Nguyên cả tối hôm đó, sau khi mãn nhãn, tôi không thể ngủ được nữa. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi vào mở computer vào các trang websex.Thật là có nhiều lúc mình không ngờ tới, lúc mình âm mưu, canh me thi không được nhưng đôi lúc vô tình thì lại hưởng. Tôi ngồi suy nghĩ, bất giác mỉm cười một mình. Trước đây mình thấy cô thì khao khát, sau đó lại quên lãng đi mặc dù đối tượng ở cận kề mình. Tôi ngồi mới hệ thống những trí nhớ trong tiềm thức của mình. Hàng ngày, ở nhà cô Vân thường mặc những bộ váy ngắn rất đẹp; hình dáng thân thể sắc đẹp của cô vẫn còn xinh đẹp, mặc dù cô đã bước sang tuổi 44,45. Có lẽ là tôi, người thanh niên 31 tuổi đang có cuộc sống tình dục tươi đẹp với các em trẻ hơn, teen hơn mà lại lãng quên cô, người phụ nữ mà tôi đã từng có lúc muốn chết đứng trong quá khứ.

Là một chuyên viên thuộc một cơ quan hành chính to nhất của tỉnh, công việc của cô cũng không đòi hỏi nhiều sức lực, cuộc sống cũng sung túc, vì vậy, dù đã bước sang tuổi 44,45 nhưng cô vẫn còn trẻ đẹp. Dù vóc dáng không còn như “xưa” nhưng vóc dáng thân hình cô vẫn còn đạt chuẩn, cộng thêm gu ăm mặc thời trang của cô cũng khá hợp lí, tạo nên sự quí phái, sang trọng lẫn nét trẻ trung. Trong lúc đến cơ quan, cô thường sử dụng các bộ váy vest công sở; những lúc ra ngoài vui chơi thì quần jean áo thun, kiếng mát, giày dép hàng hiệu. Chú Thắng thì công tác và thường ở lại đơn vị, vì vậy, công việc nhà của cô chủ yếu là lo cơm nước cho cu So. Hàng tuần, vào ngày nghỉ thú bảy, cô lại dành nguyên cả buổi chiều tại một tiệm spa nổi tiếng nhất trong tỉnh (tiệm spa do phu nhân của một ông cán bộ to của tỉnh là chủ). Lúc này, để ý đến cô tôi mới thấy là mình đã sai lầm khi cứ mãi lo “chinh chiến” bên ngoài với mấy em teen. Lúc này, máu dâm của tôi trong người bắt đầu sôi lên, và tôi tự hứa với mình là phải “chiếm đoạt” được thân thể của cô

Mấy tháng liền sau đó, tôi cứ tìm kiếm những cơ hội có được để thực hiện ý đồ của mình. Trong thời gian đó, tất nhiên, tôi vẫn đều đặn cuộc sống tình dục của mình với các em. Cuối tháng 8 năm 2011, cu So được chú Thắng đưa xuống trường Thiếu sinh quân, từ đó, cô Vân ở nhà chỉ có 1 mình (chú Thắng thường cuối tuần mới về, đôi lúc chú đi công tác thì cả 2,3 tuần mới về nhà 1 lần). Và tôi thấy đây chính là thời điểm mà tôi có thể chiếm đoạt thân thể người đàn bà ấy.

Tôi bắt đầu lập kế hoạch, dù gì thì cũng phải “làm” cô một lần. Nhưng “làm” như thế nào mới là vấn đề nan giải. Hiếp dâm ư? Tỷ lệ rủi ro cao, dể đi cả một đời trai. Tán tỉnh ư? Chưa chắc cô có cảm tình với mình, không khéo lại mang tiếng. Dùng thủ đoạn tống tình ư? Phải có một bí mật gì đó gây áp lực với cô, ví dụ như clip đen của cô chẳng hạn, nhưng không có. Tôi suy nghĩ lung tung, phải có cách gì để “xử” cô 1 lần mới thỏa cơn dại dâm của mình.

Thế rồi, một buổi chiều tháng 12 năm 2011 – có lẽ – rất đẹp trời với mây trắng me chát cả bầu trời Tây Nguyên, tôi xuống phòng vật tư làm thủ tục nhập thuốc cho lô hàng mới. Thằng T. dược sĩ thủ kho thì tôi khá quen rồi, vì cùng phe cánh “ăn” thuốc với nhau mà. Tôi cũng rất chăm chú ghi chép sổ sách, kiểm đếm…. từng thùng từng thùng được kiểm: Apo –hydro 25mg này, Amlodipin Stada 10mg này, Brexin này, Adona Disgren này…và cả một thùng Lembrol diazepam 5mg để đầy các vỉ thuốc. Tự nhiên khi thấy cả thùng thuốc đó, phản xạ nhanh nhạy của tôi liền hoạt động liền. vấn đề dễ giải quyết nằm trong tầm tay như vậy mà tôi nghỉ hoài không ra. Tôi lừa lúc thằng T không để ý, tôi nhanh tay giấu 1 vỉ để thực hiện âm mưu của mình. Rồi công việc nhập kho cũng xong, tôi quay trở lại phòng làm việc mà trong bụng cứ rạo rực, dù không phải là dân chuyên môn, nhưng đối với tôi một tay lếu láo dựa vào “thuốc” để mà sống thì tôi không lạ gì với vỉ diazepam này, đây là một loại thuốc an thần thuộc loại biệc dược, không khuyến khích bán tự do ở bên ngoài. Đồng hồ mới gần 4 giờ chiều, nhìn quanh cũng không thấy mấy cha xếp nào ở trong phòng (chắc cũng chuồn sớm rồi), tôi cũng chuồn luôn. Khóa cửa phòng làm việc, tôi cầm theo vỉ thuốc ra về, trong đầu phác họa nhanh chóng dự định của mình.

Về đến nhà khoảng 4 giờ chiều, như mỗi ngày, giờ này nhà chú Thắng không có ai ở nhà cả; và còn khoảng hơn 30 phút nữa là cô Vân sẽ về đến nhà. Tôi liền thực hiện kế hoạch của mình. Không mất nhiều thời gian, tôi bước qua bên sân nhà cô, đi đến bên hông nhà nơi đặt đồng hồ điện kế, giả vờ loanh quanh nhòm ngó quét lá rụng dưới sân (nhưng thật ra cũng bằng thừa vì tôi qua nhà chú là chuyện bình thường hàng ngày, nhưng cứ giả vờ là hơn), tôi với tay lên kéo cầu dao (CB) điện kế xuống, ngắt điện. Sau đó, tôi về bên nhà của mình, lấy 1 viên diazapen, nghiền nát thành bột rồi gói trong 1 tờ giấy lịch, và ngồi đợi. Trong lúc chờ đợi theo dự kiến kiế hoạch của mình, tôi ngồi xem phim trên HBO mà tâm trí cứ nghĩ đâu đâu, không biết phim là gì (vì có đọc được phụ đề phía dưới đâu, mặc dù coi HBO, tôi đọc phụ đề rất nhanh). Tôi đang mong chờ một tiếng gọi: “D. ơi!”

Một lát sau thì tôi nghe lạch cạch, ghé mắt ra xem, cô Vân đang mở cửa vào nhà. Tôi cứ ngồi lì trong nhà, giả vờ xem phim và coi như không biết gì. Đúng như dự định của tôi, 5 phút sau thì tôi nghe tiếng cô gọi: “D.ơi”. Tôi đi ra trước cửa nhà, trong bụng đã biết có chuyện gì rồi. Lúc này, cô vẫn còn mặc nguyên bộ váy công sở, chiếc Airblade vẫn còn dựng trước sân. Cô nói:

– Bên nhà con có điện không? Qua nhà cô xem sao mà bị cúp điện vậy.

-Dạ, để con qua – tôi nói

Vậy là bước 1 xem như thành công. Kế hoạch của tôi bắt đầu được thực hiện, ý định của tôi là làm sao vào được nhà cô (thật ra, trước đây chú Thắng cũng giao cho tôi 1 chìa khóa cửa nhà của cô chú để tiện công việc này kia khi cô chú vắng nhà, nhưng có 1 lần cô để quên chùm chìa khóa của cô ở cơ quan nên tôi đã giao lại cái chìa khóa của mình đang giữ để cô vào nhà, và từ đó đến nay tôi vẫn chưa lấy lại). Tôi vào nhà của mình, lấy đèn pin và bút thử điện (thực chất là tôi lấy “thuốc”) và đi qua nhà cô. Tôi vào nhà, giả vờ nhìn ngó chổ này, ngó chổ kia xem vì sao mà bị cúp điện. Tôi loay hoay phía dưới nhà bếp, mở tủ lạnh, xem máy giặt, dở nồi cơm điện, dùng bút thử điện chấm chổ này, chọt chổ kia; nhưng tôi biết chắc là làm gì có điện mà thử. Tôi muốn kéo dài thời gian để tìm cơ hội.

– Nó bị sao vậy D. – cô hỏi – lúc trưa trước khi đi làm còn có điện mà?

– Chắc là bị chạm đâu đó – tôi nói.

– Con ở nhà xem thử coi sao nhé, cô chạy ra ngoài mua ít đồ đã.

Nói rồi, cô ra sân quay đầu xe và phóng đi, tôi nhìn theo dáng người đó mà muốn chảy nước bọt. Được rồi, để đấy, cô đã đi thì lại càng tạo cơ hội cho tôi hơn, tôi được tự do lùng sục, sắp đặt kế hoạch của mình. Tôi vào phòng ngủ, thấy chiếc váy ngủ của cô đang treo, tiện tay tôi vơ lấy và áp mặt mình vào, cảm nhận một cảm giác êm dịu, thơm tho tràn lên từng lỗ chân lông của mình. Tôi nhìn quanh, không có gì để giúp tôi thực hiện ý đồ cả. Xuống lại nhà bếp, lục lọi trong tủ bếp cũng không có gì, nồi cơm thì rỗng không. Do thường ở nhà 1 mình, cô cũng không có nấu nướng gì, chủ yếu ăn ở bếp ăn cơ quan. Mở tủ lạnh ra xem, thì chỉ có 1 ít nho và 2 trái táo Mỹ, mấy lon Coca, vài chai nước suối. Không lẽ hôm nay mình không thực hiện kế hoạch được hay sao? Tôi cần phải kéo dài thời gian để dễ tìm kiếm. Đường dây điện nhà cô là đường điện âm tường, nhưng có 1 vài ổ cắm điện được nối rời; tôi chọn 1 ổ cắm rời, tháo vỏ hộp nhựa ra, lấy vài sợi đồng trong ổ cắm cho chúng chạm vào nhau giửa 2 dây âm dương, tạo sự đoản mạch. Với nghiệp vụ của mình thì tôi biết tôi đã và đang làm gì, tất cả chỉ có 3 phút mà thôi. Vừa xong, Cô Vân cũng vừa đi về. Dắt xe vào nhà cô hỏi tôi:

-Vẫn chưa có điện hả?

-Hình như nó chạm mạch ở đâu đó mà CB nó nhảy kìa – vừa nói tôi vừa bật cầu dao điện điện kế, tức thì cái CB ngay cửa ra vào đánh “tạch” một phát chứng minh cho lời nói của tôi.

4 1 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x