Thấy người xưa kia gặp không may
Thương lòng chị Hai trào nước mắt
Giận lắm cũng đành ru lại câu hò thủy chung

Trưởng bản bị bắt. Vợ lão biết chuyện chạy ngược chạy xuôi. Bà chị chạy lên nhà tao rồi nhờ tao đưa đi gặp tất cả các nơi có thể lo được cho lão. Bao nhiêu nhà cửa đất đai bà rao bán tống bán tháo bằng sạch để lấy chi phí lo chuyện của lão.

Tao đi cùng bà mà thấy động lòng. Cuộc sống này nhiều dối trá. Sau tất cả, ngoài vợ lão ra, giờ còn ai đâu??? Ai vì lão mà phải “lặn lội thân cò khi quãng vắng, eo sèo mặt nước buổi đò đông”??? Làm gì còn ai ngoài người mà lão hờ hững suốt cả năm trời. Thật sự lúc này sự cố gắng của tao chỉ có một phần là dành cho lão, còn lại chín phần tao làm là vì vợ con và bố mẹ lão ở quê. Càng nể càng quý thì tao lại càng cảm thấy giận lão nhiều hơn. Anh mình tệ quá.

Chẳng nói thì ai cũng biết, sai phạm thất thoát ở trên tập đoàn không phải là lỗi của một mình lão. Nhưng giờ, việc điều tra mở rộng đến đâu thì còn chưa biết, chỉ biết hiện tại có một mình lão đang gánh tất cả. Còn lại bao nhiêu ông to ông nhỏ mà lão đã từng coi là chiến hữu, anh em trên bến dưới thuyền… lúc này không thấy một ai. Tệ hơn, có một ông lớn giữa lúc hoạn nạn, vì sợ liên đới mà mang trả lão từ cây gậy golf cho tới từng hộp sigar. Fuck.

Nàng của tao biết chuyện vợ chồng trưởng bản ly thân gần nửa năm nay thì ghét lão lắm. Chẳng biết nàng suy nghĩ thật hay là nói ra để dằn mặt tao, có đêm nằm bên cạnh tao nàng mới thủ thỉ “Nếu phải là em, thì có còn lâu í nhe. Lúc ăn chơi không nghĩ chi tới vợ con thì giờ hoạn nạn đừng có mong ngóng điều chi”. Nhưng chắc vì thương bà chị nên nàng vẫn cùng với tao lo lắng việc của trưởng bản cùng bà.

Chuyện về thằng nhỏ 3 tuổi con riêng của lão tao vẫn giữ kín trong lòng. Thật ra là cũng chưa có thời gian để nghĩ đến nó vì cả tuần nay hết rao bán nhà giúp cho bà chị lại đi xin gặp tất cả những ai có thể tác động được đến kết quả của cuộc điều tra. Có hôm cơm xong, tao đem hết những khó khăn đang gặp nói với ông già, ngỏ ý xem liệu ông có giúp được gì không. Ông già chỉ nói: “Mày và vợ nó làm được cái gì thì cứ cố gắng mà làm. Còn tao làm gì là việc của tao. Cái mà tụi mày đang làm không thể giống cái mà tao đang lo cho nó. Nhưng khi kết thúc điều tra và mang ra xử thì cái chúng mày đang lo cộng với cái tao đang làm rồi sẽ có lợi cho nó. Bây giờ tao chỉ có thể nói được thế thôi”. Bố nàng thì cũng phán i xì đúc như vậy khi nàng mở lời cầu cứu chuyện của trưởng bản.

Còn vài ngày nữa là Tết âm lịch. Thật sự là cố gắng lắm bà chị mới xin được vào để gặp chồng mình. Nhưng rồi lão đã từ chối được gặp vợ lão, lão chỉ xin bên điều tra cho gặp mặt tao. Lão gầy đi nhiều. Nhưng vẫn tỉnh táo và vẫn bản lĩnh. Sau khi dặn dò tao trong công việc ở trên tập đoàn thời gian tới đây, lão bảo tao:

– Việc đã xảy ra rồi. Anh làm anh chịu. Anh chỉ băn khoăn về ông bà già và mấy đứa con.
– Chị Vân, vợ anh thì sao??? Từ ngày anh bị tạm giam, chị vì chạy vạy cho anh mà gầy tọp hẳn cả người, sao anh không gặp chị để động viên chị nấy 1 câu?

Mặt lão trùng xuống và chỉ “ừ” đúng một tiếng rất nhỏ. Rồi lão dặn tao tiếp:

– Trước giờ anh vẫn coi mày như là em ruột của anh. Giờ anh sa cơ, không dìu dắt được mày thêm nữa. Nhưng những gì anh nói về thằng V bộ mày phải nhớ kỹ. Những chuyện này chưa chắc ông già (bố tao) đã rõ bằng anh. Gần chục năm nay nó là thằng luôn kèn cựa với anh. Nên trong ngành này anh hiểu nó hơn ai hết. Thôi mày về đi. Những thứ anh nhờ cố gắng giúp anh và phải nhớ lời anh dặn.

Rồi chẳng để cho tao nói thêm gì nữa, lão đứng dậy quay đầu đi vào, không một lời hỏi thăm vợ lão. Tao đi ra ngoài mà lòng nặng trĩu, nhìn thấy bà chị đang ngồi đợi tao ôm cái balo bên trong là tiền bán đất bán cát lo chuyện của lão mà tao không biết phải làm thế nào. Tao nói nhỏ: “Về đi chị”.

– Anh sao rồi Chou.
– Anh vẫn khỏe, anh bảo chị nhớ giữ gìn sức khỏe để còn lo cho các cháu, đừng lo lắng quá cho anh.

Rồi tao lặng lẽ lái xe. Chẳng biết phải nói gì nữa. Theo lời trưởng bản dặn dò, chiều nay tao sẽ về quê nhà lão để lo Tết cho các cụ. Thấy thế, bà chị dẫn 2 đứa nhỏ về thăm ông nội, rồi thì cả nàng cũng theo tao đi. Tao và bà chị thống nhất nói với bố mẹ lão rằng năm nay lão đi công tác nước ngoài nên không về được để cho các cụ yên lòng. Ra Tết mọi việc tới đâu rồi tính tới đó.

Chiều 26 Tết sau bữa liên hoan tất niên ở trên tập đoàn, lúc về lại ban tao mới lấy cuốn sổ tay ghi thông tin mẹ của thằng cu con ngoài giá thú của lão trưởng bản. Đọc tên cái tòa cc, tao hơi thắc mắc. Vì đã rất nhiều lần nửa đêm, sau khi tiếp khách lão nhờ tao đưa lão về đủ khắp các tòa cc, nhưng mà tòa này thì chưa một lần nghe lão nhắc tới. Hơi lạ. Sau khi nói qua tình hình, tao hẹn chiều nay sẽ đến và hẹn mẹ của thằng nhỏ ở quán cafe bên phía đối diện tòa nhà.

Ngồi trước mặt tao là một con bé có nét và chắc là còn trẻ hơn cả tao. Xinh xắn, trắng trẻo, cao ráo, ăn mặc thời trang, 100% hàng hiệu. Thoáng nhìn thằng cu thì đúng thật là con lão. Nó đéo khác lão trưởng bản là mấy. Giống rất nhiều, nếu như 2 đứa con lão ở nhà giống mẹ, thì thằng cu này lại là giống bố nên nhìn thằng nhỏ nó còn giống lão hơn là 2 đứa kia luôn. Sau khi giới thiệu, tao hỏi con bé:

– Em đang làm gì?

Nó ngập ngừng rồi thỏ thẻ:

– Em đang chờ việc anh ạ.
– Em học gì ra?
– Em đang học VHNTQD thì bỏ ngang vì có bầu.
– Em có biết anh K đã có vợ con rồi không?

Nó cúi gằm mặt mà không nói gì. Tao hỏi tiếp:

– Giờ anh K như thế, mọi thứ sẽ không còn được như trước nữa. Trước đây anh K chu cấp cho em bao nhiêu một tháng?
– 40tr anh ạ. Nếu con ốm đau anh đưa em thêm ạ.

Tao nghĩ tới vợ lão và 2 đứa nhỏ ở nhà, không biết lão đưa cho vợ mỗi tháng bao nhiêu (vì bà là người cũng làm ra tiền). Nhưng mà thật sự chua chát. Người đi cùng lão từ thủa cơ hàn thì lão hững hờ lạnh nhạt, để đi chu cấp cung phụng một con củ cặc ở tận đâu đâu. Chả khác buồi gì mấy con mà lão thường gọi tới hát mỗi khi tiếp khách. Tao bảo nó:

– Theo lời anh K, thì từ tháng sau mỗi tháng anh sẽ gửi cho em 20 triệu để em và thằng cu sinh hoạt trong lúc chờ việc. Nếu như cu con ốm sốt đi viện thì em cứ điện cho anh.

Con bé cúi gằm mặt rồi vâng ạ rất nhỏ. Tao móc ra cái phong bì rồi đưa cho nó:

– Còn đây là 50tr tháng Tết anh K gửi em. Từ tháng sau anh sẽ chuyển khoản cho em. Đây là số điện thoại của anh.
– Em cảm ơn anh ạ. Anh ơi.
– Em nói đi.
– Anh K hiện giờ sao rồi ạ.
– Hiện tại chưa biết thế nào cả em. Nhưng mấy hôm nay gia đình anh K đang phải chạy chọt khắp nơi.
– Dạ anh ơi. Ra Tết em đi làm rồi anh ạ. Tiền anh K cho em hàng tháng hiện em vẫn còn. Vậy nên, tiền anh K gửi anh, anh giữ lại lo cho anh ấy được không ạ.

Nó cúi gằm mặt rồi nói tiếp.

– Nếu anh có được vào gặp anh K, anh cho em cùng với cháu theo vào có được không ạ.


Kết thúc câu chuyện tao đi ra xe về lại tập đoàn, nhưng trong suy nghĩ đã có một chút thay đổi dành cho con bé. Thiện cảm hơn. Vì ít ra với những lo lắng của nó dành cho trưởng bản thì nó xứng đáng được tôn trọng hơn là cái đám chiến hĩu của lão ngoài kia.

Nãy trước lúc về tao có hỏi qua về công việc sau Tết của nó. Theo lời nó thì cách đây khoảng tầm hơn tháng, có một ông bạn trưởng bản đã nhận nó vào làm bank. Trước mắt nó sẽ làm chân giúp việc rồi sau họ sẽ sắp xếp cho nó đi học bồi dưỡng nghiệp vụ. Nhưng mà tao lo giờ anh mình đang thế này liệu rồi người ta có còn giúp nó nữa không, cũng băn khoăn không biết người nhận nó vào là ai và “bạn là bạn kiểu gì” với lão trưởng bản nhà mình, dcm. Nếu là trước đây, lúc trưởng bản đang ngon lành thì đéo phải nghĩ làm clg cho mệt. Chỉ cần nó kẹp lá thư viết tay của lão vào trong hồ sơ thì ngẫu nhiên là hồ sơ của nó sẽ được chuyển thẳng lên phòng tổ chức. Nhưng giờ không biết thế nào. Thời buổi này, chỉ có anh em ruột thịt thân thích mới là những mối quan hệ thân tình, máu mủ sinh ra trách nhiệm. Còn lại mọi sự diễn ra trên đời dù có tốt đẹp đến mấy rồi thì cũng sẽ tự diễn biến và tự chuyển hóa thành việc đổi chác qua lại, quan hệ cộng sinh. Anh lo cho tôi đứa cháu, tôi hỗ trợ anh con bồ. Kiểu kiểu như thế. 99,99% chỉ có trách nhiệm khi đã nhìn thấy quyền lợi.

Nghĩ vậy nên tao tính chắc gọi thẳng cho ông anh bank để hỏi về chuyện công việc của nó. Nhưng con bé nhắn nó không có số, ông bank chỉ dặn ra Tết trưởng bản đưa nó lên bank gặp ông rồi ông sắp xếp. Dcm, ra Tết chắc lại phải đi cùng nó một chuyến lên bank nữa rồi.

[Thật sự lúc này tao đang băn khoăn đắn đo nhiều lắm. Vì đéo biết việc tao đang làm (giúp con bé kia) là đúng hay là sai nữa. Tao như bị loạn ở trong suy nghĩ. Nếu nàng của tao và bà chị biết tao đang làm những việc này thì thật sự là rất tệ, vì tao hai mặt. Nghĩ đi nghĩ lại đau hết cả đầu. Con bé không tốt đẹp gì, nhưng còn thằng nhỏ con của nó với trưởng bản thì sao? Cu con nó không có tội. Haizzz. Nghĩ mãi rồi tao quyết định, thồi, khó nghĩ thì cũng phải làm, không lẽ nhận lời song rồi bỏ đó??? Thà rằng không nhận thì thôi, chứ đã nhận thì không nhận chơi, và phải làm cho tới nơi tới chốn. Huống chi, đây lại là trưởng bản nhờ vả trong lúc lão đang hoạn nạn, không thể làm gì được nữa. Nếu lão làm được thì chắc là cũng chả tới lượt mình].

Đang ngồi miên man thì trưởng ban mới đi vào tìm tao:

– Chou đây rồi. Vừa đi đâu đấy, anh xuống tìm không thấy.
– Em chạy ra ngoài có tí việc.
– Tết nhất tới đâu rồi Chou. Lên phòng anh làm ấm chè.
– Vâng, anh về phòng trước đi rồi em lên.

Chắc là lại có việc gì. Dm, tầm này Tết nhất đến đít cmnr còn việc éo gì. Nãy chạy sang gặp con bé, thấy đào thấy quất bày kín dọc hai bên đường mới sực nhớ ra Tết mẹ nó rồi mà chưa mua sắm được một cái gì cho nàng và gia đình nàng. Mấy hôm nữa là nàng vào lại trong Huế mất rồi. Năm trước Tết nhất như buồi vì chuyện của nàng. Còn năm nay thì cũng chả khác cái mẹ gì vì chuyện trưởng bản. Nói chung từ ngày ra trường đi làm đến giờ là Tết năm nào cũng như cái con củ cặc luôn chúng mày ạ. Chán.

Tao ngồi chán nản một lúc song rồi mới nhét cái điện thoại vào trong túi quần và đi sang phòng V bộ.

– Anh.
– Ờ, Chou à. Ngồi đi.

Vừa nói hắn vừa rót nước:

– Từ ngày anh về tập đoàn, bận quá anh em chỉ có công việc mà chưa ngồi nói chuyện riêng được với nhau. Nay mới rảnh rang tí. Nào, Tết nhất đến đâu rồi, chuẩn bị được nhiều chưa Chou?
– Em chưa, cũng có gì đâu mà chuẩn bị anh. Bố mẹ em lo hết mà.
– Ừ, như chú giờ là sướng nhất. Chưa vợ chưa con, chả vướng bận gì. Giờ như anh đây, có muốn như em thì cũng chẳng được. Chịu hẳn rồi. Khà khà…

Xong rồi hắn ngồi kể chuyện về thời trai trẻ của hắn, khi hắn cùng với trưởng bản bằng tuổi của tao bây giờ, thời mà hai ông vừa mới ra trường và cùng chập chững bước chân vào cái ngành này. Hắn kể nghe thân thiện lắm làm tao chợt nhớ tới lời trưởng bản hôm nọ: “Thằng V bộ này nó khéo, nên dễ làm cho mọi người cảm thấy thân tình mà không để tâm phòng thủ cho mình. Nhưng nó…”. Ừ, đcm, đúng thật. Nãy giờ hắn làm tao có cảm giác anh em quý mến, thân nhau lắm rồi. Nhưng thôi cũng kệ. Hắn vừa về ban, lấy lòng anh em thì cũng là chuyện bình thường. Cứ để thời gian trôi đi xem hắn diễn biến mọi thứ trong ban thế nào. Chứ mấy câu chuyện kiểu như hắn vừa mới kể thì hắn có kể thêm hẳn 3 ngày và 3 đêm nữa tao cũng ngồi nghe hết chuyện mới về. Nghe cho vui thôi chứ lưu tâm đéo gì chuyện này.

Nhưng địt, đúng là mọi thứ nó không đơn giản chỉ là như thế. Hắn ra cái đòn mà đéo bao giờ tao dám nghĩ tới. Ngọt lịm thế này ai mà biết nổi nếu như không thấy máu mê từ từ thấm ra. Đang lúc say sưa kể chuyện, hắn dừng lại cười khà khà rồi vỗ vai tao và nói:

– Ngày cuối năm, kể chuyện ngày xưa để nhớ lại thời hoa đỏ, và để Chou hiểu thêm thế hệ tụi anh ngày xưa như thế nào thôi. Giờ có chuyện này anh muốn hỏi em.
– Chuyện gì vậy anh?
– Tới đây anh tính đề xuất em lên phó ban. Em có ý kiến gì không?

Dcm, sướng quá… sướng vcl. Tuổi tao phó ban thì max con mẹ nó rồi. Đấy là những ai không hiểu nội tình câu chuyện giữa hắn và trưởng bản K thì sẽ thấy thế. Còn tao thì không. Nhưng vì tao không nghĩ tới cái đề xuất kia trong thời điểm này nên chẳng chuẩn bị cái mẹ gì luôn để mà phản ứng. Trước giờ tao quen, bước chân vào cái phòng này với một tâm thế “như phòng của mình”. Chả phải nghĩ ngợi xem nay vào đây công thủ thế nào, mà thật sự là thích lên thì lên, thích xuống thì xuống, vì trong phòng là trưởng bản K, ông cười cũng to mà chửi cũng lớn. Đúng hay sai thì khi ra khỏi phòng cũng thấy nhẹ nhõm vô cùng. Còn giờ, lê bước lên đây sao nó nặng nề, bí bách vl. Ngồi chơi nói chuyện vui vui mà cứ nghĩ cách đập nhả bắt bài sao cho kín kẽ thì thật sự mệt.

“Có lẽ là đã bắt đầu một triều đại mới. Sau khoảng thời gian quan sát chiến trường, giờ sẽ là lúc mà hắn quyết định ra đòn. Và mình là người đầu tiên mà hắn lựa chọn”. Tao nghĩ trong đầu rồi ngồi suy tính về lời đề xuất của hắn. Nãy hắn mới chỉ nói là “anh tính” chứ không phải là “anh đã” nên mọi chuyện vẫn có thể thay đổi nếu như hắn muốn. Nên thôi, cứ mang văn mẫu ra mà phang nhau cho nó an lành tấm thân. Tiện thể dâng nhẹ đội hình xem hắn xoay xở thế nào. Nay hắn tính thế nhưng mai hắn tính khác đi là chuyện bình thường. Mới chỉ có “tính” thôi mà, nên chuyện: “hôm đó anh dùng phép +, nhưng nay anh dùng phép x”, thì ra kết quả khác nhau có gì là lạ đâu mờ. Chưa bàn việc nó nhân chia cộng trừ có chuẩn hay không. Mà nói thật nhé, tao còn đang nghi chắc buồi gì hắn nói thế mà đã dám trình.

– Cảm ơn anh tin tưởng em. Nhưng trong ban mình còn có mọi người. Nên em tính mình cứ lấy ý kiến mọi người cho nó dân chủ trước đã, để xem mọi người tính sao rồi anh hãy trình. Còn nếu anh và lãnh đạo tập đoàn đã xem xét và tin tưởng em rồi thì em xin nhận mệnh lệnh cấp trên. Trước đây anh K đã từng tính đề xuất em, mà khi đó em vừa mới vào đây nên em không nhận. Còn bây giờ thì… ;))

Tao nói xong rồi nhấp ngụm nước chè, và bình thản ngồi chờ xem hắn ý kiến thế nào.

Hắn khẽ gật gật cái đầu rồi bảo “Vậy để anh tính”, song rồi chuyển sang chuyện khác.

– À còn việc này, chiều 30 Tết em sắp xếp đi cùng với anh và anh T tổng bay vào Phú Mỹ để lúc giao thừa mình tới chúc Tết anh em công nhân cho đài truyền hình Vũng Tàu họ quay phóng sự, nhé!!!
– Em cũng đi à?
– Ừ, sắp xếp được không? Năm nay chắc có anh, em và (một con bé nữa trong ban).

Tao ngồi tính nhẩm, vậy là năm nay kín mẹ nó hết cả lịch. 29 đưa nàng vào Huế, 30 bay vào Vũng Tàu, mồng 1 ngược ra HN, mồng 2 xuôi về Nam Định thượng thọ phụ thân lão K. Mồng 3, mồng 4,… tính trong ngày Tết vào thăm trưởng bản cho lão đỡ buồn mà lịch thế này thì đi kiểu gì, chẳng nhẽ từ chối không đi Vũng Tàu. Nhưng thôi đi. Đi một chuyến để xem thế nào.

– Vâng anh. Vậy để em thu xếp công việc.
– Ừ, vậy nhé Chou. Nếu không đi được, cứ báo lại anh, không có gì phải ngại cả.

Ơ, dm, vậy rốt cuộc là hắn có muốn mình đi hay không. Việc mình cùng đoàn vào đó chúc Tết công nhân là do hắn trình, hay là lệnh từ trên xuống. Loằng ngà loằng ngoằng. Đã thế bố đi. Dm.

Tao chạy về phòng rồi gọi cho nàng thông báo kế hoạch. Vừa mới cúp máy thì chị đẹp gọi cho tao. Bà nói bà cùng bé Mèo muốn lên chúc tết lãnh đạo tập đoàn và nhờ tao bố trí giúp cho bà gặp trưởng ban mới. Còn trưởng bản K mụ chả đề cập dù chỉ nửa câu.

Bỉ ổi và bạc bẽo thật sự… dù gì thì anh trưởng bản cũng từng là người địt chị dòng dã suốt mấy năm nay. Tao sợ số lần mà bà địt nhau cùng với trưởng bản còn gấp mấy lần mà bà bú dái chồng mình. Bây giờ còn định quay sang ngửa lồn cho ông V bộ đóng vào hay sao. Dcm, mẫu nữ doanh nhân thành đạt lên báo suốt ngày là như vậy đó các bạn ml.

– Chị muốn gặp trên tập đoàn hay gặp riêng ở ngoài?
– Nếu gặp được bên ngoài thì tốt quá em. Chou giúp chị nhé.

Tao cười nhếch mép rồi chửi nát mặt mụ ở trong lòng: Cái dcm, giờ này bố có thách kẹo thì ông V bộ cũng đéo dám đi mặt chị luôn. Bên chị giờ đang mấp mẻ cửa tử cmn rồi. Nhưng để khách quan tao vẫn chạy lên trên phòng V bộ nói qua câu chuyện với hắn. V bộ hỏi tao tình hình rồi nhờ tao từ chối giúp:

– Anh V bận rồi chị ơi.
– Ừ, tiếc thật. Vậy chị và Mèo lên gặp Chou chút được không?

Tao chợt nghĩ tới những cuộc ăn chơi tới bến trước đây, khi trưởng bản còn tại vị và cài cắm được cho mụ. Vậy mà giờ này chẳng còn gì nữa. Một câu hỏi nhỏ “Anh K thế nào” mà tao đợi mãi vẫn không được nghe. Tiền là Bạc. Nhìn ra phố phường tấp nập rồi nghĩ tới lão mà chợt thấy lòng quặn lại vài giây. Tết này chắc lão buồn lắm.

Tao thấy khinh bỉ nên cũng chả thèm gặp mụ làm gì. Chỉ nhắn cái tin cho riêng bé Mèo:

“Chị em muốn lên, nhưng mà thật sự anh không muốn gặp. Em thông cảm nhé. Tết của em thế nào rồi?”
“Vâng. Em bình thường ạ. Anh cho em gửi lời hỏi thăm anh K nha anh.”
“Ừm. Để anh chuyển lời. Em ăn Tết vui vẻ nhé”.
“Dạ. Em cảm ơn anh. Chúc anh ăn Tết vui vẻ cùng với gia đình. Anh hạnh phúc nhé”.
“Cảm ơn em, có gì mới nhớ nhắn anh nhé”.

Mèo không nhắn lại.

Hai mươi tám Tết, báo đài bắt đầu đưa tin cơ quan điều tra bắt tạm giam một trưởng ban tập đoàn [ ] để điều tra sai phạm trong dự án [ ]. Bà chị vợ lão trưởng bản nhắn tin cho tao: “Các cụ dưới quê biết việc của anh K rồi Chou ơi” làm cho mọi thứ trở lên hỗn loạn. Tao hỏi bà chị “Giờ tính thế nào?”. Bà chị nói: “Em là người làm cùng với anh, nên chị nhờ em đi cùng với chị về đó, nói giảm mức độ nghiêm trọng cho các cụ nghe để cho các cụ yên tâm”.

Chiều 28 Tết, tao cùng bà chị lại đóng xe về Nam Định. Không khí giáp Tết, HN vắng vẻ (dân tỉnh về hết), nhưng mà ở quê nhộn nhịp vô cùng. Nhưng nhà ông cụ thì như đưa đám. Ông cụ biết chuyện, nằm bệt một chỗ từ sáng tới giờ. Thấy tao cùng với bà chị vào sân, ông cụ gượng dậy, lụ khụ đi ra bộ bàn ghế ở gian giữa pha ấm nước chè châm cái điếu bát rồi hút sòng sọc.

– Nhà ông năm nay coi như mất Tết rồi con ơi.

Ông nói với tao rồi ho sụ sụ. Mắt ông rơm rớm, chỉ lên loạt huân huy chương kháng chiến chống Mỹ, chống Pháp treo xung quanh tường rồi trách trưởng bản phụ lòng lãnh đạo, phụ lòng nhân dân, đi ngược lại với truyền thống cách mạng gia đình.

– Giờ nó về đây, ông bắt nó nằm xuống giường ông đánh bằng chết.

Ông cụ mếu máo làm cho khuôn mặt khắc khổ vô cùng. Ông nói làm tao đau lòng thật sự, “giờ con cũng chỉ mong cho anh K được về để cho cụ đánh, nhưng giờ thì anh bất lực mất rồi, về sao được nữa, giờ ở trong đó chắc anh cũng khổ lắm rồi”. Tao nghĩ trong bụng mà thương anh mình.

Đang ngồi thì một vài người trong họ vào nhà ông cụ hỏi thăm. Nhưng vì nhà đang có khách, tâm trạng ông cụ lại đang không tốt nên mẹ trưởng bản ra sân nói nhỏ mọi người thông cảm đi về, hỏi thăm lúc này không tiện.

Tao chả biết phải an ủi ông cụ thế nào. Chỉ nói, hiện CA mới triệu tập anh lên để lấy thông tin. Mọi người trên đó cũng đang lo lắng cho anh nhà mình, vậy nên cụ cứ yên tâm, và đừng suy nghĩ quá nhiều mà ảnh hưởng tới sức khỏe. Ngồi thêm một lúc, ông cụ mệt quá lại vào gian trong nằm bệt xuống giường.

Về quê mới thấy, trưởng bản được dân ở đây yêu quý thế nào. Họ nói lão là người sống trọn tình nghĩa cùng với dân làng, làm tao hình dung và tách bạch được hẳn 2 con người hoàn toàn khác nhau của lão. Một người quân phiệt, có chút bệnh hoạn với bọn rau cỏ ở trên HN. Một người sống trọn tình nghĩa cùng với anh em như tao và cả bà con họ hàng ở quê.

Nói không quá lời, chắc phải một nửa thanh niên ở cái làng này học xong cấp 3, hoặc là tốt nghiệp đại học, nếu nhờ là hắn sẽ giúp cho vào làm việc trong ngành của tao. Đứa nào tốt nghiệp cấp 3 không có khả năng thi đỗ ĐH thì lão đưa vào Vũng Tàu học trường nhân lực xong rồi đi làm công nhân, đứa nào học khá, tốt nghiệp đại học thì lão đưa vào làm trong các công ty con hoặc các phòng ban tại các nhà máy xí nghiệp trong ngành của tao. Hắn giúp không công nên cứ mỗi lần lão về, bà con hàng xóm trong làng biếu lão không biết cơ man nào là gà vịt, tôm cá, toàn là những thứ ngon nhất ở quê nhà lão. Lão là niềm tự hào của cả một dòng họ ở đây. Vậy mà bây giờ. Tao tiếc thật sự.

Tao về lại HN với bao bộn bề suy nghĩ trong lòng. Tối 28 Tết tao cùng với nàng chạy đi mua đồ, chuẩn bị vài thứ để mai nàng bay về Huế. Từ ngày cô Ba về quê nghỉ Tết, mẹ tao gọi nàng sang nhà nấu nướng rồi ăn uống cùng gia đình tao. Thấy tao cùng nàng dọn dẹp sắm sửa cho cả hai nhà, mẹ tao khoái lắm, giục hai đứa tao cưới đi, cưới luôn liên tục. Tao trêu bà già, bao giờ có bầu thì cưới làm bà tưởng thật, mấy tối cơm xong toàn gạ gẫm nàng ở lại bên này lên phòng con chị Chou chó mà ngủ chứ ở bên đó một mình, ngủ sợ bỏ xừ, làm nàng ngượng ngùng đỏ hết cả bẹn. Nàng nhìn tao cười tủm. Trong đầu chắc đang cãi lại bà già “Con có phải ngủ một mình đâu u, đêm nào con cũng bị trai mẹ chén cho tơi bời”.

Sáng 29 Tết, sau một đêm bú liếm và crazy make love với nhau, tao đưa nàng ra Nội Bài. Nàng nói:

– Anh ở lại ngoan nhe. Anh đi Vũng Tàu cẩn thận đó nhe.

Nói xong nàng thơm má tao một cái rồi ra máy bay. Lâu rồi mới lại nhìn nàng thật kĩ. Nàng vẫn xinh đẹp số 1.

Đêm 30 Tết, chuyến công tác đầu tiên của tao mà không có anh trưởng bản đi cùng. Và lại càng trớ trêu hơn khi đây cũng là chuyến đi đầu tiên của tao cùng với tay trưởng ban mới. Mọi thứ lạ lẫm vô cùng, từ nhà ga cho đến dãy ghế trong khoang hành khách. Bên cạnh tao không còn là trưởng bản nữa. Đêm 30 Tết, sắp tới khoảnh khắc giao thời, thời khắc chuyển giao giữa hai triều đại ở trên tập đoàn cũng đang diễn ra rõ rệt, ngồi trên máy bay mà bao cảm xúc ngày xưa thời còn trưởng bản ùa về trong tao. Thật sự tao nhớ lão vô cùng. Tao khẽ lẩm nhẩm: Trưởng bản, giờ này anh đang làm gì?

Khuya về sân ga vắng tanh, nỗi buồn tôi nhớ đến anh, mong ngày nào đó, ta gặp nhau…!
Hết 3 ngày Tết, tao bay vào Huế đón nàng. Biết nay tao vào, nàng đi theo chú lái xe ra tận Phú Bài để đợi đón tao. Vừa ra tới chỗ lấy đồ đã nhìn thấy bóng dáng nàng thấp thoáng đứng đợi ở sảnh phía ngoài. Nàng mặc áo dài nhìn phê vãi cặc. Hà Nội thì đã hết Tết, còn Huế và nàng thì xuân như thể giờ mới bắt đầu, chắc tại vì có tao vào ;)) .

Nhìn nàng mặc cái áo dài, đỏ choe đỏ choét cả một góc trời làm tao tưởng tượng: Cái bộ đồ kia, kéo nhẹ cái quần xa tanh màu đen xuống gối, vắt ngược cái tà áo đỏ sang một bên hông rồi đứng đằng sau lắp cặc vào giữa háng nàng mà lắc, ướt đẫm nước lồn, chắc phê tận óc. Đêm nay tao ở nhà nàng, dù có say khướt thì cũng phải cố dựng con cặc lên mà đâm cho nát cái lồn hư hỏng của nàng. Nhìn nàng khiêu khích như thế cơ mà. 😡
Đang nghĩ bậy bạ thì nàng đưa cánh tay lên vẫy vẫy rồi cười toe toét làm hở cmn hết khoảng bụng trắng ngần ngay chỗ xẻ tà. Ực, tao nuốt nước bọt. Nàng gợi tình thật. Tao thật sự đang nhớ nàng.

Tối đó cơm nước xong xuôi, bố mẹ nàng giục hai đứa lên phòng nghỉ sớm để mai còn bay ra ngoài Hà Nội. Mẹ nàng nói nàng mang chăn gối lên trên phòng dành cho khách nghỉ ở cuối tầng 2. Nhưng nàng tủm tỉm ôm đống chăn gối rồi leo lên thẳng tầng 3, tầng riêng của nàng. Vừa leo lên bậc cầu thang nàng vừa thủ thỉ:

– Anh có lên ngủ cùng với em hônggg?
– Không, mẹ nói anh nằm ở dưới tầng 2, phòng dành cho khách cơ mờ.

Nàng nhéo tay tao một cái rồi quay lại lườm vào mắt tao.

– Anh mún bật có phải hông??? Hiii
– Heeeee.

Tưởng mỗi mình tao đang thèm, ai ngờ đâu nàng còn nứng hơn tao. Vừa đóng cửa phòng, nàng đã đè tao xuống giường rồi lột quần ra liếm láp con ku. Tao uống tí rượu cùng với bố nàng nên người nóng ran. Con cặc cứng ngắc cứ thế tuột ra rồi lại chui tọt vào trong miệng nàng, ướt nhoẹt nước miếng. Đêm nay, bao nhiêu nhớ nhung, có lẽ nàng dồn hết tất vào cho cái miệng xinh xắn của nàng thể hiện. Nhìn nàng dâm đãng cực độ mà tao thấy khó cầm lòng.

Bú cu mỏi miệng, nàng cầm lấy nó rồi nhét thẳng vào lỗ lồn và điên cuồng lắc. Tao sướng phát điên.

Vừa lắc, nàng vừa rên rỉ: “Nay em rụng trứng hay sao á, ơ… ư… ư… anh ơi. Em thèm… em muốn được anh địt vào lồn em… lắm… ơ… ư… a… “.

Và sau một hồi lắc lư cho thỏa cơn nứng, nàng mới ngoan ngoãn nằm im xuống giường vạch háng mình ra để tao liếm lồn. Nàng lại tiếp tục rên rỉ vì được thỏa mãn một cách nhẹ nhàng.

– Sướng quá anh ơi… ơ… ư.. ư… Anh.. địt em … địt em… nữa đi… sướng quá. Em sướng…

Cái miệng xinh xắn, thường ngày nàng chỉ có cười, chẳng dám nói tục bao giờ, nhưng mà bây giờ thì thế này đây. Miệng nàng thốt ra tất cả những từ không thể tục hơn,

“Lồn em, lồn emmm là của anh đấy, em đang sướng, em đang sướng lồn… anh địt em, địt em mạnh lên đi…”.

Lúc nàng lên đỉnh, nàng còn hư hỏng, dâm đãng, hoang dại hơn nhiều. Nàng vừa xoa lồn, vừa xoa lên một bên ngực rên rỉ: “Hôm… hôm nay… anh xuất, anh xuất hết tinh vào lồn em đi. Xuất vào em đi… anh xuất đầy lồn em đi”.

Image Ngoc mn 4 in Chuyện Tao Và Vợ (Có Ảnh Minh Họa) - Chương 40 (END)

Image Ngoc mn 5 in Chuyện Tao Và Vợ (Có Ảnh Minh Họa) - Chương 40 (END)

Image Ngoc mn 6 in Chuyện Tao Và Vợ (Có Ảnh Minh Họa) - Chương 40 (END)
Đêm mồng 4 Tết của tao và nàng như thế.

Nàng ra Hà Nội và bắt đầu tính đến việc đi làm. Theo lời nàng nói, thì bố nàng có ý định đưa nàng vào làm trong ngành của ông. Nhưng vì nàng không muốn thế nên ông để nàng tự tìm công việc cho mình. Nàng hỏi tao:

– Anh muốn em làm nghề gì?
– Em làm việc gì cũng được, miễn sao đừng có vất vả đi sớm về khuya.
– Nhưng mờ nhàn hạ thì hông có tiền đâu á. Anh nuôi em điiiiii? Hiiii
– Nuôi em khó lắm, anh nuôi thân anh còn chả xong này.
– Đồ ki bo. Nuôi em dễ chết đi được, chỉ cần cho em ăn no, rồi làm cho em sướng lờ là em ngoan ngoãn nghe lời đó anh. Hiiiii
– Damdang. :))

Rồi nàng xin lại vào bank, nhưng làm bank khác, và nàng bắt đầu đi làm kể từ tháng sau.

Sáng nay sau khi lên trên tập đoàn chúc Tết, tao tranh thủ chạy ra ngoài rồi sang xin được vào gặp trưởng bản.

Lão gầy đi nhiều, rồi lại ở trong nhà suốt nên da dẻ lão cớm nắng, giờ xấu đi nhiều. Nhìn lão tiều tụy, chán chường, tao chỉ biết lôi con cái và bố mẹ lão đang ở dưới quê ra để động viên.

Ngồi mãi lão mới hỏi tao.

– Hai đứa bao giờ tổ chức?
– Em chưa định ngày, nhưng chắc trong năm nay thôi anh ạ.
– Ừ, mày nhìn gương anh mà tránh. Thế vợ con anh giờ này sao rồi.
– Tất cả vẫn khỏe và đang cố gắng lo lắng cho anh. Anh cứ thành khẩn. Mọi việc em nghĩ chắc cũng không tệ lắm đâu.
– Bố anh yếu lắm rồi phải không Chou.

Tao im lặng. Làm lão bật khóc tu tu như đứa trẻ con ngay trước mặt tao.

Từ ngày biết chuyện, ông già trưởng bản nằm bệt một chỗ, cũng chẳng chịu thuốc thang đều cho cái căn bệnh lao phổi của mình nên càng ngày ông bệnh càng nặng hơn. Thật sự thì không biết là ông có trụ được tới ngày xét xử con trai mình hay không nữa.

– Anh cố gắng lên. Còn nước còn tát. Ở ngoài còn em, còn chị và cả các cháu nữa mà. À, em hỏi này. Anh tính xin việc cho mẹ thằng cu vào bank. Vậy anh định nhờ ông nào để em liên hệ.
– Ừ, mày không nhắc thì anh cũng quên khuấy việc này luôn. Mày thấy mẹ con nó thế nào?
– Thằng bé giống anh.
– Ừ.
– Còn mẹ thằng bé. Anh định tính sao?
– Thôi, giờ anh như thế này, còn tính được việc gì nữa. Mày gọi số này, lo việc của nó giúp anh.
– Sau này được về, anh định xử lý thế nào?
– Thằng bé thì anh không bỏ được nó. Còn mẹ thằng bé thì… anh giải thoát, cho nó quyết định cuộc đời của nó thôi em.

Lão buồn. Nhưng có vẻ lão đã nghĩ kĩ từ trước khi tao hỏi lão chuyện này.

– Vâng. Em lo việc cho nó xong rồi sẽ nói chuyện với nó.

Tao hỏi lão.

– Anh còn đèo bồng ở đâu nữa không.

Lão lắc đầu.

Tao về tập đoàn và gọi điện ngay cho ông anh bank. Xong việc tao gọi con bé đi lên cafe ở gần tập đoàn nói chuyện với nó.

Sau khi nói cho nó nghe tất cả những gì trưởng bản đã nói với tao. Nó xin tao có thể cho nó đi cùng để gặp trưởng bản một lần hay không. Nhưng tao từ chối. Nó buồn rười rượi, nói lời cảm ơn rồi xin phép tao đi về. Tao thầm nghĩ con bé này chắc nó thật lòng với anh trưởng bản. Nhưng nó còn trẻ vẫn còn cơ hội làm lại tất cả từ đống tro tàn. Nên thôi tao kệ mặc dù trong lòng cũng thấy tội nghiệp và thấy thương thương.

“Ngày em hai mươi tuổi, tay cắt mớ tóc thề, giã từ niềm vui nhé, buồn ơi hỡi chào mi…”.

Bẵng đi một thời gian, mọi việc dần đã đi vào khuôn khổ và trên tập đoàn tất cả đã dần hoạt động theo guồng quay mới thì tới phó tổng X bị nhấc đi điều tra. Nhưng chuyện phó tổng chả liên quan gì tới vợ chồng tao nên tao không viết. Việc này không có gì lạ. Có điều trưởng bản bây giờ mới khai là lão đã quá lì đấy. :hell_boy:

Tao lên phó ban nên việc cũng nhiều hơn hẳn. Có điều giờ tao làm việc đéo phải vì tiền, mà tao đang làm vì danh dự. Vì danh dự của tao và vì tất cả những gì mà trưởng bản ngày xưa đã cố rèn rũa nhồi nhét cho tao lên người. V bộ vì thế cũng chả làm khó được tao cái gì, mặc dù hắn biết tao là tàn dư của triều đại cũ còn sót lại đến bây giờ.

Thật ra tao xác định rồi, tao làm thêm một thời gian rồi sẽ ra ngoài tự mình cày cuốc. Nên quãng thời gian còn lại ngồi trên tập đoàn tao sẽ cố gắng hết sức để giữ lại chút thanh danh cho anh bản tao. Vì tao là người do anh đào tạo.

Sau bao nhiều ngày cắt đứt liên lạc, chiều nay bé Mèo nhắn tin cho tao.

“Anh ơi em lấy chồng”.

Tao xúc động mất vài giây xong rồi mới cầm máy lên nhắn lại cho Mèo.

“Chúc mừng em”.
“Hôm đó anh phải đến với em nhé”.
“Ừm”.

Chiều nay pháo bay đầy trước ngõ, tạ từ thơ ngây dáng hoa đi lấy chồng…

Người con gái thứ 2 của tao ngày mai sẽ theo chồng, tao “không thể” giữ được. Nhưng người con gái đầu tiên thì vẫn còn ở đó, tao sẽ giữ chặt. Nghĩ thầm rồi tao xiết cái carvat, khoác cái comple rồi xuống lấy xe lái thẳng đến đám cưới Mèo.

Mèo đi lấy chồng, nói thật là tao cảm thấy buồn nhẹ một chút, nhưng Hà Nội thì vẫn đẹp lung linh. Cảm giá buồn đó nó đến tao nghĩ là rất con người, nên đừng thằng nào nói tao vớ vẩn. 🙂

Tao tới đám cưới của Mèo, tưởng lạ mà hóa gặp lại toàn là cố nhân :)) . Khá nhiều em gái đã từng đi cùng chị đẹp tiếp khách tập đoàn nhìn thấy và nhận ra tao. Đặc biệt tao gặp lại ai chúng mày biết không. Gặp em đào hụt, người đầu tiên được điều đến chăm sóc cho tao trong buổi đầu tiên dự tiệc cùng với tập đoàn. Tao trêu con bé:

– Ngày xưa tí nữa thì anh là người yêu em.

Con bé nhìn tao cười hì hì rồi bảo:

– Chị Mèo mới để anh thoát, chứ ngày hôm đó, em không bận việc thì giờ anh chết với em.

Cưới xong Mèo theo anh chồng ngoại quốc đi ra nước ngoài sinh sống. Hôm Mèo sắp bay có nhắn cái tin mùi mẫn cho tao nhưng sợ nàng biết nên tao xóa mẹ nó luôn.

“Anh hạnh phúc nhé. Em ghét anh”.

Tao đang tất bật chuẩn bị đám cưới thì nhận được tin từ bà chị, bố của trưởng bản đang yếu lắm rồi, cụ chắc khó mà qua được đêm nay. Tao tạm gác lại công việc, phi xe thẳng về để phụ bà chị lo lắng việc của gia đình. Bắt đầu lên cầu Thanh Trì thì tao nghĩ tới thằng cu – con riêng trưởng bản. Tao băn khoăn, không biết có nên cho nó về gặp ông nội của nó một lần hay không.

Những ngày này, khi tao đang tất bật chuẩn bị cho đám cưới của tao và nàng thì nhận được tin từ vợ của ông trưởng bản: “Ông cụ ở nhà đang yếu lắm rồi, chắc cụ sẽ khó qua được đêm nay”.

Tạm gác lại công việc, tao phi xe thẳng về để phụ bà chị lo lắng việc của gia đình. Chuẩn bị chuyển làn để đi lên cầu Thanh Trì thì tao nghĩ tới thằng cu – con riêng trưởng bản. Tao băn khoăn, không biết có nên cho nó về gặp ông nội của nó một lần hay không. Đang nghĩ ngợi thì điện thoại đổ chuông. Ông già tao gọi: “Mày sang đón tao để đi làm thủ tục cho thằng K tại ngoại”.

Tao quay xe, chạy ngược vào trong thành phố đón ông già tao, rồi vòng xuống trại tạm giam để làm bảo lãnh và ký cam kết để cho trưởng bản về nhà. Sau đó tao và trưởng bản chạy thẳng về quê, còn ông già tao ở lại lo nốt thủ tục với bên CA, khi nào ông cụ qua đời bố tao sẽ về đó sau.

– Nãy em băn khoăn không biết có nên dẫn thằng cu con về để cho cụ gặp nó một lần hay không. Ý anh thế nào?
– Ừ, anh cũng đang nghĩ đến việc đấy đây. Mày đưa điện thoại anh mượn.

Nói xong lão lấy điện thoại của tao gọi cho con bé để hỏi thằng cu hiện đang ở đâu. Tắt máy, lão quay sang nói chuyện với tao:

– Nay anh về để gặp bố anh lần cuối và chịu tội với các cụ nhà anh, thế nên có gì khuất tất anh cũng muốn để mọi người biết hết cả luôn. Lần này coi như cũng là cơ hội để anh đối diện với gia đình, bà con họ hàng và cả dân làng quê anh.

Tao đưa lão chạy qua khu chung cư con bé đang ở, đến nơi đã thấy thằng bé được bà giúp việc dắt xuống dưới sảnh đứng đợi sẵn rồi. Nay lão bình tĩnh đến lạ. Có lẽ suốt những ngày qua, lão nằm trong trại giam và đã nghĩ đến tất cả những tình huống xấu có thể xảy đến với lão trong thời gian này.

Ra khỏi thành phố, tao đóng một mạch liên tục 120-130km/h. Nên chỉ khoảng hơn một tiếng đã đưa lão về đến trước cửa nhà.

Lão dẫn thằng cu đi vào, chào hỏi vài người xong rồi lão quỳ rụp trước ban thờ tổ tiên. Mắt lão nhắm chặt, miệng lão lẩm bẩm và nước mắt lão từ từ tứa ra. Mẹ lão nhìn lão rồi khóc nức nở. Hai đứa con lớn lao vào ôm lão, tranh nhau gọi bố. Còn thằng cu con vẫn đứng cạnh lão hồn cầm khối rubic xoay xoay.

Lão xoa đầu hai đứa con lớn rồi ôm hai đứa vào lòng. Cu con thấy vậy cũng xà vào lòng lão ngồi.

Lạo lạy gia tiên ba lạy rồi dắt cu con đi vào gian trong nơi ông cụ đang nằm với đầy máy móc xung quanh. Lão lại quỳ xuống, khóc lên thành tiếng.

– Con về đây ông.

Nhìn cảnh tượng này có lẽ ai cũng động lòng. Tao quay sang hỏi bà chị.

– Từ lúc chị về ông có tỉnh được lần nào không?
– Lúc nãy, lúc vừa tiêm thuốc giảm đau thì ông có tỉnh táo được một lúc xong rồi ông lại kêu đau, giờ lại lịm đi.

Tao kéo bà chị ra ngoài nói chuyện cu con. Nhưng chưa kịp nói thì bà chị đã hỏi tao.

– Thằng bé là con anh K phải không hả Chou.

Tao không nói gì. Gật đầu rồi im lặng. Bà chị không sốc.

– Chị biết chuyện, nhưng chị không hỏi. Chị cũng không đòi đi gặp mẹ của thằng bé. Nhưng nhìn thằng bé thì chị biết ngay đây là con của anh ấy.
– Em cũng mới biết chuyện từ ngày anh bị tạm giam.

Bà chị nói tiếp.

– Cách đây vào tháng chị có nói với anh tạm thời ly thân và mẹ con chị dọn về ngoại ở.
– Thế anh có giữ chị và cháu lại không?
– Anh có. Nhưng chị kiên quyết, khi nào anh dứt khoát được với con bé kia thì chị sẽ dẫn con về. Còn thằng bé, nếu như anh muốn, chị sẽ đưa nó về nuôi cùng với hai đứa nhà chị.

Nghe xong câu chuyện tao càng thấy nể và phục bà chị nhiều hơn. Thật sự thì bà rất xinh, xinh kiểu đằm thắm. Bà cũng là người quê gốc ở đây, họ hàng bà vẫn ở đây. Nhưng bố mẹ bà lên HN làm công nhân từ thời bao cấp và dẫn theo anh em bà lên HN luôn. Rồi trong một lần họp hội đồng hương thì lão trưởng bản và bà gặp nhau.

Trưởng bản CO thì là người tốt, nhưng rồi công việc, cuộc sống phải tranh đấu nhiều làm lão phai màu. Nên giờ CQ tồi tệ vô cùng. Nhiều khi ngồi nghĩ đến lão, tao nghiệm ra rằng, cái xấu nhất trong con người lão có lẽ là vì lão quá nhiều tiền. Chắc là như thế.

Từ lúc lão về, lão ngồi bên cạnh ông cụ mà chẳng buồn ăn uống gì, nhưng ông cụ cũng chẳng tỉnh lại được thêm một lần nào và tới cuối chiều thì ông cụ mất. Lão đau đớn lắm.

Về thằng cu con, nhìn nó thì chắc họ hàng nhà lão thừa hiểu đó là con lão, vì nó quá giống. Nhưng vì còn sợ làm bà chị buồn nên cũng chẳng ai dám hỏi. Và khi mọi người còn đang né tránh chuyện này, thì chính bà chị đã lấy khăn tang rồi cài lên đầu thằng bé. Lúc này anh mình mới ra nói với bà chị một câu: “Em trông bố mấy hôm nay mệt rồi, giờ sang nhà cậu tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi”.

Hôm sau tao thì nàng đi cùng xe cơ quan bố tao về, viếng xong rồi lại lên luôn, còn tao ở lại tới hết 3 ngày. Xong việc ông cụ gia đình trưởng bản ngồi họp gia đình. Tao không tham gia nên không biết cụ thể như nào. Chỉ biết chuyện của vợ chồng trưởng bản trước đây như nào giờ vẫn như vậy. Đợi khi trưởng bản tự do rồi sẽ tính tiếp. Lão có nói bà chị, nếu bà muốn đi lấy chồng thì lão sẵn sàng giải thoát. Nhưng bà chị không nói gì.

Ở quê trưởng bản vài ngày, kết hợp với những lần về đây cùng lão, làm tao cảm thấy dần thích cuộc sống nơi đây. Bình yên đến nhẹ nhàng. Và nó cũng là cái duyên, do nhà cửa ở trên HN ông bà đã rao bán hết để lo việc cho trưởng bản, nên nay ngồi ăn bữa cơm trước khi quay lên HN, lão bảo tao:

– Mai kia chú đưa chị về, xem đất ở đây có chỗ nào đẹp chú mua giúp anh vài sào (Đất cực rẻ) hoặc là vãi mẫu cũng được. Sau này chắc anh về đây xây nhà sinh sống.

Và trong những lần cùng với bà chị đi tìm, tao cũng mua luôn cho tao một mảnh bên cạnh mảnh của vợ chồng lão luôn. Sau những xô bồ ở trên thành phố, và chứng kiến sự san sẻ của bà con làng xóm trong đám ma bố trưởng bản, thì tao thật sự cảm thấy thích cuộc sống thanh bình ở đây. Sự bình dị trong cuộc sống thường ngày nó cũng có một nét đẹp riêng so với sự sa hoa hiện đại ở trên thành phố.

Tao lấy vợ.

Dù cho mưa, tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời…Sau bao sóng gió, cuối cùng tao và nàng cũng đến được với nhau. Cuộc sống này không có gì là hoản hảo thế nên tao luôn trân trọng những gì tao có. Nàng xấu hay đẹp thì chỉ cần tao thấy thích là được. Nhiều tml cứ chê lồn nàng xấu, nhưng mà thật lòng tao lại thích cái kiểu lồn như thế 😡 , ha ha. Còn chuyện trước tao nàng đã từng yêu và từng quan hệ thì thật sự với tao nó chả có ý nghĩa gì. Tao quan niệm thế này: Trinh tiết nó là một thứ vô hình mang tính tượng trưng và nó sẽ theo người con gái tới cuối cuộc đời. Người con gái nếu chung thủy với người yêu – chồng thì trinh tiết vẫn sẽ còn mãi. Và trinh tiết của người phụ nữ chỉ mất đi khi lừa dối chồng – người yêu ăn nằm mới một người khác. Trinh tiết đấy mới là quan trọng và cần phải giữ ;)) . Thế nên trong mắt tao nàng luôn là người đẹp nhất, ngoan nhất mà tao từng gặp.

Trước hôm cưới nhau thì nàng bắt tao đưa đi rút que (cấy dưới bắp tay của nàng để tránh thai). Đêm đó, tao đưa nàng lên giường trong bộ đồ trắng cô dâu và khi cả hai đã lốc khá nhiều rượu mạnh. Rồi kết quả sau một đêm tân hôn rực lửa thì ngày hôm sau chính là ngày thai kỳ đầu tiên của nàng… :)) 😡
***
Lấy nhau về tao mới vỡ mộng vì cuộc sống nó đéo giống cuộc đời. Tao thì vẫn đẹp trai, còn nàng thì càng ngày càng già đi và thêm cái tính đa nghi, khó tính vailone ;)).

Đỉnh điểm là cuối năm 2018. Chuyện này tao đã từng viết trên thiendia. Copy lại cho chúng mày đọc:

Những ngày cuối năm 2018 vô cùng nặng nề với mình và Lin. Sau một thời gian không chịu đựng được nữa, Lin quyết định chia tay. Lỗi không phải do mình, nhưng để nói ra sự thật khi đó thì thật sự là rất khó!!!

Chuyện chỉ có là: Một chiều nắng đẹp cuối năm, một người bạn của Lin nhìn thấy mình dẫn theo gái vào khách sạn, sau đó chuyện đến tai Lin…

Ai cũng biết kết quả thế nào. Lin nói Lin không muốn nhìn thấy mình thêm một phút giây nào nữa. Một là mình ra đi hai là Lin sẽ ôm con về bên bố mẹ mình ở, để mình ở lại 1 mình trong căn nhà hai vợ chồng mới mua cách đây nửa năm. Và tất nhiên, mình không sai nên mình không đi. Và mình cũng không để cho vợ con mình phải đi đâu cả.

– Giờ sao? Anh sang ông bà nội ở hay em và con?
– Chả ai đi đâu hết. Anh không đi, và mẹ con em cũng thế. Tất cả ở lại đây.
– Em không chấp nhận sự phản bội. Anh biết rùi đó, em yêu anh vô điều kiện, mặc dù anh ít tuổi hơn em nhưng em vẫn quyết định đến với anh mà chả cần biết đúng hay sai. Vậy tại sao anh lừa dối em??? Tại sao lúc phản bội em anh không nghĩ xem việc anh làm khi đó là đúng hay sai?
– Những thứ mà con … (Bạn Lin) nhìn thấy, tuy vậy nhưng sự thật không phải như vậy.
– Vậy sự thật là như thế nào? Con bé đó là ai?
– Em không cần biết. Em chỉ cần biết rằng anh không lừa dối em.
– Anh… đồ… Em và con sẽ đi.

Mình không cản.

Mẹ mình mình gọi điện chửi mình như hắt nước vào mặt mình cũng im. Ông già mình sang tận nơi nói chuyện với mình mình cũng im, chỉ nói “Lin nó hiểu lầm, chúng con không có chuyện gì”. Chỉ duy nhất ông già vợ gọi điện ra là mình kể hết đầu đuôi câu chuyện. Vì những việc như này và liên quan đến những người như vậy thì chỉ có ông già vợ là hiểu chuyện và tin mình. Vì phía sau câu chuyện là… một câu chuyện khác vailoz hơn nhiều. Chấm hết.

Nửa tháng trôi qua, Lin vẫn ôm con ở bên nhà bố mẹ đẻ mình. Mình thì nhớ vợ con cồn cào ruột gan. Qua nhà ông bà già thì không ai thèm tiếp, có mỗi hai đứa con là chơi với mình. Nhục mặt vl. Kiểu này chắc ngày ra tòa không còn xa.

Trong giấc mơ mình nằm mơ mình và Lin chia tay rồi Lin đi lấy chồng. Mình buồn và gần như khóc trong mơ. Giấc mơ nó quá rõ ràng. Chồng Lin là một người tốt, hiền lành và yêu Lin. Còn Lin thì vẫn yêu mình. Mình mơ thấy mình gặp Lin và chồng, nhưng khi thấy mình hí hoáy điện thoại thì Lin chạy ra giật điện thoại của mình để xem đang nhắn tin cho ai (Việc này nó hay xảy ra quá nên nó ám ảnh cả vào giấc ngủ các ông ạ). Rồi mình còn mơ thấy mình đến nhà vợ chồng Lin rồi hai đứa xxx.

Sáng tỉnh giấc mình sợ thật sự. Giấc mơ nó cứ vẩn vơ trong đầu và theo mình đến tận cơ quan. Hai chục ngày không được địt. Đầu óc mụ mị. Thần lồn át thần tính mất rồi…

Ông già vợ ra HN xem AFF CUP rủ mình và Lin đi cùng. Ông gọi Lin về nhà hai vợ chồng để ông nói chuyện. Trước khi ăn cơm ông mắng Lin còn nặng hơn cả bố mẹ mình mắng mình hôm trước. Đại ý ông nói con gái lấy chồng thì phải theo chồng và tin chồng, ông cấm dù có bất cứ chuyện gì cũng không được tự ý bỏ nhà đi đâu. Rồi mắng Lin phải hiểu cho công việc của mình. Ông giải thích hộ mình, đại khái mình làm như vậy là vì sự an nguy của… trái đất… blo bla bla, he he he. Nhưng Lin vẫn ấm ức và vẫn nhất quyết không tha thứ cho mình nếu sự thật không được nói ra.

Cuối cùng trước khi mở file trích xuất từ Camera khách sạn lên, ông già vợ nói Lin phải kín mồm kín miệng, “vì đây là công việc là quan hệ của chồng con”.

Mình được minh oan. Nghĩ lại giấc mơ Lin đi lấy chồng hôm trước mà vẫn còn đau đớn. Nhìn Lin ngậm ngùi, muốn đè nàng ra bú lồn luôn lúc đó mà không được, phải nhịn gần hai tiếng sau mới được… sau khi đưa ông già vợ đi gặp mấy người bạn trên Trần Hưng Đạo.

Hết giận, mình và Lin lao vào nhau. Nhớ lồn khủng khiếp, hơn 20 ngày, nàng cũng không buồn was lông. Nhìn lồn nàng lạ lẫm mình lại càng thấy kích thích. Còn nàng thì… Ôi gái nứng lồn, mới sờ vào mà nước lồn đã ra nhoe nhoét.Vụ này, trưởng bản đang ở trong tù, nhưng vì có việc khúc mắc cùng với con bé mẹ của thằng cu (lúc này đã đi lấy chồng). Nên lão nhờ người bảo lãnh ra ngoài chữa bệnh. Tao dẫn con bé tới cái khách sạn trưởng bản đã nằm đợi sẵn bên trong. Rồi có con bạn của Lin nhìn thấy. Rồi chuyện xảy ra như trên.

***

Cuộc sống hiện tại.

Tao không còn làm ở trong tập đoàn. Hiện tao và nàng đã có chung nhau 2 gái 1 trai. Năm trước trưởng bản ra tù, tao về quê trưởng bản khởi công xây cái nhà vườn ngay cạnh nhà lão. Giờ thì hàng năm những dịp được nghỉ dài ngày tao đưa cả nhà về đó, để thưởng thức cuộc sống ở vùng quê.

Tao cũng mua vó, sắm kích, tối tối tao cùng với lão mang kích ra mương ra máng kích cá về rán uống riệu. Giản dị nhưng vui. Thi thoảng kích được con rắn tao với lão lại lọt da băm chả. Dcm ngon vcl. Hê hê.

Hết chuyện.

Thằng nào hỏi gì nữa không???

Cảm ơn các bạn mặt lồn đã không thay lòng đổi dạ với tao từ đầu đến cuối dù phải chờ đợi hơn năm. Chúng mày vẫn thế vẫn một lòng một dạ với tao: chỉ chửi và chửi.

Cảm ơn các bạn nhiều!

=========================================HẾT======================================

4 4 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

2
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x