Đức mở cửa bước vào nhà…Tâm đang lui cui làm bếp,dường như đang làm món ăn sáng,trên người chỉ mặc cái T-shirt bó sát người …rỏ ràng không có áo ngực,cặp vú muốn nổ tung ra…vạt áo phủ cặp mông tròn trịa… không biết bên trong có quần lót hay không…dáng vấp thập phần khêu gợi,nhìn thoáng qua đủ nứng rồi…Cặc trong quần liền rục rịch…
-Đói bụng không?dì có làm mì xào…
-“Vậy sao?nghe là đói bụng rồi”…Đức nịnh…
-“Ăn liền đi ..sẵn còn nóng…”
-“Không gấp mà..Dì Út còn ‘nóng; hơn”hihihi..vừa nói nó vừa bước tới áp sát lưng Tâm,vòng hay tay ra trước ôm lấy nàng,một tay bóp vú,một tay xoa ngay vùng tam giác…hơi thở phà ngay sau cổ khiến Tâm nhộn nhạo…
-Ư…ưưm…từ từ…sao gấp vậy…
Nói thì nói vật chứ Tâm còn gấp hơn…áp sát mông nàng vào hạ bộ Đức…người di chuyễn nhè nhẹ…ý đồ khêu khích…
Bên trong T-shirt..đúng là không có gì…vạt áo được Đức kéo lên lưng chừng eo…phía dưới phô bày…một tay Đức choàng ra phía trước mân mê vùng cỏ dại tươi tốt…tay kia mỡ khóa ,kéo quần xuống,miệng liếm láp sau gáy Tâm khiến nàng rùng mình…hơi thở dồn dập…phía dưới giửa hai mép thịt đã bắt đầu rỉ nước…Tâm khum mgười xuống,hai tay vịn mép bàn ăn, má đỏ hây hây như người say rượu…vểnh mông chờ đợi…
…
Không cần phãi đánh ‘khúc nhạc dạo đầu’ gì nữa…Đức kê đầu cặc ngay cửa động…hai tay vịn eo dì Út kéo về mình,đồng thời nhích mông nhấn tới…1 phát lút cán…nghiêng người đặt tay lên bầu vú, bắt đầu rút ra đẫy vô…nhanh dần..nhanh dần.
Trên bàn…món mì xào đã nguội từ lâu…trong nhà bếp,chỉ nghe tiếng nhóp nhép ra vào càng lúc càng nhanh hòa lẫn với tiếng rên rĩ của mỷ phụ đang rực rạo xuân tình…
-Cho..cho vào trong nha…Tâm hổn hển nói…
-Ừm…dì muốn sao thì sao đi…
…
Tâm mĩm cười…nàng đã quyết định không uống thuốc nửa, muốn có một đứa con…Tâm năm nay đã 32 rồi…nếu may mắn,năm nay mang bầu,năm tới sanh thì khi đứa con nàng 20,Tâm cũng 53 rồi…còn chờ gì nửa,nàng không muốn về già sống cô đơn vì vậy âm thầm quyết định…mai mốt khi có rồi..cho nó biết sau…
***
Ăn trưa tại nhà hàng Sao Hôm…thu nhập cũng phải khá mới được.dân lao động thường thì miển đi…Công chức,cán bộ nhà nước có địa vị một chút thì mổi tuần đến đây ăn trưa cũng là một cách để biểu lộ thân phận.
12 giờ 30,Thắng và Trúc đã có mặt tại Sao Hôm…hắn chọn một bàn nhìn hướng ra mặt sông.Lảo đại nói một giờ nhưng là đàn em nhất định phải tới sớm…không thể trể hơn lảo đại,dù chỉ là một phút…
-“Ngồi đi chị…kêu gì uống nha…” Hai người vừa ngồi xuống,Thắng liền đề nghị gọi nước uống.
Tiết trời oi bức mặt dù đêm qua có đám mưa …Thắng gọi bia Heineken,Trúc gọi cho mình một ly kem dừa…người phục vụ vừa đem lên ,Thắng đã thấy Đức xuất hiện nơi cửa…
-“Đức ca…anh tới rồi…” Thắng hơi khum người..cười thân thiết…Trúc cũng khúm núm đứng lên gật đầu cười cười…coi như chào hỏi…đây là lần thứ hai gặp mặt,nhưng hồ ly như Trúc khi đối diện với người trẻ nầy cũng cãm thấy có áp lực…cái nhìn,nụ cười của hắn biểu hiện như 1 cáo già…lại có phần mê hoặc.
-Ừm..hai ngườii tới lâu chưa?nhìn quanh quan sát 1 chút hoàn cảnh chung quanh…Đức gật đầu…ngồi xuống …dáng vẻ rất ‘cao cao tại thượng’…Còn phải hỏi sao?Đội trưởngThắng đang tìm mọi cách ‘bắt giò,nịnh bợ’,và một lời nói của nó có thể đưa cả hai mẹ con người đàn bà nầy vào tình cảnh vạn kiếp bất phục…Không hách xì xằng một chút thật là uỗng phí cuộc đời….Đời..ai cũng vậy mà.
-“Không đầy 10 phút Đức ca…” Thắng xum xoe cười đáp,vẻ mặt vô cùng xiểm nịnh…
-Hai người ngồi đi…đã kêu gì ăn chưa?hôm nay tôi mời…tự nhiên đi…
-Chưa kêu gì hết ngoài đồ uống…hahaha..đâu dám để Đức ca mời chứ…cái nầy để đàn em đi…xin Đức ca nể mặt…hihihi.
Cũng là người biết nhìn mặt và làm vui lòng người khác nhưng Trúc cũng âm thầm bái phục khả năng nịnh bợ của Thắng…thuộc hàng ‘nhất đẵng cao thủ’.
-“Chuyện nầy…hai xếp đừng có giành nhau..hihihi..đây là vinh hạnh của tui được mời hai xếp…hôm nay tui mời mà… xin hai xếp nể mặt…”Trúc là người từng trãi…lúc nầy nên nhãy ra gánh vác trọng trách rồi,đâu có bao nhiêu tiền chứ…quan trọng là tỏ lòng biết ‘tôn ti,lớn nhỏ’…
-“Thôi được..hai người muốn sao thì sao…ừm…mình nói chuyện chính đi…” nhìn quanh,thấy khoãng cách các bàn cũng khá xa…nhưng Đức cũng hỏi nhỏ giọng:”bà phải nói thật…có biết ‘hàng’ từ đâu tới không?
-“Đức ca…em ra ngoài kia mua gói thuốc lá…lát nửa em trở lại…”Thắng đứng lên nói…Đức nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng…nhẹ gật đầu…
-Cái nầy…mấy năm nay..tui chỉ nhận hàng…còn hàng từ đâu tới..xếp cũng biết mà…trong nghề nầy…biết càng ít càng tốt nên tui không có hỏi…
-“chỉ nhận hàng thôi à…không có gì khác sao?”Đức nhìn ngay vào mắt Trúc mĩm cười hỏi…
Có câu :”có tật hay giật mình”…Trúc thấy ánh mắt Đức nhìn mình liền né tránh,lắm la lắm lét rỏ ràng đang giấu diếm gì đó…Trúc đang suy nghỉ không biết có nên nói số tiền 500 ngàn mỷ kim mà Tiên đang giử cho Đức biết hay không…là 500 ngàn mỷ kim đó…nếu Tiên được Đức thả ra..mọi chuyện êm xuôi thì số tiền nầy sẻ vào túi hai mẹ con…
Sự thật thì Trúc nhận hàng từ người bán…chuyễn hàng cho người mua rồi nhận tiền từ người mua chuyển cho người bán…hai mẹ con đứng giửa lấy ‘hoa hồng’…
Ngày bọn Lưu Kiến Quân xuống lấy hàng,đưa Trúc 700 ngàn mỷ kim…Trúc giử 200 ngàn trong két sắt cùng với 2 ki lô bột trắng,Trúc đưa 500 ngàn cho Tiên giử…đây là qui luật trong nghề,không bao giờ giử tất cả ‘trứng gà’ trong cùng một cái rổ…
Trên đường trở về Cần Thơ,bọn Lưu Kiến Quân bị bắt trên xe có 5 ki lô bột,CA ập vô biệt thự xét,tịch thu 2kg bột và 200 ngàn… Theo kinh nghiệm,Trúc biết bọn CA nhất định nuốt 200 ngàn kia …ngu gì không nuốt?vì vậy,Trúc thấy cơ hội tới,muốn thừa nước đục thả câu…âm mưu nuốt số tiền 500 ngàn mà Tiên đang giử… sau đó đem mọi chuyện đổ lên đầu CA…mưu kế tuyệt diệu…thần không biết quỷ không hay…tên nầy làm sao ngờ được?hắn không hay vậy chứ?
Càng nghỉ Trúc càng yên tâm…
Nhưng người mà Trúc đối diện lại là trùm ‘mánh mun’ gian trá…Đức nhìn thấy trong ánh mắt của Trúc lắm la lắm lét đầy gian xão…nhất định có gì mờ ám.Tâm tư chợt động…
-Vậy còn nhớ người tới lấy hàng không?đặc điễm,hình dáng,tên tuổi…ít nhất cũng biết chứ?
Trúc lắc đầu:
-Không nhớ đâu,không cùng một người..ai cũng ít nói…mặt luôn lầm lì…mấy năm nay cũng chỉ có 4 người nầy thôi…không ai khác…ừm…có một tên trên gò má trái có vết thẹo dài..nhìn dể sợ lắm…chỉ nhớ bấy nhiêu thôi…
-Bọn họ là người giao hàng…vậy bọn Lưu Kiến Quân là người mua hàng?
-Phải….phải…Trúc run giọng…
-“Nè…uống nước đi…không cần phải khẩn trương đâu…”Đức cười…nó đã khám phá ra điều gì…
-Vậy hôm đó Lưu Kiến Quân có mang tiền không?
-“Có…có 200 ngàn mỷ kim…CA đã tịch thu cùng một lúc với 2 kg khác…”Trúc cúi mặt cố tránh ánh mắt soi mói của Đức…
-Ừm…hiểu rồi…bọn họ giao 7 kg…Lưu Kiến Quân trả 200 ngàn đô mỷ…Bọn người Lưu Kiến Quân bị bắt…còn bọn đầu nậu mất 200 ngàn mỷ kim vì giao hàng mà không nhận được tiền…hahaha…hiểu rồi.
-Đúng…đúng…
-“Rẻ quá ha…7 kg chỉ có 200 ngàn mỷ kim thôi…sao rẻ bèo vậy…” Đước thản nhiên cười…gật gù nói thêm:
-“Thím có nhớ lộn không vậy?…báo Tỉnh phỏng vấn CA về chuyện nầy…lúc CA khám xét…chỉ tịch thu có 2 ki lô bột,5 ki lô tìm thấy trên xe của Lưu Kiến Quân,tổng cộng là 7 ki lô thôi…ngoài ra không có gì nửa…”Đức thản nhiên nói…
Mặt Trúc tái nhợt…
7 ki lô…Lưu Kiến Quân đưa 700 ngàn mỷ kim…bọn CA nói với báo chí Tỉnh chỉ tịch thu 7ki lô bột…không có tiền gì hết?con mẹ nó…rỏ ràng vừa ăn cướp vừa la làng.Chuyện nầy, một khi lên báo…bọn đầu nậu chắc chắn cho rằng mẹ con bà đang giử 700 ngàn mỳ kim của họ…trong khi trong tay con gái chỉ có 500 ngàn…như vậy…như vậy…
Trúc tính toán :đám CA ém 200 ngàn đô …bà thừa nước đục thả câu ém luôn 500 ngàn đô…bà sẻ nói với bọn đầu nậu là bọn CA nuốt hết 700 ngàn…tất cả đổ lên đầu bọn CA…
Ai dè CA vừa ăn cướp vừa la làng…bỏ túi 200 ngàn kia rồi đổ lên đầu bà…cho dù bà ói ra 500 ngàn nhưng làm sao giãi thích 200 ngàn kia đây?có giãi thích thế nào cũng vô dụng thôi,lấy cả nước sông Hậu cũng rửa không sạch…ai tin bà đây?
Càng suy nghỉ Trúc càng bấn loạn tinh thần…bọn đầu nậu kia không dể chơi đâu..tiếng trước tiếng sau không hài lòng là toi mạng với bọn chúng đấy…mặt Trúc tái nhợt…
-Thôi được rồi…có thể báo cáo với lãnh đạo,cho tin tức với phóng viên …đại công cáo thành…ừm.ngày mai con gái thím có thể về nhà được rồi…hahaha chúng ta gọi thức ăn đi..đói bụng rồi…
-“Xếp..xếp…cứu mạng a…thật ra trong tay con gái tui còn giử 500 ngàn…”
Trúc cắn răng nói…đến lúc nầy,cái mạng mới là quan trọng…không thể để lọt vào tay bọn đầu nậu đầu trâu mặt ngựa kia được…xếp Đức hiện nay là cái phao cứu mạng khi hai mẹ con sắp chết đuối…
-“Chịu nói rồi sao?” Đức lạnh giọng…
-“Xếp..xếp chịu cứu mạng..cái gì tui cũng nói…biết cái gì nói cái nấy…”Trúc gật đầu như gà mổ thóc,nhìn Đức với ánh mắt khẩn cầu…
-Tui cho bà một cơ hội chót…nói đi…nếu tôi thấy có nửa lời gian trá…bà biết hậu quả ra sao chứ?
-Xếp tin tui đi…chuyện là vầy…
Đức chăm chú lắng nghe..khi Trúc vừa nói xong,nó hỏi:
-Có chuyện tôi không hiểu…tại sao chia tiền ra làm hai?để chung 1 chổ không được sao?
-Không phải là không được nhưng tuyệt đối không nên…7 trăm ngàn mỷ kim là con số lớn…làm cái nghề nầy có nhiều phong hiễm,phải phòng ngừa bị cướp…mất ít hơn mất nhiều… tất cả trứng không nên để cùng chung một rổ…đó là đạo lý nầy…
-“Cái nầy thì đúng…”Đức gật gù….Trúc thấp thõm nhìn nó…lòng sợ sệt.
-Được rồi…chuyện nầy không được nói với ai…nhớ kỷ…tôi sẻ giãi quyết chuyện nầy trong vòng 1 tuần…trong thời gian nầy…càng ít ra ngoài càng tốt…bà hiểu chứ?
Trúc gật đầu như gà mổ thóc:”Dạ xếp nói sao tui nghe vậy…”
-“Ừm…cứ như vậy đi…” Đức đưa tay ngoắc Thắng…tên nầy thật biết điều,biết lảo đại đang bàn ‘đại sự’ chỉ đứng hút thuốc ngoài xa…thấy Đức ra dấu,liền đi nhanh vào….
-Đói bụng rồi…hahaha….Ngồi xuống…gọi thức ăn ,mình ăn cơm..uống vài ly…
-Dạ được Đức ca…
…
Nancy đã gọi điện thoại với Cục An ninh địa phương nên khi Đức tới,Tuấn Kiệt liền được dẫn ra…hắn đang sợ hãi,mặt trắng bệch tưỡng bị giãi đi nơi khác,vừa nhìn thấy Đức đã lạy như tế sao:
-“Anh Đức..anh Đức..xin anh cứu tôi…tôi bị oan..huhuhu…” Tuấn Kiệt khóc như một đứa con nít,nước mắt nước mủi chãy lòng thòng,trông thật thãm…so với cái hình tượng cao cao tại thượng ngày trước thật là một trời một vực…
-Được rồi..được rồi..tôi tới đây đưa anh về….theo tôi ra xe..nhanh lên…
Đức quay qua Thượng Tá phụ trách Cục An ninh cười chào rồi dẫn Tuấn Kiệt ra xe….
Tuấn Kiệt nghe Đức nói dẩn mình về nhà…hắn ngơ ngác không tin vào tai mình,hồi họp bước theo Đức như một cái máy…vừa đi vừa run…lắm lét nhìn quanh,chỉ sợ bị giử lại…hắn khẩn trương cho đến khi xe Đức chạy ra khỏi cỗng vào Cục an ninh hắn mới hoàn hồn…
-Nè…còn chờ gì nửa…gọi cho người nhà của anh đi chứ…nói anh sắp về cho họ mừng…
-À..à phải…Kiệt mừng run lên,tay run run lấy di động ra bấm…cũng may di động hắn vừa được trả lại,pin vẫn còn điện…
…
Từ lúc Tuấn Kiệt bị bắt…ngôi biệt thự của Huỳnh đại gia như không có sức sống…nhưng cách đây một phút,cái tin Tuấn Kiệt đang trên đường về khiến cho trong nhà từ ông bà chủ,cậu hai Tuấn Hào,tiểu thư Tâm Đoan cho đến đám tôi tớ trong nhà …tên gương mặt ai cũng rạng rỡ điễm nụ cười.
Qua cơn mưa trời lại sáng…người đem ánh sáng,niềm vui cho gia đình đại gia Tuấn Anh là Trần Đức…hắn đang chở Tuấn Kiệt về…gia đình Tuấn Anh nhắc đến tên Trần Đức đầy thiện cảm…
Đức cho xe chạy vào căn biệt thự, thấy trước cửa đứng lố nhố hơn mười người…Đức dừng xe ,Tuấn Kiệt nhanh nhẹn chạy tới ôm chầm lấy cha mẹ khóc nức nở…những giọt nước mắt vui sướng đoàn tụ…cả nhà Tuấn Anh,Ngọc Trinh,Tuấn Hào,Tâm Đoan cười trong nước mắt.
-Đức..cám ơn cháu..cám ơn…Tuấn Anh cầm tay Đức vừa lắc lắc..xiết mạnh…lão không biết nói gì trong giờ phút nầy…lảo nghỉ bây giờ có nói gì cũng vô dụng…chỉ âm thầm trong tương lai nhất định sẻ trà mối ân tình nầy…Ngọc Trinh,vợ lão nhìn Đức vợi ánh mắt đầy thiện cãm,vừa khóc vừa cười…
-“Đức…cám ơn cậu…cám ơn…”Đến lượt Tuấn Hào cầm tay Đức xiết mạnh….Hắn đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn với người thanh niên trước mắt…
-“Anh Đức..cám ơn anh…” đến lượt Tâm Đoan..hai má đỏ bừng vì kích động…
-“hahaha….thôi đủ rồi…ai cũng nói cãm ơn…tôi thấy ngại lắm…làm như tui là anh hùng lắm vậy…hihihi..”Đức hihi haha pha trò khiến mọi người vui vẻ…không khí ảm đạm đã mất thay vào đó là sự náo nhiệt,ấm cúng của nhà đại phú hào.
-thôi được…tôi có chuyện gấp để làm…xin chào…ừm quên nữa..có chuyện rất quan trọng…Tuấn Kiệt …tôi biết có thể là khó cho anh…
-“Chuyện gì..cậu cứ nói …không có gì khó hết”…Tuấn Anh nghiêm giọng nhìn Tuấn Kiệt…
-Trong vòng nữa tháng…ừm..Tuấn Kiệt..cậu có thể đừng ra khỏi nhà không?chỉ vậy thôi…
-“Không..không thành vấn đề…tôi nhất định làm theo lời anh nói…”Tuấn Kiệt gật đầu như gà mổ thóc…
-“Chỉ là vấn đề an toàn thôi…cái chuyện bọn Lưu Kiến Quân còn có nhiều gúc mắc…cần thời gian giãi quyết…” thấy gia đình Tuấn Anh nhìn,Đức giãi thích qua loa…nhưng những lời qua loa nầy khiến cho cả nhà Tuấn Anh cãm động,nhìn nó..thiện cãm lại tăng thêm 1 tầng…thì ra Đức giúp nhà họ cũng có khổ tâm …
-Thôi được..xin chào…tôi phải đi đây…ừm Tâm Đoan..xin lổi nha…
-hả?
-Cô kiếm bạn trai khác là vừa rồi..Lưu Kiến Quân..hắn không ra được đâu…hihihi
-Anh…
Tâm Đoan quắc mắc nhìn theo hướng xe chạy…mím môi…cười khì…nàng biết hắn pha trò…
Tuấn Anh sáng mắt lên nhìn vợ…Ngọc Trinh hình như cũng hiểu ý chồng…
Đức nhìn đồng hồ..mới ba giờ trưa..còn sớm chán…chiều nay có hẹn với Tuyết…hắc hắc hắc…khoan đã,phải gọi cho Kiều Nga ,cô nàng nầy nhất định phải cẩn thận mới được…
Những ngày đầu tiên nhậm chức…Kiều Nga thật là bận rộn…rất nhiều cấp dưới lần đầu tiên đến báo cáo công tác với Tân Bí thư khiến trong văn phòng nàng lúc nào cũng có khách ngồi,không Chủ tịch,cũng Bí thư xả…
Kiều Nga vừa tiển Chủ tịch xả Trung Thạnh,di động nàng vang lên…liếc nhìn màn hình,lòng ấm áp…tưởng hắn quên mình rồi chứ?
-‘A lô…chuyện gì?em đang bận lắm đó…không rãnh như anh đâu…”
-Hahaha..bà xả…em phãi nhớ vô cùng cẩn thận đó nha…sợ em tâm hơ tâm hớt nên anh điện thoại nhắc nhở thôi…
-Cái miệng ngọt xớt…anh đang ở đâu vậy?tối nay có về ..biệt thự không?
-Đang lo chuyện ở Đại Ngãi…tối nay anh về trể…không biết có ghé chổ em không…có lẻ về nhà..đã mấy bửa rồi..chưa về nhà…
-“Ừm..vậy ngày mai phải ghé biệt thự đó…” Kiều Nga ‘ra mệnh lệnh”…vừa biết hương vị của dục tình chưa lâu,lòng vấn vương mùi cặc.
-Ok..Ok..vậy nha…nhớ cẩn thận đó…
…
Truyen hentai tren Truyenhentai18.net
Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv
Manhwa manga English tren Manhwaxx.net
-
Thằng Đức - Chương 108
Nứng Siêu phẩm - Xem thông tin truyện
- Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347
- Chương 348
- Chương 349
- Chương 350
- Chương 351
- Chương 352
- Chương 353
- Chương 354
- Chương 355
- Chương 356
- Chương 357
- Chương 358
- Chương 359
- Chương 360
- Chương 361
- Chapter 362
- Chapter 363
- Chapter 364
- Chương 365
- Chương 366
- Chương 367
- Chương 368
- Chương 369
- Chương 370
- Chương 371
- Chương 372
- Chương 373
- Chương 374
- Chương 375
- Chương 376
- Chương 377
- Chương 378
- Chương 379
- Chương 380
- Chương 381
- Chương 382
- Chương 383
- Chương 384
- Chương 385
- Chương 386
- Chương 387
- Chương 388
- Chương 389
- Chương 390
- Chương 391
- Chương 392
- Chương 393
- Chương 394
- Chương 395
- Chương 396
- Chương 397
- Chương 398
- Chương 399
- Chương 400
- Chương 401
- Chương 402
- Chương 403
- Chương 404
- Chương 405
- Chương 406
- Chương 407
- Chương 408
- Chương 409
- Chương 410
- Chương 411
- Chương 412
- Chương 413
- Chương 414
- Chương 415
- Chương 416
- Chương 417
- Chương 418
- Chương 419
- Chương 420
- Chương 421
- Chương 422
- Chương 423
- Chương 424
- Chương 425
- Chương 426
- Chương 427
- Chương 428
- Chương 429
- Chương 430
- Chương 431
- Chương 432
- Chương 433
- Chương 434
- Chương 435
- Chương 436
- Chương 437
- Chương 438
- Chương 439
- Chương 440
- Chương 441
- Chương 442
- Chương 443
- Chương 444
- Chương 445
- Chương 446
- Chương 447
- Chương 448
- Chương 449
- Chương 450
- Chương 451
- Chương 452