Phần 121
Lý Hàn khỏi Âm Dương tháp, lúc này bên ngoài mới trôi qua có bảy ngày. Sở dĩ hắn ra vì hôm nay là ngày phân phát tài nguyên và tranh đấu để trở thành đệ tử chân truyền. Lúc hắn đi từ phòng tu luyện xuống thì thấy trên bàn của hắn có để một cái khay, trên khay là mười viên linh thạch, một đống kim tệ, và ba viên tăng lực đan. Xem ra đây là tài nguyên mà học viện phân phát cho hắn, hắn phất tay đi thu hết mấy thứ này vào trong túi trữ vật rồi đi đến thao trường khu Tụ Linh Cảnh, nơi đó chính là nơi cạnh tranh thành đệ tử chân truyền.

Lúc hắn đi ra thì hắn cần thận, hắn sợ bà điên kia nấp chỗ nào đó rồi nhảy ra đánh lén hắn thì mệt. Nhưng hắn lo xa quá rồi vì Hàn Vũ Liên đã chạy đi thách đấu để trở thành đệ tử chân truyền rồi, sau khi chắc Hàn Vũ Liên không có ở đây thì hắn nhanh chóng đi đến thao trường.

Nhưng trước khi đến đó thì hắn chạy qua chỗ Luyện Khí trong học viện để lấy đồ hắn yêu cầu, sau khi giao 100 linh thạch còn thiếu thì Lý Hàn nhận được hai bộ giáp dành cho nữ, một cây trường tiên. Giáp của Hỏa hạt thì có màu sắc là màu đỏ, áo giáp này đủ sức để chịu một kích toàn lực của Tụ Linh Cảnh trung kỳ trở xuống, lên nữa thì vô dụng. Còn bộ áo giáp rắn thì có màu sắc xanh đen, cái này thì có thể chịu được sự công kích của Tụ Linh đỉnh phong, thậm chí còn có thể chịu được một kích toàn lực của Linh Hải Cảnh. Hắn tính sẽ đem áo giáp Hỏa hạt và trường tiên tặng cho Liễu Mị Nương, còn áo giáp rắn thì hắn để đó vì hắn vẫn chưa biết sẽ tặng ai. Thu hết ba vật phẩm vào trong túi trữ vật, Lý Hàn nhanh chóng đi đến thao trường.

Lúc hắn đến thì chỗ này đã đông nghịt người, không hổ là học viện đệ nhất đế đô. Chỉ tính riêng Tụ Linh Cảnh ở thao trường thôi thì hắn đã đếm được đến gần năm trăm người rồi, cái này còn chưa tính số Tụ Linh Cảnh đang đi làm nhiệm vụ nữa. Linh giả tôn trọng cường giả, khiêu chiến như vậy tự nhiên sẽ thu hút vô số người tới xem, quan sát cũng sẽ có chỗ tốt để tăng lên thực lực của mình.

Lúc hắn đi đến chỗ đệ tử chân truyền Tụ Linh sơ kỳ thì thấy mười chiến ghế được để ở đó và có mười người đang ngồi trên đó. Hắn hỏi thăm thì biết được quy tắc để trở thành đệ tử chân truyền, đó chính là mười đệ tử chân truyền lần trước sẽ ngồi vào mười cái ghế mà Lý Hàn thấy, nếu đệ tử nào thấy mình đủ sức thì có thể chọn một trong mười người để kiêu chiến, nếu thắng thì thế chỗ người bị kiêu chiến. Chỉ cần đến giờ Dậu (17h – 19h) mà vẫn còn ngồi trên ghế thì trở thành đệ tử chân truyền, và mặc kệ khiêu chiến thành công hay là thất bại, đương sự đều có được thời gian nghỉ ngơi 20 phút, tránh cho bất công xa luân đại chiến. Nếu muốn đợi gần kết thúc mới đi kiêu chiến cũng không được vì người ngồi trên ghế phải thắng hai lần bị kiêu chiến mới được tính. Hơn nữa, đệ tử chân truyền cũng có thể kiêu chiến lẫn nhau vì đãi ngộ giữa các thứ tự sẽ khác nhau vô cùng.

– Nghe nói Mã Vân Long vừa mới bế quan đi ra, thực lực lại tăng lên một đoạn, lần này có thể sẽ trực tiếp khiêu chiến Phong Liệt!

– Nghe nói Nam Cung Cực mới ăn được một loại linh thảo nào đó, khiến thực lực của hắn tăng lên một đoạn dài, lần này có thể sẽ khiêu chiến Phong Liệt!

– Dường như Quách Cương cũng luyện Đại Vô Ý Quyền Pháp đến tầng thứ năm, mục tiêu thẳng ngay đứng đầu lần này!

– Xì, Phong Liệt đã ngồi vững vàng đứng đầu đệ tử chân truyền sơ kỳ suốt một năm, ai có thể đẩy hắn rời khỏi ghế?

Xung quanh một mảnh xì xào ầm ĩ, nói lên quan điểm của mình. Lý Hàn nhìn về phía 10 người ngồi trên ghế thì thấy chín người đều nhìn chằm chằm về một người đang ngồi trên ghế góc tận cùng bên tay phải, như vậy xem ra người đó chính là kẻ đứng đầu Phong Liệt!

Đây là một thanh niên khoảng 22 tuổi, bộ dáng khá tuấn tú, cặp mắt luôn híp lại, có vẻ rất không tinh thần. Nhưng Lý Hàn chỉ nhìn hắn chưa quá 1 giây, hắn lập tức có cảm ứng, ngẩng đầu liếc nhìn Lý Hàn một cái, sau đó lại lười biếng cúi đầu, không chút để ý.

Sơ kỳ đệ nhất nhân, quả nhiên bất phàm.

Không lâu sau, năm lão giả bước ra, nói:

– Chúng ta là trọng tài ngày khiêu chiến lần này, dựa theo quy củ, trước khi mặt trời lặn, tất cả đệ tử Tụ Linh sơ kỳ đều có thể phát ra khiêu chiến, bắt đầu đi!

Nói rồi năm lão giả đó nhảy lên năm lôi đài khác nhau.

– Ta tới!

Bỗng nghe một tiếng quát lên, một thiếu niên nhảy lên lôi đài nói:

– Ta muốn kiêu chiến vị trí thứ mười.

Vị trí thứ mười bị điểm danh đáp lời lên lôi đài, hắn chấp tay nói:

– Thạch Thanh Phong, mời! – Trình Hàn, mời!

Người kiêu chiến cũng chấp tay lại rồi hai người thủ thế sau đó lao vào, phát động tiến công.

Bùm bùm bùm, hai bên đại chiến. Không hổ là đệ tử chân truyền, đánh được năm mươi chiêu thì Trình Hàn đã bị Thạch Thanh Phong đánh rơi khỏi lôi đài. Dựa theo quy củ thì Trình Hàn sẽ có 20 phút để nghỉ ngơi, cho nên, nếu còn ai muốn khiêu chiến Trình Hàn, vậy người đó phải đợi thêm 20 phút nữa. Thực lực 10 người đệ tử chân truyền từ thấp đến cao, muốn khiêu chiến, tự nhiên phải bóp “quả thị mềm”. Đa số ánh mắt mọi người đều nhắm vào người Trình Hàn, sẽ không đi khiêu chiến người khác, bởi vậy xuất hiện im lặng ngắn ngủi.

– Ta muốn kiêu chiến Phong Liệt…

Một âm thanh vang lên phá vỡ sự im lặng, mà âm thanh này đến từ người ngồi ghế thứ ba. Phong Liệt bị điểm danh thì không có cảm xúc gì mà bước lên lôi đài, người trên ghế thứ ba cũng bước lên. Người đó là một thiếu niên cao to đạp bước đi ra, một chân đạp xuống, cả lôi đài cũng rung chuyển. Đương nhiên đây là hắn cố ý làm vậy để hạ mã uy với Phong Liệt, nhưng có thể làm được như vậy cũng đủ chứng tỏ hắn không tầm thường.

– Phong Liệt!

– Phí Thanh!

Nói rồi Phí Thanh liền tung một quyền mạnh, hung hăng đánh về phía Phong Liệt. Ở thao trường có thể ra tay toàn lực, trọng tài sẽ ngăn cản vào lúc nguy cấp, những người này tự nhiên có năng lực đó!

Đối mặt với một quyền của Phí Thanh thì trên mặt Phong Liệt không hề có ba động nào, Phong Liệt dùng một bộ thân pháp nào đó trước tiếp lách ra phía sau đối phương, tay phải co lại, đánh ra!

Bùm!

Thân thể cao lớn của Phí Thanh lập tức bị đánh bay vụt lên, lăn đùng ra đất, ụa một cái phun máu, chống người muốn bò dậy, lại lập tức ngã xuống, mất tri giác.

Một quyền!

Chỉ vẻn vẹn một quyền liền đánh gục Phí Thanh!

Lập tức bên dưới vang lên tiếng hoan hô ngất trời, không hổ là đệ nhất nhân mà. Nam thì dùng ánh mắt sùng bái nhìn Phong Liệt còn nữ thì liên tục ném mị nhãn về phía hắn. Kích động qua đi thì mọi người hồi tưởng lại quá trình chiến đấu vừa rồi, Phong Liệt không dùng chiêu thuật hoa hòe gì, càng không dùng võ kỹ gì, chỉ là dứt khoát gọn gàng tới gần người, ra đòn, hóa phức tạp thành đơn giản, lưu loát như mây bay. Bọn họ càng hồi tưởng, càng cảm thấy động tác này vô cùng động tác đơn giản ảo diệu, từ đó có thể thu được vô số dẫn dắt.

Lý Hàn đang đứng xem thì đột nhiên tay áo bị ai đó kéo kéo, hắn quay lại thì thấy một đôi mắt câu hồn, nhìn đôi mắt ấy thì hắn liền biết người này là Liễu Mị Nương. Lúc này nàng đang đeo màng che mặt, Liễu Mị Nương cười cười nói:

– Tiểu ca ca, lại gặp nhau rồi. Huynh có lên kiêu chiến không?

Lý Hàn lắc đầu. Liễu Mị Nương thấy vậy liền nói:

– Vậy huynh đi với ta, ta đang nhiệm hộ tống nhưng không đủ người nên chạy đi tìm huynh.

Lý Hàn nghĩ bây giờ cũng chẳng có việc gì làm nên đồng ý, thấy Lý Hàn đồng ý thì Liễu Mị Nương kéo hắn ra cổng học viện. Trên đường đi thì Mị Nương đã giải thích nhiệm lần này cho hắn nghe, nhiệm vụ lần này là hộ tống một đoàn thương gia vào trong Man Hoang Sơn Mạch để hái thuốc, vì vào Man Hoang Sơn Mạch nên đoàn thương gia này thuê tám người nhưng trước mắt chỉ bảy người nên Liễu Mị Nương chạy đi tìm Lý Hàn. Lúc Lý Hàn đến nơi thì thấy trước cổng đứng khoảng đoàn gồm hai mươi người.

Thấy Liễu Mị Nương dẫn người về thật thì ông chủ đoàn thương gia gật đầu, cao giọng nói:

– Lên Đường!

Lập tức đoàn xuất phát tiến về Man Hoang Sơn Mạch.

5 1 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x