Phần 74
Nghĩ bụng chẳng hơi đâu dây vô tính khí đồng cốt đang hồi bộc phát của các bà nên thằng Đực làm lơ chuyện mợ nhà đang dỗi cho dỗi luôn, nó lăn quách ra ngủ cho lại sức. Quả thực nó cũng ể mình lắm rồi, từ sáng đến giờ, mợ đi vắng mà nó có được nghỉ ngơi gì đâu. Xem ra làm việc nặng nhọc cũng không mất sức đến như phải cày bừa hai bận nơi thửa ruộng. Đã thế lại gặp mụ Xoan trời đâm thánh vật trước khi ra về còn bắt nó cày bằng mồm thì bố ai chịu cho xuể.

Đành rằng lúc này bụng nó đang đói ngấu đói nghiến, nhưng chẳng thiết gì hơn là được đánh một giấc. Nó nằm thẳng cẳng ở cái xó riêng của nó, cởi tất tần tật ra cho sướng, lại lấy cái sịp của mợ quấn bao lấy chim cho oách, nó ngáo thẳng một lèo. Nó mơ lung tung, hết gặp mợ Lan lại quấn lấy mợ Xoan, hai bà quần nó ngáp xéo quai hàm mà vẫn chưa xong nợ.

Buồn cười nhất là nó cưỡi một mợ, còn một mợ lại làm trọng tài xem và chấm điểm rồi thay đổi nhau. Có lúc mệt nhoài, nó chơi kiểu thời thượng nghịch bú hến một mợ thì mợ kia lại đòi thổi kèn bằng được làm nó quíu cả lại. Vậy mà nó chớ hề thấy mợ nhà can dự vào, có lẽ tại mợ đang dỗi nên cóc thèm chơi, hay là tại nó đang phiền mợ nên cũng chả thiết nhớ đến “ cây nhà lá vườn “ nữa.

Thế rồi khi còn đang lơ lửng giữa ba bề bốn bên bận rộn thì nó nghe tiếng gào chát chúa tựa cháy nhà. Rõ ràng tiếng mợ nhà thét oang: Giời ơi, lúc này mà nó ngủ được, có khổ sở thân tôi không. Nó chưa hoàn hồn thì mợ đã lôi thốc lôi tháo nó lên, giục như hôm cậu say mợ giục nó lên phụ với mợ.

Nó giụi mắt càu nhàu, gắt như mắm tôm: Người ta vừa lim dim thì đã dựng dậy, sao làm chủ sướng thế nhỉ, muốn hành là hành, muốn giận là giận. Mợ chủ còn bận nhìn trâng tráo vào cái sịp thằng nhóc quấn quanh con chim nên dù thằng bé hỗn ra mặt, mợ cũng xa va cho qua.

Mợ ỏn ẻn với nó: Bố khỉ, lão hẹn tối về mà giờ khuya lơ khuya lắc cũng chẳng thấy tăm hơi. Lão lại rúc vào háng con bé nào mụ cả người quên bố nó vợ con. Thằng Đực càu nhàu: Cậu ấy đi, mắc mớ gì đến tôi mà mợ dựng tôi dậy như ăn cướp.

Mợ chủ phải bầm gan tím ruột nhỏ nhẹ với nó: Giời ạ ! Đã khổ vì chồng lại khốn vì mày. Làm sao mà tao dám ngủ một mình ở cái giường to đùng như thế, nhỡ có thằng ông mãnh nào lẻn vào nằm cạnh hay là con ma nó đến khiêng đi thì tao đến chết mất. Mày không biết tao vốn sợ ma và sợ bị hiếp à.

Thằng Đực vẫn xấn xổ: Dào, có bà hiếp đàn ông thì đúng, chớ ở đó thằng nào dám hiếp bà. Ma mãnh thì bà còn chúa ma mãnh hơn, nó thấy vía bà đã thun bố nó lại, còn sức đâu mà bê bà. Mợ chủ nhăn nhó hơn cái bị rách: Đến mày cũng chẳng thương tao, còn bẻ hành bẻ tỏi mắng tao xa xả. Thì mày biết rồi, hôm nào cậu mày đi, tao chẳng phải cậy mày lên ngủ cho tao yên chí, giờ lão ấy không về thì tao làm sao dám chợp mắt.

Thằng Đực lại nói cạnh nói khóe: Sao bà không tiếp tục giận lẫy mà vờn đến tôi làm gì. Mọi bữa khác, bữa nay tôi đang mệt, lên nằm gần mợ để mà chết luôn à. Đố mà mợ để tôi yên, mợ ì ạch bắt tôi leo lên tụt xuống, thì đến voi cũng quị chứ huống gì người.

Mợ chủ bị xát xà phòng hơi kỹ nên ngượng, nhưng vốn dĩ quả mợ có thế thật thì còn ăn miếng trả miếng thế nào với thằng nhóc. Vậy nên mợ dề dà: Mày chịu khó tí đi, giúp mợ, chóng ngoan, rồi mày muốn gì mợ cũng cho. Thằng Đực sướng bỏ bu, song ra cái điều bất cần nên khệnh khạng: Tôi chẳng muốn gì cả, chỉ muốn ngủ.

Nói xong, nó ngả kềnh ra như cô đồng vừa hầu xong giá thăng, mợ chủ quính quáng phải vớ ngay chim của nó vặt mạnh mượn cớ bắt ép nó: Sao mày lại lấy lót của tao mà quấn lấy chim mày, của tao là thứ không đụng hàng, mày đem bao lấy cái chỗ khắm thì còn ai ngửi cho được.

Thằng Đực hơi điên tiết nên nói kháy: Phải, nó khắm, thế mà nó lù lù chui vào người mợ mấy lần rồi, chả lẽ lúc ấy nó thơm. Mợ chủ doãi ra: Nói chuyện với anh chán bỏ mẹ. Nhưng rồi mợ lại vuốt: Khắm hay không gì thì mày cũng giúp mợ cái, tao hứa mày nằm cạnh thôi, tao không rục rịch gì đâu.

Đến nước này thì nó chẳng còn ý kiến ý cò gì nữa. Vả chăng nó cũng vừa mường tượng đến cái lồn của mợ Lan và mợ Xoan, chưa chi chim nó đã gật gù làm cái sịp lắc lắc thoi thóp như thở rộn. Mợ chủ nhìn xoáy vào cái cột cờ mà ngơ ngẩn ra.

Thằng Đực ì ạch đi theo mợ, nhìn mông mợ đánh đu dưới cái váy múp mà muốn tắc tắc lưỡi. Mợ chủ đi xàng phải biết, hai mông nây nây thấy mà muốn đè đại. Vậy mà thằng nhỏ còn tỉnh táo dặn mợ: Bà muốn tôi nằm cạnh thì bà ra khóa hết cửa nẻo cho yên tâm, nhỡ bà với tôi mệt lăn quay ra ngủ, lão ấy về lại đổ tội ngược thì chết cả nút.

Mợ chủ cứ ừ nhỉ, ừ nhỉ và tăm tắp đi cài then hồng các cửa. Xong mợ quay vào, thằng Đực đã lăn kềnh ra giường, lấy cái gối ôm to đùng chặn làm biên giới khu phi quân sự. Mợ chủ cũng chẳng buồn gọi ủy hội quốc tế can thiệp, ngả lưng nằm một bên. Cái giường tuy lớn nhưng là loại đắt tiền nên hễ nhúc nhích là nó nhún kinh nhún địa.

Mợ nằm nào có yên, tấm thân bồ tượng của mợ, cộng thêm cặp vú to đùng và cặp mông quá cỡ nên chỉ cần mợ lăn xoay là thằng Đực cũng đảo chao theo. Đã thế thình thoảng mợ lại chem chép: Sao mà trằn trọc thế không biết. Thằng Đực đã quạu mấy lần mà xem ra không hóa giải được cái sự khó ngủ của mợ.

Õng à õng ẹo mãi, đồng hồ gõ mấy lần báo giờ mà hai mợ cháu vẫn thao láo mắt ra. Thằng Đực đã tính xuống nằm dưới đất họa may mới ngủ được tí chút, song vừa cục cựa thì mợ đã hỏi: Mày còn định đi đâu giờ này.

Thằng Đực ngồi vung lên, ôi chao cái bà quỉ đã cởi tuốt tuồn luột mọi thứ hồi nào, vú đằng vú, hông đằng hông, và riêng cái lồn thì rung tít lên, dù chả có cái quạt máy nào thổi cả. Thằng Đực nhăn nhó hét: Sao bà bảo ngủ mà lại truổng cời ra thế này. Mợ chủ trơ trẽn đáp: Anh ngủ cứ ngủ, tôi nóng tôi cởi mặc tôi, anh nhìn làm gì cho bực.

Thằng Đực cáu kỉnh cự nự: Khốn nỗi, bà chìa lồn chìa vú ra đó, bảo tôi đừng nhìn, có họa là bà điên. Như bức tranh không bày ra thì ai biết mà xem, nào nó nhỏ nhít gì cho cam, vú bà cũng đến vài cân là ít, mông cũng thế, còn lồn thì lêu vêu như cái vò đựng rượu, bảo tôi có mắt mà đừng nhìn à.

Mợ chủ đành xuống nước năn nỉ: Thôi thì tôi nói thật, tôi bứt rứt trong người không nhắm mắt được. Anh có thượng, địt cho một phát, có thế tôi mệt mới chợp một giấc. Và mợ dướn người lên, hai vú dềnh dàng như đưa tay mời gọi. Mợ lết lết đến chỗ thằng bé, tiện tay vớ cái gối ôm quẳng mẹ xuống sàn rồi đeo cứng thằng tửng như con sên bíu lấy cành cây.

Thằng Đực vốn cũng thích nên khi vú mợ và người mợ quấn lấy nó thì nó đờ ra. Thế nhưng chả nhẽ lại thỏa hiệp ngay thì nhăng nhít nên nó thở dài ra cái điều bị bắt buộc: Đến chán với bà, mệt thở không ra mà cũng bắt phải cưỡi ngựa.

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x