Phần 7
Đài truyền hình Hồ Châu tiết mục thời sự ngày trước không có gì thú vị, trên cơ bản là tin tức của chính quyền Hồ Châu phát tới phát lui, với lại có rất nhiều là tin tức cũ.

Quan chức không xem tiết mục này còn một nguyên nhân khác, đó chính là nếu có những tin mới gì, thì bọn họ cũng đã sớm biết trước rồi…

Nhưng dân chúng Hồ Châu vẫn là rất thích xem, bởi vì đây chính là sinh hoạt hàng ngày của bọn họ, đồng thời cũng xem chương trình thời sự này là chuyện vặt vãnh…

Bất ngờ là đêm nay, người dân ngạc nhiên đến ngây người, truyền hình truyền tiết mục thời sự rất có tiến bộ, về mặt thời gian xem ra là đang trực tiếp chính nơi đang phát sinh sự tình, vì vậy liền truyền đạt lẫn nhau, một lúc sau thì càng nhiều người gia nhập vào xem tiết mục này, nhất là lúc trên tivi chiếu ngay trước cửa có tấm bảng hiệu “Thiên thượng tiên cảnh Karaoke” ánh mắt của mọi người lần nữa tụ tập đến một nhóm người mà bọn họ đã từng vô cùng căm ghét: Cảnh sát thành phố Hồ Châu.

Thấy Chu Khánh Sinh không muốn đếm xỉa đến, Đường Thiên Hà thấy có chút không ổn, dù sao Lưu Thành An từng là ân nhân của ông, một tay Lưu Thành An đã đem ông đưa lên đấy, mà lúc này, cả hai người đều đang đứng tương đối cách xa nơi đang quay phim…

Còn Đinh Nhị Cẩu vốn không muốn để cho bọn họ lại có một lần nữa cơ hội lựa chọn, vì vậy cho cảnh sát mang theo tên thanh niên tạm thời rời khỏi trước cửa nhà hàng karaoke, Lưu Quán Quân cũng dương dương đắc ý cùng nhóm người của mình quay trở về hang ổ của gã.

Nhưng lúc này trước màn ảnh tivi, dân chúng đã như bàn tán xôn xao như bắp rang nổ nồi vậy, lần nữa đem đầu mâu nhắm ngay vào cảnh sát thành phố Hồ Châu, thậm chí có người gọi điện thoại đến đài truyền hình, mắng đám cảnh sát là một đám trứng dái mềm, khi dễ bắt nạt dân chúng thì được, còn vừa gặp phải đám có tiền như “Thiên thượng tiên cảnh Karaoke” lập tức mềm nhũn.

Tiếu Hàn cũng biết đêm nay Đinh Nhị Cẩu đi tuần tra, vì vậy Tiếu Hàn sau khi tắm rửa xong, mặc cái váy ngủ ngắn mỏng trắng tinh thoải mái nằm trên giường lớn, thậm chí bên trong trần truồng không mặc quần áo lót, vừa một tay đưa xuống thảm lông đen gò mu ve vuốt, vừa nhìn xem đài truyền hình Hồ Châu đang phát trực tiếp chương trình thời sự, chợt nhìn đến đoạn này thì lòng của nàng cũng quặn lại dâng tới cổ họng.

– Hai vị… nói một chút đi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Đinh Nhị Cẩu nhìn Chu Khánh Sinh cùng Đường Thiên hà hỏi.

Vì giữ bí mật, cho nên cho nên Đinh Nhị Cẩu lúc này mới đem hai người gọi qua một bên, không có camera, không có phỏng vấn, đây là hắn cho Đinh Nhị Cẩu nhìn Chu Khánh Sinh mặt mũi lắm rồi.

– Đinh phó cục… chuyện này chúng tôi có trách nhiệm, vì đâu là khu vực trực thuộc, chúng tôi…

Đường Thiên Hà giải thích nói.

– Hai vị… tôi hiện tại không muốn nghe giải thích, chúng ta bây giờ nói chuyện tối nay đang xảy ra, chuyện ngay tại lúc này, các ông muốn xử lý như thế nào?

Đinh Nhị Cẩu không nghe giải thích của bọn họ.

Hắn đã nói rất rõ ràng, chỉ là xử lý chuyện tối nay, chuyện trước kia là trước kia, chuyện bây giờ là bây giờ, ranh giới là đêm nay.

– Đinh phó cục, chuyện này… chúng ta có thể thương lượng một chút…

Đường Thiên Hà nhìn thoáng qua Chu Khánh Sinh rồi nói ra.

Đinh Nhị Cẩu lúc này thấy Đường Thiên Hà không có quyết đoán được cho nên rất là thất vọng, nhưng Chu khánh Sinh tỏ thái độ thật ra lại khiến Đinh Nhị Cẩu hai mắt tỏa sáng.

– Đinh phó cục, Đường phân cục… tôi thấy việc này không có cái gì mà thương lượng rồi, gã kia mới vừa nói cái gì chúng ta đều nghe được rõ, còn chờ cái gì nữa… Đinh phó cục, Đường phân cục, tôi đề nghị lập tức triệu tập đội ngũ, đêm nay phải làm tới chốn, nếu đợi đến ngày mai, chỉ sợ đã chậm.

Chu Khánh Sinh tỏ thái độ rất là chính nghĩa để cho Đường Thiên Hà lắp bắp kinh hãi.

– Được… ông Chu, đề nghị này tôi thấy được, như vậy đi, là chính người của phân cục cảnh sát hay là dùng người của công an thành phố?

Đinh Nhị Cẩu cũng không liếc nhìn Đường Thiên Hà, hỏi.

– Đinh phó cục… cảnh sát của khu Tân Hồ người vẫn còn tin dùng được đấy, cứ dùng người của chúng tôi đi, nếu như Đinh phó cục cảm thấy không thích hợp, thì mới dùng người của công an thành phố.

Chu Khánh Sinh nói như không để ý đến Đường Thiên Hà tồn tại, trực tiếp cùng Đinh Nhị Cẩu đối thoại.

– Vậy thì tốt, chính các ông chuẩn bị, tôi cũng tin tưởng các ông, với lại tôi muốn dân chúng thành phố Hồ Châu cũng tin tưởng các ông, từ hôm nay dân chúng Hồ Châu sẽ biết, cảnh sát Hồ Châu xương sống chưa có gãy, vẫn có can đảm dùng cứng đối cứng.

Đinh Nhị Cẩu nói xong thì đi đến bến xe, mặc kệ bọn họ sắp xếp như thế nào thì sắp xếp.

Thấy Đinh Nhị Cẩu rời đi, Đường Thiên Hà mới phản ứng, vẻ mặt xanh mét nhìn Chu Khánh Sinh.

– Lão Chu… lão điên rồi, nếu như hốt ổ này, chúng ta làm sao nói chuyện với bí thư khu ủy Lưu?

Đường Thiên Hà vẫn chưa hiểu đạo lý trong chuyện này.

– Ông Đường… làm sao đến giờ mà ông cũng không rõ, chúng ta hiện tại đang nằm trong tay của Đinh phó cục, chứ không phải là nằm trong tay của Lưu Thành An, nói thật… hành động lần trước chúng ta đã tiết lộ cho Lưu Quán Quân biết đã là phạm pháp, nếu như tối nay biểu hiện không được, tôi dám cam đoan, chẳng khác gì trêu ngươi Đinh phó cục, đến lúc đó tôi và ông còn ở chỗ này làm gì, nhìn xem náo nhiệt à, ngay ngày mai tôi và ông không ngồi chơi xơi nước mới là lạ, nếu là không tin, ngày mai có thể chờ xem.

– Vậy còn bí thư khu ủy Lưu, chỗ đó làm sao bây giờ?

– Ai chà… trước mắt chúng ta bảo trụ chén cơm của mình cái đã, những thứ khác đều là phù vân, nếu giờ báo cho bí thư Lưu, thì bí thư Lưu sẽ làm cái gì chứ, trong khi mọi việc đã truyền hình trực tiếp rồi?

Chu Khánh Sinh đối với đầu óc nhũn não của Đường Thiên Hà thật sự là bó Tay Rồi.

Chu Khánh Sinh lời nói này khiến Đường Thiên Hà quá sợ hãi, đúng vậy, nếu như chuyện tối nay đều đã truyền trực tiếp ra ngoài, cho dù có báo với bí thư Lưu, thì bí thư Lưu làm sao dám nói gì với trên ủy ban thành phố? Thành ủy có thể để cho một người như vậy tiếp tục đảm nhiệm làm bí thư khu ủy, tại một nơi giàu có nhất của thành phố Hồ Châu?

Những thứ khác không nói, chỉ nói dư luận toàn quốc cũng có thể đem Lưu Thành An đè chết rồi, nghĩ tới đây, Đường Thiên Hà không rét mà run, Chu Khánh Sinh so với mình thì hiểu nhiều hơn.

– Đường phân cục trưởng, tranh thủ thời gian hạ mệnh lệnh đi, Đinh phó cục vẫn còn chờ đấy.

Đinh Nhị Cẩu ngồi vào xe, hưởng thụ lấy cà phê nóng hổi mua gần đó, thật là thích ý.

– Em muốn tiến bộ nhưng làm như vậy hình như là đốt giai đoạn quá, hiệu quả như thế nào còn rất khó nói.

Tương Ngọc Điệp nhìn Đinh Nhị Cẩu ngồi trên ghế dựa uống cà phê nói.

Nàng không gọi hắn là Đinh phó cục, cũng không có kêu tên, bất tri bất giác như là quen thuộc từ lâu, chỉ là hắn suy nghĩ như thế nào thì Tương Ngọc Điệp không biết.

– Hậu quả như thế nào?

Đinh Nhị Cẩu dừng một chút hỏi.

– Nhìn qua thì có thể rất phù hợp khẩu vị của dân chúng, nhưng nếu về sau vì lý do gì mà không làm tiếp chương trình này được nữa, hoặc phải làm chương trình khác đi, thì lại không phù hợp yêu cầu của dân chúng, vậy thì em sẽ gặp phiền toái, thường thì khi ăn món ngon đã quen, nếu như đổi lại hương vị khác, thì không dễ chịu đâu.

Tương Ngọc Điệp lo lắng nói, mặc dù nàng nói bóng gió nhẹ nhàng, nhưng bên trong biểu đạt ý tứ thật là không tốt.

– Hết cách rồi, thành ủy giao cho em nhiệm vụ cũng rất sốt ruột, nếu em không đúng liều thuốc mạnh thì không xong, chị nói cũng có đạo lý riêng của nó, nhưng cứ chần chừ thì không phù hợp với xã hội phát triển, cảnh sát nên là vì dân chúng bài ưu giải nạn, bọn họ nếu làm đúng chuyện tối nay, còn không muốn làm thì cứ cút ra khỏi đội ngũ cảnh sát này, để cho người khác có năng lực tiến đến.

– Vậy em chuẩn bị kết thúc chuyện như thế nào, chị nghe nói cái nhà hàng karaoke này có bối cảnh không tầm thường.

– Em biết, cho nên ta mới quyết định khai đao, nói thật… trước khi đi tuần tra, em cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đêm nay khai mở như thế này, nhưng tình cờ đã đã đụng chuyện thì làm luôn, em không sợ một bí thư khu ủy nho nhỏ đâu, có gì đặc biệt hơn người chứ?

Đinh Nhị Cẩu bất mảng nói, trong tay hắn có thượng phương bảo kiếm của Thạch Ái Quốc, thì hắn sợ cái gì?

Lâu nay có pháp chế nhưng lại không có pháp trị, mấu chốt là do con người, pháp chế là văn bản quy định là vật chết cố định, nhưng thi hành pháp trị là người sống, như Đường Thiên Hà cùng Chu Khánh Sinh hai người kia chẳng lẽ không biết các vấn đề tồn tại trong cái nhà hàng karaoke này? Không thể là không biết, nhưng vì lý do gì mà mặc kệ bỏ qua, đó bởi vì pháp trị do con người không chịu làm…

– Có khả năng là em còn chưa biết, ông chủ cái nhà hàng này, không đơn giản là của con trai bí thư khu ủy Lưu Thành An như vậy, sau lưng của hắn còn có bối cảnh lớn hơn nhiều, nếu thật bàn về thực lực, Lưu Quán Quân bất quá chỉ là một tên trông coi cái nhà hàng này thôi.

Tương Ngọc Điệp nói.

Đinh Nhị Cẩu kỳ lạ nhìn Tương Ngọc Điệp, hắn không nói thêm, mà nháy mắt ra hiệu rồi bước xuống xe, trên xe vẫn còn có người khác, nói chuyện không thuận tiện.

Hai người đứng ở trên đất, nghịch ngợm giẫm những viên sỏi nhỏ, Đinh Nhị Cẩu hỏi:

– Sau lưng cái nhà hàng này còn có người khác?

– Ừ, theo chị biết, trước kia Tưởng Hải Dương cũng có cổ phần, hơn nữa nghe nói trên tỉnh công tử của lão đại cũng có cổ phần, cho nên chị mới nói đêm nay em hành động có chút gấp gáp.

Tương Ngọc Điệp lo lắng nói ra.

– Chị làm sao mà biết được?

Đinh Nhị Cẩu bây giờ mới cảm giác được người đàn bà này không tầm thường, sắc mặt có chút phát xanh hỏi.

– Em không cần hoài nghi chị biện hộ cho cái nhà hàng này, chị không có phân biệt cái gì đâu, chị có con đường nắm được thông tin của chị, em không cần quan tâm đến, chị chỉ là nhắc nhở em phải cẩn thận.

Tương Ngọc Điệp cười cười nói.

– Cảm ơn, em hiểu ý chị rồi…

– Hiểu ra là là tốt rồi… À… chị có thể hỏi thăm một vấn đề riêng?

– Chị Tưởng, quan hệ của chúng ta có thân thiết đến mức có thể hỏi vấn đề riêng sao?

Đinh Nhị Cẩu mỉm cười hỏi.

– Đúng thế, chị giúp em nhiều như vậy, quan hệ của chúng ta còn chưa đủ sao? À… quên chứ… em còn cứu mạng của chị, ân tình lớn như vậy, chị cũng không dám quên, chị đang tìm cơ hội để báo đáp em đây này…

– Há, vậy sao? Nhưng em là người rất dễ quên, đối với việc nhỏ như vậy em không thể nào nhớ ở trong lòng, cho nên chị không cần phải đem chuyện này canh cánh để ở trong lòng.

– Nhưng có người vẫn để trong lòng đấy, ví dụ như…

– Ví dụ như cái gì…

– Ví dụ như… Tiếu Hàn, nghe nói em đã cứu mạng của nàng, đã vậy vì thế mà còn bị thương, có chuyện này hay không vậy?

Tương Ngọc Điệp hỏi.

– Các chị không phải là bạn bè tốt với nhau sao? Chuyện này chẳng lẽ chị Tiếu Hàn không nói cho chị biết?

Đinh Nhị Cẩu giật mình, hỏi một đường đáp một nẻo.

– Nói… chị chỉ là rất muốn biết tình huống thật lúc đó, chắc em cũng biết, làm nghề truyền thông mọi người rất hiếu kỳ những chuyện như vậy.

– Hì… đừng có tò mò quá chứ, có đôi khi hiếu kỳ sẽ hại chết mèo ah.

– Ha ha… chị cũng không phải là mèo.

Đinh Nhị Cẩu cười không nói, nhìn phía xa đang chạy tới mấy chiếc xe cảnh sát, từ trên bước xuống mấy mươi người, đều là đeo mặt nạ cùng tấm chắn phòng ngừa bạo lực, đồng loạt đứng ở người bên ven đường chuẩn bị lục soát “Thiên thượng tiên cảnh Karaoke”

Lúc này Đường Thiên Hà chạy tới:

– Đinh phó cục, chuẩn bị xong, đang chờ mệnh lệnh…

Đường Thiên Hà chào rồi nói ra.

– Đường phân cục, đây là phân cục công an Tân Hồ đang thi hành nhiệm vụ, tự làm chủ là được rồi, nhưng tôi không hy vọng là có ai lọt lưới, nhất là những tên nhân viên cầm đầu, một tên cũng không thể chạy, đối với các vấn đề tồn tại ngay tại chỗ điều tra, ghi lại trong báo cáo…

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x