Phần 66
Đã rất lâu, tôi không có buổi dầm mưa đúng nghĩa như vậy. Nhờ QC, tôi tìm lại được cảm giác mà từ rất lâu tôi luôn khao khát nhưng chưa một lần làm được…

Không còn nhỏ My ngồi khóc thút thít lúc thấy tôi bị đánh vì bảo vệ nó…
Không còn cảm giác bồng bềnh trên mây từ cái thơm đầu đời…
Không còn hình ảnh hùng hổ của đám bạn sát cánh bên nhau chống lại xóm khác…
Cũng chẳng còn những nụ cười khanh khách và ánh mắt hạnh phúc của lũ trẻ khi được đá bóng trong mưa…

Ngày hôm nay, tôi không có cơ hội được trở về thời thơ ấu, nhưng tôi lại có một may mắn khác với một cô bé đang dành tình cảm cho mình. QC bước vào cuộc sống của tôi như một cơn gió trong lành mang thêm nhiều điều thi vị. Cô bé chẳng giống ai mà là duy nhất. Có lẽ đã đến lúc tôi nên dành suy nghĩ với nhiều thiện cảm hơn cho em…

– Về đi em
– Vâng…
– Người em ướt nhẹp rồi. Về kiểu này không bị cảm cũng hơi phí
– Sức đề kháng em tốt lắm, anh đừng lo – QC chun mũi.
– Để anh ra lấy xe. Đứng đây chờ anh…
– Hmm…

Vừa nói xong, tôi rảo bước quay đi. Tôi dắt xe ra chỗ QC đang chờ và lục trong cặp lấy ra cái áo khoác của mình. Tôi mặc cho em.
– Như con nít ấy. Áo cũng có người mặc cho – tôi cười hì hì.
– Anh đừng có chiều em như này, em hư đấy…
– Thì anh là anh… – tôi ngập ngừng. Định nói là anh trai của em – nhưng biết là không nên. Tôi lái câu chuyện.
– Thì anh là anh lo cho em chứ sao – tôi nháy mắt.
– Em biết anh định nói gì, nhưng em tha cho đấy
– Hả?
– Anh không phải là người dẻo miệng, nên lúc anh ngập ngừng là bị lộ à. Hi hi
– …
– Mà đi thôi
– Ừm

Tôi kéo cái phéc mơ tuya áo khoác lên đến tận cổ của QC rồi trùm mũ lên. Cô bé đứng im, hai má đỏ bừng.
– Bình thường ghê gớm lắm mà sao hôm nay lại đỏ mắt thế ấy ơi – tôi bụm miệng cười.
– Hôm sau em tự mang áo khoác. Không cho anh làm như này nữa. Xấu hổ lắm
QC nói nhanh như gió nửa muốn tôi nghe nửa muốn tôi không nghe. Tôi nghe được hết, nhưng giả vờ.
– Nói gì? Nói từ từ! Nào… – tôi đưa ánh mắt ra hiệu.
– Anh giỏi lắm. Sau này đừng có trách em ác – cô bé lấy tay che miệng cười rồi quay mặt đi chỗ khác.

Khi QC quay lại, tôi vẫn đứng trân trân nhìn em. Trong một khoảnh khắc tôi thấy gương mặt của HN. Nụ cười trên môi tôi lịm tắt. Tôi như một kẻ vô hồn đưa những ngón tay run rẩy của mình vén những sợi tóc dính nước đang bết trên gò má em. Tôi nhẹ nhàng và ân cần như sợ sẽ làm gương mặt của HN bỏ tôi đi mất…

Tôi muốn khoảnh khắc này sẽ tồn tại mãi mãi…

Tôi quay mặt đi lạnh lùng.
– Về thôi…

– Sao hai đứa này ướt nhẹp vậy? Không mang áo mưa hả?
Chị Hà lật đật chạy đến định đỡ tôi, nhưng nghĩ sao lại quay sang đỡ QC. Ghét vãi. Trong nữ khinh nam à?

– Em có lạnh không? … Tóc em có ướt không? … Em phải tắm ngay không ốm đấy … – Chị Hà hỏi thăm QC tới tấp trong khi tôi chờ mãi chẳng thấy đoái hoài gì.
– Chị! Em cũng ướt sao chị không hỏi thăm em – tôi nạt.
– Em là đàn ông, con trai nó khác. Em nhìn nè QC nhìn nữ tính, dễ thương thế này
– QC khỏe hơn em đó – tôi nhăn mặt.
– Làm sao em biết?
– Thì… – tôi ấp úng. Chẳng lẽ tôi bảo chúng tôi vật thi rồi. Không trả lời còn hơn.
– Lớn rồi mà còn tị với con gái! Mau vào tắm đi 2 đứa! Không ốm bây giờ – chị Hà đẩy lưng 2 đứa tôi giục.
– Mà mẹ em đâu rồi chị?
– Hôm nay cô dạy ở nhà trong mà
– À ừ nhỉ. Vậy bố em đâu? – tôi hỏi tiếp.
– Chú đi ăn liên hoan công ty rồi. Nhà chỉ có 3 chị em mình thôi. Hai đứa tắm nhanh rồi ăn kẻo đói
– Vâng…

Tắm xong, tôi xuống bếp thì thấy chị Hà đã dọn đồ ăn chờ sẵn. Hôm nay chị làm món thịt kho tàu với canh chua cá lóc. Nhìn hấp dẫn quá xá. Chị Hà nấu ăn ngon mà nhìn cũng bắt mắt, nên ngó qua là muốn nuốt nước miếng ừng ực rồi. Tôi bốc quả trứng cút rồi bỏ tọt vào mồm nhai ngồm ngoàm.
– Hôm nào chỉ em làm thịt kho tàu này nhé.
– Ở nhà chị nấu cho, ai bắt phải nấu đâu mà tập – chị Hà nhoẻn miệng cười.
– Mai mốt em đi học đại học, đi lấy vợ rồi sao – tôi lí luận.
– Có vợ thì vợ nấu chứ lo gì?
– Giờ con gái vụng lắm. Lo thân mình trước…. mà sao QC lâu dữ vậy. Đói muốn chết
– Hay M chạy lên gọi đi. Không chờ mất công đói, tội nghiệp

Chị Hà hiểu tôi ghê, bụng tôi đang sôi sùng sục rồi đây này. Nói điều, tôi chạy lên phòng mẹ gọi QC. Phòng bố mẹ tôi có nhà vệ sinh riêng, tôi thì tôi nghĩ em đang tắm, nên chỉ muốn mở cửa phòng rồi nói vọng vào nhà tắm giục em nhanh nhanh, chứ ai ngờ…

Khi tôi vừa bước vào phòng thì đập vào mắt tôi là hình ảnh QC quấn khăn tắm đang ngồi hong tóc. Mọi chuyện chẳng có gì nếu như cái khăn nó không tự nhiên tuột nút rơi xuống… Tôi hoảng hốt che mắt lại rồi chạy biến ra khỏi phòng như ma đuổi trong tiếng hét thất thanh của QC. Tôi thề là tôi thấy gì tôi chết liền…

Sau khi nghe tiếng hét của em, tôi co giò chạy biến vào trong phòng, bấm chốt cửa, trùm chăn kín đầu. Tim tôi đập tưng tưng như muốn nhảy xổ ra ngoài. Rõ ràng là tôi chẳng làm gì mà sao bây giờ tôi cứ như thằng tôi phạm thế này…

Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa vang lên đủ nghe mà tôi có cảm giác như tiếng sấm rền ngang tai.
– Ngủ rồi. Miễn làm phiền – tôi lật chăn ra trả lời rồi lại trùm chăn vào.
Im lặng được 2-3 giây lại… cốc cốc cốc. Lần này tôi nằm im thin thít, không dám ho he gì.

Một tin nhắn đến.
“Anh mà không mở cửa, đừng trách em ác ”
Tôi đáp.
“Anh thề là anh chưa thấy gì cả, huhu ”
Chưa đầy 10s sau, tin nhắn trả lời.
“Anh có mở không? Hay để em phá cửa ”

Tôi lồm cồm bò dậy. Nhẹ nhàng, từ từ mở chốt cửa. Tôi làm thật chậm như muốn kéo dài sự sống của mình. Mở cửa ra tôi thấy QC đang khoanh tay trước ngực. Em đã thay đồ ở nhà chứ không còn quấn khăn nữa. May quá!
– Anh chưa thấy gì cả. Anh nói thật đấy – giọng tôi như mếu.
– Làm sao em tin anh được? – QC cắc cớ.
– Lúc cái khăn… là anh che mắt lại rồi – tôi khổ sở.
– Ai mà biết được anh có ti hí giống lũ con gái xóm anh ngày xưa hay không?
– Lũ con gái nào?
– Tụi mà thấy anh bị ném quần lên cây ấy

QC che miệng cười. Tôi định nhe răng cười theo thì thấy em nghiêm mặt lại. Tôi im bặt.
– Anh không thấy gì đâu. Tin anh đi
– Có thật không thấy gì không?
– Thật mà
– Thề đi!
– Thề gì?
– Nếu thấy gì sau này anh phải cưới em – QC tỉnh queo.
– Sao vô duyên vậy?
– Không dám hả? – em hếch mặt.
– Dám – tôi lí nhí.

Khi tôi vừa trả lời xong cũng là lúc QC gập bụng cười ngặt nghẹo. Tôi chẳng hiểu mô tê gì sất.
– Này! Có bị con gì cắn không đấy? – tôi vỗ nhẹ lưng em.
– Anh bờm quá đi – cô bé vừa nói vừa ôm bụng.
– Sao bờm?
– Em kịp giữ cái khăn lại rồi, nên làm sao anh thấy được gì
– Trời! Làm hết hồn – tôi đưa tay ôm ngực.
– …
– Ở anh có những sự dễ thương chết người. Đừng đánh mất nó, anh nhé – QC nháy mắt với tôi và quay đầu bước đi.

Tôi đứng như trời trồng, vắt óc lên suy nghĩ về điều cô bé vừa nói.
– Không định xuống ăn cơm à? – em dừng giữa cầu thang rồi nghểnh cổ lên nói với tôi.
– À à! Xuống liền đây…

– Hai đứa làm gì lâu vậy? Chị chờ lâu muốn chết
– Dạ! Tại em tắm lâu đó chị – QC nhoẻn miệng cười.
– Ngồi vào ăn đi cho nóng. Chị mới hâm lại đồ ăn rồi
– Dạ vâng…

– Đây là thịt kho tàu., món thịt gia truyền nhà chị Hà đó. Ăn thử đi
Tôi gắp cho mỗi người một miếng miếng thịt ba chỉ rồi quay sang nói với em.
– Ngon ghê! Đúng là đồ ăn Việt Nam là ngon nhất – QC tấm tắc.
– Phải chan nước thịt vào cơm mới cảm nhận hết tinh hoa của món này
Miệng nói tay làm. Tôi vừa ăn vừa xuýt xoa. QC bắt chước tôi, ăn thử một miếng cũng khen nức nở.
– Chắc em ở đây luôn quá! Chị nấu em ăn nhen – em toe toét cười.
– Ai cho ở mà ở. Suốt ngày trêu chọc người ta – tôi lườm. QC lè lưỡi đáp lại.

Tiếp sau đó, QC thử đến món canh chua cá lóc. Cô bé dùng tất cả những mĩ từ cho món này. Tôi nghe vừa buồn cười mà cũng vừa thương em…

Người ta bảo sống ở nước ngoài là sung sướng, nhưng tôi nghĩ nó chỉ đúng một nửa. Tôi lấy tôi làm ví dụ. Tôi học đại học rồi đi làm ở Singapore. Cơ sở vật chất ở bên này không có gì phải phàn nàn, nên tôi không phủ nhận cuôc sống bên này rất sung túc. Nhưng có 3 thứ không thể nào so sánh được khi ở VN…

Thứ nhất là tình cảm gia đình. Ở tuổi đôi mươi, được đi du học là cả một hạnh phúc lớn lao. Tôi đã rất háo hức nghĩ đến cảnh bản thân sắp được khám phá một vùng đất mới mẻ, được tiếp xúc với những con người hiện đại và được học trong một môi trường có thứ hạng khá cao. Nhưng sang bên này tôi phải tự lo mọi thứ. Nhiều khi thèm một lời an ủi từ bố mẹ đến chảy nước mắt khi đi làm thêm bị người ta mắng oan, nhưng lại không thể. Cũng muốn gọi điện cho nhà nhưng nghĩ bố mẹ sẽ lo nên lại thôi…

Thứ hai là đồ ăn VN. Nhiều khi đi làm về thèm một tô phở nóng hổi muốn chết mà lại không thể. Nếu giờ đó ở nhà, tôi đã vác xe chạy ra ngoài làm một bát. Sau đó, gọi điện thoại cho đám chiến hữu rủ đi café. Đời còn gì đẹp bằng.

Thứ 3 là con gái. Tôi gặp không ít con gái thuộc rất nhiều quốc tịch khác nhau và cũng nghe bạn bè đi nhiều nước khác kể lại. Chúng tôi rút ra một kết luận. So với các nước khác thì con gái VN là nữ tính và dễ thương nhất. Các bạn đang ở một nước mà con gái thuộc hàng top thế giới đấy. Hãy tự hào về điều đó!

Nói thế để mọi người hiểu cái gì cũng có hai mặt của nó. Đừng nhìn qua vẻ bề ngoài mà đã đánh giá. Không đúng hoàn toàn đâu…

Ăn xong, tôi quét nhà còn QC giúp chị Hà tráng bát. Khi tất cả xong xuôi, chị Hà nổi hứng lên rủ.
– Đánh bài không hai đứa
– Cho em chơi với – mắt QC sáng như đèn ôtô.
– Chơi không vậy thôi à? – tôi bĩu môi.
– Thích quỳ hay uống nước – chị Hà cười gian.
– Quỳ đi cho nó xôm – tôi mở cờ trong bụng khi nghĩ đến cảnh QC xin xỏ tôi tha mạng…

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x