Phần 55
Dù chỉ là viên đan dược chưa đạt đến tam cấp nhưng nàng lại trân trọng nó. Không phải vì nó giúp nàng hồi phục, cũng không phải vì phẩm chất đan dược vì nếu là đan dược này nàng muốn có mấy nhà chả được. Mà là vì viên đan dược này nói lên sự quan tâm của người nam nhân kia đối với nàng. Hắn thấy nàng bảo khó ăn liền dùng dị hỏa luyện đan giúp nàng rồi đích thân bón cho nàng ăn.

Từ trước đến nay thì nếu không phải nàng tự chăm sóc Thiên Tâm, Thiên Linh thì nàng luôn được Phượng Hoàng tộc cung phụng như vị thần. Chẳng có nam nhân nào dám mơ ước đứng cạnh nào nói chi đến chăm sóc. Mà nay lại có một thiếu niên cảnh giới tầm thương nhưng lại mang đến cho nàng sự ấm áp khác lạ. Nàng nhìn hắn với ánh mắt khác hẳn, một ánh mắt như muốn khắc ghi hình ảnh của hắn vậy:

– À quên nói ta tên Quân Huyền nhé. Vậy dì có thể nói tên cho ta biết được không? – Quân Huyền hắn thấy sắc mặt “dì” dần hồi phục liền hỏi.

– Ta tên… – nàng định nói tên thật thì Thiên Tâm ra hiệu làm nàng nhớ lại thân phận của nàng đang khác biệt với hắn quá xa.

– Tên ta một chữ Phượng. – Nàng nhanh trí đáp lại ánh mắt tò mò của Quân Huyền.

– Ồ vậy ta không gọi cô gái trẻ đẹp này là dì nữa. Từ bây giờ ta gọi nàng là Phượng Nhi nhé. – Quân Huyền hắn đổi giọng ngọt ngào.

– Phượng Nhi? – Nàng đỏ mặt và hỏi lại. Quả thật đây là lần đầu tiên có người gọi nàng như vậy mà người đó còn là nam nhân chứ.

– Phượng Nhi nàng hồi phục hơn chưa? – Quân Huyền hắn tiếp tục quan tâm nàng.

– Cũng được một phần rồi. – Thánh Phượng lần đầu trả lời với giọng e thẹn làm Thiên Linh trong người Quân Huyền ngạc nhiên thò ra xem.

– Nàng có bận gì không? Nếu không đi cùng ta một đoạn đường nhé. Ở nơi hoang vu như sơn cốc này… mà trên đỉnh còn yêu thú nữa thật sự không tiện cho nàng ở lại lâu đâu. – Quân Huyền liền nói như muốn thể hiện rằng: Nếu nàng đi cùng hắn thì hắn sẽ bảo vệ được nàng.

Dù nàng cảnh giới có cao thật đấy, còn giúp hắn áp chế và cứu hắn cơ mà nhưng nàng vẫn là con gái, vẫn cần che chở. Và Quân Huyền hắn hiểu dù hắn cảnh giới có mỏng manh đi nữa thì ít nhất hắn cũng phải bảo vệ được ân nhân của mình bấy giờ. Hơn nữa ân nhân lại là một cô gái thì hắn còn phải cố gắng bảo vệ hơn nữa.

– Ta cũng có chút việc bận nhưng nếu đi cùng một đoạn thì không sao. – Thánh Phượng bây giờ như cảm giác mới yêu lần đầu. Khác hẳn với lúc ở địa vị cao cao tại thượng luôn phải bảo hộ người ta mà chưa bao giờ được cảm giác che chở. Đương nhiên, nàng cũng muốn thử chứ.

Quân Huyền nghe xong liền mỉm cười rồi đưa tay như ngỏ ý đỡ nàng dậy. Thánh Phượng nhìn thấy liền dơ tay như đáp lại lời ngỏ ý đó. Và Quân Huyền đỡ nàng dậy đi ra ngoài sơn động bỏ lại Thiên Tâm đanh đá đằng sau đứng nhìn mẹ với ánh mắt ngạc nhiên, nhìn Quân Huyền với ánh mắt căm ghét. Rồi chả hiểu sao nàng tức giận quá mà hóa Phượng bay đi.

Thật ra bản chất Thiên Tâm không hề đánh đá đâu mà do nàng luôn bị thua khi đấu khẩu cùng Quân Huyền từ lúc hắn mới vào thí luyện. Cộng với tính cách ương bướng của mình nên nàng có chút tức và ghét hắn.

Từng cử chỉ của Quân Huyền với Thánh Phượng đều ngọt ngào, ấm áp khiến nàng có chút muốn thử bỏ mặc vị trí cao cao tại thượng kia mà ở đây với người con trai này. Nàng được hắn đỡ đi ra ngoài mà mặt cứ đỏ như quả gấc vậy cộng thêm mấy lần nàng cố nhìn lén hắn mà bị hắn bắt gặp tại trận làm đôi tai nhỏ của nàng đỏ phừng nên. Và đoạn đường ra ngoài của sơn động dù ngắn nhưng cảm giác ngượng ngùng mà Thánh Phượng đang phải chịu liền như muốn kéo dài quãng đường ra vậy.

– Tiểu Phượng sao vậy? – Quân Huyền hắn thấy cứ im lặng không phải là tốt liền mở lời.

– Không, ta không sao đâu. – Thánh Phượng e thẹn trả lời làm Thiên Linh đáng nhẽ đang nghỉ ngơi hồi phục nhưng nàng lại cứ thò ra hóng.

– Nếu mệt quá thì ta cõng Tiểu Phượng ra nhé. – Quân Huyền hắn ngỏ ý vì hắn thấy mặt nàng đỏ nhưng không rõ nàng sao vì sao mà thế. (Kiếp trước FA là phải, chả hiểu tâm lý phụ nữ gì cả.)

Nàng nghe hắn hỏi vậy liền khiến gương mặt mỹ nhân của nàng đỏ hơn nữa. Gương mặt vốn xinh đẹp không dung tục vậy mà từ lúc ở cạnh nam nhân này liên tục ửng đỏ. Nàng định từ chối hắn nhưng thấy hắn đã ngồi xuống chuẩn bị tư thế đón nàng lên rồi nên không nỡ từ chối. Và rồi nàng đành chầm chậm, ngường ngượng leo lên lưng hắn.

Nàng vừa leo lên lưng Quân Huyền liền mang đến cho hắn cảm giác được hai quả núi đè xuống:

– Thì ra đây là cảm giác của Tôn Ngộ Không bị núi ngũ hành đè. – Quân Huyền hắn nghĩ thầm.

– Sao thế? Hay ta nặng quá à? – Thánh Phượng đỏ mặt hỏi. Nàng thật ra đâu có nặng đâu. Thân hình đúng cực chuẩn luôn đấy. Đối với Quân Huyền hắn có thể dễ dàng đứng dậy cõng nàng ra nhưng hắn đang bận cảm nhận mà quên mất.

Nghe nàng nói vậy hắn vội đáp:

– Đâu có! Cái này sao làm khó ta được. – Quân Huyền nói xong liền đứng dậy cõng nàng ra ngoài.

Được cõng nàng như khiến Quân Huyền hắn hưởng thụ cả đoạn đường vậy. Nhưng đoạn đường nó lại ngắn tới không ngờ đối với Quân Huyền. Hắn thấy vậy liền đứng lại làm Thánh Phượng đang đỏ mặt vội hỏi:

– Có chuyện mà ngươi đứng lại vậy?

– À ta nghĩ đoạn đường này cũng ngắn quá rồi, hay là ta lại cõng nàng vào trong rồi đi ra nhé. – Quân Huyền hắn nói xong liền tự cười thầm.

– Ngươi hâm quá. Mau ra ngoài thôi. – Thánh Phượng giục hắn.

– Ơ? Sao nàng cứ gọi ta là ngươi vậy nghe mất cảm hứng lắm luôn. – Quân Huyền hắn vẫn đứng lại mà nói.

– Vậy gọi là gì được? Quân Huyền hay Huyền Nhi. – Nàng hỏi lại hắn với ánh mắt ngây thơ.

– Hừm! Huyền Nhi cũng được mà nếu gọi là “Chàng” thì càng tốt. – Quân Huyền hắn đáp lại ngay lập tức.

– Vậy gọi Huyền Nhi nhé, không gọi Chàng đâu. – Thánh Phượng đỏ mặt nói.

– Hay nàng nói thử một chữ Chàng ta nghe đi. – Quân Huyền vẫn đứng lại nói.

– Không đâu. – Thánh Phượng dứt khoát trả lời.

– Không gọi ta để nàng lại đó. – Quân Huyền hắn thử dọa.

– Vậy Huyền nhi để ta lại xem. – Nàng cũng chẳng vừa.

– Đùa thôi, ta sao có thể để một mỹ nhân ở lại được. – Quân Huyền hắn nói xong liền đi tiếp.

Nếu là đi ra cửa không sẽ chẳng có gì mà nói nhưng chả hiểu sao Thánh Phượng lại ghé vào tai hắn nói nhỏ hai chữ: “Chàng ơi.” – Chỉ hai chữ thôi mà như sức mạnh khủng khiếp truyền vào Quân Huyền. Nghe xong hai chữ đấy Quân Huyền hắn có cảm giác chiến đấu với yêu vương cũng không sợ. Mà hai chữ kia đủ rồi nay lại cộng thêm giọng e thẹn của Thánh Phượng thì một chàng trai như Quân Huyền liền đỏ mặt, tim đập loạn nhịp, phần ở dưới chờ lệnh.

– Nàng nói lại được không? – Quân Huyền hắn quay lại đáp.

– Ta có nói gì đâu mà nói lại. – Thánh Phượng đỏ mặt đáp.

Quân Huyền hắn biết nàng đang ngượng mà lúc nàng ngượng hắn có nói sao nàng cũng không nói lại hai từ kia đâu nên đành thôi và đi ra ngoài cửa sơn động.

– Quân Huyền, ngươi không sao chứ? – Hắn vừa ra cửa động thì có thiếu nữ chạy đến hỏi. Và ai khác ngoài Tiểu Ngọc chứ.

Quân Huyền hắn nhanh chóng nhận ra và trả lời: “Ta không sao đâu.”

– Vậy người vừa rồi bay lên trên đỉnh sơn động kia là ngươi hả? – Tiểu Ngọc nhớ lại hình ảnh thiếu niên mang trên mình cánh phượng cháy rực bay lên trên đỉnh động liền hỏi.

– Hì hì không ngờ bị cô nhìn thấy đấy. – Quân Huyền hắn vừa cười vừa trả lời.

Lúc này Tiểu Ngọc mới để ý trên lưng Quân Huyền đang cõng một người con gái cực kỳ xinh đẹp liền vội hỏi:

– Ngươi đang cõng ai vậy Quân Huyền? – Nàng hỏi với ánh mắt có chút ghen tức thì phải.

Thánh Phượng nhờ giác quan của tình yêu nên nhận ra cô gái kia đang ghen. Nên nàng liền đánh động ý báo cho Quân Huyền là cho nàng xuống.

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x