Phần 59
Lúc Quân Huyền đi khỏi, Diệp Khôn hắn mới thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi dậy phủi quần áo. Những bà vợ hắn trong nhà đứng xem toàn bộ nhưng không dám chạy ra vì sợ Quân Huyền nhưng thấy hắn đi khỏi mới chạy ra hỏi thăm.

– Tướng công chàng không sao chứ? – Một vài bà chạy ra đỡ Diệp Khôn rồi hỏi.

– Tên đó đúng là đáng ghét đánh chàng như này rồi mà còn tính diệt gia tộc ta. – Bà vợ cả nói.

– Đáng ghét cái gì mà đáng ghét? Nếu không phải ta kịp xin thì nàng còn sống sao? – Diệp Khôn gằn giọng.

– Hắn dám diệt gia tộc ta sao? – Bà vợ cả hỏi lại.

– Nàng nghĩ thử đi… mới chưa đầy một năm mà hắn đã như một sát thần vậy rồi. Nếu chúng ta không quỳ xuống thì ai biết được hậu quả tương lai hay ngay chính lúc đó.

– A ra là thế… – bà vợ cả nghe vậy liền cứng họng.

– Tất cả tại nó… – Vừa nói Diệp Khôn vừa chỉ tay vào Diệp Minh và nói tiếp: “Nếu không phải tính mê gái của nó động đến người Vân Hương Lâu thì chúng ta cũng sẽ như vậy.”

– Nhưng tại cô ta đẹp quá mà. – Diệp Minh muốn nói đến Tần Hoa.

– Đẹp… xuất ngày đẹp. Vì cái đẹp của mày tí nữa cả gia tộc diệt vong đấy. – Diệp Khôn chỉ vào mặt Diệp Minh rồi nói.

– Vậy bây giờ làm sao giờ? – Bà cả và Diệp Minh cùng hỏi.

– Còn làm sao nữa… nội trong ba ngày làm cho toàn bộ gia tộc ở đây quy thuận Vân Hương Lâu có cả Diệp gia ta nữa. – Diệp Khôn nói rồi đi vào trong nhà chữa thương.

Bà cả và mấy bà cũng đi theo. Diệp Minh cũng phải đi tìm người chữa thương xong mới làm việc được giao kia được. Để lại một mình Yến Vũ với một khoảng trời hối tiếc nhưng thật sự cô còn xứng với hắn sao? Mà xứng thì với tầm cô chắc gì Quân Huyền hắn đã để mắt đến.

– Này, sao vừa nãy công tử không nói gì nhiều liền đòi diệt gia tộc người ta vậy? – Tần Hoa đang trên đường về Vân Hương Lâu liền hỏi.

– Không làm vậy sao khiến cô an toàn được. – Quân Huyền mượn cớ đáp.

– Muốn tiểu nữ an toàn thì cũng đâu cần làm quá như vậy chứ. Công tử còn thẳng tay giết người nữa.

– Thế giới của tu luyện vốn như vậy đấy. Nếu như lúc đấy ta yếu thế liệu cô nghĩ Diệp Khôn tha cho ta không? – Quân Huyền hỏi lại nàng.

– Ta nghĩ là không. – Tần Hoa thẳng đáp.

– Đó chính là lý do. – Quân Huyền trả lời lại.

– Vậy, công tử người thử đoán xem liệu ba ngày sau họ sẽ làm sao? – Tần Hoa tò mò tiếp tục hỏi.

– Ừm, nếu không nhầm thì ba ngày sau Vân Hương Lâu sẽ trở thành thế lực lớn nhất nơi đây. Và tiểu lâu của cô là chi nhánh của Vân Hương Lâu nên cũng sẽ không ai dám động đến đâu. – Quân Huyền suy đoán.

– Ra là thế… ọc ọc ọc. – Tiếng bụng xấu hổ của Tần Hoa vang lên làm nàng đỏ cả mặt. Có lẽ do từ sáng nàng ăn ít lại đi với Quân Huyền đến chiều như vậy nên bụng có chút đói rồi. Chưa kể nàng đi bình thường không sao nay não chứng kiến bao nhiêu thứ nên hoạt động nhiều hơn.

– Không sao, ta cũng có chút đói bụng rồi. Về Vân Hương Lâu ăn thôi. – Quân Huyền chữa ngượng cho nàng.

– Vâng. – Tần Hoa mặt đỏ đáp lại.

Vậy là một nam, một nữ dắt nhau đi về trên con đường thị trấn yên bình. Những ánh đèn, ánh lửa vàng từ nhà dân bắt đầu hiện lên làm nơi đây mang lại cảm giác yên bình hơn bao giờ hết khác hắn với thế giới nguy hiểm đầy khóc liệt ngoài kia. Quân Huyền cũng chỉ cảm nhận một chút rồi lại đi cùng cô tiểu nữ này về Vân Hương Lâu.

Khi hắn về đến nơi Tần An và cả vợ ông cùng một số tì nữ đều có vẻ mặt lo lắng chờ thấy Quân Huyền liền vội hỏi:

– Ân công, ngài không sao chứ?

– Thiếu gia ngài không sao chứ? Diệp gia có làm gì ngài không?

Quân Huyền hắn từ tốn trả lời:

– Diệp gia ừm… sao làm gì ta được nên ta không sao chỉ có chút đói bụng.

Quân Huyền trả lời xong thì các tì nữ đều hiểu liền biết thiếu gia của mình không sao nên nhanh chóng vào bếp chuẩn bị đồ ăn tối cho hắn và tiểu cô nương kia nữa.

Tần An vội kéo con gái ra hỏi chuyện. Và một số tì nữ hay thị vệ cả mẹ của Tần Hoa cũng ra nghe thì ôi nghe xong họ mới ngạc nhiên khôn xiết. Tần Hoa kể lại bình thường đã đủ làm họ ngạc nhiên rồi nhưng khi kể tiểu cô nương này còn thêm thắt hay cả lời kể cũng mang giọng tự hào về Quân Huyền. Những tì nữ, thị vệ mới ngạc nhiên nhất khi biết thiếu gia ham chơi, mê gái này đã trưởng thành đến mức thay cả Vân chủ của họ gánh vác Vân Hương Lâu này rồi.

– Quân Huyền thiếu gia có thể cho chúng tôi biết Tiểu Ly giờ đang đâu không ạ? – Một tì nữ thân với Tiểu Ly tò mò chạy đến hỏi.

– À tỷ ấy hả? Giờ tỷ ấy vẫn đang trên học viện cơ. – Quân Huyền đáp lại.

– Ơ cô ấy còn ở học viện sao thiếu gia lại về được đây? – Tì nữ kia hiểu theo là cùng vào thì phải cùng ra chứ không hiểu sao 1 người ra 1 người ở lại được.

– Ừm, có lẽ là ta được đặc cách chăng… – Quân Huyền nói xong liền cười và nhớ lại mỹ nữ Vân Lam đã đặc cách cho mình thật.

– À đúng rồi chuẩn bị đồ ăn xong gọi mọi người lên ta có chuyện muốn thông báo nhé. – Quân Huyền dặn tì nữ đấy.

– Vâng.

Đồ ăn nhanh chóng được chuẩn bị lên một bàn đầy nào gà nướng, vịt nướng, thịt thỏ… nói chung là mâm nhiều đồ ăn nhất của quán từ trước đến giờ. Quân Huyền với bụng đói liền tiến hành ăn uống và không quên gọi Tần Hoa nữa. Quân Huyền đang ăn một lúc hắn nhớ ra liền hỏi Tần Hoa:

– Cô còn nhớ những gì cô nói với ta lúc trước chứ? – Quân Huyền muốn nhắc lại chuyện tu luyện.

– Đương nhiên rồi ân công. – Tần Hoa nghe vậy vội trả lời.

– Đừng gọi ân công nữa nghe nặng nề quá gọi ta công tử được rồi. – Quân Huyền nhắc Tần Hoa xong nói tiếp: “Với tư chất của cô theo rất khó đấy hoặc cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.”

– Ta chịu được. – Tần Hoa khẳng định.

– Ừm vậy để tí ta thử kiếm xem có bộ công pháp nào hợp với cô không. – Quân Huyền vừa ăn xong đùi gà liền nói.

– Anou… nếu ta muốn tu luyện đến cảnh giới như công tử cần bao lâu? – Tần Hoa hỏi vấn đề nàng đang quan tâm.

– Cái này do cô chứ sao ta biết được. – Quân Huyền vô tư trả lời.

– Ơ! Vậy còn công tử tu luyện đến cảnh giới như này mất bao lâu?

– Ừm… nếu ta không nhầm thì 4 tháng trước ta còn đang mang danh phế vật mà. – Quân Huyền nhớ lại rồi đáp.

– 3… 3… 3 tháng thôi sao? Công tử cậu quái vật thật đấy. – Tần Hoa nói trong sự giật mình ngạc nhiên.

– Quái vật? Ý cô là sao? – Quân Huyền hỏi đùa.

– Không, ý ta là công tử tu luyện cũng nhanh quá đi. – Tần Hoa sửa lại ý trong câu nói của mình.

– Ừm… chắc mọi người cũng biết Diệp gia sẽ phải làm gì trong ba ngày tới rồi đúng không? – Quân Huyền hắn nói với tì nữ, thị vệ đang đứng chờ rồi.

– Vâng, chúng tôi đều biết rồi. – Đồng thanh trả lời.

– Nhưng đây có thể là lúc ta còn ở đây họ mới cúi đầu. Nhưng khi ta đi rồi thì không biết họ sẽ làm gì tiếp… – Quân Huyền nói ngập ngừng cho họ tự đoán.

– Thiếu gia ngài không phải ở lại luôn sao còn đi đâu ạ? – Một tì nữ nào đó hỏi.

– Đương nhiên về học viện rồi ta còn chưa tốt nghiệp mà. – Quân Huyền vô tư trả lời.

– À ra vậy… – Thị vệ và tì nữ hiểu ra.

– Cũng vì vậy mà bây giờ mọi người sẽ phải theo ta luyện tập xuất thời gian ta còn ở lại đây. Và kể cả khi ta đi rồi thì mọi người vẫn phải luyện tập ít nhất để bảo vệ chính mình. Mọi người dám theo không? – Quân Huyền hỏi.

– Có chúng tôi dám. – Đồng thanh.

– Được… vậy tối nay đóng cửa lâu sớm. Bắt đầu từ sáng mai 4 giờ sáng tập hợp đủ ở đây. Nam một bên… nữ một bên. – Quân Huyền tuyên bố rõ ràng.

– Vâng. – Tất cả đều chung một lòng đồng thuận.

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x