Phần 36
Một đường cao tốc đến lúc đến Bắc Kinh thì hơn bảy giờ tối rồi, nhà nhà đã lên đèn, thời gian này đã bỏ lệnh cấm đốt pháo, tuy nhiên tiếng nổ của pháo cũng ít hơn trước nhiều.

Trọng Hải chỉ dẫn Đinh Nhị Cẩu qua mấy lần ngoặt rẽ, cuối cùng thì quẹo vào một cư xá, đến trước một tòa nhà thì dừng lại xuống xe.

Đinh Nhị Cẩu nhìn nhìn Trọng Hãi, hỏi.

– Chính là nhà này hả anh?

– Đúng vậy, đi đường vất vả rồi, tối nay có thể cùng lão gia tử uống chút rượu…

Trọng Hãi xuống xe trước, Đinh Nhị Cẩu mở cốp xe, lấy ra quà cáp dành cho Trọng Phong Dương.

Cái cư xá này thoạt nhìn cũng không có gì sang trọng, chỉ có cổng ra vào là kiểm tra nghiêm ngặt, tự mình phải gọi điện thoại vào trong để xác minh thì mới có thể đi vào, xem ra đây là nơi cư ngụ thuộc về nhân viên công tác cỡ cơ quan quốc gia.

Trọng Hãi đi phía trước, Đinh Nhị Cẩu ở phía sau, tay ôm đồ đạc, khu nhà này có sáu tầng, Trọng Phong Dương ở tại tầng năm, cũng không biết lão đầu lúc lên xuống có mệt hay không.

– Chú à… cháu về trễ, chắc nhà ăn cơm tối rồi chứ?

Mở cửa ra là Dương Hoa vợ của Trọng Hãi, nhưng Trọng Hãi vẫn hỏi vọng vào bên trong.

– Không trễ đâu, cũng vừa vặn đấy, ở nhà chưa có cơm.

Trọng Phong Dương ở bên trong hô ra.

Đinh Nhị Cẩu lúc này đã hối hận, trong gian nhà tất cả đều là người của Trọng gia, mình ở tại đây để làm gì a, đây là giao thừa ăn bữa cơm đoàn viên của nhà người ta, mình đi theo mò mẫm đúc kết có được gì đâu, cho nên hắn hạ quyết tâm đợi tí nữa chào hỏi xong rồi sẽ đi.

– Tiểu Đinh phải không? Mau vào trong đi.

Dương Hoa nhiệt tình nói, tuy Đinh Nhị Cẩu cùng Dương Hoa chưa gặp một lần, Dương Hoa lại rất ít khi đến Hồ Châu, nhưng Trọng Hãi lại hay nhắc tới Đinh Nhị Cẩu trước mặt nàng, cho nên vừa thấy Đinh Nhị Cẩu đi theo đằng sau, Dương Hoa liền đoán được hắn mời vào.

– Vâng… chị dâu, để em ta tự mình mang vào…

Đinh Nhị Cẩu không để cho Dương Hoa tiếp nhận quà cáp trên tay hắn, với lại chỉ riêng một vò rượu đã hơn mười cân, hắn không dám lại để cho Dương Hoa bê lấy, năm hết tết đến, nhỡ làm rơi trên vỡ trên đất, thì chuyện gì sẽ xảy ra ah.

– Tối nay Tiểu Đinh nay theo giúp chú uống rượu nhé, mấy hôm nay không có uống rồi, Trọng Hãi nói cháu mang đến cho chú vò rượu thuốc, làm chú ngóng cả một buổi chiều, khà khà…

– Trọng bí thư, rượu thì cháu mang đến rồi, nhưng xin lỗi đáng tiếc là cháu không thể cùng chú ăn cơm đêm giao thừa, cháu đã hẹn với người khác bên ngoài, ngày mai cháu sẽ tới đây chúc tết.

Đinh Nhị Cẩu thận trọng đem bình rượu đặt ở dưới bàn trà, đứng ở trước mặt Trọng Phong Dương nói ra.

– Chuyện đùa… ai mặt mũi lớn như vậy, dám kéo cháu đi?

Trọng Phong Dương giả vờ dùng mặt lạnh hỏi.

Trọng Hãi cũng nói:

– Trường Sinh, lúc đi tới đây đâu nghe cậu nói cái gì? Sao bây giờ lại xuất hiện có hẹn với người, tôi xem cậu như người trong nhà, cũng đừng có khách sáo với tôi chứ.

Trọng Hãi suy đoán thằng này không muốn tham gia giao thừa trong nhà của mình, cho nên mới nói như vậy.

– Không phải, thật sự là em có một bằng hữu học đại học tại Bắc Kinh, năm nay cô ấy cũng không về nhà, cho nên…

Đinh Nhị Cẩu cố ý nhăn nhó nói nói năng lộn xộn, khiên Trọng Phong Dương cùng Trọng Hãi xem qua sẽ hiểu, chính là thằng này đi gặp một cô gái, hơn nữa tám phần đó là bạn gái của hắn.

– Tới đây… ngồi xuống, nói nghe thử xem, có phải là bạn gái?

Trọng Hãi kéo Đinh Nhị Cẩu ngồi trên ghế salon hỏi.

– Anh Trọng… cũng không phải là bạn gái, mà là bằng hữu, nói chuyện với nhau rất là hợp ý thôi.

Đinh Nhị Cẩu tiếp tục nhăn nhó nói.

– Hừ, nếu vậy cậu đi theo chúc tết cho chú của tôi là giả, còn đi gặp bạn gái là thật phải không?

Trọng Hãi nói ra.

– Sao vậy chứ, em đi chúc tết cho Trọng bí thư mới là thật, chuyện của em chỉ là tiện đường mà thôi.

– Tiểu Đinh… nếu là bằng hữu của cháu, hay gọi đến vào nhà ăn chung bữa cơm luôn đi.

Trọng Phong Dương khuyên.

– Thư bí thư, cô ấy nhát gan lắm, cũng không tiện.

Đinh Nhị Cẩu nói.

– Chú à… thôi không cần quản hắn nữa, thằng này hồn đã không ở nơi này, hãy để cho hắn đi thôi.

Trọng Hãi nói.

– Ừ, được rồi, Tiểu Đinh… nhà này cháu đã biết, lúc nào đến cũng được, chú thấy nói chuyện với cháu rất cũng hợp ý, bây giờ nhớ lại một chút ngày chúng gặp nhau tại thôn Lê Viên tựa như mới ngày hôm qua.

– Trọng bí thư cháu biết rồi, sáng sớm ngày mai cháu tới chúc tết, bây giờ cháu đi trước, sợ trên đường bị kẹt xe không dễ đi.

– Được rồi, đi đi…

Trọng Phong Dương nói.

Đinh Nhị Cẩu lái xe ra khỏi khu cư xá, lúc này mới thở ra một hơi dài, chỉ là lái xe không mục đích, cũng không biết mình muốn đi đâu, nhớ tới lời nói dối vừa rồi, cũng đúng là Lăng Sam đang ở Bắc Kinh học, nhưng từ khi nàng lên đại học, chính hằn dần dần cũng không có liên hệ với Lăng Sam.

Đem xe chạy thẳng đến khách sạn Hồ Châu, tại đây nguyên trước đây là nhà khách của Hồ Châu, nhưng về sau bị thanh tra nên hủy bỏ không cho thành phố làm nhà khách tại Bắc Kinh, nhưng mảnh đất trống này vẫn thuộc về UBND thành phố Hồ Châu, vì vậy liền xây một tòa nhà này, mở một khách sạn Hồ Châu, kỳ thật kỳ chức trách vẫn là nhà khách của Hồ Châu, chẳng qua là lách luật mà thôi.

– Chào anh, muốn nghỉ chân nơi đây sao?

Đinh Nhị Cẩu vừa đến trước đại sảnh, cũng là phục vụ khá tốt, giao thừa rõ ràng vẫn còn có người trực.

– Đây là giấy công tác của tôi, an bài cho tôi một phòng, có thể ở lại hai tối.

Đinh Nhị Cẩu đem chứng minh công tác và CMND đưa cho nhân viên lễ tân.

– Ủa… là Đinh phó cục trưởng a, xem mời tới bên này, để em dẫn anh lên nhận phòng.

– Gần đây có tiệm ăn cơm không?

Đinh Nhị Cẩu hỏi.

– Vâng có… Đinh phó cục trưởng, đây là khách sạn đồng thời cũng cung cấp các món ăn.

Nhân viên lễ tân nhiệt tình giới thiệu nói.

Lúc này cuối năm nên khách sạn Hồ Châu không có nhiều khách, lãnh đạo các cơ quan của Hồ Châu cũng không có đến, cho nên dễ dàng Đinh Nhị Cẩu có được gian phòng.

– Đinh phó cục trưởng, gian phòng này có hài lòng không?

Nhân viên lễ tân hỏi.

– Há, rất tốt, cảm ơn cô.

– Vậy, anh có muốn ăn cơm ở đây không?

– Ừ, mà đêm nay khách sao cũng còn phục vụ cho khác à?

Đinh Nhị Cẩu lúc tiến vào, không nhìn thấy trong đại sảnh có người khách nhân nào.

– Không có… hôm nay là giao thừa, cho nên tất cả nhân viên đều nghỉ, bất quá bếp trưởng thì có ở đây, lúc nào cũng có thể nổi lửa nấu cơm.

– Thôi… vậy Không cần làm phiền, gần đây có tiệm cơm nào không, tôi đi ra ngoài ăn chút là được.

– Vâng có… đi ra ngoài quẹo trái là đường dành riêng cho người đi bộ, bên trong có rất nhiều tiệm cơm, cũng có nhiều món ăn vặt của Bắc Kinh.

– Vậy được rồi, cảm ơn.

– Vâng… nếu như có cần gì, anh có thể gọi điện thoại.

Nhân viên lễ tân nói xong liền đi ra ngoài.

Lúc Đinh Nhị Cẩu tắm rửa xong, muốn đi ra ngoài, thì truyền đến tiếng gõ cửa, mở ra là một người đàn ông hơn 40 tuổi.

– Anh tìm ai?

Đinh Nhị Cẩu hỏi.

– Chào Đinh phó cục trưởng, tôi là chủ nhiệm nhà khách La Hậu Văn, vừa rồi nghe tiếp tân bảo cậu ngủ lại đây, nên tối tới xem thử cậu có còn cần gì không?

La Hậu Văn thân hình không mập không ốm, nhìn rất khỏe mạnh, đôi mắt của người này ở bên trong để lộ ra rất lanh lẹ.

Có thể làm được chủ nhiệm nhà khách, cũng không phải là nhân vật đơn giản, Đinh Nhị Cẩu còn nhớ rõ lúc trước, chủ nhiệm nhà khác huyện Hải Dương là Lương Hà Tiên chính là một nhân vật vô cùng khéo léo, thậm chí còn có khả năng giúp đỡ những lãnh đạo trong huyện xử lý về việc con cái lên Bắc Kinh học đại học có hộ khẩu, tóm lại là ai làm chủ nhiệm nhà khách đa số đều có mánh khóe thông thiên.

– Chủ nhiệm nhà khách thành phố Hồ Châu?

Đinh Nhị Cẩu hỏi.

– Vâng… Đinh phó cục trưởng, trước kia gọi là chủ nhiệm, bây giờ nơi đây đổi thành khách sạn Hồ Châu nên mang danh giám đốc, tôi nghe nói Đinh phó cục trưởng chưa ăn cơm, hay là để gọi cho dưới bếp ăn làm chút.

La Hậu Văn thử dò xét nói.

– Cũng không cần, mọi người bận rộn cả một năm rồi, đêm giao thừa cũng muốn nghỉ ngơi một chút, coi như rồi, tôi chuẩn bị đi ra ngoài ăn đây.

– Đinh phó cục, đêm hôm khuya khoắt, một mình cậu đi ra ngoài sao?

– Ừ, một người, tôi là đàn ông mà sợ cái gì, cảm ơn chủ nhiệm quan tâm.

– Hiện giờ cũng không có khách, bằng không tôi mời Đinh phó cục ra khu phụ cận ăn bữa cơm, cũng xem như là cơm tất niên của chúng ta, như thế nào đây?

La Hậu Văn tiếp tục thử dò xét nói.

Tuy La Hậu Văn là chủ nhiệm nhà khách Hồ Châu, đối với tình huống thành phố Hồ Châu ông cũng rõ ràng là gì, đương nhiên cũng không biết đến Đinh phó cục trưởng là nhân vật dạng gì, thuộc loại làm quan ở xa Hoàng đế, từ khi cục diện thành phố chính trị biến hóa đến nay, rõ ràng không có ảnh hưởng đến cái nhà khách Hồ Châu này, điều này làm cho La Hậu Văn vừa thấy mình may mắn lại vừa lo lắng.

Nửa năm trôi qua, nhà khách Hồ Châu này dường như là bị quên lãng vậy, bí thư thành ủy và chủ tịch UB một lần đều không ghé qua, thời điểm trước kia lãnh đạo thành phố hết đợt này đến đợt khác ghé qua, nhưng cho tới bây giờ, rõ ràng đem cái chỗ này đem quên đi.

Tuy chủ nhiệm nhà khách là thuộc về bên UBND thành phố quản, nhưng La Hậu Văn là do có quan hệ với Tưởng Văn Sơn đi lên, cho nên khi Tưởng Văn Sơn rớt đài, người lo lắng nhất chính là ông, tuy những năm qua trên vị trí chủ nhiệm nhà khách làm việc tốt lắm, trên cơ bản chuyện bên ngoài ông đều có thể hoàn thành, có quan hệ hiệp trợ lãnh đạo không ít việc, nhưng ông cũng minh bạch, một đời vua một đời thần, bất định ngày nào đó cái chức chủ nhiệm nhà khách này có thể bị thì chấm dứt.

Cho nên khi nghe tiếp tân báo cáo nói từ thành phố Hồ Châu có đến một phó cục trưởng cục công an họ Đinh, sự cẩn thận của ông thoáng cái liền xâu chuỗi lại, ông nhớ rõ, bằng hữu của mình là Giang Bình Quý lúc có nói sơ qua tình hình cục diện chính trị trong thành phố, cố ý nhắc tới có một người tên gọi Đinh Trường Sinh, nếu như ngày nào đó có gặp, tốt nhất là thành tâm thành ý giao hảo với người này, tương lai tất hữu dụng.

– Như vậy cũng tốt, cảm ơn chủ nhiệm, mà người thân của chủ nhiệm có ở đây không? Đừng vì theo giúp tôi mà giao thừa để bọn họ ở đây thì không tốt đâu.

– Đinh phó cục, bọn họ không có ai tới, cha tôi thân thể không được khỏe, cho nên vợ con tôi đều ở Hồ Châu ăn tết rồi, tôi cũng muốn trở về, nhưng lại nghĩ đến năm mới sẽ có lãnh đạo đến Bắc Kinh có việc, cho nên mới định qua rằm tháng giêng mới quay trở về nhà.

– Há, vậy thì đi thôi, anh quen thuộc ở đây thì cũng tiện.

Đinh Nhị Cẩu thuận miệng nói.

– Ừ, rất gần, ngay ở bên cạnh con đường này.

La Hậu Văn vui mừng, nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu một mình tới, cũng không biết có thể là là sẽ có vị lãnh đạo nào tới, biết đâu là bí thư thành ủy thì sao?

Trong lòng mặc dù nghi vấn, nhưng La Hậu Văn tuân thủ nghiêm ngặt trách nhiệm của mình, không hỏi câu nào không nên hỏi, hai người trò chuyện một ít chuyện lý thú của Bắc Kinh, mãi cho đến khi tới trước một nhà hàng có tên là Phù Dung, nhìn vào bên trong khí thế ngất trời, rất là náo nhiệt.

Đợi hơn 10 phút sau, khó khăn lắm kiếm được hai chỗ ngồi, vừa mới ngồi xuống, một phục vụ viên xinh đẹp liền đi tới, tay cầm menu, mặc đồng phục váy áo nhà hàng Phù Dung, dáng người thanh mảnh, Đinh Nhị Cẩu lúc mới bắt đầu cũng không có chú ý, nhưng khi nữ phục vụ viên nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, rõ ràng đứng như ngây dại.

– Mang lên cho chúng tối món này, món này…

La Hậu Văn vừa nhìn thực đơn vừa nói.

Nhưng lại không nghe tiếng phục vụ viên đáp lời, ngẩng đầu nhìn lên, thì trông thấy nữ phục viên này một tay che kín miệng của mình, thật giống như là muốn khóc vậy…

Nhưng Đinh Trường Sinh không có nhìn lên, mà là đang nhìn menu thức ăn.

La Hậu Văn vừa nhìn nữ phục vụ, vừa nhìn Đinh Nhị Cẩu, nhỏ giọng nói:

– Đinh phó cục… xem kia…

Đinh Nhị Cẩu theo ánh mắt La Hậu Văn nhìn lên, cũng là sững sờ:

– Lăng Sam… tại sao lại em lại ở chỗ này, không có về nhà ăn tết à?

Hắn thật không ngờ đứng ở trước mặt mình người phục vụ này lại là Lăng Sam, bây giờ sắp đến giao thừa, lẽ ra nàng nên về nhà, tại sao lại ở chỗ này làm phục vụ viên…

– Em mới vừa rồi còn tưởng nhận lầm người chứ, không ngờ quả thật là anh.

Lăng Sam ngẩng đầu, cứ thế mà đem nước mắt đã đảo quanh nén lại.

– Anh đang hỏi em, tại sao không có về nhà, ở chỗ này làm chi, không còn đi học nữa sao?

Đinh Nhị Cẩu kỳ quái hỏi.

– Em không có mua về vé xe lửa được, vé máy bay thì đắt quá, cho nên tính qua năm rồi về luôn, tạm thời làm việc ngoài giờ kiếm thêm chút tiền.

La Hậu Văn cũng đã nhận ra, Đinh phó cục trưởng và cô gái này quan hệ không tầm thường, bằng không thì cô gái này khi nhìn thấy Đinh phó cục trưởng cũng không có kích động như thế.

– Này Đinh phó cục trưởng, hay là cứ mời cô gái này ăn chung đi…

– Há… không… không, vậy không được, em còn phải làm việc, hai người cứ ăn cái gì đi, em mời hai người.

Lăng Sam rất là hào phóng nói.

– Em mời? Một tháng em làm được ở đây bao nhiêu tiền? Vẫn còn là sinh viên thì làm gì có tiền? Em làm chỗ này bao lâu rồi?

– Em cũng mới làm, hơn mười ngày nay, hai người ăn cái gì?

Lăng Sam lúc này mới khôi phục cảm xúc, rốt cục cũng ổn định lại rồi.

– Từ từ ăn cũng được, vị này đang là giám đốc của khách sạn Hồ Châu, về sau nếu lúc nào muốn về nhà mà mua vé xe không được, thì tìm đến vị này, cam đoan sẽ có vé, hay là bây giờ chúng ta cùng ăn chung, đêm nay là 30 tết, em nghỉ ngơi cũng được rồi…

– Không được đâu, đêm nay bận rộn như thế này…

– Phục vụ viên… đưa rượu lên…

Lăng Sam lời còn chưa dứt, ở bên trong một gian phòng, cửa mở ra, một cái đầu thò ra muốn lấy thêm rượu.

– Lăng Sam, làm gì đó, nhanh lên, khách nhân muốn thêm rượu kìa, nhanh lên mang đến đưa đi.

Trong quầy lão chủ hô to.

Lăng Sam vội vàng nói xin lỗi, nhanh đi lấy rượu.

– Ai… không nghĩ tới ở nơi này mà có thể gặp được cô ấy, thật đúng là ứng với câu nói, tha hương ngộ cố tri.

Đinh Nhị Cẩu rót chén trà đưa cho La Hậu Văn, gián tiếp cảm tạ ông mang mình đến nơi đây ăn cơm, nếu một mình hắn đi ăn cơm, chắc chắn là không tới nơi đầy người huyên náo như thế này, cho nên sẽ không có khả năng gặp được Lăng Sam.

– Đồng hương sao? La Hậu Văn cười cười hỏi.

– Ừ, đồng hương ở thành phố Bạch Sơn, hơn nữa còn là của em vợ của bằng hữu tôi, năm đó bằng hữu tôi kết hôn, tôi là phù rể, cô ấy là phù dâu, ha ha… cũng đã nhiều năm trôi qua rồi.

Đinh Nhị Cẩu cảm khái nói.

– Thế này Đinh phó cục, nếu cô gái này này học tại Bắc Kinh, nếu như thích vừa học vừa làm, chi bằng đến khách sạn Hồ Châu của chúng ta làm, không phải mệt mỏi, chủ yếu nhất là an toàn bản thân, nơi Bắc Kinh này rất là phức tạp.

La Hậu Văn nói.

– Ừ, để xem ý tứ của cô ấy thế nào…

Đinh Nhị Cẩu nói chưa dứt lời, từ trong gian phòng Lăng Sam kéo cu7a23ra hô cứu mạng, nhưng lập tức đã bị kéo trở về, cửa cũng đã đóng lại, Đinh Nhị Cẩu biến sắc nhìn về phía La Hậu Văn.

– Đinh phó cục, cẩn thận một chút, nơi này cũng có một số thiếu gia ăn chơi thường tới đây đấy.

La Hậu Văn đang nói, thì Đinh Nhị Cẩu đã nhanh chân đến trước cửa gian phòng, hắn đẩy cửa nhưng bên trong đã chốt cửa, hắn nghe được tiếng của Lăng Sam ở bên trong cầu cứu lanh lảnh.

Ông chủ nhà hàng cũng đã tới, nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu muốn đạp cửa, một tay kéo Đinh Nhị Cẩu lại.

– Này anh bạn trẻ, muốn làm gì vậy?

– Ông không nghe thấy phục vụ viên của ông ở bên trong kêu cứu à, làm ông chủ mà vô dụng như vậy thì cút xéo đi…

– Ai ai… anh bạn trẻ… đây là chuyện thường xuyên xảy ra, chỉ là những chàng trai trẻ đùa giỡn một chút thôi, tôi nói cho cậu biết, mặc kệ chuyện ở đây, cậu không được ở chỗ này sinh sự a.

Ông chủ nhà hàng này xem ra đối với việc này rất là bình thường.

Đinh Nhị Cẩu hất tay một cái, đánh một cái bạt tai vào mặt lão chủ, giơ chân lên, một cước đạp văng cửa ra, vừa thấy Lăng Sam đang bị một tên ôm vào trong ngực, ngồi ở trên đùi của hắn, hơn nữa thằng này tay không thành thật, đã thò vào trong váy của nàng bóp lấy trên cái âm hộ…

Người cả phòng đều ngây dại, không ngờ còn có dám đạp cửa xông vào, Đinh Nhị Cẩu bước tới đem Lăng Sam kéo qua một bên, đứng phía sau mình, Lăng Sam bị dọa sợ run rẩy cả người.

– Mày… mày là ai?

Tên trẻ tuổi kia gặp mỹ nhân tới tay lại bị người đoạt đi rồi, còn đang hung tợn nhìn mình chằm chằm, vì vậy đứng lên cùng với Đinh Nhị Cẩu lý luận, nhưng hắn chưa kịp đến gần Đinh Nhị Cẩu, tương tự như ông chủ nhà hàng là một cái bạt tai thật mạnh, đang loạng choạng, cái này vẫn chưa xong, Đinh Nhị Cẩu phóng tới bổ thêm một cước.

– Mày… dám đánh người à?

Trong phòng mấy tên uống rượu đứng định hỗ trợ, chuyện vừa rồi tới quá đột ngột, cho nên bọn chúng không kịp phản ứng, đến lúc này mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì vậy nhao nhao đứng lên, bên ngoài ông chủ nhà hàng cũng đang báo động cho bảo vệ.

Ngay lập tức họng khẩu súng đen ngòm rút ra chỉ vào đám thanh niên trong phòng làm tất cả giật mình ngây người, Đinh Nhị Cẩu lùi ra quay người hướng về La Hậu Văn đưa mắt liếc một cái, rồi kéo Lăng Sam ra cửa.

– Chủ nhiệm, ông đi trước đi, nhớ đừng có ngay lập tức về khách sạn Hồ Châu, lượn quanh một vòng coi chừng bị theo dõi, lát nữa tôi trở về sau.

Nói xong hắn kéo Lăng Sam quay đầu hướng bên kia đường chạy nhanh đến, do tay cầm súng nên mấy tên bảo vệ không dám đuổi theo, đi không bao lâu liền đón một chiếc xe taxi biến mất ở trong dòng người mênh mông.

– Má nó, báo động người đồn công an tới bắt hắn.

Lúc này đám người trong phòng mới vọt ra, nhưng nào còn có bóng dáng của Đinh Nhị Cẩu đâu…

– Báo cái gì mà báo, mất mặt chưa đủ à, mày xem lại đi, một con nhỏ phục vụ viên quèn có gì tốt mà lại gây họa, may là thằng đó còn có chỗ kiêng kỵ, cũng hên là nó chưa bắn mày chết đấy…

Bên cạnh một người quở trách.

Đinh Nhị Cẩu cùng Lăng Sam ngồi xe taxi đi vòng vo cả tiếng đồng hồ mới ngừng lại, bởi vì nàng không có mặc áo khoác ngoài cho nên cóng đến lạnh run Đinh Nhị Cẩu nhìn chung quanh một chút, giờ này cũng không có tiệm bán quần áo nào mở cửa, cho nên chỉ có thể lại đón một chiếc xe taxi khác về tới khách sạn Hồ Châu.

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x