Phần 107
Hai người vào tiệm thuốc, Hạ Thiên cũng đoán không sai, trong tiệm quả nhiên có bán ngân châm, hắn mua một lượt năm mươi cây ngân châm, mất một trăm đồng.

Hạ Thiên cầm ngân châm mà không muốn bỏ đi ngay, vì hắn chợt phát hiện tiệm thuốc này làm ăn khá tốt, mà hắn cũng nhanh chóng tìm ra nguyên nhân, đó là vì một thầy thuốc ngồi trong quầy. Người này hơn năm mươi, tất cả mọi người gọi hắn là bác sĩ Hoàng, xem ra hắn chính là Trung Y Lão Hoàng trên bảng hiệu tiệm thuốc.

Bây giờ có rất nhiều người đang xếp hàng chờ bác sĩ Hoàng xem bệnh, mà vị này cũng rất có trình tự, bắt mạch, khám, chữa bệnh, sau đó kê đơn, cuối cùng bệnh nhân mua thuốc theo đơn đã kê. Trong đơn thuốc có cả đông y tây y nhưng giá cả lại không đắt, bình thường chỉ là vài chục đồng.

Nếu nói đây là nhà thuốc thì không giống, phải là phòng mạch thì hay hơn. Hạ Thiên ở bên cạnh nhìn một lúc, sau đó hắn phát hiện vị bác sĩ Hoàng kia đều có dự đoán khá chính xác về bệnh tình của bệnh nhân, đơn thuốc mà lão đưa ra cũng không tệ, không những đúng bệnh mà giá lại rẻ, có lẽ vì vậy mà tiệm thuốc làm ăn khá tốt.

– Cậu định làm gì vậy?

Ninh Khiết cuối cùng cũng không nhịn được phả kéo Hạ Thiên khẽ hỏi.

– Tôi đang suy nghĩ xem nên kiếm tiền như thế nào.

Hạ Thiên nghiêm trang nói.

– Dừng nghĩ nữa, về ăn cơm trước thôi.

Ninh Khiết cũng không vội vàng vấn đề kiếm tiền, hôm nay Hạ Thiên đã đánh cướp vài lần, bây giờ bọn họ có hơn sáu ngàn tiền mặt, dù bọn họ ở lì trong khách sạn thì ít nhất cũng được nửa tháng.

– Nhưng tôi sẽ nhanh chóng có cơ hội tìm được tiền.

Hạ Thiên chân thành nói.

Ninh Khiết chợt buồn bực, nàng nhìn đám người còn đang xếp hàng ở trong nhà thuốc mà khẽ nói:

– Cậu không phải muốn chữa bệnh cho bọn họ đấy chứ? Nhưng bọn họ không biết cậu, cũng sẽ không tin tưởng cậu.

– Tôi biết, vì vậy tôi không tính toán muốn chữa bệnh cho bọn họ.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

– Hơn nữa bọn họ cũng không có tiền, chữa bệnh cho bọn họ thì chẳng thu được đồng nào, với lại cũng không có bệnh gì nặng.

– Vậy cậu nói có cơ hội kiếm tiền là thế nào?

Ninh Khiết chợt có chút mơ hồ, sau đó nàng chợt có một ý nghĩ, nàng ghé sát bên tai Hạ Thiên nói:

– Chồng, không phải cậu muốn cướp tiệm thuốc đấy chứ?

Cũng không trách Ninh Khiết có nghi ngờ như vậy, dù sao Hạ Thiên hôm nay cũng đã cướp bóc vài lượt, mà tiệm thuốc làm ăn quá tốt, rõ ràng có rất nhiều tiền mặt. Nếu hắn muốn cướp thì chẳng có gì là lạ, vấn đề là đối tượng cướp bóc trước đó đều là loại bất lương, Ninh Khiết thấy cướp cũng không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ nếu nói cướp một nhà thuốc làm ăn đàng hoàng, nàng cảm thấy thật sự không phù hợp.

Tuy bây giờ nhiều nhà thuốc khá đen tối, rất nhiều nơi bán thuốc mắc như vàng, nhưng căn cứ theo sự quan sát của Ninh Khiết thì bác sĩ Hoàng này có vẻ không tệ lắm, bán thuốc cũng không quá đắt, không giống như những tên bác sĩ lòng dạ hiểm độc.

– Tất nhiên không phải.

Hạ Thiên lắc đầu:

– Cướp bóc kiếm tiền không nhanh bằng chữa bệnh, chị xem hôm nay tôi cướp vài lần mà được mấy đồng đâu? Nghề nghiệp đó làm ăn không được tốt.

Ninh Khiết không khỏi thở ra một hơi, không phải cướp là được, thật ra nàng cũng không phải rất hiểu Hạ Thiên, trước đó tuy xem qua một vài tư liệu về hắn và biết được vài phương diện, nhưng trong lòng nàng khi đó cảm thấy đây là một tên lưu manh bị thần kinh. Bây giờ nàng thấy hắn không đáng chán ghét, cũng không thừa nhận đàn ông của mình bị thần kinh, nhưng nàng cảm thấy hắn làm việc quá cổ quái, không theo lẽ thường, vì thế mà nàng thật sự sợ hắn sẽ làm ra những chuyện dở khóc dở cười.

– Vậy cậu rốt cuộc muốn chữa bệnh cho ai?

Ninh Khiết nhịn không được phải hỏi.

– Chính là ông ta.

Hạ Thiên chỉ vào trong quầy thuốc, Ninh Khiết nhìn mà không khỏi ngẩn ngơ, đây không phải là bác sĩ Hoàng sao?

– Anh đẹp trai, anh muốn chữa bệnh cho bác sĩ Hoàng sao?

Cô gái trẻ bán thuốc trong quầy lại nghe được cuộc nói chuyện giữa Hạ Thiên và Ninh Khiết, vì vậy nàng không nhịn được phải nói một câu:

– Tôi thấy anh đến tìm bác sĩ Hoàng chữa bệnh thì đúng.

– Ông ấy không xem được bệnh cho tôi, nhưng tôi có thể chữa bệnh cho ông ấy.

Hạ Thiên lười biếng nói:

– Tôi chẳng muốn tranh chấp với cô, cứ chờ thì biết.

– Anh đẹp trai, đừng ăn nói lung tung, sao bác sĩ Hoàng lại bệnh được?

– Đúng vậy, đáng tuổi con cháu thì ăn nói cho đàng hoàng, bác sĩ Hoàng là người tốt.

– Thằng này có bệnh, đầu óc bị thần kinh, mày lên cho bác sĩ Hoàng khám bệnh buốc thuốc kẻo chết bây giờ…

Vài người bệnh chờ đến lượt nói anh một câu tôi một câu, bộ dạng giống như muốn dùng nước miếng dìm chết Hạ Thiên.

– Đầu óc các người mới có vấn đề.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn một người:

– Không tin anh hỏi lão Hoàng xem, có phải ông ấy bị bệnh không?

– Tiểu tử, có tin ông xiên mày không?

Tên đàn ông bị Hạ Thiên mắng hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng có hơi nóng tính, hắn vung tay lên định đánh người.

– A Hoa, đừng nóng tính như vậy.

Một giọng nói ôn hòa vang lên, người nói chính là bác sĩ Hoàng, lão vừa mới kê đơn xong cho một người bệnh, lúc này giống như có hơi nhàn rỗi, lão quay đầu nhìn Hạ Thiên, giọng điệu rất bình thản:

– Người trẻ tuổi, tôi thấy cậu vừa mua ngân châm, có lẽ cũng hiểu y thuật, nhưng cậu nói tôi có bệnh, điều này cũng không rõ ràng. Phải biết rằng tôi cũng đã lớn tuổi, ít nhiều cũng có bệnh, điều này không ai đoán trước được.

– Bác sĩ Hoàng, nhưng tôi không quen nhìn tên tiểu tử này trù ẻo anh.

Tên đàn ông gọi là A Hoa chợt thở phì phò nói, rõ ràng hắn khá quen thuộc với bác sĩ Hoàng, cũng rất nghe lời bác sĩ Hoàng. Tuy bộ dạng hắn có vẻ rất căm phẫn nhưng thật sự không đánh nhau với Hạ Thiên.

– A Hoa, cậu thanh niên kia nói không sai, tôi thật sự có bệnh, đến tuổi này có bệnh cũng không có gì kỳ lạ.

Bác sĩ Hoàng nói với vẻ mặt ôn hòa.

– Này, ông Hoàng, tôi không nói đến bệnh viêm tuyến tiền liệt của ông, bây giờ ông còn một bệnh nặng hơn, hơn nữa lại sắp chết.

Hạ Thiên lười biếng nói.

Nghe nói như vậy thì mọi người không khỏi ngẩn ngơ, vẻ mặt cô gái bán thuốc lại càng cổ quái, bác sĩ Hoàng bị viêm tuyến tiền liệt sao?

Có nhiều người không biết viêm tuyến tiền liệt là bệnh gì nhưng cô gái bán thuốc lại biết, hơn nữa bệnh viện đối diện tiệm thuốc kia treo một bảng hiệu lớn ghi rõ ràng là chuyên trị viêm tuyến tiền liệt. Trước kia dù nàng không biết nhưng nhìn lâu cũng biết đó là bệnh gì.

Ninh Khiết thì có chút mơ hồ, nàng chỉ cảm thấy vẻ mặt đám người bên cạnh có chút quái dị, vẻ mặt bác sĩ Hoàng cũng có chút xấu hổ.

– Cậu thanh niên, vậy cậu nói đi, tôi rốt cuộc bị bệnh gì?

Bác sĩ Hoàng nhanh chóng khôi phục lại như thường, lão mở miệng nói.

– Ông lão, chính ông cũng không phải không biết, còn giả vờ làm gì?

Hạ Thiên bĩu môi:

– Trái tim của ông có bệnh, bệnh tim bẩm sinh, ông không biết sao?

Vẻ mặt bác sĩ Hoàng có hơi biến đổi, cuối cùn lão cũng phát hiện người thanh niên kia không hồ đồ, vì đối phương biết rõ lão bị bệnh tim, mà chuyện này không có vài người trong thôn Dân Hưng biết rõ.

Bác sĩ Hoàng có tên là Hoàng Kiện Khang, sở dĩ đặt tên như vậy vì hồi nhỏ bị bệnh tim bẩm sinh, người trong nhà mong lão được Kiện Khang (Khỏe mạnh). Thật ra nếu căn bệnh tim bẩm sinh được phát hiện vào thời đại này thì sẽ được chữa dứt, nhưng vài chục năm trước y học còn chưa phát triển như bây giờ, mà bác sĩ Hoàng lại dùng thuốc đông y, vì vậy lão mới học Trung y.

Những năm gần đây bác sĩ Trung y là không nhiều, hơn nữa còn hai giả danh lừa đảo, vì thế mà bác sĩ Trung y thường hay bị chỉ trích, rất nhiều người chỉ chữa bệnh theo Tây y. Nhưng dù là như vậy, nếu có một Trung y thật sự tốt thì sẽ làm ăn rất tốt, mà bác sĩ Hoàng là một người như vậy. Lão mở tiệm thuốc và khám bệnh, vì chi phí khám không đắt, hơn nữa hiệu quả lại tốt nên những năm gần đây thanh danh rất tốt trong thôn Dân Hưng, ít nhất thì người ở đây đều đến cho lão xem bệnh.

– Xem ra chúng ta thật sự cùng nghề.

Bác sĩ Hoàng mở miệng nói:

– Người thanh niên, không biết nên xưng hô thế nào?

– Tôi họ Tống, Tống trong triều nhà Tống, tên chỉ có một chữ, là tử, trong sinh tử.

Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn thấy cái tên này của mình là không sai, trước khi Tống Ngọc Mị chết thì hắn nên dùng cái tên này.

– Tống Tử?

Bác sĩ Hoàng chợt ngây người, cái tên quá quỷ dị, những năm gần đây ai dùng chữ chết làm tên?

– Đúng vậy, là Tống Tử, trước kia có một thầy tướng số nói tôi phải lấy tên là Tống Tử, nếu không sẽ chết, vì vậy mới như thế này.

Hạ Thiên thuận miệng nói ra một câu chuyện, tất nhiên hắn sẽ không nói cho người khác biết, Tống Tử chính là Tống Ngọc Mị sẽ tử.

– Vậy tôi gọi cậu là bác sĩ Tống.

Bác sĩ Hoàng trầm ngâm một chút rồi nói:

– Ánh mắt của bác sĩ Tống là rất tốt, tôi thật sự có bệnh tim bẩm sinh, bệnh này đã theo tôi hơn năm mươi năm, cho đến nay đều không có vấn đề gì, cậu nói tôi sắp chết, có nghiêm trọng quá không?

– Có nghiêm trọng hay không thì ông sẽ biết.

Hạ Thiên lười biếng nói:

– Trước kia ông không có vấn đề thì chẳng có nghĩa bây giờ sẽ không, ông lớn tuổi rồi, gần đây lại vất vả, đặc biệt là hôm nay, ông đã xem bệnh cho nhiều người phải không? Này, tôi phải chờ ở đây, nhiều nhất là nửa giờ sau bệnh của ông sẽ tái phát.

– Bác sĩ Tống thật sự nắm chắc như vậy sao?

Vẻ mặt bác sĩ Hoàng chợt biến đổi, vài ngày qua lão thật sự rất mệt mỏi, hôm nay cũng xem bệnh cho nhiều người, vì những ngày qua nhiệt độ xuống thấp mà người bệnh rất đông.

– Nếu không chúng ta đánh cuộc.

Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.

– Bác sĩ Tống muốn đánh cuộc thế nào?

Bác sĩ Hoàng có chút mê hoặc.

– Đơn giản thôi, tôi nói nửa giờ nữa bệnh tim của ông sẽ phát tác, nếu không thì tôi thua, nếu phát tác thì tôi thắng. Nếu thắng thì tôi sẽ cứu sống ông, nhưng tiệm thuốc nà phải chia cho tôi một nửa.

Hạ Thiên lười biếng nói, hắn cần kiếm tiền, mà tiệm thuốc là nơi kiếm tiền rất tốt.

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x