Phần 6
Rồi những ngày ân ái tuyệt vời của tôi và chị cũng đi qua. Trước khi thi trường ĐHM thì bạn chị cũng lên. Chị và tôi không còn gần gũi nhau được nữa. Cuối cùng thì tôi cũng thi xong trường thứ 3 và ngay chiều đó bố mẹ tôi mượn xe của cơ quan lên đón tôi và chị về. Bố mẹ tôi tặng bạn chị một món quà để cảm ơn những ngày tôi ở đây. Chúng tôi về Ninh Bình và để lại Hà Nội bao kỷ niệm ngọt ngào in đậm trong tâm trí.

Tôi trở về Ninh Bình mặc dù tự tin là mình sẽ đỗ ĐH nhưng do chưa có kết quả nên cũng khá sốt ruột. Cùng thời gian này chị đã chuyển hẳn sang công tác Đoàn và cũng là những ngày cuối cùng của việc học. Chị chỉ lên nhà tôi vào thứ 7 để thi hết khoá. Sau 3 tuần thi thì chị cũng kết thúc khoá học của mình. Trong thời gian này tôi quá rỗi rãi nên chỉ đọc truyện, xem phim cho hết thời gian. Thỉnh thoảng đi chơi loăng quăng với hội bạn cùng lớp để thay đổi không khí. Khi ở nhà hai chị em hay gọi điện tán tỉnh nhau và nói những lời yêu thương thắm thiết. Nói chung đây là khoảng thời gian bình lặng nhất của chị em tôi.

Khi tôi nhớ chị quá bắt xe xuống Tam Điệp hai chị em gặp nhau chốc lát rồi tôi lại bắt xe về. Chị cũng vậy nếu thấy nhớ tôi quá chị lại lên lấy lý do sinh nhật hoặc thăm người này người nọ để gặp nhau. Tôi nhớ hôm đó sau 4 hay 5 tuần sau khi thi ĐH, lúc đó chỉ khoảng 5h chiều. Chị ào về nhà mặt chị hớn hở vui mừng vừa gặp tôi chị đã ôm chầm miệng không nói thành lời:
– Đỗ rồi, Q đỗ rồi.
Bố mẹ tôi đợt này cũng không đi đánh cầu lông vì cũng sốt ruột việc học của tôi nên ở nhà để đợi tin tức. Khi thấy chị nói như vậy nên bố tôi bảo:
– Mai Anh cứ từ từ nói cho chú nghe, thế Q nó được bao nhiêu điểm.
– Dạ Toán 8 điểm, lý 10 điểm và hoá 7,5 điểm em tổng cộng 25,5 điểm và đỗ rồi chú ạ.
– Thế có học bổng không.
– Cháu không biết vì bạn cháu mới gọi về cho cháu. Cháu vui quá nên chạy ngay từ Tam Điệp về đây báo tin vui cho cả nhà.

Cùng lúc đó điện thoại nhà tôi reo. Chú Tuấn ở Ngân Hàng cũng báo tin về cho bố mẹ tôi tin tức tương tự. Bố mẹ tôi mừng quá. Bố tôi gọi điện cho bố mẹ chị báo tin và báo là chị đang ở trên nhà tôi, tối ăn cơm ở nhà tôi. Sau đó chị và mẹ tôi đi chợ mua thức ăn ăn mừng. Bố tôi chạy ra cơ quan để báo cho các chú các bác đánh cầu lông tin tôi đỗ ĐH. Bố mẹ chị bảo tối bố mẹ chị lên chơi và chia vui cùng gia đình. Tôi gọi về quê báo tin cho mọi người và gọi cho tụi bạn. Mọi người đều rất vui mừng vì tôi đạt điểm khá cao. Mọi việc đến với tôi quá đỗi bất ngờ và sung sướng. Lúc ở nhà một mình tôi ngồi mà trong đầu đầy mơ mộng và hoài bão. Thế rồi chị và mẹ cũng về vào ào vào bếp làm cơm. Bố tôi cùng mấy người bạn về cùng ăn cơm chia vui. Ai ai cũng mặt mày mừng rỡ. Chiều hôm đó điện thoại nhà tôi rung liên tục không ngớt. Toàn là lời chúc mừng từ mọi nơi gọi về chia vui với gia đình. Cả nhà ăn cơm trong không khí không thể vui hơn. Còn chị dù rất vui mừng nhưng vẫn nhìn tôi lặng lẽ. Chị biết thời điểm chị em xa nhau đang đến gần. Tôi vô tâm không nhận ra.

Mọi người ăn cơm xong thì chị một mình thu dọn, rửa ráy bát đĩa. Khi bố mẹ chị lên, tôi chạy vào báo cho chị thì thấy chị rưng rưng nước mắt. Tôi hỏi nhỏ:
– Mai Anh làm sao vậy
– Không có gì, Mai Anh vui quá thôi.
Chị quay mặt đi và lau nước mắt. Rồi như không cầm được lòng mình chị chạy vào nhà tắm đóng cửa lại và rấm rứt khóc. Tôi thẫn thờ không hiểu việc gì xảy ra. Tôi quá vô tâm nên không hiểu được tâm sự của chị. Chị càng tủi thân hơn khi biết rằng dù tôi có già hơn chúng bạn thì tôi vẫn chưa là người lớn thực sự và chị hiểu rằng tôi và chị chỉ là một tình yêu đẹp nhưng không có lối thoát.

Sau khi rửa mặt xong chị cũng quay ra và tiếp tục công việc của mình. Thấy chị vậy tôi cũng bắt đầu lờ mờ hiểu ra giọt nước mắt của chị. Thế rồi chị cũng nén buồn và làm mặt vui trở lại. Không thể nào lại buồn trong ngày vui trọng đại của người yêu được. Khi khách về hết nhà chỉ còn bố mẹ tôi, bố mẹ chị, tôi và chị ngồi nói chuyện. Lúc đó, tôi chỉ ước sao đây là buổi nói chuyện người lớn.

Tôi miên man nghĩ ngợi và không theo dõi câu chuyện của mọi người. Thấy tôi lơ đãng chị cấu tôi và tôi mới trở về thực tại. Rồi bác Luân đề nghị thứ nhất là việc chị đã chuyển sang vị trí làm mới tốt hơn, đồng thời hoàn thành khoá học. Mặt khác tôi thi đỗ đại học nên cả hai gia đình đi du lịch một chuyến và bác là người đài thọ để thưởng cho thành tích của tôi. Bố mẹ tôi ban đầu còn ngại, nhưng sau đó bác động viên rồi cũng đồng ý. Cả hai gia đình thống nhất thứ sáu tuần sau sẽ đi chơi đến chủ nhật về.

Ngoài ra còn một tin nữa làm tôi và chị nhói đau là kể từ ngày mai chị sẽ trở về nhà không còn ở nhà tôi nữa. Hai bác cám ơn bố mẹ tôi trong năm qua chăm sóc chị khi chị đi học. Chị lặng lẽ lên nhà thu dọn quần áo, tôi chạy theo lên phòng cùng. Lên đến phòng tôi ôm chặt chị. Chị hững hờ, tôi cảm thấy chị không còn sức lực gì cả. Chị bảo tôi thôi và từ từ lấy quần áo ra để gấp gọn cho vào vali. Tôi luống cuống không biết nói sao. Tôi chỉ biết bảo chị tối nay ở lại chị em tâm sự mai chị hãy về. Chị cười nhẹ, sao tôi thấy nụ cười của chị đầy đau khổ và uể oải. Một nụ cười mà đáng ra chị khóc còn hơn. Cuối cùng chị bảo:
– Đằng nào cũng phải về. Tối nay Mai Anh về cùng bố mẹ luôn. Có gì thì em sẽ gọi cho anh sau.

Đây là lần đầu tiên từ khi chúng tôi yêu nhau chị xưng em và gọi tôi bằng anh. Tôi rùng mình nhận ra chị không còn ở bên mình nữa. Chị nói như một lời giã biệt, như lời nói cuối cùng. Tôi vẫn cứ muốn nứu kéo:
– Mai hãy về, hôm nay ở lại đi. Mai Anh về Q buồn lắm.
– Thôi vẫn phải về. Để ngày mai em về thì em sẽ không về nổi.

Thế là chị bật khóc. Chị khóc thành tiếng nức nở. Chị gục đầu vào vai tôi chị khóc. Nước mắt ướt đẫm bờ vai tôi. Tôi chết lặng như tượng. Miệng ấp úng không biết nói gì. Tay tôi như vô dụng, không cử động. Tôi không còn biết làm gì trong hoàn cảnh này. Người tôi yêu đang khóc. Lần đầu tiên tôi thấy người yêu khóc mà tôi không thể làm gì được. Tôi chợt cảm thấy mình không đáng mặt đàn ông. Rồi cũng phải trở về thực tại. Chị lau nước mắt và ra nhà tắm rửa mặt. Chị ngửa mặt lên trời thở dài và lại cố làm mặt vui.
– Ngày vui của anh mà em khóc. Em thật không tâm lý gì.
– Mai Anh, Q …
Tôi chỉ nói được vậy mà không thốt thành lời. Chị lại tiếp lời.
– Thôi không nói gì nữa, em hiểu. Em phải về đây. Bê hộ người ta vali xuống nhà để người ta còn về. Đừng buồn nhé. Mai em gọi lại cho.

Tôi làm theo như cái máy. Chân líu rúi lại bước theo chị. Đầu óc tôi trống tếch. Chỉ đến khi chị bẹo má.
– Thôi chị về nhé
Và chị nháy mắt tôi tôi mới hoàn tỉnh. Tôi chào hai bác và chị rồi chỉ biết đứng nhìn theo đến khi bóng chị khuất dần. Vậy là từ ngày mai người tôi yêu không còn thường xuyên ở bên tôi nữa. Vậy là ông trời đã bắt đầu bắt chị và tôi phải chia lìa nhau. Các bạn biết không, khác với các mối tình khác sau này tôi trải qua thì mối tình đầu của tôi là trái ngược.

Lại một ngày nữa trôi qua. Tỉnh dậy mà thấy lòng trống trải. Ngoài trời u ám xám xịt hình như chuẩn bị có cơn mưa rào. Nhiều người thích những ngày đầu thu. Tôi thì thấy nó không đẹp lắm. Bàng quả rơi rụng đầy, là rụng khắp nới. Trời ngày nắng ngày mưa. Tôi bật dậy đi đánh răng rửa mặt và gọi về cho chị. Chị nghe máy và bảo chị bận, một lúc nữa chị gọi cho. Gió bắt đầu thổi và có một vài giọt mua bắt đầu rơi xuống rồi một cơn mưa rào ập đến. Tôi co ro một mình dưới tầng một ngồi đợi điện thoại của chị. Tôi ngồi hồi tưởng ngày hôm qua và giận mình sao vô tâm thế. Tôi miên man nghĩ nhưng nói chung chỉ nghĩ những câu nói để chị được vui và những câu hỏi xem chị có nhớ mình không.

Có một vài cuộc gọi đến nhưng không phải của chị mà chỉ là những câu chúc mừng của các chú các bác về kết quả của kỳ thi ĐH của tôi. Sao lúc này tôi không thấy vui gì. Tôi chỉ mong nghe được tiếng của chị. Rồi cuộc gọi tôi mong chờ cũng đến.
– Sao lâu thế để người ta chờ mãi.
– Em bận quá, thế đã dậy rồi à, sao không ngủ cho khoẻ.
– Hôm qua em buồn, em khóc, làm anh không ngủ được. Hôm nay vui chưa.
– Em vui rồi, em cả nghĩ mà. Anh đừng nghĩ nhiều nha.
– Sáng nay ngồi nhớ em quá. Chiều anh xuống nhé.
– Thôi chiều em phải xuống xã. Mấy hôm nay bận chuẩn bị hội diễn.
– Bao giờ anh gặp được em.
– Thứ 6 là đi chơi rồi, thứ 6 mình gặp lại nhau.
– Nhưng anh đang nhớ em quá, anh lo cho em vì hôm qua em khóc.
– Hì hì nghe thấy chưa, em vui rồi, không sao đâu, thế bây giờ ở nhà một mình à.
– Ừ, buồn chết đi được, chỉ nhớ đến em thôi.
– Không nhớ cô khác là được, mai em đi mua cho anh mấy cái quần đùi còn tắm biển nhé.
– Em mua cho anh quần kẻ xanh trắng nhé.
– Ừ, em biết rồi. Thôi em phải đi làm đây, không nói được nhiều đâu.
– Nói tý nữa đi, anh có mỗi một mình đang buồn và nhớ em đây.
– Thôi có người vào rồi, em không nói được đâu.
– Ừ, nhưng lúc nào rỗi lại gọi cho anh nhé
– Ừ, hôm nay gọi em ngọt nhỉ.
– Anh thích gọi như thế. Anh muốn từ lâu rồi.
– Thôi nhé, Yêu anh…
– Yêu, nhớ gọi lại nhé, anh nhớ em nhiều.
– Ừ cho chết.

Thế rồi chị dập máy. Tôi cũng vơi lòng chút nào. Tôi chỉ sợ chị buồn nên bây giờ nghe được tiếng nói của chị là đỡ lo đi phần nào. Vừa rồi ngồi nghĩ bao câu an ủi hỏi thăm, khi chị gọi thì bay biến đi đâu hết. Tôi mỉm cười và đi vào trong nhà tìm xem có đồ gì ăn không. Kiếm được ít cơm nguội trộn với nước mắm, ngồi ăn một mình. Nghĩ về mấy anh sinh viên kể chợt bật cười mình sắp thành sinh viên rồi, sẽ phải ăn cơm nguội nhiều. Đang rửa bát thì chuông điện thoại reo. Chạy ra nghe máy :
– Hì hì, có biết là ai không
– Cứ đùa, sao nhanh thế?
– Trời mưa, hoãn văn nghệ rồi, may quá.
– Mọi người đâu hết rồi.
– Em vào phòng bí thư gọi trộm. Chứ bên phòng thì không gọi được, hôm nay chị đi họp, chiều mới về.
– Em có chìa khoá à.
– Ừ, thế chiều nay định làm gì. Có đi chơi đâu không.
– Đang định xuống em, có được không.
– Thôi đừng xuống, nhưng không trời mưa xuống cũng được.
– Nhớ anh rồi à
– Còn lâu, thôi không cần xuống nữa
– Thôi chiều anh xuống, anh chỉ muốn gặp em ngay bây giờ.
– Thế không gọi H đi chơi cho vui. Đi với H thì cần gì phải gặp em nữa.
– Lại đùa rồi, chiều anh xuống nhe. 4h ra đón anh nhé.
– Nhưng mưa thì thôi, đừng xuống nhé, không về ốm, cuối tuần không đi chơi được.
– Ừ, thôi em đi làm đi.
– Chán rồi à, em đang muốn nói chuyện.
– Anh chỉ sợ em không nói được thôi, chứ bây giờ anh nói đến tối cũng được.
– Thế hôm qua anh có vui không.
– Vui, nhưng khi em khóc anh buồn lắm.
– Chuẩn bị là sinh viên rồi nhỉ.
– Ừ, nhưng không thấy có cảm giác gì cả.
– Là sinh viên, gặp nhiều em là quên em ngay.
– Em còn nói thế thì thôi anh không nói chuyện nữa.
– Em đùa mà. Cứ như ông cụ. Người thế mà mình cũng yêu được.
– Em chỉ đùa linh tinh, anh không thích đâu.
– Thôi có người gọi em rồi, em đi đây.
– Ừ tối anh xuống, yêu em…
– Chụt, thưởng cho người yêu một nụ hôn nè.
– Chụt, hôn lại nè.

Thế là chị dập máy. Tôi vui hẳn lên. Tôi ngồi cầu trời chiều đừng mưa. Tôi lâng lâng lên nhà lôi mấy truyện chưởng ra đọc. Đến trưa mẹ về nấu cơm, tôi đội mưa đi thuê mấy cuốn băng XHĐ về xem. Sao ngày hôm đó lâu thế. Đợi mãi cũng đến 3h, tôi gọi cho mẹ bảo chiều tôi đi ăn với bạn, 7h tối mới về. Mẹ bảo đi lại cẩn thận.

Thế rồi tôi bắt xe và xuống Tam Điệp. Đến nơi chị đợi sẵn. Chị chở ngay tôi đi mua mấy cái quần đùi rồi hai đứa đi chơi lung tung. Mọi buồn phiền nhớ nhung của ngày hôm qua tan biến. Chị đưa tôi tận gần dốc Xây vì chị sợ có người quen nhìn thấy. Đến chõ vắng tôi và chị dừng lại ôm hôn nhau cho thoả mong nhớ. Dù cảm nhận thấy chị có nhiều lo lắng, nhưng vì muốn tôi vui nên chị không thể hiện ra. Tôi và chị cứ đi chầm chậm và thưởng thức vị ngọt tình yêu. Rồi trời cũng tối dần, sợ bố mẹ lo, chị chở cho tôi ra bắt xe về. Chúng tôi tạm biệt mà không muốn rời nhau. Về đến nhà một lúc, chị gọi điện hỏi về chưa, tôi trả lời về rồi và dặn 11h30’ tối lại gọi nói chuyện tiếp. Sao ngày đó nhiều chuyện thế, tôi cũng không biết mình và chị nói chuyện gì, cứ hết chuyện nọ đến chuyện kia không dứt ra được. Các ngày sau cũng thế, cứ rỗi chị lại gọi điện cho tôi hai chị em tâm tình thủ thỉ nhớ nhớ yêu yêu.

Đó là buổi sáng đẹp, trời nắng nhẹ. Chiếc ô tô 7 chỗ đỗ trước cửa nhà tôi. Trên xe đã đầy đủ thành viên chỉ còn thiếu gia đình tôi. Hôm qua trước khi đi, bố tôi và bác Luân đã nói chuyện kỹ càng. Đoàn gồm có bố mẹ tôi, tôi, bố mẹ chị, chị và em gái chị cuối cùng là 2 bố con chú lái xe. Em gái chị và con chú lái xe đều còn nhỏ. Lan con chú lái xe mới 6 tuổi và Quỳnh Anh em gái chị 11 tuổi. Tôi và mẹ mang hành lý ra để đằng sau xe. Bố tôi thì nói chuyện và gửi nhà nhờ hàng xóm trông hộ.

Lên xe, tôi và chị với Quỳnh Anh ngồi băng ghế cuối cùng. Bác Luân ngồi cạnh chú lái xe còn bố mẹ tôi và bác gái với Lan ngồi băng ghế giữa. Xe chuyển bánh khoảng hơn 8h mọi người đều trong tâm trạng thư thái và háo hức. Nói chung năm nào tôi cũng được theo bố mẹ đi tham quan với cơ quan nhưng lần đi này ít người hơn và dĩ nhiên có người tôi yêu đi cùng. Chị vẫn như thường ngày, chiếc quần jean bằng vải kaki vàng nhạt. Chiếc áo sơ mi kẻ trắng xanh và trang điểm nhẹ nhàng. Không ai bảo chị đã 23 tuổi vì trông chị chỉ như mười chín đôi mươi. Chị trẻ rất dai, về sau này và cho đến tận bây giờ mặc dù đã qua bao nhiêu năm nhưng phom người và dáng điệu chị vẫn không khác gì lắm, có chăng chỉ là vẻ mặt và nước da sạm đi theo năm tháng. Có lẽ chị sinh ra đã được trời ban tặng cho như vậy.

Chiếc xe lao vun vút trên đường để lại đằng sau nó mỗi điểm đi qua là đám bụi nhỏ. Mọi người nói chuyện rôm rả. Bố tôi, bác Luân và chú lái xe toàn nói tình hình chính trị xã hội thế giới. Mẹ tôi và bác gái thì hỏi nhau chuyện quần áo, nhà cửa một lúc rồi chắc do say xe nên không nói gì và nghiêng về phía bố nằm im. Hai đứa nhóc thì nghịch như quỷ trên xe. Còn tôi và chị thì ngồi im không nói. Nếu có nói toàn câu vô duyên chả đâu vào đâu. Chị lấy ra chiếc Sony Walkman và nghe nhạc một mình. Chị ngồi giữa tôi và Quỳnh Anh nên một lúc ngả đầu vào phía tôi nhắm mắt và thưởng thức nhạc. Tôi ngồi im tận hưởng mùi thơm toát ra từ người chị. Tôi cấu chị hỏi thầm:
– Hôm nay xịt nước hoa à.
– Ừ thơm không
– Loại khác thì phải
– Tinh nhỉ, mới được tặng
– Ai vậy.
– Hỏi làm gì, bồ tặng.

Tôi thò tay xuống mông chị cấu chị một cái thật đau cho bõ ghét. Chị nhăn nhó dứ dứ quả đấm vào mạng sườn tôi. Rồi cả xe chỉ còn bố tôi bác Luân và chú lái xe nói chuyện. Mọi người chìm vào giấc ngủ. Chị dựa vào tôi ngủ ngon lành. Hai bé gái sau một lúc nghịch ngợm cũng lăn ra ngủ hết. Không biết bao nhiêu lâu chắc khỏng 1 tiếng gì đó thì tôi thấy bác Luân đánh thức mọi người :
– Dậy thôi, gần đến nơi rồi. Đi du lịch và ngủ hết thế này.

Mọi người choàng tỉnh dậy. Đầu tiên là hai em bé khi chúng nhìn thấy biển xanh phía trước và bé Lan hét toáng lên :
– Biển kìa, biển kìa, chúng ta đi tắm biển đi chị Quỳnh Anh.

Cả xe cười ầm lên vì sự ngây thơ của nó. Rồi xe cũng đến bãi biển Sầm Sơn. Bác Luân chọn một khách sạn của nhà nước nằm ngay sát biển. Vì thời gian quá lâu rồi nên tôi không còn nhớ tên của nó, sau này tôi chưa một lần quay trở lại Sầm Sơn. Khi nhận phòng thì có 5 phòng tổng cộng. 3 phòng tầng 2 cho vợ chồng bác, bố mẹ tôi và bố con chú lái xe. Hai phòng tầng 1 1 phòng cho tôi và 1 phòng cho hai chị em. Nói chung cũng có ý kiến về việc chọn phòng vì sợ lãng phí quá, nhưng bác Luân gạt đi, bác muốn đi chơi là phải vui vẻ và thoả mái. Chúng tôi về phòng thì đã hơn 10h. Mọi người hẹn nhau 11h30’ thì tập trung lễ tân đi ăn trưa. Về đến phòng tôi thay bộ quần áo đang mặc bằng quần đùi chị mới mua cho và chiếc áo phông mới được tặng. Được hơn 10 phút, tôi đang định sang phòng chị thì có tiếng gõ cửa. Tôi ra mở cửa:
– Đang làm gì thế. Đẹp trai ghê.
– Vừa mới thay quần áo đang định sang phòng em.
– Ở đây dùng tên thôi không lỡ mồm thì chết.
– Ừ vào đây, Quỳnh Anh đâu.
– Nó với con Lan chạy đi chơi rồi.

Chị bẽn lẽn vào phòng và ngồi xuống ngay đầu giường. Tôi ra ngoài khoá cửa phòng lại
– Khoá làm gì, để cho mát
– Ngộ nhỡ ai nhìn thấy thì sao
– Sợ à. Có làm gì đâu mà sợ
– Thôi cứ khoá cho chắc.

Tôi khoá cửa và ào vào bên chị
– Cho anh ôm một cái, ngồi trên xe khó chịu quá
– Thôi, người em đang bẩn

Không để chị nói tôi ôm và vật chị xuống giường. Tôi đặt lên miệng chị một nụ hôn để cho thoả cả tuần không gặp. Tôi đang định cho bàn tay đi du lịch thì chị cầm chặt và bảo không được. Tôi lại ôm chặt chị và thưởng thức hương thơm toát ra từ làn tóc.
– Hôm nay sao ít nói thế.
– Có nhiều người, em không thích.
– Đi chơi không vui sao.
– Người ta đang mệt mà anh cứ nói.
– Thôi cho anh xin lỗi.

Chị rúc đầu vào dưới cằm tôi và nằm im. Ngoài sân thoáng có tiếng hai đứa nô đùa. Tôi và chị quay về thực tại. Chị bảo, thôi chị về phòng thay quần áo còn đi ăn. Tôi bảo còn sớm nhưng chị dứt khoát về. Tôi cũng không cố nứu giữ, vì sợ chị buồn. Nhưng khi chị đứng lên thì tôi lại ôm và cố hôn một lần nữa. Tôi ôm chặt chị và nói :
– Em không thích à. Sao có vẻ buồn vậy
– Không phải tại em mệt hình như đang say xe.
– Để anh ôm em lúc nữa
– Thôi để em về phòng. Em sợ ai biết thì chết. Để tối anh nha.
– Ừ.
– Thôi, bỏ em ra để em về, em có đi đâu đâu mà sợ.

Tôi thả chị ra. Chị chỉnh sửa lại quần áo và mở cử ra khỏi phòng. Chị về phòng mình, tôi nằm vật ra giường cho thoải mái. Thế rồi tôi thiếp đi lúc nào không biết. Tận lúc thấy cửa đập ầm ầm mới tỉnh dậy, mọi người gọi tôi đi ăn cơm.

Mở cửa ra một làn gió biển thổi vào. Trước mắt tôi là một người con gái khác hẳn. Tôi ngơ ngác và nhìn không chớp mắt. Chị hiện ra điệu đà trong bộ váy trắng tinh khôi. Má ửng hồng và nhìn tôi e lệ. Tôi chưa bao giờ được thấy chị trong điệu bộ như thế này. Gió thổi làm cho chiếc váy ép chặt vào đôi chân chị để hiện lên đường cong sống động đầy nữ tính. Má ửng hồng và đôi mắt pha chút ngượng ngùng của chị lúng liếng nhìn tôi. Chưa bao giờ tôi thấy chị lại đẹp như vậy. Hồn vía tôi như thể thoát ra khổi cơ thể và chạy quanh chị ngắm nhìn. Tôi ngây người ra. Chị lấy tay vẫy vẫy trước mắt để đưa tôi về thực tại.
– Em đẹp quá.
– Suỵt Quỳnh Anh nghe thấy giờ.

Tôi vẫn chưa hoàn hồn. Chị cười bẽn lẽn.
– Lạ quá à. Mặc thế này đẹp không.
– Đẹp tuyệt.
– Thôi đi ăn đi. Nhìn cái mắt dê chưa kìa.
– Đẹp thì bảo đẹp lại còn không cám ơn.
– Đúng là đồ nịnh đầm. Đi mau không mọi người chờ. Ngủ chương mắt ra nên hồn vía bay hết rồi.

Chị nhún nhẩy dắt tay Quỳnh Anh đi trước. Tôi đi sau chị và ngắm nhìn. Tôi mỉm cười thầm nghĩ sao mình lại có diễm phúc vậy. Khi ra đến lễ tân thì mọi người đã ở cả đó rồi. Chị đổ tội cho tôi là ngủ quên nên ba chị em ra muộn. Tôi chỉ cười và theo mọi người lên xe đi ăn. Cả bữa ăn là những câu chuyện vui rôm rả. Sau bữa ăn bác Luân nêu kế hoạch đi chơi cho mọi người nắm được.

Tôi chỉ nhớ đại loại: Chiều hôm đó mọi người cứ tự ý đi chơi đến 4h, 4h30’ thì về để đi tắm biển, hôm sau đi thăm hòn Trống Mái, đền Độc Cước, Cô Tiên, Vọng Hải đài chiều về tắm tiếp. Sáng hôm chủ nhật thì mẹ tôi và bác gái sẽ đi chợ mua sắm, ăn trưa xong cả đoàn về nhà bác Luân ăn tối rồi chú lái xe chở cả nhà tôi về.

Ăn xong chú lái xe, bố tôi và vợ chồng bác rủ nhau đánh bài. Mẹ tôi hình như vẫn còn mệt nên cho hai đứa bé đi ngủ. Tôi và chị rủ nhau đi chơi bãi biển. Chúng tôi đi thật xa khỏi khách sạn và tung tăng nắm tay nhau trên bãi biển. Biển vào thu gió mát dịu. Ánh nắng vàng nhưng không chói chang. Chị bỏ dép đi chân trần. Chúng tôi tay trong tay vừa đi vừa tránh sóng biển. Thỉnh thoảng chị nhìn thấy những vỏ ốc nhỏ chạy nhặt ngắm nhìn và khoe với tôi. Đó là khoảng thời gian tuyệt vời. Chúng tôi đi đến tận gềnh đá cuối bãi. Chọn một chỗ ngồi không có ánh nắng chiếu vào. Chị tựa vào vai tôi mơ mộng. Ngoài kia tiếng sóng biển rì rào nhẹ nhàng vỗ ghềnh đá. Tôi ôm xiết chị để cảm nhận bờ vai mềm mại.
– Anh thấy em mặc váy có đẹp không.
– Ừ anh rất thích.
– Cứ như thế này mãi thì sướng nhỉ.
– Thích thật nhưng làm gì có tiền.
– Chả lãng mạn gì cả.
– Cho anh hôn một cái.
– Không cho.
– Không cho cũng hôn.
– Anh đừng có ăn hiếp em.

Tôi nâng cằm chị lên và đặt nụ hôn nhẹ vào bờ môi chị. Một sự ngọt ngào chảy đều trong cơ thể chúng tôi. Thời gian cứ trôi qua trong tiếng sóng rì rào.

– Tối nay mình đi chơi biển tối đi.
– Ừ ở đây thì chỉ có đi chơi thôi, ăn xong rồi xem.
– Ừ anh sợ mọi người cũng đi dạo thì không còn tay trong tay được nữa.
– Chán thật, nhất là cái Quỳnh Anh, lúc nào cũng lúc nào cũng kè kè, như mật thám.
– Em thích đi với chị mà lại bảo nó là mật thám
– Anh thích thì tối nay rủ nó đi cùng
– Thôi lại dỗi rồi.

Cứ thế chúng tôi nói chuyện mãi đến lúc có ánh nắng chiếu vào. Tôi và chị lại rủ nhau về khách sạn. Về đến nơi cũng gần 2h. Cả khách sạn vắng ngắt vì mọi người đi ngủ hết.
– Em lên xem mọi người đâu hết rồi. Anh về phòng nhé.
– Ừ tý nữa xuống nhé.

Tôi vừa ngồi chưa đầy 2 phút thì đã có tiếng gõ cửa. Mở cửa ra chị lẻn ngay vào phòng.
– Bố mẹ em đang đánh bài với bố anh và chú T.
– Mẹ anh và hai đứa đâu.
– Ngủ ngon rồi gọi cửa không thấy trả lời thế là em xuống ngay.
– Mình đi ngủ đi.
– Em không thích.

Chị quay lại, tôi thấy má chị ửng hồng. Từ đằng sau tôi ôm lấy eo chị. Chi ngẩng mặt lên tôi đặt vào môi chị một nụ hôn. Tôi nhẹ nhàng bế chị lên tay và đặt chị xuống giường. Chúng tôi quấn vào nhau dường như cơ thể hai đứa được gắn liền với nhau ở đâu đó. Một lực hút đặc biệt nào đó kéo chúng lại với nhau. Tôi bắt đầu hôn lên tất cả khuôn mặt chị. Hôn trán, hôn mũi, hôn tai rồi hôn lên làn tóc. Tôi dụi vào làn tóc thơm dụi của chị. Chị cũng đáp trả rất mãnh liệt. Chị đẩy nhẹ tôi ra:
– Từ từ anh, em muốn anh thấy cái này.

Tôi ngừng hôn và chị đứng dậy. Chị quay lưng về phía tôi chị đưa tay lên và bắt đầu cởi khuy bộ váy của mình. Tôi cảm thấy như giấc mơ của mình đang tiếp diễn khi nhìn những ngón tay mảnh dẻ đáng yêu của chị cởi dần từng chiếc khuy từ trên xuống dưới. Khi đã cởi hết chúng, chị kéo cho bộ váy trật khỏi vai rồi thả cho nó từ từ rơi xuống. Chị như một con côn trùng lột xác.

Chị mặc một cái áo lót màu trắng và một chiếc quần lót màu hồng dưới làn váy ấy. Chị nhẹ nhàng lần tay cởi cái khuy áo lót và thả để áo rơi xuống sàn. Rồi chị nhẹ nhàng cởi chiếc quần lót. Chị làm rất chậm. Tôi có cảm giác như ngừng thở. Chị từ từ quay lại, đôi mắt long lanh dò xét tôi và hai má hồng rực vì sự mạnh dạn của mình. Mọi chuyển động của cơ thể chị tôi nhìn không chớp mắt. Những ánh nắng xuyên qua ô lấy sáng chiếu vào cơ thể chị. Cả cơ thể chị tắm trong ánh sáng dìu dịu, thân thể của chị ánh lên như da thịt sơ sinh khiến tôi thấy mê hồn. Khi chị cử động – và chị cử động nhẹ đến mức hầu như không thấy được – những chỗ sáng tối trên người chị đi động thật tinh tế.

Khối tròn trịa căng phồng của cặp vú, hai dầu vú nhỏ xíu, chỗ lõm vào ở phần rốn, cặp xương hông và đám lông mu, tất cả đều tạo nên những bóng đổ li ti lấm chấm mà hình dạng của chúng liên tục biến đổi như nhưng gợn sóng lăn tăn trải dài trên mặt hồ phẳng lặng. Chị quá đẹp. Trần truồng, và chị nhẹ nhàng quỳ cạnh giường, chị nhìn tôi.

Chị nhẹ nhàng cởi chiếc quần đùi và quần lót của tôi. Đì cặp nhũ hoa vào đầu gối tôi và tay nhẹ nhàng cầm vào con cu của tôi. Chị hôn lên nó say sưa. Tôi như tỉnh như mê. Tôi như lạc vào cõi tiên. Tôi thưởng thức sự sung sướng đến tột cùng. Tôi cởi nốt chiếc áo vướng víu trên người. Tôi kéo chị đứng dậy và bắt đầu hôn. Tôi hôn lên bờ vai, hôn lên bầu ngực và hôn lên hai bên hông chị. Chị vẫn đứng và tôi từ từ quỳ xuống. Tôi hôn lên đôi chân ngọc ngà và cuối cùng hôn vào tam giác nhỏ.

Chị ôm gì đầu tôi vào đó. Tôi say sưa như quên hết mọi thứ trên đời. Rồi tôi nhẹ nhàng đặt chị xuống giường. Tôi lại quỳ xuống và hôn lên khe suối nhỏ. Nó ướt át ấm nồng và cong lên đón nhận những nụ hôn của tôi. Tôi càng ngày càng hôn mạnh bạo hơn và chị quằn quại trong đam mê sung sướng. Tôi trườn lên và tôi cho vào chị. Tôi và chị dập dìu trong hoan lạc. Tôi đưa đẩy và chị hưởng ứng đón nhận. Chị nấc nhẹ mỗi lần tôi mạnh mẽ. Và rên lên không toát thành lời. Tôi đam mê và tôi bùng nổ. Chị ôm chầm kẹp chặt thân thể tôi. Chúng tôi kẹp cứng nhau và chìm trong im lặng.

Chúng tôi hôn nhau và không muốn rời nhau. Có tiếng ô tô và tiếng người lao xao làm chúng tôi hồi tỉnh và tách nhau ra. Chị mãn nguyện và nằm kê đầu lên ngực tôi. Tôi nằm ngửa và nhìn lên trần nhà. Ôi sao mà sung sướng thế.
– Hôm nay em đã làm anh không thể sung sướng hơn.
– Thật không, em xem phim và bắt chước, anh có thích thế không.
– Thích, lúc đó em đẹp lắm.
– Ừ đừng nói nữa, em thấy anh xảo mép lắm
– Em đẹp tuyệt vời, anh nói thật.
– Em không tin, anh thoả mãn anh nói thế
– Mình đi tắm và tiếp tục nữa đi.
– Không gần 3 rưỡi rồi, sao tham thế
– Anh đang mướt mát mồ hôi đây
– Em thích thế, đi tắm đi.

Chúng tôi vào nhà tắm và kỳ cọ cho nhau. Rồi chúng tôi đi ra mặc quần áo. Chị mở cửa và ngó ra ngoài. Không thấy ai chị để yên cửa mở và vào ngồi cùng tôi nói chuyện. Tôi và chị nói chuyện đến tận lúc có tiếng mẹ chị gọi chị chuẩn bị đi tắm biển. Tôi hôn chị vào trán và cho chị về phòng chuẩn bị.

3 1 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x