Đăng lúc: 22:09 07-09-2019

Phần 33
Ngày thứ 2 đầu tuần, mẹ con ai việc nấy. Cu Dũng đi học, mẹ Loan đi làm. Đến cơ quan sớm nhất phòng, Loan vui vẻ bắt tay ngay vào công việc, đầu năm học mới có nhiều việc để cô phải làm. Đang làm thì lão Cường tiến vào:

– Loan này, Hiệu trưởng vừa báo anh mới em 10h sáng nay lên phòng hiệu trưởng có việc.

Loan thấy bất ngờ vì lâu nay chẳng bao giờ thấy mình bị gọi lên phòng sếp tổng cả:

– Gọi em ạ, anh có biết chuyện gì không? Công việc được giao em hoàn thành cả mà.

– Anh cũng không biết là chuyện gì đâu, chỉ thấy Hiệu trưởng nói là mời em và Trúc lên gặp lúc 10h sáng nay thôi. Đừng lo lắng gì, có anh ở đây rồi.

Lão Cường định ra oai thì Trúc đã tới sau:

– Có anh ở đây rồi thì định làm gì?

Giật mình lão Cường quay lại:

– À Trúc đây rồi, Hiệu trưởng…

Chưa nói hết câu thì Trúc nói hộ:

– Biết rồi, hôm qua hiệu trưởng điện cho tôi rồi. Không phải nhắc.

– Thế thôi không có việc gì nữa anh đi đây. À, à, à, Trúc trưa nay qua phòng anh có tí việc nhé.

Liếc xém vào mặt lão Cường, Trúc nói:

– Xem thế nào đã, đầy rồi à.

Nghe thế Cường ta quay mông bước thẳng ra ngoài.

Loan vẫn nét mặt lo lắng vì cái hẹn bất ngờ này, nhưng cũng may có cả Trúc đi cùng nên cô vững dạ phần nào. Hai đứa lại thì thầm nhỏ to chờ đến 10h. Câu chuyện cũng có gì đáng kể đâu. Chỉ là đêm 6 vừa rồi được trình chiếu lại cho Trúc nghe thôi mà. Nghe xong Trúc mới quyết định là trưa nay cho lão Cường hưởng tí theo như đề nghị lúc ban nãy.

10H, tại phòng Hiệu trưởng.

– “Cộc, cộc, cộc”

– Mời vào!

Loan và Trúc bước vào phòng, nhưng trong phòng không chỉ có mình hiệu trưởng mà còn có một người đàn ông comple cà vạt, dáng vẻ đạo mạo, anh tuấn, tuổi chừng 45 – 50 gì đó ngồi cùng một bên ghế salong trong phòng hiệu trưởng. Trúc thì biết đó là ai, chỉ có Loan là không biết thôi.

Cả hai ngồi yên ở ghế đối diện, Hiệu trưởng mở lời:

– Xin giới thiệu đây là anh Trần Trọng Chỉ, phó Giám đốc Sở giáo dục và Đào tạo TP Hải Phòng, cũng đồng thời là phụ huynh của em Trần Trọng Kim. Hôm nay, anh Chỉ có nhờ tôi mời 2 đồng chí lên đây để anh ấy có chuyện muốn nói.

Ông Chỉ vẫn dáng ngồi đạo mạo, khuôn mặt ánh lên nét căng thẳng chưa biết chào hỏi thế nào, chỉ gật gật đầu như xác nhận những thông tin mà vị hiệu trưởng vừa nói.

– “Vâng chào anh”, Loan chào vị khách đáng kính và cũng có phần đáng mến, đáng tin kia, đấy là cảm nhận của cô.

Trúc thì nãy giờ vẫn chưa nói gì.

Hiệu trưởng tiếp lời:

– Vậy tôi nhường phòng này cho các vị nói chuyện, tôi xin phép.

Đã thống nhất từ trước về việc này, ông Chỉ gật đầu như cảm ơn vị hiệu trưởng.

Hiệu trưởng đi rồi để lại 3 người trong phòng. Ông Chỉ mở lời trước:

– Tôi hôm nay mạo muội đến đây không phải với tư cách là cán bộ Sở, tôi đến đây với tư cách là phụ huynh học sinh của Trần Trọng Kim, con trai tôi. Tôi thành thật xin lỗi cô Loan, cô Trúc vì hành động hồ đồ của con tôi hôm vừa rồi. Tôi xin hoàn toàn chịu trách nhiệm, chỉ mong hai cô giơ cao đánh khẽ.

Ông Chỉ nói xong rồi thở dài đánh sượt một cái, khuôn mặt u uất sầu thảm. Đây không phải là lần đầu ông đi nói chuyện xin lỗi kiểu này. Chuyện là vụ thằng Kim bỏ thuốc cho Loan uống đã đến tai ông ngay ngày hôm sau, chính Trúc chứ không phải ai khác đã đến tận nhà ông Chỉ, ba mặt một nhời có cả mặt thằng Kim ở đó mà vạch trần toàn bộ câu chuyện tại nhà hàng Cánh Buồm cho bố nó nghe. Cô nói không giấu giếm rằng chính cô là tác giả đánh thằng Kim tím mặt tím mày. Ông Chỉ hoàn toàn nhận lỗi thay con, hứa giáo dục con đến nơi đến chốn để nó không tái phạm. Trúc biết gia cảnh, tư cách đạo đức của ông Chỉ nên cho qua ngay mà không làm lớn gì.

Còn tại sao Trúc phải đến tận nhà thằng Kim thì theo suy nghĩ của Trúc, thằng Kim là thằng trẻ trâu, ngựa non háu đá, bị quả đau chưa chắc đã chùn. Nó có thể nghĩ bậy nghĩ bạ mà tìm cách trả thù. Cô thì không sao nhưng còn Trúc, cô không thể kè kè 24/24 theo bạn được. Vậy nên phải phòng bằng cách trị tận gốc tận rễ, để thằng Kim biết cô là ai mà tránh đường theo như cảnh cáo của cô.

Trở lại với gian phòng hiệu trưởng. Loan vẫn ú ớ không biết ông Chỉ này xin lỗi vì lý do gì. Đến bây giờ cô vẫn chỉ biết là mình bị choáng do rượu thôi chứ không biết cái chuyện kia. Trúc vẫn giấu không cho cô biết. Trúc lên tiếng đáp lời ông Chỉ, vừa nói vừa háy háy mắt:

– Anh Chỉ quá lời rồi. Chuyện cũng không có gì lớn cả đâu. Chỉ là Loan nó không uống được rượu nên say say thôi. Anh chỉ cần bảo cháu không làm vậy nữa là được.

Loan giờ này mới lên tiếng xác nhận lời của bạn:

– Chuyện có gì đâu mà anh phải đến tận đây. Cũng là tại em không uống được rượu nhưng cố nhấp môi có ngụm mới choáng để cái Trúc phải đưa về thôi. Anh khách sáo quá làm em ngại.

Ông Chỉ giờ đã hiểu ý Trúc là không nên để Loan biết chuyện tày đình kia, tâm hồn nó đang trong cứ để nó trong đi vẩy đục vào làm gì. Ông cảm ơn:

– Tôi cảm ơn hai cô đã thông cảm. Chẳng giấu gì các cô, tôi gà trống nuôi con đã gần chục năm trời. Nhà có hai bố con mà tôi thì bận công tác suốt nên cũng có ít thời gian để ý đến cháu. Tôi biết cháu nó còn nhỏ dại ham chơi. Mong các cô để ý giúp.

Nghe biết hoàn cảnh của ông Chỉ, Loan thấy có một sự đồng cảm không hề nhẹ trong lòng. Mình cũng vất vả nuôi con một thân một mình, bão nỗi vất vả chuân chuyên cô nếm cả. Nay thấy người đàn ông đồng cảnh ngộ dáng vẻ hiền lành, đạo mạo, ăn nói có trước có sau, lại là quan chức nhưng không tỏ uy quyền. Cô thấy ấm lòng vì gặp người đồng đạo. Cô đáp lễ:

– Vâng, anh quá lời rồi.

Trúc hoàn toàn biết những lời ông Chỉ nói là thật lòng. Gia cảnh của ông ra sao, tính tình, tư cách thế nào cô nắm như lòng bàn tay. Chính bản thân cô từ hôm rồi gặp ông tại nhà cũng có chút cảm thông về con người ông. Nay một lần nữa cô xác nhận được con người dễ mến này. Chợt một ý nghĩ ùa về trong cô. Hay là mình làm mai làm mối cho cái Loan nhỉ. Gà trống nuôi con gặp gái đơn thân một con. Cùng là rổ rá cạp lại, tương thân tương ái, phải đôi phải lứa quá còn gì.

Và câu chuyện kết thúc nhanh chóng khi cả 3 đều vui vẻ, ông Chỉ ra về với ấn tượng đặc biệt về một người phụ nữ xinh đẹp, nết na, nhu mì, nhỏ nhẹ. Biết đâu đấy hạnh phúc lại một lần nữa mỉm cười với người đàn ông chuẩn bị bước vào tuổi ngũ tuần.

Loan đem thắc mắc trong lòng hỏi Trúc, tại sao chuyện không có gì mà ông Chỉ lại đến tận đây xin lỗi. Trúc chỉ ầm ừ qua chuyện, cô không muốn bạn mình biết những chuyện tầm phào nhố nhăng của thằng Kim. Cô tin chắc rằng với những việc mình làm mấy hôm nay sẽ bảo vệ được bạn trước thằng bé vắt mũi chưa sạch kia. Việc quan trọng cô cần phải làm bây giờ chính là thăm dò tâm ý của Loan về ông Chỉ:

– Loan, mày thấy ông Chỉ thế nào?

– Thế nào là thế nào? Chỉ thấy tội tội là gà trống nuôi con vất vả. Tao nuôi con một mình nên tao biết, khó khăn lắm đấy.

– Còn tính tình thì sao?

– Thì cũng đàng hoàng, lịch sự. Chả gì người ta cũng là quan chức nhà nước, lại công tác trong ngành giáo dục.

Vậy khởi đầu như thế là ổn rồi, trong việc xây dựng tình cảm con người với con người, cái ấn tượng đầu tiên vô cùng quan trọng. Trúc biết tính tình của Loan, trong chuyện này không thể vồ vập, một bước tới trời ngay được mà phải từ từ, từng bước từng bước một mới mong có sự thay đổi ở Loan. Thương bạn một thân một mình lăn lộn bao nhiêu năm, giờ cu Dũng có chút lớn rồi, cũng cần tìm cho mình một chỗ dựa không chỉ là về mặt tinh thần mà còn cả là vật chất nữa. Và ông Chỉ đáp ứng đủ các điều kiện trên. Việc khó nghĩ bây giờ chính là làm cách nào để kéo hai người gần lại nhau hơn. Thôi thì, mọi sự để tùy duyên đi, Trúc nghĩ vậy.

0 0 đánh giá
Article Rating

Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất

Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất

Đề cử truyện

Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)

Hãy "Báo cáo lỗi" nếu bạn không đọc được chương này.
Đã có 365.5 K lượt xem chương này. Hãy chia sẻ chương truyện này đến mọi người nhé!
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x