Phần 22
Bây giờ trước mắt thằng Đực có sẵn lồn mợ. Léo nhéo thì lên cà khịa rủ rê chơi. Không khứng thì nằm quách, mợ cũng tự động bò xuống xin tí ơn mưa móc. Chán các bà. Sắp tới cứ mụ nào mợ chủ hận thì lại giao cho nó, chưa gì nó đã hơi chùn, bỏ mẹ, toàn gặp cỡ lồn bỏ không liệu nó có làm nên trò trống gì không.

Nó chập choạng thiếp đi, chợt giật mình cái thót, chẳng hiểu là nó ngủ thật hay đùa. Song rõ ràng điều nó thấy không thể nhầm lẫn được. Mợ chủ lại mò xuống, than không ngủ được, một hai cứ vạch lồn ra dí vào miệng nó bắt bú đi. Giờ nó đã tỉnh, quái, sao miệng vẫn còn nhóp nhép. Phải chăng bú mợ sướng mợ đã chạy đi ? Nó chịu không sao giải thích cho ra nhẽ.

Trời sáng dần. Cái bóng sáng tiệm tiến ùa vào nơi nó ngủ. Cái sịp đỏ chói nằm vật vờ cạnh thằng cu. Giờ chất nhớt đã khô nên lộm cộm sột soạt như giấy bìa cứng. Thằng Đực vớ lấy, nghe tiếng rộm rộm cứng còng. Nó uể oải vứt lên che mặt để tránh bóng nắng bắt đầu soi đến chỗ nó.

Tự nhiên nó kêu da diết: Mợ ơi ! Bây giờ mợ ở đâu. Hóa ra nó đang hát cái bài gì nó nghe lỏm trên đài các cụ ạ ! Có điều chẳng trệch đi đâu được là cột cờ nó đang dựng vì chưng sắp đến lúc chào buổi sáng. Nó đưa tay đằn lóng mía, khẽ khàng nói với thằng cu em: Mày có yên cho tao thở một tẹo không.

Mới sáng sớm đã bắng nhắng, đợi đấy tối tao cho đi thăm địa đạo Củ Chi.

Thằng cu em có vẻ gật gù, nhưng lại dựng thốc ngay dậy. Thằng Đực cáu quá mắng: Mày hư đốn, quen chui vào chỗ tối tăm nên mụ người ra. Mẹ, ông cho nằm khan thì bỏ bu, hết dựng cờ dựng quạt.

Buổi sáng ùn ùn kéo vào. Thằng Đực vươn vai, ngáp và chẳng buồn ngồi lên. Tiếng mợ chủ đang cãi nhau gì với cậu, thoang thoảng từ trên phòng vọng tới. Nó lào khào: Một thằng đéo làm ăn gì được bảnh mắt đã bị chửi nhớt thây, còn một thằng địt no phễnh bụng nằm cười khểnh.

Tự dưng nó muốn cười cho đén khi trào nước mắt…

Nghe cậu mợ chủ to tiếng với nhau, thằng Đực lo thủ thân thủ phận phải choàng ngay dậy, vậy mà vẫn không thoát. Cậu chủ vừa từ nhà trên xuống, nhìn thấy nó đã quát lên: Thằng ăn mày kia, mày nghĩ mày là thứ vương tướng gì trong nhà này mà giờ còn nằm lù lù ra đó. Nó định cãi là đã ngồi lên rồi chứ có nằm ỳ tại chỗ đâu, nhưng mợ chủ đã nạt lại cậu: Tao cho phép, mày cứ ngủ thêm đi. Rồi mợ gay gắt nói: Dào ! Báu lắm đấy ! Sao cả đêm qua không dậy mà hò mà hét. Giờ mới cất nổi xác đã ra điều lấy oai.

Mợ nói một thôi một hồi: Cả đêm mợ cháu tôi hầu ông bằng chết, không dọn bây giờ ông được sạch sẽ thế này để mà lên giọng. Ông có biết là ông bẩn kinh, mợ cháu tôi phải khiêng lăn mãi mới dọn cái món thổ tả ông cho ra, chả ngủ ngáy gì được, mệt muốn rừ cả người.

Rồi mợ thách thức: Mày cứ nằm mà nghỉ, bữa nay cho mày chẳng phải làm gì sất, xem ai dám cản không ? Cậu đi thẳng một nước. Mợ lại ra tín hiệu cho thằng Đực: Như vậy là bữa nay ông bận họp đối tác không về hả, tôi biết để còn liệu.

Thằng Đực sướng, tỉnh như sáo sậu nên lồm cồm lo thu dọn chỗ nằm và đứng phốc lên nhanh nhẩu. Cậu chủ hậm hực bước ra, vừa đá cửa khép lại cái rầm thì thằng Đực đã nhảy đến ôm chầm lấy mợ cám ơn rối rít.

Mợ chủ phải hét: Mày đi đánh răng xúc miệng đi đã, chưa gì ôm địu lấy tao, bẩn quá thể. Miệng mồm mày hôi như cú. Thằng Đực có vẻ giận nên đứng ngây người ra và càu nhàu: Tôi có việc đi đây, mợ ở nhà, tự lo mọi việc, tôi ăn ngoài, mợ chẳng cần để phần.

Mợ chủ nghĩ: Cái thằng chưa gì đã lên mặt, được đằng chân lân đằng đầu, mẹ kiếp ! Cứ như ông tướng. Nhưng mợ dịu giọng bảo nó: Cậu mày đi cả ngày, lo gì mà rối rít cả lên, tao nhắc khéo chứ có đuổi mày đâu mà nói lẫy.

Thằng Đực càng làm cao: Tôi giận gì bà, giận bà thì ăn cái giải rút gì. Có điều lâu lâu được bà cho nghỉ xả hơi, tôi cũng muốn đi loăng quăng cho khỏi bận cẳng. Bà ở nhà cứ ăn no ngủ khỏe, tôi đi chừng tối tối thì về.

Mợ chủ biết lỡ đụng phải cái dây mát của thằng bé nên phải xuống nước thêm: Ấy, mày phải thương mợ chứ. Cả đêm mày vần mợ ứ cháo, ứ cơm, giờ tao mỏi bỏ bu, mày không ở nhà đấm bóp cho mợ, tao đến gãy lìa xương ra mất.

Thằng Đực ra điều bất cần đới, ngoặc lại: Thế xưa rày không có tôi thì mợ nhờ ai. Vẽ, mỏi với mệt, có tí xíu mà kêu nhắng như ai giã giò gì bà dữ tợn. Mợ chủ vươn vai, uốn người, rên ca cẩm: Mày xem này, mợ cất tay cất chân chẳng muốn nổi, cũng tại mày khiêng bê mợ làm mợ lăn chiêng giờ mới khổ.

Và chưa chi mợ lấy lòng nó ngay: Mày không thích đánh răng thì cũng được, nhưng mày đi là mợ không cho. Mày phải giúp tao khử cái đau lưng, nhức xương rồi có đi đâu hãy đi.

Thằng Đực mừng bỏ bu, song lại thở dài ngao ngán: Đúng là tôi bị trời hành. Mang thân đi ở đợ, nhiều khi muốn làm điều mình thích cũng chẳng được. Và nó quay sang mợ hối: Nào ! Mợ cần gì thì để tôi làm nhanh lên còn đi cho đỡ cuồng cẳng.

Mợ rề rề lôi tay thằng Đực: Đấm bóp thì cũng phải có nơi có chỗ, chứ bạ đâu lăn ra đó sao mày. Thằng Đực nghĩ bụng: Đúng là bà mợ chẻ hoe, lộn xộn. Cả đêm dầm dề ở chỗ nó chẳng sao, giờ lại ra vẻ cung cách đòi phải đúng chỗ mới được, nhưng hơi sức đâu đi cãi với các bà đỏng đảnh, ỷ có đồng tiền.

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x