Phần 7
Mùi thơm ngọt ngọt làm mình đang ngủ cũng phải thức cái mũi. Mũi mình thính mà. Vẫn còn ngái ngủ, mà đã gần 10h rồi. Đi xuống bếp thấy Mít đang nướng bánh bí ngô. Mẹ Mít độc có ở nhà nội trợ nên truyền nghề cho chị em Mít ngon lành lắm. Bất giác mình mỉm cười, bình yên quá, muốn lấy vợ quá (lúc ý mình nghĩ thế, nhưng hôm nay, sau khi được cho ăn uống tử tế, em nó nhờ mình lau 4 tầng cầu thang mình đã nghĩ có khi phải hẹn anh rể Mít đi cà phê để hỏi kinh nghiệm sống với chị em nhà này ).
– Ah… Anh ngủ ngon không ?
– Thơm thế !

Mít róm róm thổi miếng bánh (hơi cháy) cho nguội đút cho mình. Bữa sáng nhà mình thì toàn bánh mì, trứng với sữa, còn nhà Mít thì buổi sáng toàn ăn soup hoặc canh, tráng miệng thì có nước chè, thỉnh thoảng có thêm bánh ngọt (nếu Mít dậy sớm), mà toàn Mít tự nấu tự ăn. Cầu kỳ ác.
– Hôm nay thứ 2 đấy anh ạ.
– Anh biết rồi, tí anh đi làm. Em nghỉ à ?
– Tuần này bố mẹ ở đây, việc của em chỉ là đưa bố mẹ đi sắm tết thôi.
– Bao giờ 2 cụ về ?
– 20 âm, phải cúng ông công ông táo ở bên nhà nữa mà.
– Hôm đấy em có về không ?
– Em ở lại quán với trông thằng cu cho anh chị đi làm. Giáp tết em mới về.
– 23 sang nhà anh ăn cơm.
– Uhm. Anh qua xin phép anh chị em là được.
– Gặp bố mẹ ông bà anh nữa đấy.
– Em biết rồi, anh cứ phải lo hão.

Mình có đứa em gái mới học lớp 8 thôi, nên bố mẹ cũng mong thấy mình đưa bạn gái về, suốt ngày lông bông với mấy thằng bạn từ hồi đại học đến giờ các cụ cũng lo.
– Còn cái chuyện kia ý, anh liệu xem thế nào rồi giải quyết nhanh đi. Đừng để dây dưa sang năm sau. Em không thích đâu, rông lắm.

Mít quay lưng lại với mình, giọng thì tỉnh bơ. Nói gì thì nói, Mít cũng là con gái. Chịu đựng cỡ nào thì cỡ chứ làm sao mà để thế mãi được. Không yêu hoặc không biết thì mới mạnh miệng to còi được thôi, còn thật lòng yêu rồi có ai lại muốn chia sẻ với người khác bao giờ. 3 tuần nay chắc Mít cũng khó chịu lắm.

Tuần ý mình bận việc cửa hàng, việc cơ quan thì để tối làm (sếp sòng là chú ruột mình nên du di thoải mái). Mít thì phải kè kè ông bà nhạc cả ngày, chủ yếu là tháp tùng 2 cụ đi chùa với hộ tống mẹ đi làm từ thiện. Tối về thì lại mệt thế nên 2 đứa không đi chơi đâu cả, nhớ nhau quá thì muộn muộn qua nhà chơi thôi.

Trang hẹn gặp mình, em nó bảo đã nghĩ thông rồi nên muốn gặp mình lần cuối. Mình mừng như bắt được vàng. Y như trút được gáng nặng. Bé hẹn đi ăn tối ở Mondo Gelato, chỗ lần đầu tiên mình đưa bé đến uống cafe. Lại còn bảo không cần mình qua đón. Đỡ quá, mình đồng ý luôn.
Mình đến quán sớm, đặt bàn trước rồi. Gọi ly café trong lúc chờ đợi. Tâm trạng lúc ý lâng lâng lắm. Giáp tết, chỉ riêng không khí thôi cũng đủ khiến người ta bồi hồi cmnr.

Khó diễn tả nhỉ, Trang cho mình cái cảm giác là một cô bé đầy sức sống, cách ăn mặc cũng toát lên điều đó. Em nó mặc cái áo khoác dạ kiểu thám tử màu đỏ, đội mũ nồi, váy ngắn, tất đen, giày búp bê, mình vẫn nhớ vì thấy con gái mặc như thế rất đẹp, trông như nữ sinh Nhật bản ý.
– Anh chờ em lâu chưa ?!
Mình cười, đứng dậy kéo ghế cho Trang.
– Nice style!
– Em cố tình điệu đấy.

Mình ra dấu gọi nhân viên, chờ em nó chọn món. Thấy Trang hôm nay dễ thương ghê. Cũng hơi động lòng thật, tự niệm chú “Mít tuyệt hơn nhiều, Mít tuyệt hơn nhiều”. Không ai nói thêm gì cho đến khi đồ ăn được mang ra.
– Sao anh im lặng thế ?
– Anh chờ em nói trước.
– Em không muốn làm em gái anh.

Mình nuốt nước bọt, buông dĩa. Thở dài. Hỏi nhẹ nhàng :
– Thế em muốn như nào ?
– Anh cứ yêu Diệp đi, thỉnh thoảng lén lút với em. Em làm vợ bé cũng được.

Mình cười khan, không còn cả nước bọt mà nuốt.
– Em ngốc vừa thôi. Quên anh đi.
Mắt Trang đỏ hoe, vừa ăn vừa xụt xịt. Ngại tưởng muốn độn thổ ở đấy luôn. Bao nhiêu người nhìn mình chòng chọc.
– Thôi em đừng khóc nữa. Ăn nốt, ăn nốt đi.
– Anh hứa với em đi. Rồi em ăn. Em sẽ ngoan mà. Thật đấy.
– Haizz, không được. Anh xin lỗi.
Em nó lau nước mắt, lại tiếp tục ăn. Không thèm nhìn mình.
– Anh lừa tình em.
– Em muốn nghĩ thế cũng được.
– Đã khi nào anh có tình cảm với em chưa ?
– Đã từng.
Em nó cười rồi lảng sang chuyện tết nhất, mình cũng nói vài câu phụ họa. Đến 10h thì thanh toán rồi giải tán. Về đến nhà mới để ý thấy có tin nhắn của Trang :
“E hận a. E ko để yên cho a đâu”
Tự nhiên thấy lạnh gáy.

Tối thứ 6 tuần đấy, đúng ngày 13. Mình chả kiêng khem gì đâu, nhưng sau hôm đấy thì đúng là phải kiêng thật.

Ông bà nhạc về quê từ chiều nên mình với Mít đi bar cùng hội bạn của mình. Đến 11h, Mít kêu đói, đòi đi ăn cháo tim nên 2 đứa mình chuồn trước. Vừa từ khu Cấm Chỉ về, Mít lại đòi lượn ra hồ Trúc Bạch. Ừ thì cũng chiều, ban đêm đi ngoài đường HN cũng là một cái thú. Yên tĩnh, bình lặng và có 1 cái gì đó khó diễn tả bằng lời, và rất … Hà Nội.

Mít mua 1 cái chong chóng bán rong gắn lên đầu xe. Ngả đầu vào lưng mình, cứ thỉnh thoảng cái chong chóng bị kẹt thì Mít lại ngoài người lên đẩy cho nó quay … Chỉ có đi lượn lờ thế thôi rồi về nhà.

Đi đến đoạn cung văn hóa gần ga Hàng Cỏ, đường khuya văng lắm thì tự nhiên mình nghe tiếng ô tô tăng ga, tiếng bánh xe miết xuống mặt đường … Thót tim. Mình hơi ga lên, định đi dẹp vào gần vỉa hè thì …

” Uỳnh!!! ”

Cảm giác bị húc mạnh từ phía sau, Mít hét lên thất thanh, ôm mình chặt cứng. Mình bị bất ngờ, không giữ được tay lái, húc thẳng vào cái bùng binh giữa đường. 2 đứa văng ra khỏi xe, mình ngã đè lên Mít. Đầu con SH vỡ toang hoác, móp hết cả lưới tản nhiệt, đèn đuôi thì liểng xiểng tan tành … Con Nissan teana đen không biển số vượt lên, vọt thẳng rồi mất hút…

Mình quay sang Mít, thấy đang ngồi phệt dưới đất phủi bụi trên áo. Đoán là Mít không sao nên mình đi nhặt cái điện thoại của em nó văng cách đấy vài mét. Tranh thủ rút điện thoại gọi cứu hộ, không hy vọng nổ máy được con xe thân yêu nữa. Cái đkm, lúc đấy uất nghẹn tận cổ. Chú iphone của Mít bọc ốp kín Mít mà cũng vỡ màn hình (không vỡ hơi phí). Mình nhét điện thoại của Mít vào túi, ngồi xuống cạnh Mít bảo :
– Mai anh đi sửa điện thoại cho. Em có làm sao không ?
Mít ngước mắt nhìn mình, mặt xanh lét, môi tái nhợt, mắt ầng ậng nước nhưng chưa khóc :
– Em bị gãy tay rồi.

Mình ngớ cả người. Lúc đấy Mít ôm mình, ngã thì người mình đè hết cả lên tay Mít. Vớ vẩn gãy thật. Đêm khuya nhưng chỗ đấy gần ga nên có mấy người dừng xe lại xem bọn mình có làm sao không. Thấy Mít mặt cắt không còn giọt máu thì mình cũng hoảng, có người gọi taxi hộ, mình bồng Mít lên luôn. Kệ mẹ con xe bọn cứu hộ đến hốt thì hốt, mà mất thì mất (Nói thế chứ vẫn chạy ra xe mở cốp lấy túi cho Mít với rút chìa khóa)
Móc ví lấy 500k đưa cho thằng lái xe bảo nó chở đến viện Bạch Mai càng nhanh càng tốt. Mít tá hỏa nói vội :
– Em không đau đâu, cứ đi từ từ thôi.

Mít lấy tờ khăn ướt trong túi lau mồ hôi cho mình, mặc dù là trời rét. Mình ôm Mít, vỗ vai an ủi. Lúc đấy Mít mới bắt đầu khóc lóc, vừa khóc vừa nói:
– Em không đau, nhưng mà em tức… Anh ơi, tức lắm … Em mà biết nó là thằng chó nào … hay con đĩ nào …

Mít không phải là người hay nói bậy đâu. Quen nhau bao nhiêu lâu mà cũng mới chỉ thấy nói mỗi câu đấy là tục thôi. Nhưng thôi cũng kệ, vào hoàn cảnh đấy thì lại chả điên. Khỏi cần Mít làm gì, mình cũng muốn xiên cho cái thằng lái xe vài phát. Thù hằn gì với mình thì chờ lúc mình đi 1 mình giải quyết cũng được, đằng này … Nhưng cũng ngờ ngợ một vài gương mặt khả nghi rồi. Đầu trò dễ là em Trang lắm.

Đêm hôm, Mít không muốn gọi người nhà. Mình cũng thế. Mà bố Mít thì đừng hỏi luôn, ông nhạc mà biết thì chắc nửa đêm cũng lôi họ hàng từ Quảng Ninh cày nát vườn hoa cải rồi lên Hà Nội tìm cái thằng đi Nissan luôn quá.

Vào viện chụp chiếu xong thì bó bột luôn. May mà Mít thuận tay trái nên gãy tay phải cũng không đến mức “liệt”. Mít sau vài phút mất kiềm chế giờ lại nín, không nói gì nhưng nhìn cái mặt là mình biết đang suy nghĩ ghê gớm lắm.

Về đến nhà Mít, mình pha 2 cốc café. Đêm dài quá. Mít mở cái CD Moden Talking. Cười hiền ơi là hiền với mình :
– Anh có muốn nói gì với em không ?
Cái lợi duy nhất của việc có người yêu thông minh là không phải nói nhiều, không phải giải thích nhiều, cũng không phải mất công động não nói dối.
– Anh cũng không biết thế nào … Nhưng mà chắc là em đoán đúng rồi đấy.

Mít lại cười, ngả đầu vào ngực mình bảo :
– Chỉ cần anh không sao là tốt rồi.
Nghe mà xót hết cả ruột

Công nhận chắc là mình tốt số, bố mẹ ông bà tích đức nhiều lắm trời mới thương mình như thế.

Thực sự là khó xử.

Nếu Mít không sao, còn mình bó bột hay nằm viện thì còn đỡ. Mình sai thì mình phải chịu là đương nhiên rồi, đằng này Mít bị như thế đâm ra phức tạp. Mình im thì Mít sẽ thấy tủi thân, mình làm căng thì … chẹp, chả nhẽ mình lại đi tìm Trang tính sổ ?

Mình thở dài. Mít lại cười khì khì, nhấp ngụm café.
– Em biết anh nghĩ gì, anh không phải lo. Em tự giải quyết được.
Má ơi … Ở bên cạnh Mít mình thấy không còn ra dáng thằng đàn ông nữa.
– Mẹ em ngày xưa yêu bố còn bị đánh ghen ghê hơn thế cơ.
Mít nói thêm để vỗ về mình. Cầm tay Mít, bó bột từ cổ tay đến khuỷu tay, áp bàn tay vào má mình :
– Anh yêu em!
Mít khóc, khóc y như cái hôm noel mình và Mít gặp lại nhau, nước mắt lăn dài trên má.
– Lần đầu tiên anh nói anh yêu em.
Lần đầu tiên mình nói thế thật. Chưa đầy 1 tháng quay lại, mình không nghĩ là lại nhiều chuyện phiền phức như thế. Nhưng phải thế mới biết vẫn còn có 1 người con gái đủ khiến mình mê muội.

Mít được xác nhận là Trang đứng sau cái vụ con Nissan điên. Mình chép miệng, con xe yêu dấu sửa chữa xong xuôi, điện thoại thay màn hình cẩn thận rồi… thôi thế cũng tạm ổn. Coi như mình trả nợ xong phần mình.

Mít nhà mình không hiền đâu ạ. Nếu phải so sánh thì Mít giống ngân hàng. Vay thì sẽ phải trả lại, gửi thì sẽ nhận được lại, kiểu người như thế đấy.

Mít nhờ người bóng gió đánh tiếng với Trang là Mít biết hết về Trang rồi. Chỉ có mỗi thế thôi, Mít không làm gì khác cả. Rồi chả hiểu thế nào Trang lại hẹn gặp Mít để nói chuyện. Giáp tết rồi mà tay Mít vẫn chưa được tháo bột. Ông nhạc thì chỉ biết là Mít đi chơi không cẩn thận mới ngã xe thôi.

Mình lái xe đưa Mít đến quán café, Mít đến trước, mình ngồi trong xe chờ ở ngoài. 1 lúc sau thì thấy Trang đến cùng 1 đứa bạn là con gái. Mình cũng hơi lo, nhưng mà chủ quán này cũng quen nên chắc Trang không dám làm gì manh động đâu. Thấy Mít cười hiền lắm. Đại khái là cuộc trò chuyện như thế này :
Mít (tỉnh bơ) : Chị hẹn em đến đây có chuyện gì không ?
Trang : Mình muốn xin lỗi bạn …
Mít (nói một lèo) : À … Thực ra thì người có lỗi là em. Em định tìm chị để xin lỗi mà ngại cái tay đau nên chưa có thời gian. (Thở dài). Chuyện này người có tội to nhất là em. Tại em ăn ở với anh ý (là mình) không ra gì, để đến mức anh ý làm khổ chị như thế này. Em trách em đầu tiên, rồi trách anh ý, em không trách gì chị hết.
Trang : Lúc đó mình giận quá, mình không nghĩ …

Thựa ra là em Trang không nghĩ Mít lại “cứng” nên mới dám động vào, chứ biết là nhà Mít toàn ô to dù rộng thì chắc cũng im re.

Mít : Em với anh Long chưa cưới nhau, em cũng chỉ là người yêu của anh ý thôi. Em không bao giờ nghĩ đến chuyện cấm cản người yêu em kết bạn với con gái, kể cả đến khi là chồng thì em cũng không làm thế. Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó chị ạ. Em nghĩ là chị hiểu ý em … Đừng để đến lúc mình không đủ kiên nhẫn ngồi nói chuyện với nhau thì phiền phức lắm.

Còn cái thằng lái xe hôm đó thì được “chăm sóc” khá kỹ.

Giờ mình cũng chẳng biết phải viết cái kết như thế nào, vì đám cưới thì chưa có nhưng nhẫn đính hôn thì cả 2 đứa cùng đeo rồi. Như thế thôi chắc là đủ rồi, nhỉ …
— Hết —

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x