Phần 11
Những buổi trưa ngồi ăn uống với nhau, anh và cô thân thiết dần. Khách vắng thì nói bá vơ chuyện này chuyện nọ. Chính những lúc đấu láo đó, hai người nắm bắt ra cái hay, cái dở của nhau và hết chuyện đứng đắn thì chuyện tục. Anh thẳng thắn hỏi cô bao lâu nay chuyện vợ chồng thế nào, cô thành thật than là bị bỏ bê thui thủi. Anh ấm ức nên bám lấy cô còn hơn đỉa đeo, ngày tối quần quần, ai nghĩ tưởng là anh thuê trọ hẳn nhà cô.

Ban ngày đi làm, tối rảnh, anh đóng chốt luôn tại chỗ. Khuya lơ, khuya lắc, hai người còn rủ rỉ không ngưng. Hôm nào đèn tắt phụt là cơ hội để anh tự do hoành hành không sợ lộ. Lâu rồi anh thuộc lòng thời biểu ngày cắt điện, từ trưa anh đã nhắn nhe tối thui sướng nhé. Dạo đó, anh chăm chỉ ở nhà, chẳng màng đi đâu. Chồng cô tạt về gặp lại mừng vì cô không còn khiếp sợ vì nhà vắng.

Có lần, anh đang kéo trật cổ áo cô để nhìn vào cái yếm phập phồng bên trong thì anh chồng phóng vào. Anh hoảng hồn, quê kệch, vậy mà cô đóng kịch khá nhuyễn . Cô kéo rầm lên có con gì cắn nhức quá nên hóa giải được sự nghi ngờ của lão. Chồng cô vội chạy sang trại còn hối thúc anh xem hộ cho cô.

Mùa mưa ùn ùn đến là thời gian hai người thích tưng bừng. Các quán thấy mù mịt lo dọn gánh về, còn cô vẫn đủng đỉnh vì sẵn có cái nhà kho cạnh quán. Cô cũng thu bớt ghế bàn cất, nhưng vẫn bám trụ. Mưa lắc rắc rơi, lúc đầu thưa hạt sau gió ầm ầm. Hai người rút vô kho, ngồi cạnh nhau trên cái đẩu thấp, anh khuất bên trong, cô trấn bên ngoài để trông chừng hàng quán.

Mưa như trút nước, càng lúc càng to, người vắng hoe, đồi thưa thãi, đó là lúc anh giở trò. Anh né tránh sang một bên, lôi cô đứng sát cạnh, rồi tẩn mẩn cho tay vào sờ mó. Một tay anh lật cái yếm, vò hết vú này sang vú khác, còn một tay thì đằn, nhún cái húm của cô. Anh rên rỉ: đã dặn bao lần đừng bận xú lôi thôi mà chẳng chịu nghe. Cô lẳng nhẳng đáp lại: đòi hỏi trơ trẽn bắt làm thì ai làm được. Vú em nó lớn dềnh dàng, cái núm to như hạt sỏi, biểu em để lủng lẳng coi sao ra nhẽ.

Anh nghiệm ra cô nói đúng nhưng vẫn bảo thủ: thì bữa nào liệu mưa, quên lơ không mặc một bận có sao. Cô lắc lia đáp: anh làm như thánh tướng, ai biết thời tiết thế nào, làm em là trời nên muốn mưa thành mưa, muốn nắng thành nắng. Anh tiu nghỉu có vẻ tịt, cô thương hại bảo: mặc thì cũng dính chút xíu, lúc nào cởi dễ cởi, mắc gì khăng khăng đòi để rểnh rang.

Và chưa chi cô vuốt anh: nãy giờ anh sờ anh bóp, chả mặc thì cũng còn gì đâu, cằn nhằn cửi nhửi hoài mệt quá. Anh dịu lại nên vê vê hai đầu vú cô rột rẹt. Cô uốn éo vì buồn buồn, nhức nhức. Anh lại vê măn thêm, và lủng nhủng kêu: cho anh bú một chút.

Anh đòi toàn chuyện cắc cớ, thế nhưng cô phải thuận kẻo anh giận. Cô nghiêng nghiêng nép nửa ngực trần vào sau cánh cửa kho, anh ngậm ngay và nút nhay mê mải. Cái vú ngồn ngộn bám dính nơi miệng anh, nhồm nhoàm đẫm nước bọt. Anh bú nhồi tầng tầng, cắn giứt ra dài nghểnh và nhằn nhằn khiến cô dúm người lại. Cô chìa ngực ra cho anh mút say sưa, thỉnh thoảng nhìn anh sâu đậm như mẹ nhìn con.

Anh bú, bóp lần xần trong khi một tay vòng lòn vô lưng quần cô miết, day lồn cô xậm xựt. Cô lao chao như cái cây con bị gió vật, hai chưn lỏng nhỏng đứng không yên. Cô phải bảo anh tạm dừng, dùng đầu chân lôi cái đẩu lại đứng gác chân lên cho vững. Đùi cô khuỳnh khuỳnh, khoảng mông trống lỏng giữa hư không, tay anh tự do khoắng mò cái lồn xịch xạc.

Cô sướng bắt rên, cái giò trên ghế nhún như lò xo, người xập xình lượn sóng. Anh làm cô nhộn nhạo, người nứt vỡ tứ tung, cô lần xần chóng cả mặt. Anh lảo đảo vật vã cô, mưa thô bạo chừng nào thì anh làm cô cũng thô bạo không kém. Khí nhớt cô vỡ ào ào, chảy ấm dọc theo bàn tay nhễu ướt cả lót quần cô. Cô bị nứng tưởng điên lên được nên phải đẩy nhún cho đỡ rạo rực trong người.

Có lúc anh móc sâu quá khiến cô mệt nhoài phải gục vào vai anh, ưỡn ngửa háng ra. Anh như bắt đúng long mạch càng ngoáy dang ngoáng dữ làm cô đổ lên đổ xuống. Cô hết còn e dè ê ẩm rên lên: em nứng quá anh, em muốn đái ra cục rồi. Anh đè lên hạt le mà nhấn bin bin, khều cái cục lồi gảy như lấy ráy, cô xật xừ rên hừ hừ.

Cô van xin nhiều lần, anh chẳng tha. Sướng quá cô phải xô anh ngồi phịch ra cái ghế vải và lật đật cô hét anh: đụ em đi. Cô quính quáng kéo quần anh ra, nắm con chim anh vung mấy cái và nhét vội vô cái lồn nhoét nước của cô. Anh thấy cô khệ nệ dang giò ra để đặt cái lồn lên đầu cọc và nhấn từ từ xuống.

Thằng cu con của anh chui thun thút vào, tới đâu anh thấy nó bị ngậm tròn tới đó. Cô rón rén như sợ bị đau, nín thở dận đít xuống. Đến khi chim anh đã chui kín hoàn toàn thì cô mới thở phì kêu: xong, và cô ngoáy cái đít như chong chóng. Cô giống con chó bị lắp đít nên hai tay anh tha hồ vò bóp lấy nhịp nơi vú cô.

Cắc cớ thỉnh thoảng con rắn mối trốn mưa chạy loạt xoạt trên mớ lá làm hai người giật mình. Cô sợ có người lò mò lên nên vói tay khép rột cửa kho, dí con mắt nhìn vào khe ván hở coi có ai trộm đạo hay lén lút gì không. Bữa đó anh chơi cô đã đời, nước nôi gì bị trục ra như cống bể, cô phải cởi hẳn cái sịp ra chùi lâu mới sạch.

Anh giựt phăng cái sịp nhét vào túi, cô chưng hửng cản: dơ mà cất làm gì. Anh bảo: để bữa nào không tới được, thì ngủ đặt lên mũi hửi cái mùi khai khai, khắm khắm cho đỡ khổ. Cô cảm động vô vàn, ôm vít anh mà kêu: yêu em dữ tợn vậy sao. Để về nhà em đưa cái khác, còn cái này giặt đã. Anh không chịu, quyết làm theo ý mình. Cô lắc đầu quầy quậy, chịu cái ngẳng của anh.

Hôm đó, nhân vắng vẻ, anh phải gánh hàng cho cô vì cô đi liêu xiêu không vững. Anh chồng trông thấy cười ngặt nghẽo khen: bà làm sao mà anh ấy chịu gánh giỏi thật. Cô cằn nhằn chồng: chứ ai như ông, mưa gió cũng chẳng ngó ngàng đến vợ, tôi dọn mệt muốn chết, anh ấy nói mãi tôi mới để cho gánh.

Ai dè, nhưng chuyện tá ơm đó lại làm uy tín anh tăng lên. Chồng cô có vẻ tin cậy nên càng bỏ dểnh bỏ dảng vợ. Anh ăn ké đến no lăn no lộn, cô cũng không vừa. Đi bán thì diện đến nơi, về nhà lại lùi xùi quá đáng. Có cái quần đen rách đáy chẳng thèm vá và ở nhà là đánh mặc vào.

Lắm lúc, cô cúi xuống lấy món gì ở dưới thấp, mông cô lộ tròn trĩnh và loe hoe những sợi lông lấp ló ra coi tục hết nể. Anh mắng cô, cô chống chế: làm cả ngày mệt bỏ bố còn thì giờ đâu vá với đụp. Cô lai cười cười reo: để thế cho nó mát và lầu bầu xụ mặt nói thêm: cũng dễ cho anh mò còn gì.

Đúng vậy thật, hôm nào điện cắt là y như miệng nói rau rảu (bữa đó anh chồng còn lừng khừng ở nhà) song tay thì đang khùa khùa nơi cái đáy rách mà mằn mằn lồn cô. Chồng cô như góp chuyện đon đả, có ngờ đâu lồn vợ đang bị tấn công. Anh có bận nghĩ lợi dụng lúc cúp điện tối thui này trật quần ra địt cô một phát cho sướng, nhưng lại sợ đèn sáng bất tử thì bể dĩa. Nhưng sau đó, chồng cô tễnh thì chẳng cần đèn sáng hay đèn tối, anh địt cô bưng bưng.

Một bữa, cô thố lộ với anh: em muốn có một đứa con. Anh xăng xái góp ý: khó gì chuyện đó, em về bảo thằng chả địt em păng păng là mấy đứa chẳng ra. Cô xịu mặt thủng thỉnh: nói vậy thì hỏi anh làm gì. Em muốn có con là của chúng mình kìa. Anh chưng hửng la hoảng: chèn đéc, em muốn gì độc vậy. Chả ghen thấy mẹ, lỡ con nít giống hệt anh thì chối làm sao.

Cô cười chê cái nết cù lần của anh: người đâu mà đần vậy hổng biết. Tui để anh nắc tui cho đã, rồi tui gạ chả giặm thêm cái tay, cái chưn vô, đẻ ra tui la làng là tui hết muốn mà chả đè đại làm tui có chửa. Chả mà dám nói không sao. Anh bù đầu bù óc kể: nhưng mà em thương tui, đẻ ra chắc chắn con nó giống tui như lột, chả phải nghĩ là tui chơi em chớ bộ.

Cô cười kiêu ngạo: anh thiệt cổ hủ tệ mạng. Bây giờ khoa học người ta tiến xa rồi tía non. Mấy bà có chửa, muốn con mình xinh đẹp, mua tranh con nít về treo đầy phòng, rồi sanh ra giống đứa nhỏ trong tranh bộ cũng bị cha căng chú kiết nào đéo sao hả. Anh có vẻ cụt hứng nhưng vẫn cãi: chi bằng hổng có ai, còn tụi mình lu bù chi xác kè kè bên nhau, bình tĩnh mấy chả cũng nghi.

Cô gạt ngang: thôi nói chuyện với anh chán tổ. Anh không thích thì thôi, để thây kệ tui chịu đau, chịu khổ cũng được. Anh vuốt ve năn nỉ cô, song cô làm mặt lạnh thấy ớn. Anh khều khều, nháy nhó, cô chẳng đáp một lời. Anh như con chó bị chủ đuổi đi, cun cút lặng thinh.

Cô lom lom nhìn, một hồi thì cất tiếng kêu anh lại, xí xóa: em giỡn chút thôi, đừng buồn. Rồi cô ôm anh nựng và nói đớt như mẹ chọc con: nè bú dzú đi cho cơn xung hạ xuống. Anh tính làm eo, rồi thấy cô phạch áo ra, hai cái vú chần vần thì khỏi lánh né được. Anh thủng thỉnh bợ lấy cả hai vú, nựng tưng tưng và kê miệng táp. Cô nhột kêu lình xình: chỉ được cái mút vú là hay ho tột bực.

Cô dụ dỗ anh và chừng anh leo lên bụng cô rồi thì cô ví von: em cho đó, nắc đi cho khỏe. Anh còn ơn ớn sợ bị cô gài bẫy, cô phải nói: em mới dứt kinh, hổng có chửa nổi đâu mà lo. Vậy mà sau đó anh thấy bụng cô ngày một lớn, hai vú thâm lại, anh hỏi gặn, cô nói “ cấn thiệt rồi “.

Anh muốn đổ mồ hôi hột, cằn nhằn: anh đã dặn rồi mà em ẩu tả tùm lum. Cô dọa: thì chơi sướng phải gánh chớ bộ. Anh cau có như khỉ: sướng sướng mụ nội người ta chớ sướng, sướng mà bụng sưng một đống thì sướng gì nổi. Cô thấy anh nổi xung hay hay nên càng chọc hơn: anh nói hổng sướng mà gò lưng, ngẳng cổ đâm như dùi lỗ, em mệt ứ nhựa mà anh nói để nắc cho đằm.

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x