Phần 23
Long bắt đầu thả lỏng, xoay người đứng dậy, tim nó đập thình thịch chờ đợi, vậy là mẹ đã đồng ý cho nó, mẹ tự nguyện dâng hiến cho nó, bên dưới cây hàng vẫn đội quần cứng ngắc.
Long tiến lên giường chờ đợi, bỗng “bịch bịch bịch…” tiếng chân Cẩm Vân chạy đến cửa, Long hoảng hốt giật mình, bật dậy khỏi giường đuổi theo.
“Tách” Long đi được nửa đường thì mẹ đã đến cửa và bật công tắc đèn, căn phòng bỗng sáng trưng: Cẩm Vân quần áo xộc xệch, thở hổn hển, mắt căm phẫn nhìn Long.
Long không còn sự đồng lõa, che dấu, ủng hộ của bóng tối nữa, hiện tại căn phòng sáng trưng khiến phần “thú vật” trong người nó như ngụp lặn đi mất, nó trở nên nhút nhát lạ thường.
Cẩm Vân nhìn nó, tiến đến “Binh…” một cái tát thật mạnh vào má nó khiến nó đau điếng, choáng váng.
“Còn hỗn láo một lần nữa, thì đừng nhận tôi là mẹ nữa”
Long quỳ xuống, ôm lấy chân mẹ: “Mẹ… con xin lỗi… con…”
“Hừ… anh dám làm thế với tôi, có còn coi tôi là mẹ anh nữa đâu”
“Không phải mẹ ơi… con yêu mẹ mà…”
“Điên khùng, loạn rồi, loạn thật rồi, tôi không dạy dỗ anh đàng hoàng nên anh hư hỏng đến mức này”
“Không mẹ ơi… chỉ vì con quá yêu mẹ… nên con mới làm thế”
“Học đâu ra cái thói cưỡng hiếp người khác như vậy? Sau này lớn thêm nữa chắc đi hiếp dâm con gái nhà người ta không chừng, rồi vào nhà đá mà bóc lịch”
“Không, mẹ ơi… con chỉ yêu mình mẹ thôi, không có ý với người khác”
Cẩm Vân vùng vằng, thoát khỏi tay của Long:
“Quỳ ở đó mà sám hối đi, nghĩ lại những việc mình đã làm”
“…” Long im lặng, mặt cúi gằm xuống không dám nhìn vào mẹ.
Cẩm Vân đi ra ngoài, tiến vào phòng tắm, đóng chặt cửa lại, Cẩm Vân đang rất bực mình và phẫn nộ, may mà nàng thông minh đánh lừa Long, hành động kịp thời, không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Phía dưới Cẩm Vân đã ướt đẫm, Cẩm Vân hận cơ thể mình, tại sao nó lại phản ứng một cách trái ngược với tâm trí của nàng như thế, nàng không hề muốn, nhưng tại sao nó lại rạo rực, khó chịu như thế này?
Cẩm Vân xả nước vào phần thân dưới, dùng sữa tắm để rửa đi hạ thể nóng hừng hực của mình, nàng cảm thấy dễ chịu hơn, tay nàng miết nhẹ vào đó, nó đang quá nhạy cảm và khao khát.
Cố lên, ngày mai là chồng về rồi, rồi sẽ được chồng đền đáp, có lẽ xa vợ cả tuần liền chồng cũng đang mong để gặp mình lắm, Cẩm Vân tự an ủi chính mình.
Bước ra khỏi phòng tắm, ngó vào trong phòng, Long vẫn quỳ ở đó mặt vẫn còn hằn lên những vệt đỏ dấu ngón tay, vừa nãy Cẩm Vân ra tay khá mạnh, Cẩm Vân hai tay khoanh trước ngực, mặt lạnh tanh, tiến vào, hôm nay nàng phải dạy dỗ đứa con trai láo xược này mới được, đã mấy lần nó xâm phạm sự tôn nghiêm của mình, xâm phạm nơi riêng tư của một người mẹ, nàng không thể chuyện này tiếp tục xảy ra được, phải phân rõ danh giới giữa mẹ – con.
Giọng Cẩm Vân chua xót: “Tưởng tượng mà xem, nếu như ai đó biết đến việc làm này của con, rồi họ sẽ nghĩ sao về người mẹ này? Có phải họ sẽ nghĩ mẹ dung túng cho con, bao che rồi có khi còn nghĩ mẹ đã cổ vũ, khuyến khích con làm việc đó? Họ sẽ nghĩ mẹ ra sao? Một người đàn bà dâm loạn, lăng loàng, loạn luân, mất nhân tính quan hệ với cả con trai của mình”
“…” Long cúi gằm mặt như sắp khóc…
“Rồi cả xã hội này sẽ đối xử với mẹ như nào, hành xử với con ra sao? Họ biết họ sẽ khinh bỉ, cười cợt, nhạo báng, xúc phạm như nào? Lúc đó mẹ chắc không còn đi làm được nữa, thậm chí chết đi cũng bị xã hội này phỉ báng, bêu rếu mãi không thôi. Rồi có bao giờ con nghĩ đến bố con chưa? Con làm thế bố con sẽ nghĩ như nào? Liệu bố có tha thứ nổi cho mẹ hoặc con không? Bị cả hai người thân thích nhất phản bội, bố con sẽ nghĩ như nào? Nghĩ đi, nghĩ cho kỹ rồi hẵng làm, đừng chỉ vì cái ham muốn nhục dục nhất thời mà con đạp đổ đi hết luân thường đạo lý. Mẹ sẽ tha thứ cho con nếu giờ con dừng lại, trở lại mối quan hệ mẹ – con bình thường, mẹ sẽ coi nó chưa từng xảy ra.”
Long ngẩng mặt lên, nước mắt trào ra, nó đứng dậy ôm lấy mẹ: “Mẹ, con xin lỗi, con suy nghĩ quá nông cạn, mong mẹ tha thứ cho con… huhu…”
Cẩm Vân cũng khóc: “Biết vậy là tốt, từ giờ phải nghe lời mẹ, biết chưa”
Long sụt sùi: “Vâng… ạ”
Trong lòng Cẩm Vân đang rất vui mừng, tính Cẩm Vân thích kiểm soát mọi thứ, như cách mà nàng thích kiểm soát các nhân viên trong phòng Tín dụng vậy.
Ở nhà, giờ đây Cẩm Vân đang dần kiểm soát lại được đứa con trai của mình, nó đang đi quá xa, Cẩm Vân phải kéo nó lại, tạm thời Long đã nghe lời, nhưng Cẩm Vân cũng không dám chắc trong tương lai Long sẽ lại “tái phạm” lại vụ việc như hôm nay hay không.
Có những lúc Cẩm Vân cũng khá lung lay, có một thứ Cẩm Vân rất khó kiểm soát, đó là những phản ứng tự nhiên của cơ thể mình, lý trí nàng đấu tranh mãnh liệt, nhưng cơ thể nàng lại phản ứng một cách trái ngược, nó nóng bừng, nó khao khát, bất kể đó là con trai mình, bên dưới nước nhờn âm ỉ chảy ra.
Cơ thể Cẩm Vân hoạt động theo bản năng, Long giống như một người con trai (Con đực) vậy, khi có một người con trai (Con đực) vuốt ve cơ thể mình thì một người phụ nữ trải đời như nàng cũng không thể nào hoàn toàn vượt qua được những khao khát thầm kín trong cơ thể. Bản năng tình dục sâu kín trong người Cẩm Vân cứ bào mòn dần đi lý trí Vân, có lúc Vân nghĩ: Hay là cứ mặc kệ, đến sao thì đến, giờ muốn lắm rồi…
Có lúc Cẩm Vân từng nghĩ, giá như đó không phải là con ruột mình, là một đứa con nuôi hay đứa cháu trai hay người ngoài thì có khi Cẩm Vân đã buông thả cho Long muốn làm gì thì làm rồi.
Ham muốn trong người Cẩm Vân nó như một mạch nước ngầm, mạch nước ngầm đó cứ chảy vào một cái hồ nước, hồ nước giống như dục vọng của nàng vậy, nước chảy mãi vào đó có ngày nước sẽ tràn ra, càng ngày Cẩm Vân càng thấy khao khát tình dục trong người mình dâng lên quá mạnh, một lần làm tình ngắn ngủi với chồng không đủ để thỏa mãn, Cẩm Vân cần nhiều hơn thế, cần nhiều sự yêu thương, chăm sóc trên giường hơn nữa, chồng không đáp ứng được, nhưng trớ trêu thay con trai lại thèm muốn mình?
Ông trời liệu có đang trêu đùa nàng không? Nàng thiếu thốn, ông trời lập tức ban cho nàng một người khác để bù đắp lại, nhưng chọn đâu không chọn lại đi chọn con trai mình. Giá như ông chồng Cẩm Vân mạnh mẽ lên thêm chút, sức khỏe tốt hơn chút thì nàng đã không phải khổ sở như hiện giờ.
Con trai nàng đang nắm tay nàng, ngủ ngon lành, hai mẹ con đã làm lành và đi ngủ, hiện giờ Cẩm Vân mãi không chợp mắt được, bên dưới nàng, nước nhờn lại rỉ ra… nàng thấy mình thật hư hỏng, chỉ một cái nắm tay của con trai cũng khiến nàng rỉ nước.
Thật không thể chấp nhận cái cơ thể hư đốn này được nữa, nhưng làm sao nàng kiểm soát được nó, nó như bản năng của một người đàn bà thiếu thốn sự chăm sóc của đàn ông vậy, nó mặc kệ nàng đang nghĩ gì, lý trí nàng quyết tâm ra sao, nó cần được thỏa mãn, nó cần được lấp đầy hơn là quan tâm đến những giằng xé trong đầu nàng lúc này.
Một bờ đê mỏng manh (lý trí) có đủ sức để ngăn chặn mực nước (dục vọng) đang dần dần dâng lên trong lòng nàng?
Ngày hôm sau, đúng theo kế hoạch ông Liêm trở về vào gần giờ cơm trưa, Cẩm Vân vui mừng, Long thì giả vờ vui mừng xong sâu trong lòng nó là sự ủ rũ vì Long biết rằng khi bố về thì nó sẽ bị ra rìa, mẹ sẽ được bố chăm sóc, hai người tái ngộ kiểu gì chả mây mưa với nhau, họ sẽ làm tình rất nhiều.
Còn nó thì chỉ biết nhìn xuống cây hàng cứng ngắc của mình mà thở dài, sáng ra cây hàng của nó đã cứng ngắc, mẹ nằm bên cạnh nó chỉ biết mở mắt ra vào ngắm nhìn mẹ, hơi thở đều đều, gương mặt tri thức, thông minh của mẹ làm Long chỉ muốn chồm lên và hôn ngấu nghiến vào đó, vuốt ve nó thật lâu, hương thơm của mẹ cũng thật thích, mũi nó hít hà ngửi mùi thơm từ cơ thể mẹ. Ước gì mẹ là vợ mình thì tốt biết mấy.
… Bạn đang đọc truyện Mối tình mẹ con tại nguồn: https://truyen321.info/moi-tinh-me-con.html
Những ám ảnh về buổi tối bỏ nhà ra đi kinh hoàng ngày nào dần nguôi ngoai, nhưng những ám ảnh tình dục lại đeo bám lấy Long không thôi, đi lên lớp học trong đầu Long lúc nào cũng hiện lên cảnh làm tình nào đó trong phim hoặc nó lại nhớ đến cơ thể mẹ.
Về đến nhà Long đã quen thói, hoặc là chơi game hoặc xem thứ bậy bạ gì đó trên trình duyệt Opera mini, hồi ấy thì Long làm gì đã biết đến chế độ ẩn danh cơ chứ.
Và không có gì bất ngờ khi Cẩm Vân tò mò và vào điện thoại của Long, nàng sử dụng máy tính, điện thoại thường xuyên nên mấy cái trò của con nít làm sao qua được mắt nàng, kiểm tra lịch sử duyệt web của con thì khỏi phải bàn, toàn là những trang web đen, hình ảnh khiêu dâm, phim xxx, truyện xxx…
Cẩm Vân chỉ biết thở dài, Long giống như một quả bom nổ chậm, Cẩm Vân lo lắng: Chả biết lúc nào nó sẽ bị C. A bế đi vì một hành vi bệnh hoạn, lệch lạc nào đó ngoài đường. Những thứ đen tối trên mạng đó có lẽ đã ngấm sâu vào đầu con trai rồi.
Bề ngoài con trai tỏ ra khá ngoan ngoãn, nhưng kết quả học tập và cái lịch sử duyệt web đen tối này đã tố cáo Long. Long không những không cải thiện được gì mà đang dần lún sâu hơn vào những cám dỗ của dục vọng và những trò chơi game vô bổ.
Một quyết định cương quyết lập tức được đưa ra, Cẩm Vân nói với chồng (ông Liêm) vì thấy con quá ham chơi game nên tịch thu điện thoại của Long.
Long buồn bã trở về phòng, nó rất uất ức, vài giọt nước mắt chảy ra, nó đổ xuống giường nằm đó. Giờ không còn gì để chơi cả, học bài ư? Đã lâu rồi nó không có hứng thú gì với bài vở nữa cả. Đọc được vài chữ mắt đã díp lại rồi thì học hành cái gì? Có học lòng nó cũng chả yên, đầu nó chỉ lăm lăm nghĩ về cái điện thoại, về những trò chơi, những chinh phục mới trong thế giới ảo, thi thoảng nó còn vào đọc truyện xxx nữa.
Long buồn bã, đi lên lớp Long liên tục phá hoại, sau 1 tuần bố mẹ phải thương lượng lại với Long khi liên tục nhận được những cuộc gọi từ cô giáo chủ nhiệm phàn nàn về thái độ học tập của Long trên lớp.
Long được phép sử dụng điện thoại dưới sự giám sát nghiêm ngặt của bố mẹ, bình thường không được tự do sử dụng, đến giờ đi ngủ Long lại lôi điện thoại ra, nó đã tìm được vài game tải trên mạng về, nó chả cần thẻ nhớ, cứ có mạng nó lại tải game về, mẹ nó xóa đi, nó lại tải về.
Có đêm Long chơi game cả đêm, đến gần 5h sáng mới đi ngủ và dĩ nhiên hôm sau nó dậy muộn, Cẩm Vân gọi không được vì Long nhắm tịt mắt, có hôm cả 4 tiết học Long nằm ngủ vì ban đêm chơi rất khuya.
Thế rồi bố mẹ đổi chiến thuật, buổi tối sẽ thu điện thoại của Long không cho nó thức khuya nữa.
Long trở nên lầm lì, ít nói, bố mẹ nói gì nó cũng dạ dạ vâng vâng, nhưng rồi nó để đó, vẫn ham chơi như thường, thậm chí chơi mạnh hơn, nó như muốn trả thù bố mẹ vậy.
Bố mẹ bắt Long đi học thêm, nhưng Long nào có nghe theo, đến lớp còn phá phách, nói chuyện chứ chả thèm học hành gì cả.
Bố mẹ lại lôi Long ra nói, càng nói Long càng nhờn, chiến thuật của nó là im lặng, bố mẹ nói gì mặc kệ, nó vẫn im lặng, muốn đánh muốn mắng gì thì tùy, Long trở nên bất cần đời và hận bố mẹ, nó nhiều lúc lại có ý nghĩ bỏ nhà ra đi.
Cẩm Vân ngoài những áp lực trong công việc, về nhà còn phải lo lắng cho đứa con trai tuổi ăn tuổi lớn, không chịu nghe lời, có lúc Vân mắng Long xối xả, nhưng cảm giác Long chả ngấm được chút nào cả: Nước đổ đầu vịt.
Những chiến thuật cứng rắn dần không phát huy tác dụng, Cẩm Vân đau đầu nghĩ những cách khác, làm sao để khuyến khích được Long chăm chỉ học tập đây. Cứ mãi mắng chửi con chỉ làm nó lì hơn mà thôi.
Hôm nay, lại là một cuộc “tâm sự” nói đúng ra là “tra tấn tâm lý” thì đúng hơn, hôm nay chỉ mình Cẩm Vân vào phòng Long:
“Long… mẹ muốn nói chuyện với con”
Long tức tối: “Lại có chuyện gì nữa, bố mẹ mắng chửi con chưa đủ à?”
“Long… sao con lại có thái độ đó với mẹ”
“Thái độ đó là thái độ gì? Con đang rất lịch sự nói chuyện với mẹ”
“Con…”
“Nếu mẹ nói xong rồi thì đi ra đi, con cần yên tĩnh để học bài”
“Hừ…”
Cẩm Vân đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Ông Liêm: “Sao thế em”
Cẩm Vân: “Em hết cách rồi, anh đi mà dạy con đi”
“Con trai tuổi mới lớn, em phải mềm mỏng với nó chứ”
“Anh đi mà khuyên bảo nó, em mệt rồi, đi ngủ đây”
Ông Liêm đứng lên, đi vào phòng Long, một lúc sau ông cay cú, tức tối đi ra khỏi phòng.
Long đang dần tuột khỏi tầm kiểm soát của cả bố và mẹ, không khí trong nhà đang vô cùng căng thẳng, không ai chịu nhún nhường, cứ khi nào bố mẹ tấn công là Long xù lông nhím lên, lui vào phòng thủ theo kiểu im lặng là vàng. Lúc nào bố mẹ mềm mỏng khuyên nhủ là Long à ơi theo kiểu: Dạ… Vâng, bằng mặt không bằng lòng.
Tình hình chiến tranh lạnh trong nhà cứ thế diễn ra thêm vài ngày nữa, giữa phe bố mẹ và Long thì ưu thế rõ ràng là nghiêng hẳn về phe phụ huynh nhưng cho dù bên nào có thắng đi chăng nữa thì cũng dẫn đến mối quan hệ gia đình dần rạn nứt.
Tối hôm nay, Cẩm Vân đành xuống nước, không còn lạ gì với cái cảnh Long đang nghịch điện thoại nữa, lúc Cẩm Vân đi vào Long lén cất điện thoại đi, nhưng với con mắt nhà nghề của Vân thì hành động nhỏ đó sao qua được mắt Vân được.
Vân ngồi ngay sau lưng Long để giám sát Long học bài, Long bị giám sát từ đằng sau, lòng nó không yên, đang dở ván game thì tự dưng mẹ đi vào, có tức không cơ chứ.
Cảm giác có người ngồi ngay sau làm Long có cảm giác bất an, khó chịu Long bắt đầu tỏ thái độ: “Mẹ ngồi đó làm gì, con không học bài được”
Cẩm Vân thấy thái độ của Long tức lắm, nhưng Vân cố nhịn: “Học thế đủ rồi, đi ngủ đi”
“Con chưa đi ngủ, mẹ ngủ trước đi”
“Ngủ đi, khuya rồi học thế thôi” Vân biết chắc là Long chả học hành gì rồi, còn làm màu chăm học.
“Thế mẹ đi ra đi, con ngủ bây giờ”
Bị đuổi thẳng, Cẩm Vân có chút ấm ức, nhưng vẫn nhịn, tiến đến tắt đèn, căn phòng rơi vào trạng thái tối đen. Cẩm Vân mò mẫm, tiến đến vị trí giường của Long.
Long khá bất ngờ, sao hôm nay mẹ lại ở lại phòng nó làm gì?
Khi Cẩm Vân mò mẫm ngồi lên giường Long, Long giật mình, chạy ra ngoài.
Cẩm Vân ngồi đó, thái độ của Long khá khó hiểu, hai người lại xa cách nhau như vậy, Cẩm Vân thoáng buồn, có gì đó hụt hẫng.
Một lúc sau thì Long quay lại: Tách… đèn phòng lại được mở lên…
“Mẹ ngồi đó làm gì… đi về phòng đi để con còn ngủ”
Cẩm Vân cảm thấy nóng mặt, ngay lập tức muốn quát đứa con mất dậy mấy câu, nhưng nắm chặt tay kìm nén lại, miệng lẩm bẩm: Không được đánh… không được đánh…
“Tắt điện đi”
“Mẹ về đi rồi con tắt”
“Không, mẹ sẽ ngủ ở đây”
“Sao ạ…”
Cẩm Vân nói lại rất từ tốn: “Mẹ sẽ ngủ ở đây”
Tưởng con trai sẽ cảm động mà siêu lòng, nhưng không:
“Con không cần, mẹ về mà ngủ với bố đi”
Như bị đuổi khỏi phòng, Cẩm Vân đang vô cùng ức chế, người lựa chọn là nàng, không phải Long, Cẩm Vân hơi mất kiên nhẫn gằn giọng: “Tắt điện đi rồi đi ngủ, không nói nhiều”
“…” Long chỉ biết câm nín nghe theo.
Sau khi tắt đèn, Long mò mẫn trèo lên giường, lần này hai mẹ con có vẻ như tình cảm nguội lạnh, xa cách, hai người ngủ cách rất xa nhau, quay lưng lại với nhau, Long không dám có hành động nào lỗ mãng nữa, Cẩm Vân cũng thấy hơi ngượng khi đứa con trai không còn quấn lấy nàng như mọi lần trước nữa.
Đêm đầu tiên cứ thế nhẹ nhàng trôi qua, hai người thức dậy trong yên bình, không ai có bất kỳ câu nói hay hành động nào cả.
Đêm thứ hai, Long lại tròn mắt khi mẹ cắm chốt ở phòng nó, cắm chốt từ lúc 8h tối giám sát việc học của Long, Long cảm giác không được tự nhiên, ngứa ngáy trong người vì không được nghịch điện thoại.
Đến lúc đi ngủ, đợi mẹ ngủ say, Long lại lôi điện thoại ra nghịch do buổi tối thèm quá không được nghịch, đến giữa đêm khi Cẩm Vân mơ màng tỉnh dậy, thấy chăn hơi động đậy và có ánh sáng từ điện thoại: Cẩm Vân tốc cái chăn lên và Long giật mình lập tức tắt màn hình điện thoại nhưng rất nhanh bị Cẩm Vân bắt được và cầm luôn cái điện thoại để sang bên mình.
Giữa đêm Cẩm Vân không muốn quát tháo làm phá hỏng cả giấc ngủ của mình và con nên nàng lại cố nhịn, cất cái điện thoại sang bên cạnh mình, tránh xa tầm tay của Long.
Hai người lại nằm ngủ, lúc thì mẹ thở dài, lúc thì Long thở dài, hai người rất khó ngủ. Long thì chưa thỏa mãn với việc chơi game và lướt web, Cẩm Vân thì lòng nặng trĩu, nhiều tâm sự không nói ra được, kèm theo cái sự bực mình vì đứa con hư hỏng nữa.
Trằn trọc mãi mới ngủ được, sáng ra hai mẹ con thức dậy với quầng mắt thâm như cú đêm. Hai người vẫn giữ thái độ trung lập, không ai nói với ai câu nào, tình hình chiến sự vẫn khá căng thẳng mặc dù hai mẹ con đã ngủ chung một giường.
Đến đêm thứ ba, Long cảm thấy ngột ngạt, bí bách khi mẹ cứ ở trong phòng giám sát nó. Long đi ra ngoài, giả vờ như đang đi vệ sinh, đóng cửa phòng mình lại, Cẩm Vân cũng không nghi ngờ gì.
Long rẽ phải, gõ cửa một cái rồi tiến vào phòng bố:
“Bố bảo mẹ về phòng đi, mẹ cứ mãi ngủ ở phòng con thế”
Ông Liêm nghiêm mặt nhìn Long: “Bố mẹ đều thống nhất, mẹ sẽ ngủ với con đến khi nào con tự giác học bài và đêm không nghịch điện thoại nữa thì thôi”
“Bố… con không thích ngủ cùng mẹ”
“Kệ, đó là việc của con, nếu con cứ mãi cứng đầu thì mẹ con sẽ mãi ngủ cùng con, đến khi nào con cảm thấy lớn, biết suy nghĩ, tự lập được thì thôi”
Long uất ức đi ra khỏi phòng bố, nó đi xuống tầng 1, Long quyết định ngủ ở sofa, không ngủ cùng ai hết.

Còn tiếp…
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyen321.info, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.

3.6 5 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

1
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x