Phần 7
Tôi thấy cô chủ liếc tôi một cái loằng ngoằn như chớp rồi cô dỗ ngon dỗ ngọt tôi: ông đừng hấp tấp, đàn bà chỉ thích một vừa hai phải, từ tốn nhẹ nhàng, mưa lâu thấm đất, Dục tốc bất đạt, ông cứ rỉ rả chừng các bà xuôi lòng thì trái rụng hái không kịp đấy.
Nói xong, cô thở phào phào, kêu mỏi, hơi ưỡn người ra làm hai bầu vú như muốn xé áo nhảy ra ngoài. Tôi bắt quàng việc này cướp lời nói ngay: ấy, cô đừng vươn mạnh nhỡ cúc áo bật tuột thì rầy rà lắm.
Cô chủ lại liếc tôi một cái và đẩy đưa: cám ơn ông nhắc, nhưng không sao, tôi đã chọn loại khuy tốt, ông chả sợ chúng rớt rơi đâu. Tôi sao nhanh trí thế: nói vậy thôi, chứ tôi nào dám để chúng rớt, phí đi, phải không cô.
Hôm đó, tôi ngồi ăn với cô chủ mà xững đi chẳng thưởng thức gì cả. Cô phải nhắc đi nhắc lại mấy lần, mà ăn nào có ngon, trong tâm chỉ ước ao được ăn hai quả bầu cô đang treo trong áo chắc là no ngay liền.
Tối về, vợ đón thấy mặt tôi rầu rầu, chả hiểu lý do ra sao. Tôi cũng làm mặt ngầu, la toáng lên về bạn. Cô hỏi tôi lâu thật lâu, tôi mới nói nửa sự thật với cô: mình thì thích ăn bầu mà các bố lại đòi bánh chưng, bánh tét.
Vợ tôi ngả ngớn cười to: tưởng gì, có thế mà anh cũng giận. Nhà ta có sẵn bầu, anh ăn một lúc hai quả cũng được và thế là vợ lôi tôi sềnh sệch rất vui: vào đây, em dọn bầu anh sơi. Sợ anh ăn đến ứ cổ rồi không nuốt được.
Tôi líu ríu theo nàng. Vào phòng, tôi nhét vội cái phong bì vào sợi giây đeo quả bầu và khi vợ tôi hớn hở như điên thì tôi bắt đầu tháo giây bầu đề ôm hít hai quả nhủng nhẳng đeo xệ cả ra đó.
Vợ tôi bị nhột rúm người lại, nhưng vẫn nhong nhỏng: ới ới, hít thôi, đừng cắn vỡ toang cả bầu ra thì lần sau lấy gì mà hít. Tôi lảng vảng thấy đang ôm hai trái bầu của cô chủ.
Không biết khi đi ve gái các vị có gặp may mắn, dễ dàng không chứ sao tôi bầm trầy hết sức. Ngay đến người hiện trở thành vợ tôi ngày nay mà tôi cũng trọc đầu, lao đao mãi mới đạt được. Trước nghe các cụ lớn tuổi than “ nhất chặt tre, nhì ve gái “, tôi cho là các cụ nói quá đáng, chứ đàn bà con gái đâu quá khó khăn đến vậy.
Cho nên khi bặp được em và hẹn hò cô ấy đi chơi, tôi láu táu muốn đốt nhanh giai đoạn, xun xoe cầm tay cầm chân, rồi a thần phù hôn đại lên má lên mặt cô ta. Thấy cô thẹn thùng khép nép, tôi nghĩ chắc mẻm đến nơi, nên quơ tay chụp đại vô ngực, bị cô xáng cho một cái nổ đom đóm mắt.
Tôi chợt tỉnh, bàng hoàng thì nàng vùng chạy thoát, tôi phải níu giữ lại, năn nỉ ỉ ôi xùi bọt mép nàng mới tha thứ. Tôi ca bài ca “ ông đi qua bà đi lại “ muốn khản cả cổ, khô cả họng, thê thiết hơn bị bồ đá, nàng mới ngo ngoe dặn: anh mà còn ẩu tả chụp bậy chụp bạ là tui cho rớt luôn.
Khiếp quá, tôi ngồi đâu mọc rễ ra đó, cóc dám nhúc nhích cục cựa thì lúc ấy cô nàng lại gắt: sao bỗng dưng ì ra như đá vậy. Các vị có nghĩ là phụ nữ rắc rối, kỳ cục thế nào không. Tấn công thì bị mắng là bốc hốt mà ngồi im thì bảo là đần độn.
Thì ra nghệ thuật cua gái mỗi người có cách riêng. Phụ nữ thích mềm mỏng và mình càng tỏ ra ngây ngô bao nhiêu thì họ càng thương tội bấy nhiêu. Cho nên lần đó, tôi khóc lên rưng rức thú thật với nàng: anh bị em dằn mặt một lần nên không dám cà rà. Bồ tôi ngày đó (vợ tôi bây giờ) cũng nấc theo: chèn ơi, sao anh hổng nói, tại khi không anh ôm vô chỗ độc làm em quính lên, sợ anh lấn tới.
Rồi nàng ôm chầm lấy tôi, kéo vít đầu tôi giúi vào ngực nàng. Tôi thẫn thờ không hiểu ất giáp gì hết. Nhưng mà dễ dầu gì được nàng cho tựa vô cái chỗ mà tôi mong bằng chết, nên tôi im re cứ lẳng lặng gục vô.
Chao ôi, mùi gì thơm còn hơn Channel # 5, lại êm còn hơn gối bông, mềm còn hơn xu xa và ấm còn hơn bánh ít. Toi giụi giụi hoài, nàng xoa đầu tôi ra rít, âu yếm như mẹ yêu con, tôi thích quá như rúc còn hơn rúc mẹ nũng nịu.
Hôm đó, chẳng cần tôi ngỏ lời “ xin “, cô ấy cũng lẳng lặng “ cho “, cho hết, cho hết, tất tần tật. Tôi như con heo hùng hục bú mớm mẹ, rồi còn bày đặt leo lên bụng cô mà làm gì hổng biết nữa. Đến khi cả hai buông nhau ra thì trời tối mịt tối mù, quần áo hai đứa vất bừa bãi khắp nơi.
Tôi bẽn lẽn như thằng ăn cắp, trong khi nàng hốt hoảng hỏi tôi chưa có kẻng à. Sau này tôi mới biết nàng chọc tôi là hai đứa đã “ ăn cơm trước kẻng “ nên cứ rúc rích cười với nhau mỗi khi nhắc lại.
Bây giờ tôi lại đang ve cô chủ. Cũng thuộc típ người như vợ tôi, vừa đá bóng vừa thổi còi. Tôi mà tỏ vẻ mình là cầu thủ lão luyện chắc là bị phạt việt vị ngay, nên có lẽ tôi phải lạnh lùng và dần dà chinh phục cô mới hi vọng được việc.
Cho nên, hôm sau vào sở gặp cô tôi tỉnh bâng. Tôi lùi lũi đi về chỗ chuồng bò của mình, ơ hờ lôi cái vú xệ sữa của nó mơn mơn kích thích. Cô chủ nhìn vẻ mặt chù bụ của tôi cũng giả lơ.
Khi ai nấy vào đúng yên vị chỗ của họ rồi thì cô chủ dạo quanh một lượt như duyệt binh và xem ai làm, ai nghỉ. Tôi chẳng chú ý làm gì, cứ lo việc của mình. Cô chủ hắng giọng như báo đã đến và đứng trước chuồng xem. Tôi cũng để yên.
Chính cô chủ mở lời trước, hỏi han tôi việc tối qua. Tôi nhấm nhẳng trả lời: được cô cho uống về đầu óc loăng quăng. Bà xã ép uống nước chanh, xoa dầu, bôi vôi vào chưn mong cho tỉnh mà càng thấy nóng ran, nóng rực. Trong đầu lúc nào cũng nhớ lời cô chủ trêu ghẹo về quả bầu.
Cô chủ có vẻ xúc động, tôi rỉ rả kể tiếp: liền đó, tôi đòi ra vườn sờ bầu. Tại tôi loạng choạng quá cỡ, bả sợ tôi té nên thuyết phục ôm tạm hai trái bầu của bả. Chèn ơi, gì mà nó nhăn dễ sợ, sờ muốn ráp rúa cả da bàn tay. Tôi lè nhè chê, bà xã gắt gỏng: tối rồi hổng thấy đường thì rờ tạm cũng được có sao. Tôi nạt ngang bà ta: nói như bà thì nói làm gì, bầu với bí gì mà héo quơ héo quắt, chẳng thấy sướng tay.
Bà vợ cáu nói dỗi: bầu của tôi lâu ngày thì co héo như vậy, cũng tại người ta trồng bầu thì o o bế bế, còn ông thì lo vặt lo vo, bảo sao chúng không sớm quắt queo lại. Rồi bả bỏ đi.
Tôi nhìn lầng quầng trước mắt hai quả bầu khác mướp rụp, vừa to, vừa nặng, vừa láng, vừa thơm. Cả đêm cứ ôm hai trái bầu đó mà ngủ nghê gì được. Cô chủ cười khà khà, thú vị với trò “ mèo bắt chuột “ của tôi. Cô đáp làng xàng: thì treo đó còn đó, hổng bưng lúc này thì bợ lúc khác, có hái xuống đâu mà sợ héo, sợ teo. Có khi nhờ nhử nhử vậy mà bầu còn no, còn núc là khác.
Tôi đã đi được một phần ba chặng đường nên cố theo me gỡ bài cào: nhờ cô chủ giữ hộ, đừng để ai đụng chạm vô, tui thích thứ bầu phải nguyên vẹn, chớ thứ bị măn mó rờ rẫm bầu chin mõm mòm thì ăn thua gì.
Cô chủ cười hắc hắc, ngửa hẳn người. Hai trái bầu căng ra như hai ụ pháo đài, đầu đạn lú nhọn hoắt. Tôi nổi hứng nên nhằm vú bò mà xục bóp liên tục, sữa phún rào rào. Cô chủ khen: hai tay ông vò bóp chắc sướng, ông mà áp dụng bóp bầu thì chúng vỡ tan mất thôi.
Lời nói của cô không làm tôi điêu đứng mà con mắt có đuôi của cô quét làm tôi muốn rụng rời. Con mắt lá răm cay phải biết, thứ đó mà nhai với “ hột vịt lộn “ tè he của cô chủ thì dám say tới cả tuần chưa tỉnh.
Tôi vẫn bóp xùn xùn vú con bò mà mắt thì dán chặt vào đôi mông lù lù cô chủ. Sao mà chúng giống như hai quả dưa hấu bự gắn dính sau đít cổ vậy. Tôi bỗng thấy khát khô cả cổ, nghĩ giá mà được cắn một miếng chắc mát ruột mát gan.
Cô chủ thấy chuyện vãn đã tạm đẩy lui được sự bực bội của tôi nên xun xoe bỏ đi. Dáng cô nhấp nhổm như tay Xì nhảy nhạc rốc, đít ngoáy vung thiên, tôi thấy rõ cơ bắp cô rung bần bật và tệ hại nhứt là mép sịp nổi hằn, coi ngứa mắt và tục tĩu vô cùng.
Trời bắt đầu hầm hập nóng, tôi nghe giữa háng vừa bị ai lận khúc củi vô đó. Tôi phải khệ nệ dạng bớt chưn ra. Con bò bỗng nhiên đánh một vòng quay đít, cái đuôi nó đập phạch phạch vô cái lỗ đen ngòm. Tôi chửi nó: mày chơi gì mà thâm đen thế hả. Con bò ngẩn tò te, kêu be be. Tôi chửi toáng lên: be be con mả mẹ mày, mới trưa đã ngứa…
Nhờ được cô chủ cho phép nên buổi trưa nào tôi cũng mò vào nghỉ tại phòng làm việc của cô chủ. Ở đây có đặt máy điều hòa nên tôi thấy dễ chịu sau những giờ vật lộn vắt sữa với con bò mắc dịch bướng bỉnh.
Chả biết nó có hiểu mô tê gì chăng mà luôn giở giăng giở cuội khiến tôi phát bực. Nó ngủng ngoẳng quay đít òm òm khiến tôi vuột tay khỏi vú nó, dọa mấy nó cũng cóc nghe. Lắm khi bực, tôi lấy dây lôi buộc chặt đuôi nó vào quanh cổ để nó khỏi vỗ bạch bạch vào cái chỗ đen ngòm mất dậy mà nó cứ nhơn nhơn.
Cứ đúng lúc cô chủ lảng vảng gần chỗ tôi làm là con bò lại be be mấy tiếng y như mét thót với cô chủ về hành động tôi phạt nó. Cô chủ cũng bênh nó mới lạ, nên tôi tức muốn chết. Ai đời, cô chủ luôn đổ diệt là tôi ăn hiếp con bò: nó biết gì đâu mà ông chèn ép nó thế. Tôi biết ông buồn tôi nên mượn nó làm chỗ giải tỏa nỗi bung xung.
Tôi cáu gắt lại cô: tôi bực gì cô chứ. Nó ương ngạnh thì tôi phải trị nó, có thế mới thu được nhiều sữa như cô chủ muốn. Sao lại chê trách tôi. Cô chủ lại chen vào: tôi hỏi ông con bò nó ngúng nguẩy thì cũng như đàn bà vậy. Chả lẽ bà nhà lẳng nhẳng rồi ông cũng áp dụng thẳng tay như nó.
Tôi tịt ngòi, nhưng ấm ức. Cô chủ lại ví con bò với phụ nữ, cô có biết cho rằng chính vì tôi luôn nghĩ con bò là cô nên khi nó nhùng nhằng không cho tôi bóp vú là tôi chỉ muốn phết vào đít nó mới nghe.
Các bạn đồng nghiệp thấy tôi thậm thụt vào phòng cô buổi trưa thì có vẻ ganh tị và lời ong tiếng ve bịa ra những điều hết sức rùng rợn. Chả thế mà vợ tôi cũng được nghe bàn tán lọt đến tai nên hoạnh họe tôi phải biết.
Nàng đánh đòn nhẹ lại chuyển sang đòn nặng, có lúc lại giở trò ăn vạ với tôi. Nàng cấm tôi không được đụng chạm đến nàng, tôi lì lợm thì nàng dùng dây tăng cường cột chặt vạt áo, ống quần để tôi không làm ăn, khoắng mó gì được.
Bả chơi lối cột thắt nút chết cứng đến năm, sáu, bảy, mười lần, chỗ nào cũng lù lù như mớ lòi tói khóa nghiến cửa kho đề phòng bọn trộm thăm viếng. Đã thế lại còn nai nịt bên trong, thứ áo nịt gì dầy như mo cau, đụng đến có gờ, có cạnh, y như sờ tấm gôc thì còn nước nôi, thú vị gì nữa.
Trông cô cứ như tượng gỗ bo thêm lớp xi măng cốt sắt cứng phè phè, chẳng còn đường nét của giới nữ chi nữa. Tôi hận lắm vì thiếu bóp măn và thằng em bị cấm vận nên càng bức bách quá lắm.
Chuyện khí tồn tại não thì đàn ông còn làm ăn gì được, nó làm cho tay nào tay ấy mụ mẫm chết tiệt, mặt mũi xà lơ, giữa háng lúc nào cũng đeo lủng mủng cái ô dài ngoẵng mới mệt.
Chả biết cô chủ có toa rập với mụ vợ tôi để hành hạ tôi tai ác mà thời gian gần đây cô diện tưng bừng khiến tôi muốn lăn đùng ra ngay. Nách áo thì xẻ rộng mà bên trong thì mặc dấm dớ ba cái món dệt dệt thêu thêu, nửa mờ nửa ảo làm tôi ấm ách đứ đừ.
Tôi đem ý tưởng này bộc bạch với cô: mấy ông cùng làm chơi nghịch bung tin tôi được cô chủ ưu tiên nhiều thứ nên mụ vợ nhà tôi ghen xanh ghen xao cả lên. Bà ấy cấm vận tôi triệt để, cô chủ lại trêu ngươi làm tôi chết lên chết xuống. Xin cô thương đừng diện những món hiện có nữa, chứ tôi e bị bệnh quá cô ơi.
Cô chủ cười ương ngạnh, dí dỏm bẻ ngược lại: sao ông lại cấm tôi, tôi thích thì tôi mặc sao cũng được, tại ông nghĩ vớ vẩn chứ có phải tại tôi muốn khiêu khích gì ai đâu. Tuy vậy, cô cũng chỉ vẽ khéo cho tôi: sao ông hiền thế, bà nhà là của ông, ông có toàn quyền hành động mà. Bà nhà cột dây cột nhợ gì thì cũng là dây, chả lẽ ông chịu thua không biết dùng dao cắt béng đi sao.
Tôi như người mơ ngủ được xối cho gáo nước để tỉnh. Tôi hiểu ra một điều giản dị như vậy mà đầu óc để đâu không chú ý. Thế mà cũng xưng danh là nam nhi. Tôi lí nhí nói với cô chủ: cám ơn cô đã nhắc nhở, sao tôi lại xuẩn ngu đến vậy nhỉ.
Cô chủ cười lỏn lẻn, nửa như trêu ngươi, nửa như khích bác. Tôi hí hửng ra mặt, chỉ mong sao chóng hết giờ. Cô chủ còn dềnh dang chưa chịu bỏ đi, cứ lắc lia thân hình như chong chóng. Mỗi xung động của cô làm cho cả người cô rung như chuông, hai vú đong đưa như mẹt thóc coi bắt mắt hết sức. Tôi đó đẫn cả người, miệng tớp tớp như cá đớp rong, cô chủ thấy vậy lại trêu: ông lại nghĩ vớ vẩn gì thế.
Chiều về, mặt tôi bí xị, vợ ngạc nhiên muốn hỏi, tôi vờ như không biết. Tôi lẳng lặng vào nhà. Vợ nhắc ăn cơm, tôi cũng ơ hờ như chẳng đói. Tôi đi thẳng vào buồng chẳng buồn thay quần áo.
Tiện tay, tôi nhón lấy con dao sắc dấu biến đi. Vợ thấy tôi làm ngầu thì rón rén đến dọ hỏi. Tôi lờ đi than mệt mỏi, nàng giục tôi đi tắm rồi ra ăn cơm. Tôi hét lên không đói và nằm oặt ra giường.
Vợ vào, tôi vờ ngủ. Nàng hết sờ trán lại sờ lưng, tôi rên hừ hừ như lên cơn sốt. Vợ lăn vào săn sóc, tôi gắt gỏng đuổi đi. Nàng càng cố chen vào, tôi lụ bụ trách: nàng hắt hủi ta, còn hỏi han làm gì. Nàng cấm đoán ta, bắt ta phải nhịn thì ta nhịn, sao lại ép ta phải ăn.
Vợ tôi có vẻ xúc động. Tôi đấm một cú mạnh vào tâm tưởng cô: nàng về phòng đi, để mặc ta. Và tôi quay phắt vào vách như không có chuyện gì. Vợ tôi giùng giằng mà nào chịu bỏ đi.
Đợi một lúc, cô lại ghé nằm cạnh tôi, gác đùi, tay quặp, lôi tôi sát vào. Tôi vẫn đẩy xô, chừng nghe tiếng nàng thút thít khóc thì quay lại mắng: bà thương yêu gì tôi, bà chỉ nghĩ đến mình bà, vợ chồng mà bà nai nịt như ụ phòng thủ. Bà cấm đoán tôi, cả tuần nay tôi mụ cả người, tôi chưa đi kiếm chỗ khác là may cho bà. Bà đừng bắt tôi phải cư xử cứng rắn, bà lui đi, không tôi chẳng giữ được, làm càn bà lại chê trách.
Vợ tôi vẫn nũng nịu. Tôi càng làm cao, nàng càng nhượng bộ. Cuối cùng tôi chẳng cần dùng đến con dao mà chính vợ tự xin cởi các nút cột để giải thoát mọi buộc chặt trên thân.
Nàng loay hoay mãi vẫn không sao gỡ ra nổi vì nút bị buộc chết cứng. Tôi đưa con dao bảo: nàng cột kỹ quá thì gỡ sao cho ra. Hãy cầm lấy dao mà cắt phăng đi cho nhanh. Tôi thấy nàng cởi bỏ áo và lù lù cái nịt vú cồm cộm như manh giáp, tôi phì cười. Chẳng chờ tôi yêu cầu, nàng lòn tay tự cởi cái gông che ngực ra.
Ôi đôi vú nức nở như mời gọi, rung rung như cành liễu, lất phất như trời mưa, hai núm vú nâu sẫm càng làm tăng thêm vẻ tròn đầy của bầu ngực vun cao. Tôi muốn thò tay sờ vào, nhưng cố ngăn làm cao để vợ càng sợ.
Chỉ đến khi vợ lột luôn cả quần thì tôi mới đưa hai tay ra đón. Tôi bảo nàng: vào nằm với anh, đừng bao giờ giở quẻ mà không xong đâu. Lần này anh xí xóa, lần sau anh sẽ chẳng tha.
Vợ tôi nép vào âu yếm, tôi còn lơ ngơ thì vợ đã nắm tay hai tay tôi đặt vào ngực và háng bảo tôi hãy vo bóp đi. Tôi còn băn khoăn e dè thì chính nàng đã dạy cho tôi cách thức phải sờ mó như thế nào.
Tôi thở phào và lan man như đang được sờ vào cô chủ thân yêu của tôi. Vợ tôi nào biết ý nghĩ ma tịt này mà thấy tôi láu táu day vò vú với móc sâu vào lỗ nẻ của nàng thì cười hích hích thú vị: mấy hôm cấm anh mà em cũng hậm hực thiếu thốn chứ có sướng vui hơn anh đâu.
Tôi gạt đi: em đừng nhắc chuyện cũ. Giờ lo vui hưởng của sẵn có trước mặt đi đã. Và tôi vật nàng ra, miệng cán bú nhanh nhảu không kịp cho nàng lách tránh. Chỉ nghe nàng kêu re ré: nhột quá, anh…
Nghĩ chơi mãi trò cù nhầy cù nhưa với cô chủ đã chẳng được sơ múi gì mà còn mệt đầu mệt óc vì dùng quá mức sự tưởng tượng nên tôi phải suy ngẫm thay đổi chiến thuật.
Biết rằng cô chủ ỡm ờ hay chòng ghẹo tôi nên tôi âm thầm bàn tới tính lui để làm sao hễ ra quân là phải đạt kết quả. Tôi ướm ý vợ nhân kỷ niệm ngày cưới của tụi tôi, mời cô chủ đến dự, nhưng vợ tôi gạt phắt vì đã mời là phải mời đông đủ cả bạn đồng nghiệp nữa. Tôi lấy cớ mình đâu có nhiều tiền thì làm sao chi cho hết mọi người.
Bàn qua tính lại, sau cùng vợ tôi chấp thuận bỏ kế hoạch mừng ngày cưới mà chỉ mời cô chủ đến thăm gia đình gọi là trả ơn cô đã nhận cho tôi việc làm. Tôi mừng rơn trong bụng nên sửa soạn tươm tất cho bữa cơm.
Lần đầu gặp vợ tôi, cô chủ khen nàng về vẻ lịch sự và tiếp đãi ân cần, còn vợ tôi thì khen cô chủ vì xem bình đẳng chủ tớ. Riêng tôi xoắn xít mời cô chủ và vợ nâng ly liên tục để bày tỏ lòng biết ơn của gia đình tôi.
Cô chủ một mực từ chối, nhưng vợ tôi có hơi men vào thì ba xí ba tú nói năng ào ào và ép cô chủ mãi. Tôi thấy vui cũng uống dữ. Tiệc tan, ai nấy đều lùng bùng, vợ tôi rệu rạo trước nhất nên cô chủ giục tôi đưa nàng đi nghỉ.
Còn lại, cô chủ và tôi tiếp tục cưa thêm. Càng uống cô chủ càng líu ríu, nhưng trông đẹp hẳn ra, hai gò má hây hây, da thịt đỏ au và phảng phất hơi men nồng quyện mùi son phấn ngửi thơm phức.
Miệng cô chủ thì nói đây là ly cuối cùng mà dây dưa hoài không đứng dậy. Tôi cũng trông gà hóa cuốc đến nơi, nên say đắm nhìn cô. Lắm khi thấy lời nói thiếu chỉnh chu, song cô chủ dường như không chú ý bắt bẻ.
Tôi hề hề nói: lần đầu nghe anh bạn rủ đi bóp vú có lương, tôi bật cười nghiêng ngả. Bóp vú mà không bị ăn bợp đã là may vô cùng còn đòi được trả lương thì có họa là mộng. Cô chủ lừng khừng góp lời: mà đúng thế thật, các ông chẳng đang bóp vú được trả tiền là gì.
Tôi bâng quơ nói vô: nhưng tôi muốn được bóp vú mà từ chối nhận tiền công cơ. Cô chủ xăm xoi nhìn tôi ỡm ờ: ông là chúa nói cong nói quẹo, tôi nói chuyện đứng đắn thì ông lại muốn đề cập đến việc chi đâu.
Càng uống cô chủ càng tỏ sức lôi cuốn, nhiều lúc tưởng là tôi đã ôm chầm lấy cô vậy. Chất cay như khua động trí não cả hai nên cô chủ huyên thuyên nói năng và xê dịch đi lại. Tôi lầm thầm cầu mong cô chủ trượt chân để tôi có cớ đỡ và dĩ nhiên là cố tình chạm vào những nơi tôi đang nhắm.
Còn đang lơ mơ thì cô chủ đòi về, bước loạng quạng chân nam đá chân chiêu. Tôi theo cạnh bên để chực chờ đỡ. Thấy tôi lẽo đẽo theo sau, cô thúc bảo quay vào lo cho vợ đi, còn cô tự chủ được. Tôi vẫn không nghe, cô phải dùng tay xua tôi.
Cánh tay cô vung vẩy làm cô càng không vững. Cô vừa giúi tôi chưa kịp kìm người lại thì đã chới với hụt tay, cô bước xô tới trước, vấp vào mũi giày muốn ngã. Tôi vội vàng đưa hai tay giữ cô lại.
Chính lúc đó tôi cố tình đặt một tay phía trước, một tay phía sau bíu lấy cô. Hơi rượu làm cô mất thăng bằng chao đi thêm mấy cái, tôi vội ôm lấy cô níu lại. Cánh tay phía trước tôi chặn ngang hai bầu ngực cô, tôi lôi giật ra sau, cô chủ ngã tựa vào ngực tôi.
Tôi đang phừng phừng sức nóng của chất cồn mà cũng thấy mát rượi. Dù mới chỉ được chạm vào bên ngoài áo cô mà hai bầu vú cô đã nghe râm ran đè lên làn da tôi làm mơn man nhoi nhói.
Tôi vờ sợ cô chủ rụi xuống nên xiết ôm thêm. Cánh tay tôi giờ ép hẳn lên hai bầu vú cô, chất lụa mịn trơn làm nổi lăn tăn sự tiếp xúc. Cô chủ lè nhè: nào tôi có say mà phải giữ tôi thế. Còn tôi thì phân trần: cô mệt rồi, đừng cố, dựa vào tôi một lúc cho đỡ.
Cô chủ quơ hai tay làm khoảng ngực lượn bơi như sóng. Cơ bắp mềm rục rịch ở chỗ da non phía sau cánh tay tôi. Như phiêu du, tôi chuyển nốt cánh tay phía sau ra trước để phụ giữ cô chủ được vững.
Ở đoạn này, phải nói tôi lưu manh vô vàn. Tôi không dùng cánh tay chặn giữ nữa mà giờ dùng chính hai bàn tay để bụm lên vai cô. Thăm dò thấy cô không trách cứ hay phản đối, thế là tôi rụt tay thấp xuống cốt ụp lấy hai vú cô mà rịt.
Cô chủ chả rõ có hay biết gì không mà êm ru, tôi cứ ôm ngực cô như thế mà đưa lại chiếc ghế gần đó. Một hai cô đòi về, tôi không chịu vì sợ cô bị rầy rà khi lái xe khi uống rượu. Tôi phải khuyên cô ngồi nghỉ bớt hơi rượu hãy về, mãi cô mới nghe ra.
Tôi đặt cô chủ hơi ngửa người nơi chiếc ghế bọc da rồi chạy đi nhúng nước chiếc khăn đem đến lau cho cô. Tôi lau trán, lau mặt, lau má cô và vòng xuống quanh cổ. Tôi chần chừ không biết có nên lau thêm ở đâu để cô mát dễ chịu mà phân vân quá sức.
Tôi ở giữa hai ý, một là nếu không thừa lúc này để thực hiện ý mình thì còn lúc nào may nữa. Giả như cô có cự nự, tôi cũng vờ như muốn săn sóc cô thôi, chứ ngoài ra không có ý gì khác.
Cho nên lưỡng lự vài giây thì tôi cứ vòng quanh chỗ cổ áo cô mà lau đi lau lại. Thấy cô lè nhè những lời gì, tôi vừa lau vừa mở cúc áo cổ ra mà lòn khăn lau trệch xuống dưới. Nước mát làm cô chủ thấy êm nên để yên.
Tôi như tay du kích lấn dần, cứ lau cứ mở thêm hạt cúc áo nữa và lau xịch xuống phía ức. Dần dần đường rãnh sâu chia hai vú đã mở rộng hơn và chiếc xú căng đã lấp ló thì tôi như nín thở.
Làn da trắng muốt cùng với mùi nước hoa và mồ hôi đàn bà, lại thoang thoảng hơi hướm của phái nữ khiến tôi hết còn tự chủ. Tay vẫn xoa lau mà mắt thì nghiến ngấu ngắm vồng ngực của cô.
Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất
Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất
Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)