Tôi còn đang chần chừ, định nói vài tiếng thì cô lại nói:

-Đi đi, về bên kia đi

Tôi biết là mình cần phải làm gì, tôi lủi nhanh ra ngoài. Bên ngoài, nắng chiều đã loang lỗ trên hàng hiên nhà. Lúc ấy khoảng 4 giờ 30 chiều.

Về bên nhà, tôi nhấp nhỏm cứ ngóng sang bên nhà cô. Khoảng nửa tiếng sau thì tôi thấy cô từ trong phòng ngủ đi ra và đi vào nhà tắm. Tôi muốn nói với cô vài lời bèn đi sang nhà cô. Khoảng 5 phút sau thì của nhà tắm xịch mở, cô bước ra 2 mắt sưng mộng đỏ hoe, lúc này cô bận bộ đồ thun lững ở nhà, không còn thấy mặc váy nữa, thì mới bị hiếp dâm đó thôi. Tôi tiến lại định nói vài lời thì thấy cô nói:

-Con về bên kia đi.

Tôi biết rằng là không thể nói gì hơn là phải quay về.

Khoảng 5 giờ 30 chiều, tôi thấy cô đã thay đồ đi ra ngoài. Trong lúc cô dẫn chiếc xe ra cổng, tôi nhanh chóng đi đến sát bên và nói nhanh, nhỏ vửa đủ cho cô nghe:

-Con xin lỗi

Cô không nói gì, lẵng lặng khóa cổng, lên xe đề máy chạy thẳng lại thằng tui đứng ngơ ngơ với một cảm xúc khó tả.

Tôi vào nhà, leo lên võng nằm đung đưa và không biết ngủ vào lúc nào.

Tiếng chuông điện thoại di động reo réo rắt, tôi giật mình dậy thấy nhà cửa tối thui do khi ngủ quên tôi không bật đèn. Thì ra điện thoại của thằng L lái xe, tôi bấm phím từ chối. Đèn bên nhà cô Vân bật sáng, vậy là cô đã về. tôi nhõm dậy nhìn qua cửa sổ. Ôi cha mẹ ơi! Tôi như muốn khụy xuống, bên nhà cô đang ngồi nói chuyện với tay Q. phó công an phường và 2 tay bảo vệ dân phố. Cha mẹ ơi. Tôi thả người xuống võng, tim đập thình thịch, tay chân nhấc không nổi. Không lẽ…..

Như lần mở đầu câu chuyện, tôi có nói rằng đây chính là câu chuyện thật 100% của tôi. Khi tôi gõ những dòng chữ trên bàn phím để viết ra câu chuyện của mình là những lúc mà tâm hồn tôi có nhiều cảm xúc.Sau nhiều tháng tôi “lặn” thì nay tôi nổi lên đây; tất nhiên, vào lúc này tôi có rất nhiều cảm xúc, một cảm xúc mông lung không rõ ràng trong con người của tôi. Còn vì sao trong nhiều tháng nay mà tôi không tiếp tục câu chuyện của mình, để rồi có nhiều bạn trách móc. Các bạn có biết không, sau Tết 2014 vừa rồi, một người trong câu chuyện của tôi đã ra đi mãi mãi, để rồi giờ đây người ấy chỉ còn “sống” lại trong câu chuyện của tôi mà thôi.

Sau sự đau thương ấy, và sau những sự thật mà tôi đã được biết thì tôi dự định là sẽ không tiếp tục kể ra câu chuyện của mình nữa.Tôi muốn mọi chuyện đi vào dĩ vãng, quá khứ. Hôm nay tôi quyết định kể tiếp câu chuyện của mình, cũng như là một cách để giải thoát những sâu nặng trong lòng.

Nhìn thấy cảnh cô Vân đang ngồi nói chuyện với các chú công an và an ninh dân phố mà tôi muốn xỉu, điều này chắc ăn cơm tù rồi, ít ra gì cũng vài cuốn.Mà sao cô ác quá vậy, tôi có sai trái gì với cô âu cũng là tâm dục không kìm chế được, có gì thì cô trách mắng tôi hay gì gì đó… đều là con cháu trong nhà cả. Tôi run lẩy bẩy, mồ hôi ra từng giọt, tôi muốn đứng lên mà không sao đứng dậy nổi, cứ nằm dính chặt dưới võng. Lúc này, cu dái tôi co sun lại, không còn hùng dũng như lúc chiều nữa. Tôi phải tìm đường trốn thôi, phải thoát ra khỏi đây thôi, ít nhiều gì cũng kéo dài thời gian ra rồi tìm cách khác. Tôi suy nghĩ như vậy, khẻ nhổm người lên, tôi không dám đứng thẳng người lên mạnh mẽ vì… sợ. Nhưng tôi cũng phải quyết thoát. Tôi suy nghĩ thật nhanh: sẽ bỏ xe ở nhà, không đóng cửa, lén ra phía sau hè nhảy qua bờ tường rồi đi ngược ra phía cuối đường, sau đó vòng qua con đường mòn để ra đường lớn rồi ù… Tôi lần mò tìm cái quần jean, chủ yếu là lấy cái điện thoại di động, giấy tờ và ít tiền. Và trong lúc đó, tôi nghe bên nhà cô Vân tiếng xe gắn máy nổ và chạy đi, tôi lén nhìn qua thì thấy mấy “đồng chí” đã lên xe đi mất, cô vân thì đang khóa cổng, mặt tỉnh rụi. Vậy là sao? Mấy ông này về phường làm quyết định bắt giam à? Thấy mẹ rồi! Nhưng không! Nếu họ bắt tôi thì họ phải bắt liền chứ sao lại phải về phường làm quyết định, họ không sợ tôi trốn ư? Vậy chuyện này là như thế nào?

Nhìn qua nhà cô Vân, tôi thấy cô vẫn bình thường, hình như cô đang nhắn tin cho ai đó thì phải. Thôi, trốn đi cho chắc cú. Tôi nhanh chóng quơ đại cái quần, nhét ví tiền và cái điện thoại vào túi; tôi nhìn ra ngoài cổng, không thấy bóng dáng của “đồng chí” nào hết, tôi liền dẫn xe ra cổng. Tôi run quá, dẫn chiếc xe muốn không nổi, khi đã ra đến ngoài cổng tôi liền đề máy phóng đi luôn.

Loanh quanh khắp nơi trong thị xã, tôi không biết đi đâu. Nếu ghé nhà mấy thằng bạn thì trước sau gì mấy “chú” cũng tìm ra thôi, vì vậy tôi quyết định chui vào một quán cà phê bình dân nằm trên địa bàn đầu kia của thị xã. Cần phải theo dõi tình hình cái đã. Đến khoảng 22 giờ, tôi thực sự không biết đi đâu và như thế nào? Tôi quyết định ghé qua phòng trọ của thằng T., một thằng bạn xã hội của tôi, hắn đang hành nghề thầy giáo ở trường phổ thông thị xã. Tôi quyết định ghé phòng trọ thằng này xin tá túc qua đêm, vì tên này tôi quen từ khi đang còn ở dưới huyện,ở trên thị xã ít ai biết tôi có quan hệ với hắn. Và tôi với cái lí do bị mất chìa khóa nhà đã được hắn đã niềm nở cho tôi ngủ qua đêm (Lúc này, tôi mới phát hiện ra trong người mình cũng không có chìa khóa nhà, do khi tối, tôi đã vội vàng đi mà không khóa cửa, mẹ, nhà cũng đếch có gì, chỉ có cái computer là đáng giá thôi).

Sáng hôm sau, khi tôi còn đang ngái ngủ thì thằng T. đã chuẩn bị đi dạy. Hắn nói với tôi:

-Ông cứ ngủ đi, tôi đi dạy. Lát nữa có về thì ra ngoài chỉ cần bấm cửa lại là được.

Thế là qua được một đêm, còn những ngày nữa mình sẽ đi đâu? Đang còn suy nghĩ thì thôi chợt thấy cái chứng minh nhân dân của thằng T. để trên kệ sách, vậy là có cách rồi. Thôi, tao xin lỗi mày nghen T., tao mượn chứng minh nhân dân mày nghen. Thế rồi tôi bèn “mượn” chứng minh nhân dân của nó và cả một cuốn “Tam quốc” dày cộm nửa. Tôi phi thẳng đến một khách sạn bình dân nằm ngoài rìa thị xã, dùng chứng minh nhân dân của thằng T. để thuê phòng, bà chủ khách sạn có cần nhìn quái gì vào giấy tờ, chỉ cần thất có người thuê phòng là khoái rồi.

Chui vào khách sạn nằm chờ thời, chiều tối sụp sụp thì tranh thủ ra ngoài đi kiếm cơm để ăn, đó là tính toán của tôi. Tôi điện thoại cho thằng T. thầy giáo, nội dung đại khái là cám ơn nó, rồi thấy có cuốn truyện “Tam Quốc” hay quá nên tiện thể mượn đọc và vô tình thấy chứng minh nhân dân của nó kẹp trong cuốn sách, thôi thì vài hôm nửa trả vậy. Tôi điện thoại lên cơ quan xin nghỉ phép, lấy lí do nghỉ lễ 30/4 và 1/5 ăn nhậu nhiều quá rồi … bệnh. Cả ngày nằm trong khách sạn nghe ngóng tin tức. Qua ngày hôm sau, tôi lại gọi cho mấy thằng trong cơ quan, giả bệnh để nghe ngóng; không nghe chúng nó nói gì cả…. tôi không biết như thế nào? Và trong lúc đang lơ mơ đó, điện thoại tôi đổ chuông. Nhìn vào dãy số 0919135xxx và tên trong danh bạ hiện lên màn hình mà tôi muốn té đái: cô Vân. Tôi run run nhấn nút ok.

Đầu dây bên kia: đi đâu mấy ngày nay vậy?

Bên này: dạ… dạ….ươ… ươ

Bên kia: đi đâu mấy ngày nay không về mà nhà cửa không khóa…

Bên này: cô ơi… con nói điều này…

Bên kia: hả…. sao không thấy …

Bên này: cô tha cho con…

Bên kia: thôi, không nhắc chuyện đó nữa, lần sau đừng có làm bậy như vậy…. Mấy hôm nay đi đâu mà không thấy ở nhà….

Bên này: sao con thấy công an….

Bên kia: không có gì đâu, xem như không có chuyện gì, đừng để mọi người biết là được, không hay….

Thế là tôi mường tượng trong đầu rằng có lẽ mình đã…. thoát. Ở lại thêm một đêm, quá chiều hôm sau tôi trả phòng khách sạn, trả sách và chứng minh nhân dân cho thằng T. Tối đó tôi rụt rè chạy xe về, đi chầm chậm vào trong khu cư xá xem động tĩnh như thế nào. “Không mợ chợ vẫn đông” tôi thấy xung quanh vẫn bình thường như mọi ngày. Vừa rẽ qua khúc ngoặc lối vào khu nhà, tôi đã thấy chiếc xe biển đỏ đổ trước cửa nhà: chú Thắng có ở nhà. Tôi bình tỉnh, mặt tỉnh bơ đi qua nhà chú, hỏi chú vài câu rồi đảo mắt tìm …. cô Vân. Tôi tìm cô để xin chùm chìa khóa nhà mà cô đã khóa lại cho tôi; lúc đưa chùm chìa khóa, tôi thấy gương mặt cô vẫn bình thường, không có biểu hiện gì. Tôi cũng làm mặt tỉnh queo, lấy chùm chìa khóa và về nhà của mình. Tôi tự nhũ thầm: lạy trời, vậy mà để mình mấy hôm nay muốn rớt tim ra ngoài, nhưng kệ, đổi lại mình cũng đã hai lần được thỏa mãn: một lần trộm, một lần cướp; chỉ tội cho chú Thắng….

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x