Phần 8
Tối hôm đó và mấy ngày tiếp theo bố mẹ tôi đi suốt ngày, một phần đi đòi tiền cho mượn cũ và đi vay mượn chỗ còn thiếu để thứ 4 bố tôi phải lên Hà Nội giao tiền còn lại. Vì bạn chú Tuấn cần tiền gấp để đi nước ngoài nên họ mới bán giá khá mềm. Nhà thì bố mẹ tôi đã nhận và nhờ chú Tuấn tổ chức sửa qua loa cho tôi.

Thực ra khi lên đến Hà Nội thì tôi thấy căn nhà tương đối hoàn hảo để ở. Chú Tuấn chỉ có sơn sửa lại, lắp đặt máy bơm nước và thay sửa một ít đồ điện, lắp rèm cửa …. Nên đến hôm tôi lên cơ bản hoàn tất rồi. Trong thời gian đó tôi và chị ít liên lạc, mỗi ngày chỉ gọi được tý điện thoại vào buổi chiều. Công việc gia đình và việc chuẩn bị học làm tôi phân tâm nhiều nên chỉ tối đến khi nằm một mình thì mới thấy nhớ chị. Tôi cũng kể qua cho chị biết chuyện mua nhà và nói với chị lịch lên Hà Nội thay đổi, sáng thứ 5 tôi phải lên trường rồi.

Sáng thứ tư bố tôi đi rất sớm. Bố lên ngoài việc trả tiền thì còn việc đi mua sắm cho tôi giường chiếu, bàn ghế và chiều lại phải về vì hôm sau có cuộc họp quan trọng bố tôi không thể nghỉ được. Tối hôm đó cả nhà bác Luân lên chơi nhà tôi. Chị cùng lên. Hai chị em nhìn nhau bịn rịn nhưng không giám thể hiện gì vì có mẹ chị ở đó. Chị có vẻ rất buồn nhưng vẫn cố mặt làm vui. Tôi nhìn chị tôi hiểu ngay nhưng cũng chỉ biết vậy mà không biết phải làm thế nào.
– Có việc này có khi chú phải nhờ Mai Anh. Bố tôi nói
– Dạ có việc gì ạ chú cứ nói.
– Chú định nhờ vợ chồng chú Tuấn ngày mai đi mua sắm nốt mấy thứ cho Q. Nhưng mấy ngày nay chú đã mất rất nhiều thời gian cho nhà chú rồi. Mặt khác con chú cũng nhập học nên chú tránh. Cháu thuộc đường Hà Nội ngày mai cháu đi cùng hai mẹ con lên Hà Nội giúp chú được không.
– Dạ và chị quay sang hỏi ý kiến bố mẹ
– Bố mẹ có cho phép con đi Hà Nội nhá.

Bác Luân thì đồng ý ngay nhưng mẹ chị thì có phần ái ngại.

– Thế còn việc hội diễn của con thì sao.
– Dạ con xong rồi thứ hai tuần sau mới khai mạc. Xếp con yêu cầu thứ 7 mới phải xuống xã kiểm tra lần cuối.
– Ừ thế thì được con cứ đi đi.

Mẹ chị không thể làm khác được. Còn tôi thì như mở cờ trong bụng.

– Mai Anh đưa số điện thoại nhà con Loan đây để bố gọi cho nó xin nghỉ 2 ngày cho con.

Chị đọc số điện thoại nhà bí thư cho bố. Bác gọi ngay và dĩ nhiên chị bí thư đồng ý.

– Cái Loan nó đồng ý rồi, mai con đi với em giúp chú.
– Thôi cả nhà về để cho em còn nghỉ ngơi mai nó lên nhập học. – Mẹ chị tiếp lời
– Thôi nhà tôi về đây. Q đi học mạnh khoẻ chăm chỉ nhé. Sang năm bác lại cho đi chơi.

Bác cười vỗ vai tôi. Bác quay sang chị bảo

– Mai Anh ở luôn lại đây mai đi với em.
– Con phải về chuẩn bị quần áo, sáng mai con xuống sớm.
– Cái ông này đi 2 ngày phải có quần áo, ông cứ như người trên trời. – Bác gái nói
– Sáng mai tôi phải đi họp sớm trên UB tỉnh, Mai Anh muốn cầm bộ nào thì bảo Quỳnh Anh nó chuẩn bị cho rồi sáng mai tôi cầm sớm cho. Bây giờ bắt nó về sáng mai đi xe máy sớm tôi không yên tâm.
– Thôi cất xe máy vào, lên nhà xem có việc gì thì chuẩn bị cho em nó mai còn đi sớm. – Bố chị quay lại nói với chị.
– Vâng ạ vậy bố bảo Quỳnh Anh lấy cho con hai quần kaki và mấy cái áo sơ mi kẻ màu trắng.

Chị chạy ra thì thầm gì với mẹ. Sau đó hai bác về. Bố mẹ tôi lên nhà chuẩn bị, chỉ còn hai chị em dọn dẹp khoá khoáy dưới nhà. Đợi bố mẹ đi khuất, tôi ôm chặt chị. Chi giằng ra, mặt cười tươi.
– Không đùa đâu, liều thế.
– Mai chúng mình cùng đi Hà Nội rồi, sướng thế.
– Thôi lên nhà chuẩn bị đi, lấy cho mượn cái áo phông nhé.
– Ừ, tối nay ngủ gác xép nhé.
– Không lên nhà đi …. Cứ như trẻ con.

Tôi hiểu ý chị. Chị sợ tôi vui quá buột miệng ra anh anh em em thì toi luôn. Tôi đi lên cầu thang vừa đi vừa thổi sáo. Tôi vui quá. Mọi việc diễn ra quá bất ngờ, tôi cứ tưởng chúng tôi còn lâu mới ở bên nhau thì ngày mai chị lại đưa tôi lên trường.

Mẹ tôi cả ngày hôm nay ở nhà đã chuẩn bị kỹ rồi nên về cơ bản không có gì phải làm cả. Bà chỉ xem lại lần cuối và gọi chị lên dặn cẩn thận không sợ quên rồi ông bà đi ngủ luôn. Tôi rủ chị xuống gác xép đánh cờ cho vui thì mẹ bảo thôi đi ngủ sớm đi mai còn đi không mệt. Chị dạ rồi về phòng. Tôi cụt hứng nên xuống gác xép. Ra khỏi phòng bố mẹ, tôi nháy nháy chị nhưng chị lắc đầu. Tôi xuống gác xép nằm mà trằn trọc không ngủ được.

Có câu nói:
Kim đâm vào thịt thì đau.
Thịt đâm vào thịt nhớ nhau cả đời.

Viện vào mình lúc này sao đúng thế. Nỗi nhớ được ôm ấp chị, được hoà tan vào chị, được nói chuyện với chị làm cho tôi bứt rứt khó chịu vô cùng. Cứ có tiếng kêu gì lạ là tôi nhỏm dây và nghĩ chắc chị xuống đây, đợi một lúc lại thấy im ắng tôi lại nằm xuống. Nằm một lúc lâu thấy khó chịu quá tôi từ từ đi lên phòng chị. Nghe ngóng sang phòng bố mẹ thấy tiếng gáy đều của bố tôi. Chắc hai cụ ngủ ngon rồi vì mấy ngày nay các cụ quay như chong chóng. Tôi mở cửa phòng chị thì thấy không khoá. Tôi lẻn vào và chui lên giường nằm cạnh chị.

– Chưa ngủ à. Biết ngay thể nào cũng mò lên.
– Thế em cũng chưa ngủ à.
– Ừ nằm trằn trọc không ngủ được.
– Chắc lúc nẫy mẹ bảo gì à.
– Ừ.
– Thế mẹ bảo gì.
– Thôi không nói nữa mất vui.

Tôi ôm chị vào lòng và định đặt lên môi chị một nụ hôn. Chị tránh.

– Anh đi xuống đi rồi em xuống. Ở đây ngộ nhỡ bố mẹ thức thì chết.
– Nhanh nhé, anh đợi.

Tôi xuống nhà một lúc thì chị xuống. Chị khoá cửa và vào nằm cạnh tôi.

– Nhớ em không ngủ được à.
– Đợi mãi mà không thấy xuống.
– Mẹ nói em đang buồn
– Mẹ bảo sao
– Toàn những chuyện linh tinh đau đầu.
– Có chuyện gì thì nói cho anh nghe
– Thôi bỏ đi, mình nói chuyện khác.

Thế rồi chúng tôi ngồi nói chuyện và hồi tưởng về đợt lên thi đại học. Chúng tôi ôm nhau, cấu nhau và trêu nhau. Nói về chuyện đó tôi lại nóng trong người và rạo rực. Tôi hôn chị, chị hôn nhưng không nhiệt tình. Khi tay tôi luồn vào ngực chị thì không sao, nhưng cứ du lịch xuống dưới chị không cho. Chị bảo hôm nay chị không thích. Biết thế nên tôi không làm gì nữa chúng tôi chỉ nói chuyện linh tinh. Được khoảng 1 tiếng thì chị lên nhà đi ngủ để mai còn dậy sớm. Tôi thì cơ bản cũng đã giải toả được phần nào nên không níu giữ và chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, cả nhà dậy sớm để chuẩn bị. Đến 6h 30 thì bố chị đem quần áo lên cho chị và cùng bố tôi đi ăn sáng rồi đi họp. Tôi, mẹ và chị chuẩn bị hành lý. Mẹ tôi cẩn thận chuẩn bị bao nhiêu thứ nào là bát đĩa cốc chén, xong nồi, quần áo, chăn chiếu đủ cả. Đến hơn 7h thì xe của cơ quan bố tôi đến và mọi người cho đồ lên. Đến 8h hơn thì tôi bắt đầu lên xe đi Hà Nội.

Đến bây giờ nghĩ lại mới biết đó chính là lần chia tay Ninh Bình để đến một phương trời mới của tôi. Sau này tôi cũng về nhưng chỉ thoáng qua. Lần về lâu nhất là tết năm thứ nhất được 15 ngày sau đó thường 4 đến 7 ngày vào dịp tết và hè còn không chỉ 1 đến 2 ngày. Cách đây 4 năm bố mẹ tôi về hưu hết và lên ở với vợ chồng tôi. Từ đó hầu như tôi rất ít quay lại Ninh Bình, chỉ có ma chay, hiếu hỉ thì về, còn không thường về Nho Quan quê tôi. Nguyên nhân tôi ít về khi còn học, một phần vì những kỷ niệm và một phần còn phải trông coi nhà cửa trên Hà Nội. Sau này thì do công việc bận rộn rồi chuyện vợ con cuộc sống nên không có thời gian quay lại.

Đến Hà Nội, vợ chú Tuấn đã đợi ở bệnh viện Bạch Mai. Cô đưa chúng tôi về nhà. Căn nhà nhỏ 54m2 được xây 2,5 tầng kiểu nhà ống. Nhà nằm trong ngõ phố Lương Đình Của. Ngõ rộng nhưng xe ô tô không vào được mà đậu cách đó hơn 50m. Nhà vừa mới sơn sửa nên còn bẩn nguyên. Tất cả mọi người chuyển đồ vào nhà để xe quay về Ninh Bình ngay.

Vợ chú Tuấn hẹn mẹ tôi chiều 4h qua để dẫn mẹ tôi đi mua chút đồ còn cô phải quay lại cơ quan làm việc. Chỉ còn hai mẹ con và chị. Nghỉ ngơi một chút mọi người lao vào lau dọn nhà cửa. Đến trưa mọi người ra ngoài quán ăn cơm bụi sau đó về nhà dọn dẹp tiếp. Đế 3h chiều cơ bản mọi việc vệ sinh, giường chiếu, bàn tủ, bát đũa cơ bản xong xuôi. Chị và mẹ tôi đi ra chợ Kim Liên mua mấy thứ về làm cơm tối thắp hương tạm để tôi về nhà mới và có cô chú Tuấn với bạn chị, chị bạn lần trước cho hai chị em mượn nhà và xe khi tôi đi thi đại học, đến ăn cơm.

Chỉ còn một mình ở nhà, tôi lúc này có thời gian đi tham quan nhà từ trên xuống dưới. Trên tầng 3 có 1 phòng làm phòng thờ và bố tôi mua một cái phản nhỏ, ông để trên đó. Bên ngoài là một chiếc sân phơi, tầng 2 có 2 phòng ngủ và 1 nhà vệ sinh nhỏ. Cả hai phòng đều có giường chiếu chăn màn đầy đủ, riêng phòng tôi có thêm bàn học và cái tủ nhỏ. Thiết kế căn nhà cũng khá hợp lý vì có một giếng trời từ trên xuống nên làm cho phòng trong không tối lắm. Tầng 1 thông nhau, ngăn cách bằng 1 chiếc cầu thang và có 1 nhà vệ sinh ở dưới cầu thang. Phía trong làm bếp bên ngoài làm phòng khách. Nhà còn có một sân nhỏ khoảng 10m2. Nói chung một mình tôi ở đây quá lý tưởng và rộng rãi. Còn một số vật dụng khác như tủ lạnh, ti vi bố tôi bảo sau tết rồi ông mua cho.

Một lúc sau thì mẹ và chị về, lại toàn đồ là đồ được khuân về và một ít thức ăn. Mọi người lại sắp đặt đồ đạc và dọn dẹp tiếp. Đến 4h thì vợ chú Tuấn đến và chở mẹ tôi ra chùa để bốc bát hương và mua một số đồ cúng. Mẹ dặn chị và tôi ở nhà chuẩn bị nấu nướng. Khoá cổng vào nhà tôi thấy chị đang bỏ các thứ ra chậu rửa. Từ sáng đến giờ bận suột rồi vướng mẹ hai chị em không nói được riêng nhau điều gì. Bây giờ vào thấy chị tôi đi đến đằng sau hai tay ôm eo.
– Hôm nay em vất vả quá nhỉ.
– Thôi bỏ em ra, người em bẩn như con ma, hôi rình thế này còn ôm với ấp.
– Cả ngày nay thấy người yêu làm vất vả thương quá, để anh bóp lưng cho nhé.
– Thế thì tuyệt, anh làm đi.

Tôi bóp nhẹ lưng chị và thỉnh thoảng trêu cù cù một cái. Hai chị em vừa nói chuyện vừa cười đùa vang nhà. Sự hưng phấn dâng cao tôi ôm lấy chị và đặt lên môi chị một nụ hôn ngọt ngào. Chị cũng đáp trả mãnh liệt. Đang say đắm trong nụ hôn thì tiếng chuông cửa vang lên. Chị đẩy nhẹ tôi ra.
– Thôi thôi, bạn em đến rồi, anh ra mở cửa đi.

Tôi tiếc nuối vì đang được chìm đắm trong yêu thương thì có người phá đám. Nghĩ trong đầu trách bà chị thật không đúng lúc tý nào. Tôi ra mở cửa thì thấy chị Lan và một chị nữa đến. Hai người mỗi người một xe. Tôi mở cửa cho hai chị vào nhà và mời hai chị vào trong nhà. Chị đang dở tay chạy ra đón tiếp và nói mấy câu chuyện hỏi han. Qua câu chuyện tôi được biết chị còn lại là bạn ở cùng phòng với chị Lan họ cùng sang đây theo lời mời của mẹ và chị tối nay ăn nhà mới. Chị Lan đem xe cho chị mượn để ngày mai đưa tôi đi nhập trường.

Thế là sau một lúc truyện trò linh tinh 3 người con gái xúm vào làm bếp. Đúng là “Một chị làm chẳng nên non, ba chị chụm lại lên hòn núi cao” loáng một cái mà mọi việc đã xong. Gà luộc xong, cơm nấu xong, tất cả các món đã đâu vào đấy mà còn đẹp mắt. Đúng con gái thật là khéo tay. Tôi thấy thế khen các chị.
– Đúng là các chị khéo tay thật. Sau này anh nào vớ được thì thật may mắn.
– Chuyện… chị mày mà lại không khéo tay. – Chị Lan nói.
– Thôi đi ông nịnh đầm, chỉ được cái xảo mép thôi. – Chị trêu tôi.
– Em thì thấy thế nào nói thế đấy chứ có nói gì sai đâu. Chị Lan nhỉ.
– Thằng này khá thật… làm các chị phổng hết cả mũi. Nó mà đi tán gái thì đổ như chuối gặp bão. – Chị Lan tiếp lời.

Tính chị Lan là thế việc gì cũng bôm bốp, nhưng cực kỳ tốt tính. Tôi cười không dám nói gì nữa mà len lén nhìn chị. Chị tỉnh bơ, khi chị em Lan đi ra phòng khách thì chị đi qua dẫm vào chân tôi một cái thật đau. Tôi không dám kêu chỉ nhăn nhó nhìn chị.
– Cho chết… chỉ được cái dẻo mép.

Tôi cười trong đau đớn và thích thú. Chị lại tung tăng ra phòng ngoài nói chuyện với hai chị. Người ta nói hai người đàn bà với một con vịt là thành cái chợ thì đúng thật. Ba người con gái ngồi với nhau mà lâu ngày mới gặp thì kinh khủng đủ mọi chuyện trên đời được đưa ra, nói rôm rả cả phòng chuyện như chợ vỡ. Nào là đứa nào mới lấy chồng, đứa nào mới lấy vợ. Nào là con đấy trông thế mà sướng, rồi quần quần, áo áo đủ thứ… Thấy mình ở đó cũng vô duyên nên tôi lên nhà đi tắm vì người cũng khá bẩn.

Xuống nhà thấy nhà im im còn 3 chị đang vừa làm vừa rù rì nói chuyện trong bếp.
– Sao đang ồn ào mà lại im ắng vậy.
– Bố con chú Tuấn đến rồi đang ở phòng ngoài. Chị thì thào tay chỉ chỉ.

Tôi ra gặp chú và Cường, con chú là đồng chí đưa tôi đi hiệu sách Tràng Tiền mua sách cho chị Thanh. Cường năm nay cũng thi đại học và nó đỗ HVNH theo nghề của bố. Đến bây giờ tôi và Cường không thân nhau lắm chỉ chơi ngoại giao. Cũng chỉ vì đồng chí lúc nào cũng bị so sánh nên đồng chí không ưa tôi. Tuy nhiên đồng chí cũng có một công là dậy tôi lái xe máy vì đồng chí có xe máy từ rất sớm.

Chú Tuấn thấy tôi hồ hởi hỏi han và chú dẫn ra sân giới thiệu cho chiếc xe đạp chú tặng. Đó là một chiếc xe cuốc (xe nam) mà đến giờ tôi vẫn giữ làm kỷ niệm. Thực ra bố tôi tặng cho Cường một kim từ điển mà ngày đó rất quý nên chú cũng ngại và tặng lại tôi cái xe. Bình thường đi xe nữ, nhưng bây giờ thử đi xe nam nên cũng hơi ngượng. Phải mấy ngày sau tôi mới quen. Đi thử về thì mẹ tôi cũng đã về.

Chị, mẹ và vợ chú tuấn lên nhà cúng bái sau đó cả nhà vào ăn vui vẻ. Trong bữa ăn câu chuyện chủ yếu của mọi người là truyền đạt cho tôi kinh nghiệm sống, đi lại và học tập ở Hà Nội.

Ăn uống xong thì mọi người lao vào dọn dẹp và ra nhà ngoài uống nước rồi ai về nhà đấy. Chỉ còn 3 người nên mẹ và chị lần lượt đi tắm. Và cũng chẳng có chuyện gì cả, ti vi thì không nên đi ngủ sớm một mặt cả ngày làm mệt mặt khác sáng mai vợ chú Tuấn đưa mẹ tôi đi khám bệnh sớm còn tôi đi nhập trường. Chị tắm trước, mẹ tôi tắm sau. Khi mẹ vào tắm thì hai chị em lên sân thượng ngắm trời đất, thực ra tranh thủ ôm nhau và hôn nhau vì tối nay chị sẽ ngủ với mẹ, chúng tôi không thể gần gũi nhau được. Thấy tiếng mở cửa của mẹ, chúng tôi tách nhau ra và đi xuống nhà. Chị sang phòng tôi ngồi nói chuyện linh tinh một lúc rồi về phòng đi ngủ. Hôm đầu tiên ngủ nhà mới, mùi sơn, lạ giường mãi mới thiếp đi được.

Sáng tỉnh dậy đã gần 7h. Theo lịch 8h thì mới nhập trường nên tôi thong thả dây vệ sinh cá nhân và xuống nhà. Xuống tầng 1 thì đã thấy mẹ và chị ở dưới. Cả hai người nhìn tôi cười trìu mến.
– Con và Mai Anh đi ăn sáng đi.
– Thế mẹ không ăn luôn à
– Mẹ không ăn được, khám bệnh xong mới được ăn. Hai chị em cứ ăn trước đi rồi còn đi nhập trường.

Chúng tôi vâng và kéo nhau vào ăn sáng. Chị kể sáng nay 6h đã dậy và cùng với mẹ tôi đi chợ mua thức ăn. Lúc đó tôi chỉ ao ước đó là cảnh mẹ chồng con dâu. Tôi nghĩ ngợi nên lơ đãng. Chị phải gõ vào bát tôi mới giật mình tỉnh lại.
– Nghĩ gì mà cứ tủm tỉm cười vậy.
– Không có gì, tí nữa kể cho.
– Bí mật thế cơ à.

Tôi gật đầu ăn tiếp để chị còn dọn. Vợ chú Tuấn đến đón mẹ lúc 7h hơn rồi mẹ và cô đi luôn. Tôi cũng thấy lạ, chú và bố tôi chỉ cùng quê và cùng ôn thi đại học với nhau rồi mỗi người học một trường. Chú chỉ thỉnh thoảng về quê chơi thì gặp bố tôi hoặc đi công tác Ninh Bình vào nhà chơi thế mà cô chú rất nhiệt tình với bố mẹ. Thậm chí mẹ tôi còn chê vợ chú nhiều và nói cô ấy rất ghê. Về sau này khi đem thắc mắc này hỏi bố thì mới biết hai em vợ của chú và chú Toàn em chú (chú này hay đến nhà tôi chơi) một tay do bố tôi xin việc cho và đỡ đầu. Vì vậy nếu bố tôi không nhờ thôi đã nhờ là cô chú sẽ làm hết mình.

Ăn xong cũng đã 8h kém nên tôi và chị mải móng lên nhà thay quần áo, chuẩn bị giấy tờ. Biết tính tôi cẩn thận nên chị không hỏi nhiều về việc chuẩn bị giấy tờ cho tôi mà chỉ xuống nhà chuẩn bị xe cộ để đưa tôi đi nhập trường. Tôi tin rằng ít người có cảm giác như tôi. Được người yêu đưa đi nhập học cứ như chuyện ngày xưa vợ làm lụng nuôi chồng ăn học. Nghĩ lại thấy chị quá tội nghiệp. Nếu không có tình yêu có lẽ không có người con gái nào lại làm vậy. Chỉ vì chị yêu tôi quá thôi.

Trên đường đi đến trường, chị hỏi tôi nghĩ gì lúc nãy. Tôi kể cho chị, chị chỉ cười không nói. Thực ra đó là mong muốn cháy bỏng của chị. Chị mong muốn như vậy nhiều hơn tôi nhiều. Nên khi có điều kiện thể hiện mình là dâu con chị đã làm hết mình. Hôm qua chị lao vào việc dọn dẹp đầy nhiệt tình. Chị không muốn mẹ tôi làm việc nặng gì cả. Chị tranh hết việc nặng nhọc chỉ để mẹ tôi làm những việc quét dọn nhẹ nhàng. Nhìn chị đến thương nên tôi cũng phụ chị nhiệt tình.

Chị muốn là con dâu, chị muốn làm công việc của người con dâu. Nhưng tiếc rằng mẹ tôi không nhận ra điều đó. Có thể nói đây chính là sai lầm của tôi. Việc của tôi và chị chỉ mình mẹ chị đoán ra và ngăn cản. Nếu lúc đó tôi công bố thì có khi bố mẹ tôi có thể phản đối lúc đầu nhưng nếu quyết tâm thì chắc rằng bố mẹ tôi sẽ đứng về phía tôi và chị. Bố chị theo tôi với tính khí của ông cũng không thành vấn đề. Thực ra đến giờ nếu hai chị em đứng cạnh nhau tôi trông già hơn chị nhiều.

Đúng là tôi quá sai lầm, tôi quá hèn nhát và yếu đuối. Chỉ vì vậy mà mấy năm về sau này tôi sống trong day dứt đau khổ còn chị long đong hơn 6 năm mới lấy lại được thăng bằng. Cái giá phải trả cho những phút giây ngọt ngào và sai lầm liên tiếp của tôi là quá lớn. Nó đã để lại một nỗi đau đáu mà khi hồi tưởng lại càng thấy hối hận vô cùng. Tôi càng ân hận hơn vì đến bây giờ người con gái mà bố mẹ tôi quý nhất và thương nhất là chị. So với chị Thanh thì chị tuy không cẩn thận bằng nhưng chị nhanh nhẹn, vui vẻ. Bố mẹ tôi rất quý tính này của chị.

Ngày chị ở nhà tôi luôn rộn tiếng cười. Chị hay xung phong đi cùng mẹ tôi làm việc và việc gì mẹ cũng rủ chị hoặc tham khảo ý kiến của chị. Bố tôi khỏi phải nói rất quý chị vì chị hay đàm đạo với bố tôi về nhiều chuyện. Chị khá hiểu biết. Bố tôi đặc biệt quý tính nhân hậu của chị. Sau này chị gặp trắc trở trong tình duyên, bố mẹ tôi thường xót xa cho chị. Và không hiểu người như chị mà không hạnh phúc. Nhưng ông bà đâu biết sâu xa nguyên nhân là do tôi. Tôi quá hèn nhát và bạc nhược.

Nói như thế không phải tôi không làm gì vì thực ra đã rất nhiều lần quyết tâm định nói ra để cứu vãn tình yêu nhưng tôi như ngọn núi lửa chưa phun trào. Trong bụng thì ngùn ngụt nóng chảy, muốn bùng nổ nhưng ngoài mặt thì vẫn lạnh lẽo bình thường. Nhiều lần, nhiều lần có cơ hội tôi định nói mà sao cứ ấp úng không nói lên lời. Tôi như có gì chặn lại trước họng. Rồi ngoại cảnh, tôi cứ đang định trình bày thì lại có người nọ người kia xuất hiện hoặc là các yếu tố linh tinh làm cho không thể thốt thành lời.

Chị ơi em không dám trách chị, nhưng ngày đó giá như chỉ cần chị nói ra trước thì có lẽ em sẽ bất chấp tất cả để đứng bên chị. Em chỉ cần một trận động đất nhẹ để thổi bùng lên dung nham cháy bỏng như ngọn núi lửa kia trực phun trào mà không có điều kiện để phun trào đó. Có lẽ ông trời không muốn chúng tôi bên nhau vì giờ đây ông cũng tặng cho tôi một người vợ yêu thương tôi, lo lắng cho tôi chứ không thì tôi có lẽ ân hận cả cuộc đời mình.

Đến trường nhập học tưởng vất vả và mất thời gian lắm, nhưng họ xắp xếp việc nhập học rất đơn giản. Có mấy bàn tiếp nhận hồ sơ, sau khi nộp một số giấy tờ và đóng tiền, sau đó chỉ việc ra xem lịch học ghi vào là hoàn tất công việc. Riêng tôi có thêm một chút phức tạp là do điểm của tôi được vào lớp Pháp mà tôi không biết tý gì về tiếng Pháp nên phải gọi điện về quê hỏi ý kiến bố. Sau 15′ gọi lại bố bảo lớp đó là tốt nhất trường và đăng ký vào học đi.

Tôi ra đăng ký vào học lớp Pháp xong thì không còn việc gì nữa. Theo lịch học thì thứ 2 sẽ tập trung toàn khoá đi học chính trị 1 tuần và đến tận tuần sau nữa mới chính thức học. Xong việc chưa đến 9h sáng. Tôi rủ chị đi xung quanh trường để xem. Đúng là đại học cái gì cũng lạ, trường to rộng hơn ngôi trường tôi học rất nhiều lần. Lúc đó hình như có mấy lớp học nhưng cũng có nhiều người đi lại trong trường. Đó thực sự là xa lạ với tôi vì học cấp 3 trong giờ học thì không còn học sinh nào lảng vảng chơi. Đây thì khác, người học cứ học, người đi cứ đi rồi căng tin, ăn uống, hút thuốc, trêu chọc….. cái gì cũng lạ.

Một tiếng reo hò từ trên tầng hai chỉ trỏ và trêu chị. Hình như trường chỉ toàn con trai khi thấy có phụ nữ đến đám sinh viên phát cuồng lên. Đặc biệt chị trông lại khá xinh và dáng đẹp chúng nó càng huýt sáo tợn. Chị thấy thế rủ tôi ra công trường mua sách vì chị hơi ngại. Tôi đồng ý và cùng chị ra cổng tìm nhưng không có gì và được biết sách chỉ có sách phôtô còn không mượn ở thư viện của trường. Còn vở và bút thì tôi được tặng nhiều vô kể có thể dùng 2 năm học không hết nên cũng không có gì để mua. Thấy không còn việc gì mà thời gian cũng không nhiều để đi chơi đây đó nên tôi và chị quyết định về nhà.

Về đến nhà vẫn chưa thấy mẹ về. Hai chị em lên thay quần áo và chui vào phòng tôi nằm chơi nói chuyện. Chúng tôi ôm nhau thủ thỉ nhiều chuyện. Tôi ao ước sau 5 năm ra trường, tôi và chị sẽ cưới nhau rồi đón chị lên Hà Nội và ở trong căn phòng này. Tôi vẽ ra viễn cảnh tương lai của hai đứa toàn một màu hồng. Chị không nói gì chỉ nép vào lòng tôi. Đôi mắt chị mơ màng khi nghe tôi ao ước. Và chúng tôi lại hôn nhau. Một nụ hôn chậm và dịu ngọt. Tôi nhìn thẳng vào mắt chị đầy âu yếm. Chị khẽ khàng nhắm mắt lại tận hưởng. Và tôi lại hôn lên làn tóc thơm mát rồi đến vầng trán tinh khôi. Chúng tôi dần dần tan chảy vào nhau.

Từng thứ một, từng thứ một trên cơ thể chúng tôi được bóc ra. Chúng tôi trần truồng và nguyên thuỷ. Tôi hôn say đắm hai bầu ngực, tôi hôn bụng và hôn tam giác yêu thương. Vùng cấm của chị như thổn thức cùng tôi. Nó phập phồng uốn éo và xúc động đón nhận những cái hôn mãnh liệt mà tôi mang đến. Nó ào ạt, ẩm ướt. Chị nhắm nghiền hai mắt. Cả khuôn mặt chị thể hiện sự si mê. Tôi hôn lên trên và lại hôn xuống dưới. Tôi hôn cổ, hôn hông hôn tất cả cái gì mà tôi thấy thích. Chị đón nhận nó một cách thụ động. Chị để cho tôi tự do sở hữu thân thể ngọc ngà. Rồi sự cương cứng nó cũng tìm đến chị. Nó lọt vào trong chị một cách dễ dàng. Chúng tôi lăn lộn rên xiết và tận hưởng sự sung sướng đang lan toản trong từng thớ thịt. Nó đang làm cho tôi và chị mê đắm quên hết mọi chuyện trên đời.

Chỉ có tiếng thở, tiếng rên và mồ hôi hiện hữu. Tôi mạnh mẽ và ào ạt, tốc độ càng ngày càng tăng. Chị chỉ biết nhìn tôi và kéo đầu tôi xuống trao cho tôi một nụ hôn mãnh liệt rồi lại hít hà sung sướng. Cả khuôn mặt của chị thể hiện sự hưng phấn tột độ. Và như một quy luật tất yếu bình thường tôi xối xả vào trong chị. Tôi vẫn đưa đẩy nhưng nó chậm dần, chậm dần rồi cuối cùng tôi ôm chặt chị, nằm trên người chị. Chị xiết chắt tôi như không muốn tôi rời ra. Một cảm giác ướt át lan toả. Bây giờ tôi và chị mới bắt đầu thấy nóng. Và chúng tôi tách nhau ra. Chị với tay bật chiếc quạt và nằm cạnh tôi đầy thoả mãn. Chúng tôi như vừa trở về từ một không gian khác nơi chỉ tồn tại sự đam mêm và hai chúng tôi. Lúc này mọi thứ đã trở về. Loáng thoáng có tiếng xe qua lại. Thỉnh thoảng có tiếng trẻ em gọi nhau. Những cảm giác lâng lâng sung sướng nó vẫn tồn tại trong chị em tôi.

Khoảng thời gian còn lại chúng tôi như dính chặt vào với nhau. Đi tắm cùng nhau, nằm ôm nhau, ngồi ôm nhau. Chúng tôi biết chỉ còn vài giờ nữa là chúng tôi sẽ phải chia tay nhau mà không biết lúc nào có thể gặp lại. Chúng tôi tranh thủ từng giây phút còn lại đó để thể hiện tình yêu với nhau. Quên hết mọi thứ, quên hết những khó khăn chỉ còn lại là những lời yêu thương, những lời dặn dò và những kế hoạch cho tương lai hai đứa.

Tiếng chuông cửa đã đưa chúng tôi về với thực tại. Mẹ đã về chúng tôi xuống nhà mở cửa cho mẹ. Vợ chú Tuấn chỉ đưa mẹ đến đầu ngõ và về cơ quan luôn.
– Hai đứa hôm nay đi nhập học thế nào. Vừa vào nhà mẹ vừa hỏi.
– Dạ con nhập xong hết rồi. Tuần sau mới bắt đầu học.

Rồi tôi kể cho mẹ chuyện nhập học, chuyện tôi hỏi bố để nhập vào học lớp Pháp. Tôi kể sơ qua cho mẹ ngôi trường. Mẹ rất vui và xoa đầu tôi.
– Hôm nay cô đi khám bệnh thì tình hình thế nào rồi ạ. – Chị hỏi mẹ.
– Cám ơn cháu, nói chung cũng có mấy bệnh nhẹ thôi. Bác sỹ cho thuốc uống 1 tháng rồi quay lại khám lại.
– Thế họ nói bệnh mẹ là bệnh gì .
– Chỉ là bệnh khớp thôi, không nguy hiểm nhưng phải kiên trì điều trị.
– Đúng rồi cháu thấy cô cứ thay đổi thời tiết là đi lại khó khăn.
– Khó chịu lắm nên cô mới tranh thủ đưa em lên đây và đi khám luôn.
– Vâng cô phải điều trị cho dứt điểm, không mãn tính như bạn mẹ cháu thì khổ lắm.
– Ừ cám ơn cháu. Thế cơm nước thế nào rồi. Ăn đi còn chuẩn bị về cho sớm không bố mẹ cháu mong. Cô cám ơn cháu mấy ngày nay vất vả vì em quá. Giá như cô có đứa con như cháu thì cô nhàn biết mấy.
– Dạ không có gì đâu.
– Hay mẹ nhận chị làm con luôn đi.

Tôi nói đầy ẩn ý. Mẹ chỉ cười, nhưng mẹ không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của tôi. Còn chị thì không nói gì. Chị bẽn lẽn cúi xuống nhìn chân mình. Má chị hây hồng lên vì ngượng bởi lời nói của tôi như thổi vào trong chị một cảm xúc. Nó cụ thể hoá những ước muốn mà hai đứa vẫn lên kế hoạch lâu nay.
– Thôi cháu đi nấu qua thức ăn để cả nhà ăn cơm.
– Thế chưa nấu nướng gì à.
– Dạ cháu không biết mấy giờ cô về, nấu lên sợ nguội.
– Ừ cũng có nhiều nhặn gì đâu. Q lên đây mẹ bảo.

Mẹ gọi tôi lên nhà. Tôi đi theo quay mặt lại nháy mắt yêu chị. Chị không nói gì chỉ tủm tỉm cười. Tưởng việc gì quan trọng, lên nhà bà đưa cho tôi ít tiền và dặn dò.
– Tiền thì mẹ gửi nhà chú Tuấn. Lúc nào hết thì sang bảo chú đưa cho. Nhớ không được chơi bời nghe con.
– Dạ.
– Gạo mẹ để sẵn dưới nhà rồi, gần hết thì gọi để mẹ gửi lên cho, còn chỉ phải mua thức ăn thôi.
– Dạ.

Rất nhiều dặn dò chung quy lại chỉ việc ăn uống, đi lại và giữ dìn sức khoẻ và việc học của tôi.

Sau khi dặn do cẩn thận xong thì hai mẹ con xuống nhà. Mọi người dọn mâm và ăn uống. Ăn xong thì đã gần 1h. Hai chị em chị Lan đến để lấy xe và đưa chị và mẹ ra bến xe về Ninh Bình. Từ lúc ăn cơm tôi đã bắt đầu cảm thấy rùng mình. Cứ nghĩ đến thời điểm mọi người ra về tôi trong lòng lại trào lên cảm giác khó chịu như là bị mất một cái gì. Sao mọi việc chạy qua nhanh thế, chỉ một lúc nữa thôi còn lại mình tôi bơ vơ giữa Hà Nội. Những người thân yêu nhất của tôi chuẩn bị trở lại với cuộc sống thường nhật và tôi chuẩn bị bước những bước tự lập đầu tiên của cuộc đời. Dù đã chuẩn bị tinh thần từ lâu nhưng khi nó đến tôi vẫn cứ ngỡ ngàng.

Mặt khác đối với tôi sợ nhất là cảm giác chia xa chị. Tôi không muốn chị xa tôi. Tôi ước lúc này có chị kề bên. Nhưng tôi biết cuộc sống không thể theo ý mình muốn được. Để đứng lên trên đôi chân của mình thì đây là những bước đầu tiên của mình phải làm quen. Tôi phải bắt đầu học những bài học đầu tiên của cuộc đời và phải dần ra khỏi vòng tay bố mẹ. So với chúng bạn mình quá may mắn và hạnh phúc, chúng nó phải tự đi nhập học, tự tìm chỗ ở còn mình mọi thứ đã được lo cho ổn định. Có chăng chỉ là cảm giác cô đơn khi không có người thân bên cạnh. Tuy nhiên nó vẫn làm cho tôi rùng mình.

Thời điểm chia tay nhau rồi cũng đến. Mẹ và chị lên nhà lấy túi, hành lý chuẩn bị về. Tôi thấy chị mặt buồn rười rượi. Chị không muốn xa tôi, rõ ràng là vậy. Chị sợ, chị sợ khi về nhà là một áp lực lại đè lên chị. Chị vẫn không nói cho tôi biết mẹ chị nói gì với chị. Nhưng tôi biết khi chị về sẽ lại là sóng gió. Tôi thương chị quá nhưng hoàn cảnh này thì biết làm gì được. Hai chị em Lan không hiểu được tâm sự của tôi. Họ vẫn cười đùa chị chỉ cố gượng cười để làm vui.

Rồi mọi người cũng lên xe để ra về. Tôi rất muốn hai người có chút riêng tư để nói những lời cuối trước khi chị về mà không có được. Chúng tôi chỉ biết trao nhau những ánh mắt mà không nói được thành lời. Xe mẹ đi trước, xe chị Lan và chị đi sau. Tôi ra cổng tiễn và nhìn theo cho đến khi xe qoẹo mất bóng. Một cảm giác hẫng hụt khi bóng xe biến mất khỏi tầm nhìn làm tôi phải chạy theo để cố nhìn một lần nữa. Tôi cứ nghĩ chia tay nhau đơn giản, nhưng không đơn giản chút nào. Tôi nặng nề lê chân về nhà.

Vừa vào đến trong sân định quay ra khoá cửa thì chị chạy nhanh quay lại. Chị ôm chặt tôi, không nói lên lời. Tôi ôm chặt chị như chưa bao giờ được ôm chặt như thế.
– Em phải giả vờ quên đồ để quay lại chia tay với anh.
– Sao em phải khổ thế, lúc nào rỗi anh sẽ về.
– Nhưng em không muốn rời xa anh lúc này.
– Anh cũng vậy.
– Anh nhớ gọi điện cho em thường xuyên nhé, gọi vào buổi chiều về cơ quan em.
– Ừ.
– Anh nhớ thỉnh thoảng viết thư cho em nhá.
– Ừ mỗi tuần anh viết một lá.
– Em yêu anh, anh có yêu em không.
– Có, anh yêu em nhiều.

Chúng tôi vẫn ôm nhau và nói trong vô thức. Thực sự việc chia tay này quá khó khăn với chúng tôi. Phải một lúc rất lâu thì chị cũng đẩy tôi ra. Lau hạt lệ còn đọng trên má. Chị nói lời chia tay tôi và lặng lẽ quay trở ra. Tôi tiễn chị tận ra đầu ngõ. Cuối cùng thì chị cũng lên xe và trở về. Ngồi đằng sau mà chị cứ ngoái lại vẫy tay tạm biệt tôi. Tôi ngẩn ngơ nhìn người mình yêu mất hút dần trong biển người trên đường phố. Vậy là chị chính thức trở về và tôi bắt đầu với cuộc sống sinh viên.

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x