Phần 146
Tu luyên quên thời gian, đã bảy ngày trôi qua. Lúc này Lý Hàn quyết định sẽ quay trở về Thiên Long học viện nhưng Lý Hàn chưa kịp ra ngoài thì Lý Hàn bị Hàn Vũ Liên kêu lại.

– Ngươi cứ vậy mà ra ngoài, không sợ những Linh Thiên Cảnh đó mai phục sao?

– Vậy phải làm sao? Lý Hàn hỏi. – Ngươi đầu tiên hãy để ta ra ngoài trước, sau đó ngươi hãy thu nhỏ cái tháp này để ta mang đi. Như vậy thì an toàn hơn.

Hàn Vũ Liên nói.

– Không được, như vậy quá nguy hiểm. Nhỡ đâu có Linh Thiên Cảnh nào đó nổi điên, hễ cứ thấy ai mà ra tay thì làm sao?

Lý Hàn cự tuyệt ý của Hàn Vũ Liên.

– Nhưng nếu để ngươi ra còn nguy hiểm hơn, với lại ta làm vậy là để trả ơn cứu mạng của ngươi mà.

– Đúng đó Lý Hàn, chàng nghe Vũ Liên nói đi.

Mị Nương cũng góp ý. Mặc dù mấy ngày vừa qua thì hai nàng ở chung khá hòa thuận nhưng về an nguy tính mạng thì nàng đương nhiên sẽ lo nam nhân của mình hơn.

– Ta đã nói không là không.

Nói rồi hắn biết mất, xuất hiện ở bên ngoài hang đá. Lý Hàn cứ để mặt như vậy mà đi. Trên đường ra thì hắn thấy một xác chết, sau khi xem thử thì hắn thấy người này bị một chiêu oanh chết. Lý Hàn không để trong lòng vì hắn nghĩ người này gặp kẻ thù nên vậy nhưng theo đường ra thì hắn thấy càng nhiều xác chết. Điều này làm hắn kỳ quái, hắn vừa đi vừa nghĩ vì lý do gì mà nhiều người chết như vậy.

Tuyệt đối không phải là do mâu thuẫn được vì bảo vật ở phía trước, những người này sẽ tạm thời để thù hận xuống, sau khi tìm được bảo vật rồi mới tính tiếp. Lý Hàn suy nghĩ một hồi thì hắn chỉ ra một khả năng, đó chính là những Linh Thiên Cảnh kia chạy ra, hễ cứ thấy Tụ Linh Cảnh nào là ra tay oanh giết, mặc kệ người đó có phải là mục tiêu họ tìm hay không?

Lý Hàn cảm thấy khả năng này là cao nhất, nhưng nếu như vậy thì những người này thật là quá đáng. Bọn họ không hề có một lòng trách ẩn nào sao? Không thể không nói là Lý Hàn có hơi thiện lương, đối với những Linh Thiên Cảnh đó thì trong qua trình leo lên được độ cao này, bọn họ đã không biết đã giết bao nhiêu người cho nên những Tụ Linh Cảnh này trong mắt bọn họ chỉ là con sâu cái kiến, đừng nói là Tụ Linh Cảnh, cho dù là Linh Hải Cảnh thì trong mắt bọn họ cũng như vậy. Chỉ khi nào đạt đến độ cao như bọn họ thì họ mới xem người đó là người.

Khi sắp ra cửa hang thì Lý Hàn lên tinh thần, chuẩn bị vận dụng Lưu Tinh Thiên Quang Bộ để bỏ chạy và dùng Huyết Tẩu thêm lần nữa. Nhưng Lý Hàn lo xa quá vì bên ngoài chẳng có ai cả. Hiển nhiên những người kia nghĩ hắn đã bỏ chạy xa rồi, không nghĩ Lý Hàn còn ở trong hang nên chẳng ai rảnh rổi ở đây canh chừng cả. Lý Hàn sau khi xác định ở xung quanh không có ai liền nhanh chóng chạy về Thiên Long Thành. Về đến Thiên Long Thành, hắn đi đâu cũng nghe nói về việc hắn dám lấy Liệt Thiên Hoa trước mặt các Linh Thiên Cảnh. Nhưng nội dung câu chuyện thì lại cách sự thật đến mấy ngàn dặm, vốn là hắn chật vật bỏ chạy khi đạt được Liệt Thiện Hoa. Thế quái nào mà từ trong miệng mấy người này lại biến thành một mình hắn đại chiến với tất cả Linh Thiên Cảnh, sau khi đánh bại tất cả họ thì cầm lấy Liệt Thiên Hoa, ung dung bỏ đi chứ. Lý Hàn cười khổ, đúng là miệng đời của thế gian mà.

… Bạn đang đọc truyện Lý Hàn tại nguồn: https://truyen321.info/ly-han/

Sau khi thả hai nàng ra khỏi Âm Dương Tháp thì cả ba cùng nhau về học viện. Sau khi chia tay nhau thì Lý Hàn đi vào biệt viện của mình, bắt đầu tu luyện vì ngày mai chính là cuộc tuyển chọn của đệ tử chân truyền. Qua đến ngày hôm sau, Lý Hàn và Mị Nương cùng nhau đi đến nơi khảo nghiệm đệ tử chân truyền, còn Hàn Vũ Liên thì đã đi trước bọn hắn rồi.

Lúc Lý Hàn đến chỗ chọn đệ tử chân truyền Tụ Linh trung thừa cảnh thì thấy số lượng người ở đây ít hơn khu Tụ Linh tiểu thừa cảnh, chỉ bằng năm phần bên đó. Nhưng hắn cảm thấy chiến ý ở đây cường đại hơn không biết bao nhiêu lần, xem ra những người ở đây đã trải qua nhiều trận chiến mới có được ngày hôm nay. Những người ở đây kích phát chiến ý của Lý Hàn, hắn muốn xem thử coi thực lực của mình là tới đâu.

Lý Hàn quan sát thì mười đệ tử chân truyền lúc trước thì thấy Hàn Vũ Liên ngồi ở ghế thứ tám và hắn cảm thấy khí tức của nàng hơi không ổn định, hắn liền dùng Thiên Nhãn kiểm tra thử thì thấy cảnh giới của nàng từ ngũ trọng thiên đã nhảy lên lục trọng thiên, xem ra nàng đã dùng Thiên Phong Qủa rồi.

Một lúc sau thì năm lão giả dắt tay nhau đi tới, một trong năm người nói:

– Năm người chúng ta là trọng tài của lần kiêu chiến này, dựa theo quy củ, trước khi mặt trời lặn, tất cả đệ tử Tụ Linh trung thừa cảnh đều có thể phát ra khiêu chiến, bắt đầu đi!

– Ta tới!

Ngay khi vị trọng tài kia vừa dứt lời thì một thiếu niên quát to…

– Ta muốn kiêu chiến vị trí thứ chín.

Người ngồi ở vị trí thứ chín không nói lời nào liền này lên đài. Sau khi cả hai chào nhau thì cả hai lao vào đấu với nhau, sau khi đại chiến 300 trăm hiệp thì thiếu niên kiêu chiến thành công đá người ở ghế số chín xuống, trở thành đài chủ nghênh đón người khác khiêu chiến.

Có người noi gương thì lập tức có người làm theo, lập tức chín đệ tử chân truyền còn lại đều bị kiêu chiến nhưng kiêu chiến thành công chỉ có hai người, lần lượt là số mười và số bảy. Lý Hàn nhìn một hồi cuối cùng cũng lên lôi đài kiêu chiến, vị trí hắn kiêu chiến chính là vị trí thứ năm.

Khi thấy Lý Hàn lên đài thì ai cũng nghi luận, hiển nhiên thân phận Linh Dược Sư của hắn đã bị truyền đi khắp nơi.

Đây là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, vác một thanh trường kiếm, vóc người thon dài, có vẻ rất tiêu sái.

Vũ khí Linh giả thường dùng là đao và kiếm, có điều cảnh giới càng cao, các loại binh khí cổ quái kỳ lạ sẽ càng nhiều, tỷ như tán, tháp, gương, thậm chí còn có bút, chỉ cần vung lên, đoạn giang khai sơn, uy năng kinh thiên.

– Tại hạ Liên Đào, mời Lý huynh chỉ giáo.

Thanh niên này chắp tay nói.

– Xin mời!

Lý Hàn cũng chắp tay.

– Uống!

Liên Đào rút kiếm, nhân kiếm hợp nhất, bay vọt tới Lý Hàn.

Tụ Linh tầng năm!

Lý Hàn không sợ, vung kiếm đón nhận. Mặc dù hắn chỉ là tụ linh tầng bốn, nhưng với hai lốc xoáy linh khí thì sức mạnh của hắn đủ sức đấu với Tụ Linh tầng sáu mà không dưới đối phương. Nếu sử dụng hết tất cả thủ đoạn thì ngay cả Tụ Linh tầng tám, hắn cũng đủ sức để đánh.

Leng keng leng keng, hai người ác chiến, trường kiếm không ngừng giao kích, lóng lánh ra từng đốm lửa.

Liên Đào có thể vào vị trí đệ tử chân truyền, đương nhiên là có chỗ bất phàm. Nhưng hiện tại sức mạnh của hắn không bằng Lý Hàn, thì nơi nào có phần thắng?

Không quá mấy chục chiêu thì hắn đã rơi vào hạ phong.

– Theo như lời đồn thì người này được người phụ trách Linh Thiên Các coi trọng, hơn nữa hắn còn là nhị giai Linh Dược Sư. Nếu bây giờ ta chịu thua, bán cho hắn một ân tình thì lỡ đâu mai này có việc cần nhờ hắn giúp thì dễ mở miệng hơn. Với lại, ta cảm thấy hắn còn chưa tung hết sức của mình nên việc ta thua là đều sớm muộn, chi bằng làm vậy thì tốt hơn.

Liên Đào thầm nói trong lòng.

Hắn đột nhiên bắn người lui về sau, thu hồi trường kiếm nói:

– Ta không phải đối thủ của Lý huynh, nguyện thua cuộc!

Ồ, chịu thua?

Lý Hàn nhìn thấy nụ cười chân thành của đối phương, không khỏi hiểu ra, đây là đối phương đang cố ý bán nhân tình cho hắn, không khỏi bật cười. Nếu như hắn thật toàn lực ứng phó, một chiêu liền có thể thuấn sát đối phương!

Nhưng mặc kệ hắn có cần hay không, thì người ta cũng đã đưa ân tình, hắn liền gật đầu với Liên Đào.

Hai người trao đổi võ đài. Lý Hàn liền trở thành đệ tử chân truyền mới.

Sau khoảng thơi gian nghỉ ngơi thì lại có người nhảy lên kiêu chiến tiếp. Nhưng có một điều kỳ quái là không có ai đi kiêu chiến Lý Hàn.

Nhưng mọi người ai cũng hiểu trong lòng, bây giờ Lý Hàn là nhị giai Linh Dược Sư. Mặc dù trở thành đệ tử chân truyền có thể tham gia Long Gia Thịnh Hội nhưng vì vậy mà đắc tội với Lý Hàn, không sợ hắn mời cường giả Linh Hải Cảnh ra chấn giết sao? Đối với lời hiệu triệu của Linh Dược Sư, ai cũng rõ trong lòng cho nên việc gì bọn họ phải đi chọc Lý Hàn để rồi hướng họa vào thân.

Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ.

– Ta tới khiêu chiến ngươi!

Một thanh niên nhảy lên võ đài của Lý Hàn. Hắn vừa mới đi làm nhiệm vụ về nên chưa kịp nghe về lai lịch của Lý Hàn.

– Ta tên Đỗ Long Anh, nhớ kỹ tên của ta, bởi vì không lâu sau đó, danh tự này sẽ truyền khắp thiên hạ!

Người thanh niên này ngạo nghễ nói.

Người này đại khái hơn hai mươi, tu vi Tụ Linh tầng năm, cũng không biết tự tin của hắn là từ đâu tới.

Nhưng chỉ có chính hắn mới biết, kỳ thực hai năm trước hắn chỉ là Luyện Thể Cảnh, chậm chạp không cách nào đột phá Tụ Linh cảnh, nhưng hắn được kỳ ngộ, tu vi tăng vọt, hai năm liền bước vào Tụ Nguyên tầng năm.

Sau khi một bước lên trời, hắn tự nhiên coi trời bằng vung, nhận định năm tiếp theo mình có thể đạt đến Tụ Nguyên tầng mười, lại năm tiếp theo nhảy vào Linh Hải Cảnh, quét ngang thiên hạ tuấn kiệt.

Lý Hàn cười nhạt nói:

– Ngược lại nhàn rỗi cũng tẻ nhạt, liền đấu với ngươi a.

– Làm càn!

Đỗ Long Anh lao tới. Keng, hắn lấy ra trường đao bên hông, ánh đao lấp lóe, hàn khí như sương. Hắn hét lớn một tiếng, múa đao bổ ra, hóa thành một tia sáng lạnh đáng sợ, chém tới Lý Hàn.

Kiếm đi nhẹ nhàng, đao đi hung mãnh, một đao này vừa hung lại tàn nhẫn, cũng có mấy phần trình độ.

Lý Hàn xuất kiếm. Keng một tiếng, mũi kiếm một đường xẹt qua mũi đao, bùng lên hỏa tinh kịch liệt, mãi đến tận chuôi đao, ung dung hóa giải một đao này.

Mũi đao của Đỗ Long Anh cách sườn Lăng Hàn ba tấc, nhưng thế đi đã hết, không còn chút uy hiếp. – Có chút thực lực.

Đỗ Long Anh hừ một tiếng.

– Bất quá, ở trước mặt ta, tất cả những thứ này chỉ là uổng phí thời gian! Ta nhất định sẽ dương danh thiên hạ, bất luận kẻ nào cũng chỉ là đá lót chân trên con đường ta đi tới, chỉ có thể bị ta càn quét vô tình!

Hắn lại công kích, xoạt xoạt xoạt, ánh đao dương động, thanh thế không kém.

Mọi người dưới đài đều không nói gì, bọn họ gặp rất nhiều kẻ cuồng ngạo, nhưng Đỗ Long Anh không phải là cuồng ngạo, mà là tự đại đến ngay cả bản thân có bao nhiêu cân lượng cũng không biết.

Lý Hàn tùy ý chống đỡ, ngược lại phải đến mặt trời lặn thì võ đài chiến mới có thể kết thúc, hắn đánh bại Đỗ Long Anh, sớm hay muộn đều không có gì khác nhau.

Đỗ Long Anh vù vù uống uống, xuất hết tuyệt chiêu, từ trận thế có thể thấy đang chiếm hết thượng phong.

Hắn cho rằng đây là chuyện đương nhiên, đối thủ chỉ là Tụ Nguyên tầng bốn, so với hắn thấp hơn một cảnh giới nhỏ, làm sao có thể ngang hàng với hắn? Loại tráng cử vượt cấp khiêu chiến kia, tự nhiên chỉ có hắn mới có thể làm được.

– Ha ha ha ha, không tồi không tồi, ta thừa nhận ngươi rất tốt, bất quá cũng chỉ có thể chấm dứt ở đây, ta đã quyết tâm rồi!

Đỗ Long Anh cười to, khiến mọi người cảm giác hắn như kẻ ngu ngốc.

Đỗ Long Anh vung trường đao, bày ra một thức mở đầu.

Hắn kỳ ngộ đạt được một môn đao phổ và một bình đan dược, đan dược giúp hắn đột phá Tụ Linh cảnh, tu vi một đường tăng vọt, mà đao phổ cũng không đơn giản, đẳng cấp lên tới Huyền Cấp hạ phẩm.

– Phá Sơn đao pháp!

Hắn hét lớn một tiếng, chém ra một đao, đao khí như rồng, lóng lánh chói mắt, cực kỳ đáng sợ.

Lý Hàn chếch nghiêng mũi kiếm, vận chuyển Phi Lộc kiếm pháp.

Oành!

Kiếm khí va chạm đao khí, bỗng nhiên nổ ra một đoàn tia sáng chói mắt, chỉ thấy đạo đao khí kia bị đập vỡ tan, kiếm khí như cầu vồng, tước lên ngực Đỗ Long Anh, nhất thời, máu tươi bắn ra.

– A… – Đỗ Long Anh kêu thảm một tiếng, bị kiếm khí đánh bay, trực tiếp rơi xuống lôi đài.

“Hít…” Tất cả mọi người hít một hơi lạnh, ung dung thắng lợi Tụ Linh tầng năm như vậy, cũng khiến cho hình tượng của Lý Hàn trở nên cao lớn, để tất cả mọi người đều biết, hắn không chỉ đơn giản là Linh Dược Sư. Còn Mị Nương thì hiện lên thần sắc kiêu ngạo thì người đó chính là nam nhân của nàng.

Khiêu chiến vẫn còn tiếp tục, đại bộ phận mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai võ đài thứ chín cùng thứ mười, hai tên đài chủ kia yếu nhất, đây là con đường tốt nhất chen vào mười vị trí đầu. Khi thái dương xuống núi, mười người đệ tử chân truyền cũng quyết ra. Lý Hàn trở thành vị đệ tử chân truyền mới nhưng Hàn Vũ Liên thì không may mắn như vậy, bị người khác đánh xuống khỏi vị trí này.

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x