Phần 80
Vương Gia Sơn nhờ Đinh Nhị Cẩu vào buổi tối hôm đó, lén lút vụng trộm mang ông lão quay trở về huyện Hải Dương.

Tuy rằng ông lão đã đáp ứng sẽ không đi khiếu oan nữa, nhưng là vì muốn ổn định tâm tình của ông lão, Đinh Nhị Cẩu bắt buộc tự mình đi đến nhà Vương Sơn Gia thăm hỏi cho chắc, chẳng qua Đinh Nhị Cẩu cũng muốn dùng cảm tình để phục người, dùng tình cảm chân thật để đánh động trong lòng Vương Sơn Gia.

Toàn bộ thị trấn Lâm Sơn chỉ có mình Vương Sơn Gia là bảo thủ quyết tâm đi khiếu kiện, ghê gớm hơn là dám đi đến cả Bắc Kinh, dù gì cũng là gây ra những chuyện ảnh hưởng không tốt cho tập thể lãnh đạo ủy ban thị trấn Lâm Sơn, do đó hai năm nay thành tích của ủy ban thị trấn luôn là đứng cuổi sổ, cũng bởi vì một mình Vương Gia Sơn gây ra, bị ảnh hưởng nặng nề nhất là lãnh đạo của phòng khiếu nại thị trấn.

– Cháu đến thật à?

Đinh Nhị Cẩu sau khi vào cổng nhà thì thấy Vương Gia Sơn đang ở trong sân dùng dao nhỏ cắt thảo dược, trong sân chứa đầy các loại thảo dược, đúng điệu bộ một ngôi nhà của thầy thuốc Trung y.

– Ông ơi, cháu Đinh Nhị Cẩu cái gì cũng không tốt, nhưng khi đã có lời hứa thì nhất định giữ lời, ông nội đã hứa rồi cũng phải giữ lời đấy!

Đinh Nhị Cẩu thuận tay cầm một cái ghế ngồi đối diện với Vương Gia Sơn .

– Ông lúc nào cũng giữ lời mà, nói không đi kiện nữa là không đi, cháu không cần phải canh chừng ông như vậy.

– Ông nói vậy không được, cháu canh chừng ông làm gì, tại vì cháu là một cán bộ nên xuống thăm ông, với lại cháu đã nói là nhận ông làm ông nội sau này sẽ chăm sóc cho ông , quyết định như vậy đi, để cháu giúp ông cắt thuốc.

– Haha… trợ lý Đinh, ông không dám nhận một người cháu nội như thế này đâu.

– Thì cũng vậy thôi chứ có gì khác đâu ông, dù sao ông cũng lớn tuổi hơn cháu rất nhiều, nhưng nói gì đi nữa cháu mà tự nhiên nhận ông làm ông nội để phụng dưỡng ông sau này thì cũng có cảm giác mình có chút thua lỗ, vậy ông cũng phải cho cháu lại chút gì đó… quyền lợi đi chứ, song phẳng với nhau thì ông khỏi phải nghĩ đến từ chối đứa cháu nội này, vậy từ nay về sau cháu nhận ông làm thầy, ông dạy cháu nghề môn trung y là được.

Đinh Nhị Cẩu cầm lấy một cọng cỏ thuốc, đặt ở dưới cái mũi ngửi mùi thơm của dược thảo rồi nói ra.

– Hừ… , ông chưa từng gặp qua ai vô lại như cháu vậy đấy, xem ra là cháu đang lợi dụng ông.

Vương Gia Sơn cười cười nói, đã rất lâu không có ai nhẹ nhàng trò chuyện vui vẻ vơi ông như thế, người trẻ tuổi trước mắt kia mặc dù nói chuyện tào lao bậy bạ rất nhiều, nhưng tâm tính thì khá tốt bụng, điều này khi ở Bắc Kinh ông đã nhận thức được.

– Hì… Cái gì gọi là lợi dụng vào ông, thu cháu làm học trò là vận may của ông khi được gặp gỡ cháu, nếu vừa rồi cháu không đi công tác ở Bắc Kinh, nói không chừng bọn chúng đã đem ông ném ở núi Thái Hành Sơn rồi, có phải cả đời này y thuật của ông mất đi, chẳng phải là rất uỗng phí, à… ông nội, ông có giấy phép hành nghề y không vậy?

Đinh Nhị Cẩu quan tâm hỏi .

– Không có.

Vương Gia Sơn tiếp tục cắt thảo dược, trả lời .

– Không có? Ừm . . . cũng không có sao, những người y thuật cao minh thì thường đều không có … tư cách chứng nhận.

Vương Gia Sơn đối với Đinh Nhị Cẩu người trẻ tuổi này rất có hảo cảm, dù sao cũng là chính hắn hơn nửa đêm lặng lẽ đem mình đưa đến nhà ga đưa về huyện Hải Dương, trên đường đi chiếu cố chăm sóc cho đến khi mình trở về đến nhà , chính ông dọc theo trên con đường đi cũng suy nghĩ rất nhiều, nếu mình cứ muốn tiếp tục đi khiếu oan, chẳng có được gì mà còn có một ngày nào đó, thật sự sẽ chết dọc đường, rất có thể sẽ trở thành một cỗ thi thể vô danh, rồi cái xác bị đưa vào bệnh viện xử lý để làm mô hình cho sinh viên trường y thực tập mổ xẻ, vậy thì đời này đừng hòng mong muốn nhập thổ vi an rồi.

Ông liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu quan sát, phát hiện thằng này tuổi còn trẻ vậy mà lộ ra bệnh trạng yếu thận rồi, rõ ràng biểu hiện cho thấy là túng dục quá độ, hừ… mới bấy nhiêu tuổi mà như thế, chả bù cho mình đến bây giờ vẫn còn sung sức bình thường khi ở trên giường.

– Tuổi còn nhỏ không lo học hỏi trau dồi, mà cứ đâm đầu vào phụ nữ? Dù phụ nữ có cho gần gủi đi nữa, thân thể là của mình, còn chưa có kết hôn mà thận đã muốn hư hao rồi, sau này làm sao sanh con được?

– Ông nội nói vậy là có ý gì, cháu đâu có có làm loạn phụ nữ đâu !

– Cháu có làm loạn hay không thì ông không cần biết, mà chỉ nói thể trạng của cháu bây giờ đã rất nguy hiểm, sinh hoạt tình dục quá nhiều lần, nếu không tiết chế lại, không được bao lâu nữa , thân thể của cũng sẽ bị hút khô.

– Thật hay giả vậy ông nội, có thể nhìn ra được tình trạng của cháu sao?

– Ừ, Đông y thì chú ý nhìn, nghe, hỏi, sờ… ông nhìn thấy đoán ra bệnh được cũng tám chín phần mười, nói thật đi , có phải sáng nay đã cùng phụ nữ ở cùng một chỗ? Chúng ta đều là đàn ông, không có gì phải mắc cở giấu giếm đâu !

Vương Gia Sơn nghịch ngợm ngẹo đầu nháy mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu, khiến cho Đinh Nhị Cẩu muốn giấu giếm cũng không tránh được .

– Nhưng..chuyện này , là đàn ông đối với phụ nữ là đương nhiên mà ông !

– Hừ… tình trạng của cháuvẫn có thể vãn hồi được, cháu đã từng giúp đỡ ông , ông chữa cho cháu cái bệnh này , không lấy tiền , coi như là ông báo đáp lại cháu rồi.

– Không được , không có đơn giản như vậy.

Đinh Nhị Cẩu cặp mắt đảo quanh nói ra .

– Không được? Vậy cháu muốn thế nào?

– Cháu muốn theo ông học tay nghề , đột nhiên đối với ông chuyện chữa bệnh cháu cảm thấy hứng thú , như vậy đi , ông trước dạy cháu bắt mạch , cho dù cháu học dốt , ít nhất có thể cho tự xem bệnh cho bản thân mình .

– So với nghề đông y, cháu tuổi tác quá cao, học không được rồi.

– Ông nội đừng lừa cháu, vậy những người học trường y thì được bao nhiêu tuổi, có phải hay ông không muốn dạy cháu phải không, vậy thì ông tự mình chuẩn quan tài có gì sau này chết cô độc một mình đi.

– Ê… thằng nhóc, nói cái gì đó, rủa ông chết đúng hay không?

Vương Gia Sơn nghe hắn nói xong, dựng râu trợn mắt nói với Đinh Nhị Cẩu.

– A…, ông nội đã lớn tuổi rồi, chắc là cũng hiểu chuyện sinh lão bệnh tử, ông chỉ có một mình không người thân thích, nếu chết thì cũng cần có người thân lo hậu sự, giờ thì chỉ có cháu là thân thích duy nhất mà thôi à nha..

– Ừ… thằng lưu manh này nói cũng có chút đạo lý.

– Nào chỉ là có đạo lý không đâu, ông nội dạy cháu học đông y, cháu còn cho ông thêm một lễ vật, như thế nào đây chịu chưa?

– Lễ vật gì? Là thịt vịt nướng Bắc Kinh à?

Vương Gia Sơn chẳng thèm ngó tới, lần trước Đinh Nhị Cẩu có mua cho ông một con, ông ăn hết sạch đến giờ vẫn còn ớn đây.

– Cái gì mà là con vịt ? Chính là một cỗ quan tài rất tốt !

– Quan tài cho ông? Nói qua nói lại cũng là cháu trông mong ông chết đi, nếu ông chết rồi thì sẽ không còn có ai đi khiếu oan nữa phải không !

Vương Gia Sơn muốn nổi giận, thằng này đến lúc mong chính mình sớm chết đi đến chừng nào.

– Ông nội từ từ nghe cháu nói đã , thời gian trước tại thôn Lê Viên sửa đường , tại khu vực phụ cận trong núi, cháu phát hiện có một cây cổ thụ ngoài trăm năm, hai người ôm không đế, nếu cưa xẻ ra thành cỗ quan tai đẹp thì tuyệt đối không thành vấn đề , cháu muốn hiếu kính với ông để dành lại cây cổ thụ đó cho ông, hiện tại cháu chẳng những làm chủ nhiệm khu vực các thôn, mà còn là trợ lý chủ tịch thị trấn, ông nghỉ xem chuyện này cháu có thể hoàn thành được hay không?

– Ừ, nếu chỉ là trộm một cái cây , cháu đoán chừng có thể hoàn thành, nhưng ông có thể hưởng không được, vì đến lúc chết thì bị đẩy vào lò hỏa thiêu rồi, chốc lát là sẽ thành tro bụi, vậy ông cần quan tài để làm gì?

– Vì thế ông nội phải làm thầy dạy cho cháu, nếu ông đã làm thấy cháu , ai dám hỏa táng ông nữa, hiện tại cháu có chức vụ như thế này, ông nội cứ đi vòng quanh thị trấn Lâm Sơn hỏi thăm một chút, ai mà không nể mặt Đinh Nhị Cẩu, nếu ai dám mang thầy cháu đi hỏa táng, xem coi nửa đêm cháu không đi đâm chết hắn.

Đinh Nhị Cẩu vừa nói, vừa nghiến răng nghiến lợi, biểu lộ rất giống như là cha mẹ ruột của mình chết đi vậy .

Trên thực tế , bây giờ đúng là Đinh Nhị Cẩu đang nghĩ tới cha mẹ của mình, hắn lúc trước là đã từng cân nhắc về việc không hỏa thiêu cha mẹ mình , nhưng không tìm được di thể cha mẹ mình, mộ phần cha mẹ hắn hiện nay chỉ là mộ chôn quần áo và di vật .

– Cháu nói là cháu có thể bảo chứng không cho ông bị hoả táng?

Vương Gia Sơn bán tín bán nghi, điều này ông nghi ngờ cũng phải thôi, bởi vì ở thôn Hắc Thủy Loan cũng có mấy người chết lén lút mang đi chôn , nhưng cũng bị phát giác, tất cả đều bị phòng vệ sinh môi trường của thị trấn moi xác ra tiến hành hoả táng, người chết là hết, nhưng đám vệ sinh môi trường mặc kệ chuyện này, nếu chôn trong thời gian ngắn một chút, liền kéo đến lò hỏa thiêu, nếu chôn trong thời gian dài, liền trực tiếp tại trong đổ dầu ma-dút đốt đi …

– Nói được thì làm được, nếu như làm không được, ông nội cứ ở dưới lòng đất nguyền rủa cháu đẻ con không có lỗ đít .

Đinh Nhị Cẩu cầm bốc lên một hạt cẩu kỷ ngậm trong miệng nhai nhai.

Kỳ thật cái gì muốn học đông y? Đây chính là Đinh Nhị Cẩu dùng kế hoãn binh, đầu tiên hắn đến nhà Vương Gia Sơn tạo mối quan hệ thân thiết với ông ta , sau đó thông qua phương thức như vậy đem Vương Gia Sơn trói buộc lại , khiến cho ông ta vì chiếu cố mối quan hệ với Đinh Nhị Cẩu mà không lại đi khiếu oan, như vậy sau này lãnh đạo thị trấn Lâm Sơn sẽ an ổn hơn khi không còn người đi khiếu kiện, trách nhiệm của Đinh Nhị Cẩu cũng sẽ hoàn thành, nhưng đối đãi với Vương Gia Sơn thì hắn đúng là một tấm chân tình thật sự, còn học thành nghề y hay không thì chẳng trọng yếu, quan trọng là Vương Gia Sơn có tán thành đồng ý nhận hắn hay không .

Vương Gia Sơn là một dân quê, tư tưởng bảo thủ vẫn còn là rất sâu đậm, đặc biệt là một người lang trung giang hồ, tay nghề là Trung y , hơn nữa là Trung y cổ điển, thuốc Đông y ngoại trừ trên núi không tìm được bên ngoài, hết thảy cũng đều là dựa theo cây cỏ hoang dại làm chủ chốt, tự mình ngắt lấy, tự mình phơi nắng, nghiền nát, cắt phơi, đều là mình một tay lo liệu, cho nên tư tưởng ở bên trong của Vương Gia Sơn là mong ước cuối đời được nhập thổ vi an là chính thống, còn chuyện hỏa táng tuyệt đối là không muốn đấy.

Nhưng có một điều mà Đinh Nhị Cẩu không thể nào ngờ nổi, Vương Gia Sơn có môn bí truyền về bấm huyệt xoa bóp chữa bệnh thần sầu quỷ khốc, bản thân thì tự dùng thuốc bồi bổ nên đã ngoài 70 tuổi nhưng về chuyện tính dục thì không hề thua kém gì Đinh Nhị Cẩu, hầu như rất nhiều đàn bà phụ nữ ở trong thôn hoặc vùng lân cận sau khi được Vương Gia Sơn bấm huyện xoa bóp chữa bệnh, đã lên cơn động dục nhờ ông giúp đỡ khâu cuối cùng, mà đó cũng là một phương cách chữa bệnh mau lành khi hòa hợp âm dương đúng cách..

Có thể nói là chẳng có ai lại yêu đương ông lão ngoài 70 tuổi cả, chỉ đơn giàn là thỏa mãn xác thịt ngay tại chỗ, và ngay cả đối với Vương Gia Sơn chữa bệnh tài giỏi vang danh cũng thế, thì thân xác của người phụ nữ chỉ đơn thuần là một người bệnh cần phải chữa trị dù là chuyện gần gủi cũng thế thôi, chỉ là để điều hòa được khí âm dương trong cơ thể mình cho sức khỏe tốt hơn chứ không làm ông lão mê luyến, xong việc thì mạnh ai nấy im lặng trở về cuộc sống sinh hoạt bình thường hàng ngày của mình…

Đinh Nhị Cẩu đưa ra cho Vương Gia Sơn một điều kiện không thể cự tuyệt, đây là điều Vương Gia Sơn tha thiết ước mơ, ông ta đã lớn tuổi, chắn sẽ có ngày rời khỏi thế giới này, con trai chết sớm, không có đời sau thờ phụng, cơ hồ đối với chuyện sau này của mình không ôm điều gì hi vọng, vì thế thời gian lâu nay ông ta không còn chữa bệnh cho ai nữa, thậm chí còn nghĩ đến uống thuốc ngủ chết đi .

Nhưng Đinh Nhị Cẩu lại tạo cho ông một niềm hi vọng mới, cũng có thể nhận ra được, người trẻ tuổi này không giống như là chỉ nói suông mà không có thực hiện.

– Cháu nói là sự thật?

– Vâng, ông nội à, chẳng lẽ bây giờ phải thề ông mới tin cháu? Cháu cũng không có cách nào khác nữa, vậy ông tự mình xử lý đi.

– Cháu nói nói cây cổ thụ kia có thể làm được một cỗ quan tài tốt?

– Cháu đã hỏi qua ông thợ mộc của thôn Lê Viên, nhất định là loại tốt , ngày nào đó nếu ông muốn xem trước, cứ gọi điện thoại cho cháu , cháu đưa ông đi xem, nếu ông muốn làm cỗ quan tài trước,cháu lập tức nhờ người đốn ngã làm thành quan tài liền, để lại trong phòng, dùng vải đỏ đắp lên , ông có ý như vậy không?

– Được, một lời đã định, ông sẽ đồng ý với điều kiện của cháu.

Vương Gia Sơn cuối cùng cũng đồng ý giao dịch với Đinh Nhị Cẩu, bắt đầu dạy hắn như thế nào, lúc mới bắt đầu nếu như nhìn qua , nghe thấy , hỏi rồi bắt mạch … Đinh Nhị Cẩu cảm thấy nếu nói là Vương Gia Sơn đúng là có thể xem trị bệnh rất giỏi , cũng không phải là quá đáng đấy, nhưng đối với hiệu quả trị liệu thuốc Đông y, Đinh Nhị Cẩu một mực không có bao nhiêu tin tưởng.

– Cháu bây giờ nhịp mạch chạy tán loạn vô lực, chả giống chút nào là nhịp mạch của một người tuổi trẻ, sờ tới sờ lui xem qua tựa như là mạch của người 40 tuổi, tình trạng của cháu khá là nguy hiểm đấy.

– Ông nội, cháu là người nhát gan, ông không nên làm cháu sợ được không ? Cháu còn phải sinh cháu trai cho ông đấy, ông thì ngược lại nói giống như là lời phán quyết tử hình cháu vậy.

Đinh Nhị Cẩu kêu khổ nói.

– Ông đây nói cũng là sự thật, cháu cũng là may mắn gặp được ông , hừ… nếu không chữa trị kịp thời, không quá một năm nửa, dương vật của cháu khó mà dậy nỗi, nếu là uống thuốc kích thích thì còn có thể ngóc đầu dậy, nhưng đó cũng là vội vàng mạnh mẽ một chút rồi lại trở về như cũ.

– A, nghiêm trọng như thế sao, có biện pháp nào tốt để chữa không vậy ông ?

– Ông không phải đã nói rồi sao, nhờ có gặp được ông, nếu không thì cháu tiêu rồi !

Đinh Nhị Cẩu lúc này từ từ suy gẫm lại, Vương Gia Sơn không phải là người đầu tiên nói hắn túng dục quá độ, trước kia Đỗ Sơn Khôi cũng đã từng nói qua, chẳng lẽ mình vì như vậy mà bị móc rỗng thân thể? Không thể nào đâu…

Vốn là Đinh Nhị Cẩu định phải lập tức đi, nhưng lại bị Vương Gia Sơn giữ lại bắt uống hai tô lớn thuốc Đông y, khổ cho Đinh Nhị Cẩu thuốc hôi như mùi gia súc hắn phải bịt mũi lại mới uống xong.

– Đây là mười thang thuốc Đông y, lấy về sắc thuốc uống mỗi ngày, nhất định phải uống, cháu có uống hay không thì ông bắt mạch liền biết được, ông bây giờ lo lắng không phải là vì sức khỏe của cháu, mà là vì mình cái quan tài kia, nếu cháu bị hỏng rồi thì ông sẽ tìm ai mà đòi quan tài đây?

Vương Gia Sơn vui vẻ đưa Đinh Nhị Cẩu rời khỏi nhà mình, đây là lần đầu tiên từ khi con trai mình qua đời, ông mới thấy trong lòng mình thật là cao hứng.

Đinh Nhị Cẩu vừa rời khỏi thì bỗng trước cổng nhà có tiếng kêu vang.

– Ông ơi…ông ơi… !

Vương Gia Sơn nhìn ra ngoài thì thấy một thiếu phụ có bộ mặt thanh tú, tuy rằng không phải đẹp nổi trội, nhưng cũng tạo cho cảm giác với người đối diện một loại thanh thuần cảm giác, đôi mắt của cô vừa đen lại lớn, quyến rũ mà đa tình, cái mũi ngọc nho nhỏ thanh tú, đường cong bờ mềm nhẵn xinh đẹp, đôi má thơm bầu bỉnh dễ thương, cổ ngọc tuyết trắng mềm mại của người thiếu phụ thẳng thắn như thiên nga, quần áo hơi chật chội lộ ra đôi bầu vú giàu có căng lớn phập phồng nhìn thoáng qua là biết ngay đang trong thời kỳ cho con bú, đặc biệt trong ánh mắt người thiếu phụ lộ ra vẻ sốt ruột lo âu, nên thuận miệng Vương Gia Sơn hỏi một câu.

– Có chuyện gì mà có vẻ gấp rút thế cháu!

– Ông ơi, cháu là Phùng Thanh Trúc ở thôn gần bên, đến đây nhờ ông đi xem bệnh giùm mẹ chồng cháu, mẹ chồng cách đây một tuần đi núi bị vấp đá ngã, té xỉu, về nhà mẹ chồng cháu tự chính mình lấy một ít dược liệu trên núi chữa lấy, nhưng thân thể mỗi lúc mỗi kém hơn, đau cơ hồ không nhúc nhích được, nghe mọi người nói là ông chữa bệnh rất hay, nhưng lâu nay không còn khám chữa bệnh nữa vì bận việc nhà, nhờ ông làm ơn giúp giùm mẹ cháu, cháu có đào được một củ dã sâm chắc đã ngoài 50 năm, nay xin biếu ông làm quà thù lao.

Vương Gia Sơn trầm ngâm không trả lời, liếc mắt nhìn người thiếu phụ một cái, nhờ có Đinh Nhị Cẩu đã mang lại cho ông nguồn cảm hứng sức sống, dù lúc này ông đang vui vẻ cao hứng, nhưng đã hai năm nay ông không còn đi khám bệnh cho ai, giờ bất chợt có người đến nhờ đi khám bệnh làm ông hơi do dự.

– Thực xin lỗi, lâu nay ông không còn khám bệnh nữa, cháu hãy đi kiếm người khác đi.

Người thiếu phụ liền nắm chặt lấy tay Vương Gia Sơn:

– Chồng của cháu vì đi ra ngoài làm mướn, cháu bây giờ vừa mới có con nhỏ nên thể lực có hạn, không thể nào đưa mẹ chồng lên tỉnh thành đi khám bệnh viện, cháu xin ông…

Vương Gia Sơn cũng đang muốn tự mình hoạt động lại, nên không từ chối nữa, cuối cùng gật đầu đồng ý.

– Cháu không cần phải nói nữa, ông cũng hiểu được cháu và mẹ chồng tình thâm, lâu nay vì ông cũng quá quá chật vật về chuyện riêng của mình, bây giờ hiện tại mới tốt lên được một chút, vậy thì đi thôi, mau dẫn ông đến nhà, phỏng chừng mẹ cháu cũng đang chờ sốt ruột rồi.

Phùng Thanh Trúc đi trước dẫn đường, hơn một tiếng đồng hồ lội bộ, hai người đã đi đến trong nhà của Phùng Thanh Trúc.

Cái nhà này quả thật khá nhỏ bé, so với nhà ông còn không bằng, bên trong căn phòng ánh sáng tương đối tối, Vương Gia Sơn bước vào, nhìn nằm trên giường là một người đàn bà thân cao gầy, sắc mặt tiều tụy, xem ra cỡ chừng tầm 45, 46 tuổi.

Đến gần hơn, qua ánh sáng lúc này mới nhìn rõ người đàn bà trước mắt, khuôn mặt diễm lệ, đẫy đà mông đẹp nhục cảm, mơ hồ có thể thấy được cái quần lót màu đen dưới lớp vải quần áo sờn mỏng củ kỹ, người đàn bà tuy xanh xao ốm yếu nằm trên giường cũng không che giấu được bộ ngực to lớn cao ngất, co dãn mười phần.

Gương mặt hình trứng ngỗng, lông mày nhỏ nhắn, chợt nhìn có vẻ xinh đẹp động lòng người, nhưng đôi tròng mắt như thiếu sức sống nhợt nhạt, chỉ có một đôi bầu vú to lớn phồng phình như muốn thủng áo mà ra, vì không có mặc áo ngực nên bầu vú đẩy lên hai bên lộ ra hai đầu núm vú tròn xoe chống đỡ lồi ra như hai hạt đậu lớn.

– Mẹ, đây là thầy thuốc ở thôn Hắc Thủy Loan ghé thăm bệnh cho mẹ đấy!

Phùng Thanh Trúc nhìn thấy mẹ chồng muốn ngồi dậy, liền chạy nhanh đến đỡ lấy, Vương Gia Sơn cũng đến gần chào hỏi.

– Xin chào, cô không cần cử động, cứ nằm ở trên giường nghỉ ngơi đi.

Người đàn bà giọng nói vẫn có chút suy yếu, sau khi sắp xếp Phùng Thanh Trúc đi về nhà mẹ ruột đón lấy đưa con mới sinh sáu tháng gửi nhờ ở đấy khi đi mời thầy thuốc, thì cô quay lại nhìn Vương Gia Sơn.

– Con tên là Phùng Thanh Mai, chắc bác đại khái có nghe nói qua tình hình bệnh của con.

Vương Gia Sơn mỉm cười nói:

– Cô Phùng, tôi có nghe qua Phùng Thanh Trúc, cháu nói thân thể cô không tốt lắm, để cho tôi thử xem mạch, tôi muốn biết nguyên nhân từ đâu!

Phùng Thanh Mai đưa cổ tay ra, để cho Vương Gia Sơn xem mạch.

Vương Gia Sơn nhắm mắt lại, chậm rãi cảm thụ tình huống trong thân thể của Phùng Thanh Mai mạch đập hỗn độn rất yếu, hiện tại tình sức khỏe thân thể của cô đã khá nguy hiểm.

– Sao rồi bác.

Phùng Thanh Mai đoán chừng là con dâu đã rời đi, cô cũng sẽ không che giấu bệnh của mình nữa.

– Này, vừa rồi bị té ngã, có phải là đã bị thương? Dựa theo trong mạch đập mà suy đoán thì bị hao tổn do vết thương khá nghiêm trọng, khí huyết không thông, bị ứ đọng làm cho thân thể càng ngày càng yếu, nếu như không phải là cô kiên cường, khống chế tốt, thật không biết hiện tại sẽ như thế nào, không biết lời của tôi nói có đúng hay không.

Vương Gia Sơn nói chuyện không hề có điểm nào giấu diếm.

– Bác chuẩn đoán không sai, khi té con bị nhánh cây khô đập trúng vào… nơi… này, hiện nay nơi ấy rất đau nhưng vì ngại ngùng nên chưa có dám đi khám bệnh ở đâu cả.

Phùng Thanh Mai thoáng cái hơi đỏ mặt ngón tay chỉ vào phần dưới âm hộ của mình, cô kêu con gái của mình đi mời Vương Gia Sơn vì ông chỉ là một ông lão lớn tuổi chữa bệnh nên Phùng Thanh Mai an tâm không còn có sự lo lắng về nam nữ hữu biệt khi cho biết về vết thương ngay chỗ kín của mình.

– Vết thương này hiện tại phải làm sao đây?

Phùng Thanh Mai rõ ràng có chút âu lo, giọng nói cũng có chút hơi run run.

– Bây giờ phải nhìn qua vết thương một chút như thế nào, thì mới có thể tìm cách giải quyết tình huống trên thân thể của cô, cho nên nếu cô không ngại thì hãy nằm xuống để tôi khám bệnh mới được

Vương Gia Sơn bình thản nói.

Nghe được Vương Gia Sơn nói như vậy, Phùng Thanh Mai trầm mặc một chút:

– Được rồi, bác chuẩn bị bắt đầu trị liệu đi, nơi này tuyệt đối im lặng, căn bản không có người đến, bác muốn làm gì đều có thể.

Nhìn thấy Vương Gia Sơn gật đầu, Phùng Thanh Mai nhờ Vương Gia Sơn đóng kỹ cửa lại, do dự một chút, cuối cùng vẫn là buông ra trói buộc, cô kéo cái quần dài lẫn cái quần lót xuống, đem nửa người phía dưới của mình triển lộ ra vị trí vết thương trước mặt Vương Gia Sơn.

Giữa hai chân Phùng Thanh Mai cái âm hộ đen nhánh nồng đậm lông mu, không chỉ có nhiều mà còn vô cùng tươi tốt, mơ hồ lưu lại hai bên mép ngoài màu nâu thịt non đầy đặn cùng một đạo cái khe nhỏ, có lẽ vì căng thẳng mỗi một bên mép ngoài màu lầm tấm những giọt mồ hôi tươi sáng, làm cho âm hộ của Phùng Thanh Mai cũng đã trở nên hé mở phồng to hơn, nơi chính giữa khe hở nếp gấp mép thịt, đầu âm vật nho nhỏ cũng nhu nhú lấp ló hiển hiện ra.

Vương Gia Sơn tại khu vực âm hộ này sờ mó quan sát trên đám lông mu đen dày, vừa hỏi Phùng Thanh Mai vị trí vết thương, tay của ông vừa ấn nhẹ lên khu vực sát mí mép ngoài âm hộ, Phùng Thanh Mai thân thể đã co rút lại như là rất đau đớn, cái phản ứng này cũng để cho Vương Gia Sơn cảm thấy vết thương rất không bình thường.

Hết Chương 1, đọc Chương 2 tại đây : https://truyen321.info/chinh-phuc-gai-dep-chuong-2/

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x