Đăng lúc: 01:10 25-10-2021

Phần 21
Minh thức dậy sớm, người nó đầy sảng khoái, nó nhớ lại những diễn ra hôm qua… Thích thật đó, nghĩ tới những người đàn bà đã từng “qua tay” nó, nó thầm so sánh thì ngoài mẹ và chị hai ra, thì làm tình với cô Linh thật là tuyệt, cô Linh tuy không đẹp bằng mẹ, cô không mạnh mẽ cuồng nhiệt như mẹ mỗi khi mẹ lên tới “đỉnh”, cơ thể cũng nhỏ bé hơn mẹ, không khêu gợi bằng mẹ, nhưng cái cách cô ấy kêu khe khẽ rất “duyên” mỗi khi nó dập xuống khiến nó rất thích. Nhất là khi cô ấy “sướng”, cả người cô căng cứng lên, gương mặt giãn ra rạng rỡ, và khi “sướng” xong rồi cô ấy cười thật đẹp. Nó thấy yêu lắm gương mặt cô lúc ấy… Cô không như mẹ, sau mỗi lần “sướng” xong là mẹ lại buồn, lại khóc…
Nó ao ước giá như có cô bên cạnh lúc này, nó sẽ lại âu yếm cô thật nồng nàn, sẽ cho cô những ái ân thật sung sướng. Con cu căng cứng lên với nỗi ham muốn thể xác mãnh liệt, nó ép mình xuống đệm day đi day lại, trong lòng cháy lên nỗi nhớ nhung da diết. Mới vừa hôm qua thôi mà nó cảm thấy như đã lâu rồi. Tự nhủ rằng trưa nay sẽ lại đến với cô, tranh thủ mấy ngày còn lại cô ở Việt Nam. Trưa nay thôi sẽ lại được ôm ấp cơ thể mềm mại của cô, được tha hồ thỏa dục với đôi vú tròn căng của cô, đôi mông ấy, cặp đùi ấy, đám lông đen nhánh nơi háng… Trưa nay thôi, nó nóng lòng mong cho đến trưa…
… Nó xuống ăn sáng với cả nhà, nhìn mẹ nó cứ tủm tỉm cười hoài, bà Mai thì vẫn vậy, vẫn bình thản, làm như tối qua không hề có chuyện gì xảy ra với nó ở ngay đây cả. Nó ăn xong rồi nhanh chóng đến trường… Cả buổi học chỉ nhấp nhổm mong cho chóng hết giờ, và khi tan học nó vội phóng xe thật nhanh qua nhà cô.
– Vái trời chỉ có mình cô ở nhà… – Minh thầm nhủ.
Tới nơi, nó thất vọng, ra mở cửa cho nó là bác Nam, nó dắt xe đi vô ngồi nói chuyện với bác. Cô Linh vờ như không biết nó đến, cô cứ để mặc nó ngồi nói chuyện với chồng, cô loay hoay làm công việc dưới bếp. Thấy nó, tự dưng cô lại thấy rất mừng, và hồi hộp. Hồi sang, Linh cứ tưởng sẽ được chồng “đền” chuyện tối qua, cô mong chờ… cô tự nhủ sẽ cho nó “de”, cô sẽ quay lại bổn phận làm vợ ngoan, không “say nắng” nữa, nhưng anh làm lơ quên luôn, cô cũng tự ái nên không nhắc anh:
– Đã vậy thì mình cho thằng nhóc đó “thoải mái” luôn, còn có mấy ngày nữa “ngu” gì mà không tận hưởng cho sướng, đã “lỡ” rồi giờ “lỡ” thêm có sao đâu. – Linh tự nhủ với bản thân.
Minh ngồi nói chuyện với bác Nam, bác Nam xin nó số điện thoại của mẹ nó (???), Bác nói có chuyện muốn hỏi mẹ nó một chút, nó cho bác số điện thoại của mẹ, một lát bác nói nó ngồi đợi bác, bác vô trong một chút. Đợi bác đi vô, nó đi liền đi ngay xuống bếp, thấy cô Linh đang đứng ở bàn ăn, quay đầu về phía nó, cô Linh thấy nó cười cười, hất hàm hỏi nhỏ:
– Lại đến làm gì thế?
– Cháu đến thăm cô mà. – Nó cười đáp lại.
– Thôi xin anh… Anh thăm “cái gì” ấy chứ gì? – Cô cười, mắt tít lại.
– Nhớ quá không chịu được… phải đến thăm “cái ấy” một cái. – Nó cũng nói đùa theo cô.
– Vớ vẩn… ăn uống gì chưa. – Cô hỏi.
– Chưa… – Nó ngó nghiêng phía sau, thấy bác chưa ra, nó bước tới sán lại gần cô.
– Để cô nấu luôn ăn cùng… Thôi thôi… – Cô Linh né người cảnh giác khi thấy nó lại gần.
– Thèm quá, cho cháu sờ một cái. – Nó đứng sát bên cạnh cô, đằng sau cái bàn ăn.
– Đừng… bác ra thì chết bây giờ. – Linh ưỡn người tì bụng vào cạnh bàn khi nhận thấy bàn tay nó đang thò vào sau mông cô nắn bóp.
– Có cái bàn che ở ngoài không nhìn thấy đâu, bác xuống là mình biết ngay. – Nó nói, tay luồn sâu xuống dưới mông cô.
– Ôi kìa… làm gì thế. – Linh kiễng chân lên nhấp nhổm khi tay nó lèn cứng dưới khe mông đang móc lên đáy quần cô.
– Cháu thèm cô quá, muốn không chịu nổi rồi… – Nó tiếp tục móc lên.
– Thôi… – Linh xoay người đi.
– Nam ơi – Giọng bác Nam gọi.
– Dạ! – Nam tỉnh bơ rút tay ra khỏi mông cô.
Bác Nam đi xuống:
– Anh ra ngoài có chút việc nha em. – Bác nói với cô Linh, rồi bác quay qua nó:
– Cháu ở lại nói chơi với cô nha.
– Dạ, cháu ngồi nói chuyện với cô một lát rồi về ạh.
– Lên trên nhà đi. – Cô nói nhỏ – Chờ cô ra khóa cửa đã.
– Nhanh nhanh lên cô nhé. – Nó mừng rỡ đi nhanh lên phòng khách.
Linh cười tủm tỉm, niềm vui dâng lên trong lòng.
– Cái thằng… đúng là con nít… y như ngày xưa… mỗi lần đòi mình cho kẹo… mà giờ nó có đòi kẹo đâu… chỉ đòi “cái ấy” thôi…
Cô đi ra cổng cùng chồng, đợi chồng đi đã xa, cô khóa cổng, rồi đi vô bếp dọn dẹp nhanh chóng mọi thứ, bày lên bàn ăn, cũng chẳng cần cầu kỳ làm gì, cô cũng “tâm trạng” như nó, chỉ cần ăn cho xong bữa thôi. Bày biện ra bàn xong Linh gọi to lên trên nhà.
– Xuống ăn đi Minh ơi.
– Vâng, cháu xuống ngay đây. – Nó nói vọng ra từ trong phòng tắm ở đầu cầu thang.
– Cháu tắm à? – Linh hỏi lại.
– Vâng, nóng nực quá. – Tiếng cửa mở và nó đi xuống, mặc mỗi cái quần xịp.
Linh đang lúi húi sắp bát đũa, ngẩng lên nhìn thấy nó đứng tồng ngồng trước mặt, quần xịp phồng lên một đùm. Cô bối rối ngượng đỏ cả mặt:
– Mặc cái quần vào… trông gớm chết đi được. – Cô dậm chân rối rít.
– Có ai ở nhà đâu cô. – Nó cười cúi nhìn xuống mình. – Bình thường mà.
– Khiếp… Thôi ăn đi… Tại cô không quen nhìn như thế. – Linh cười ngồi vào bàn.
Nó cũng kéo ghế ngồi xuống, khen mùi thơm cô nấu ăn ngon, quả thật là nó đang rất đói. Vừa ngồi chờ cô Linh gắp đồ ăn cho mình nó vừa tranh thủ ngắm nhìn cô. Khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, hai má ửng hồng trông thật duyên. Ở cô không có vẻ đẹp lạnh lùng, kiêu sa, quý phái như mẹ, nhưng cô lại có nét hiền dịu nhu mì rất nữ tính, đặc biệt là cái miệng nhỏ nhắn rất xinh. Không nhìn nó nhưng Linh biết là nó đang ngắm mình như thôi miên, Linh cười, vừa gắp thức ăn vừa nói:
– Lạ lắm hay sao mà nhìn chòng chọc thế hả?
– Hì… càng nhìn càng thấy cô rất đẹp. – Nó cười nghiêng đầu nhìn cô.
– Thôi đi… chỉ được cái khéo nịnh. – Linh mũm mĩm, hai má thêm bừng đỏ.
– Cả đêm qua cháu thao thức suốt, chỉ ước gì có cô bên cạnh lúc ấy (Vậy chứ thằng nào tối qua ở dưới nhà bếp???) – Nó nói.
– Khiếp, ước thế thì ai chả ước. – Linh cười.
– Đêm qua cô có ước như thế không? – Nó mỉm cười hỏi lại.
– Không… – Linh cười ngượng. – Thôi ăn đi, cứ ngồi mà tán mãi.
Hai cô cháu cùng ăn, thỉnh thoảng lại trêu đùa nhau mấy câu rồi cười rúc rích. Linh thấy thật vui, giá như niềm vui nho nhỏ thế này kéo dài mãi, giá như chồng cô biết quan tâm, chăm chút cô hơn một chút thì đâu đến nỗi cô phải thiếu thốn thế này, thằng Minh làm gì có “cơ hội” được “ăn vụng”. Nghĩ đến chồng một thoáng mà Linh thấy áy náy, không biết giờ này mà anh còn đi đâu nữa, bỏ người vợ “yếu lòng” ở nhà một mình “bơ vơ”, làm sao mà cô “chống cự” nổi cám dỗ. Cô cố gạt hình ảnh của anh ra khỏi đầu, không muốn làm niềm vui đang nhen lên trong cô tan biến mất.
Ăn xong, Nhung đứng lên dọn bát đĩa bỏ ra chậu rửa. Nó vòng qua bàn lại sau lưng cô vừa định ôm eo thì cô vội cong người tránh đi:
– Thôi thôi… để cô đi tắm cái đã, người ngợm đầy mồ hôi đây này.
– Để cháu tắm cùng nhé. – Nó cười xoa xoa mông cô.
– Thôi, Bách tắm rồi còn gì. – Nhung ưỡn người tránh bàn tay của nó, cười và chạy lên gác.
Nó cũng vội chạy theo. Cô vào phòng mở tủ lấy quần áo rồi quay ra phòng tắm ở góc cầu thang. Nó đứng nhìn theo cô cầm quần áo vào phòng tắm mà thấy rạo rực trong người. Cô đã đóng cửa lại rồi mà nó vẫn bần thần nhìn hút theo. Tưởng tượng cảnh cô đang cởi đồ trong đó mà thấy xốn hết cả người. Nó quay lại chiếc giường, giường ngủ của vợ chồng cô, nó sắp lại đôi gối, vuốt lại tấm ga cho phẳng phiu. Nó cười thầm trong lòng vì sắp được làm thay công việc của chồng cô trên chính chiếc giường của họ. Tiếng nước đang xối xả trong phòng tắm, nó bứt rứt đi đi lại lại trong phòng sốt ruột chờ đợi, thỉnh thoảng lại day day con cu đang căng cứng lên trong quần xịp…

2 1 đánh giá
Article Rating

Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất

Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất

Đề cử truyện

Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)

Hãy "Báo cáo lỗi" nếu bạn không đọc được chương này.
Đã có 260 K lượt xem chương này. Hãy chia sẻ chương truyện này đến mọi người nhé!
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x