàn, em đã trưởng thành hơn, mạnh mẻ và dứt khoát, tôi thật sự chẳng bao giờ được như em cả, có lẽ là do cái tính dùng dằn của tôi lúc đó mà những người tôi yêu phải ra đi, trở về với thực tại tôi ngồi rõ lọc cọc trên màn hình vi tính vẫn sáng trưng, đồng hồ điểm đúng 7h, tiếng bước chân lộp cộp dần dần tiếng gần lại đằng sau tôi.

– Chồng iu đang làm gì đó – một cái ôm mát lạnh choàng qua cổ tôi.

Tôi dừng phím, quay lên nhìn em, vẫn gương mặt hồn nhiên ngọt ngào đó, em bây giờ đã là người con gái của tôi, sẽ cùng tôi bước đến hết đoạn đường còn lại của cuộc đời, tiếng tíc ta tíck tóck, của chiến đồng hồ mà em mua những ngày ở bên Italia đang đung đưa lúc lắc theo cơn gió nhẹ.

– Xì… lại viết nữa à – em càm ràm…
– Ừm… viết chứ, mấy anh em trên truyen321.info hối quá nè – tôi cười rồi hôn nhẹ lên má em một cái…
– Nhớ dai dữ ha, mấy chuyện em nhờ thì không nhớ, còn mấy cái chuyện xa lắc xa lơ thì nhớ dai dữ – em đánh nhẹ lên vai tôi…
– Thôi mà… đó là con đường của cuộc đời hai đứa mình mà – tôi nói trầm…
– Xì… vợ có nói gì đâu à – em cười khì…
– Ừm… – tôi ừm nhẹ…
– Thôi vợ đi xuống nhà xem tv ngen, chồng viết tiếp đi – em xoa đầu tôi…

Hình bóng mềm mại thướt tha của em trong bộ đồ ngủ màu đỏ sẩm khuất sau cánh cửa gỗ kia, tôi lắc đầu cười nhẹ trước cái hạnh động nhúng nhảy của em, từ người con gái lạnh lùng dứt khoát bây giờ khi làm vợ tôi thì dịu dàng nữ tính ghê gớm, đúng là con gái mà nhiều thứ không hiểu nổi…

Trở về với quá khứ tôi bước theo sau em, em nhũng nhảy xuống từng bật thang hát nho nhỏ một bài hát gì đó, cười tôi mỉm cười nhìn em thôi, chẳng có thể làm gì khác.

– Ăn cơm nè – mỹ anh lên tiếng…
– Ừ…

Từng ngày mấy nhỏ đến nhà tôi, thì căn nhà vui tươi hơn hẵng, lúc nào cũng đầy ấp tiếng cười khúc khích, và những câu chuyện đùa, mẹ tôi cười nhiều hơn, và vui vẻ nhiều hơn khi nói chuyện với mấy nhỏ, và chủ đê chính luôn luôn là nói xấu tôi. Nói vậy chứ tôi cũng chẳng nói gì, đem lại nụ cười cho mẹ, cho ba, cho con em và cả những người con gái tôi yêu thì việc đó cũng chẳng quá khó khăn gì, lại thịt kho rịu cái món ăn thân thuộc nơi ngày tết mùi thơm loáng thoáng bay nhè nhẹ khắp cái bàn ấm cúng, ăn cơm mà cả nhà cứ cười mãi đến nói con em tôi nó sặc cơm cũng khiến mọi người cười. Buổi cơm đầm ấm cũng đã qua, đồng hồ điểm đúng 8h tối, trời cũng đã khuya mà em thì lại không ở nhà tôi được (hết chỗ rồi), tôi đành phải chở em về nhà…

– Minh đưa con ngân về đi, khuya rồi – ba tôi nói…
– Dạ con biết rồi.

Chạy lên lầu xỏ cái quần cục vào rồi chở nhỏ về, buổi tối có lẽ đông đúc và nhộn nhịp hơn cái không khí vắng tanh lúc sáng nay, gió thổi mơn trớn nhẹ nhàng từng dòng người chen chút nhau đi chơi tết, những vợ chồng trẻ nắm tay những đứa con yêu quý của họ bước nhẹ nhàng trên vỉa hè chen chút, không gian thập ấm áp, chở em lướt nhẹ trên những con đường đêm chở dài, em ngồi phía sau ôm chặt lấy tôi không nói tiếng nào, và tôi cũng im lặng không nói một tiếng nào, cái ôm ấm áp nhưng xa vời này lúc nào sẽ xa tôi đây, nghĩ đến việc đó mà lòng tôi đau nhói ứ nghẹn nơi cổ họng…

– Chồng nè – em cất tiếng nói…
– Hã gì… – giọng tôi trầm xuống…
– Nhớ yêu chị vợ nhiều nhaz – giọng em cũng buồn…
– Ừ… nhưng em vẫn là người anh yêu nhất…
– Đừng… mà… đừng nói như vậy, vợ chỉ muốn một mảnh ghét nhỏ trong tim chồng thôi à không cần nhiều như thế đâu – em nói…
– Nhưn… g… – tôi chưa kịp thốt lên thì em bịt chặt miệng tôi lại…
– Đừng nói gì chồng ngố à, nếu yêu vợ thì hã làm gì vợ nói nha – em nói dài…

Tôi lúc này chẳng biết nói gì và tôi cũng chẳng dám nói gì trước sự cao thượng quá to lớn của em, một thằng như tôi tại sao lại được đối xữ tốt đến như vậy chứ, ông trời tôi không đáng, không đáng ông tạo ra một người khác đi, tạo ra một người có thể xứng đáng để nhận được điều đó đi. Tôi im lặng trong cái ôm nhẹ của nhỏ, đau tôi đau lắm nhưng tôi chẳng có thể làm gì để giảm đi nỗi đau này. Chở nhỏ về mà lòng tôi chỉ im lặng, không nói gì được cả, nhỏ chỉ tựa người sát vào tôi thỉnh thoảng cười nhẹ.

– Thôi zô nhà đi – tôi kêu em vào…
– Ừm thôi vào nha ông chồng ngố – em nói rồi hôn nhẹ vào môi tôi rồi chạy vào…

Nụ hôn này có lẽ tôi đã rất lâu rồi mới hai đôi môi này mới chạm được vào nhau, quá xa rồi rất xa…

Chạy về nhà mà lòng tôi đau nhói vì câu nói của nhỏ, và ngày em đi cũng đã gần tới rồi…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: https://truyen321.info/chay-tron/

Tôi lại lẽ loi một mình trên con đường đêm kia, cố len lách vào nơi tối để không ai thấy sự đau đớn của tôi lúc này, mày trách em sao minh, mày bị ngu hay mày bị điên vậy, em hy sinh cho mày, em cao thượng như vậy mà mày dám nói em gây đau đớn cho mày sao? Mày mới là người gây cho em đau đớn đó, mày có biết em còn đau hơn cả mày không, mày có thấy những giọt nước mắt em rơi khi mày không có ở đó không.

Mày làm ơn đi, đừng làm ai thêm đau đớn nữa, đừng có phải biết bao nhiêu nước mắt của người con gái yêu mày phải rớt thêm một lần nữa, gió thổi rít nhẹ từng cơn lạnh buốt len lỏi vào trái tim tan nát đó, tôi hít tất cả cảm xúc của mình sâu vào phổi rồi nhấn ra vọt đi trong đêm, gió thổi rát mặt tôi, đau đau lắm, nhưng tôi vẫn phải cố chạy về nhà, ngủ một giất rồi cũng sẽ quên thôi, minh mày phải thực hiện điều mày hứa với em.

Ksiit… s. E… é. T. T… t… t… tôi thắng két nhẹ một cái rồi chạy xe vào nhà, cố lò mò mở cái điền lên để thấy đường đi…”tách”… cái công tắc điền vang lên nhẹ một tiếng, nguyên nhà trống trơn không còn ai ở dươi này hết, ừm khuya rồi chắc đi ngủ hết rồi chứ con gái mà ai thức nữa. Hít nhẹ một hơi rồi cố lê bước lên lầu, tiếng đồng hồ vẫn tík tók chạy đều trên trần nhà, cạch… cạch… cạch… Ôi địt… sau cửa phòng đéo mở được thế này… bỏ mẹ quên nữa… phòng bị chiếm mất rồi còn đâu, hài đúng là già rồi quên mất rồi. Lắc đầu một cái rồi lọc cọc xuống nhà dưới pha một tách cà phê rồi đi ngủ, từng giọt cà phê đen hực nhỏ tựng giọt nặng trịch rơi nhẹ xuống cái cốc thủy tinh đặt trên bàn.

5 phút… 10 phút cuối cùng cũng đã qua ly cà phê đen cũng đã được nữa chừng vừa định đưa lên miệng ngậm lấy một miếng thì, một bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần giật lấy, tôi giật mình quay lại xem ai to gan thế… thì ra là nhỏ Quyên tôi nhìn nhỏ ngơ ngác, khuya rồi sao nhỏ còn xuống đây nữa…

– Uống cà phê sao… – nhỏ ngim giọng…
– Ừ – tôi gật đầu…
– Hứa cái gì với quyên quên rồi sao – nhỏ nhíu mày…
– Không…
– Vậy sao lại uống…
– Thít…
– Nói vậy nghe được hả…
– Ừ…

Nhỏ nhìn tôi buồn đượm rồi quay lên lầu không nói gì, tôi cũng như vậy chẳng nói gì, sao tôi lại sữ xự như vậy nhỉ tại sao lại khiến nhỏ buồn thế nhỉ. Tại sao, tôi cũng lại im lặng chỉ biết tự trách bản thân mình thôi, tôi biết phải làm gì đây chứ, nhìn cái ly cà phê đen đó một lúc thì tôi cũng chẳng muốn uống nữa… đổ xuống dòng nước xoáy sâu kia mà lòng tôi của vơi nhẹ đi phần nào.

– Uống cái này đi – ai lấy một lon coca đặt nhẹ vào gái tôi…

Nguyên cảm giác lạnh buốt truyền về khiến tôi giật mình, thì ra là nhỏ, nhỏ đứng núp sau cầu thang nãy giờ để nhìn tôi xem có uống ly cà phê không.

– Ừ… cám… ơn – tôi cười nhẹ…
– Bộ có chuyện gì zạ – nhỏ hỏi…
– Không có gì đâu, lên ngủ đi – tôi nói…
– Thiệt hông…
– Nhanh lên ngủ đi…

Tôi vả vào đít nhỏ một cái chát, đuổi nhỏ uống xong lon coca lạnh te đó rồi trèo lên bộ salon ngủ, bịch… nguyên cái mền phủ kính cả đầu tôi…

– Đắp vô đi, trời lạnh lắm đó – nhỏ nói…
– Ừm… cảm ơn, thôi lên ngủ đi – tôi nói…
– Ừm ngủ ngon…
– Ừ…

… và… sáng… lên… tối bao phủ… cứ… thế 3 ngày nữa đã trôi qua lặng lẽ đã qua…

Mùng… 4 tết…

Nắng lại lên qua khung cửa sổ uá màu theo năm tháng đó, tôi vươn vai vặn lưng vặn cổ rốp rốp… Ngáp oài lên một cái và một ngày mới đã đến và cũng có lẽ máu sẽ đổ…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: https://truyen321.info/chay-tron/

Hít nhẹ một hơi không khí ngày mới vào người tôi, gôm mùng cuống gối chạy lên lầu… cộ… c. C. Cộc… c. C tôi gõ cửa nhẹ, lại gõ thêm một lần nữa không khí vẫn im lặng, ơ đừng nói là giờ này còn ngủ nữa à nha, con gái con lứa gì mà ngủ nướng thấy sợ luôn, vừa tính đạp cửa vào thì cạch… tiếng mở cửa van lên, nhỏ quyên bước ra nhìn tôi mà còn vẫn ngáp dài.

– Oa. A. A… a… zì zạ… – nhỏ hỏi…
– Đem vào coi – tôi đưa mền cho nhỏ…
– Trời… tưởng cái gì – nhỏ trách móc…
– Ôm vào rồi kêu mấy đứa kia xuống lên, mẹ dọn đồ ăn sáng rồi kìa – tôi cào nhàu…
– Rồi…

Rầm… nhỏ đóng cửa cái râm, ơ cái con nhỏ này có lòng tốt kêu xuống ăn mà còn tỏ vẻ cái thái độ đó nữa, nhỏ giờ thay đổi nhiều quá rồi. Lắc đầu ngán ngẫm thì tôi cũng lọc cọc xuống dưới nhà, lúc này thì mẹ đã dọn cơm lên, cái vị nóng hừng hực pha mùi cơm bay thẳng vào mũi tôi khiến tôi cồn cào, hít thở thêm một chút rồi ngồi bẹp xuống bàn.

– Mấy đứa kia đâu – mẹ hỏi…
– Còn ngủ trên đó đó – tôi thở dài…
– Ừm zị để tụi nó ngủ đi, con gái ngủ trưa chút cũng không sao…

Hã… tôi vừa nghe cái gì vậy trời, có phải câu đó là của mẹ tôi không vậy trời, nhớ những ngày còn ở nhà mới ngủ có 8h mà mẹ đã đánh tôi tơi bời rồi, còn bây giờ thì tôi nói mấy nhỏ ngủ trưa thì mẹ lại bênh, đúng là trọng nữ khinh nam quá trời mà, bây giờ mẹ chỉ yêu mấy nhỏ thôi còn tôi thì ra rìa rồi, giờ mà tôi chẳng khác thằng tự kỹ nữa, đang lang mang thì ba xuống, ba lại hỏi…

– Mấy đứa nó đâu rồi…
– Còn nướng trên trển đó – tôi thở dài…

Ba nhìn tôi rồi cười nhẹ nói…

– Ừm cho mấy đứa nó ngủ thêm chút đi, con gái mà…

What… cả ba cũng nói nói như vậy, thật là tôi ra rìa rồi buồn quá… vừa định lùa cơm vào miệng thì tiếng bước chân rầm rầm xuống, là mấy nhỏ chứ ai đây, cầm đầu là con em tôi chắc luôn. Vừa xuống tới mà mấy nhỏ nói một câu khiến tôi đứng hình buổi sáng…

– Chào ba mẹ buổi sáng – cả đám nói lớn…

What… Clgt? Ba mẹ tôi nhận con nuôi hồi nào vậy ta, chắc tôi nghe nhầm rồi, tôi lắc lăc cái đầu rồi cậm cụi ăn tiếp.

– Mấy con mới thức hả, ngủ ngon hông… – mẹ tôi nói…

Từ lúc nhận thức được mọi chuyện thì tôi chả nghe được câu nói đó giờ mẹ lại nói với mấy nhỏ như vậy ôi buồn quá… tôi lại đâm ra tự kỷ cố vét hết chén cơm vào miệng, mấy nhỏ thì nhìn nhau cười tít mắt tại mẹ nấu toàn mấy món của mấy nhỏ thích mà…

– Minh với đứa nào lát đi chợ mua đồ cho mẹ ngen – mẹ tôi nói…
– Mua gì mẹ – tôi ngước lên nhìn…
– À mua đồ về cho mẹ làm đồ ăn, khoảng 1h chiều ông chú mày xuống chơi…
– Ông chú nào – tôi gặng hỏi…
– Nói mày cũng không biết đâu – mẹ cằn nhằn.

Cố gượng ăn thêm 5 chén cơm nữa tôi lê lếch cùng ông ba ra nhà trước xem tv, còn mẹ với mấy nhỏ thì ở sau rửa chén, mà công nhận từ ngày đến nhà tôi mấy nhỏ đảm đang hơn hẵng… Chắc là do mẹ tôi huấn luyện chứ đâu chắc định kiếm một đứa con dâu nên mới làm dữ vậy. Đang ngồi chơi đánh cờ tướng với ông ba thì tiếng mẹ văng vẳng ra…

– Đi mua chưa mạy – mẹ nói lớn…
– Chưa con đang đánh cờ với ba – tôi đáp…
– Đánh với chả cờ, đi mua nhanh lên, kêu thêm đứa nào đi chung đi – mẹ nói…
– Dạ… – tôi đáp uể uải…

Bỏ dỡ ván cờ với ông ba tôi chạy lên lầu sọt đại cái quần short vào rồi chạy xuống nhà, vừa định đi rũ nhỏ quyên hay mỹ anh thì, chị hương đâu lù lù đằng sau.

– Đi thôi – nhỏ kéo tôi…
– Từ… từ… chưa lấy tiền với mua cái gì nữa – tôi thở dài…
– Ừ zị nhanh đi – nhỏ ngắt tôi…
– Ui… biết rồi…

Tôi bước ra sau mẹ với hai nhỏ đang xì xầm cái gì đó mà rôm rã cả lên, tôi nhìn mẹ, rrồi mẹ đưa cho tôi miếng giấy dài sọc với tiền rồi đạp tôi văng ra cửa.

– Rồi đi thôi – tôi ngắt vô hông nhỏ…
– A. A. A… ừ – nhỏ la nhẹ…

Ngồi trên con xe vi vút còn phía sau là nhỏ, chưa từng thấy con nhỏ nào như nhỏ này, khoái đi muốn chết mà còn bà đặt không thích, đúng là con gái mà khó hiểu thật.

– Ê. E. E… Mua cái đó ăn đi – nhỏ gị muốn rách cái áo tôi…
– Mua cái gì – tôi hỏi…
– Cái đó kìa kìa – nhỏ chỉ tay…

À thì ra là kẹo bông gòn nhìn cái bản mặt vậy mà thích ăn vặt dữ, suốt đường gặp cái gì cũng mua đến nỗi ăn không hết củng mua, cái con nhỏ này ngộ thật nhìn zị mà không phải zị. Gữi xe vào xe trước chợ nhỏ lăn tăn chạy trước, tôi thì lê lết đằng phía sau, ơ… đâu rồi, mới quay qua mua đồ mà đâu rồi, tôi cằm bọc đồ trên tay mà lòng đầy rối bời, cái nhỏ này trời ơi chạy đâu rồi trời, đã không biết đường mà còn chạy lung tung nữa, huống hồ là chỗ này nó cũng không có tốt lành gì.

Vừa chạy mà tôi vẫn gọi to tên nhỏ, từng giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán ướt cả áo tôi, chợt tôi thấy nguyên một đám đầu xanh mỏ đỏ đang xoay quanh cái gì đó. Đừng nói là nhỏ ở đó nghe, tôi hốt hoảng chạy đến thì quả ra chẳng ai khác, là con nhỏ đang đứng trong đó, tôi chen vào kéo nhỏ ra và kèm theo một câu…

– Xin lỗi đây bạn em…

Tưởng chừng mọi việc xong xuôi nhưng không phải vậy một bàn tay đặt cái bịch trên vai tôi nói…

– Bạn mày thì làm con cặc gì nhau…

Đu má mày ngon thằng chó, mùng 4 tết muốn chơi nhau à, tôi cười nhạt nhẽo một cái đưa bị đồ sang cho nhỏ rồi ngước lên nhìn nó…

– Vậy giờ mày muốn gì, chơi tao à – mắt tôi lạnh te xoáy sâu vào nó…
– Đu má ngon…

Vèo hắn giơ tay lên tán tôi một cái nhưng tôi kịp đưa tay sang đỡ và nói…

– Muốn chơi… ok? Thích thì chơi…

Tôi đưa chân đạp vào bụng thằng đó một cái, nó ôm bụng chuối đầu xuống thì tôi móc ngay một cái bung vào cằm nó, hình như tôi đánh hơi mạnh thì phải máu nhỏ từ miệng nói chảy dài ra xuống đất, bọn kia thì vừa định xong lên thì đám bảo vệ dân phố chạy đến (giang hồ đúng hơn)

– Mẹ quậy hả – một thằng hét lớn…
– Uã mày hả minh – một anh to con nhìn…
– Đu lâu lắm rồi mới gặp anh nha, giờ làm bảo vệ luôn dữ dọi thật – người này là anh Nam, lúc học cấp hai anh luôn là người che chở tôi…
– Ồ vài bửa anh em mình lai rai, mà chuyện gì vậy nhóc – anh hỏi…
– Dạ cũng không có gì anh, mấy anh này chọc bạn em, nên em lại gị nói ra thì bị mấy anh chặn lại rồi định đánh em, em giật mình nên đỡ tay nhầm trúng càm ảnh nên mới vậy đó – tôi xoắn gió vào…
– Cái gì, mẹ mấy thằng biến, ở đây tao chặt đầu bây giờ – ổng hét lớn…

Mấy thằng đó giật mình nên chạy cụp đuôi đi, ảnh nói lớn để giải tán đám đông rồi đâu cũng vào đấy.

– Thôi về đi, chiều qua anh em mình lai rai – ảnh cười…
– Dạ chiều em qua, thôi em về nha…

Chào ảnh một tiếng rồi tôi với nhỏ đi lấy xe, không biết từ lúc nào mà nhỏ đã bám chặt lấy cánh tay tôi rồi, chắc sợ đây mà bình thường thì hun dữ lắm đụng chuyện cái là y chang con mèo con.

– Buông ra coi thân thít lắm sao mà ôm tay ôm chân zậy – tôi trêu nhỏ.
– Quê… n… xin lỗi – nhỏ buông ra rồi gãi gãi đầu…

Tôi nhìn nhỏ cười khì rồi chở nhỏ về, và tất cả chỉ bắt đầu cho một kết cục toàn là một màu đỏ thẩm…

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x