Phần 56
Thằng thiên hoảng hồn khi gặp cái sự tức giận của tôi, cái gương mặt đó. Cặp mắt đỏ ngầu, hai hàm răng va ken két vào nhau, chưa kịp đợi nó điện cho tụi kia thì tôi đã phi lên xe vút đi.

– Khoan chồng yk đâu vậy – tiếng nhỏ mỹ anh vang lên.
– Qua trường xxx. Con ly bị tụi kia đánh…

Vừa dứt tiếng là tôi phóng vút đi xé toạt từng ngọn gió ra làm hai, hai bàn tay bấu chặt lấy tay gas một lúc một nhanh, tiếng xe gầm gú khiến mọi người giật mình đi trong một s… từng đường máu nổi hằng lên trên cánh tay màu nắng của tôi. Gió thổi cay xè hai khóe mắt tôi, mắt tôi mỡ căng ra hết cỡ đón lấy gió… kít… tiếng bánh xe cọ xát xuống mặt đường nóng giữa trưa. Tôi buông con xe chạy thẳng vào hàng người đông như kiến, giữa cái đám đông đó, là đứa em tôi, nó úp mặt xuống khóc nức nở, nhỏ trâm thì che chắn cho nó. Còn xung quanh là 4 con đỉ tóc vàng đang tay tung chân đá vào nó.

– Đụ con đỉ mẹ mấy con đỉ kia…

Tôi hét lên rồi chụp lấy đầu một con đỉ mập lù vật xuống đất một cái bốp, tất cả tiếng xì xầm cười nói phút chốc im bặt, mặc kệ những ánh mắt đang bàng hoàng kia, vút một cái bộp tay ngay mặt con kia một cái chát… tôi nhanh tay gạt hai đứa còn lại ra và nói…

– Đụ má dám động em tao hã mấy con đĩ…

Do những hành động của tôi vừa làm khiến bọn nó xanh mặt cả đi, bọn nó chạy mất hút trong cái đám đông lỡn quỡn đấy, mẹ riêng còn một con nhỏ xanh mắt đứng như bị trời trồng không nhúc nhít, tôi gịm giọng mở lời nhỏ nhẹ.

– Ai kêu bạn đánh em tui – nhỏ nhẹ…
– … tại… thấ. Y… ghét nên đánh.
– Địt con mẹ mày nói nhẹ đéo nghe à – tôi hét lên…

Nguyên cái mặt nó từ màu xanh lá chúôi chuyển sang màu trắng bệch không còn một miếng máu, tôi mà làm thêm cái nữa con nhỏ này không đứt mạch máu não mới lạ.

– Hứ. C… tụi thằng Vũ… – con nhỏ nó nấc lên từng tiếng một…
– À được rồi.

Tôi đứng phắt dậy máu dồn từ hai cánh tay tôi đổ dồn về ngày một nhiều, từng tế bào trong cơ thể nóng rang lên như bị thiêu đốt, đảo mắt nhìn quanh tụi đang đứng xem hét lớn…

– Đụ mẹ vui lắm à…

Lập tức trong 1s chẳng còn đứa nào đứng lãng vãng, tôi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nó an ủi.

– Không sao rồi anh hai xin lỗi…
– Đau quá… hức… hứ. C…

Từng tiếng tiếng nấc của nó như muốn xuyên thủng con tim tôi, con mẹ tụi mày hôm nay tao phải giết tụi mày mẹ tụi mày, từng vết thương bầm tím của nó lặng lẽ in hằng lên làn da trắng đó, lúc này thì tiếng xe máy vang lên brừm… brừm… phía sau. Tôi nhanh người quay lại nhìn thì là tụi thằng tiến, thằng thành, và thằng thiên. Cùng với 3 nhỏ, cả 3 nhỏ nhìn thấy nó đang ngồi phịt dưới mặt đất liền nhanh chân chạy lại, tôi đứng phắt dậy, cái không khí lạnh lẽo lại bao bọc lấy tôi, tôi cười nhạt một cái rồi chậm rãi nói…

– Quyên coi con ly dùm minh cái nghe – từng câu chữ phát ra.
– Ừm…

Cả 3 đứa gật đầu, tôi quay người lại đi đến chỗ của thằng thiên…

– Mày biết chỗ của tụi chó đó không – tôi nói…
– Không. Hôm qua tao thấy tụi nó đang đi trên đường nên úp luôn – nó đáp…
– Được rồi đợi tao chút.

Tôi bước chậm lại chỗ con nhỏ kia vẫn còn nằm bẹp dưới đất, tôi vuốt nhẹ lấy mái tóc màu đen láy, hai hàn nước mắt chảy ướt hết cả gương mặt, nhìn kỹ thì con bé cũng khá xinh chứ chẳng đùa, mắt to, mũi cao, mặt hơi tròn, tóc dài… da trắng. Nói chung là khá giống con midu bây giờ ( không biết anh em biết không, nói thật chứ đéo chém.

– Em biết chỗ của đám thằng vũ không – tôi nhẹ nhàng hỏi…
– Dạ… ạa… a… – ngoan thật…
– Biết không – tôi nạt lớn…
– Dạ biết – con nhỏ nín bặt.
– Được rồi theo anh…

Tôi kéo con nhỏ đứng dậy tiếng về chỗ thằng thiên, khi đi ngang chỗ của mỹ anh tôi vội nói…

– Em đưa con ly về dùm anh, anh giải quyết xong rồi về sau…
– Dạ… – ngoan vậy ta…

Tôi kéo con nhỏ này ngồi phía sau con wave độ của thằng thành và vút đi cùng với đoàn xe, đi theo sự chỉ dẫn của con nhỏ một hồi thì cũng đến chỗ, đó là dưới một cái dạ cầu khá bự. Giữa cầu là một đám đầu màu cức vịt đang ngồi chơi bài ở đó. Địt con mẹ tụi mày, hôm nay tao đưa mày lên bàn thờ hết. Mặc dù lòng tôi như lửa đốt bây giờ nhưng vẫn cố lấy cái khẩu trang bịt cái bản mặt lại, đơn giản là tôi sợ bị biết mặt rồi công an sờ gáy cũng mệt. Tôi bước xuống xe rút ra một cây ống tuýp dài chừng hai gan tay bóng loán, hít một hơi thật sâu vào bụng xong.

– Đụ con đỉ mẹ tụi mày…

Cả đám tay lâm le ống túyt chạy ngay đến tụi nó, bọn chó đó giật mình thì bốp… tôi bắt chớn đưa thẳng nguyên cái đầu gối ngay trực diện cái mặt thằng chó đầu hói… máu mũi thằng đó phún ra như nước. Siết chặt lấy ống tuýp vụt ngay lưng thằng ngồi bên cạnh một cái bung… thằng đó la oai oái nằm rên rỉ dưới mặt đất, lúc này bọn thằng thiên từ đằng sau chạy vụt lên đánh bọn kia. Cốp một thằng vút một cái cây ngay vào vết thương cũ của tôi, máu từ vết thương rĩ ra khiến tôi ra khuỵ xuống đất…

– Con mẹ mày…

Tôi móc nguyên một cú ngay vào cổ họng thằng đang lâm le cái cây đó, kinh ngiệm từ cái hôm trước. Thằng đó ngả khuỵ xuống ôm lấy cổ họng ho sặc sụa ối cả nước ra địt mẹ tỏm vãi lồn. Lúc này tôi đã đứng lại được nên vút nguyên cái ống tuýp ngay đầu thằng đang cố đứng dậy… bốp… cái âm thanh của một thanh kim loại va vào hộp sọ một con người tạo ra một âm thanh khiến người khác phải rùng mình…

– Â. Â… a con mẹ mày đau quá…
– Mẹ mày, con mẹ mày…

Tôi buông cái ống tuýp ra đấm vào mặt thằng đó, bóp… binh… bốp. Từng cú đấm tôi nện thẳng vào trực tâm mặt của nó, máu miệng nó phún ra ướt hết cả tay tôi.

– Thôi… được rồi đánh nữa nó chết đó – tiếng thằng thành vang lên…
– Con mẹ mày địt mẹ mày…

Tôi bị thằng thiên với thằng thành lôi ra nhưng vẫn cố đạp vào người thằng đó, bước kênh kàng ra với cái tay toàn máu và vút đi, bỏ lại cái cảnh tường máu me bê bết dưới dạ cầu…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: https://truyen321.info/chay-tron/

Từng ánh nắng khe khẽ buông mình nhẹ qua những chiếc lá ngả màu vàng sậm, không gian lại tĩnh lặng như những ngày trước, trong một góc nào đó của cuộc đời, vẫn còn có những con người đang vật lộn với dòng đời mưu sinh, vẫn còn những góc khuất mà đã bị che lấp bới cái sự hào nhoáng nơi đây. Lột cái khẫu trang tanh nồng mùi máu ra, hít một hơi không khí trong lành, khụ… khụ… trong lành cái đéo gì, toàn khói toàn bụi. Cả bọn sau khi tiễn bọn Vũ chó về nơi an nghĩ thì cũng đã rẽ đi nhiều hướng để tránh bị nghi ngờ, tôi với thằng thành chung đường nên về chung. Cơ mặt tôi lúc này cũng đã giản ra một lúc sau khi giải quyết xong chuyện.

– Khà khà lên tay rồi mày nhỡ – tôi nhìn thằng thành cười…
– Ừ… sướng thật, lâu rồi không đánh đấm…

Hai thằng nhìn nhau cười khanh khách mà không màng tới một người đang ngồi ở sau xe tôi, thằng thành nhìn ra phía sau xe tôi rồi quay lại với cái bản mặt đần thối, nhìn tục không chịu được…

– Ê mày định đưa con nhỏ này về nhà luôn à – nó há hốc…

Nó nhắc tôi mới nhớ, là con nhỏ bị tôi bắt đưa đến chỗ bọn vũ chó vẫn còn ngồi phía sau, chết bà rồi, tự dưng quên mất cả con nhỏ, mà con nhỏ này kể cũng ngộ, ngoan ngoãn thật kêu gì làm đó không dám hó hé bất cứ lời nào.

– Nhà em ở đâu, để anh đưa về – tôi cố mở miệng nhỏ nhẹ.
– Dạ… nhà ở số xx. Đường yy…

Ê cái số nhà này nghe quen quen ta, gặp đâu rồi thì phải. Phải rồi nhà của chị quãn lý mà, đừng nói là nhỏ này là em của chị Trinh à nha…

– Em có quan hệ gì với chị Trinh – tôi quay đầu lời hỏi…
– Dạ… chỉ là chị hai em – chết bà đúng số nhà rồi…
– Được rồi…

Tôi cố định thần lại, kỳ này bỏ mẹ thật rồi, bắt cóc em quản lý kỳ này tiêu thật rồi…

– Được gì anh – nhỏ nói nhẹ nhàng bên tai tôi…
– Không gì, thành mày về luôn hả gì – tôi quay sang nó hỏi…
– Đâu tao tính qua anh Quy – nó nói…
– Ừ vậy tao về trước nghen…
– Ừ…

Nói xong với nó là tôi cũng vừa lúc đề gas vút đi trên con đường chiều nắng, bóng xe lướt nhanh qua bao nhiêu con phố con đường rồi cũng đến gần nhà nhỏ…

– Em là gì của thằng Vũ – tôi quay lại hỏi…
– Dạ… – con nhỏ ấp úng…
– Là gì – tôi nghiêm giọng…
– Dạ bạn… – con nhỏ muốn đứng tim…
– Nó kêu em đánh con ly hã gì – tôi hằng học…
– Dạ… không…
– Vậy sao lại đánh em anh…
– Tại nó học giỏi với lại thu hút hết bọn trong lớp về nó – à thì ra là vậy…

Tôi thở dài rồi lắc đầu, tưởng chuyện gì thì ra là vậy, tôi cười nhạt một cái rồi quay lại nói…

– Được rồi lần này anh không nói gì, lần sau thì đừng có trách – tôi cười đểu…
– Dạ… em xin lỗi – con nhỏ nói nhỏ nhẹ…

Tôi lạng lách thêm một chút nữa thì cũng tới nhà con nhỏ, thắng nhẹ chiếc xe trước nhà của con nhỏ.

– Vào nhà đi – tôi nói…
– Dạ em chào anh…

Cũng ngoan ngoãn lắm chứ bộ, mà sao lại làm như vậy. Đúng là đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá thật mà.

– Ê thằng kia làm gì đó – một giọng nói nghiêm nghị quen thuộc…

Lập tức tôi quay đầu lại nhìn thì ra là chị Trinh, cái bà này làm tôi muốn rụng rời cả tim, nhỏ đang bước thì cũng ngoái đầu lại nhìn. Chị nhìn tôi cười nhẹ một cái rồi nghiêm giọng…

– Sau không đi làm mà lăng tăng đâu đây – chị vừa cười vừa nghiêm nghị…
– Em của em nó bị té xe… – tôi nói dốc…
– Hã rồi có sau không để chị qua thăm nó được không, nó ở bệnh viện nào – chị làm một hơi nghe phát mệt…
– Ặc… chày chút đỉnh à – tôi cười nhẹ…
– Ừm, ghé nhà chị có gì hông…
– À thì đưa em của chị về, đang đi thì nó xin quá giang – tôi quay lại nhìn nó…
– Vậy hả… vào nhà chị chơi – chị cười…
– Da thôi bữa khác đi chị, em phải về lo cho nó – tôi kiếm cớ…
– Ừm… vậy thì thôi, vài bữa chị qua chơi hé được hông? – Chị hỏi…
– Dạ được thôi, sợ chị không dám tới thôi – tôi cũng cười…
– Chị mà sợ à…
– Thôi nhảm hoài mệt quá, về à…

Không cần đợi chị trả lời là tôi đã đề gas vút đi trong lòng người, lượn lách qua vài 3 cái ngã 3 ngã tư thì cũng về tới nhà. Vừa dựng chiếc xe lại thì trong nhà đã nháu nhàu cả lên, tôi lắc đầu rồi bước vào. Một cảnh tượng hãi hùng đang diễn ra trước mặt tôi, gối mùn gì tùm lum hết cả lên, trong đó thì 4 người con gái đang đánh nhau ịt đụi không khoang nhượng, mà đứa hình như đang chiếm ưu thế nhất là đứa em gái của tôi, đứa em gái bé bỏng của anh hai. Vừa mới lúc nãy khóc huhu vì bị đánh thì bây giờ trước mắt tôi là một đứa em hoàn toàn khác. Ngộ thật ta, đúng là con gái khó hiểu thật.

– Ê mới về hả – nhỏ quyên vừa nhìn tôi đã lãnh nguyên cái gối thần công ngay vào đầu khiến nhỏ té bịch xuống đất.

Mà thôi cũng kệ nó vui như vậy thì chắc cũng xong rồi, tôi thở phào nhẹ nhỏm, lén người qua cái cuộc chiến tranh như điên ấy ra sau bếp, pha tách cà phê đen nóng hỏi trên tay thì bụp… không biết đứa nào đứng phía sau chọt ngay hai cái hông tôi khiến một thằng mất trinh như tôi phải giật thót, buôn ly cà phê nóng hừng hực trên tay gớt xuống nền, nguyên cái chỗ tôi đang đứng bây giờ toàn là một màu đen.

Tôi giận tím người quay lại định vã vào đít đứa nào chơi mất dạy thế thì cả 4 nhỏ nhìn tôi cười khanh khạch. Mà đứa cười to nhất là nhỏ Mỹ Anh. Cái con nhỏ này ngày càng nghịch ngợm, mà trình độ nghịch ngợm thì chả biết ướt lượng như thế nào, tôi dung tay mình dính cà phê vã vào mông nhỏ một cái chát…

– AAAAA biết ai đánh hông mà đánh tui – nhỏ xoa xoa cái đít…
– Không – tôi trả lời…
– Hông biết sao đánh – nhỏ nginh nginh cái mỏ lên…
– Thích thì đánh – tôi cũng chả thua gì…
– Ngon… ngon nhỉ…

Chát… bốp… chát… bùm beng… tôi bị đánh hội động ngay lập tức mà không cần biết lý do, hậu quả là mình mãy tôi như cái mền rách vậy. Cố lê lếch lên phòng để tắm rửa sau khi lãnh mấy trăm cú đấm thêm mấy ngàn cú đá của bốn con điên dưới nhà…

Chà chà rửa rửa xong thì bước lọc cọc xuống nhà, lúc này trời đã 6h chiều. Ánh nắng cuối cùng cũng đã tắt, mặt trời cũng đã yên mình sau bên kia thế giới… Từng ánh đèn điện cũng đã bừng sáng sau những con phố tối. Dòng người vẫn chen chút nhau không ngừng nghĩ, vẫn bon chen, vẫn dẫm đạp lên nhau mà sống, cuộc đời là nơi ta có thể làm vua chúa, nhưng cũng là nơi vùi dập ta sâu tận dưới lớp tro tàn của tham vọng.

– Xuống lẹ coi thằng kia, lề mề quá – cái con nhỏ này hôm nay gan nhỉ…
– Rồi rồi, từ từ… – tôi thở dài ngao ngán…

Ngồi lâm nhi cái đống đồ ăn trên bàn mà không hay biết, là mấy con nhỏ đều mặc đồ của con em tôi, Đừng nói là hôm nay quậy banh nhà tôi luôn à nghe trời, mô phật chắc tại tôi suy diễn lung tung quá.

– Tôi nay cho mấy chị ngủ ở đây nha anh hai – má ơi nhắc là gặp liền vậy trời…
– Hã… – đang lùa cơm mà muốn phun ngượt ra trở lại…
– Bộ điếc à – nhỏ quyên nghiêm giọng…

Tới nhỏ mà cũng lên mặt nữa hả trời, kỳ này tôi bị mất số má rồi, tôi vẫn giả vờ như không nghe thấy tiếp tục lùa cơm vào mồm… bốp… nguyên mộ cánh tay nhỏ nhắn đập cái bung vào đầu tôi.

– Giả ngu hã – kỳ này là con nhỏ hương…
– Rồi rồi, muốn ở thì ở, sợ ba má mấy người la thôi – tôi lắc đầu…
– Ờ thế thì tốt – cả 4 đứa cười khanh khách…

Vừa bỏ chén cơm cái kịt xuống bàn và quay đít lên phòng thì một âm thanh nho nhỏ nhưng cũng đủ làm tôi đứng tim là…

– Hôm nay anh hai rửa chén nghen…
– Cái gì… – tôi há hốc…
– Giờ có làm không – lại chơi chiêu hội đồng…
– Rồi làm…

Bưng cái đống chén dĩa trên tay mà lòng nao núng, sao số con nó khổ thế vậy trời, đang lạch cạch rửa thì một bóng người nhẹ nhàng bước ra đằng sau choàng ngang hông ôm lấy tôi…

– Xì chồng tui rửa chén kìa ta – là nhỏ…
– Ờ…
– Ờ cái gì…
– Không gì…

Rữa xong là tôi phi thẳng lên lầu tránh bị sai vặt, và cũng vì trời cũng đã về khuya. Đang mê mang trong giấc ngủ thì một bóng người nhỏ nhắn bước đến cạnh tôi và nói…

– Cho vợ ngủ ké với nha…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: https://truyen321.info/chay-tron/

Cố mắt to mắt nhỏ để nhìn lấy cái bóng người ấy, một bộ đồ thùng thình cái áo có hình doreamon to đùng trước ngực. Bật dậy thì một bờ môi mềm mại chạm vào đôi môi khô rap của tôi, mấy ngày qua tôi chỉ cảm nhận được vị tanh của máu chứ không phải những cảm xúc ngọt ngào của những ngày tháng đang yêu. Nhỏ nhẹ nhàng chạm vào môi tôi, cái mùi vị mềm mại ngọt ngào của một người con gái đang khe khẽ lan ngập tràng trong cơ thể của tôi.

Lưỡi nhỏ nhẹ nhàng chạm vào tôi rồi khẽ rụt ra như một cô gái lần đầu được chạm vào người con trai xa lạ. Từng nhịp thở bồng bền trong căn phòng mơ ảo theo tiếng nhịp gõ tíc tắc của chiếc đồng hồ trên kia. Vén nhẹ mái tóc màu đen bồng bềnh ấy sang một bên, đôi hàng mi nhấp nhái nhìn tôi, đôi môi ngọt ngào khẽ dành cho tôi một nụ cười âu yếm. Trong cái không gian mờ mờ ảo ảo ấy cũng đủ để đôi mắt của tôi có thể nhìn sâu vào từng miếng da thịt đang nhấp nhô sao cái áo thun rộng kia. Đưa mũi mình hít nhẹ cái mùi da thịt mát lạnh của nhỏ để làm dịu đi cái sự khô khốc nơi cổ họng.

– Làm gì đó… – nhỏ nhéo tôi…
– Có gì đâu…

Chẳng cần đợi câu nói của nhỏ tiếp theo là tôi đã hôn nhẹ từng cái ngọt ngào trên cái cổ đó, nhỏ khẽ cựa quậy lột áo tôi ra, tôi vẫn tiếp tục hôn nhỏ, đôi tay chai sần luồn nhẹ qua lớp áo thun coton kia vào trong, một cái cảm giác mát lạnh chạy dọc khắp cơ thể khiến hàng tỉ tế bào trong cơ thể tôi vỡ ra từng mảnh nhỏ. Máu bắt đầu chảy mạnh mẽ hơn, tim tôi đập nhanh hơn thình thịch.

Hàng triệu hồng cầu chảy rân khắp người tôi ngày một nhanh khiến cơ thể tôi như đang bị thêu cháy bởi đê mê và dục vọng. Nhẹ nhàng kéo cái áo thun của nhỏ ra khỏi người, tôi như con thú bị đói khát liền vồ lấy nhỏ siết chặt vào lòng, đôi môi thèm khát bấu chặt lấy ngực nhỏ, tôi đánh lưỡi vòng ve hai cái nhũ hoa đỏ hồng kia. Nhỏ rên ư ử trong cổ họng một lúc một lớn khi tay tôi chạm đến đủng quần của nhỏ, một cảm giác ướt át chạm vào từng đầu ngón tay tôi. Hư thật mới thế mà đã, tôi tự cười nhẹ một cái.

– Cái này là gì vậy ta – tôi giả ngu…
– Ngộ…
– Ngộ gì hả. Hư quá…

Tôi nói rồi cắn nhẹ lên cái nhũ hoa đã cứng của nhỏ…

– A đau… â. A. A…

Nhỏ đập thùn thụg lên lưng tôi như muốn giết người…

– Chhết… cchết… – tôi thở dốc…
– Ai kêu dám chọc vợ chi – nhỏ quánh thêm một cái nữa…
– Hehe ai kêu hư quá chi…
– Tại chồng chứ tại ai mà nói…

Tôi mặc kệ những lời nói ri rĩ bên tai, tôi nhanh tay kéo phịt cái quần cục ngủn của nhỏ ra, tự dưng trong tôi có một cảm giác kỳ lạ khó tả khi được nhìn thấy toàn bộ cơ thể đang trần trụi của nhỏ. Nhỏ khép nép che che đậy đậy nhìn tôi, tôi khẽ tách nhẹ hai cái đùi thon thả của nhỏ ra sang một bên và hướng cặp mắt vào vùng cẩm. Gần hơn… gần hơn. Khoảng cách từ cái miệng tôi đến bướm nhỏ chỉ còn đo bằng micro mét. Chụt… sít… s… a. A… tôi hôn một cái dài vào con bướm đang ướt át…

– Ưm… d. Dừ… ng dơ lắm… a… haz… â… a – nhỏ rên lên từng đợt…

Nhưng tôi vẫn bỏ ngoài tai và đưa lưỡi mình xoáy xâu vào cái hang ướt át đó, từng nhịp thở của nhỏ ngày một nặng hơn, và của tôi cũng vậy. Một cảm giác như một nhà khảo cổ đã khai quật được kiệt tác của mẹ thiên nhiên.

Bung… nguyên một cái ngay trọng tâm vào đầu khiến tôi đang mở miệng to đang ngáp lao vào ngậm chặt cả con bưóm của nhỏ. Nhỏ rên hứ lên một tiếng rồi thở dốc. Đang bần thần chết đứng thì quần tôi đã được cởi ra tự lúc nào…

– Aâ tự do rồi…

Thằng nhỏ reo lên vì vui sướng, nó hùng dũng đứng thẳng người dương cao lá cờ tự do. Tôi bị nhỏ lật nằm ngửa ra không hay, nhỏ nhìn tôi cười khì khì rồi leo lên ngồi trên mình tôi, ọt… một cảm giác sướng tê rân người truyền về khiến từng sung thần kinh như muốn đứt ra. Nhỏ nhắm nghiền mắt miệng rên lên từng tiếng khe khẽ, đâu đây ngoài kia khung cảnh thật tẻ nhạt, nhưng trong đây không gian như bị vỡ tung ra hàng triệu mảnh khi khoái cảm dung hòa cùng dục vọng.

Nhỏ bắt đầu nâng nhẹ hông nhúc nhích theo từng nhịp thở, nhỏ vừa cười thích thú vừa rên lên những âm thanh hết sức dâm đãng, tôi đang đê mê trong từng nhịp slowz cổ điển thì chụp vào hông nhỏ bắt đầu từng bước tangô điên cuồng. Hông tôi nhấp mạnh khiến nhỏ ngả khuỵ xuống ôm chặt lấy tôi, từng nhịp thở ấm áp nặng trẻo đan hòa vào nhau.

Nhỏ ngả khuỵ xuống đưa cái mông trắng toát to tròn trước mắt, sau khi tangô nóng bỏng tôi bắt đầu cuộc đấu bò không khoan nhượng của quốc gia ta ban nhây… cằm lấy thằng nhỏ ướt sủng nóng hổi cạ sát vào thành bướm nhỏ, nhỏ rên lên từng nhịp nặng trĩu khi nó tiến vào tận sâu bên trong hang động mịt mù kia, tôi nhấp mạnh từng hồi điên dại còn nhỏ thì úp mặt xuống chịu trận từng đòn tấn công dũng mãnh của hiệp sĩ.

– A… sướng… em sướng… quá…
– Em tuyệt quá mỹ anh…

Thằng nhỏ cương cứng cực độ và lên tới đỉnh điểm, tôi rút thằng nhỏ ngay lập tức ra khỏi nhỏ và bắn lên mông, từng hồi co giật liên tục chừng 10s khiến tôi như điên dại nằm phịch xuống bên nhỏ và ôm nhỏ vào lòng vỗ về bằng những cữ chỉ âu yếm…

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x