Phần 4
Cảm giác lúc đó bây giờ mình không biết phải tả thế nào. Chỉ biết là vui lắm và sung sướng nữa, không thốt được lên lời.

Ăn kem xong đi về qua nhà mình mình rẽ vào nhà luôn rồi chạy lên gác đọc thư. Từng nét chữ đep mê hồn, nhưng quan trọng nhất là câu “Xuân ơi. Anh đi học rồi, em buồn và nhớ anh lắm. Em định không trả lời anh mà để đến khi em cũng thi xong đại học như anh(2 năm nữa) nhưng em không chờ được…”.

Cầm lá thư mình gấp lại cẩn thận, cho vào túi quần sau đó lấy một tờ giấy khác rồi viết rằng “Anh yêu em. N – Anh ạ” và chạy ra nhà thằng Cường.

– Mày đưa cho N – Anh hộ tao với.

– Luôn bây giờ à?

– Ừ. N – Anh trả lời tao rồi.

– Đâu đâu.

– Đây.

– Nó nhờ ai thế?

– Nãy đi ăn kem đến đoạn nhà ông G N – Anh rúi vào tay tao. Chắc ngại mày nên không đưa.

– Đâu, tao đọc được không.

– Đây.

Đọc thư xong thằng Cường nói mình:

– Mày ngồi đây chờ tao. Tao sang đưa cho N – Anh.

– Thôi, tao đi xuống cùng mày rồi tao về luôn. Muộn rồi về không có mẹ tao đợi cửa.

– Ừ. Mai đi nhé.

– Ừ.

Sáng hôm sau mình cũng nói với bố mẹ mình là lên trường xem điểm. Bố mình đưa cho 20.000 để trả tiền đò và đi đường uống nước. Hơn 7h thì thằng Cường đèo em ra gọi mình. Ra khỏi quãng đường làng em sang ngồi sau xe mình rồi ôm mình thật chặt.

‘Khi hiểu lòng nhau thời gian gần gũi đã qua đi mất rồi. Nào còn những phút hái hoa vờn trăng suốt đêm chung tiếng cười…

Tôi bước theo tiếng gọi những người trai, tha thiết với tương lai. Vui xa ánh sáng phố phường xa người em nhỏ nên đường tòng chinh…’

Thằng Cường đỗ cả 3 trường với số điểm cao chót vót, còn tôi thì chỉ đỗ 2 trường với số điểm chỉ hơn điểm yêu cầu một chút xíu. Nhưng như thế cũng chẳng làm tôi bớt vui đi chút nào. Tôi vui lắm, em cũng vậy nhưng ẩn sâu trong đôi mắt đen lay láy của em là một nỗi buồn khôn tả. Lá thư nào em cũng tâm sự với tôi rằng chỉ sợ sau này em không đỗ được đại học rồi chuyện của em và tôi sẽ lại đứt gánh giữa đường. Tôi đọc xong cũng buồn lắm nhưng vẫn cố động viên em cố gắng và hứa với em rằng sau này dù cho có thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không bao giờ phản bội em để yêu người khác.

Em bắt đầu vào năm học mới thì cũng là lúc tôi chuẩn bị làm thủ tục nhập trường. Tôi và em vẫn thư qua thư lại và tình cảm của hai đứa ngày một gắn bó hơn. Bắt đầu nghĩ đến tương lai và mơ ước. Nhưng mặc dù thế, tôi và em vẫn chỉ dừng lại ở những cái nắm tay vội vã trên trần nhà thằng Cường. Không hôn, không luôn cả những thứ khác.

Những ngày này, sáng nào cũng vậy, ngủ dậy là tôi ra cửa sổ đứng rồi nhìn xuống đường chờ em đi học qua. Em biết việc này (vì đã có lần tôi có tâm sự với em), vì thế đi qua nhà tôi em cố gắng đạp thật nhanh. Nhìn em lầm lũi một mình mà tôi thấy thương nhiều lắm và tiếc… ngày xưa trách sao mình không ngỏ…

Trước ngày lên trường làm thủ tục nhập học một hôm, buổi tối tôi cùng bố mẹ ra nhà thằng Cường bàn bạc với bố mẹ nó về việc tìm chỗ ở trọ cho hai thằng sao cho hợp lý. Sau một hồi tính toán bố mẹ tôi và bố mẹ nó đi đến quyết định sẽ thuê nhà ở trong khu Lê Trọng Tấn để tiện cho cả hai thằng đạp xe đi học. Xong xuôi bố tôi và bố thằng Cường đi mua bia hơi về uống còn tôi và thằng Cường lại lên trần ngồi chơi. 8 giờ thấy bố mẹ tôi về, thằng Cường nói với tôi:

– Tao sang gọi N – Anh sang đây chơi nhé.

– Ừ.

Một lúc sau em lên, còn thằng Cường chắc lại ngồi dưới cầu thang canh bố mẹ nó cho tôi.

Em vừa lên tôi liền kéo em ngồi xuống cùng tôi, nắm tay em rồi ôm em thật chặt. Em khẽ ngả đầu vào vai tôi rồi tựa vào thành trần. Em thì thầm.

– Mai anh đi học à?

– Ừ.

– Lên đấy anh học cố vào nhé.

– Em ở nhà cũng thế nhé.

– Vâng.

Không tính toán một hai, không căng thẳng cũng chẳng phải lấy hết can đảm gì cả. Mọi thứ tự nhiên đến lạ lùng, tôi và em cùng đưa môi vào nhau rồi nhắm mắt lại… Nụ hôn đầu đời vụng dại nhưng ngọt ngào và nhớ mãi đến tận bây giờ!

… Bạn đang đọc truyện Cô giáo dâm đãng của tôi tại nguồn: https://truyen321.info/co-giao-dam-dang-cua-toi/

Sáng hôm sau tôi và thằng Cường cùng hai bậc phụ huynh lên trường làm thủ tục nhập học rồi đi tìm nhà trọ luôn. Sau khi ổn định chỗ ăn ở của tôi và nó tất cả bốn người lại về quê, vì theo lịch học thì phải hơn một tuần nữa việc học tập của tôi và nó mới chính thức bắt đầu.

Thời gian này em đã vào học chính nên tôi ít có cơ hội gặp em hơn. Một tuần ở nhà tôi cũng chỉ được gặp em đúng một lần vào tối Thứ 7 trước khi lên HN vào buổi chiều hôm sau. Tối hôm đó tôi và em ngồi với nhau nhưng chẳng nói được nhiều. Phần lớn thời gian hai đứa ngồi im lặng. Thỉnh thoảng quay sang hôn nhau mà chẳng nói gì. Có lẽ có một chút buồn vì sắp phải xa nhau. Em tặng tôi quyển sổ rồi nói rằng: “Khi nào anh nhớ nhà, nhớ em thì anh ghi vào. Em ở nhà cũng vậy, rồi khi nào anh về mình lại đổi sổ cho nhau đọc”.

Học xong hai tuần thì tôi và thằng Cường về quê. Thời gian này đã cận kề Rằm trung thu. Vì thế các em thiếu niên quê tôi tối thứ 7 nào cũng tập trung tại một nhà trong đội (các em thiếu niên được chia thành các chi đội theo từng khu vực trong làng) rồi tập tành múa hát để biểu diễn trong đêm rằm. Các anh chị thanh niên được phân công hỗ trợ các em. Và em được phân công phụ trách chi đội xóm em và Cường cứt.

Tối thứ 7 ăn cơm xong mẹ tôi bảo:

– Thằng Xuân sang nhà bác Y mà giúp chúng nó làm trại hè cho đội xóm mình. Tối nào cũng thấy chúng nó làm đến tận khuya, đùa nhau vui lắm.

Tôi vâng dạ rồi cầm cuốn sổ chuồn thẳng ra nhà thằng Cường. Ra đến nơi thì thấy nhà nó khá đông người, tôi hỏi nó đâu thì mẹ nó nói ăn cơm xong nó vừa sang nhà hàng xóm (bên trái nhà thằng Cường) (Còn nhà em ở bên hông phải nhà thằng Cường) làm trại giúp mấy đứa thiếu niên. Tôi liền đi sang đó luôn và gặp cả em ở đó.

Gặp tôi… hai tuần rồi không gặp nhưng có lẽ vì có đông người nên em ngại thì phải. Em cúi gằm mặt xuống cầm lọ hồ dán rồi quấn mấy tờ giấy màu quanh cái cọc trại. Đã vậy bọn trẻ con lại còn trêu “Chị N – Anh ơi, có anh Xuân đến giúp đội mình kìa…” làm em càng ngại ngùng hơn. Hai tuần không được gặp em, tôi nhớ lắm, đang tìm cơ hội nói nhỏ với em lát sang trần nhà thằng Cường thì thằng Cường hỏi tôi:

– Mày sang đây làm gì đấy? Theo dõi đội tao đấy hả. Lại còn cẩm cả quyển sổ nữa. Như kiểu huấn luyện viên đi theo dõi đối thủ thi đấu ấy nhỉ.

Mình kéo thằng Cường ra một góc rồi nói nhỏ với nó.

– Tao sang nhà mày trước, lát mày nói với N – Anh tao chờ trên trần nhà mày nhé.

– Đéo được rồi, nay nhà tao có khách của bố tao. Mấy bác ấy ngủ ở tầng 2.

– Thế mày bảo N – Anh tao chờ ở đầu làng nhé. Chỗ từ đê đi xuống cánh đồng màu ấy.

– Ừ, mày đi ra trước đi rồi tao bảo cho.

Chào mọi người mình đi ra đầu làng rồi đứng dưới chân đê đợi em. Hai mươi phút sau thằng Cường chở em ra bằng xe đạp, đến gần đó nó thả em xuống rồi quay xe đi vào làng.

“Đêm hôm nay trăng sáng ngập làng thôn, trăng mấy mùa chưa tròn…”. Dưới chân đê… “trăng chênh chênh hai mái đầu nghiêng nghiêng, xây đắp mộng yên lành…”…

– Anh nhớ em không? Sổ đâu, đưa đây em xem ghi nhiều không nào.

Cầm quyển sổ em lật nhanh từng trang. Chắc em chỉ đếm trang chứ không đọc (14 ngày thì mình viết tới 15 trang). Em vui lắm quay sang ôm mình.

– Anh ơi, ở đây liệu trong làng mình nhìn ra có thấy không anh nhỉ? Trăng sáng quá.

– Xa thế, chắc không thấy đâu. Anh nhớ N – Anh lắm, N – Anh ạ.

Mình kéo đầu em vào định hôn thì em ngăn lại:

– Từ từ em hỏi đã. Hi hi…

– Sao thế?

– Lớp anh có nhiều con gái không?

– 1/3 Lớp thôi.

– Xinh không?

– Anh không để ý.

– Thật không?

– Thật mà.

Rồi em quay sang ôm mình, ngửa mặt lên nhắm mắt lại và chờ đợi…

Đêm trăng thu tôi và em ôm nhau ngồi nghe gió hát. Những nụ hôn dài bất tận nối tiếp nhau như chẳng muốn dừng…

– Anh ơi.

– Ừ.

– Đừng bỏ em nhé.

Em khờ khạo lắm (Đã làm ăn gì đâu, bỏ sao được). Thật lòng xa em là hình ảnh của em chiếm trọn suy nghĩ của mình. Yêu em còn không hết, bỏ em làm sao được.

– Em đừng lo. Anh yêu em… thật mà N – Anh.

– Vâng.

Rồi mình và em lại ôm nhau. Không kìm nén được cảm xúc sau những nụ hôn sâu và cả vẻ đẹp trắng trong của em, người gái quê… mình đưa tay áp xuống bụng em rồi luồn sâu vào chiếc áo lót. Em đưa tay xuống giữ tay mình lại.

– Đừng anh.

– Anh yêu em. Anh nhớ em lắm. Một lần này thôi.

Em thả tay mình ra, hơi thở em dồn dập, gấp gáp có phần sợ sệt. Nhưng rồi có lẽ cảm giác đó trong em cũng nhanh chóng qua đi khi mình lại tiếp tục hôn em miệt mài và mãnh liệt hơn.

Bàn tay mình ôm gọn ngực em. Đầu ti bé xíu cứng ngắc chọc vào nòng bàn tay mình… tuyệt diệu quá. Vừa hôn em mình vừa nhẹ nhàng mân mê núm vú, thả hồn vào những đê mê của lần đầu tiên được nếm trải dục tình… mình và em từ từ ngả xuống đám cỏ dưới chân đê. Áo em kéo lên, trăng thu rọi thẳng khoảng bụng trắng ngần… Khe rốn sâu hun hút… N – Anh ơi… Sao em đẹp thế…

Đêm nay… sao sáng gà tàn canh…

Thả nòng bàn tay dọc xuống bụng em mình từ từ dê xuống phía cạp quần. Chợt em như tỉnh giấc… khựng lại…

– Đừng anh.

Em tóm chặt tay mình…

– Anh yêu em.

– Nhưng… em sợ lắm. Ở đây… em sợ có người. Để lần sau, lần sau anh về… sang nhà anh Cường, không có ai… em cho.

Đường hoa vẫn chưa mở lối… Lần sau… sao dài quá!

Rồi em ngồi dậy và kéo tôi dậy theo. Bỗng tiếng gà gáy trong thôn vọng ra làm em cuống quýt đòi về.

– Anh ơi về thôi. 9h rồi.

Tôi tiếc nuối nên cố níu…

– Ngồi thêm một lúc nữa đi… N – Anh.

– Thôi, em phải về qua xem chúng nó làm trại thế nào rồi. Với lại nhỡ mẹ em sang xem mà không thấy em ở đấy thì chết.

Em đứng trên đám cỏ chỉnh trang lại quần áo, đầu tóc rồi nhặt cuốn sổ lên và quay sang ôm tôi trìu mến.

– Anh viết nhiều thế.

– Ừ. Tại anh nhớ em.

Nghe tôi nói xong em ôm chặt hơn rồi ngửa mặt lên vít đầu tôi xuống…

– Anh ơi giờ về kiểu gì?

– Anh đưa em về đầu làng rồi em vào làng trước. Anh vào sau một lúc để mọi người đỡ để ý.

– Như thế được không? Thấy em đi một mình vào sợ người ta nghi ngờ.

– Em đi một mình chắc họ không để ý đâu.

– Ứ đâu. Em sợ lắm… Anh ơi, hay là chúng mình đi tắt lối giữa cánh đồng để về bến sông gần nhà em. Giờ này chắc chẳng còn ai đâu.

– Ừ, vậy cũng được.

… Bạn đang đọc truyện Cô giáo dâm đãng của tôi tại nguồn: https://truyen321.info/co-giao-dam-dang-cua-toi/

Đêm trăng quê, trên con đường nhỏ vẳng lặng giữa cánh đồng, em bám chặt tay lặng lẽ theo tôi tìm lối về làng. Đến giữa cánh đồng tôi quay lại bảo em.

– N – Anh ơi, lên đây anh cõng em một đoạn.

– Hi hi. Được không?

– Được. Lên đây.

Em thích thú. Tôi khom lưng xuống để em chèo lên lưng tôi. Khẽ quàng hai tay qua vai, em ôm cổ tôi rồi cười khúc khích.

– Lúc nào mỏi tay phải bảo em để em xuống chứ đừng tự nhiên thả tay ra nhé. Hi hi.

– Ừ. Yên tâm.

Vừa đi em vừa hỏi tôi “mệt không, em nặng nhỉ…”. Đi được một đoạn tôi xốc em lên rồi luồn cánh đang đỡ hai khuỷu chân em ra phía sau và bợ lấy mông em. Chưa bao giờ gần thế này… Không ngờ cặp mông tròn trịa tôi đi phía sau nhìn trộm hôm nào giờ đây đã nằm gọn trong tay tôi. Một thoáng làm em giật mình nhưng em không nói gì cả. Tôi đưa mười ngón tay mình sát lại với nhau, đây rồi… mu em gồ lên ép chặt tay tôi.

– Anh…

– Sao thế…

– Cẩn thận em ngã bây giờ.

Tôi từ từ tách hai bàn tay ra xa rồi lại đi tiếp. Em im lặng. Đi được một đoạn mười ngón tay tôi lại tìm đến nhau rồi hai ngón trỏ cong lên gãi nhẹ… Mu em cao quá. Tim tôi trống giục liên hồi. Ước gì… em thuộc về tôi.

Giật mình em nhỏn hẳn người lên…

– Anh…

– Ừ…

Tôi dịch hai bàn tay ra bợ lại mông em.

– Đúng rồi… như thế.

– Hì hì.

Về đến cuối làng, chỉ vài bước nữa là đến nhà em, tôi thả em xuống. Em cầm lấy tay tôi rồi bóp mạnh.

– Anh hư lắm. Người ta…

Phải chăng… “Người ta… ướt hết rồi kìa!”

4.5 2 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x