Phần 57
Quân Huyền hắn cứ đứng nhìn theo nàng đến khi nàng hoàn toàn biến mất trên bầu trời kia thì hắn mới bước tiếp trên con đường về với mẹ hiền.

– Chán quá! Ta lại thêm một ước hẹn mà bây giờ cảnh giới của mẹ còn chưa tới thì bao giờ lên… Ơ mà lên đấy cần cảnh giới ra sao? – Quân Huyền hắn phát hiện mình bỏ qua một cái cực kỳ quan trọng.

– Mà thôi bỏ qua đã cứ tu luyện sẽ biết thôi mà. – Quân Huyền hắn tự an ủi bản thân.

Nói xong, Quân Huyền dùng Hư Không Bộ cấp tốc trở về sau chuyến hành trình đạt được kết quả ngoài mong muốn này. Quả nhiên chỉ mất đúng một ngày đường hắn đã gần đến nơi. Một ngày đường là do hắn không thực chiến với yêu thú không dừng lại hái linh thảo nên mới nhanh như vậy.

Quân Huyền nhanh chóng về thị trấn quen thuộc. Nơi hắn từ phế vật bước đi lên con đường tu luyện. Nhìn xung quanh thì vẫn cảnh xưa, chốn quen cũ chỉ có hắn là người thay đổi. Và lúc nhìn xung quanh thì hắn cũng thấy vài gương mặt bạn cũ quen thuộc nhưng hắn nhanh chóng bỏ qua và trở về Vân Hương Lâu.

Mấy vài phút để Quân Huyền đến trước cửa nhà hắn. Hai thị vệ quen thuộc thấy hắn liền chào:

– Thiếu gia đã về. – Câu nói quen thuộc vang lại làm hắn nhớ đến lúc mới đến thế giới này.

– Ừm. – Trả lời lạnh lùng xong hắn bước vào quán.

Nhưng gương mặt lạnh lùng không giữ được bao lâu thì hắn nhanh chóng phòng lên tầng trên, tiến thẳng đến phòng mẹ hắn.

– Mẹ ơi! Con đã… – Vừa nói tay Quân Huyền vừa đẩy cửa nhưng trong phòng không hề có bóng dáng của mẹ hắn. Nhìn không thấy hắn liền vào hắn bên trong tìm thử nhưng không mẹ hắn không hề có trong phòng.

Thấy vậy, Quân Huyền hắn chỉ nghĩ mẹ hắn đi đâu chưa về thôi nên hắn vội chạy ra hỏi tì nữ:

– Này, cô biết mẹ ta đi đâu không? – Quân Huyền kéo một tì nữ lại rồi hỏi.

– A! Thiếu gia. – Tì nữ giật mình nhưng nhận ra nên liền đáp.

– Vân chủ đi từ lúc thiếu gia lên học viện vẫn chưa về mà. – Tì nữ trả lời hồn nhiên.

– Sao… có… thể? – Quân Huyền hắn tự hỏi lại.

– Mẹ ta có dặn gì trước lúc đó không? – Quân Huyền hỏi tiếp.

– Ừm, có ạ! Vân chủ bảo có thứ gì Vân chủ để trong phòng thiếu gia ý. Dặn với tiểu tì là khi nào thiếu gia về thì bảo ngài. – Thiếu nữ suy nghĩ một lát liền nhớ ra.

Quân Huyền hắn nghe xong không trả lời lại nữa mà phóng vội vào phòng mình. Quả thật mẹ hắn có để cho hắn một phong thư trên bàn. Thấy vậy, Quân Huyền liền mở ra đọc:

“Huyền Nhi, khi con đọc được bức thư này thì ta cũng đã đi xa rồi. Không biết lúc con đọc được thì đã đuổi kịp cảnh giới của ta chưa nhỉ? Nếu được rồi thì ta nên gọi là Huyền Nhi hay là gọi là Chàng dần đây. Hì hì… ta đùa thôi. Nhưng ta biết con đã trưởng thành hơn nhiều rồi nhé. Được nhiều cô gái thích nè… cẩn thận ta ghen đó. Phong thư không được nói đùa dài nữa nên ta vào vấn đề thẳng nhé: Ta phải đi đến một nơi xa rồi nên có lẽ không thể gặp được con một thời gian nữa. Còn con muốn biết nơi đó là đâu thì sau này sẽ biết dần thôi. Ta lúc đi cũng không có gì để lại đâu ngoài cuối Phong Thư là một chiếc nhẫn không gian đủ để con chứa đồ cần dùng rồi không cần mang tay nải nữa. Và một thứ nho nhỏ là Bách Bảo Lâu trên Đế Đô ta để lại cho con đó. Và khi ta đi thì ta biết Diệp gia sẽ làm loạn nên nhờ con dạy dỗ hộ nhé… đừng để nơi con lớn lên – Vân Hương Lâu bị phá hoại nhé. Đến đây cuối thư rồi… chúc con sớm ngày đến được nơi đó. Mẹ yêu con – Quân Huyền.”

Dù bức thư mang có vài câu đùa nhưng không biết vì sao nước mắt Quân Huyền cứ rơi xuống. Những giọt nước mắt ấy chảy dẫm cả bức thư kia. Hắn cứ khóc. Chính hắn cũng không hiểu vì sao nước mắt hắn cứ rơi không dừng được.

Vốn xuyên không đến đây tưởng rằng những thứ tình cảm này sẽ không thấm vào hắn được nhưng hắn đâu biết rằng: Hằng ngày qua tiếp xúc với nhiều người quan tâm hắn khiến hắn dần hình thành một thứ tình cảm tốt đẹp hoàn toàn mới ở đây. Cộng với ở kiếp trước hắn luôn cô đơn một mình nên những thứ tình cảm đó hầu như chưa từng có với hắn.

Không hiểu vì sao sau đó Quân Huyền hắn bước ra khỏi phòng sang phòng mẹ hắn nằm trên giường tay vẫn còn cầm phong thư. Hành động ấy như muốn níu lại chút kỷ niệm cuối cùng vậy. Ở ngoài hắn tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu vậy mà giờ đây hắn lại yếu đuối nhiều đến vậy.

Một buổi đêm lặng lẽ trôi qua. Dù người hầu có mang đồ ăn lên nhưng hắn chỉ bảo để trên bàn rồi lại nằm đấy nhưng hắn chợt nhớ ra cuối thư mẹ hắn có bảo Diệp gia phá hoại liền ngồi bật dậy.

– Diệp Gia? Cũng đến lúc các ngươi trả giá rồi. – Quân Huyền nói xong liền bước ra ngoài cửa phòng thay bộ trang phục hoàn toàn khác.

Thật ra do Quân Huyền mải nhớ mẹ mà quên mất một điều đó là: Vì sao mẹ hắn biết được những điều như: Có con gái ở xung quanh hắn dù phong thư theo tì nữ nói có từ lúc hắn lên học viên? Đó là vì mẹ hắn cử một Thiên Huyền đi theo hắn bảo vệ nên mọi hành động đều được báo về. Và trước lúc hắn trở về tầm nửa tháng thì phong thư mới được Linh Vân chuyển đến.

Quân Huyền với bộ y phục mới bước xuống liền thu hút bao nhiêu ánh nhìn của thiếu nữ trong quán, cả không ít tì nữ cũng ngạc nhiên mà ngắm.

– Đẹp trai quá! Ai vậy chúng mày? – Một cô gái ở bàn ăn liền hỏi đám bạn.

– Tao cũng không biết nhưng đẹp thật.

Còn về phía tì nữ thì liền nói:

– Thiếu gia thật soái ca quá!

– Bộ y phục này hợp với thiếu gia ghê làm cậu ấy đẹp thế kia.

Quân Huyền chỉ cười thầm trong lòng rồi đến nơi có một tì nữ làm nhiệm vụ tính tiền hỏi:

– Trước đây có một gia đình nào đến xin nhập vào Vân Hương Lâu với tư cách tiểu lâu của mình không? – Quân Huyền hỏi mà thiếu nữ cứ mải nhìn làm hắn nói thêm: “Này này” rồi dơ tay xua xua trước mặt cô gái đấy mới tỉnh.

– A! Thiếu gia cậu hỏi gì ạ? – Thiếu nữ mải ngắm quên nghe đành hỏi lại.

– Ta hỏi là trước đây khoảng một tuần có một gia đình nào đến xin nhập vào Vân Hương Lâu với tư cách tiểu lâu của mình không? – Quân Huyền nhắc lại.

– À có ạ! Đầu tiên chúng tôi không đồng ý cho họ làm tiểu lâu đâu nhưng họ đưa thêm chứng vật của ngài nên liền đồng ý rồi. – Thiếu nữ trả lời mà không quên ngắm.

– Vậy, giờ họ ở đâu? – Quân Huyền hỏi tiếp.

– Ở bên kia kìa có một quán nhỏ chính là của họ. – Thiếu nữ vừa nói vừa chỉ.

– À ra ở đó, vậy họ thành chi nhánh của chúng ta rồi à?

– Vâng. Kia ông chủ họ lại đến kìa. – Thiếu nữ vừa nhìn thấy ông chủ kia liền nói tiếp.

Tì nữ vừa nói xong liền ông chủ tiểu lâu trước chạy đến chỗ Quân Huyền vội hỏi:

– Ân công, cậu về lâu chưa?

– Ông là… à rồi ta cũng mới về hôm qua à. – Quân Huyền hắn trả lời.

– À biết tin cậu về nên tôi đành sang chào cậu còn con gái và phu nhân tí nữa cũng sẽ sang chào sau. – Ông chủ tiểu lâu nói tiếp.

– Đâu cần phải làm vậy đâu, ta sao dám nhận. – Quân Huyền hắn trả lời.

– Ấy không nhận sao được cậu là ân công của chúng tôi làm vậy mới đúng nghĩa.

– À vậy cũng được… nhưng hình như hôm đó ta còn chưa hỏi tên ông nữa… vậy… – Quân Huyền định hỏi thì ông chủ tiểu lâu nhanh chóng đáp.

– Cứ gọi ta là Tần An được rồi.

– Được. À mà này… – Quân Huyền hắn gọi tì nữ ở bàn tính tiền rồi hỏi tiếp:

– Từ lúc ta và mẹ ta không có ở đây Diệp gia có gây chuyện hay phá rối gì không?

Thiếu nữ kia nghe vậy liền đáp:

– Dạo gần đầy Diệp Gia có phá rối vài lần còn lúc thiếu gia và Vân chủ đi thì có hai Địa cảnh đến nên Diệp gia không dám.

– Đúng nhất là con trai Diệp gia đến quán tôi ăn không nhưng không trả tiền mà còn đòi lấy con gái tôi nữa. – Tần An tiếp lời.

– Con gái ông ta lắm trai theo thế nhỉ? Xinh còn không xinh bằng Phượng Nhi của ta nữa. – Quân Huyền nghĩ thầm.

– Ồ! Diệp gia cũng đến lúc trả giá rồi mà. – Nói xong, Quân Huyền hắn nhờ Tần An dẫn con gái đến đây.

– Ân công, ngài có chuyện gì muốn nhờ tiểu nữ sao? – Con gái Tần An vừa đến liền cúi mình chào Quân Huyền.

– Ừm, ta hỏi cô: Cô bị tên Diệp Minh đó quấy rối sao?

– Vâng. – Tần Hoa hơi buồn trả lời.

– Vậy cô có thích hắn không?

– Đương nhiên không rồi. Sao tôi có thể thích hắn được chứ. – Tần Hoa – con gái Tần An trả lời Quân Huyền.

– Ừm, vậy đủ rồi đi theo ta đến Diệp gia. – Quân Huyền nói xong nắm tay Tần Hoa kéo đi.

– Nhưng… nhưng đi làm gì ạ? – Thiếu nữ bị kéo đi thì ngạc nhiên vội hỏi.

– Đương nhiên là chủ trì công đạo rồi. – Quân Huyền nói xong liền đi nhanh đến Diệp gia.

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x