Phần 17
Dịch bệnh lan rộng toàn cầu khiến trường học đóng cửa cả năm, bọn trẻ con được dạy qua Internet, nhà nước phân phát laptop và lắp đặt Wifi miễn phí cho mọi nhà. Kinh tế khủng hoảng, những người đầu cơ tích trữ như bà Hằng lại trở nên giàu có. Việc bán gốm cũng thuận lợi khi mọi người chỉ chăm chăm ở nhà xem livestream bán hàng, chẳng hiểu do cặp vú khổng lồ hay do bán hàng có duyên mà khách xem hàng mỗi lần online của Nhung lên đến hàng trăm người.
Ngoại trừ Nhung ở nhà bán hàng còn bà Hằng suốt ngày đi “nhập hàng” ra, ông Giang mất việc ở nhà tránh dịch hở ra là chửi bới khiến bầu không khí trong nhà lúc nào cũng đầy căng thẳng, may mà có thằng Phúc túc trực ở nhà để can ngăn hai ông bà cãi nhau, và nhất là để canh chừng không cho ba mình “làm ẩu” với cô con dâu. Thằng Lộc cũng ở nhà, nhưng vẫn đi tập với thi đấu đều đặn, có điều biểu hiện nó như đang suy tính điều gì, lạnh lùng hơn, vô cảm hơn, mệt mỏi hơn.
Buồn phiền nhất có lẽ là thằng Hiếu. Bài vở nhiều như núi để chuẩn bị cho kỳ thi cuối cấp, học online càng khó tập trung hơn, mà điều khổ sở nhất là, bao nhiêu công sức tán tỉnh cô nàng lớp trưởng đi tong hết cả, bây giờ chỉ có nằm nhà học hành đợi bớt dịch, có lẽ phải đến năm sau hoặc năm nữa, nỗi nhớ trường học có bao cô nàng nữ sinh mặc quần bó sát mu bướm nổi cồm cộm khiến hắn lại thấy bồn chồn đôi chân muốn chạy đến trường.
Mà thực ra trường học giờ này chẳng có mống nào.
– “Làm gì sầu muộn dữ vậy anh yêu, tới khi hết dịch tha hồ chịch mấy em áo dài, lo gì nè.” Nằm cho con bé con bú, Vy nhìn nhìn hắn rồi nói.
Ngắm nhìn Hiếu kỹ lưỡng, thấy hắn im im không nói gì, nàng bồi thêm 1 câu:
– “Hay là anh lại nhớ con Hà? Đã dặn là tà tưa nó để học cách tán gái mà nghỉ học cái là suốt ngày thừ ra. Anh yêu nó rồi đúng không?” Giọng nàng cao vút.
– “Làm… làm gì có đâu, em cứ vớ vẩn. Anh thấy khó chịu vì em cứ cấm anh xuất tinh thôi.” Hiếu vội đánh lạc hướng.
– “Bắt buộc thì phải thực hiện thôi, ai kêu anh thua độ với em, phải chung kèo chớ. Tập Kegel mỗi ngày với thủ dâm nhưng không được xuất, cơ chim nó khỏe rồi thì sau này chơi cả tiếng cũng không xuất tinh đâu, ráng mà luyện đi.” Vy cong môi nhắc nhở.
– “Mà em chơi ác quá nè, vợ chồng gì mà không cho làm chuyện đó gì hết, làm sao anh tăng kinh nghiệm chịch chọt chớ.” Hiếu càu nhàu.
– “Nói rồi, thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, bướm em cũng không phải đồ chùa, không thì anh chán em nhanh lắm. Anh có công lao gì thì mới được thưởng cho chịch vợ. Còn không thì tự đi mà kiếm gái ở ngoài. Ơ ơ, chảy sữa, ra bú đi nè.” Vy ra vẻ khó tính.
Chạy lại bê cái vú tròn lẳn căng đầy sữa của nàng vào miệng mút, Hiếu ừng ực đếm đến hơn 10 ngụm rồi mới hết sữa. Ngồi dậy vuốt ve đường nét gương mặt Vy, hắn say đắm nhìn nàng:
– “110Ml nhá, ngực em càng ngày càng bự ghê, thích thiệt đó. Mà em cho chịch lại cấm yêu đương con khác, khó thiệt á.”
– “Đẻ xong thì ai cũng to ra 1 – 2 cỡ ngực hết, mà muốn to hoài thì phải bú liên tục, nghe chưa. Không ai bú sữa là nó xẹp lại như cũ à. Anh học cách ăn nói dẻo mỏ dụ gái còn chưa xong, đòi yêu đương cái nỗi gì. Cấm anh lăng nhăng yêu con khác, hừ!” Vy lại lên giọng.
– “Mà sao lại cấm anh chớ? Không nói yêu đương sao tụi nó cho chịch?” Hiếu gãi đầu.
– “Ngu lắm, giả vờ thích để chịch chọt thì được, không được yêu thực sự. Chỉ yêu mình em thôi nghe chưa. Đàn bà sở hữu ghê lắm, anh thử nói anh có vợ rồi coi tụi nó có thèm anh nữa không. Em cũng vậy thôi, anh đi chịch ai cũng được, nhưng anh mà yêu con khác, thì em xé xác anh luôn, đã nghe rõ chưa?” Vy gằn giọng.
– “Ừ ừ rõ rồi. Mà sao đàn bà phức tạp thiệt đó, cứ phải yêu mới cho chịch à, khổ ghê zdậy.” Hiếu nhăn nhó.
– “Học dần đi, lồn chùa dễ dãi chỉ có vợ anh có thôi. Chịch được con khác thì em thưởng cho chịch em, hihi. Phạt anh tối nay trông con ngủ, cái tội hỏi ngu.” Vy quắc mắt nhìn hắn.
– “Dễ dãi gì không cho chồng xài, hic, suốt ngày phạt anh thôi.” Vẻ mặt Hiếu đau khổ.
– “Làm tốt đi rồi em ‘thưởng’ cho. Anh thấy bố ngoan hông, siêng năng việc nhà toàn được em thưởng cho thôi, hihi.” Vy cười ranh mãnh.
Tiếng gào loáng thoáng vang lên từ nhà ông Giang khiến Hiếu giật mình, hắn vội chạy qua coi có chuyện gì xảy ra. Trong phòng khách ông Giang đang đè tay lên ngực bà Hằng làm động tác cấp cứu xoa bóp tim ngoài lồng ngực, chị Nhung đang ôm thằng bé sơ sinh nước mắt giàn giụa, thằng Lộc anh nó đang ngồi ở ngay bậc cửa, thằng Phúc có đôi mắt đỏ ngầu, cầm con dao nhọn hoắt đang nhào đến.
Không suy nghĩ gì nhiều, gần như bằng động tác bản năng, thằng Hiếu chỉ nghĩ tới bảo vệ thằng anh thân thương của nó, liền nhào tới đẩy thằng Lộc ra, hắn giơ tay ra trước ra hiệu cho Phúc ngừng lại.
Nhưng thằng Phúc đang trong cơn điên mất hết cả lý trí, không còn kịp để ý ra là ai vừa nhảy vô, phập một tiếng, con dao cắm ngập hết vào lồng ngực thằng em, hắn sững sờ buông tay, vội ôm chầm lấy thằng Hiếu.
Thằng Hiếu cũng bất ngờ, bao nhiêu võ vẽ học được thành công cốc, hắn chủ quan không nghĩ thằng anh lại nỡ ra tay với mình, đáng lẽ hắn đỡ được nhưng con dao bấm quá nhỏ sượt qua bàn tay, cơn đau nhói truyền lên từ ngực không bằng cảm giác ngột ngạt, chết rồi, hắn không thở được, ông Long có dạy là phải hít thở đều thì mới có khí lực ra đòn…
Đầu óc thằng Hiếu quay cuồng, mắt hắn mờ đi, không còn nghe thấy thằng anh gọi khản cả họng, bầu trời dần tối sầm trước mắt, cảm giác ra đi không lẽ đột ngột như vậy sao, con gái hắn mới có 6 tháng, cô vợ mơn mởn mời chào, bao nhiêu nàng học sinh cấp 3 để tán tỉnh, trên hết là, cảm giác không cam lòng tràn ngập trong tim.
Hồi niệm chạy vùn vụt trong bóng tối che đầy mắt, khi con người sắp chết thì não bộ vận hành tối đa để tìm phương cứu cánh, đọc ký ức trước khi chết là như vậy sao, ly chè ba má cho khi 1 tuổi không ăn được chỉ biết cầm chơi, quê nhà lũ lụt mất mùa phải lên ngoại ô thị trấn sống, quen “chị Vy” dễ thương lém lỉnh, cùng đổ nước vô bao cao su treo cành cây với nàng, hái trộm bắp về nướng ăn đêm khuya cùng cô vợ nghịch ngợm, đau khổ khi biết nàng là con đĩ lồn chùa, được nàng và ông Long dạy dỗ bao điều…
Trước khi ý thức rơi vào bóng tối vĩnh hằng, suy nghĩ của hắn chợt hướng về tương lai xa xăm, một viễn cảnh đầy tham vọng mà Vy luôn ao ước thực hiện: Một vùng đất cách xa cõi đời trần tục đầy đấu tranh, có những mái nhà ấm cúng với trường học, đồng ruộng tự cấp tự túc, có cả bệnh viện tiên tiến. Một ngôi làng cách biệt với tất cả mọi thứ, các bé gái uống Estradiol từ bé, sớm dậy thì để phục vụ các quan chức, đi học được dạy tình dục an toàn và các tư thế phổ biến, thầy giáo tha hồ đụ nữ sinh, cô giáo chọn nam sinh tùy thích làm bạn tình, các ông bố tha hồ địt con gái, các bà mẹ thỏa sức dẫn con trai vào đời, mọi người chào nhau bằng cách cắm cặc vào lồn…
Tương lai đó, hắn đã không còn cơ hội được nắm tay Vy đi cùng tới cuối con đường…
…
Suốt cả tuần nay thằng Lộc tá túc ở nhà ông Long để tránh nạn. Má nó với thằng em còn đang chưa tỉnh trong bệnh viện, cả nhà rối tung hết lên, nó không muốn đụng mặt thằng anh cộc cằn, ai cũng ở trong tâm trạng hoảng loạn trừ ông Long với Vy tỏ ra bình tĩnh.
Không ai ngờ được thằng Phúc lại đâm thủng tim thằng Hiếu ngay cái lúc bà Hằng lên cơn tai biến mạch máu não, thằng Lộc chạy biến đi mất nên ông Giang liền gọi taxi chở cả đám đi cấp cứu, không quên dặn dò Nhung giữ kín vụ việc coi như tai nạn vì Phúc đang còn phải phục vụ treo tội buôn bán ma túy, thêm 1 cái tội “ngộ sát” nữa thì chắc mẩm tù mọt gông.
Tối hôm đó thằng Lộc đang loanh quanh ở nhà thi đấu thì ông Long tìm được. Thuyết phục mãi mà nó không dám về nhà nên ông đành cho nó tạm thời ở nhà mình, tránh gây ra đổ máu lần nữa nếu thằng Phúc lại lên cơn điên.
Nhung ở nhà không đi đâu được vì thằng bé mới đẻ hơn 1 tuần, tất bật lo cơm nước cho người nhà đi thăm bệnh, nhưng sự khổ tâm của nàng thì khó diễn tả thành lời nổi. Phúc không thèm nhìn mặt nàng, hắn dọn luôn ra kho ngủ riêng, đến bữa cơm thì Nhung chỉ dám lén lút ăn sau cả nhà, vì ăn chung thì thằng Phúc lại im im không nói gì rồi tự dưng đập chén cơm vỡ choang tan nát, thằng bé đang ngủ ở nhà trên giật mình khóc thét lên, ông Giang lại chửi rủa “mày điên rồi à”.
Cái nhà giờ như cái núi lửa, cứ thấy mặt thằng bé hoặc Nhung là Phúc lại nổi điên lên đập phá, chửi bới con đĩ này đĩ nọ, hàng xóm lại ra trước cửa ngồi hóng chuyện, ông Giang suốt ngày phải chằm chằm canh chừng kẻo thằng ôn lỡ tay giết vợ.
Dành thời gian đọc điện thoại của bà Hằng, không khó để thằng Phúc nhận ra “Anh Nam đen” trong danh bạ chính là người mà mình hay lui tới “nhập hàng” bấy lâu nay. Một cú điện thoại tìm hiểu, thông báo sơ về tình trạng của bà, ông Nam liền xin phép thằng Phúc đi thăm bệnh, phù hợp với suy tính của hắn.
Sự đời trớ trêu, ngay khi thấy ông Nam trong bệnh viện là thằng Phúc thấy nhói cả lòng, cái vụ “liên kết huyết thống” trong phim ngôn lù cha con nhận nhau là có thật, ngoại hình giống hắn bảy tám phần, thêm vào cảm giác thân thiết không nói nên lời, à, phải nói là hắn giống ông Nam mới đúng.
Với những cảm xúc tiêu cực chồng chất, thằng Phúc chẳng còn thấy liên hệ quái gì với ngôi nhà mình sinh ra nữa ngoài má nó. Một cuộc cãi vã bùng nổ khi hắn về nhà, kết thúc bằng câu “Ông đéo phải cha tôi” và câu “Biến mẹ mày đi” của ông Giang. Thằng Phúc xách hết đồ đạc dọn tới ở với người cha ruột thịt của hắn, bỏ lại cô vợ mới cưới cùng đứa con mới đẻ.
Thằng Phúc đi rồi nhưng thằng Lộc vẫn chẳng muốn về nhà. Nó không muốn phải bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc coi nó như tội đồ của ông Giang, càng không biết phải ăn nói thế nào với chị Nhung và đứa con đầu lòng của nó. Suốt thời gian dài nó tránh mặt chị để chuyên tâm thi đấu, đến giờ nó cũng chưa biết phải làm gì.
Chỉ biết rằng, nó đã phạm phải một lỗi lầm ghê gớm, làm gia đình anh nó tan nhà nát cửa.
Mải mê suy nghĩ, Vy đã đến trước mặt, hỏi xem tối nay hắn muốn ăn gì. Ở đây tiện nghi đồ ăn ngon, giường chiếu ấm êm hơn rất nhiều, chỉ có điều kiểu ăn mặc của cô em dâu khiến Lộc nhiều lúc cảm thấy thật khó thở.
Chỉ 1 động tác đẩy ghế, cặp đùi khỏe mạnh trong cái váy xanh hé lộ khoảng ánh sáng giữa hai chân, cái mồng đóc táo tợn chìa ra mời gọi, chiếc áo bó sát khoe cái eo cong cớn, khoảng bụng trắng ngần e ấp chiếc rốn xinh, bầu ngực căng tròn phập phồng nổi hai hạt đậu trên cái áo trắng, chiếc khăn tiếp viên hàng không làm nổi bật cái cổ xinh và đôi môi hồng hé mở dâm đãng.
Chả hiểu Vy lấy đâu ra quần áo như thế này mà mỗi ngày lại thay một bộ, chẳng giống bà mẹ bỉm sữa tí nào cả, ở nhà mà sao phải ăn diện như vậy nhỉ, Lộc chợt thắc mắc, mà cô nàng thật khéo phối đồ, kiểu thủy thủ thế này đánh thẳng vào bản năng đàn ông, cái váy không những trong suốt còn bó chặt vào hạ bộ, cái mu gái một con nổi vồng lên bên dưới, gò đồi gợi cảm mơi quá khiến thằng ciu trong quần dựng thẳng lên đòi quyền lợi, suốt 9 tháng nó đã phải sống qua ngày nhờ món “bắt sóc bỏ lọ”, bị kích thích thị giác mỗi ngày thì bố ai mà chịu được.
Không thấy Lộc trả lời, cô em dâu tuổi teen cười ranh mãnh, quay lưng đi ngoáy mông cong cớn mấy cái rồi mới về chỗ ngồi. Thằng Lộc hoa cả mắt, quả đào tươi mọng bày khe rãnh dụ dỗ khi con bé đánh mông tưng tưng, hự hự, chắc xuất tinh trong quần luôn quá, mà sao con bé nữ sinh lại có cái gì trăng trắng giữa khe bướm nhỉ, à, nhìn kỹ mới thấy là sợi dây chiếc tampon thò ra vung vẩy.
Nhìn nàng ngồi vào ghế mà tức hết cả dái, hắn cố giữ bình tĩnh, chỉ lỡ dại 1 lần đã phá tanh bành nhà thằng anh, bây giờ thằng Hiếu còn đang nằm viện, thằng Lộc phải cố gắng 120% về tinh thần lẫn cơ thể để kiềm chế, tránh phải lầm lỗi với thằng em hiền lành đang thập tử nhất sinh.
Dù cho cô nàng đang cố tình cúi xuống lấy cái gì đó, cái nốt ruồi trên bầu ngực trắng bóc thật dâm đãng, cái váy ngắn tốc lên khoe đôi giò căng múp rụp, à mà sao có áo ngực rồi vẫn nổi đầu ti nhỉ, rõ ràng hắn thấy cái quầng vú nâu nâu bên cạnh cái nốt ruồi chỉ chực bật áo mà ra, hắn không biết Vy mặc áo nâng ngực khỏi xệ chứ không che đầu vú để còn tiện cho con bú.
Thằng Lộc sắp chịu hết nổi rồi, chẳng hiểu làm sao mà cô em dâu học sinh có sức quyến rũ kinh hồn khó mà chối từ!
…
Cắm cúi ăn cơm cố không để ý tới vưu vật hấp dẫn tột cùng đang nhấp nháy đôi mắt đẹp đánh giá mình, thằng Lộc chợt để ý, bầu không khí này, thần thái đó, vầng sáng rạng rỡ quanh người nàng có gì đó quen quen, hình như đã thấy ở đâu rồi.
À đúng rồi, là kiểu sắc thái thoải mái hết cỡ, tự tin rạng ngời khi được ăn diện thật đẹp đây mà, mới hôm qua hắn còn được thấy kiểu thần thái này khi Yến đi ăn trưa cùng cả tuyển Cầu Mây của tỉnh.
Chiếc váy ngắn vừa đủ khoe cặp đùi săn chắc trắng ngần, mái tóc xoăn thành lọn khỏe mạnh hững hờ ngang lưng, chỉ bộ bồ đen trắng đó thôi mà nụ cười cô nàng đốn tim cả đội, nhịp hô hấp của cả đám phập phồng theo cái mông tung tăng luồn qua lại giữa mấy cái song sắt của thử thách “lọt khe giảm giá”, cặp giò mượt mà tươi ngon làm tất cả cánh đàn ông rỏ dãi thèm thuồng, cái váy hất lên hất xuống gây ảo tưởng lộ hàng mà thực ra không lộ gì, cô nàng tuyển quả là biết chọn đồ để mặc.
Ngồi vào chỗ xong, chục cặp mắt của cả tuyển Judo và Cầu Mây như muốn lồi ra khi em quản lý ngọt nước vừa ngồi xuống, quả nhiên, chiếc váy quá ngắn không đủ che đậy, chiếc quần lót ren đen phơi bày lồ lộ, cái mu bướm căng mọng múp rụp phòi ra giữa cặp đùi trắng ngần, súng trong quần thằng nào cũng lập tức bật tưng lên chào cờ, mẹ nó, quả là tuyệt phẩm, cặp đùi gái đôi mươi tập thể thao nó mướt mát đánh tưng tưng, con bé phát hiện ra liền cười duyên, quả giò phải đánh lên cái giò trái che đậy, soạt một tiếng, có thằng vội lấy khăn giấy ra chùi máu mũi.
Hai tay huấn luyện viên bắt tay nhau, giới thiệu, ăn uống, cụng bia mấy lần, rồi mới bắt đầu vào đề:
– “Năm nay thành tích đội Cầu Mây không có gì xuất sắc hơn so với năm ngoái, nên cơ cấu của tuyển cần có cải tổ.” Ông Chung từ tốn.
– “Đội Judo đã có 2 tấm Huy Chương Bạc và có tham vọng giành Huy Chương Vàng năm nay, nên bên tôi cần hỗ trợ về nhân sự, nói như vậy để các em được rõ.” Ông Thống HLV tuyển Judo tiếp lời.
– “Vừa rồi các em đã rất cố gắng, nhưng chỉ đoạt 1 Huy Chương Đồng, mong lần thi đấu tới các em phát huy tốt hơn.” Ông Chung điềm tĩnh.
– “Đợt này dịch bệnh rất lớn nhưng các giải đấu vẫn tiến hành, điều chỉnh ra sao tôi đã thông báo nội bộ. Thêm 1 điều chỉnh nữa hôm nay là bên Judo không đủ ‘quản lý’, nên tuyển mình chia sẻ với họ, anh Thống nhỉ?”
Nghe tới đây, thằng Lộc đập ly bia xuống bàn một cái, đứng thẳng dậy rồi bước vô WC để kiềm chế cơn giận, ông Thống nhìn theo rồi buộc miệng:
– “Nó làm sao vậy?”
– “Nó là Server chính của tuyển, bị xếp qua dự bị nên tức khí đó mà. Đám trẻ có chút tài là coi trời bằng vung, đá như con nít chơi cầu lông thì tôi chưa đuổi ra khỏi tuyển là may lắm rồi, cái Huy Chương Đồng năm nay toàn tại nó kéo cả đội xuống thôi.” Ông Chung bực dọc.
– “Nó bực dái tại thầy đem share bạn gái nó cho tuyển khác thôi.” Thằng Khánh trầm ngâm.
– “Bạn gái cũ. Bọn em chia tay lâu rồi mà anh.” Yến nhỏ nhẹ.
– “Bạn trai cơ đấy. Làm cái ngành này mà dính vô yêu đương thì sự nghiệp thi đấu chỉ có tuột dốc không phanh thôi. Mà bọn em có làm gì nhau chưa?” Thằng Nhân tuyển thủ Judo nhíu mày.
– “Làm gì anh?” Yến giả vờ ngây thơ.
– “Làm ‘quản lý’ ấy, như mấy em gái quản lý vật tư bên anh ý mà, cọc đóng vào lỗ, chày ngoáy vào cồi?” Thằng Nhân thô bỉ giơ tay làm hiệu khiến cả lũ cười cợt.
– “… Chưa. Anh vô duyên quá à, em đâu phải kiểu đó đâu, thiệt tình.” Yến vờ vịt xấu hổ.
– “Chưa thì… ngon. Ngon ghê, ngọt nước phải biết. Ủa vậy em quản lý kiểu trong sáng thì sao ‘hỗ trợ’ tuyển anh được đây, chà chà.” Thằng Nhân vỗ tay cái bốp mừng rõ, hắn liếm mép thèm thuồng, nhìn Yến bằng ánh mắt như lột truồng nàng ra.
Trừng mắt nhìn thằng Nhân một cái vì kiểu ăn nói sỗ sàng bất lịch sự, chắc thằng ôn say rồi, ông Thống quay qua giả lả:
– “Tôi nghe nói nhân sự bên anh ‘kỹ năng’ quản lý rất là ‘chuyên nghiệp’, chút nữa thử ‘giao lưu cọ xát’ xem sao, ý anh thế nào?”
– “Cái đó anh yên tâm, tôi đã sắp xếp ‘phòng đấu rộng rãi’ để đội anh ‘đánh giá năng lực’ của em Yến, đảm bảo ‘điện nước đầy đủ’, tôi không để anh phải thất vọng đâu.” Ông Chung khẳng định.
– “Mà Server chủ lực của tuyển sao không được ‘quản lý’ tới nơi tới chốn nhỉ, tôi thấy là lạ về cậu này.” Ông Thống thắc mắc.
– “Bọn tôi tổ chức ‘hoạt động tập thể’ suốt mà nó có chịu đâu, còn bày trò yêu đương lằng nhằng, rõ mệt.” Ông Chung thở dài.
– “Nhân tố như vậy sẽ gây chia rẽ trong đội, anh nên cân nhắc biên chế, nhét 1 số tiền cho nó giữ im lặng rồi cho nghỉ đi, để lại chỉ sinh sự thôi.” Ông Thống ôn tồn.
– “Tôi tự có cân nhắc của mình, cảm ơn anh.” Ông Chung lịch sự.
Lúc này thằng Lộc đi ra từ WC đang ở sau ông Chung, hắn đã nghe hết câu chuyện, bạn gái hắn chỉ là món hàng cho mấy tay này trao đổi, còn sự nghiệp của hắn thì sắp đi vào ngõ cụt: Vận động viên không biên chế, không học vấn, không cơ sở nào chịu tuyển dụng.
Kể cũng khổ, không phải hắn không chuyên tâm thi đấu, mà là động lực thúc đẩy chính đã mất nhiệt tâm từ lâu. Cầm mục tiêu là tình yêu để cháy hết mình thì hắn làm trên cả tuyệt vời, nhưng khi mục tiêu đó trở thành một món đồ chơi tình dục bị cả đám xài chung hết đội này đến tuyển khác thì thằng Lộc mất đi ý nghĩa sống, giá trị quan không còn như cũ, việc bị bạn gái cắm sừng khiến tâm tưởng hắn cứ lang thang vô định không bến bờ, dù có nỗ lực tới mấy, tập luyện bao nhiêu thì những đường bóng phát ra không còn sắc sảo, không có linh hồn lẫn nhiệt huyết, máy móc công thức và dễ bị bắt bài.
Vậy nên ông Chung đổ lỗi thất bại lên đầu thằng lộc không hề oan chút nào, việc đẩy hắn xuống dự bị sau tấm Huy Chương Đồng toàn quốc chính là bước đệm để chính thức đuổi hắn khỏi tuyển vào một ngày không xa trong tương lai gần.
Chẳng ai còn quan tâm đến một thằng vận động viên thất bại như thằng Lộc, cô nàng Yến khi không thể đáp ứng yêu cầu chỉ yêu và ngủ với mỗi mình hắn thì thẳng thừng chia tay, lời hứa tuyển quản lý khác thay thế nàng của ông Chung chỉ có hiệu lực khi tuyển đạt Huy Chương Vàng mà thôi. Cuộc đời thật nghiệt ngã đắng cay với thằng Lộc, cả lũ xung quanh càng chúc bia ăn uống náo nhiệt bao nhiêu thì lòng hắn lạnh ngắt chết dần bấy nhiêu.
Cả đám ăn uống no say rồi ra về, nhìn cô nàng bước xuống cầu thang mà từng gương mặt ngấm bia đều dại ra, cặp giò khỏe mạnh trắng tinh đánh qua đánh lại, con bé thật là nuột nà, dòm cái tướng của nó mà thằng nào cũng cứng hết cả hàng, mẹ, tiệc tùng hôm nay hẳn là phè phỡn lắm đây!
Ông Thống định gọi mấy em quản lý tới “liên hoan tăng 2” nhưng ông Chung ngăn lại, nháy mắt đểu cáng, trong lúc đợi taxi cả đám cùng ngắm con phò, đúng là vận động viên có khác, săn chắc từng khúc đâu ra đó, mấy thằng đội Judo xoa tay liếm mép, phải chắc nịch như em này thì mới chịu được sức trâu phành phạch của buổi của chúng nó, lát nữa có em lồn chùa này để dợt mấy cái thế vật “hiểm ác” thì sướng khỏi phải nói, nhìn cái khe bướm ẩn hiện sau váy mà thèm, đội Cầu Mây có hàng hiếm mà giấu mãi tới bây giờ mới lè ra, thằng tiểu đệ đệ lại được ăn hàu phê lòi cả chiều cả tối nay, ăn nhậu xong đi khách sạn là chuẩn bài, đúng là cơm no bò cưỡi, không ai sướng bằng vận động viên!
…
Nhớ đến đây, thằng Lộc thở dài, đúng vậy, Yến có cái “mùi” giống cô em dâu trước mắt, vầng hào quang dâm dục khêu gợi tương đồng, có điều mỗi người lại là một phong cách khác nhau.
Vy có kiểu ăn mặc phô phang, gợi dục tận nóc, đầu vú luôn hằn rõ trên áo, những chiếc váy trong suốt khoe hết cả mu đồi khe rãnh bên trong, chỉ cần vài động tác nhỏ thì không khó để ngắm con bướm hồng hào e ấp hơi hé ra mời gọi, nàng chẳng ngại ngần gì cho bất kỳ ai nhìn ngắm, quay phim, vì thái độ của Vy đối với chuyện sex tự nhiên và thoải mái như các nhu cầu căn bản khác, nét đẹp của nàng đầy vẻ tiểu thư sang chảnh pha trộn hài hòa với khí thế mê hoặc ma mị đầy bản năng.
Yến lại khác, nàng có vóc người săn chắc phát dục đủ đầy của một vận động viên, bộ ngực còn nhỏ hơn cả Vy nhưng vòng 3 và bắp đùi nở nang nảy tưng tưng theo từng bước đi, từng nét mặt và lời nói toát lên nét hoạt bát đầy sức sống, áo quần thường không khoe khoang nhưng lại toát lên sự khỏe mạnh, nàng hiếm khi không có đồ lót, đã có thì phải là trong suốt hoặc là ren, ngầm ý bên trong vẻ ngoài năng nổ đáng yêu là một thiên thần nhỏ đam mê tình dục có sở thích đeo quần lót nam vào đầu để ngửi hít mùi mồ hôi thi đấu cả ngày của các anh vận động viên dẻo dai lực lưỡng. Nàng không dễ bộc lộ bản chất đa dâm nhưng sắc thái hồ hởi hưng phấn hiện rõ trên gương mặt mỗi khi ngửi thấy mùi mồ hôi vận động viên nam tỏa ra luôn tố cáo nàng, vẻ cuốn hút của nàng là sức trẻ thanh xuân hòa quyện với thái độ thân thiện e ấp ngầm dâm đãng tột cùng.
Nếu nói hào quang của Vy là mặt trời chói lọi rõ ràng như ban ngày, chỉ cần nhìn là thấy bị mê hoặc, vừa chói sáng vừa ấm áp, thì Yến là ánh trăng ngượng ngùng giấu sau đám mây lúc ẩn lúc hiện, yêu kiều mà khả ái, không phải lúc nào cũng lộ rõ nhưng đã đến dịp rằm thì sáng lung linh tròn vành vạnh đầy vẻ tự nhiên.
Làm một bài phân tích mối tình đầu xong thì con ciu cũng xìu xuống, vừa ăn xong thằng Lộc chẳng cần thay đồ gì ráo, đi luôn kẻo “thằng em” trong quần lại phản bội thằng em trong bệnh viện, không kịp chào lấy một câu hắn liền đeo túi chạy ra ngoài, Vy nhìn theo lẩm bẩm:
– “Thú vị ghê ha, anh em nhà này hết lòng vì nhau, chỉ có ông Phúc xui xui bị cắm sừng.”
Lộc nhìn đồng hồ, tầm giờ này còn quá sớm, chắc ông Chung vẫn chưa đi làm, hắn đành đứng chơi điện thoại ở lối nhỏ đến thang máy ở tầng hầm, nơi khuất góc camera quan sát.
Đứng đợi hơn 1 giờ mới thấy ông Chung ra khỏi sảnh thang máy từ lối khác, thằng Lộc đợi ông bước đến ôtô, liếc mắt nhìn chiếc camera định kỳ quay qua quay lại trong bãi đậu xe. Khi chiếc camera vừa quay đi, hắn hít một hơi thật sâu rồi sải bước chạy về phía ông Chung.
Chỉ 4 bước chạy thì ông Chung đã nghe tiếng quay đầu lại, chỉ mới mở miệng “Lộc à em…” thì con dao 30cm đã đâm lút vào ngực, hai tay thằng Lộc nắm chặt cái cán, cộng với đà chạy hết tốc lực, cái vai hắn đẩy huỵch vào người ông, cả hai đâm sầm vào cửa ôtô kêu ầm một tiếng, hắn không bỏ lỡ thời gian quý giá, rút dao đâm thêm mấy cái, hung thủ không muốn thấy nạn nhân giữ nguyên con dao trước ngực đi cấp cứu rồi thoát chết như trường hợp thằng Hiếu, hắn lầm bầm chửi rủa: “Tao đã nói một là tao chết, hai là mày chết, mày không biết điều còn cố chia rẽ bọn tao!”
Ông Chung bất lực đờ ra, máu không lên não làm mắt tối sầm lại, tay chân lỏng ra co giật động kinh, thằng Lộc giãy ra khỏi vòng tay ông già đang ôm chặt, liếc nhìn cái camera, vẫn còn dư thời gian, camera đang quay về nửa chừng, chạy bây giờ vẫn còn kịp thoát ra khỏi tầm nhìn ghi hình.
Thằng Lộc xốc cái áo, đội cái mũ vải lên che kín đầu với mặt, cắm đầu chạy một mạch về chỗ cũ, bấm ngừng đồng hồ tính giờ, vậy là thoát, trên camera quan sát chỉ có hình ảnh quay đi sau đó quay lại thì ông Chung nằm gục cạnh ôtô, không quay được cảnh hung phạm ra tay và chạy về hướng nào.
Thậm chí cái đồng hồ bấm giờ thể thao chuyên nghiệp trên tay hắn còn cho thấy sớm 1. 5 giây so với kế hoạch.
Cởi chiếc áo khoác dính máu ra nhét vào túi xách, bây giờ chỉ cần đi tiếp ra lối vào của bãi đậu xe là thoát, không camera nào bắt được mà bọn bảo vệ lo quét thẻ xe cũng chả chú ý, vậy là ông Chung chết mà không có hình ảnh hung thủ, trong số hàng trăm người ra vào cũng chẳng biết ai là hung thủ…
– “Lộc, sao anh tới đây?” Giọng nữ quen thuộc vang lên sau lưng khiến thằng Lộc giật mình.
Kế hoạch không bao giờ đuổi kịp biến hóa, thằng Lộc đâu có ngờ Yến “nghỉ trưa” ở căn hộ ông Chung, sau đó khi đi tập buổi chiều thì ông xuống lấy xe trước, nàng đi thang khác sau ông và dùng lối đi phụ không có camera để tránh người khác nghi ngờ.
Dù là chẳng có ai lại đi quan tâm một thằng già huấn luyện viên tằng tịu với cô nàng quản lý như thế nào, trai chưa vợ gái chưa chồng thì thoải mái, có điều Yến sợ bồ khác của ông già bắt gặp hoặc là ông dối trá chưa cưới vợ nên vẫn luôn cẩn thận tránh camera, chính thói quen này đã hại chết thằng Lộc.
– “Anh, ờ, anh, ờ…” Thằng Lộc ấp a ấp úng.
Thấy vẻ lúng túng của người yêu cũ, ánh mắt Yến đụng phải chiếc ống tay áo dính máu lòi ra từ miệng chiếc túi xách thể thao, nàng chợt rùng mình với ý nghĩ của mình, chân khuỵu xuống dựa tay vào tường, nàng lắp bắp:
– “Anh… anh dám… anh dám giết người sao… ôi, anh không sợ tử hình sao.”
…
– “Anh mới 17 tuổi thôi, kịch khung là 18 năm tù thôi. Mà anh kín kẽ lắm, không ai biết anh là thủ phạm đâu.” Thằng Lộc chợt bình tĩnh đáng sợ.
Lau dòng nước mắt vì xúc động mạnh, nhận ra sự lạnh lùng trong giọng nói của hắn, nàng nhìn vào mắt hắn, run run hỏi:
– “Anh có định giết em bịt đầu mối không?”
– “Không. Anh yêu em nhiều tới nỗi đá cầu suốt tới mức bong gân trặc chân để quen em, làm sao anh giết em được. Thằng Chung đã chết rồi, không có ai thao túng em nữa, hãy đi với anh, mình sẽ làm lại cuộc đời.” Thằng Lộc chìa tay ra khẩn khoản.
– “Không. Em làm ‘quản lý’ là tự nguyện chứ thầy Chung không ép. Anh độc đoán lắm. Em là người đa dâm, thích ngủ với trai lạ mà anh không tìm hiểu, không biết gì, vậy cũng gọi là yêu. Em hơn anh 2 tuổi mà anh cứ cố đèo bòng. Thực sự em cũng có cảm tình với anh nhưng mà anh quá trẻ con. Anh là người lạ ở khu này, đi ra đi vô bảo vệ họ để ý chứ không phải là không. Người thù ghét ông Chung nhất là anh, cảnh sát họ điều tra ra liền dù không có chứng cứ.” Yến kiên quyết phản đối khiến thằng Lộc giật mình.
– “Còn trốn đi thì sao? Lệnh truy nã toàn quốc tới lúc đó anh trốn ở chỗ nào? Em sẵn lòng chứa chấp anh, nhưng tới khi hết hợp đồng thuê nhà thì anh phải trốn chỗ khác thôi? Mà anh định trốn chui trốn nhủi không tiếp xúc với ai hết tới già hay sao? Anh – quá – ngây – thơ!” Yến đứng dậy phân tích hết mọi lẽ cho hắn hiểu.
Nàng nói rất nhiều, phân tích rất nhiều, càng nói thì thằng Lộc như tỉnh từ trong giấc mộng trầm luân. Nàng nói đúng, hắn quá coi thường nghiệp vụ điều tra của công an rồi. Dấu chân dính máu. Lục soát nhà ông Long thế nào cũng thấy thiếu mất con dao gây án. Bảo vệ có ấn tượng mạnh về hắn vì là người lạ tới chung cư chỉ vài lần. Nét mặt hoảng hốt của hắn quá dễ bị đọc thấu là thủ phạm. Thậm chí chẳng cần chứng cứ gì, chỉ việc lên đồn được các anh áo xanh kẹp bút bi vô tay đạp cho mấy cái là khai ra ngay. Còn nếu là trốn, chỉ chẳng biết phải sống chui sống lủi ở xó xỉnh nào, người không ra người, ngợm không ra ngợm đến bao giờ.
– “Vậy… anh phải làm sao bây giờ?” Đôi mắt đẫm nước, thằng Lộc hoảng loạn hỏi.
Nhẹ nhàng lau nước mắt của hắn, nàng rơm rớm đôi mi, nhón chân đặt môi hôn một cái thật sâu nồng nàn để cả hai bình tĩnh lại, thời gian như ngừng lại thật lâu, hít vào cảm nhận hơi thở đàn ông nửa mùi bơ quyến rũ lẫn chút mùi sắt của máu bốc lên từ cái túi xách, giọt nước mắt rơi xuống lóng lánh nỗi đau khổ trong tim nàng, buông hắn ra vuốt nhẹ lên gương mặt thanh tú có vẻ đẹp trai trẻ trung khỏe mạnh, Yến thở ra một hơi, dịu dàng ân cần buông lời:
– “Đầu thú đi anh, em sẽ chờ anh về.”
…
Sau khi ông Long đút tiền đủ kiểu, thuê luật sư giỏi mất cả trăm triệu, thằng Lộc được hưởng 3 tình tiết giảm nhẹ, không có tình tiết tăng nặng, do chưa đủ 18 tuổi nên chỉ bị xử phạt 9 năm 6 tháng tù giam.
Ngày thăm hắn, ông Long trầm ngâm:
– “Sinh mạng con người là thứ không ai có quyền xâm phạm. Chú mong cháu cải tạo thật tốt, ngoan ngoãn nghe lời quản giáo, để sớm được tha tù trước thời hạn. Lúc đó cháu mới 25 – 26 tuổi, vẫn còn cơ hội làm lại cuộc đời. Ở trong tù là thế giới hoàn toàn khác, chú đã lo liệu tiền nong xong xuôi nên không ai động vào cháu cả, cố về sớm nhé cháu. Kìa, anh Giang, nói gì với cháu nó đi?”
– “Thằng em mày mới xuất viện về nhà, thằng Phúc bỏ nhà đi biệt tích, má mày còn đang hôn mê chưa tỉnh, nhà chưa đủ loạn hay sao, giờ tới phiên mày giết người, con trai mày đang bơ vơ ở nhà kia kìa, má mày tỉnh dậy bả biết sống ra sao hả thằng nghịch tử?” Ông Giang gầm lên.
Nhìn thằng Hiếu cúi đầu không nói, ông Giang hừ một tiếng, đưa điện thoại cho Yến. Cô nàng chẳng nói gì nhiều:
– “Anh nhớ giữ sức khỏe, cải tạo tốt rồi về với em. Mỗi tháng em sẽ đi với bác thăm anh.”
…
Thằng Hiếu thoát chết trở về nhà trong sự chào đón của ông Long, sau khi xem camera hắn liền thở dài, khi thập tử nhất sinh mà cô vợ nữ sinh vẫn đi gạ gẫm cho được, mà đối tượng không ai khác là thằng Lộc anh nó.
Nghe tiếng thở dài, Vy nhìn hắn, lại bắt đầu cái giọng cao vút:
– “Làm sao? Tốn cả trăm triệu thuê bác sĩ ngoại cho anh đó, phẫu thuật thành công rồi em một mình ở nhà trông con thì đi thăm kiểu gì? Em đã cố hết sức giữ chân ông anh thái nhân cách ở nhà tránh dịch rồi đó chứ, mà ổng chạy đi đâu mất rồi giết người, anh thở dài cái gì nữa đây?”
Vừa định mở miệng, nàng liền nói luôn chặn lời hắn:
– “Không lẽ chồng em là cái thể loại sến súa tởm lợm đòi người khác phải quan tâm hỏi han khi đau ốm sao. Anh là đàn ông, mạnh mẽ lên em còn dựa cậy. Lúc anh bị đâm chả có ai trông con ngủ, tắc sữa đau cả vú mà không ai bú nè, phải nấu cháo cho con ăn dặm nữa, bố đi làm cả ngày có giúp được đâu. Sữa nhiều lắm, lại đây bú đi nè!”
Phì cười nhẹ nhàng vì kiểu quan tâm ngược đời “lạnh lẽo” của nàng, kê mồm vào bú sữa mà hắn miên man suy nghĩ, tính cách này tiếng Nhật gọi là gì nhỉ, tsundere, đúng rồi, kiểu người thích mà không nói ra miệng, quan tâm mà cứ cố tỏ vẻ lạnh lùng, quả thật hắn còn yếu đuối lắm, phải mạnh mẽ lên cho nàng nhờ cậy, còn cả một tương lai tươi sáng đang chờ hắn dựng xây với nàng.
Nhìn hắn cười ngây ngô, nàng cũng nở nụ cười nhẹ nhàng ấm áp mà trìu mến…
Cái tương lai ấy, lại có cơ hội được nắm tay Vy đi cùng tới cuối con đường, hắn thật mừng không sao kể xiết…
…
Nhà ông Giang giờ trống hoác chỉ có Nhung trông hàng, Phúc nhất định không về còn bà Hằng vẫn hôn mê ở bệnh viện.
Hàng xóm láng giềng bàn ra tán vào, nhà bà Hằng có 3 thằng con, thằng lớn không phải con ông đã trốn đi biệt tích, thằng hai giết người đi tù, có nhân chứng thấy tận mắt còn nói thằng út bị anh nó đâm vì cô con dâu mới sinh thằng con giống thằng em y xì đúc, mà chẳng biết đứa con mới đẻ đó là của ông Giang hay thằng Hiếu, có khi lại là con của thằng Lộc trong tù, gia đình gì mà dâm loạn, đầy tiền án tiền sự…
Trong sự dè bỉu của chòm xóm, buổi sáng Nhung vẫn cắn răng đi chợ, ở nhà ông Giang ôm đứa nhỏ trong tay mà nựng, ly cà phê mới uống làm ông đỡ mệt mỏi đi nhiều, cơn tức ngực lại về, không lẽ sắp tới lúc cao huyết áp xuống lỗ rồi sao, con cu đen lại ngỏng lên, đầu óc toàn nghĩ tới lồn vú cô con dâu.
Ngẫm nghĩ thấy sự đời vẫn cứ trôi, tự dưng ông cười cay đắng, bao nhiêu năm lăn lộn sinh nhai, chút bàn tán của bọn ất ơ nhà bên có là gì, hóa ra nghe mắng chửi quen tai rồi thì mới biết trên đời này chỉ sợ cha mẹ quở trách, may mắn thay đức sinh thành của ông đã từ trần cả rồi.
Ông Giang chợt sáng ý, hiểu rồi, điều quan trọng nhất trên đời là phải sống tiếp trong mọi hoàn cảnh và sống sao cho vui vẻ. Cố chấp với bao nhiêu lễ điều, khuôn phép, giữ gìn đạo đức mà để làm gì, sĩ diện có lấy ra ăn được đâu, đối với miệng lưỡi người đời quá chuẩn chỉnh thì chúng nó ghét, sống sai chuẩn mực thì nó cười chê, ai hơi đâu mà cố phải làm vừa lòng tất cả mọi người xung quanh, chỉ cần trân quý những người bên cạnh mình là được rồi.
Nghĩ đến đây, ông thấy mình phải thật “trân quý” và “chăm sóc” cô con dâu thật tốt giùm thằng Phúc, có khi sau này nó sẽ hồi tâm chuyển ý, đạt cõi Niết Bàn trong tâm như ông mà trở về. Nhất định ông sẽ thuyết phục bà Hằng khi bà tỉnh dậy, việc bà đi tìm hạnh phúc bên ngoài cũng chẳng có gì mà ghê gớm, ông không phản đối nữa mà còn ủng hộ, dĩ nhiên phải tỏ vẻ khó tính một chút không bà lại nghĩ ông mất trí. Sự đổi mới nhận thức này giúp ông cởi gánh nặng trong lòng, nhất định khi Nhung nấu ăn xong sẽ được ông “yêu thương” thật nhiều!
Bởi vì sau tất cả, miễn sao Phúc, Lộc, Hiếu, Vy, Nhung, Yến, ông Long, bà Hằng cùng lũ con cháu khỏe mạnh an toàn là ông đã thấy mãn nguyện rồi, tất cả những điều nhỏ nhặt khác thật chẳng đáng quan tâm chi nữa!
Ở một phòng máy lạnh sáng sủa trắng tinh khác, khi đang lên đỉnh giữa cả chục thằng vận động viên, Yến chợt ứa nước mắt nghĩ thầm, cả chục anh mà không có người duy nhất nàng cần, tình dục mà không có tình yêu làm nàng chỉ thỏa mãn sinh lý mà không đủ đầy trong tim, chỉ mong khi Lộc ra tù sẽ đổi thay, chấp nhận rằng nàng không thể sống thiếu những cái vuốt ve mơn trớn, hương vị mồ hôi và những cú nhấp man dại của các vận động viên.
Ở một căn nhà kho tối thui không thấy mặt người khác, nhạc Vinahouse đùng đùng như bất diệt, thằng Phúc đang dồn hết sức lực dập bình bịch vào cô nàng nào đó không biết tên trong cơn say ma túy cùng cả chục thằng khác cũng đang bóp vú, vỗ mông, thụt đít, giữ đầu con phò cái mà dộng như điên, không biết cơn phê xả đá tận nóc cùng cảm giác dồn dập lên đỉnh trong cơn cuồng hoan thác loạn có giúp hắn đến được Niết Bàn vô minh, giác ngộ vô thường như ông Giang hay không, chỉ biết trong mơ màng gào tên Nhung, những đau đớn khổ ải trong đời như chìm sạch vào biển sâu dục lạc!
Phải chăng, nhục dục mới là chân lý trong cuộc đời, dẫn dắt chúng sanh đến được chính giác, chân ái và niềm vui tối thượng!
…
Còn tiếp…
Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất
Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất
Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)