Phần 58
Đấu Tinh Đại Lục là một tinh cầu, thuộc địa phận của đế quốc Nova. Nó to gấp đôi trái đất tính trên chu vi bề mặt, đồng thời cũng có 2 mặt trăng vệ tinh, một đỏ một tím quay quanh. Trên hành tinh này, từ rất lâu trước kia, sớm đã xuất hiện sinh vật có trí tuệ, được tiến hóa từ loài linh trưởng. Họ đi bằng 2 chân, cầm bằng 2 tay, và chia làm 2 giới nam nữ.

Những nhân loại này phát triển trong khoảng vài chục nghìn năm, và cũng như trái đất, sau một thời gian thì các nền văn minh thi nhau xuất hiện tựa như trăm hoa đua nở. Ắt hẳn nơi này cũng sẽ như bao hành tinh khác nói chung, hay đơn cử như trái đất nói riêng, đều sẽ tiến lên theo con đường của khoa học kỹ thuật. Thế nhưng, quá trình tiến hóa của nó đã bước sang trang mới, khi mà hoàng tộc Nova tìm tới khai phá văn minh, và đem đấu khí truyền dạy cho bọn họ.

Và thế là văn minh đấu khí bắt đầu hưng thịnh.

Nhờ có văn minh đấu khí, nên dù Đấu Tinh Đại Lục tuy vẫn mang dáng dấp của một thế giới cổ đại trên góc nhìn của người trái đất, nhưng lại có được tiếng nói giữa vũ trụ bao la, nơi mà thực lực của giống loài sẽ đứng trên tất cả mọi yếu tố.

Tựa như khoa học cũng là tiến hóa, nhưng tiến hóa theo con đường khoa học, khi đi tới tận cùng thì sẽ không còn sinh mạng, mà buộc phải chuyển đổi toàn bộ theo con đường cơ giới.

Dựa theo những ghi chép xa xưa nhất mà đế quốc Nova từng nhận thức, vũ trụ từ lúc khai sinh đã tồn tại 5 viên đá vô cực, đại diện cho 5 loại lực lượng nguyên thủy nhất trường tồn vĩnh cửu với không gian và thời gian.

Dục vọng.

Niềm tin.

Ý chí.

Linh hồn.

Và hy vọng.

Thuở ấy, vũ trụ vẫn còn là một mớ hỗn độn, chưa có gì, mà chỉ toàn một màu đen thăm thẳm. Sau hàng triệu tỷ năm buồn chán, viên đá đại diện cho dục vọng rời khỏi trái tim của mẹ vũ trụ sớm nhất. Nó tìm tới một hành tinh và bắt đầu xây dựng lên một đế chế cho riêng mình. Vì là con cả, nên Dục Vọng có được hầu hết quyền năng của mẹ vũ trụ. Nó tự sáng tạo ra sinh mạng mang bản chất của nó, và gọi loài đó là Quỷ.

Đứa con thứ 2, viên đá hy vọng cũng rời đi ngay sau anh mình. Nó tới một mảng tinh không, hóa thành một cái cây khổng lồ và tự xưng là cây thế giới. Cây thế giới lớn lắm, cao đến hàng nghìn năm ánh sáng, xuyên qua vô số thiên hà, từng cọng rễ đều bám chặt vào vô số các hành tinh để hút dinh dưỡng. Từ trên cây, nó cũng tạo ra những sinh mạng giống nó, và gọi đó là Thần.

Thần và Quỷ vì khác biệt bản chất, nên vốn luôn thù địch lẫn nhau, tựa như 2 viên đá xưa nay vẫn luôn căm ghét đối phương vậy. Hai bên đánh nhau liên miên, khiến cho vũ trụ vốn không có gì, nay dần sinh ra những sinh mạng mới. Mẹ vũ trụ thấy vậy, bà không muốn bản thân mình bị 2 đứa con phá hủy nên đã quyết định giải phóng nốt cả 3 viên đá còn lại ra.

– Ý Chí lang thang khắp vũ trụ suốt vài nghìn tỷ năm, rồi nó lựa chọn dân tộc Nova, một chủng người ngoan cường với khả năng sinh sôi nảy nở vô cùng mạnh mẽ.

– Linh Hồn cũng phiêu dạt sau ngần ấy năm, rồi lạc vào tay của những học giả, hay còn gọi là những nhà khoa học đầu tiên trong vũ trụ.

– Niềm Tin thì tự mình hóa thành một sinh mạng.

Người Nova sau khi có được viên đá Ý Chí, họ liền sáng tạo ra Đấu Khí, và trở thành một đại đế quốc vĩnh hằng, trường tồn đến vô tận năm tháng về sau.

Phần các nhà khoa học lang thang, đến từ các nền văn minh khoa kỹ thì khác. Họ đã lợi dụng viên đá Linh Hồn để thực hiện ước mơ bất tử của mình… chính là vứt bỏ sinh mạng, đồng thời cơ giới hóa bản thân.

Niềm tin thì sau khi có được hình dạng, nó đã lang thang khắp vũ trụ, tìm kiếm những cá nhân tinh hoa nhất từ vô số chủng tộc để truyền dạy thứ lực lượng mà nó nắm giữ, biến họ thành những quan tòa sống, chuyên đi phân xử mâu thuẫn và thực thi công lý khắp vũ trụ.

Năm viên đá, đại diện cho 5 loại lực lượng, cuối cùng cũng đã khiến vũ trụ cân bằng trở lại.

Dục Vọng là tiền thân của Quỷ Khí.

Hy vọng thì diễn hóa ra Thần Lực.

Ý Chí có thể nói là bản chất của Đấu Khí.

Linh Hồn chính là một phần của khoa học.

Niềm Tin thì đại diện cho sức mạnh của những tòa án sống, Hội Đồng Tối Cao, những người phán xử, hay còn được biết đến với cái tên là Niệm Lực.

Trần Vân Vũ gác bút lông, khép quyển vở lại, kết thúc buổi tự học trong ngày.

Trải qua hơn 1 năm sống trên hành tinh này, gã cuối cùng cũng đã biết nói thứ ngôn ngữ ở đây, đồng thời cũng lấy việc viết nhật ký và nghiên cứu thư tịch để rèn luyện bản thân. Thú vui này thực tế chẳng có gì hay ho cả, nhưng nhờ nó mà Vũ mới có thể hiểu rõ hơn về những gì mà mình đã trải qua.

“5 Loại lực lượng à?”

Vũ tự hỏi và đặt giả thuyết:

“Asmodeus ban cho mình sức mạnh của Quỷ, là Quỷ Khí, hay còn gọi là Dục Vọng. Thằng cha Anthony thì có Thần Lực, là hy vọng. Còn nơi này, chính là một tinh cầu thuộc đế chế Nova, nên người dân ở hầu như ai cũng có thể sử dụng Đấu Khí… chính là Ý Chí.”

“Khoa học kỹ thuật tiến hóa đến tận cùng, có thể đem linh hồn nhập vào máy móc, chính thức trường sinh bất tử sao?”

“Còn Niệm Lực hoạt động thế nào?”

Vũ lầm bầm, tựa như một kẻ điên cuồng nghiên cứu vậy. Quả thật, thứ tri thức mới lạ ấy khiến gã không cách nào ngồi yên. Khôi phục Quỷ Khí là việc trước mắt, đồng thời, Vũ còn muốn học thêm cả Đấu Khí nữa. Xem ra tuy vẫn còn khá vô cảm, nhưng Trần Vân Vũ ngoài nhục dục ra, cuối cùng cũng biết được cách khát khao một thứ gì đó khác rồi.

“Nghĩ gì vậy?”

Có tiếng phụ nữ vang lên, cửa phòng bị đẩy ra, bước vào chính là một cô gái cao lớn vận chiến giáp kỵ sĩ. Nàng gọi là A Thất, con gái thứ 7 của một gia đình nhiều đời phục vụ cho Bạch Gia, cái gia tộc đang nắm giữ tòa thành này.

Lại nói, nơi Vũ đang ở chính là Bạch Vân Thành, một tòa thành cỡ trung thuộc biên chế gia tộc, dưới quyền của Tây Di Đại Tướng Quân, người xưa nay nổi danh là Chiến Thần của Đông Việt Thần Quốc.

Đấu Tinh Đại Lục sau hàng triệu năm tiếp nhận văn minh đấu khí, đã hình thành lên vô số quốc gia, chiến tranh liên miên. Đến tận bây giờ, duy chỉ còn lại 2 quốc gia lớn nhất. Chính là Đông Việt Thần Quốc và Tây Long Mẫu Quốc. Một nằm bên đông, một ở bên tây, được chia cắt bởi Đấu Tinh Hà, một con sông khổng lồ tựa biển cả.

Tây Di Đại Tướng Quân có 3 người con, 2 trai 1 gái.

Người con gái chính là thành chủ hiện tại của Bạch Vân Thành, Bạch Liên Nhi, năm nay đã 45 tuổi. Cũng chính là người đàn bà quý phái đã mang Vũ về đây hơn 1 năm trước. Tuy ban đầu, Bạch Liên Nhi đúng là có ý định nghiên cứu xem huyết mạch của Vũ đến từ đâu, nhưng chẳng hiểu sao sau khi về đến nơi liền quên bẵng đi mất. Ngay cả việc bà giao gã cho A Thất, nữ kỵ sĩ thiếp thân của mình chăm sóc cũng quên luôn.

Nên thành ra hơn 1 năm nay, Vũ và A Thất đã sống chung với nhau như 2 chị em vậy.

Thực tế thì A Thất tuy là con út, nhưng rất khác với mấy anh chị mình, là lựa chọn trở thành nô tài trong phủ Bạch Gia. A Thất lúc còn nhỏ sớm đã hiển lộ thiên phú ngút trời, nên được Bạch Liên Nhi cất nhắc cho làm kỵ sĩ gia tộc.

Trải qua nhiều năm chinh chiến, A Thất từ một nữ kỵ sĩ nho nhỏ, nay đã trở thành nhân vật cấp thống lĩnh trong quân doanh Bạch Gia, nên nàng được phát hẳn cho một ngôi nhà riêng trong thành, chứ không cần phải giống như cha mẹ và các anh chị của mình, sống trong phủ Bạch Gia nữa.

Vũ chính là đang ăn nhờ ở đậu trong nhà của A Thất.

“Là nghiên cứu một vài thứ thôi.”

Vũ sẵn giọng đáp lời của A Thất một cách hờ hững, nàng thấy vậy chỉ khẽ cười chứ không chấp, ngồi phịch lên ghế bành mà thở dài sau một ngày mệt mỏi luyện tập ở thao trường.

“Cởi giáp đi, tôi dọn cơm.”

“Ừm.”

Vũ dọn cơm lên, A Thất cũng đã thoát ly bộ giáp nặng, quay về với hình hài thiếu nữ của mình. Nàng cao lắm, dễ phải đến 1m8, toàn thân tuy không cơ bắp dọa người nhưng cũng có thể xem là to con lớn tướng. Nhờ quanh năm đánh nhau trên lưng ngựa, cộng một thân cảnh giới Đấu Khí đã đạt đến cấp 5, nên dù đã 25 tuổi nhưng A Thất vẫn chưa có chồng.

Nhan sắc của A Thất cũng thuộc loại xinh xắn đáng yêu, mái tóc đen cắt ngắn, ngũ quan tinh xảo, mắt đỏ long lanh, thuộc loại dễ nhìn và thanh thoát, tựa như mấy chị em của mình vậy. Mà thực ra thì nữ hầu trong phủ Bạch Gia có ai xấu đâu? Chẳng qua A Thất vốn tính cương trực, ít nói, đôi khi còn nóng hơn cả đàn ông, lại thêm hình thể cao lớn nên làm gì có ai dám quen?

Có điều, A Thất tuy vẫn hay tự nhận là ít nói, bởi nàng sống một mình lâu rồi nên chẳng có ai để nói chuyện, nhưng thực tế thì sau khi về ở chung với Vũ, A Thất mới phát hiện ra mình vẫn còn nói nhiều chán. Cái thằng này ban đầu chưa biết nói tiếng ở đây nên im lặng cũng dễ hiểu, nhưng ngay cả khi đã học được ngôn ngữ, mà A Thất còn thỉnh thoảng mới nghe gã nói chuyện thì đủ biết trình độ im lặng tới mức nào rồi.

Ai hỏi mới đáp, còn không thì Vũ tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ mở lời.

Nếu không phải thấy Vũ đã học được chữ viết, có khi A Thất còn tưởng gã nói chưa sõi nữa kìa.

Cả 2 ăn cơm trong yên lặng, A Thất thấy ngột ngạt quá nên mới mở lời trước:

“Lát lại dạy ta viết chữ nhé.”

“Ừm.”

Nhân tiện thì A Thất mù chữ, bởi nàng theo nghiệp nhà binh từ bé, nên có được học hành gì đâu. A Thất thấy Vũ học chữ nhanh quá nên thầm đoán có khi trước kia hắn là học giả cũng không chừng. Tối nào A Thất cũng nhờ Vũ dạy mình viết chữ, sớm đã thành thói quen rồi.

“Ở thế giới của đệ, ai cũng ít nói vậy à?”

“Mỗi tôi thôi.”

Vũ gác đũa, làm bộ khẽ tức giận:

“Tôi lớn hơn cô đó, đừng có gọi đệ mãi, kỳ lắm.”

“Xạo đi, tối ngày nhận mình hơn 30 tuổi, ai tin?”

Thở dài, Vũ thực sự không thích bị người ta xem là một đứa bé. Nhưng hình dạng hiện tại có khác gì 15 – 16 tuổi đâu? Đã trắng trẻo, xinh trai, lại còn lùn, nên bị A Thất vốn cao tới 1m8 xem là em trai cũng đúng.

“Không lẽ lại lôi cô ta lên giường địt cho biết ai lớn ai nhỏ?” – Vũ thầm nghĩ, tuy hiện chưa dám, nhưng đúng là gã đang có ý định này.

Quỷ khí muốn khôi phục lại cần phải có năng lượng dâm dục, cần có gái, nên mục tiêu đầu tiên chính là A Thất này đây. Bất quá, Vũ vẫn chưa dám thử, bởi cảnh giới của cô ta cao hơn gã nhiều, nếu tùy tiện thi triển quỷ thuật mê hoặc, có khi bị giết mất. Cứ phải cẩn thận vẫn hơn.

“Nghe nói phu nhân sắp về, có khi đệ chuẩn bị được triệu kiến đấy.” – A Thất vẫn cứ hồn nhiên xem Vũ như một đứa em trai kém tuổi đáng yêu, thoạt trông nàng chẳng hề có ý định sửa đổi cách xưng hô làm gì.

“Ai cơ?”

“Bạch phu nhân chứ ai?”

Nhắc tới Bạch Liên Nhi, Vũ nóng bừng cả mặt vì nứng. Quả thật người đàn bà đó quá đẹp, nên đã để lại ấn tượng cực sâu với Vũ. Thiếu hơi gái cả năm trời, nay lại nhớ về người đàn bà yêu nghiệt với nhan sắc khuynh thành đó, Vũ đúng là có chút không kiềm chế nổi.

“Đệ sao thế?”

A Thất thấy Vũ đỏ mặt như phát sốt nên quan tâm, khiến gã vội vàng đánh trống lảng sang chuyện khác:

“Hôm nay tôi tra cứu điển tịch, phát hiện ra vài chuyện khá hay. Viết chữ xong tôi kể cô nghe.”

“Hay lắm, ta đi tắm đây, đệ dọn dẹp đi nhé.”

A Thất cười tươi chạy ra ngoài, đến cửa, nàng còn ngoái đầu lại mà nói:

“Hay thôi miễn viết chữ một bữa đi ha, đệ kể chuyện ta nghe là đủ rồi.”

Dưới ánh trăng, cảm giác như nhan sắc của A Thất bỗng nhiên tỏa sáng rực rỡ. Tựa một nữ chiến thần anh khí bừng bừng, nhưng sau khi vứt bỏ giáp mũ, liền trở lại thành một thiếu nữ yếu đuối tinh nghịch nhà hàng xóm vậy.

“Không được.”

Vũ nghiêm khắc nói:

“Cô tự mình đặt ra mục tiêu, thì không được bỏ cuộc.”

“Biết rồi, làm gì dữ vậy?”

Đợi A Thất khuất xa, Vũ mới chậm rãi đứng dậy. Dưới đũng quần, con cặc đã vươn vai thức giấc, tựa như một con mãnh thú đáng sợ. Gã bị hình bóng của Bạch Liên Nhi trong tiềm thức kích thích, đã thế hình ảnh của A Thất vừa nãy cũng quá sức xinh đẹp, nên mới không thể kiềm chế được bản thân.

“Liều mạng thôi, cùng lắm là bị cô ta giết, chứ để thế này thì cũng chết vì nứng.”

Vũ thở dài, dọn dẹp chén bát, thầm quyết tâm đêm nay phải lẻn vào giường của A Thất cho bằng được.

Trăng lên cao, là thời điểm thích hợp để cho phường đạo tặc hoành hành. Có điều, Bạch Vân Thành xưa nay vốn chưa từng có trộm, vì cứ đi vài bước thì sẽ có một tốp lính canh nên trị an vô cùng tốt, đặc biệt là quanh khu vực dân cư. Thế nhưng nhà của A Thất lại nằm ở một góc hẻo lánh, không hề có vệ binh tuần tra, bởi vì vốn dĩ không cần.

Dù sao thì tiền bạc của cải kiếm được, A Thất đều gửi về chỗ cha mẹ, nhà của nàng nói thẳng ra là chả có con mẹ gì. Với lại, có tên trộm nào lại nhắm tới chỗ của một Đấu Sư cấp 5 bao giờ không? Ngại mình sống lâu quá à?

Thế nhưng đêm nay, đúng là có một tên trộm đang chuẩn bị ra tay với A Thất đấy.

Có điều không phải vì vật chất, mà tên này muốn trộm đi thể xác, và lần đầu của nữ Đấu Sư nổi danh hung tợn này.

Trần Vân Vũ ở thành Bạch Vân hơn 1 năm nay, chịu cảnh ăn nhờ ở đậu, cũng không có lực lượng để hoành hành ngang dọc nên kiếm đâu ra gái bây giờ? Không tiền vào kỹ viện người ta đuổi ra, không có thực lực mà đi hiếp dâm chắc chắn sẽ bị đánh chết.

Đối tượng duy nhất mà Vũ có thể nhắm tới chính là A Thất.

Tuy bên ngoài đồn là, A Thất rất có thể sẽ ế tới chết, nhưng sau khi trải qua 1 năm sống chung, chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, Vũ nhận thấy nàng không hẳn là có ý bài xích hắn, mà đôi lúc còn có chút thưởng thức. Mặt khác, cô gái này cũng không phải là loại khó gần như người ta vẫn nghĩ, mà đơn giản chỉ là khó bộc lộ cảm xúc mà thôi.

Do đó, nhân cơ hội này, hắn nhất định phải tấn công ngay trong đêm nay, nhanh chóng biến A Thất thành người đàn bà của mình. Chứ để vài hôm nữa Bạch Liên Nhi về, có khi gã chẳng còn cơ hội nữa mất.

Lẻn vào phòng, Vũ chậm rãi tới gần, khẽ nhìn A Thất vẫn đang ngủ say. Hơi thở mát rượi của nàng thông qua lỗ mũi phát ra, khiến Vũ lâng lâng vì mùi vị đặc trưng của con gái lâu lắm mới được ngửi lại.

Nằm trên giường ngủ, A Thất mặc áo yếm, quần đùi vải trơn ngắn, đắp chăn bông xộc xệch, để lộ ra cơ thể cao lớn của mình. Ấn tượng nhất chính là bầu vú căng đầy như đang muốn phá tung cái áo yếm mà nảy tưng tưng, vòng eo săn chắc đầy đủ cơ bụng, cặp chân dài miên man khiến Vũ bất giác phải nuốt nước bọt mấy lần.

Tấm thân hoàn mỹ tựa một nữ chiến thần, phối cùng gương mặt tinh xảo đáng yêu, quả là cực phẩm hết chỗ nói. Điểm trừ duy nhất chỉ có cái là nàng khá cao, nên khi đem ra so với Vũ hiện tại thì đúng là đôi đũa lệch.

Vũ chậm rãi vận dụng quỷ thuật, thả ra dâm hương, nhưng luồng khói đen ấy khi đến gần A Thất thì liền bị một cỗ lực lượng vô hình chắn lại.

“Thực lực cách biệt quá, không xài cách này được. Liều thôi.”

Thấy trò thả dâm hương không linh, Vũ mới tiến lại gần hơn nữa, quỳ xuống bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay của A Thất. Thế nhưng bỗng có một luồng điện bất chợt chạy dọc sống lưng, Vũ loáng thoáng cảm nhận mình vừa lướt qua cõi chết một vòng.

“Nếu đã tỉnh rồi thì dậy đi.”

A Thất mở mắt, thực tế thì nàng sớm đã tỉnh lại từ lúc Vũ bước vào phòng rồi. Đấu Sư cấp 5 không lẽ lại không nhận ra có người đột nhập. Nhưng thấy đó là Vũ, A Thất mới cố ý xem gã muốn làm gì. Lúc Vũ nắm lấy tay nàng, suýt nữa thì A Thất đã nổi xung đánh gã. Đã thế, bình thường khi dạy nàng viết chữ, Vũ cũng rất hạn chế tiếp xúc thân mật vì sợ không nén được dâm tính, nên trong ấn tượng của A Thất, Vũ là một người rất đàng hoàng… rất quân tử.

“Đệ muốn làm gì tỷ vậy?”

A Thất hỏi cho đỡ ngượng thôi, chứ thông qua hơi thở, nhịp tim, và đũng quần cao vút, nàng thừa biết Vũ đang nứng đến tột cùng.

“Xin lỗi, là ta thất trách rồi. Đệ đang dậy thì, cũng cần có phụ nữ giải quyết. Đợi một chút ta lấy tiền đưa cho đệ ra ngoài vui chơi nhé.”

“Ta thực sự thích nàng.”

“Không cần phải vậy.”

A Thất ngượng ngùng, đẩy tay Vũ ra, nàng kéo chăn lên che chắn thân thể của mình và nói:

“Ra ngoài đi, tỷ tỷ sẽ xem như chưa có việc này.”

“Thực ra đêm nay ta đã chuẩn bị tư tưởng để chết rồi, cô bé ạ.”

A Thất đỏ mặt, sẵn giọng đầy vẻ bất mãn: “Đừng có giở giọng ông cụ non.”

“Hoặc là giờ nàng giết ta, hoặc là ta vẫn sẽ tiếp tục bày tỏ tình cảm của mình.”

“Đệ…”

“Luật của Kỵ Sĩ, chương thứ 2, điều thứ 4. Người bắt buộc phải chấp nhận lời thách đấu của kẻ yếu hơn mình, ban cho hắn một cái chết trang nghiêm nhất có thể.”

Vũ nghiêm túc báo ra luật của kỵ sĩ, khiến A Thất vô cùng khó hiểu.

“Đệ thật sự muốn chết?”

“Công bằng giao đấu, nàng sợ sao?”

“Điều đó không có ý nghĩa gì cả, chỉ lãng phí mạng sống mà thôi.”

“Ở hành tinh của ta, kết cục của kẻ không thể tìm được bạn đời chính là cái chết. So với nơi này, vốn rất trọng lễ nghĩa thì tàn khốc hơn nhiều.” – Vũ chém gió như thật, ở trái đất có đầy mấy thằng FA mà vẫn sống lâu lắm.

“Xem ra văn hóa khác biệt, tư tưởng cũng khác biệt. Được rồi, ra ngoài đi, tỷ sẽ giúp đệ làm nguội cái đầu lại.”

Năm phút sau, họ đã ở ngoài sân. Gió đêm hiu hiu thổi, A Thất và Vũ đều vận võ phục luyện công, nàng vừa bẻ cổ tay vừa ngáp dài vài cái và nói:

“Ta sẽ khống chế đấu khí ở cấp 1, chúng ta so kỹ thuật thôi.”

“Được, ta cũng biết cảnh giới chênh lệch quá xa. Nàng nên nhường ta như vậy.”

“Tỷ sẽ không giết đệ đâu, nhưng phải nói trước là võ công của dân tộc ta rất hiểm và ác. Bản thân ta từ trong núi xương biển máu đi ra, cũng vô cùng thực dụng đó.”

Vũ tất nhiên đâu dám coi thường, trình độ chiến đấu của gã là học được từ các võ tăng của Thiếu Lâm Tự, nhưng văn minh trái đất thì mới bao lâu, bề dày lịch sử của Thiếu Lâm Tự mới bao lâu? So với Đấu Tinh Đại Lục chiến loạn suốt mấy trăm nghìn năm, mấy triệu năm nay, trình độ võ nghệ ai hơn ai kém dùng mông đoán cũng biết. Một bên phụ thuộc vào súng ống mà chiến tranh, một bên suốt cả triệu năm vẫn dùng vũ khí lạnh (cái này thực ra do đế chế Nova kiểm soát công nghệ, nên Đấu Tinh Đại Lục không phát triển khoa học kỹ thuật được).

Vũ bắt đầu thủ thế, là Báo Quyền trong Ngũ Hình Quyền.

“Cũng ra dáng đấy.” – A Thất cười nhạt.

Nhưng cái trò đó chẳng có tác dụng gì cả, bởi chỉ sau năm phút, Vũ đã bị đánh cho thành cái đầu heo. Mặt gã sưng húp, toàn thân bầm dập tơi tả, trình độ thương tật cấp 2, sẵn sàng nhập viện bất cứ lúc nào. Võ công của A Thất đúng là cao cực điểm, khống chế lực đạo chuẩn xác, không hề làm gãy xương hay tổn thương nội tạng, mà chỉ khiến Vũ bị thương ngoài da thịt mà thôi.

Võ công của Vũ đúng là chẳng đáng để A Thất xem trọng, chẳng qua, bị đánh đau thế mà gã vẫn chưa từng rên lên tiếng nào. Xem ra cũng đáng mặt đàn ông lắm. A Thất thầm nghĩ và hiểu lầm một cách vi diệu. Thực tế thì thằng này có biết đau đâu? Ngoài sướng ra, nó chẳng cảm giác được gì cả.

Ngay cả ăn uống cũng không có vị giác, nên 10 năm qua, Vũ sống như một cỗ máy vậy.

Lý tưởng sống của gã chỉ thực sự quay lại, sau khi được Asmodeus ban cho xúc cảm nhục dục.

Do đó, tín niệm của gã với tình dục rất cao.

A Thất đêm nay chắc chắn phải thuộc về mình.

Vũ thầm hứa như vậy, và thế là bất chấp thương thế, Vũ vẫn cứ lao lên rồi để cho A Thất nện như chó.

“Đủ rồi.”

A Thất quát, cố đẩy Vũ ra, nhưng có vẻ như tên này sớm đã hôn mê bất tỉnh. Nhìn gã thiếu niên vì muốn bày tỏ tình cảm với mình mà bất chấp thương thế như vậy, A Thất thân là một cô gái cũng bắt đầu mủi lòng. Nàng để Vũ tùy ý úp vào ngực mình, cảm nhận rõ hơi thở ngắt quãng vì thương thế của gã, cùng với thân thể gầy gò đang run lên từng hồi (bị thương nên cơ bắp co thắt, chứ không phải do đau đớn), bất đắc dĩ nàng đành phải dừng cái trò tra tấn một chiều tại đây.

Bế Vũ vào phòng mình, A Thất cởi áo gã ra, lấy khăn lau qua một lượt rồi truyền đấu khí vào. Các tụ máu bầm được năng lượng xoa bóp liền từ từ tan ra, chẳng mấy chốc, cơ thể của Vũ đã không còn thương tích. Hắn cũng theo đó mà tỉnh dậy, nhưng trông thấy ánh mắt nhu hòa hiền diệu của người con gái mang danh “mẫu bạo long” kia, Vũ biết là mình đã thành công hơn nửa.

“Ta sẽ không dừng lại, cho đến khi được nàng chấp nhận đâu.”

A Thất càng ngẫm càng khó hiểu, nàng siết chặt tay, cúi gằm mặt xuống, hỏi bằng giọng mà chỉ mỗi nàng nghe được:

“Tại sao lại là ta?”

“Tại sao lại không phải là nàng?”

“Ta hung dữ, không chút thùy mị, lại cao lớn… hơn nữa… ta không có đẹp.”

“Cô bé ngốc, trong mắt ta, nàng là người đẹp nhất.”

Vũ ngồi dậy, vươn tay khẽ vuốt ve gương mặt mịn màng hồng nhuận của A Thất. Đôi mắt đỏ long lanh của nàng rưng rưng nước mắt, cảm động và hạnh phúc. Bởi lẽ sống gần 25 năm tuổi đời, đây là lần đầu tiên A Thất nghe được có người đàn ông khen mình xinh đẹp.

Với nàng, khái niệm xinh đẹp vĩnh viễn thuộc về loại phụ nữ như phu nhân Bạch Liên Nhi, hay 2 cô con gái của nàng ta… hoặc là những người phụ nữ mong manh đáng yêu trên thế gian này, chứ chưa bao giờ thuộc về loại con gái suốt ngày chỉ biết đánh giết như nàng. Trong quân doanh của Bạch Gia, không thiếu những nữ tướng. Đại đa số họ lúc trẻ cũng đẹp lắm, nhưng vì phục vụ trong quân ngũ quá lâu nên không có chồng. Đến khi về già, đều sẽ tàn úa và xấu xí vì những ám thương ẩn tật trong quá trình chiến đấu, đến cùng sẽ chết trong cô đơn hoặc bỏ mạng nơi sa trường mà chưa kịp cảm nhận cái gọi là tình yêu.

Vũ thổ lộ tình cảm, khiến A Thất rất xúc động cũng như khơi dậy trong nàng bản năng của một người đàn bà, là cần được yêu thương săn sóc.

“Ta lớn hơn chàng mà, đừng có gọi người ta như vậy… ngại lắm.”

“Vẫn không tin ta lớn hơn sao?”

A Thất cười, lấy áo trùm lên cho Vũ và nói:

“Ai lớn ai nhỏ có còn ý nghĩa gì đâu.”

“Nói vậy là nàng chấp nhận ta?”

“Chứ chẳng lẽ giờ lại đánh chết chàng? Không phải chàng nói là vẫn sẽ liều mạng đó sao? Mà ta thì không nỡ đánh nữa…”

A Thất đỏ mặt cúi đầu, vân vê 2 ngón tay vì đây là cũng là lần đầu tiên nàng trải nghiệm cái bầu không khí ám muội mê hoặc, thứ đặc biệt chỉ tồn tại ở những đôi tình nhân như này. Vũ với tay kéo A Thất lại, ôm nàng vào lòng.

“Còn đau không?”

A Thất để mặc cho Vũ kéo mình lên giường, sâu trong nội tâm vừa được khai mở, nàng cũng bắt đầu chấp nhận hắn. Sống chung với nhau hơn 1 năm, A Thất biết rõ Vũ là người thế nào. Cách gã học tập để thích nghi nói lên con người gã vô cùng cầu tiến. Cách gã nghiêm túc với những thứ xung quanh, dù chỉ là điều nhỏ nhặt, cũng nói lên được rằng gã là kẻ rất có nguyên tắc. Và hơn hết, là cách Vũ đối đãi với nàng, không xu nịnh, không xa cách, mà chỉ có sự chân thành.

Ngay cả trước khi thổ lộ, Vũ sống với nàng, cũng là dùng sự thành thật đối đãi nhau.

A Thất thưởng thức tính cách đó, và nàng cho đó là biểu hiện của nam tính.

Ngay cả những gã đàn ông trong quân doanh, tuy thực lực mạnh mẽ hơn Vũ nhiều lần, nhưng nếu so về tính cách và khí độ thì xách giầy còn chưa xứng. Chúng ẩm mốc, bám mùi, thô lỗ, vô học và kém hiểu biết, rất hay tự nhận rằng bản thân hào sảng uy phong, nhưng thật ra chỉ là những kẻ mãng phu. Còn lũ công tử ca trong thành thì tối ngày văn vở, tính cách bạc nhược, xảo trá lươn lẹo, xem ra còn kém hơn cả đám quân nhân.

Có lẽ, chỉ có người như Vũ, sở hữu những tính cách đặc thù như vậy mới hợp khẩu vị của A Thất mà thôi.

“Đau thì không, nhưng có chút khó chịu.” – Vũ chỉ về phía đũng quần đang nhô cao của mình.

A Thất to lớn là thế, nhưng khi gối đầu lên ngực của Vũ thì lại trông nhỏ bé lạ thường.

“Ta chưa sẵn sàng cho việc đó, mẹ ta nói phải kết hôn thì mới được…”

“Có biết tại sao ta lại liều mạng không?”

Vũ chỉ vào ngực mình, thả lỏng tâm trí, tức thì, hình xăm dâm dục từ từ hiện ra. Nó tỏa ra khí tức vô cùng tà ác, khiến A Thất có chút giật mình hoảng sợ. Nàng vội vàng dùng đấu khí kiểm tra cơ thể của Vũ lại một lần.

“Đây là…”

“Tới giới hạn rồi.”

Thế là Vũ kể lại chuyện đời mình, cùng với quá trình mình đã sống như thế nào trong nhiều năm qua. Tất nhiên là phải lược bớt mấy cái vụ thác loạn, dâm ô và đám người tình ở trái đất rồi. Giờ vẫn phải để A Thất nghĩ gã là một kẻ cũng nghiêm túc trong tình yêu thì mới được.

“Nói vậy là chàng sẽ chết sao?”

“Coi là vậy đi.”

Vũ thở dài:

“Thực ra ta hoàn toàn có thể ra ngoài tìm kỹ nữ, nhưng vì ta đã lỡ thích nàng rồi… thậm chí ngay cả khi nàng không đáp lại tình cảm này của ta, thì ta cũng chỉ có thể chấp nhận cái chết thôi. Hết cách rồi, ta không thể phản bội là hình bóng mà mình đã yêu thương được.”

Hình xăm càng lúc càng tỏa sáng, ngay cả đấu khí của A Thất cũng bị nó hấp thu như nước đổ xuống sa mạc. A Thất biết Vũ không nói đùa, mà thực tế thì đúng là gã sẽ chết nếu tiếp tục như vậy. Quỷ khí là con dao hai lưỡi, có sức mạnh vượt trội, tu luyện cực nhanh, nhưng đồng thời cũng sẽ đẩy con người ta vào chỗ chết.

“Chàng khờ lắm.”

A Thất vuốt ve gương mặt trẻ trung của người tình, nàng đứng dậy, ra ngoài khép chặt cửa phòng rồi từ từ tiến về phía Vũ đang nằm trên giường. Bộ võ phục được cởi ra, và thế là trong tầm mắt, những gì quý giá nhất đều đã được phơi bày.

Vũ phát hiện A Thất thực tế còn quyến rũ hơn khi không mặc quần áo.

Vú to, eo gọn, bụng 6 múi, đùi dài, mông săn chắc, vóc người lại cao.

Có khác gì mấy nữ vận động viên ở trái đất đâu?

Đã thế, màu lông mu cũng đỏ như màu mắt vậy.

Cứ tưởng con người ở Đông Việt Thần Quốc chịu ảnh hưởng bởi mặt trăng đỏ, nên màu mắt của họ mới có sắc tố đỏ, không ngờ cả lông vùng kín cũng là màu đỏ luôn. Nếu thế thì ở phía Tây Long Mẫu Quốc, phụ nữ người ta tóc vàng mắt tím thì lông mu cũng màu tím à? Vũ càng nghĩ càng thấy nứng, nhất là liên tưởng tới Bạch Liên Nhi bên dưới cũng đỏ rực, con cặc của gã lặp tức chào cờ. Cây gậy thịt khổng lồ vươn cao và dài hết cỡ, xé rách cả cái quần vải mỏng manh mà chui ra ngoài.

A Thất leo lên giường, nằm gối đầu lên ngực Vũ, khẽ thì thào nũng nịu:

“Thiếp cứu chàng một mạng, nên sau này không được khi dễ thiếp đâu đấy.”

“Khi dễ nàng? Nói hơi ngược nha. Chưa đánh đã biết ai nằm đo đất rồi, khi dễ kiểu gì bây giờ?”

“Còn giận người ta hả?”

A Thất sợ Vũ vẫn hận chuyện nàng ra tay hơi lố nên vuốt ngực gã cho bớt cơn tức, nhưng chỉ thấy gã nhếch môi khẽ cười (giả vờ):

“Còn giận lắm, nên giờ mới phải trút giận đây.”

“Hí… đừng mà…”

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x