Phần 392
Sau khi nghe Nguyễn Bảo Ánh nói xong thì hắn tính hỏi thêm nàng một chút về các cấm địa trong Trung vực nhưng đúng lúc này một giọng nói ôm ôm vang lên bên ngoài cửa.

– Bẩm tiểu thư, bên ngoài có một cô nương họ Tiêu muốn tìm gặp Lý công tử.

Hai ngươi nhìn nhau rồi Nguyễn Bảo Ánh lên tiếng nói:

– Cho nàng ta vào.

Lý Hàn cũng thắc mắc không biết Tiêu Mị tìm hắn là vì chuyện gì, không lẽ nàng ta lại phát tao, muốn được hắn lấp đầy, trong lòng Lý Hàn lại tràn đầy sự ảo tượng.

Tiêu Mị được dẫn vào phòng Nguyễn Bảo Ánh, lúc này sắc mặt nàng nghiêm nghị, không có một chút quyến rũ yêu mị, nhưng quyến rũ của nàng phát ra từ sâu trong xương tủy, dù cho vẻ mặt có đoan trang không biểu tình đi nữa cũng không che giấu được.

– Lý Hàn, gia đình ngươi đã xảy ra chuyện!

Tiêu Mị nhìn Lý Hàn nói.

Bùm!

Lý Hàn một quyền đánh nát bét chiếc bàn, lập tức đứng thẳng lên, mái tóc đen dựng thẳng, sắc mặt đầy kích động, vội vàng hỏi:

– Gia đình ta xảy ra chuyện gì?

– Ta cũng không biết, đây là phong thư do nhà ngươi gửi tới.

Tiêu Mị lắc đầu nói rồi nàng lấy ra một phong thư đưa cho Lý Hàn, Lý Hàn vội vàng mở ra xem, bên trong thư chỉ ghi có vài dòng chữ: “Tần Liên bị người khác bắt đi, nhận được thư lập tức trở về Lý gia”.

Lý Hàn sau khi xem xong thì mắt hắn trở nên đỏ bừng, khí thế toàn thân không giữ lại mà bộc phát ra khiến tường trong căn phòng lập tức xuất hiện vết nứt, hai lão giả bảo tiêu của Nguyễn Bảo Ánh lập tức xuất hiện bên cạnh để bảo vệ nàng. Lúc này Lý Hàn có kích động muốn giết người, thân nhân chính là vảy ngược của hắn, mà Tần Liên chính là người mà hắn yêu nhất.

Hắn lập tức lao ra khỏi phòng, hắn muốn lập tức trở về trấn Vạn Liên nhưng ngay khi hắn vừa mới của phòng thì bị một thân ảnh cản lại. Người đó là thanh niên tuấn mỹ, hoa phục cẩm y, phong độ ung dung, chính là Hạ Nhạc Phong.

Hắn biết được tìn Nguyễn Bảo Ánh đã đi đến Thiên Long Thành nên hắn lập tức đuổi tới tìm nàng nhưng hắn không ngờ vừa mới mở cửa liền thấy Lý Hàn từ bên trong lao ra, cái gọi tình địch gặp nhau sẽ đỏ mắt, Hạ Nhạc Phong vừa thấy Lý Hàn thì hắn cười lạnh một tiếng, nói:

– Tiểu tử…

Nhưng hắn chưa kịp nói hết lời thì hắn thấy một nắm đấm đang phóng to trước mắt hắn, lúc này tâm tình của Lý Hàn đang cực độ hỏng bét nên khi đột nhiên bị người khác chắn đường, hắn không thèm suy nghĩ liền tung quyền, quát to:

– Cút!

Hạ Nhạc Phong bị một đòn này gây bất ngờ nhưng dù sao hắn cũng là con em thế gia nên hắn liền tung chưởng đối chiến nhưng cú đấm là do Lý Hàn dùng hết sức tung ra, Hạ Nhạc Phong làm sao cản được nên hắn bị một quyền này của Lý Hàn đánh bay đi.

Đến khi hắn ngẩng đầu lên thì Lý Hàn đã biến mất, điều này khiến hắn vô cùng bực bội, trên mặt toát ra sát khí nồng đậm nhưng hắn nhanh chóng thu lại vẻ sát khí này lại, hắn sửa sang lại quần áo, bước vào phòng Nguyễn Bảo Ánh, nói:

– Bảo Ánh, nghe nói nàng đã đến đây nên ta lập tức chạy tới!

– Hạ Nhạc Phong, sao ngươi cứ âm hồn không tan như vậy?

Nguyễn Bảo Ánh tức giận nói.

Hạ Nhạc Phong không hề để những lời này này vào lòng, chỉ là dùng ánh mắt si tình nhìn Nguyễn Bảo Ánh, nhưng khi khóe mắt lướt qua Tiêu Mị, hai mắt hắn liền sáng lên, toát ra vẻ kinh diễm.

Vưu vật tuyệt sắc như Tiêu Mị, tuyệt đối là báu vật với nam nhân, nhìn nàng mà có thể không động lòng, hoặc là thái giám, hoặc là không còn xài được nữa.

Hạ Nhạc Phong là con cháu Hạ giai nên tâm trí mưu lược đều coi như thượng thừa, người như vậy tự nhiên không thể dễ dàng bị mỹ sắc dụ hoặc. Nhưng Tiêu Mị thật sự quá đẹp quá yêu mị, làm cho hắn tu tâm mấy chục năm cũng lập tức tan vỡ, sinh ra ý muốn chiếm hữu dữ dội.

Đương nhiên, hắn không dám thể hiện ra ở trước mặt Nguyễn Bảo Ánh, dù sao hắn đánh chiêu bài đau khổ vì tình, lưu luyến si mê Nguyễn Bảo Ánh mà chạy theo nàng khắp thế giới. Chính thê của hắn, đương nhiên phải là nữ nhân có thân phận, địa vị phải xứng đôi với hắn. Còn vưu vật như Tiêu Mị, nhiều nhất chỉ có thể làm thị thiếp mà thôi.

Tiêu Mị thấy Hạ Nhạc Phong dùng ánh mắt tham lam nhìn nàng như vậy khiến nàng cảm thấy chán ghét, nàng liền cáo từ với Nguyễn Bảo Ánh rồi lập tức rời khỏi. Hạ Nhạc Phong thấy vậy liền muốn đuổi theo nhưng vì có Nguyễn Bảo Ánh ngồi đây nên hắn chỉ có thể ngồi im, Nguyễn Bảo Ánh thấy vậy thì trong nội tâm nở nụ cười lạnh, quả nhiên đàn ông chỉ là thứ suy nghĩ bằng cái chân ở giữa nên nàng chửi như tát vào mặt hắn rồi sai người đuổi Hạ Nhạc Phong ra khỏi phòng.

Hạ Nhạc Phong bị Nguyễn Bảo Ánh nói lời không chút nể tình, đuổi đi như đuổi tà khiến hắn cảm thấy vô cùng uất ức, mặt hắn đỏ bừng vì tức giận nhưng vì tổng thể thực lực Thiên Linh Các cao hơn Hạ gia hắn một bậc nên hắn chỉ có thể nén giận, phất tay bỏ đi.

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x