Phần 57
Đang mân mê với đống tài liệu trên bàn thì cái điện thoại trên bàn rung ring ring dồn dập. Vội chụp lấy cái điện thoại trên tên đặp lên tai thì một giọng nói vui tươi bên đầu dây đó…

– Anh hã. Em đang ở công ty nè xuống liền đi – tiếng người đó lí nhí bên đầu dây kia…
– À… ừ đợi chút…

Xếp gọn gạng cái đống hồ sơ lại khoát nhẹ cái áo vest vào rồi bước nhanh xuống dưới, đứng đợi một lúc cũng có thang máy tôi bước nhanh chen vào và đi xuống.

– Chào anh – tiếng nhỏ nhân viên len lỏi vào tôi…
– Ừ chào em…

Vừa bước ra khỏi cửa thì bóng người nhỏ nhắn ngồi trên con Alizabét vẫy vẫy tôi, tôi nhìn người đó ánh mắt một chút mừng rỡ, một chút lo sợ.

– Mình đi uống nước chút nha – người đó nói…
– Ừm để anh vào lấy xe – tôi nói…
– Khỏi đi, đi xe em luôn cho nhanh – người đó đề nghị…
– À cũng được…
– Lên đi…

Người đó nhích ra đằng sau, tay vỗ bẹp bẹp lên cái yên cười như hoa. Tôi cũng cười nhẹ đáp lại và cầm lái. Em vẫn không thay đổi nhiều nhỉ Xù, vẫn cái tính trẻ con ấy không bỏ được, lúc thì nghiêm nghị, lúc thì y chang đứa con nít mới lớn, em cần một người nào đó để che chở, cho em một bờ vai đủ rộng để em tựa vào. Nhưng có lẽ người đàn ông đó không phải là anh rồi em nhỉ, anh mong người đó sẽ tốt hơn anh sẽ cho em cuộc sống như em đã từng nói với anh.

Một cái ôm nhẹ khẽ siết tôi chặt vào lòng, một chút ấm áp khiến tôi gợi nên những kỷ niệm ngày đó, em… anh xin lỗi. Anh chỉ là người đàn ông luôn đem lại đau khổ bởi cái tính trẻ con của anh, anh xin lỗi em Xù à. Thả mình theo cái không gian đang nóng dần lên từng phút ở cái mảnh đất sài gòn này, khói bụi, ồn ào, sự rẽ mạt của tình người là thứ tôi có thể thấy được lúc này. Tách biệt mình khỏi cái đám đông chen chút ấy, tôi rẽ vào một quán khả yên tỉnh, đậu nhẹ cái xe vào bải tôi bước chầm chậm vào. Lựa một cái góc mịt trong kia và ngồi xuống.

– Sinh tố dâu nữa à – tôi hỏi…

Người đó gật đầu rồi khẽ cười nhẹ một cái…

– Còn nhớ nữa à – người đó cười…
– Ừm nhớ chứ phục vụ suốt mà…

Tiếng bước chân lọc cọc của người phục vụ một gần, nhìn tôi cười nhẹ xả giau…

– Anh chị dùng gì – cô phục vụ hỏi…
– Một sinh tố dâu, một cà phê k đường – tôi nói nhanh…
– Dạ vâng anh chị đợi chút…

Bóng người đó khuất xa, giờ cả hai đang nhìn nhau, nhỏ nhìn tôi rồi khẽ rút nhẹ ra từ trong cái ví một tấm thiệp hồng…

– Mai em đám cưới rồi, anh nhớ đi nha – ánh mắt em đượm buồn…

Tôi lặng thinh 1 phút rồi khẽ cười, vậy là em đã có bến đổ rồi còn gì mày phải vui chứ minh. Lúc nãy mày muốn thế rồi còn gì.

– Ừm tất nhiên rồi, cô ngốc ạ – tôi xoa đầu người đó cười nhẹ…
– Thiệt hông đó – người đó cười…
– Sao lại hông…
– Ừm nhớ đó nha…
– Biết rồi, vẫn lu bu như ngày trước nhỉ – tôi ký nhẹ vào tay nhỏ một cái…

Tiếng nước vẫn chảy róc rách ngoài hòn non bộ, tôi ngồi nhìn nhỏ cười và nhâm nhi ly cà phê đắng buốt nơi đầu lưỡi, em có bến đổ rồi có rồi…

– Ê cười cái coi – tôi nói…
– Hông thít – ương ngạnh…
– Vậy mai không đi à – tôi nói…
– Khì khì, rồi đó – người đó cười…
– Ngoan…

Hai đứa cứ huyên thuyên với nhau đến tận chìu, cuối cùng cũng đã xong tôi cằm tâp thiệp màu hồng hạnh phúc cất vào túi áo. Chạy trên đường mà lòng tôi quặng thắt lại, cớ sao tôi lại có cái cảm giác đó, phải vui chứ phải vui để em không buồn.

Thời gian vẫn tít tắc trôi qua trong im lặng, 5h chiều, tôi chạy qua cơ quan của gấu để đón về, từ cái hôm đó chẳng dám đưa xe cho chạy nữa. Rước về tới nhà trong im lặng, em nhìn tôi với vẻ mặt lấm lét…

– Sau hông nói gì zạ chồng iu – em chọt tôi…
– Nè. Xù mai đám cưới rồi đó…

Tôi móc nhẹ cái thiệp ra đưa cho em, em nhìn k chớp mắt rồi cười tủm tỉm…

– Con nhỏ này giờ mới chịu cưới đó hả trời – em cươì…
– Ai biết đâu.

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: https://truyen321.info/chay-tron/

Từng ánh nắng ban mai lại vương mình qua từng tán lá nhỏ xanh rì kia, tôi nhanh chóng bật dậy chạy xuống nhà bếp làm đồ ăn sáng cho em vẫn đang nằm bẹp trên giường kia. Gái lưá gì mà ngủ nướng thế không biết, đã vậy còn bắt chồng mình làm đồ ăn sáng nữa chứ.

Bốp… bốp… tôi vả vào mông em từng cái chan chát thay báo thức…

– Thức coi nhanh coi cái con nhỏ lười biếng kia – tôi lắc lư em…
– Oa… ngủ chút nữa đi, chút nữa đi – em ôm khư khư cái gối…
– Lỳ lợm có ăn sáng k – tôi nói…
– A a a được rồi hehe – em cười…

Lâm li cái phần ăn sáng xong là tôi bắt đầu đi thay đồ, tắm rửa sạch sẽ xong bước ra thì em cũng vừa ủi xong đồ cho tôi, đó giờ em giỏi khoãn này nhất.

– Chồng ai đẹp quá ta – em xìu xòa…
– Chồng người lạ chứ ai – tôi đáp…
– Ngon hé… giỏi quá hé – em đánh vào mông tôi cái bốp…
– Rồi rồi chồng của vợ. Đi tắm lẹ đi trễ bây giờ – tôi nói…
– Ừm đợi chút nha hihi…

Em bước vào trong, tôi ngả vật mình xuống giường nằm thẫn thờ, em có bến đổ rồi. Câu nói ấy cứ quanh quẩn trong đầu tôi, hàng ngàng ký ức lại ùa về từ sâu trong những lớp cát sâu tận đáy tim. Không biết người đó ra sau nhỉ, người đàn ông yêu em đó, từ lúc cằm cái thiệp đó trên tay, tôi vẫn chưa dám mở ra nó, tôi sợ. Tôi sợ phải cám thấy đau đớn, và buồn bã, tiếng con lắc lại vang tíc tắc không ngừng, từng phút giây trôi qua lòng tôi lại nặng trĩu thêm một chút.

Đau quá tim tôi đau quá, tại sao? Tại sao tôi lại tham lam đến thế, quá nhiều rồi quá đủ rồi dừng lại đi, ký ức ơi mi đừng làm tôi đau đớn thêm nữa, ta cầu xin mi. Cái cảm giác lần đầu tiên tôi vượt rào với chỉ là một sự tìm kiếm để lấp khoảng trống trong tim vì tôi quá đau đớn, lúc đó em là 1 người con gái ở bên tôi lúc tôi đau đớn nhất.

Em là người đã khóc cùng tôi, cười cùng tôi, và vui cùng tôi, những khi tôi buồn em lại đến bên tôi, chia sẻ những câu chuyện, cố làm tôi vui và thôi nhớ những chuyện đau lòng. Nhưng còn tôi, tôi làm được gì cho em, khốn nạn, tôi ước tôi không được sinh ra trên cỏi đời này để không phải mang những lỗi lầm to lớn đến vậy.

– Đi thôi nhanh coi – tiếng em làm tôi giật mình dậy.
– Ừ…

Khóa cửa cẩn thận rồi tôi cùng với em đển chỗ nhà hàng nơi có đám cười của em, không gian hôm nay sao buồn đến thế, có phải nó đồng cảm vơi tôi hay không mà sau nó lại như vậy. Bước vào trong một sự hạnh phúc ngập tràng lang tỏa quấn lấy tôi, tôi cố bước đi từng bước một. Hôm nay em thật đẹp em mặt một cái váy cưới trắng tinh, hai hàng mi lấp lánh hạnh phúc, gò má đỏ hồng. Cho cái phong bì vào hợp xong tôi cùng em bước đến bàn tiệc, ngồi xuống như một kẻ thất thần không chút lý trí, tôi uống từng ngụm bia đắng ngét vào người. Đau đớn buồn bã tan nát.

– Mày bỏ cái sự ích kỷ thế đi thằng khốn nạn, bao nhiêu đó vẫn chưa đủ à.

Và rồi thời khắc cũng đã tới, chú rể bước ra trong bộ đồ vest màu trắng tươm… ơ đây là thằng… thằ… ng… thằn. G. G… g… Thành.

Tôi im phắt không thể ngờ được người đàn ông đó là Thành…

Thằng anh em ruột thịt của tôi, một nỗi buồn man mát, một sự an ủi phần nào. Yên tâm. Yên tâm rồi người đó là thằng thành, nó sẽ mang lại hạnh phúc cho em, thành tao tin tưởng mày, chúc mày hạnh phúc.

Chiếc nhẫn được cả hai trao cho nhau, một nụ hôn ngọt ngào sâu lắng. Tiếng vỗ tay reo hò thích thú, tạm biệt người đàn bà của anh, tạm biệt. Từng ngụm đắng bia vào nơi cổ họng, đau quá, đau quá. Tim tôi như vỡ vụn ra hàng trịu mảnh tôi bước liêu xiêu lên sân khấu vào bắt đầu hát. Một bài hát trầm tư đau đớn, nó nói lên tất cả trong tôi, những lời nói, những lời xin lỗi tôi đã chôn sâu bấy lâu nay.

Bức thư tình đầu tiên…

Anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ… người đó im lặng nhìn tôi khẽ cười, thằng thành nhìn tôi gật đầu cười như muốn nói…

– Tao sẽ mang hạnh phúc cho em mày đừng lo…

Tiếng nhạc bắt đầu vang lên những giai điệu cuối cùng, tôi cố mở giọng khàn khàn và nói…

– Chúc xù của anh hạnh phúc với người đàn ông em đã chọn…

Tạm biệt, người đàn bà của đời tôi.

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: https://truyen321.info/chay-tron/

Choàng mình tỉnh giấc sau một đêm ngọt ngào với nhỏ, không gian ấm áp êm đềm nhẹ dìu theo tiếng thở đều đều của nhỏ. Nhỏ gối đầu trên tay tôi ngủ khò ngon lành, tôi nhấp nhái hàng mi nhìn lên trần nhà nơi cánh quạt đang quay đều đều trên kia. Ngoài kia từng hạt nắng buôn mình nhẹ nhàng theo từng ngọn gió thoang thoảng mùi hương của hạnh phúc.

Âm thanh rộn vang dưới đường của tiếng động cơ đang brừm brừm kia, tiếng hò vang vọng của những người bán hàng rong dưới lòng đường kia, nằm thinh thích ngước nhìn nhỏ bên cạnh, nhỏ nằm đến nổi mà cánh tay tôi đổi màu sang màu tím vì máu chạy không qua nổi. Tôi hít thở hổn hển nhưng vẫn để cho nhỏ nằm đó, một âm thanh êm đềm khe khẽ bởi những ngọn gió chạm nhẹ vào những tán lá úa màu ngoài kia.

– Oa… a… s. A… – nhỏ ngáp dài, hai hàng mi nhấp nhái nhìn tôi…
– Ngủ đã chưa – tôi cười khì…
– Đã ùi nà – nhỏ cười rồi ôm lấy tôi.
– Ừm zị đi xuống ăn sáng rồi đi học nữa – tôi xoa xoa đầu nhỏ…
– Ừm…

Nhỏ gật đầu mỉm cười rồi đứng dậy chạy vào phòng tắm, hai cái mông trắng toe lúc lắc trước mặt tôi khiến chút nữa là tôi sịt máu mũi luôn rồi. Tôi sọt lấy cái quần đùi rồi chui xuống nhà dưới tắm, vừa bước ra khỏi phòng là gặp ngay nhỏ hương với nhỏ quyên. Hai nhỏ nhìn chân chân ngay cái đủng quần tôi, vưda Abc xong nên tôi cũng chẳng có mặc quần chip nên đưa nguyên thằng nhỏ lực sĩ độn ra trước mắt hay nhỏ. Cả 3 đứng hình nhìn nhau ngơ ngơ ngác ngác, con nhỏ hương chợt cầm cái cặp lên ngay vào thằng nhỏ rồi la lên…

– Kyâ… a. A… a… a. A… a.

Tôi đau đớn nhưng cũng phải cố bụm lấy lê lết xuống nhà dưới tắm rửa, cơn đau cứ ê ẩm ôm miết lấy tôi, tắm rửa xong xui thì cũng đã 6h45 đã trễ. Vừa bước ra khỏi phòng thì chẳng thấy ai ngoài nhỏ đang đung đưa trên cái ghế ngoài kia.

– Tụi nó đi hết ùi – nhỏ cười nhìn tôi…
– Uã sao đi rồi – tôi há hốc…
– Thì tắm lâu quá chi nên đi hết rồi – nhỏ phùng cái miệng ra…
– Ừ vậy giờ còn hai đứa mình hã – tôi cười ẩn ý…
– Yk lẹ yk trễ bây giờ – nhỏ đứng phắt dậy…
– Có gì nghỉ tiết đầu đi ăn ha – tôi cười nói…
– Hông được vợ có kt đầu giờ – nhỏ la oai oái…
– Hã. Sao không nói sớm lẹ đi…

Tôi tức tóc chạy lên gom đại hai cái cuốn tập rồi phi như bay xuống dưới nhà, tôi chạy lên con xe của thằng thành chạy ngay đến trường cho kịp giờ. Nhỏ rồi sao ôm chặt lấy tôi cười mỉm, tôi thì lo đến tột độ cứ ôm lấy tay gas mà phóng vun vút trên đường. Mai quá vừa kịp giờ tôi chạy vào gữi xe rồi chạy lọc cọc lên phòng.

– Từ từ – nhỏ nói…
– Nhanh coi trễ bây giờ – tôi vừa chạy vừa thở.
– Trễ thì kệ – nhỏ cười…
– Sao kệ…
– Thì tại hổng có kt hihi – nhỏ cười tỉnh bơ…
– Hã. Sao nãy nói có kt đầu giờ…
– Tại chồng lề mề quá nên vợ nói zị cho chồng nhanh chút – nhỏ gãi gãi đầu…
– Dám lừa này – tôi tán vào mông nhỏ cái chát…
– Sao đánh vợ – nhỏ hỏi…
– Ai kêu giám lừa tui – tôi nói…
– Ngon ha. Muốn quánh là quánh đó hả – nhỏ quánh lại…
– Ngon ta… hôm nay ăn gì mà gan thế.

Thế là tôi với nhỏ bay vào nhau quánh tơi bời, kết cục tôi đứt mất một cái cúc áo còn nhỏ thì bình thường, đơn giản là tôi có đánh đâu mà hư hại gì. Thở dài bước lên cầu thang mà da thịt đau như cắt bởi những cái quào của nhỏ…

– Ê…
– Hã…
– Về cắt móng tay nghen…
– Chi dạ…
– Cào bấy hết rồi nè – tôi đưa tay cho nhỏ xem…
– Hihi…
– Cười gì đó – tôi hỏi…
– Dạ hổng có gì…
– Sao hôm nay ngoan đột xuất thế…
– Bộ mới thấy hở…
– Ừm…
– Ừm…

Thế là hai đứa tòn ten trong tay nhau về lớp, đưa nhỏ về xong là tôi cũng về lớp, đang lon ton về thì gặp cô đi tới…

– Tình tứ quá hé, có bạn gái nên quên tui rồi – cô giận hờn…
– Đâu có đâu…
– Vậy cớ sao mấy bữa nay hông qua nhà tui học bài – cô cười…
– Tại minh bận quá mà – tôi thở dài…
– Thiệt hông đó…
– Thiệt…
– Vậy bữa nào qua nhà tui nha, hông qua hạ hạnh kiểm đó…
– Ừm biết rồi…
– Thui về lớp đi vào học rồi đó – cô cười…
– Ừm về à…

Chào cô xong tôi cũng về lớp, vừa đặt đít xuống là thấy một nỗi buồn mơn mát trên gương mặt nhỏ quyên…

– Xỳ xỳ – tôi kêu nhỏ…
– Gì đó vô học rồi…
– Bị gì dạ – tôi hỏi…
– Không gì…
– Ờ…
– Ừ…
– Mà đang làm gì đó…
– Học bài…
– Ăn sáng chưa…
– Chưa…
– Vậy tí đi ăn nghe…
– Không sợ nhỏ M. Anh ghen à…
– Thì đi chung có sao đâu à…
– Ừm…
– Ừm…

Thế là tiết học lặng lẽ trôi qua, vừa xong là tôi chạy như bay xuống căn tin mua xôi gà cho 3 đứa, quyên với mỹ anh thì ra ghế đá ngồi đợi, chạy hì hụt một chút thì cũng tới, cả 3 ngồi xúm trên cái ghế có cái bàn đã đặt chỗ trước, vừa nói chuyện vừa cười tít mắt. Chợt nhỏ mỹ anh hỏi…

– Có ghệ chưa…

Câu nói khiến cả hai, tôi và quyên đứng bặt lại, cả hai ngơ ra thì ai cũng hiểu điều đó. Quyên chợt cười xua tay…

– Xấu gì sao có người yêu…
– Cần làm mai hông có người thích bà đó…

Chỉ câu nói đó của nhỏ mà làm lòng tôi chợt bừng bừng lên như lửa thiêu đốt, như hàn vạng cây kim ghim sâu vào da thịt mình.

– Không cần đâu…
– Sao thế…
– Quyên nói không cần đừng ép quyên chứ vợ – tôi nhanh chân chen vào…
– Ùa – nhỏ đáp…

Tiếng trống lại vang lên uỳnh uỳnh cả 3 đi lên lớp mà chỉ là sự im lặng, im lặng chỉ có tôi thôi, từng bước chân nặng trĩu như sắp mất một thứ gì đó quan trọng nhất với mình…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: https://truyen321.info/chay-tron/

Từng bước chân nặng trĩu lên từng bất thang dài thênh than kia, một chút đau đớn cứ lớn dần dần trong tôi. Khẻ liếc mắt sang nhìn nhỏ quyên nhỏ vẫn cười cười nói như không hề có chuyện gì xảy ra, tôi biết đó chỉ là sự kìm nén của nhỏ thôi. Khốn nạn tại sao ông trời lại trớ trêu đến vậy tại sao. Tôi lúc này muốn nói hết tất cả sự thật rằng, quyên em là mảnh ghép trong tim anh. Nhưng sự thật thì tôi, một thằng hèn nhát khốn nạn thì sao có thể cất lên những câu đó.

– Khoan khoan, yk xuống căn tin cái – nhỏ mỹ anh nói…
– Vào học rồi mà…
– Hai người yk trước yk…

Nhỏ nói rồi chạy tuốt xuống dưới bỏ tôi với quên lại, một không gian im lặng chỉ có tiếng lá rơi nhè nhẹ ngoài kia, tiếng thình thịch của hai con tim cùng nhịp đập. Một chút mùi hương thoang thoảng trên tóc nhỏ.

– Thôi lên trước à – nhỏ nói rồi định chạy đi, nhưng tôi kéo tay lại…
– Gấp đi từ từ thôi…
– Ừa…

Một cái nắm tay thật chặt cho một đôi bàn tay lạnh buốt kia, từ lúc nào mà đôi tay hai đứa đã nắm chặt vào nhau, đôi khi chỉ một cái ôm một cái nắm tay cũng đã quá đủ cho tôi. Từng bước chân như nhẹ hơn khi tôi nắm chặt tay nhỏ, nhỏ khẽ cười, một giọng cười đầy ngây ngô.

– Cười gì đóa…
– Hã… hok có gì – nhỏ lại cười…
– Có gì nói coi, làm gì mà cười hoài vậy…
– Nói không có gì mà, nhiều chuyện ghê – nhỏ mắng tôi…
– Ừ phải rồi nhiều chuyện…

Nhỏ lại cười, nhìn tôi một ánh mắt âu yếm đã từng nhìn tôi rất lâu, rất nhiều. Một phút cho anh gần em, một phút cho anh ôm em. Và chỉ cần một lần anh có em.

Tiếng thời gian vẫn len lỏi khe khẽ qua từng kẽ lá, ai biết rồi ngày mai sẽ ra sau, nhưng thôi tôi chỉ cần lúc này, chỉ cần được nắm tay thế này cũng đã đủ cho một thằng như tôi. Từng ngón tay cứ đan chặt vào nhau bước từng bước lên lớp, tôi và nhỏ cùng bước từng bước chân thật đều thật chậm. Cả hai bước vào lớp trước sự ngỡ ngàng của cả lớp và cô.

Tất cả là một cái nắm tay chặt kia, cả lớp xì xì xào xào như thấy một chuyện lạ. Tôi và nhỏ bước về chỗ nhưng đôi tay cứ đan chặt vào nhau, tiếng cô văng vẳng nhẹ nhàng trong không gian yên tỉnh. Tiếng chim khe khẽ vang nhè nhẹ trong tiếng lá cây khẽ rung người rơi lả tả. Thời gian lại trôi qua tôi cũng phải buông tay nhỏ ra cho nhỏ chép bài thôi chứ nắm thế này thì sao mà chép bài với vở. Thời gian khẽ lây lất tiếp tục trôi qua…

Tùng… tùng… tùng… 3 hồi trống lại vang lên dồn dập bắt đầu cho một ngày mới, tôi nhanh chạy đến chỗ làm và bắt đầu công việc. Nhưng hôm nay dường như có người mới thì phải, linh cảm tôi cho là vậy. Một bóng người nhỏ chạy lăn tăn trong sân, mặt xong cái bộ đồng phục là tôi gặp ngay chị, chị nhìn tôi cười…

– Hôm nay có người mới hả chị – tôi hỏi…
– Ừ quán thiếu người nên chị kêu nhỏ em đến làm – chị nói…

À hèn chi thấy cái dáng người quen quen. Tôi thở dài rồi quay đít đi làm.

Bước cọc cạch lên khu của mình rồi làm, đang loay hoay thì một bóng người bước lên, là nhỏ hương cái con nhỏ này lúc nào cũng lên đây chẳng thấy ở nhà.

– Ề thằng phục vụ kia lại đây coi – tỉng bơ luôn…
– Dạ chị dùng gì ạ – tôi thở dài…
– U như kỹ…
– Sinh tố dâu hã – tôi hỏi…
– Hổng biết…
– Ờ…

Tôi bước xuống lấy thì gặp nhỏ kkia…

– Dạ e chào anh – ngoan phết vậy ta…
– Ừ…

Tôi bơ qua rồi đi lấy đồ, nhỏ thì cũng lon ton theo tôi khẽ cười…

– Anh tên minh hã – nhỏ hỏi…
– Ừ sao em biết…
– Dạ em hỏi chị – thế cơ đấy…
– Ừ có gì không…
– Dạ em muốn làm quen với anh thôi…

Chắc tại hôm đó tôi tỏa sáng quá chăng???

– Ừ thôi anh lên làm…
– Dạ chào anh hihi – ố mai chúa…
– Ừ chào em…

Bước lọc cọc bưng cái ly sinh tố nghĩ ngợi vẩn vơ mà không biết nghĩ cái gì…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: https://truyen321.info/chay-tron/

Từng vệt nắng lăn dài trên từng bậc thang trầm bổng, miêng man với bài ca nhẹ nhàng đang khe khẽ phát ra từng cái loa màu đen kia, đứng tựa người mình vào cái lan can, đưa ánh mắt mình dài theo từng con đường dưới kia, vẫn cái khung cảnh đó, dòng người vẫn đua nhau chen chút không ngừng nghĩ, tiếng của những ông xe ôm vẫn vang lên khi gặp một người khách đi bộ ngang qua, họ dành giật với nhau, anh em gì của bỏ qua hết, miễng sau có thể có miếng ăn thì con người chẳng cần quan tâm đến giống loài khác, kể cả đồng loại của mình.

Một chút âm nhạc du dương theo ngọn gió xì xào kia, một chút tĩnh lặng sau những dòng người chen chút đưa tôi tỉnh lặng lại một phút đê có thể nhìn thấu những thứ huyền ảo xung quanh mình. Một ánh mắt cứ nhìn đăm đăm vào tôi làm tôi chợt giật mình quay lại, vừa quay ngươi thì cái cảm giác đó lại mất, ai thế nhỉ, ai vậy. Một gương mặt ngu ngu ngơ ngơ ngậm cái muỗng nhìn ra ngoài đường.

Tôi khe khẽ nhìn nhỏ cười, tôi biết ánh mắt đó là của nhỏ chứ không ai khác, cái cảm giác thân quen không thể nhầm lẫn. Thôi cũng kệ tôi lại quay lại với công việc, đang mân mê với cái menu thì một bóng người bước lạch cạch lên. Một bóng người nhỏ nhắn bước lên đứng tựa người cạnh tôi, một cảm giác là lạ không như những thứ tôi từng cảm nhận được…

– Anh minh – người đó khẽ chạm nhẹ vào tôi…
– Gì e – tôi quay lại hoi…
– Giờ e làm với a ở khu vực này – nhỏ nói…
– Ừ…
– Em tên trang – nhỏ đáp…
– Ừ…
– Mà nhà anh ở đâu dạ – nhỏ hỏi…
– Số xx đường yy – tôi nói…
– Chung đường với nhà em hã…
– Ừ…

Vừa trả lời con nhỏ xong là nhỏ hương ngồi ở bàn 31 ánh mắt hầm hừ ngoắt tôi lại, tôi cũng bước lại cúi đầu hỏi…

– Dạ chị cần gì…
– Cua gái hã, tui mét mỹ anh à – con nhỏ hằm hừ…
– Đâu có – tôi đáp…
– Vậy con nhỏ đó là ai – nhỏ chỉ về nhỏ trang…
– Đồng nghiệp – tôi đáp…
– Vậy à…
– Ừ cần gì không – tôi hỏi…
– Không…
– Ừ…

Thở dài rồi quay lại chỗ làm tiếp tục, lúc này là con nhỏ trang chạy lon ton vòng vòng rồi, gương mặt thì cười hớn hở, chắc đó giờ ăn rồi ngủ nên không có làm việc chứ gì. À mà lúc trước tôi cũng vậy thôi chứ tốt lành gì.

– Mệt không – tôi hỏi…
– Dạ mệt…
– Ừ nghĩ chút đi để anh làm cho…
– Dạ…

Thế là tới lượt tôi, vẫn từng bước chân lặng lẽ nhẹ nhàng chạy lòng vòng trong quán.

Trời cũng đã tối lang thang về một mình lặng lẽ, giờ chắc nhỏ ngủ rồi, ngủ êm đềm rồi thì phải. Tôi bước từng bước chân cô độc và một điếu thuốc tàn trên tay, rít sâu một hơi khói trắng vào lòng mình cho dịu nỗi cô độc…

Một khoảng thời gian sau.

– Các em về nhớ học bài, tuần sau là thi cuối hk2 rồi…

Tiếng cô khẻ văng vẳng trong không gian chỉ có tiếng ro ro của cánh quạt trần đang quay đều trên kia, tôi thì cũng đang lân mê cái trò đánh cời caro với nhỏ quyên.

– Haha thắng rồi – con nhỏ la lên…

Cả lớp quay lại bàn tôi há hốc, con nhỏ lúc này cũng xấu hậu quá nên ôm lấy cái cuốn tập che mặt vào trong đó, tôi nhìn nhỏ cười khì khì vẫn cái không gian nhộn nhịp của lớp học. Với sỉ số 4 nữ 1 nam, nhưng cũng vì thế mà mấy thằng con trai lúc nào đi học cũng bị vắt kiêt sức bởi những trò chơi của bọn con gái. Cực khổ là thế nhưng tôi hài lòng với cuộc sống của mình hiện tại, nơi tôi sống thật với bản thân mình, nên tôi có thể giải tỏa cùng những thằng anh em của mình. Và cũng là nơi tôi xưng hùng xưng bá nơi học đường này.

Tùng tùng… tùng…

Tiếng trống trường vang lên rộn rã như phá vỡ cái không gian đang im thinh thít này, một sự vỡ oà hạnh phúc khi thoát khỏi cảnh tù đầy này, một niềm vui hớn hở, cả đám chạy ào ào ra như tù vượt ngục. Tôi thì cứ bình thản như thằng bị sản bước chầm chậm ra…

Từ cái hôm 14 – 2. Với 8 – 3 thì cái tình cảm của tôi với Mỹ anh đã khắn khích với nhau hơn, có lẽ anh em cũng hiểu những ngày đó 2 đứa tôi cũng làm gì… Tuổi trẻ bồng bột là thế, nhưng đó cũng là nơi con người bước từng bật thang bấp bênh để vương lên với cuộc đời, nhỏ từ xa chạy lon ton lại ôm chầm lấy tôi…

– Học nhóm học nhóm nhaaaaa – nhỏ cười khúc khích…

Nhỏ quyên cũng cười khì vì cái tính trẻ con của mỹ anh như vậy, nhỏ cũng gật gật đầu cười, còn tôi thì ngớ ra chưa kịp gật hay lắc thì bị nhỏ quyên nắm đầu gật một cái thay chữ đồng ý…

– Hijhi vậy là còn nhỏ hương nữa…

Hài… lại học nhóm nữa tôi thở dài cũng bước theo hai nhỏ đang cười cười nói nói đằng trước, hình như là mỗi khi đi hơn 2 người thì tôi lúc nào cũng bị ra rìa hết thì phải, nhưng thôi cũng kệ, ý kiến thì cũng có được gì đâu, không khéo thì bị mấy nhỏ khủng bố nữa thì hơi mệt, vừa dắt chiếc xe ra khỏi nhà xe thì nhỏ hương cũng vừa tới. Vừa tới là nhỏ chạy lại nói nhỏ với mỹ anh xì xì xào xào cái gì đó. Vừa nghe xong là nhỏ quay nhìn tôi lơm lơm…

– Ngon ha, đào hoa quá ha. Giỏi quá ha dám đi chơi với con nhỏ khác…
– Ặc… nhỏ nào…
– Trang đó nói hok có đi – nhỏ bắt đầu ghen lên…
– Cái bữa đó là chồng đi lấy hàng cho quán mà…
– Thiệt hông…
– Thiệt mà…
– Lén phén là chết với tôi…

Tôi gật đầu lia lịa rồi cười khì, nắng vẫn lăn lóc trên con đường dài bất tận, một niềm vui cứ một lớn lên trong tôi, bây giờ, cuộc sống đã quá hạnh phúc đối với tôi, tôi không còn có thể chê gì nữa. Nhưng liệu nó có mãi mãi, hay đến một lúc nào đó lại bị dập tắt…


Còn tiếp…

Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyen321.info, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn!

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x