Tấn lác uất hận…muốn hôn mê bất tỉnh…mười mấy năm nay hắn là người đánh đập,tra khảo,hành hung người khác thậm chí có những hành động dâm đáng đối với phụ nử đẹp bị bọn chúng bắt giử…nay chính hắn bị đánh …tuy so với hành động của hắn trước đây thì không là gì nhưng cũng khiến hắn lửa giận công tâm…

‘Chát…chát…chát’…”còn không trả lời?”…Ngọn Như được dịp liên tiếp ‘tát’ thêm ba cái vào miệng Tấn lác…dưới vẻ mặt thản nhiên của Nancy…

‘Chát…chát…chát’…lại thêm ba cái ‘tát’…

“-Các người đã biết còn hỏi làm gì?’ Tấn rống giận…sau cùng cũng mở miệng…mồm mép hắn sưng đỏ…

-Tốt lắm…vừa rồi chỉ là khởi đầu thôi…nếu không muốn nếm mùi …tốt nhất nên thành thành thật thật một chút…người thuộc hạ nầy của tôi…có rất nhiều trò quỷ quái…bão đãm hai vị chưa từng thử qua…hihihi…có muốn biết hay không….tùy ở hai vị…

Nancy lạnh lùng nhếch môi cười…

-Ai là người đứng sau cuộc đào thoát 10 năm trước?tại sao?

-Ngọc Như…vậy là em phải chịu cực khổ rồi…cứ từ từ…chúng ta có rất nhiều thời giờ…

-Dạ Thủ trưởng…việc nầy cứ giao cho em…bảo đãm sẻ hoàn thành xuất sắt nhiệm vụ….Ngọc Như hai mắt sáng ngời…

-“Hihihi…Hay là…nói nghe một chút?” Kiều Nga cười hinh hích…

-“Đúng đó…tôi cũng muốn biết…xem coi có gì mới…”Kiều Chinh phụ họa…

-“Chỉ sợ….là không tiện nói lắm đâu…” Ngọc Như cúi mặt nói lí nhí…hoàn toàn mất vẻ hung hăng lúc vung tay ‘tát’ tù nhân của nàng…

-Cái gì không tiện?Chị cũng muốn nghe…Nancy có vẻ thích thú…

Ngọc Như ngần ngừ…khẻ liếc mắt nhìn Đức…

-hahaha..Thủ trưởng…có cậu …nầy ở đây..quả thật có chút bất tiện…Thu Tâm liếc Đức ….chúm chím cười…

-“Tôi? Chuyện gì chớ?không cần ngại đâu..tôi cũng muốn biết…tôi nhất định phải biết…”Đức kháng nghị.

-Ngọc Như..em nói đi…cho hắn …mở rộng tầm mắt…Thục Linh xen vào…đêm qua nàng mất ngủ,sáng nay bị Ngọc Như hỏi 1 câu khiến nàng sượng chín cả người…đem lòng ‘căm hận’ Đức không ít…

-Em…em…bôi …bôi thức ăn vào chổ ấy của hắn..xong để chuột cống trong lồng…đục cái lổ cho chuột cống tiếp xúc với chổ đó của hắn…rồi thêm vài con ong…

-hahaha..hahaha..hahaha…Cã một đám đàn bà bật cười rủ rượi…

Minh sẹo,Tấn lác mặt tái nhợt…rùng mình,rởn tóc gáy…

Đức há hốc mồm…bất tri bất giác sờ ngay chổ đó …nghỉ tới hình ảnh ong chích con chuột cống …chuột cống quậy tung,cắn loạn xạ…điu mẹ…không chứ hả?vậy cũng nghĩ ra được?…tuy không phải là ‘đối tượng’cho ‘cô khờ’ chơi trò nầy nhưng cũng cãm thấy mồ hôi lạnh tuôn ướt lưng…

Đời có nhiều người nhìn bề ngoài có vẻ bặm trợn hung hăng,tàn ác…không sợ dao tao búa lớn,súng mìn lựu đạn,tra tấn kiểu nào cũng không sờn lòng vì họ có thể chịu được đau đớn…nhưng thật ra chưa chạm vào tử huyệt của họ đấy…Bọn nầy có người sợ rắn…sợ chuột…sợ gián thậm chí có người sợ con nhện…

Minh sẹo sợ chuột…đây là tử huyệt…không ai biết được trừ hắn…trò chơi của cô khờ vô tình chạm vào tử huyệt của hắn…giết hắn..hắn sẻ không kêu gào…nhốt hắn với chuột thì ngàn lần không được huống chi bây giờ con nhỏ nầy miêu tả cái trò chơi…vô cùng khủng bố kia…mồ hôi lạnh Minh sẹo chãy ròng ròng…

-“Vậy …chuyện nầy giao cho em…Mỷ Kiều..hôm nay sáng chiều em làm lái xe cho Kiều Nga…Phương Anh ,Thục Linh làm nhiệm vụ hộ tống…đi đi”…Nancy liếc nhìn Phương Anh,Mỹ Kiều …hai người hiểu ý.Chỉ sợ nhất vạn,không sợ vạn nhất…trong thời gian nầy sáng chiều hộ tống xe Kiều Nga là chuyện nên làm…

-“Tôi…tôi nói…” Minh sẹo cuối cùng cũng la lên…

-Nói đi…tôi nghe…tốt nhất là nói thật…nếu kiểm chứng lại…có gì man trá…người tự gánh lấy hậu quả…

-“Phó Chủ tịch Phạm và Hùng thư ký là hai anh em…Tui chỉ biết vật thôi….”Minh sẹo cắn răng nói..

-Có lý lắm…như vậy mới có thể giãi thích 1 cách hợp lý…”Nancy gật gù…lấy từ trong người ra cây Smith Wesson đen ngòm cùng ống hãm thanh…cầm ống hãm thanh gắn vào nòng…nhìn Đức nói:

Chị chỉ cậu cái nầy…nhớ kỷ…cẩn thận,an toàn là trên hết…chỉ sợ vạn nhất không sợ nhất vạn….

Đức thấy khẩu súng đen ngòm,lạnh người…chưa kịp ‘tiêu hóa’ câu nói vừa rồi …Nancy xoay người..

-‘Xuýp’….’Xuýp’…

Hai phát súng thầm lặng …tiếp theo đó là hai tiếng thét đau đớn rú lên…

Hai phát súng ‘nả’ ngay đầu gối của hai tên Minh sẹo,Tấn lác…đầu gối bể nát….trên nền ciment trong ga ra máu đỏ tuôn trào…

-Như vậy mới chắc chắn là không thể đào thoát được nửa…Thu Tâm…cầm máu …không để chúng chết.

-Dạ …Thủ trưởng…chữa lành thì không thể nào …nhưng không chết được đâu…’chặc’ ‘chặc’…vào tù ngồi xe lăn cũng thật bất tiện…Thu Tâm tắc lưởi…

-Ừm..cũng phải…cơm ngày hai bửa cũng tốn cơm của xả hội…có đề nghị gì không?

-“Bọn nầy mất tích hơn 10 năm rồi…mất tích thêm lần nửa cũng tốt…”Kiều Chinh nhướng mày nói.

-“Ý của em là…”

-Hihihi…“Thả chúng xuống sông…cho chúng đi mò tôm…”

-“Đụ má…con đỉ kia…tao làm ma cũng không tha chúng mầy…”Minh sẹo gầm lên…

‘Chát’…Ngọc Như lại ‘tát’ vào miệng Minh sẹo…

-Sao mầy ngu thế…Thủ trưởng đâu có nói tha cho mầy…thôi được…cái trò chuột gặm…bà đây tha cho mầy..chỉ chơi với tên kia…mầy thiệt là có phúc…được xem…trước khi cho chúng mày đi mò tôm…

Ngọc Như điềm đạm ‘xỉ vả’ Minh sẹo…

Thời cổ đại,Trong Quốc có câu là ‘vô độc bất trượng phu’…thời nay phải sửa lại là ‘ vô độc bất nử nhi’…

Một mùi hôi thúi từ đũng quần Tấn lát bay ra…

-“Thằng khốn mầy …dơ bẩn thế…bà sẽ cho mầy biết tay…” tiếng Ngọc Như lầu bầu.

-“Thôi đủ rồi…cậu đi học đi…” Những người khác theo tôi…Ngọc Như…chổ nầy giao cho em…Nancy bịt mủi,dặn dò, quay lưng đi…

-“Hihihi…Còn sớm mà…để chơi đùa với hắn một chút…hihihi…”Đức nhìn Minh sẹo rên la thãm thiết…chợt nhớ ra điều gì… lấy di động ra nắm đầu tóc Minh sẹo chụp hình,quay sang Tấn lác cũng chụp hình…

-“Chuyện gì?” Nancy ngạc nhiên hỏi.

-“Chờ chút…muốn xác minh cái nầy…” Đức bấm di động ,bụng nghi hoặc..nó còn nhớ hôm qua Trúc có nói 1 trong những người giao hàng có vết sẹo dài trên mặt,vì vậy nó chụp hình hai thằng nầy gỡi tới hỏi…biết đâu…

-A lô…

-Tui gỡi qua 2 tấm hình ..bà coi thử …có phải là bọn họ không rồi cho tôi biết…

Trúc sửng sốt…mới nói ngày hôm qua thôi mà..không thần thông quảng đại như vậy chứ hả?nhưng tiếp đó,Trúc trợn mắt há mồm…đúng là họ…tuy mặt mủi bị đánh như cái mền nhưng bà vẩn nhận ra…trong lòng sợ hãi…mới hôm qua thôi..nay liền bắt được…

-Đúng…đúng đó xếp..là họ…thằng mặt sẹo tên là Minh..còn tên kia tên là Tấn..

-Bà khẳng định…

-Khẵng định…

-“Được rồi..cám ơn…” Đức tắt di động cười thích thú…

-nè..chuyện gì vậy..nói được chưa?Kiều Chinh nóng lòng giục…Nancy,Thu Tâm,Thục Linh ánh mắt cũng hiếu kỳ…

– Bọn hắn chính là người giao hàng…

-Thiệt?nói nghe coi…Nancy nóng lòng… thúc dục..

-Đức nhìn Nancy,liếc nhìn Thu Tâm,Mỹ Kiều…Nancy hiểu ý,cười nói.

-Tất cả đều là tâm phúc,đều là người một nhà…không cần phải e dè…

-Hả?là người một nhà?có nghĩa là sao đây?Kiều Chinh,Kiều Nga cũng là người một nhà đấy?…

Dường như đi guốc trong bụng tên nầy..Nancy trừng mắt…

Thấy con cọp cái trừng mắt…Đức chột dạ…”oan thiệt…’người một nhà’ đó mà…khi vầy khi khác..ai mà biết được…không phải lổi tại tui nha”…liền làm ra vẻ nghiêm túc nói:

-“Ừm…là như vầy…hôm qua…” nói đến số tiền 500 ngàn mỷ kim,nó len lén nhìn sắt mặt Nancy…thấy gương mặt nàng thật bình thản…

Thật ra Nancy rất phấn khởi…không phải vì số tìền 500 ngàn mỷ kim…mà là Đức đem chuyện nầy ‘báo cáo’ với nàng…Điều nầy chứng tỏ ánh mắt của nàng nhìn người rất chuẩn…

Nhận ra hai tên nầy là người giao hàng… hai tên còn lại với hai tên nầy chắc chắn là đồng bọn,hừng sáng nay Thu Tâm,Thục Linh tóm thêm 1 tên vậy chỉ còn 1 tên và tên Trưởng CA Hiển kia là đầu sỏ…không còn nghi ngờ gì nửa…bây giờ tóm thêm tên thứ tư…Việc còn lại chỉ là cần chứng thực sau đó tiến hành khám xét bắt người…Không có gì khó…chỉ là vấn đề thời gian…phải càng nhanh càng tốt trước khi bọn chúng phát giác tẩu tán hết mọi thứ…

-Số tiền đó…cậu có ý kiến gì…?

-“Muốn làm lớn ra cũng cần có vốn mà…phải không?” Đức nhìn Nancy trao đổi ánh mắt…Muốn phát triển hệ thống ‘lầu xanh’ cũng cần vốn để khuếch trương…món tiền nầy thích hợp nhất…

-Ừm..cậu cứ làm theo ý của mình đi…còn nửa…lương bỗng các chị em…từ nay cậu phụ trách…những chuyện khác,cần hổ trợ gì cứ nói…

-Hả?ừm được…Còn cái vụ ma túy…Đắn đo một hồi Đức cuối cùng cũng muốn nói ra ý nghỉ của mình…

-Không được…tuyệt đối không được…đó là đồ hại người…Nancy cau mặt phản đối…

-Nghe tui nói trước đi…rồi có ý kiến sau…nè…nếu là hàng từ tụi Miên tràn qua thì có hại cho dân việt mình…nếu mình chụp lấy…bán lại qua cho dân tụi nó là xài là được rồi…Coi như là gậy ông đập lưng ông…có phải không?suy nghỉ chút đi…nhất cử lưởng tiện,vừa giúp dân việt vừa mình vừa có tiền ..lấy tiền vận hành công chuyện và nếu muốn…làm từ thiện…hắc hắc hắc…

Nancy sửng sốt…nghe không phải là không có đạo lý…

-Chuyện nầy…để suy nghỉ lại..

-Ừm…vậy cứ từ từ…

Có ý nghỉ suy nghỉ lại là tốt rồi…

Đức ra xe lái đến trường Đảng…

***

Thời điểm nầy,trong văn phòng Chủ tịch Quận,Lý Bình nhìn bộ ghế da đắt tiền nhập cảng từ nước Ý về mĩm cười hài lòng…rúc cục cũng có thể nói là nở mặt nở mày, ‘hùng bá một phương’ rồi …tuy ‘phương’ nầy hiện nay chỉ là ‘huyện’ thôi,nhưng với tài năng và thông minh,Lý Bình tin tưởng con đường làm quan của mình sẻ không khó tiến lên đến thành phố,tỉnh…thậm chí sẽ xa hơn nhiều.

Hiện nay Lý Bình là Chủ Tịch huyện, không còn là thư ký của Lại đức Quang nửa… Thư ký không phải là không tốt,cũng là vị trí vạn người ước ao,nhưng dù sao dưới ánh mắt nhiều người thì cũng là người hầu của người khác…chính xác là làm chân tay cho người ta sai vặt,nói văn hoa là ‘thư ký’…tục tằn là ‘ở đợ’.

Chủ tịch huyện thì khác…có quyền lực trong tay…là vua một cỏi…Mấy ngày nay,Kim Tuệ,mẹ vợ sắp cưới cười không khép miệng,không ngừng ám chỉ việc cưới hỏi… cưới Cao Thúy Ái?nếu là trước đây Lý Bình sẻ rơi lệ cãm động vì mẹ vợ đã có ý thành toàn…còn bây giờ,hắn phải suy nghỉ cặn kẻ mới được… Nay đã khác xưa…Lý Bình cũng không phải là Lý Bình của những ngày trước nửa rồi…

Chủ tịch huyện Ô môn Lý Bình…29 tuổi…tiền đồ vô lượng…với thân phận hiện tại của hắn…thiên kim ,tiểu thư con nhà đại gia mới có thể là ‘môn đăng hộ đối’…có thể giúp ích trên con đường làm quan của Lý Bình…Trong huyện Ô môn dưới sự quản trị của hắn…Huỳnh Tuấn Anh là đại gia của đại gia…nghỉ tới đây,một bóng hình yêu kiều hiện lên trong đầu… ‘Rể đông sàng’ của Huỳnh đại gia hiện nay là mục tiêu phấn đấu của Lý Bình .

Gần đây…nghe nói gia đình Huỳnh đại gia xãy ra chuyện…ai cũng ‘xa lánh’…đây là 1 cơ hội cho Lý Bình xích lại gần…có dịp thể hiện…trái tim mỷ nử tiểu thơ Huỳnh Đại gia…hahaha…còn ai ngoài Lý Bình?

Lý Bình khẻ mĩm cười…

Chuông điện thoại trên bàn kêu vang…Lý Bình đưa tay bắt máy..

-A lô…tôi là Lý Bình…

-Hahaha….Bình Chủ tịch…Văn Tấn đây…cậu khoẻ chứ?

-“Tấn Chủ tịch…chào ông…hahaha cám ơn..Tấn Chủ tịch..ông cũng khoẻ chứ? “ Lý Bình khách sáo đẩy đưa…nghỉ:” lảo nầy muốn mời chào mình đây”…

-Hahaha..cũng khỏe…cám ơn…à nè…Bình Chủ tịch…chiều nay có rãnh không?hay là chúng ta ra ngoài ăn cơm…tôi mời…cùng giao lưu một chút…không biết Bình Chủ tịch có nể mặt hay không?hahaha.

-Tấn Chủ tịch sao lại nói vậy…tôi cũng có ý nầy…nhưng mà người mời phải là tôi…hahaha Tấn Chủ tịch..ông phải nể mặt tôi đấy…

-Chủ tịch Bình..cậu thật là khách sáo…nhưng mà vầy…cậu là Chủ tịch…nói sao thì sao đi…nhưng lần tới nhất định người mời phải là tôi đó…

-Hahaha..được..vậy chiều nay gặp…tôi sẽ nhờ người đặt bàn trước…

-Không cần đâu…tôi đã đặt bàn rồi…Chủ tịch Bình không ngại tôi giới thiệu vài người bạn cho cậu quen chứ?

-Tấn Chủ tịch..tất cả do ông dàn xếp đi…càng nhiều người càng náo nhiệt..hahaha.

-vậy được…chiều gặp…7 giờ chiều chúng ta cùng đi…

-Vậy được..chiều nay gặp…

… Phó Chủ tịch Tấn cũng không đâu xa,đang ngồi trong văn phòng dành cho Phó Chủ tịch huyện…mức độ xa hoa củng hoành tráng, cùng con trai mưu đồ đại sự…

-“OK rồi…mầy coi chiều nay kiếm mấy em nào múp một chút đem tới…”Buông điện thoại xuống Tấn hất hàm nhìn Tài nói…

-“Con dàn cãnh tình cờ gặp nhau hay là sao?”Tài hỏi…

-Ừm…làm như là tình cờ gặp nhau đi…còn nửa…không phải kiếm gái bình thường đâu nha mậy…tốt nhất là coi con nhỏ nào múp một chút,làm trong cơ quan thì tốt,chịu nhãy dù…mầy hiểu tao chứ? Qua phòng giáo dục,hỏi thằng Thông ,coi mấy con nhỏ giáo viên hợp đồng,con nào nhìn được được một chút…

-hắc hắc hắc…yên chí đi ba…cái nầy tui biết…thôi tui đi nha…

5 1 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x