Phần 31
Triệu Khánh Hổ thấy Ấn Thiên Hoa rời đi, nghĩ thầm, có câu nói thật sự là đúng, tiền càng nhiều càng keo kiệt, vị trí càng cao lá gan càng nhỏ, xem ra chính vị đại ca kia cũng muốn rửa tay gác kiếm không làm nữa rồi, nhưng làm gì có chuyện đơn giản như vậy.

– Đại ca… chờ một chút, em còn có chuyện muốn làm phiền đại ca.

Ấn Thiên Hoa đi chưa có bào xa thì Triệu Khánh Hổ kêu nói.

– Còn có chuyện gì nữa, đầu tiên nói trước, chuyện của chúng ta xem như là đã xong, tôi không muốn nửa đời sau nằm ở trong tù, những năm qua tôi cũng giúp cậu không ít, giữa giao tình chúng ta, đến hôm bay cũng đủ rồi.

Ấn Thiên Hoa thay đổi sắc mặt nói.

– Đại ca, anh muốn sao cũng được, em có to gan cũng không dám cản đại ca, mời ngồi, em đúng là có việc muốn làm phiền đến đại ca.

Ấn Thiên Hoa miễn cưỡng quay trở lại, ngồi xuống.

– Hôm nay đại ca nói như vậy, em đã biết ý tứ đại ca, cho nên về sau em sẽ không tiếp tục làm phiền đại ca nữa, nhưng tập đoàn Vệ Hoàng vẫn còn phải tiếp tục vận chuyển, cho nên em xin đại ca giới thiệu cho em vài người, em nghĩ anh làm trong cơ quan nhà nước thì luôn có những mối quan hệ, về chuyện này, đại ca hãy giúp em đi.

– Vậy cậu nghĩ muốn tìm ai?

Ấn Thiên Hoa nhíu mày nói ra.

– Ví dụ như hai người đang ngâm mình dưới suối nước nóng kia, em hy vọng đại ca giúp em tạo nên lực ảnh hưởng, thì em vô cùng cảm kích.

– Muốn tôi gây lực ảnh hưởng? Cậu là đại gia của thành phố Hồ Châu mà còn cần tôi ra mặt nói chuyện sao, nếu cậu muốn móc ngoéo, thì bọn họ dễ dàng chạy theo như vịt chứ?

– Ai… tại vì tình hình bây giờ chính đàn của thành phố Hồ Châu hỗn loạn, cho nên em cũng chưa nghĩ ra biện pháp gì tốt, sự việc không chắc chắn, chọn đúng người thì cũng còn may, nhìn sai người thì chỉ là tốn công thì không nói, đến lúc đó nói không chừng còn có thể bị phản tác dụng, cho nên em chưa dám xuống tay.

– Triệu Khánh Hổ… tôi khuyên cậu trong nước không thể ở lâu được, có thể đi được ra nước ngoài thì đi ngay thôi, chứ để lâu, đến lúc đó cậu hối hận thì không kịp đâu.

– Đại ca, nếu như là lúc trước, thì em có thể đi ngay, nhưng bây giờ thì em không tính đến chuyện đó nữa, có khả năng anh còn chưa biết, em đã có hai đứa bé sắp ra đời rồi, em đã có hậu đại, thì không thể nào lưu lạc tha hương, cho dù là có tiền đi nữa, cũng không phải là nơi căn nguyên của mình, cho nên em muốn vì con mình mà tiếp tục làm tiếp, tập đoàn Vệ Hoàng không thể không có người nối nghiệp.

– Ai… Khánh Hổ… vẫn là câu nói đó, tự giải quyết cho tốt, bây giờ là xã hội pháp trị, nếu như vẫn còn muốn làm, tốt nhất là đem những việc kiếm tiền mờ ám dừng lại hết đi, tiền bạc của cậu bây giờ không thiếu, cho nên chỉ cần rửa tiền tẩy trắng là xong, hiện tại cũng còn kịp.

Triệu Khánh Hổ là một người rất cố chấp, Ấn Thiên Hoa biết rõ điều này, cho nên cũng không khuyên hắn nhiều, nhưng ông ta không muốn để cho Trọng Hãi liên lụy vào, cho nên nói:

– Nếu như cậu thật sự muốn tiếp tục kinh doanh tại Hồ Châu, như vậy thì ngươi bên thành ủy không nên nghĩ tiếp xúc, Thạch Ái Quốc thì trụ không lâu được, nếu có thể thì đầu tư công sức trên người của chủ tịch UBND thành phố Để Khôn Thành, đây chỉ là một lời đề nghị, còn việc có nghe hay không đó là do cậu quyết định.

– Đại ca nói là Thạch Ái Quốc phải rời đi?

Triệu Khánh Hổ dù sao cũng không phải là người trong quan trường, cho nên đối với điều động nhân sự đương nhiên không có khả năng nhạy cảm như là Ấn Thiên Hoa…

– Bí thư An Như Sơn đối với Thạch Ái Quốc không hài lòng, từ lúc vừa mới bắt đầu Thạch Ái Quốc đã là một người không thích hợp, cho nên An Như Sơn từng bước một đang bố trí, La Bàn Hạ là người An Như Sơn điều đến để duy trì ổn định sự thăng bằng giữa bên thành ủy cùng UBND thành phố, còn thường vụ phó chủ tịch Sở Hạc Hiên lần này tôi tiễn đưa tới là đồng học với Để Khôn Thành, từ chuyện đó thì cậu có thể phân tích lý giải, Thạch Ái Quốc tại Hồ Châu đã không còn có ưu thế.

– Cảm ơn đại ca, em biết rồi… phần của đại ca em vẫn sẽ tiếp tục mỗi năm đưa đến, nếu như đại ca cần sớm thì cũng được, chỉ cần tập đoàn Vệ Hoàng còn sống, thì không bao giờ thiếu đi phần của đại ca.

Triệu Khánh Hổ nói bổ sung.

Ấn Thiên Hoa không nói gì nữa, đã đứng dậy đi rồi, ông biết rõ đối với Triệu Khánh Hổ không thể nào từ chối thẳng thắn, như vậy chẳng khác nào cùng Triệu Khánh Hổ dứt khoát đoạn tình, kết qua cuối cùng của Lý Pháp Thụy đã có thể thấy được, Triệu Khánh Hổ đối với người nào cũng sẽ không bao giờ nương tay.

– Trọng Hãi, chú thấy trong người hơi mệt, có thể là do thời gian rất lâu không có ngâm qua suối nước nóng, chú muốn về trước, hai người thì sao?

Sau khi quay trở lại, Ấn Thiên Hoa sắc mặt không tốt, Trọng Hãi cùng Đinh Nhị Cẩu đều đã nhìn thấy.

– Cháu cũng ngâm nước nóng đủ rồi, vậy cùng đi về… Chú Ấn… chú không sao chứ?

Trọng Hải quan tâm hỏi.

– Không có việc gì, có thể là do lớn tuổi nên hay mệt, đi thôi.

Ấn Thiên Hoa khoát tay, lộ ra bộ dáng rất uể oải.

Nhưng Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy Ấn Thiên Hoa cái dạng này, tựa như đúng là thân thể thật sự không tốt lắm, lập tức gọi điện thoại liên lạc với bệnh viện nhân dân thành phố Hồ Châu, đồng thời liên hệ với y tá trưởng Chu Hồng Diễm, nhờ nàng liên lạc với bộ môn bảo vệ sức khỏe của các lãnh đạo, chuẩn bị sẵn sàng kiểm tra cho Ấn Thiên Hoa, bởi vì hắn thấy tình hình sức khỏe của Ấn Thiên Hoa không phải là giả bộ.

Xe hơi một đường chạy nhanh, thẳng đến bệnh viện Hồ Châu.

– Tiểu Đinh làm gì mà quan trọng hóa quá, chú thấy mình không có việc gì đâu, nhưng thằng nhỏ này nhiệt tâm như thế, thật ra cũng làm chú cảm động.

Trọng Hãi ngồi ở trong xe cùng Ấn Thiên Hoa, còn Đinh Nhị Cẩu lái xe phía trước dẫn đường.

– Ừ, thằng trẻ tuổi này rất trọng tình trọng nghĩa, cháu thấy hắn rất được, mà năng lực cũng có, chỉ là có đôi khi xúc động làm theo cảm tính, điểm này lại không tốt khống chế, vẫn là do tuổi tuổi còn trẻ đấy, tuy công an Hồ Châu bây giờ đang làm từng bước chỉnh đốn, nhưng hắn cũng đắc tội với không ít người, Thạch bí thư đem việc này giao cho hắn, bước tiếp theo như thế nào thật đúng là cũng khó mà nói.

Trọng Hãi nhìn nhìn Ấn Thiên Hoa nói.

– Trẻ tuổi tốt, có nhiệt tình, không giống như chúng ta là người già rồi, cứ lo trước lo sau, bây giờ muốn làm một chút chuyện gì cũng khó khăn rồi.

– Chú à… chú cũng đâu có già bao nhiêu đâu, cháu thấy chú vẫn còn có cơ hội mà, mai kia cháu lên Bắc Kinh, đến lúc đó trước mặt chú Trọng cháu sẽ nói…

– Không cần đâu, chú đến cái tuổi này, đạt đến vị trí này, chú đâu còn có đòi hỏi gì hơn nữa, chú đã thỏa mãn rồi.

– Ha ha, đây không phải là chú diễn xuất chứ, như thế nào đột nhiên trở nên an phận như vậy hả?

Trọng Hãi nói đùa.

– Hừ… khi vừa nhận được điện thoại của em, là liền có cảm giác sẽ không có chuyện tốt rồi, người này là ai vậy? Mà em còn phải tự mình đưa tới?

Chu Hồng Diễm nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu hỏi.

Đinh Nhị Cẩu nhìn theo Trọng Hãi đang đi theo Ấn Thiên Hoa để kiểm tra, hắn không đi cùng, dù sao hắn cùng Ấn Thiên Hoa không quen biết, cho nên không cần phải dính chặt như vậy, ngược lại còn có thể làm cho người ta phản cảm.

– Hì… sao chị nói như vậy, làm như em là ngôi sao chổi điềm xấu à?

Đinh Nhị Cẩu bất mãn nói.

– Dù sao lần đầu tiên gặp em là thấy không có chuyện gì tốt rồi… À… gần đây sao không thấy Trịnh Hiểu Ngải xuất hiện, em đem nàng giấu đi đâu mất rồi?

– Em nào biết được, chị ấy lớn rồi chứ đâu phải là em bé, với lại cũng không phải là người của em…

Đinh Nhị Cẩu lẻo miệng nói.

– Không là gì của em? Hai ngươi xào xáo rồi hả?

Chu Hồng Diễm giật mình hỏi.

– Chi à… chị tưởng tượng quá rồi… Uả, bên ngoài làm gì đó mà náo loạn như vậy?’

Đinh Nhị Cẩu nhìn ra phía ngoài thấy vây quanh tầm năm sáu chục người, xem ra không giống như là người đi khám bệnh.

– Ai… bọn họ lại tới nữa, đã mấy ngày nay rồi, có một bà lão chết tại bệnh viện, người nhà đến gây náo loạn, không có cách nào bảo họ rời đi được…

Chu Hồng Diễm nhìn ra ngoài cửa, nói ra.

– Đến cùng là chuyện gì xảy ra, trách nhiệm của bệnh viện? Tai nạn y tế à?

– Chuyện này chị cũng không có biết rõ, chị là y tá, chứ không phải bác sĩ, nào biết được rõ chuyện, nhưng bên ngoài những người này thật ra cũng không phải là toàn bộ người nhà, đa số là gây náo để kiếm tiền.

– Trách nhiệm kia nếu không phải là có bệnh viện, nếu không làm chết người, thì làm gì mà tìm đến đây?

Đinh Nhị Cẩu nói.

– Này Đinh đại cục trưởng, cũng không nên nhìn vấn đề như vậy a, đừng có tùy tiện đồng tình thông cảm tràn lan, nói cho em biết, xem lại một chút những người này đi, tình huống của hôm nay lại càng nghiêm trọng hơn, những người này trong tay đều cầm côn gỗ, chắc là đến bệnh viện đập phá, gần đây bệnh viện trường hợp như vậy rất nhiều, không được… chị phải nhanh báo động.

Chu Hồng Diễm nhìn thấy hình bên ngoài không đúng nên nói ra.

– Để em gọi điện thoại cho phân cục cảnh sát khu Tân Hồ.

Đinh Nhị Cẩu móc điện thoại ra gọi cho Đường Thiên Hà.

Kết quả kiểm tra cho thấy sức khỏe thân thể Ấn Thiên Hoa không có vấn đề gì lớn, chỉ là vừa rồi bị tăng huyết áp, cho nên vừa mới uống thuốc hạ huyết áp, lúc này mới ổn định lại, nhưng trong lúc đang cùng Trọng Hãi nói chuyện, thì bên ngoài đã rất lộn xộn, bọn họ thậm chí nghe thấy được miểng thủy tinh vỡ vụn trên đất.

– Bên ngoài có chuyện gì?

Ấn Thiên Hoa vừa thấy Đinh Nhị Cẩu đi nhanh đến liền hỏi.

– Bệnh viện vừa rồi chết một người, gia thuộc người nhà đang náo loạn cùng bệnh viện thương lượng, Ấn chủ nhiệm, Trọng cục trưởng, hay là hai người đi về trước đi, để phòng bất trắc.

Đinh Nhị Cẩu đề nghị, những người này một khi phá phách cướp bóc, thì không còn có phân biệt bất kể đâu.

– Vậy được rồi, đi thôi Trọng Hãi, chúng ta đi về trước.

Ấn Thiên Hoa cũng đang muốn chạy về tỉnh thành, cho nên cũng không muốn ở lại thêm nữa.

Ba người rời khỏi bệnh viện bằng cửa sau, Đinh Nhị Cẩu lại quay vào, vừa vào cổng thì nhận được điện thoại của của y tá trưởng Chu Hồng Diễm, thì ra nàng cùng một bác sĩ bị kẹt ở trong một gian phòng nhỏ ở nơi cấp cứu, các thiết bị chữa bệnh bên ngoài đang bị đập phá.

Nhìn thấy đối phương có đến năm, sáu chục người người, vì vậy Đinh Nhị Cẩu tiến vào bệnh viện cao ốc, lại gọi điện thoại cho Đường Thiên Hà, bảo phái thêm nhân thủ, không để cho một ai chạy trốn, con bà nó quá loạn rồi, hắn là một phó cục trưởng cục công an cũng bị ngăn ở trong bệnh viện, nếu nói ra ngoài, nhất định là bị chê cười chết chẳng còn mặt mũi nào cả.

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x