Phần 6
Hạnh ngờ ngợ:

– Ủa? Ai vậy?

– Dì không nhận ra con sao? Trung nè.

Hạnh lúng túng vì bất ngờ. Đây là thằng Trung hay sao? Hồi trước nó ốm như cây que, sao bây giờ người này lại vậm vở vậy? Thằng Trung của ngày trước thì hay nhút nhát còn người con trai này sao có vẻ lịch thiệp, cởi mở vậy? Và… thằng Trung của ngày trước thì cứ tránh mặt mình còn sao người con trai này lại niềm nở với mình như vậy? Không lẽ đi nước ngoài có thể làm thay đổi con người đến mức độ đó sao?

Hạnh trố mắt ra nhìn, nàng bất ngờ quá nên không biết phải làm sao! Thằng Trung vui vẻ đưa tay ra nắm tay nàng rồi trong một động tác thật tự nhiên của một người ngoại quốc, nó nhẹ nhàng ôm Hạnh vào lòng mà kêu:

– Dì Tư!

Hạnh vẩn chưa khỏi bất ngờ lúng túng, nàng chỉ biết ấp úng:

– Ủa, ủa… Trung đó hả?

Nàng nghe mùi lạ xông lên mủi, mùi nồng nồng của đàn ông. Đột nhiên Hạnh lại nhớ đến một mùi nồng nồng khác mà nàng đả từng biết qua… trong cánh rừng nhản cách đây mười mấy năm. Kỷ niệm đó nổ bùng trong đầu làm Hạnh mắc cở qua mức, nàng bối rối đẩy thằng Trung ra, rồi đứng ngẩn người ra đó.

Trung đưa tay nắm tay Hạnh mà kéo ra sân, chờ cho Hạnh lấy lại nhịp thở bình thường, chàng nhẹ nhàng nói:

– Dì Tư, con vui lắm khi gặp lại Dì. Con biết con có lổi, con đi mà bặt tin luôn, thật tội đáng chết!

Hạnh nghe lòng mình reo vui, nàng kêu:

– Trung!

– Dì bỏ lỗi cho con nhe, con xin lỗi Dì.

Hạnh ứa nước mắt, bao nhiêu dồn nén từ lâu nay được dịp tuôn trào ra, nàng không cầm được nước mắt vui sướng và cảm khái. Trung lại dịu dàng ôm nàng vào lòng. Hạnh khóc trong yên lặng, chưa bao giờ nàng thấy mình sung sướng như lúc này. Nàng đã tìm lại được thằng Trung của nàng!

Lần này Trung về thăm nhà được hơn một tháng trước khi phải trờ về Úc để làm việc. Chàng không muốn đi chơi đâu, chỉ muốn vui vầy cùng gia đình. Hễ có dịp là chàng đến bên Dì để thăm hỏi, ân cần. Dì cần đi đâu là Trung cũng sốt sắn đưa đón. Dì sung sướng đỏ mặt. Chưa bao giờ trong đời nàng, được có ai săn đón cho mình như vầy làm Dì vui vẻ thích thú như đứa con nít! Hồi nào giờ chính nàng phải lo phục vụ người khác thì có, chứ nào có ai thèm chăm sóc cho nàng đâu!

Đôi lần Dì mắc cở nói nhỏ vào tai Trung:

– Thôi, đừng lo cho Dì quá, người ta cười cho!

Trung cũng ghé miệng vào tai Dì trả lời:

– Kệ người ta, con thích chăm sóc cho Dì, ai muốn nghỉ sao thì kệ họ.

Dì mỉm cười sung sướng.

Trung lại ân cần chuyện vãn với Dì làm Dì từ từ bớt khép kín. Dì thấy thật gần gủi với đứa cháu của mình. Như tìm được người biết lắng nghe mình, Dì rụt rè chia sẻ những suy tư của mình, những ý tưỡng hồi nào giờ dấu kín trong lòng. Được nói ra những điều đó làm Dì thấy thật thoãi mái. Còn Trung thì chàng khám phá ra một người đàn bà mộc mạc nhưng thật hiền thục, dưới cái vẻ quê mùa, Hạnh là một người đàn bà thật đáng quí, với đầy đủ những giá trị truyền thống của người đàn bà Việt nam.

Thằng Trung về chưa đến 3 tuần mà nó và Dì đã khắn khít lại với nhau như mười mấy năm về trước. Những hiểu lầm, những mâu thuẩn, những rạn nứt giữa hai người như được gôm bẵng đi. Người sung sướng nhất phải nói chính là Dì: sự rạn nứt Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net cảm giữa Dì và thằng Trung trong thời gian qua đả làm Dì tổn thương sâu đậm, mặc dù Dì không muốn để lộ ra. Vậy mà bây giờ Dì lại tìm lại được thằng Trung của ngày xưa. Không những vậy, nó còn tỏ vẻ quan tâm hết mức, biết chăm sóc cho Dì, biết lo lắng cho Dì làm Dì thật hả dạ.

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x