Hai ngày rồi Nhiên đã đưa Mỹ Hạnh đón xe về thăm bà ngoại cô ít ngày… Thật sự, cô đi rồi anh cũng nhớ nhưng một góc nào đó trong thâm tâm anh lại mừng vì anh có thời gian lấy lại sức lực… Cả tuần lễ, từ đêm sinh nhật anh, tối nào giữa anh và cô cũng không hề ngủ yên… Ít nhất phải cùng nhau giao hoan được một lần…
Cả hai bàn nhau chờ mẹ Hồng Thủy về sẽ xin làm đám cưới, còn trong khi chờ đợi thì ráng giữ đừng để… dính bầu là được… Con gái như Mỹ Hạnh không biết trên đời nhiều hay ít, chớ bây giờ cô khác hẳn trước kia… Hồi trước cô luôn giữ gìn, luôn có một khoảng cách quy định nghiêm ngặt cho Nhiên, chỉ được hôn, không được sờ… Còn bây giờ, gần như lúc nào cô cũng là người chủ động mời gọi anh, không cụ thể nói ra lời nhưng qua cử chỉ và nhất là ánh mắt… Mỗi khi cô lên cơn động tình là luôn nhìn anh với đôi mắt đen ngập tràn tình ý, chỉ cần Nhiên chạm tới là cô luôn sẵn sàng thuận theo anh…

Không thể bỏ một lúc hai căn nhà cần phải coi ngó, nên khi nhận được tin nhắn của An Chi chỉ với nội dung ngắn gọn: “…”… Nhiên đành phải nhắn rủ cô tới nhà chơi, dĩ nhiên khi trời đã tối để bớt đi những ánh mắt dòm ngó chung quanh… và Nhiên biết với một cô gái hiện đại và thẳng thắn như An Chi thì khi cô tới không chỉ để chơi hay nói chuyện tán dóc nên anh chuẩn bị… giường chiếu đàng hoàng…

Đúng như Nhiên dự đoán, An Chi không phải là tới để thăm viếng xã giao bình thường mà cô tới là có mục đích của cô… Bởi vậy, sau khi lên phòng ngủ của anh, cô tự cởi bộ áo váy mặc trên người… trước tiên cô cởi đôi giày da bệt và đôi vớ ra khỏi chân, để đôi chân trần đứng trước mặt anh, cô lần lượt cởi bỏ cái váy ca – rô đỏ đen xếp nếp ngang đôi đùi trắng ngần và cái áo sơmi trắng… để anh nhìn thấy bên trong cô không hề mặc gì nữa… Đôi vú căng tràn với hai núm vú trên đỉnh hơi nghiêng qua hai bên với hình tam giác đen tuyền giữa hai chân cô là hai vị trí đập vô mắt Nhiên đầu tiên, anh mở to mắt nhìn cô ngạc nhiên:

– An Chi, em mặc vậy mà dám đi từ nhà tới đây hả?

Cô nhoẻn miệng khoe hàm răng trắng tinh, cô cười rất tự nhiên:

– Đâu có sao đâu anh. Em có mặc áo khoác ngoài mà, với lại… buổi tối đâu có ai nhìn thấy em… từ nhà em tới đây chỉ có một mình ông tài xế taxi à…

Nhiên chợt nhớ, khi anh đón cô từ ngoài cổng, trên mình cô mặc cả một cái áo khoác ngoài dài quá đầu gối cài nút thật kín lên tới cổ… Cởi xong quần áo, cô leo lên giường nơi Nhiên đang nằm dài trong tấm mền đang hau háu nhìn cô. Cái mền được cô kéo tuột xuống tận chân giường, thân hình Nhiên hiện ra cũng trần truồng trước mắt An Chi, cây gậy thịt của anh đã cương cứng dựng lên rung rinh với cái đầu cu tròn căng đỏ au… Đôi mắt An Chi nhìn khúc gân đang dựng đứng với đôi mắt như mờ đi, cô bò tới sát bên anh mà ánh mắt không dời đi nơi khác, không hề chớp một cái…

Cô đưa hai bàn tay vuốt ve khắp phần thân dưới Nhiên, nhưng cô làm như sợ mất, hai bàn tay vuốt ve, xoa xoa trên làn da anh từ dưới cẳng chân lên tới trên vùng bụng săng cứng nhưng cô lại chừa cái phần hấp dẫn nhất của anh, nơi là một trong những lý do cô tìm tới với anh… Rồi thì cô cũng không nén lòng được lâu, một bàn tay nhích tới gần, xoa trên đám lông cu đen nhánh lăn quăn dưới gốc cu, tay kia cô rờ nắn đám lông cu thưa thớt dưới bìu dái đang săng lại vì bị hai bàn tay cô kích thích…

Cô đưa cả hai bàn tay nắm trên thân con cu cương cứng, cô vuốt tuột lớp da bọc trên đầu cho thân cu lộ ra vành khấc có những hạt thần kinh li ti chạy quanh, lỗ tiểu đã ứa ra một giọt tinh trong veo như giọt mật đang chờ cô nếm thử…

An Chi cúi sát người xuống trên háng anh, cô thè đầu lưỡi nhọn ướt hồng chạm nhẹ trên đầu cu, nếm giọt mật trong veo vô miệng rồi cô mới đưa lưỡi liếm vòng quanh vành khấc, Nhiên thở ra một hơi dài trong cổ nghe thật sảng khoái… Đúng lúc An Chi há miệng vừa tính ngậm đầu cu vô miệng thì trong phòng chợt vang lên một tiếng hét và câu hỏi giận dữ:

– Á… Hai người… hai người đang làm cái gì vậy… Trời ơi…

Cả hai người đang đê mê trên giường thì giật mình vùng dậy nhìn ra cửa phòng… Nhiên toát mồ hôi vì anh cứ tưởng Mỹ Hạnh đột ngột quay về… An Chi cũng run bắn người, hoảng sợ tới tái mét mặt mày vì cô nghĩ mẹ của Nhiên về…

Nhưng không phải, dưới ánh sáng đèn rực rỡ trong phòng, người đứng giữa khung cửa phòng ngủ là một cô gái nhỏ nhắn, trên mình mặc một bộ đồ vải thun loại dành cho con gái mặc trong nhà, dưới chân cô còn mang một đôi dép xốp mà đầu dép có mang hình con thỏ, cũng là một loại dép chỉ để mang trong nhà… Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô đỏ rực màu của sự giận dữ, đôi mắt đen mở to long lanh ánh nước, đôi môi đỏ hồng mấp máy như còn muốn nói thêm điều gì đó…

An Chi là người lên tiếng đầu tiên:

– Ủa… sao em lại tới đây, An Nhiên…

Thì ra, cách đây mấy ngày tình cờ An Nhiên ngồi chơi ở phòng khách, trên bàn có cái điện thoại của An Chi. Cô vốn không phải là đứa trẻ tò mò, nhưng ngay lúc đó thì An Chi đi đâu đó không có mặt thì điện thoại của An Chi lại báo có tin nhắn, An Nhiên chỉ là phản ứng bình thường nghiêng người nhìn qua thì lại bắt gặp người gửi tin nhắn là “Anh Nhiên”, cô lấy làm lạ sao Nhiên lại gửi tin nhắn cho chị cô, tính tò mò làm cô mở tin nhắn ra coi… “Anh chưa thể gặp em được vì đang bận nhiều việc lắm. Vài bữa có thời gian anh sẽ nhắn sau…”

Mới đầu An Nhiên chỉ cho là quan hệ bình thường của chị mình với Nhiên vì từ ngày chị cô về nước, thỉnh thoảng cũng hay rủ Nhiên đi uống nước, riêng cô không thích nên có mấy lần An Chi cũng rủ mà cô không đi… Nhưng tai họa cho Nhiên, ngay sau đó điện thoại của An Nhiên cũng kêu lên báo có tin nhắn, và… tin nhắn cũng là của Nhiên gửi với nội dung y chang anh đã gửi cho An Chi… trong lòng cô chợt nổi lên một cơn giận của con gái, trái tim cô thắt lại vì Nhiên lại có quan hệ mờ ám, không rõ ràng với chị cô… Nhưng vốn là một cô gái hiền lành, nên An Nhiên im lặng không nói gì và cô để ý theo dõi chị cô…

Tối nay, cô thấy An Chi khi nhận được một tin nhắn sau khi ăn cơm xong, chị cô lên lầu sửa soạn thay đồ và gọi taxi đi ra ngoài, cô cũng giả bộ hỏi thăm thì An Chi lại nói là đi chơi với bạn… An Nhiên gật đầu, nhưng cô đoán chắc là An Chi tới nhà Nhiên… Không cần thay đồ, không đổi giày dép, An Nhiên cũng kêu taxi tới nhà Nhiên… Lúc gặp nhau, cả Nhiên lẫn An Chi đều không để ý khi chiếc taxi chở An Chi tới vừa quay đầu ra đường thì cũng có một chiếc khác dừng lại ngay ngoài đầu đường…

Đã từng ở đây một thời gian nên An Nhiên biết cách vô nhà Nhiên từ cánh cửa hông thông qua lối ngăn giữa nhà anh và nhà Mỹ Hạnh, và thêm một tai họa nữa cho Nhiên là vì gặp lại An Chi, anh quá háo hức nên chỉ khóa cửa chính mà quên đi cánh cửa này… Khi đèn trong phòng khách đã tắt, đứng chờ một chút thì An Nhiên mới nhẹ nhàng mở cánh cửa này và xuất hiện trước cửa phòng Nhiên để xác định sự chính xác của mối nghi ngờ trong lòng cô mấy ngày nay…

Một thoáng giật mình hốt hoảng nhưng rất nhanh Nhiên lấy lại vẻ tỉnh bơ như không hề có chuyện gì xảy ra. Anh chỉ sợ người đó là Mỹ Hạnh thôi, anh thật sự yêu quý người con gái đã cùng anh lớn lên, hiểu cô tới từng chân tơ kẽ tóc, và cô gái đó đã đem sự trinh trắng trao tặng anh để mừng sinh nhật, mà còn có ý nghĩa của đêm động phòng tân hôn mà cô hằng muốn để dành cho anh… trăm ngàn lần anh không hề muốn làm cô tổn thương…

Không kể gì An Nhiên, vì cô gái nhỏ này anh chỉ thích chớ không yêu, thích cái vẻ xinh đẹp hồn nhiên của cô, phần nào cũng tự cô ham thích anh và đồng tình cho để cho anh là người khai mở lần đầu, dẫn cô hướng tới bến bờ của khoái lạc thân xác, chính bản thân An Nhiên cũng hiểu rõ và chấp nhận điều đó… Kể cả người xuất hiện là Lan Chi, mẹ của hai cô gái này, hay là mẹ Hiền, mẹ ruột của Mỹ Hạnh, anh cũng không e ngại… Bởi hai người phụ nữ này đã cùng anh hưởng thụ biết bao là niềm sướng khoái lạc thú…

An Chi vùng dậy nhảy xuống giường tới bên cạnh ôm An Nhiên lúng búng trong miệng:

– Em… em… nghe chị nói nè…

An Nhiên phùng mang trợn mắt, nước mắt cô chảy dài:

– Nói cái gì bây giờ nữa, chị… chị có biết là em thích ảnh không… Em rất thích ảnh, vậy mà bây giờ chị lại lên giường với ảnh… chị có biết là em cũng…

Cô giật mình, không lẽ khai với chị mình là mình cũng đã từng quằn quại dưới thân mình của Nhiên trên cái giường này… Tinh quái và thông minh như An Chi làm sao không nhận ra điều em gái sắp nói, cô mừng rỡ mỉm cười:

– Thôi được rồi, chị xin lỗi… em lại đây, chị muốn nói với em một điều…

Cô nhìn qua Nhiên, trong ánh mắt như có gì đó muốn nói với anh… Không kịp hiểu nhưng Nhiên lồm cồm bò dậy, kéo tấm mền quàng quanh người đi ra khỏi phòng, anh khép cửa phòng để cho hai chị em… tự xử…

– Anh Nhiên ơi… vô đây tụi em nói cái này…

Nghe tiếng An Chi kêu, Nhiên từ ngoài hành lang bước vô. An Chi khoác trên mình cái áo sơmi trắng của cô nhưng cô không cài nút áo, bên dưới anh vẫn thấy đôi chân trần trắng phau lên sát phía trên, hình như cô không có mặc lại cái váy. An Nhiên ngồi sát bên cạnh cô, vẫn bộ đồ thun mặc ở nhà và đôi dép có đầu con thỏ… Mặt cô cúi xuống trước ngực nên anh không biết biểu hiện của cô ra sao, khuôn ngực nhỏ phập phồng… Miễn cô không còn la lối hay khóc lóc là được rồi, không biết An Chi đã nói gì để em gái trở nên yên lặng như vậy…

– Anh Nhiên lại đây ngồi với tụi em đi…

An Chi nhích ra một phía vỗ vỗ bàn tay lên khoảng nệm trống giữa cô và An Nhiên. Anh lặng lẽ bước tới ngồi giữa hai chị em… An Chi đụng nhẹ vào người anh, liếc nhìn cô anh thấy cô mỉm cười nháy nháy mắt hất mặt ra hiệu về phía An Nhiên, chưa hiểu hết ý cô nhưng anh cũng quay qua phía An Nhiên, đưa một tay lên khoác nhẹ trên bờ vai nhỏ, mềm ấm. Cô ngẩng mặt lên nhìn anh một cái rồi lại cúi mặt xuống như cũ không nói gì hết… Quay qua nhìn An Chi, cô lại gật đầu rồi kề môi thật sát tai anh, hơi thở cô thoảng nhẹ:

– Anh… hôn nó đi…

Nhiên kéo An Nhiên ngã hẳn vô lòng anh, cô hoảng hốt giật mình ngước lên vừa đúng lúc đôi môi Nhiên đáp xuống trên đôi môi mấp máy tính nói gì đó, một tiếng rên nghẹn lại trong cổ họng An Nhiên… Cô sợ té nên đưa tay níu trên cánh tay anh, hé môi ra thì đầu lưỡi của Nhiên đã lách vô miệng cô…

Khựng lại vài giây làm như không đón đợi nhưng rồi cô cũng từ từ ngậm lấy cái đầu lưỡi mềm tinh nghịch đang ngọ nguậy trong miệng mình mút nhẹ… bàn tay phía ngoài của Nhiên vuốt trên người cô, tới trên khuôn ngực thì anh phát hiện bên trong cái áo thun đồ bộ, An Nhiên không mặc nịt vú… Trời, cô nhỏ này, thả rông đi từ nhà tới đây sao… Bóp nhẹ hai bầu vú nhỏ nhưng căng mềm bên ngoài cái áo anh nghe tiếng rên của cô ậm ừ trong cổ họng…

Biết An Chi đã nói chuyện cho em gái thông suốt được mối quan hệ giữa anh với hai chị em rồi, và cô thì có bản lĩnh hơn có thể chờ đợi được nên Nhiên tập trung vô làm cho An Nhiên sẽ được thoải mái, đưa cô dịu xuống bằng những kích thích vuốt ve… Anh vẫn tiếp tục trao đổi với cô những nụ hôn gần như không dừng lại, tay anh lần lên trước ngực cô lần cởi từng hột nút áo…

Vạt áo cô rơi ra cho bàn tay anh trực tiếp chạm lên làn da êm mượt, láng ấm… Bàn tay ấp lên từng bầu vú, xoa nắn, vuốt ve và mân mê trên hai đầu núm vú đỏ hồng nhỏ xíu, kích động cho nó sưng dần, vươn lên trên đỉnh vú… Đôi đùi An Nhiên cứ cựa quậy không ngừng vì khoái cảm của những cái hôn và sự kích thích của bàn tay anh trên đôi vú nhỏ nhạy cảm của cô… Trong bụng cô đã nóng dần lên, sâu trong âm đạo luồng hơi nóng làm những giọt dâm thủy bị réo gọi bắt đầu làm cho sự ẩm ướt loang dần…

Bàn tay Nhiên bây giờ lại lướt xuống cái bụng nhỏ của An Nhiên, đi qua lưng quần rồi xoa xoa trên bờ mu cao bên ngoài mấy lớp vải… Chợt một chân An Nhiên đang khép lại để trên giường khi Nhiên ôm cô ngã ra bây giờ rơi nhẹ xuống nền, như một dấu hiệu để bàn tay anh hãy bám sâu hơn giữa hai chân cô… Thiệt vậy, khi bàn tay anh lướt xuống trên mu lồn cô, An Nhiên chỉ mong muốn bàn tay anh hãy xuống sâu hơn và xoa bóp giùm cô vì ở giữa háng cô đang bắt đầu ngưa ngứa và nóng rực lên rồi, cô thấy khó chịu cần phải có cái gì đó đụng chạm, vuốt ve, mân mê ở đó mới được…

Nhiên như đoán biết được ý nghĩ của cô, anh bóp bóp lên giữa âm hộ cô bên ngoài quần, thủ thỉ bên tai cô:

– Tối nay cho anh đụ Nhiên nghe…

Dù cô đang rất trông mong việc này, nhưng còn một chút tỉnh táo, cô biết còn có cả chị cô ở đây nữa, mặt cô ửng lên, cô cũng thì thào:

– Không được đâu… chị Chi…

Ngón tay anh vừa nhấn vừa vuốt trên cái khe mềm:

– Được mà… chị em muốn vậy đó… anh đụ em… rồi đụ cả An Chi luôn…

Cảm giác quen thuộc sảng khoái giữa háng làm cô bật lên tiếng rên:

– Ư… kỳ lắm… em… mắc cỡ…

Mấy ngón tay Nhiên càng nhấn vuốt mạnh hơn:

– Chị em mà mắc cỡ gì… Vậy thôi, anh kêu taxi cho hai chị em về luôn nghe…

Nhiên chỉ nói vậy thôi, nhưng An Nhiên lại tưởng thiệt, cô níu cánh tay lên cổ anh ôm lại, miệng cô ríu rít:

– A… không… em nói vậy… a… anh… sao cũng được… a…

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x