Phần 29
Không thể không nói, Lạc Thiên Thu tính toán rất liều lĩnh, nhưng mỗi bước đều có căn cứ.
Hỗn độn vốn có lòng tham không đáy, cắn nuốt vạn vật.
Y chắc chắn rằng khi Hỗn Độn đỉnh cảm nhận được thần lôi sắp đánh xuống, sẽ muốn đi cắn nuốt, cho nên mới dùng kế sách này.
Mà lại ra vẻ như rất tức giận, khiến cho Dương Thần đắc ý không hề nghi ngờ rằng y có thể chống đỡ được Thiên Lôi, ngoan ngoãn cho y “mượn” Hỗn Độn đỉnh để sử dụng.
Tuy rằng Lạc Thiên Thu vẫn mong đợi Cửu thiên thần lôi đánh xuống, tuy nhiêu y cũng biết nếu dựa vào thực lực của mình để độ kiếp, nguy hiểm là điều tất nhiên.
Y không giống như Dương Thần có thể đem năng lượng của Thần Lôi chuyển cho mình sử dụng, y chỉ cần Thần Lôi tôi thể, cảm ngộ thiên đạo, khiến y bước vào cảnh giới cao, cho nên không cần hấp thụ tất cả thần lôi vẫn có thể độ kiếp thành công.
Đây cũng giải thích vì sao các tu sĩ thượng Cổ cần các pháp bảo để độ kiếp, giống như Dương Thần có Hỗn Độn đỉnh, có thể đem thần lôi làm “Thuốc bổ”, trên đời cũng khó tìm ra người thứ hai.
Nhưng dù sao cũng phải nói, nếu Dương Thần không làm theo ý Hỗn độn, cố chấp không ăn thần lôi, mà đi tấn công Lạc Thiên Thu, hoặc là khiến y tự sinh tự diệt, kết quả kia sẽ hoàn toàn khác biệt.
Nhưng lựa chọn của Dương Thần vẫn bị Lạc Thiên Thu đoán trúng, không chỉ không hạ sát thủ đối với y, mà còn giúp y ngăn cản thần lôi.
Tất nhiên, Dương Thần cũng được lợi, nhưng đã mất đi cơ hội tốt nhất để giết y.
Nói cho cùng đây cũng là tính cách của Dương Thần, trong tiềm thức không thích giậu đổ bìm leo, đối với một số người yếu thì thôi, khi đối phó với cao thủ, Dương Thần thích dùng thực lực để đánh bại, chứ không phải ngồi chờ cho kẻ thù bị bệnh rồi mới tới lấy mạng hắn.
Tính cách của con người luôn nhỏ mọn, Dương Thần cũng không ngoại lệ.
Mắt thấy đạo thần lôi thứ ba đánh xuống, Dương Thần có chút không biết nên làm gì.
Tiếp tục dùng Hỗn Độn đỉnh hấp thu thần lôi, hay để cho Lạc Thiên Thu bị thần lôi triệt hạ?
Hoặc là thừa cơ đúng lúc này giết Lạc Thiên Thu? Nhưng nếu như vậy thì lại bỏ lỡ mất luồng thần lôi cuối cùng này?
Lại nghĩ, vì sao Lạc Thiên Thu không đợi khi kết thúc ba đạo thần lôi rồi mới nói với mình điều đó? Y lại có âm mưu gì!?
Dương Thần do dự, có lẽ là vì vừa bị Lạc Thiên Thu lừa một lần nữa, hay là đối với thủ đoạn của y đã có chút kinh sợ, và cũng vì muốn hấp thu nốt đạo thần lôi kia…
Một loạt các suy nghĩ phức tạp, khiến Dương Thần chau mày, đứng ngơ ngác ở phía dưới lôi vân, nhìn từ xa cũng không thấy có động tác gì.
Tiêu Chỉ Tình phát hiện Dương Thần có chút khác thường, sốt ruột kêu to:
– Ông xã anh làm cái gì thế! Không nên nghe y nói hươu nói vượn! Anh nên làm theo ý muốn của mình!
Dương Thần trong lúc này đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đối với lời nói của Tiêu Chỉ Tình cũng làm ngơ…
Mình nên làm như thế nào… Lạc Thiên Thu rốt cuộc muốn cái gì…
Dương Thần cảm thấy mờ mịt, bản thân khống chế Tử Hỏa xung quanh thân thể, không tấn công cũng không thu về.
Lạc Thiên Thu ở giữa lôi vân, khóe miệng hiện lên một nụ cười quỷ dị, giống như khinh thường, nói không thành tiếng, rõ ràng là đang tự đắc…
Dương Thần do dự, cũng không ảnh hưởng khát vọng đỉnh ăn thần lôi của Hỗn Độn, nhưng cũng sẽ không ngăn được thời gian thần lôi sẽ đánh xuống.
Cuối cùng, đạo thần lôi thứ ba cũng đánh xuống!
Ầm!!!
Ánh sáng màu xanh tím lại một lần nữa chiếu sáng đất trời rõ như ban ngày.
Trong chớp mắt tại vị trí của Hỗn Độn đỉnh và Lạc Thiên Thu đã thành một mảng sáng chói mờ mịt.
Cột sáng lôi điện bao phủ toàn bộ Lạc gia bảo san phẳng thành bình địa, để lại một cái hố thật sâu, giống như một vụ va chạm thiên thạch.
Dương Thần cảm nhận được một lường linh khí nhập vào cơ thể, tương đương với số lượng của cả hai lần trước cộng lại!
Mà Lạc Thiên Thu ở phía dưới Hỗn Độn đỉnh cũng đã ăn rất nhiều thần lôi so với lúc trước, ngược lại cũng có vẻ không tốn chút sức, trên mặt lộ ra một tia mừng rỡ.
Lạc Thiên Thu đã xảy ra biến đổi lớn, đạt đến một cảnh giới mới, khiến cho chân nguyên của y càng tinh thâm.
– Ha ha… ha ha… Ta… đã thành công!?
Lạc T.
Trong lúc này khi tỉnh táo lại, Dương Thần mới biết rằng, mình đã bị đùa bỡn!
Vừa rồi, đạo thần lôi thứ ba phóng xuống, Lạc Thiên Thu nói những lời đó, khiến cho mình lâm vào khó khăn phải suy nghĩ, không có thời gian triệu hồi Hỗn Độn đỉnh, hoặc đi tấn công y.
Suy nghĩ kỹ lại, Tiêu Chỉ Tình là người đứng xem có thể nhận ra được mưu mẹo đó, chính mình lại chỉ vì muốn nâng cao tu vi, lại phân vân giữa các lưạ chọn mà không giết Lạc Thiên Thu.
Suy nghĩ của mình bị y đoán được, về điểm này thì mình đã thất bại thảm hại!
Lạc Thiên Thu kiêu căng nhìn Dương Thần, đứng khoanh tay nói:
– Ngươi đã thua, ngươi vẫn còn quá trẻ tuổi, kẻ mạnh đánh nhau, thắng bại vốn là ở cái đầu, ngươi bị ta làm cho rối loạn tâm trí, đương nhiên sẽ thất bại.
– Căn bản cảnh giới của ngươi mạnh hơn ta, còn có thể đánh với ta một trận Thiên hỏa và Huyền thủy, nhưng hiện giờ cảnh giới của ta kém hơn ngươi không nhiều, nhưng chân nguyên của ta lại mạnh hơn ngươi, ngươi không có khả năng thắng ta!
Dương Thần biết rằng đây là lời nói khiêu khích của y, bởi vì nói thể nào, tu vi của mình cũng đã tăng lên rất nhiều, không phải là bị đánh bại hoàn toàn, nhưng chỉ nghĩ mình đã bị y đùa bỡn, lòng bàn tay nắm lại, không nhịn được cơn tức giận!
– Hừ, thua? Cũng chưa chắc, tuy rằng ngươi đã độ kiếp thành công, nhưng ta cũng đã có những thăng tiến, chân nguyên của ta chưa chắc đã thua ngươi, cho dù nhà ngươi có thể tiến vào Thái thanh thần lôi kiếp, cũng có thể làm gì được ta?
– Ngươi có thể sử dụng được Thiên hỏa và Huyền thủy sao? Kim ô chân hỏa và Tử điện xuyên vân của ngươi chỉ có thể làm ta thương tổn da thịt, mà ngươi có dám thử chút Ám hỏa của ta không?
Lạc Thiên Thu ánh mắt trầm xuống, có chút kinh ngạc, không ngờ Dương Thần lại không bị lọt xuống thế hạ phong, khí thế lại không bị đi xuống.
Y nghĩ rằng Dương Thần còn trẻ mới có hai mươi mấy tuổi, dù tu luyện thiên phú có một không hai thế nào đi nữa cũng có điểm yếu, giống như sơ suất, do dự, có lòng tham không đáy.
Nhưng y lại không hiểu, vì trải qua rất nhiều sự kiện, nên Dương Thân không bao giờ có ý định chịu thua.
Cho dù từng bị Athena đánh cho không thể phản kháng, nhưng Dương Thần vẫn nghĩ là giữ được rừng xanh, lo gì không có củi đốt, không phải là thật sự thua.
Hiện giờ khi đánh nhau với Lạc Thiên Thu, không giống với Athena hoàn toàn không có sức phản kháng, Dương Thần làm sao có thể dễ dàng nghe lời y để đầu óc mình rối loạn?
Nói về kinh nghiệm đánh nhau, Lạc Thiên Thu so ra cũng kém Dương đại quan nhân.
Thấy như vậy, Tiêu Chỉ Tình cũng nhẹ nhàng thở ra, bởi vì Dương Thần đã trở lại như cũ, nếu không bị liên tục làm rối loạn, tinh thần sa sút, có thể gây ra sự bất ổn lớn!
Lạc Thiên Thu giận quá hóa cười:
– Được! Xem ngươi tự tin như vậy, ta sẽ cho ngươi thấy sự chênh lệch giữa ta và ngươi! Thần binh Tâm Ma, hợp thể!!
Theo lệnh của Lạc Thiên Thu, thần binh Tâm Ma nhanh chóng quay về hợp vào bản thân y!
Khi đó, chân nguyên uy áp của Lạc Thiên Thu lại tăng lên, so với vừa rồi mạnh lên hơn ba phần nữa.
Dù Dương Thần đã ổn định được tâm lý, không khỏi có chút giật mình, tên Lạc Thiên Thu biến thái này, lại còn có trò này nữa!?
– Thần binh Tâm Ma vốn là hình ảnh chứa đựng chân nguyên bên ngoài, hiện giờ ta đã bước vào cảnh giới Thái thanh thần lôi, chân nguyên lại có thể gia tăng, thần binh Tâm Ma hợp lại làm một với ta, đó mới là tu vi thật của ta! Ngươi có thể gây khó dễ cho ta sao!?
Lạc Thiên Thu bướng bỉnh cười nói.
Dương Thần hừ lạnh một tiếng, không nói một lời, gọi Hỗn Độn đỉnh đang xoay tròn trên không, hướng về phía Lạc Thiên Thu xông tới!
Mặc kệ tu vi của ngươi mạnh bao nhiêu, độ kiếp xong càng mạnh càng tốt, tiếp tục cho ta một món đại bổ!
Truyen hentai tren Truyenhentai18.org
Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip
Manhwa manga English tren Manhwaxx.net
-
Dương Thần - Quyển 16 - Chương 29
Dài tập - Xem thông tin truyện
- Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165