Phần 58
– Đương nhiên là chủ trì công đạo rồi. – Quân Huyền nói xong liền đi nhanh đến Diệp gia.

Vừa đến cổng thì quả nhiên cơ ngơi Diệp gia cũng không thua kém Vân Hương Lâu nhà hắn là bao. Cánh cổng màu đỏ khép kín nhưng vẫn có hai thị vệ đứng ngoài trong nhìn thấy hắn đến vội hỏi:

– Người đến là ai? Mau xưng danh. – Chĩa mũi giáo lên rồi hỏi Quân Huyền.

Còn Quân Huyền hắn chỉ cười mỉm rồi đáp lại lạnh lùng:

– Danh xưng của ta… từ bao giờ đến những loại như ngươi có thể biết. – Nói xong tay còn lại dơ lên đánh một lượng huyền lực nhẹ khiến cả hai thị vệ đầu bay ra xa khỏi cánh cổng. Chưa dừng lại ở đó, lực đạo từ cánh tay tiếp tục đánh thẳng vào cổng đỏ to kia khiến cánh cổng đó mở ra.

Cánh cổng vừa mở liền vang một tiếng đủ to để đánh động đến người trong nhà. Đám thị vệ thấy vậy liền chạy ra cầm vũ khí rồi hô hào:

– Có người đánh đến Lão gia.

– Có kẻ địch đánh đến.

Quân Huyền hắn phớt lờ lời nói đấy bước qua cánh cổng mà tiến vào trong trang viên. Quả thật hắn nhìn xung quanh thì trang viên nơi đây không hề giống ngôi nhà thành phố chật hẹp mà nơi đây rộng có những cây cảnh trồng xung quanh và nhiều phòng của ngôi nhà cũng ở trong chính trang viên rộng lớn này. Nhiều thị vệ thì cầm giáo và kiếm dơ ra nhìn vào Quân Huyền, bỗng dưng có tiếng nói vang lên:

– Người đến là ai? Cớ sao lại đánh vào nơi đây? – Giọng Diệp Khôn vang lên rồi dần đi ra từ từ.

– Ồ! Diệp lão gia chủ lâu ngày không gặp. – Quân Huyền từ tốn đáp.

– Là ngươi. – Diệp Khôn vừa nhìn thấy Quân Huyền liền nói.

– Là ta thì sao? – Quân Huyền hỏi lại.

– Hừ! Vì sao ngươi lại đến gây sự ở đây? – Diệp Khôn hỏi với giọng có chút hống hách.

– Gây sự? Ta nào dám… Ta chỉ muốn đến hỏi quý công tử Diệp gia vì sao mà động đến người của Vân Hương Lâu chúng ta.

– Động vào người của Vân Hương Lâu các ngươi? Rốt cuộc là ai của Vân Hương Lâu? – Diệp Khôn hỏi tiếp.

– Là cô ấy… – Quân Huyền đưa cô gái kia lên rồi nói tiếp: “Nếu diệp gia chủ không tin có thể mời quý công tử đối chất.”

– Hừ! Chỉ là vì một cô gái mà ngươi dám đến đánh tận đây sao? Ngươi phải biết lần trước nhờ có mẹ ngươi… ngươi mới thoát chết được. – Diệp Khôn giở thói lấy sức mạnh đè người.

– Ra là Diệp gia chủ muốn chối tội sao? – Quân Huyền hỏi lại.

– Đúng là ta muốn chối tội đấy thì sao? – Diệp Khôn tiếp tục hống hách vì biết mẹ Quân Huyền đi hắn là người mạnh nhất thị trấn này.

– Nếu như vậy là Diệp gia đang ép ta ra tay mà. – Quân Huyền nói định dùng huyền lực đánh tới thì lại có tiếng nam nữ vang lên:

– A là tên phế vật kìa? Hắn dám tới nhà của huynh sao? – Quân Huyền nhìn sang liền thấy một nhân vật quen thuộc năm xưa. Ai khác ngoài Yến Vũ – cô gái Quân Huyền kiếp trước thích.

– Hắn dám đến đây thì ta sẽ không cho hắn về. – Lại nhân vật quen thuộc nữa – Diệp Minh.

Diệp Minh và Yến Vũ vừa đi ra từ phòng hắn liền thấy Quân Huyền liền hống hách như vậy. Còn Quân Huyền hắn cũng mặc kệ mà nhớ lại lời mẹ hắn nói ngày xưa: Mấy cô gái ở đây đúng là không đáng để hắn liều mạng thật. Nam nữ đi ra từ cùng một phòng cộng thêm quần áo không chỉnh tề như kia thì cũng nói lên đã làm gì rồi…

Diệp Minh thấy Quân Huyền không đáp lại thì lại nói tiếp:

– A! Thằng này láo thật. Để anh dạy mày cách mở miệng đáp lại lời nói của người lớn.

Nói xong, tay Diệp Minh lại dùng võ kỹ Diệp Huyền Chưởng cộng với cảnh giới Nhân Huyền tam cấp đánh tới Quân Huyền.

– Công tử cẩn thận. – Tần Hoa bên cạnh thấy Diệp Minh lao tới liền nhắc Quân Huyền.

Còn Quân Huyền hắn cũng nhận ra từ đầu rồi nhưng chưa muốn động tay nữa. Vì tốc độ này… sức mạnh này cũng quá chậm và yếu đi. Diệp Minh vẫn nụ cười tự tin lao đến nhưng nào biết chỉ là con thỏ đang chạy tới chỗ con hổ thôi. Quân Huyền dơ nhẹ chân lên dẫm mạnh xuống. Nhìn thì tưởng đơn giản nhưng từ cú dẫm mạnh đó phát ra lượng huyền lực khủng khiếp và lượng huyền lực đó đánh thẳng vào đường Diệp Minh lao đến làm Diệp Minh bị đánh trúng và bay về lại phía sau… khụy xuống… học máu.

– Bao nhiêu ngày tháng không gặp mà ngươi vẫn yếu vậy à? – Quân Huyền sau khi đánh bay Diệp Minh liền nói.

– Ngươi láo toét… mẹ ngươi không có ở đây thì ngươi chết chắc rồi. – Diệp Khôn thấy con trai mình bị đánh bay thì cũng liền cắn răng tức giận, trên tay tụ huyền lực của một địa huyền lục cấp cộng với hoàng cấp võ kỹ – Diệp Huyền Chưởng đánh tới.

– Đối với ông – Địa Huyền ngày trước ta còn sợ… chứ bây giờ ông không có cửa tạo nỗi sợ trong lòng ta nữa rồi. – Quân Huyền nói xong liền sử dụng Long Đế Ấn – Đệ nhất thức. Quân Huyền hắn còn chả thèm dùng đến đệ nhị thức là biết đối thủ yếu đến đâu rồi.

Chưởng và ấn va chạm vào nhau nhưng chưa đầy 10s thì Ấn của Quân Huyền đánh tan chưởng lực và đánh tới thưởng vào Diệp Khôn khiến hắn bay xa và hộc máu y như con trai hắn vậy.

– Nếu lúc trước mẹ ta không diệt Diệp gia vậy thì để bây giờ ta làm nốt vậy. – Quân Huyền vừa nói xong thì ánh mắt hắn thay đổi. Ánh mắt của sự khát máu hiện lên đỏ ngầu. Trên tay thì dị hỏa hiện. Huyết lệ cháy rực rỡ.

Diệp Khôn nghe và thấy hắn như vậy liền quỳ xuống nói:

– Quân Huyền thiếu chủ nếu cậu đồng ý không diệt Diệp gia chúng tôi thì chúng tôi sẽ không dám quấy rối phá hoại Vân Hương Lâu nữa.

– Chỉ là không quấy rối và phá hoại thì ta diệt sạch cũng sẽ như thế thôi. – Quân Huyền dù đang phẫn nộ nhưng vẫn giữ được thần trí ổn định nói.

– Không… không chỉ như thế, Diệp Gia chúng tôi đồng ý phò trợ Vân Hương lâu sẽ lôi kéo các gia chủ nhỏ ở nơi đây tiếp tục phò tá Vân Hương Lâu. – Diệp Khôn quỳ gối cúi đầu nói vội vàng.

– Chắc chắn là các ngươi sẽ làm như vậy sao? Không phản lại? – Quân Huyền hỏi lại.

– Chúng tôi tình nguyện phò trợ không dám phản. – Diệp Khôn lại vội vàng có chút run sợ nói khi cảm thấy nhiệt độ của hỏa diệm đang lớn dần.

– Nhớ đấy! Nếu chỉ cần phản lại thì đây… – Quân Huyền nói chưa hết liền dùng hỏa diệm đốt cháy một thị vệ ở đấy làm ví dụ rồi nói tiếp: “Kết cục sẽ như hắn đấy.”

– Vâng… vâng chúng tôi không dám. – Diệp Khôn và bọn thị vệ cùng nói. À bọn thị vệ còn quỳ trước cả Diệp Khôn khi vừa thấy Diệp Khôn bị đánh bay chúng đã quỳ xuống rồi. Nhưng khi thấy có đồng bọn bị đốt cháy ngay lập tức thì chúng phải nói và khẳng định với người kia để bảo vệ tính mạng.

– Đòi công bằng như vậy đủ chưa? – Quân Huyền quay sang hỏi Tần Hoa như kiểu đây là hắn mới đòi công bằng cho nàng thôi vậy.

– Đủ rồi, công tử vậy là đủ rồi. – Tần Hoa vội trả lời vì sợ không cẩn thận công tử của mình lại giết thêm mất.

– Nhớ lấy! Nội trong vòng ba ngày ta muốn thấy được thành ý của Diệp gia các người. – Quân Huyền nói xong liền đưa Tần Hoa hiên ngang bước qua cửa Diệp gia.

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x